Chương 50:
Thiếu Địa Qua
16/08/2023
Ông ấy vừa mới xuất hiện, trên chợ gia súc đã nổi lên một trận xôn xao, rất nhiều người lại nhao nhao bỏ việc trong tay đi theo tới.
Một số chỉ đơn giản là muốn xem náo nhiệt, trong khi những người khác chỉ muốn theo sau để nhặt sơ hở.
Hoàng gia tầm nhìn cao, phàm là thứ cho ông ấy xem qua chắc chắn là thượng phẩm. Cho dù ông ấy không lấy, cũng có khối người muốn.
Hoàng Binh hỏi con la Sư Nhạn Hành vừa xem qua, nở nụ cười: "Ánh mắt không tệ.”
Trên đường đi đến đây, ít con tốt hơn con này.
Ngay cả có, cũng đã lớn rồi, chi bằng mua con này cũng có lợi.
“Cứ nó đi, bốn lượng." Hoàng Binh dễ dàng hạ giá gần một nửa.
Trong nháy mắt, Phương buôn lừa đau khổ.
"Hoàng gia, ngài không thể như vậy, con la này chỉ cần phối giống đã tốn rất nhiều công phu rồi. Ta nuôi lớn nó cũng vất vả như thế, nhân lực vật lực tiêu hao trong quá trình này... Ít nhiều gì cũng thêm cho ta chút đỉnh đi!"
Bên cạnh còn có người cười: "Ngươi nuôi lớn à, tình cảm như thế thì làm La nương rồi!”
Hoàng Binh cũng cười theo hai tiếng, ôm cánh tay nhìn: "Bốn lượng rưỡi, bán được thì bán, không thì thôi. Ngươi cũng không bán được giá cao hơn cái này đâu.”
Hắn chính là người định giá trong nghề gia súc vùng này, phàm là hắn nói một con gia súc đáng giá bao nhiêu bạc, liền đáng giá bấy nhiêu.
Phương buôn lừa đương nhiên biết đạo lý này, vừa cảm thấy kiêu ngạo, lại cảm thấy đau lòng.
Kiêu ngạo chính là Hoàng Binh nhìn trúng gia súc của hắn ta, sau này trong nghề cũng có thể thẳng lưng rồi.
Đau lòng chính là quả thật sẽ như vậy, bây giờ con la này đã bị định giá, sau này sẽ không có người ngu xuẩn trả giá cao hơn.
Nếu hắn ta không đồng ý vụ làm ăn này, còn vô duyên vô cớ xúc phạm Hoàng Binh.
“Bỏ đi, bỏ đi!” Phương buôn lừa cắn răng một cái, chắp tay về phía đám người Sư Nhạn Hành: "Cứ coi như ta vì chuyện vừa rồi bồi thường cho mấy vị đi! Chúng ta hòa khí sinh tài, ngày sau nếu lại cần mua gia súc, cất nhắc việc làm ăn với ta là được.”
Sau khi bàn bạc về giá cả, hai bên đều dứt khoát và giải quyết nhanh gọn cả tiền và hàng hóa.
Giang Hồi và Sư Nhạn Hành rối rít cảm ơn Hoàng Binh, ngay cả Ngư Trận cũng nói cảm ơn, khiến ông ấy bật cười khanh khách. Vốn dĩ ông ta không mong đợi được báo đáp.
Cô nhi quả phụ, vất vả khổ cực mới kiếm được ít tiền, chẳng qua chỉ là chìa tay làm chút việc, cũng coi như là đang tích đức. Giang Hồi muốn dùng tiền để hậu ta, nhưng Hoàng Binh kiên quyết từ chối.
Thay vào đó, tranh thủ lúc họ “người dúi ngân lượng, kẻ khoát tay trả lại”, Sư Nhạn Hành chạy đến cửa hàng bánh ngọt trên phố để gói về các loại điểm tâm như bánh đào xốp, bánh đậu xanh, đào sấy khô và bánh hình quân cờ bốn màu.
"Hoàng thúc, ta biết thúc không thiếu những thứ này, thúc về đưa cho thẩm thẩm và bọn trẻ ăn cho vui miệng, dù sao cũng là một chút tâm ý, nếu không thì bọn ta sẽ ngại lắm.”
Lời nàng nói nghe rất có lý, Hoàng Binh do dự một hồi lâu mới chịu nhận. Ông ấy tếu táo đùa: “Bà cụ non à, ta thấy e rằng vài hôm nữa ngươi sẽ muốn đến thị trấn!”
Một số chỉ đơn giản là muốn xem náo nhiệt, trong khi những người khác chỉ muốn theo sau để nhặt sơ hở.
Hoàng gia tầm nhìn cao, phàm là thứ cho ông ấy xem qua chắc chắn là thượng phẩm. Cho dù ông ấy không lấy, cũng có khối người muốn.
Hoàng Binh hỏi con la Sư Nhạn Hành vừa xem qua, nở nụ cười: "Ánh mắt không tệ.”
Trên đường đi đến đây, ít con tốt hơn con này.
Ngay cả có, cũng đã lớn rồi, chi bằng mua con này cũng có lợi.
“Cứ nó đi, bốn lượng." Hoàng Binh dễ dàng hạ giá gần một nửa.
Trong nháy mắt, Phương buôn lừa đau khổ.
"Hoàng gia, ngài không thể như vậy, con la này chỉ cần phối giống đã tốn rất nhiều công phu rồi. Ta nuôi lớn nó cũng vất vả như thế, nhân lực vật lực tiêu hao trong quá trình này... Ít nhiều gì cũng thêm cho ta chút đỉnh đi!"
Bên cạnh còn có người cười: "Ngươi nuôi lớn à, tình cảm như thế thì làm La nương rồi!”
Hoàng Binh cũng cười theo hai tiếng, ôm cánh tay nhìn: "Bốn lượng rưỡi, bán được thì bán, không thì thôi. Ngươi cũng không bán được giá cao hơn cái này đâu.”
Hắn chính là người định giá trong nghề gia súc vùng này, phàm là hắn nói một con gia súc đáng giá bao nhiêu bạc, liền đáng giá bấy nhiêu.
Phương buôn lừa đương nhiên biết đạo lý này, vừa cảm thấy kiêu ngạo, lại cảm thấy đau lòng.
Kiêu ngạo chính là Hoàng Binh nhìn trúng gia súc của hắn ta, sau này trong nghề cũng có thể thẳng lưng rồi.
Đau lòng chính là quả thật sẽ như vậy, bây giờ con la này đã bị định giá, sau này sẽ không có người ngu xuẩn trả giá cao hơn.
Nếu hắn ta không đồng ý vụ làm ăn này, còn vô duyên vô cớ xúc phạm Hoàng Binh.
“Bỏ đi, bỏ đi!” Phương buôn lừa cắn răng một cái, chắp tay về phía đám người Sư Nhạn Hành: "Cứ coi như ta vì chuyện vừa rồi bồi thường cho mấy vị đi! Chúng ta hòa khí sinh tài, ngày sau nếu lại cần mua gia súc, cất nhắc việc làm ăn với ta là được.”
Sau khi bàn bạc về giá cả, hai bên đều dứt khoát và giải quyết nhanh gọn cả tiền và hàng hóa.
Giang Hồi và Sư Nhạn Hành rối rít cảm ơn Hoàng Binh, ngay cả Ngư Trận cũng nói cảm ơn, khiến ông ấy bật cười khanh khách. Vốn dĩ ông ta không mong đợi được báo đáp.
Cô nhi quả phụ, vất vả khổ cực mới kiếm được ít tiền, chẳng qua chỉ là chìa tay làm chút việc, cũng coi như là đang tích đức. Giang Hồi muốn dùng tiền để hậu ta, nhưng Hoàng Binh kiên quyết từ chối.
Thay vào đó, tranh thủ lúc họ “người dúi ngân lượng, kẻ khoát tay trả lại”, Sư Nhạn Hành chạy đến cửa hàng bánh ngọt trên phố để gói về các loại điểm tâm như bánh đào xốp, bánh đậu xanh, đào sấy khô và bánh hình quân cờ bốn màu.
"Hoàng thúc, ta biết thúc không thiếu những thứ này, thúc về đưa cho thẩm thẩm và bọn trẻ ăn cho vui miệng, dù sao cũng là một chút tâm ý, nếu không thì bọn ta sẽ ngại lắm.”
Lời nàng nói nghe rất có lý, Hoàng Binh do dự một hồi lâu mới chịu nhận. Ông ấy tếu táo đùa: “Bà cụ non à, ta thấy e rằng vài hôm nữa ngươi sẽ muốn đến thị trấn!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.