Thực Toàn Thực Mỹ

Chương 32:

Thiếu Địa Qua

16/08/2023

Rẻ mà.

Thấy Giang Hồi lo âu thấp thỏm, Sư Nhạn Hành lại đổi cách nói: "Nhưng người đừng lo quá, con nói vậy để phòng ngừa rắc rối có thể xảy ra nên nhắc nhở người trước thôi, đỡ cho đến lúc đó bị đánh lại không kịp trở tay. Tóm lại cũng phải chờ mấy ngày nữa cơ."

Giang Hồi gật đầu: "Ta hiểu nỗi khổ tâm của con mà, con suy nghĩ chu đáo như thế cũng chẳng dễ dàng gì. Nhưng khó khăn lắm chúng ta mới tìm được cách kiếm tiền, dù thế nào cũng phải nghĩ ra cách đối phó mới được."

"Đương nhiên rồi," Sư Nhạn Hành cười nói, vẻ mặt rạng rỡ hẳn lên: "Nếu sợ thì ngay từ đầu ta đã không dấn thân làm nghề này rồi."

Giang Hồi ngẩn ra, nhìn nàng đến ngây ngẩn cả người.

Sư Nhạn Hành khác với mọi nữ tử mà bà ấy từng gặp, cũng chẳng giống với bất cứ nữ tử nào ở Đại Lộc.

Sự tự tin và sức sống toát ra từ người nàng là một thứ mà bà ấy khó có thể miêu tả bằng lời. Nàng bình tĩnh, lão luyện cứ như thế dù phải đương đầu với khó khăn nào nàng cũng có thể nghĩ cách giải quyết, khiến người ta vô thức yên tâm theo.

Ngày hôm sau, Giang Hồi và Sư Nhạn Hành lại dậy thật sớm.

Ban đầu, Ngư Trận cũng vùng dậy góp vui nhưng ngặt nỗi người quá nhỏ, đi lảo đảo được hai bước đã ngồi phịch xuống góc tường ngửa mặt lên trời ngủ khò khò. Sau đó, cô bé được Sư Nhạn Hành bế về giường, nhét vào trong chăn ngủ như một bé heo con.

Sau khi được Sư Nhạn Hành nhắc nhở, hôm nay Giang Hồi tỏ ra vô cùng nhiệt tình, nói rõ trước lúc đối thủ xuất hiện, kiếm được chừng nào hay chừng ấy.

Ngày hôm qua hai mươi suất không đủ bán, hôm nay hai người nấu tận ba mươi suất. Vẫn là ba món: thịt heo xào cải trắng, miến trộn củ cải hầm rưới mỡ heo và trứng xào mướp.

"Cải trắng hầm gần hết rồi, trứng gà cũng hết sạch rồi." Giang Hồi nói: "Chúng ta có cần đi mua thức ăn từ chỗ khác để chuẩn bị cho bữa ngày mai không?"

Giờ vẫn chưa tới mùa cải, tuy lớp lá bên ngoài khá to, nhưng không đủ để lấy nấu ăn.

"Tạm thời không cần." Sư Nhạn Hành nói: "Ngày mai chúng ta đổi món mới, còn có nhiều khoai tây, bí đỏ, đậu đũa hong khô mà, mọi người cũng được ăn món mới."

Giang Hồi cười nói: "Cũng đúng, làm vậy họ sẽ thích đến ăn hơn."

Có mới nới cũ là bản tính của con người. Ngày đầu tiên ăn món lạ họ còn cảm thấy thích, ngày thứ hai ăn tiếp cũng không sao.

Nhưng nếu ăn liên tục ba ngày thì dù món ăn đó ngon đến mấy thì các thực khách cũng sẽ cảm thấy dường như có gì đó thiếu thiếu.

Hai người đặt thức ăn vào trong thùng gỗ, đậy kín nắp. Lúc này, Ngư Trận lại tỉnh ngủ đã xiêu xiêu vẹo vẹo bò xuống giường, tự cầm bình nước của mình đi đến kéo tay mẫu thân và tỷ tỷ.

Giang Hồi xoa đầu nữ nhi: "Giỏi quá."

Sau nhiều ngày quan sát cách Sư Nhạn Hành giao tiếp với nữ nhi, Giang Hồi như được truyền cảm hứng, bắt đầu liên tiếp cổ vũ cô bé.

Lần nào tiểu cô nương cũng vô cùng vui vẻ, mắt sáng long lanh, càng về sau càng tích cực chủ động làm việc.

Cùng một đoạn đường, thậm chí còn phải mang vác nặng hơn nhưng vì có tiền tài cổ vũ, Giang Hồi lại càng đi càng hăng hái.

CHương 33:

Gần sát giờ cơm, bọn họ mới đến. Còn chưa đi đến trước quầy hàng, Lưu đại nương bán bánh hấp đã chủ động đi đến kéo xe giúp họ, vô cùng nhiệt tình.



"Nào nào nào, chỗ này ta quét cho các ngươi rồi, sạch lắm."

Hôm qua, bà ấy bán được nhiều hơn bình thường mười mấy cái bánh hấp. Đến cuối cùng, vỉ hấp không còn cái bánh nào. Về nhà kể lại, người trong nhà mừng phát điên, hôm nay bà ấy còn cố ý mang thêm hai mươi cái.

Mọi người của bày quán chưa được bao lâu thì các cửa tiệm cũng lục tục tan ca.

Sư Nhạn Hành vừa mới hô hào vài tiếng, cuối đường đã có mấy người chạy bịch bịch đến. Mà người cầm đầu rõ ràng chính là lão Trương đến ăn đầu tiên trong hôm qua, Cẩu Tử chạy theo sát phía sau.

"Hộc, hôm nay ta vẫn là người đầu tiên đúng không?" Lão Trương thở hổn hển mấy hơi, xoa tay nói: "Vẫn lấy thịt xào cải trắng, nhưng món thứ hai đổi sang miến trộn củ cải hầm rưới mỡ heo!"

Ông ấy lại nói với Lưu đại nương: "Cho ta mua hai cái bánh hấp. Tạm thời đưa cho ta một cái trước nữa, một cái cứ để đấy, ăn xong lấy tiếp."

Lưu đại nương mặt mày hớn hở, cầm một cái bánh đưa cho ông ta.

Thấy mấy người đi đường tò mò nhìn về phía này, sau khi nếm được mùi ngon ngọt, bà ấy bắt đầu chủ động hỗ trợ tiếp khách.

"Cơm phần nóng hổi, sạch sẽ mà ngon, chỉ bốn văn tiền thôi là được chọn hai món mặn rồi. Đây đều là khách quen của tiệm đấy, qua ăn thử đi!"

Nhiều khi, nếu không chào hàng, khách đi qua thì chỉ đi ngang qua mà thôi.

Nhưng nếu hô hào mời chào mấy tiếng, có một số người sẽ thấy ngại, đi qua xem thế nào.

"Trời ơi, được phết đấy." Một người mới tới vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ nói: "Cơm nóng thật này. Tất cả chỗ đó đều đồng giá bốn văn tiền à?"

Tuy hơi ít thịt, nhưng có thịt thật!

"Hai món, bốn văn!"

Ngư Trận vươn hai ngón tay ngắn ngủi, ngọt ngào ngây thơ nói.

Hôm qua tỷ tỷ và mẫu thân nói mấy lần, cô bé nhớ kỹ rồi.

"Chao ôi, còn dẫn cả trẻ con đi bán nữa."

Mấy người kinh ngạc nói.

Thấy Ngư Trận ngoan ngoãn đáng yêu, họ đứng trêu cô bé một lúc, nói được vài câu lại càng ngại đi hơn.

"Hay là chúng ta ăn ở đây nhé? Dù sao cũng không đắt."

Người đi tới đầu tiên đề nghị.

"Cũng được, đi đâu mà chẳng phải ăn?" Người đi cùng sảng khoái đồng ý: "Chúng ta ăn bát mì chay không có giọt dầu nào cũng hai văn tiền mà!"

Bên kia, lão Trương nhai củ cải rộp rộp, lại húp miến xoẹt xoẹt. Ông ấy cảm thấy tất cả sợi miến đều hút đủ nước canh rưới mỡ heo, vị ngọt mặn vừa miệng, đúng là quá ngon. Ông ấy ăn ngon đến nỗi liên tục gật gù.

Cũng không biết nhà tiểu nương tử này nấu kiểu gì mà miến ngâm nước không bị nát mà vẫn dai sần sật.

Ông ấy không ngờ Sư Nhạn Hành phải nấu thử ở nhà mấy lần, cuối cùng mới đưa ra được cách giải quyết tốt nhất: Hầm củ cải trước, cho nhiều nước một tí, bao giờ bắc nồi thì cho miến vào.



Dù sao bản thân miến cũng là đồ ăn chín, nó chỉ thiếu nước mà thôi.

Đi từ thôn Hàn Trương lên trấn cũng phải mất một tiếng đồng hồ, vừa đủ để sợi miến chậm rãi hút no nước canh nóng, vừa ngon vừa đỡ tốn củi.

CHương 34:

Ông ấy chỉ vào Cẩu Tử, cười nói: "Tiểu tử này hôm qua ăn ngon quá, hôm nay còn chưa tan làm đã nói phải đi ăn cơm phần rồi."

Mọi người thiện ý cười ồ lên, làm Cẩu Tử mặt đỏ tai hồng.

Bên kia, lão Triệu cũng trêu ghẹo hắn ta: "Tiểu tử ngươi còn dễ ngượng hơn cả đại cô nương nữa. Giờ mới nói mấy câu đã đỏ mặt thế rồi, sau này còn lấy vợ gì nữa."

Mọi người càng cười ầm lên, mặt Cẩu Tử đỏ đến nỗi trông như sắp rỉ máu, không khí vừa vui vừa náo nhiệt.

Bọn họ phải làm việc vô cùng nặng nhọc, bình thường cũng không nỡ bỏ tiền để giải trí, chỉ có thể đùa bậy bạ vài câu để giải tỏa tinh thần.

Trước đây, khi ăn cơm, họ chỉ qua loa tìm bừa một chỗ. Giờ vì gánh hàng cơm phần này, họ bất ngờ tụ tập một chỗ, hơn nữa còn có cả những người làm ở các cửa hàng khác. Một cách tình cờ, họ quen biết nhiều người hơn. Trong lúc nhất thời, họ cảm thấy cuộc sống thú vị hơn và rồi càng chờ mong đến giờ cơm trưa hơn bao giờ hết.

Ngày thứ ba, Sư Nhạn Hành thay đổi thực đơn. Vẫn là ba thùng đồ ăn lớn như thường lệ, nhưng các món đổi thành: thịt hầm đậu đũa khô, bí đỏ hầm và mướp nhồi thịt.

Mấy người quen biết rủ nhau đi ăn cơm chung.

Đậu đũa đậm đà thơm ngon, bí đỏ ngọt thanh mềm mại, mướp nhồi thịt mọng nước, cả ba món đều hợp ăn cơm cơm.

Lão Trương vốn không thích ăn mướp nhồi thịt, cảm thấy món này toàn nước, nát nát không có vị gì.

Nhưng hôm nay gắp miếng mướp nhồi trong bát Cẩu Tử thử một miếng, mướp giòn mềm trơn nhãn, sần sật, ăn y như hoa quả vậy.

Lão Trương chuyên ăn cơm khô vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ, ông ta chấm điểm món này rất cao, đồng thời cũng khen không dứt miệng món thịt hầm đậu đũa khô.

Đậu đũa được phơi khô rồi nấu với cơm, thịt chắc và dày, bùi hơn đậu đũa non nhiều.

Mà quan trọng nhất là thịt kèm tỏi băm bên trong, sao lại ngon thế nhỉ?

"Nhà tôi cũng trồng mấy cây đậu đũa, hè năm nào cũng để đó ăn không hết, đúng là chỉ nhìn cũng thấy buồn nôn. Nhưng tiểu nương tử ngươi biết cách nấu, ăn có vị khác hẳn luôn, đúng là ngon miễn bàn."

Sau vài ngày tiếp xúc, các khách quen phát hiện ra một hiện tượng lạ: đó là trong nhà này, người làm chủ không phải mẫu thân, mà là tiểu nương tử mới mười hai tuổi.

Sau khi tin này được tiết lộ, mọi người vừa khen vừa thấy xót cho nàng.

Đúng là con nhà nghèo thì thường trưởng thành sớm. Ở Đại Lộc, các thiếu nữ tròn mười bảy, mười tám tuổi mới lấy chồng. Trong các gia đình bình thường, nữ hài mười hai tuổi còn đang tuổi bám phụ mẫu, ngây thơ làm nũng cơ! Ấy vậy mà nàng đã ra ngoài kiếm sống rồi.

"Mọi người thích là được." Sư Nhạn Hành cười nói: "Nếu ăn ngon thì làm phiền chư vị giới thiệu cho người khác giúp quán nhé."

Nhà bình thường chưa chắc đã được ăn thịt mỗi ngày, vậy nên khi sơ chế các món thịt, họ khó có thể không keo kiệt.

Dưới tác động của nhiệt độ, thịt sẽ bị teo lại. Vậy nên để món ăn trông có vẻ nhiều thịt, làm gì có chuyện họ chịu ra sức đảo thịt xào qua xào lại? Thấy thịt chín là họ đã tắt bếp rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Thực Toàn Thực Mỹ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook