Chương 4: Trở Về
Ice
27/08/2015
2 năm sau... Hiện tại, nó vừa hoàn thành xong luận án tốt nghiệp của đại học, mặc dù đã kiếm được cả chục bằng tốt nghiệp loại ưu treo đầy nhà nhưng nó vẫn tiếp tục đi học. Ở đây nó không có bạn nên đành phải đi ăn một mình...
- Ây, mọt sách, chữa hộ tớ bài này với !
Tuy nó không chơi với ai nhưng cũng không bị cô lập, bạn bè ở đây khá tốt tính, cũng không so đo tính toán gì nhiều, chỉ là mới đầu không quen cũng hơi xa cách một chút nhưng rồi đâu lại vào đấy ngay. Vừa nãy gọi nó là cô bạn lớp phó tinh nghịch, gần như ở đây chẳng ai không biết đến nó là "mọt sách", tại để tránh phiền phức nên nó làm hồ sơ giả và hóa trang một chút khi đến lớp, cũng không đến độ làm cho mình xấu tệ xấu hại, chỉ là nhìn nó hơi ngố ngố chút thôi. Nhanh chóng qua giúp đỡ cô bạn, nó phi nhanh xuống Canteen, tại buổi sáng lo làm đồ án nên nó bỏ bữa, giờ đang đói ngấu đây.
Gọi cho mình một cốc sữa tươi cùng một suất 'Hamborger', nó cầm ra khuôn viên sau trường để thưởng thức cùng với nhâm nhi nốt cuốn sách hay. Đang chú tâm hết sức vào mấy trang sách thì điện thoại bỗng đổ chuông :
"Anywhere you are, I am near. Anywhere you go, I 'll be there. Any time you whisper my name, you 'll see. Every single promise I keep. 'Cuz what kind of guy would I be. If I were to leave when you need me most..."
Nó giật mình đánh rơi cả quyển sách, với tay lấy chiếc điện thoại, đang định nhấn từ chối rồi tắt nguồn luôn thì nó liếc thấy cái tên trên màn hình, là Papa, nó nhíu mày khó hiểu, có bao giờ Pa gọi nó giờ này đâu.
- Alo Papa. Why you call me ?
- You must go home now, I 'll tell you some thing.
- Ok, see you later.
Mặc dù chẳng hiểu có chuyện gì xảy ra nhưng nó không thắc mắc nhiều, nhờ bạn xin phép nghỉ, nhanh chóng thu dọn sách vở, nó chạy ra ngoài cổng trường thì thấy ngay chiếc limo của Pa chờ sẵn, nó khẩn trương lên xe về nhà, chẳng biết vì sao nó thấy rất khó chịu. Bước vào nhà, mùi máu tanh nồng sộc thẳng vào mũi, nó lo lắng, sợ hãi Papa xảy ra chuyện gì, nhanh chóng bước vào phòng khách, nó thấy Pa nó mặt mũi tái nhợt, bên cánh tay bị băng bó. Thấy nó, ông liền kéo nó vào người rồi ôm như hồi còn bé, miệng liên tục mấp máy câu xin lỗi. Đợi một lúc để Papa bình tĩnh lại, nó khẽ gỡ tay ông rồi hỏi :
- Chuyện này là sao Pa !
- Hải Sa, là ta sơ suất để lộ thông tin của con, bọn chúng phái người đến ám sát con...Sa Sa, con phải nghe ta, quay trở về Việt Nam, gây dựng tốt lực lượng của mình để tự bảo vệ và báo thù !
Nhíu mày khó hiểu nhưng nó nhanh chóng trấn tĩnh
- Con đi còn Papa thì sao?
- Bọn chúng sẽ không để yên cho ta đâu, nhưng con thì phải sống, vì ta, vì dòng họ Nguyễn Ngọc của con ! Ta đã đặt vé máy bay, ngay chiều nay con phải đi, không thể chậm trễ thêm nữa. Bọn chúng đã biết mặt ta nhưng con thì chưa, Sa Sa, con sẽ được an toàn.
Nó không nói gì, dù muốn ở lại.nhưng nó biết nó sẽ là gánh nặng của Papa nên nó bắt buộc phải rời đi.
- Ây, mọt sách, chữa hộ tớ bài này với !
Tuy nó không chơi với ai nhưng cũng không bị cô lập, bạn bè ở đây khá tốt tính, cũng không so đo tính toán gì nhiều, chỉ là mới đầu không quen cũng hơi xa cách một chút nhưng rồi đâu lại vào đấy ngay. Vừa nãy gọi nó là cô bạn lớp phó tinh nghịch, gần như ở đây chẳng ai không biết đến nó là "mọt sách", tại để tránh phiền phức nên nó làm hồ sơ giả và hóa trang một chút khi đến lớp, cũng không đến độ làm cho mình xấu tệ xấu hại, chỉ là nhìn nó hơi ngố ngố chút thôi. Nhanh chóng qua giúp đỡ cô bạn, nó phi nhanh xuống Canteen, tại buổi sáng lo làm đồ án nên nó bỏ bữa, giờ đang đói ngấu đây.
Gọi cho mình một cốc sữa tươi cùng một suất 'Hamborger', nó cầm ra khuôn viên sau trường để thưởng thức cùng với nhâm nhi nốt cuốn sách hay. Đang chú tâm hết sức vào mấy trang sách thì điện thoại bỗng đổ chuông :
"Anywhere you are, I am near. Anywhere you go, I 'll be there. Any time you whisper my name, you 'll see. Every single promise I keep. 'Cuz what kind of guy would I be. If I were to leave when you need me most..."
Nó giật mình đánh rơi cả quyển sách, với tay lấy chiếc điện thoại, đang định nhấn từ chối rồi tắt nguồn luôn thì nó liếc thấy cái tên trên màn hình, là Papa, nó nhíu mày khó hiểu, có bao giờ Pa gọi nó giờ này đâu.
- Alo Papa. Why you call me ?
- You must go home now, I 'll tell you some thing.
- Ok, see you later.
Mặc dù chẳng hiểu có chuyện gì xảy ra nhưng nó không thắc mắc nhiều, nhờ bạn xin phép nghỉ, nhanh chóng thu dọn sách vở, nó chạy ra ngoài cổng trường thì thấy ngay chiếc limo của Pa chờ sẵn, nó khẩn trương lên xe về nhà, chẳng biết vì sao nó thấy rất khó chịu. Bước vào nhà, mùi máu tanh nồng sộc thẳng vào mũi, nó lo lắng, sợ hãi Papa xảy ra chuyện gì, nhanh chóng bước vào phòng khách, nó thấy Pa nó mặt mũi tái nhợt, bên cánh tay bị băng bó. Thấy nó, ông liền kéo nó vào người rồi ôm như hồi còn bé, miệng liên tục mấp máy câu xin lỗi. Đợi một lúc để Papa bình tĩnh lại, nó khẽ gỡ tay ông rồi hỏi :
- Chuyện này là sao Pa !
- Hải Sa, là ta sơ suất để lộ thông tin của con, bọn chúng phái người đến ám sát con...Sa Sa, con phải nghe ta, quay trở về Việt Nam, gây dựng tốt lực lượng của mình để tự bảo vệ và báo thù !
Nhíu mày khó hiểu nhưng nó nhanh chóng trấn tĩnh
- Con đi còn Papa thì sao?
- Bọn chúng sẽ không để yên cho ta đâu, nhưng con thì phải sống, vì ta, vì dòng họ Nguyễn Ngọc của con ! Ta đã đặt vé máy bay, ngay chiều nay con phải đi, không thể chậm trễ thêm nữa. Bọn chúng đã biết mặt ta nhưng con thì chưa, Sa Sa, con sẽ được an toàn.
Nó không nói gì, dù muốn ở lại.nhưng nó biết nó sẽ là gánh nặng của Papa nên nó bắt buộc phải rời đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.