Thúc Thúc Yêu Nghiệt Đừng Đến Gần
Chương 90: Khinh Vân chạy mau
Thập Doãn
15/02/2016
“Lực Hằng,hai ngày nữa cậu hãy đưa Tiểu Tiểu đi cúng tế Chí Hằng và Gia Mỹ đi.”Dì Trương cầm chén thản nhiên nói.
Tô Lực Hằng hiểu ý của bà,hắn cũng phải đi nói với đại ca cùng đại tẩu,hắn và Tiểu Tiểu đang ở chung .
“Dạ.” Đồng ý thời gian cúng tế của Dì Trương.
Hai ngày sau
“Đại ca,Khinh Vân đã đợi ngoài xe.” Vu Thiểu Đình nói.
“Đao Nhân cùng Tiểu Do tại sao còn chưa xuống?”
Tô Lực Hằng vừa nói xong liền thấy Đao Nhân kéo Tiểu Do từ trên lầu đi xuống.
Thấy Tô Lực Hằng,Tiểu Do lập tức mở miệng xin: “Đại ca,em có thể không đi được không?Em ở nhà giúp dì Trương nấu cơm.”
“Cô đợi tôi đi rồi lén chơi máy tính của tôi chứ gì,đừng mơ!” Đao Nhân không tin lời cô nói.
Liếc hắn một cái,ánh mắt cầu khẩn của Tiểu Do nhìn về phía Tô Lực Hằng: “Đại ca,xin anh.”
Tiểu Do vốn không phải nhân vật chính,cô có đi hay không cũng chẳng quan trọng, chẳng qua là. . . . .
Tô Lực Hằng trầm mặc khiến Đao Nhân hoảng sợ,lỡ như đại ca đồng ý cho Tiểu Do ở lại,vậy sau khi đi cô ta nhất định sẽ lấy trộm số tài khoản của hắn,cô ta kỹ thuật tệ thế,những trang bị cao quý của hắn có thể bị thua sạch toàn bộ hay không.
Đao Nhân càng nghĩ càng bất an,ngay sau đó nhìn Tô Lực Hằng nói: “Đại ca,em cũng không muốn đi.”
Bất đắc dĩ thở dài,hai người này thật bất trị!
“Hai người các ngươi đều không cần đi.”
Lời này vừa nói ra,Đao Nhân cùng Tiểu Do lập tức chạy lên lầu,sợ đối phương chạy trước tới tầng cao nhất đoạt đi bảo tọa.
“Chúng ta đi thôi.”
Nên chỉ có ba người Tô Lực Hằng, Liễu Uyển Nhi cùng Vu Thiểu Đình ngồi vào xe Khinh Vân đi đến mộ Tô Lực Chí và Lâm Gia Mỹ.
Xe chạy tới khu rừng,đi qua chỗ này mới tới phần mộ anh hai hắn.
Khinh Vân bỗng nhiên giảm tốc độ,chỉ thấy một chiếc xe vận tải lớn kéo theo thùng sắt dài đang chậm chạp chạy đến phía trước,sườn xe khổng lồ chặn lại hơn phân nửa đường xe.
“Mẹ kiếp,không có năng lực nhiều năm tại sao dám chở hàng nhiều thế? Chạy chậm quá!”
Khinh Vân quay tay lái,chuẩn bị nhấn ga vượt qua.
“Chú ý an toàn.” Vu Thiểu Đình ngồi bên cạnh mở miệng nhắc nhở,đường núi rất dễ xảy ra tai nạn xe cộ.
“Kỹ thuật của tôi cậu yên tâm.” Khinh Vân chợt đạp xuống chân ga, xe thoáng cái vọt tới bên trái xe hàng.
Bỗng nhiên Vu Thiểu Đình nhìn thấy thùng sắt lớn trên xe vận tải đang kịch liệt đung đưa,mắt thấy sẽ ngã về phía bọn họ.
“Khinh Vân đi mau,thùng sắt sắp ngã xuống!”
Tô Lực Hằng hiểu ý của bà,hắn cũng phải đi nói với đại ca cùng đại tẩu,hắn và Tiểu Tiểu đang ở chung .
“Dạ.” Đồng ý thời gian cúng tế của Dì Trương.
Hai ngày sau
“Đại ca,Khinh Vân đã đợi ngoài xe.” Vu Thiểu Đình nói.
“Đao Nhân cùng Tiểu Do tại sao còn chưa xuống?”
Tô Lực Hằng vừa nói xong liền thấy Đao Nhân kéo Tiểu Do từ trên lầu đi xuống.
Thấy Tô Lực Hằng,Tiểu Do lập tức mở miệng xin: “Đại ca,em có thể không đi được không?Em ở nhà giúp dì Trương nấu cơm.”
“Cô đợi tôi đi rồi lén chơi máy tính của tôi chứ gì,đừng mơ!” Đao Nhân không tin lời cô nói.
Liếc hắn một cái,ánh mắt cầu khẩn của Tiểu Do nhìn về phía Tô Lực Hằng: “Đại ca,xin anh.”
Tiểu Do vốn không phải nhân vật chính,cô có đi hay không cũng chẳng quan trọng, chẳng qua là. . . . .
Tô Lực Hằng trầm mặc khiến Đao Nhân hoảng sợ,lỡ như đại ca đồng ý cho Tiểu Do ở lại,vậy sau khi đi cô ta nhất định sẽ lấy trộm số tài khoản của hắn,cô ta kỹ thuật tệ thế,những trang bị cao quý của hắn có thể bị thua sạch toàn bộ hay không.
Đao Nhân càng nghĩ càng bất an,ngay sau đó nhìn Tô Lực Hằng nói: “Đại ca,em cũng không muốn đi.”
Bất đắc dĩ thở dài,hai người này thật bất trị!
“Hai người các ngươi đều không cần đi.”
Lời này vừa nói ra,Đao Nhân cùng Tiểu Do lập tức chạy lên lầu,sợ đối phương chạy trước tới tầng cao nhất đoạt đi bảo tọa.
“Chúng ta đi thôi.”
Nên chỉ có ba người Tô Lực Hằng, Liễu Uyển Nhi cùng Vu Thiểu Đình ngồi vào xe Khinh Vân đi đến mộ Tô Lực Chí và Lâm Gia Mỹ.
Xe chạy tới khu rừng,đi qua chỗ này mới tới phần mộ anh hai hắn.
Khinh Vân bỗng nhiên giảm tốc độ,chỉ thấy một chiếc xe vận tải lớn kéo theo thùng sắt dài đang chậm chạp chạy đến phía trước,sườn xe khổng lồ chặn lại hơn phân nửa đường xe.
“Mẹ kiếp,không có năng lực nhiều năm tại sao dám chở hàng nhiều thế? Chạy chậm quá!”
Khinh Vân quay tay lái,chuẩn bị nhấn ga vượt qua.
“Chú ý an toàn.” Vu Thiểu Đình ngồi bên cạnh mở miệng nhắc nhở,đường núi rất dễ xảy ra tai nạn xe cộ.
“Kỹ thuật của tôi cậu yên tâm.” Khinh Vân chợt đạp xuống chân ga, xe thoáng cái vọt tới bên trái xe hàng.
Bỗng nhiên Vu Thiểu Đình nhìn thấy thùng sắt lớn trên xe vận tải đang kịch liệt đung đưa,mắt thấy sẽ ngã về phía bọn họ.
“Khinh Vân đi mau,thùng sắt sắp ngã xuống!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.