Chương 39:
Thiếu Địa Qua
16/08/2023
Đây đều là kinh nghiệm xương máu khi vấp ngã trên con đường gây dựng sự nghiệp đời trước của nàng đúc kết được.
Giang Hồi có chút lo lắng: "Nhưng kết giao thế nào? Chúng ta cũng đâu tặng nổi thứ quý giá gì được.”
“Cái này không vội." Sư Nhạn Hành nói: "Làm quen trước, từ từ tính sau.”
Nếu không chịu làm quen thì tặng đồ, tạm thời không có gì, người ta cũng không dám đòi!
Khởi đầu tốt chính là một nửa thành công, làm quen trước, tạo ấn tượng tốt và phần còn lại sẽ dễ dàng.
Sư Nhạn Hành chậm rãi thở ra, nói một ý định quan trọng khác trong hành động của mình.
"Tuy trước mắt những nha dịch đó làm ở trấn, nhưng dù sao cũng là người huyện nha, có khả năng sẽ trở về."
Nếu bọn họ trở về, đây chính là quan hệ tốt của chúng ta ở huyện nha. Kết giao càng sớm, quan hệ càng bền chắc, chuyện sau này ít tốn công hơn. Cho dù không thể quay về, cũng có thể thông qua bọn họ làm quen với người của huyện nha. Dù sao cũng tốt hơn là chúng ta không đầu không đuôi, nhắm mắt đưa chân.”
Giang Hồi hít một hơi.
Huyện lị?!
Hôm nay mới là ngày thứ ba bán bát cơm to, mà nàng đã suy nghĩ đến chuyện của huyện rồi sao?
Việc làm ăn này thật sự có thể lan đến huyện lị được sao?
Nếu có thể thì sẽ là cảnh tượng như thế nào?
Nghĩ đến đây, theo bản năng Giang Hồi nhét chút bạc vụn vào trong tay áo.
Hơi cứng, đâm vào tay, hơi đau nhói.
Mà chính nỗi đau nhỏ bé này đã khiến Giang Hồi xác nhận tất cả không phải ảo giác, không phải là mơ.
Bà ấy nhắm chặt mắt lại, càng dùng sức siết chặt chút vụn bạc kia, như thể đang nắm chặt một phép màu đột nhiên hiện ra trong cuộc đời.
Lúc này mới qua giờ trưa, ước chừng là chưa tới hai chiều. Mặt trời hơi ngả về phía tây, lại là khoảng thời gian nhiệt độ cao nhất trong ngày.
Sư Nhạn Hành đẩy xe, Giang Hồi ôm Ngư Trận, đi đến mồ hôi đổ đầm đìa.
Trái tim các nàng đập nhanh thình thịch, khí huyết dồn dập. Không biết là do đi nhanh quá, hay là do dã tâm vừa rồi trong lời nói của Sư Nhạn Hành khiến khí huyết người ta phun trào trong nháy mắt.
Vẫn chưa đến nhà, từ xa đã nhìn thấy hai người ngồi ở cửa. Nhìn dáng người cùng tư thế mơ hồ có thể nhận ra là tỷ muội Quách gia.
Đằng kia cũng nhìn thấy các nàng, hai tỷ muội nghênh đón, nhìn tư thế một nhà ba người thì ngạc nhiên nói: "Ngươi đưa gia đình đi đâu vậy? Trưa hôm qua chúng ta tìm các ngươi, kết quả không có ở đây, không ngờ hôm nay gõ cửa cũng không ai trả lời.”
Giang Hồi nói: "Ở nhà cũng không có đồng ra đồng vào. Nên mấy ngày mới lên huyện lị bán đồ, không có ở đây.”
Thấy các nàng đi đến đỏ bừng cả mặt, tất cả đều là mồ hôi, Quách Quế Hương cùng Quách Đậu Tử một người đón xe, một người đón Ngư Trận.
Giang Hồi và Sư Nhạn Hành quả thật cũng mệt lã người, từ chối lơi đôi câu, thì để bọn họ làm, rồi lại chạy ra đến phía trước mở cửa.
“Hai ngày nay chúng tôi bận ở nhà làm áo bông, không rảnh qua đây, bằng không tốt xấu gì cũng có thể giúp một tay.”
Quách Đậu Tử đặt xe nằm xuống, còn giúp dỡ thùng.
“Còn tiền vốn không? "Quách Quế Hương lớn tiếng hỏi.
Giang Hồi có chút lo lắng: "Nhưng kết giao thế nào? Chúng ta cũng đâu tặng nổi thứ quý giá gì được.”
“Cái này không vội." Sư Nhạn Hành nói: "Làm quen trước, từ từ tính sau.”
Nếu không chịu làm quen thì tặng đồ, tạm thời không có gì, người ta cũng không dám đòi!
Khởi đầu tốt chính là một nửa thành công, làm quen trước, tạo ấn tượng tốt và phần còn lại sẽ dễ dàng.
Sư Nhạn Hành chậm rãi thở ra, nói một ý định quan trọng khác trong hành động của mình.
"Tuy trước mắt những nha dịch đó làm ở trấn, nhưng dù sao cũng là người huyện nha, có khả năng sẽ trở về."
Nếu bọn họ trở về, đây chính là quan hệ tốt của chúng ta ở huyện nha. Kết giao càng sớm, quan hệ càng bền chắc, chuyện sau này ít tốn công hơn. Cho dù không thể quay về, cũng có thể thông qua bọn họ làm quen với người của huyện nha. Dù sao cũng tốt hơn là chúng ta không đầu không đuôi, nhắm mắt đưa chân.”
Giang Hồi hít một hơi.
Huyện lị?!
Hôm nay mới là ngày thứ ba bán bát cơm to, mà nàng đã suy nghĩ đến chuyện của huyện rồi sao?
Việc làm ăn này thật sự có thể lan đến huyện lị được sao?
Nếu có thể thì sẽ là cảnh tượng như thế nào?
Nghĩ đến đây, theo bản năng Giang Hồi nhét chút bạc vụn vào trong tay áo.
Hơi cứng, đâm vào tay, hơi đau nhói.
Mà chính nỗi đau nhỏ bé này đã khiến Giang Hồi xác nhận tất cả không phải ảo giác, không phải là mơ.
Bà ấy nhắm chặt mắt lại, càng dùng sức siết chặt chút vụn bạc kia, như thể đang nắm chặt một phép màu đột nhiên hiện ra trong cuộc đời.
Lúc này mới qua giờ trưa, ước chừng là chưa tới hai chiều. Mặt trời hơi ngả về phía tây, lại là khoảng thời gian nhiệt độ cao nhất trong ngày.
Sư Nhạn Hành đẩy xe, Giang Hồi ôm Ngư Trận, đi đến mồ hôi đổ đầm đìa.
Trái tim các nàng đập nhanh thình thịch, khí huyết dồn dập. Không biết là do đi nhanh quá, hay là do dã tâm vừa rồi trong lời nói của Sư Nhạn Hành khiến khí huyết người ta phun trào trong nháy mắt.
Vẫn chưa đến nhà, từ xa đã nhìn thấy hai người ngồi ở cửa. Nhìn dáng người cùng tư thế mơ hồ có thể nhận ra là tỷ muội Quách gia.
Đằng kia cũng nhìn thấy các nàng, hai tỷ muội nghênh đón, nhìn tư thế một nhà ba người thì ngạc nhiên nói: "Ngươi đưa gia đình đi đâu vậy? Trưa hôm qua chúng ta tìm các ngươi, kết quả không có ở đây, không ngờ hôm nay gõ cửa cũng không ai trả lời.”
Giang Hồi nói: "Ở nhà cũng không có đồng ra đồng vào. Nên mấy ngày mới lên huyện lị bán đồ, không có ở đây.”
Thấy các nàng đi đến đỏ bừng cả mặt, tất cả đều là mồ hôi, Quách Quế Hương cùng Quách Đậu Tử một người đón xe, một người đón Ngư Trận.
Giang Hồi và Sư Nhạn Hành quả thật cũng mệt lã người, từ chối lơi đôi câu, thì để bọn họ làm, rồi lại chạy ra đến phía trước mở cửa.
“Hai ngày nay chúng tôi bận ở nhà làm áo bông, không rảnh qua đây, bằng không tốt xấu gì cũng có thể giúp một tay.”
Quách Đậu Tử đặt xe nằm xuống, còn giúp dỡ thùng.
“Còn tiền vốn không? "Quách Quế Hương lớn tiếng hỏi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.