Chương 77: Khế ước tan vỡ
Em Gái Hàng Xóm
17/02/2019
Sự đối đầu giữa Dương Ninh Ninh cùng với hệ thống đang trên đà quyết
liệt, Quách Minh và Mặc Vũ cũng không có dừng lại tại chỗ, bọn họ đang
đi đến nơi mà mối liên kết mờ nhạt với Tiểu Mộc gần tan biến.
Nơi này tràn ngập sinh mệnh, tràn ngập hơi thở của sự sống, thật tốt đẹp, nhưng lại sâm nghiêm chặn đứng tất cả ở bên ngoài.
Vô tận giam cầm, một trong bốn địa vực nguy hiểm nhất của Hắc tinh linh lãnh thổ, Mole và Alivia đang đứng tại đây, bọn họ chuẩn bị làm gì….?
“Chỗ này….”
Quan sát xung quanh, Quách Minh cứ cảm thấy có một cái gì đó kỳ kỳ, giống như ai đó đang thẩm phán cậu.
Bên trong thân thể nhỏ bé, linh hồn rung lên từng đợt nhẹ, nơi nhận định tội lỗi của tinh linh đang thực hiện trách nhiệm của nó, hai người Quách Minh bị kéo vào bên trong.
“Ôi ôi, cái gì đây?”
Cả người cảm thấy khó chịu, Mặc Lam đưa tay bóp lấy lồng ngực, cái quái quỷ gì đây, ai đó đang moi anh ra để phán xét mình?
Hướng cặp mắt màu đỏ máu lên trên cao, đôi mắt bất khuất và kiên cường cùng mái tóc bạc đang chịu đựng trước sự cồn cào bứt rứt.
Nó không có quyền nhận định anh, không ai được phép công nhận hay phủ nhận những gì mình đã làm.
Nếu có, vậy thì chỉ có thể là bản thân anh, Mặc Lam cắn chặt răng khó chịu, khác với Quách Minh, linh hồn của anh lộn xộn hơn nhiều.
Tất cả mọi người từ khi sinh ra đều hồn nhiên như một tờ giấy trắng, nhưng anh lại khác, anh có mục đích của mình, từ bé đã chẳng hề đơn thuần như bao đứa trẻ.
Mặc Lam đã từng hối hận về cuộc sống của mình, cho tới khi anh được trao cho mục đích sống, một tấm bảng vẽ được tô lên thật nhiều màu sắc.
Kể cả Ninh Ninh cũng không chắc chắn về quyết định của cô ấy khi làm bạn với Mặc Lam, anh là một con người vô định, sự tự do là đôi cánh anh tạo ra cho mình.
Việc anh có trở thành người tốt hay người xấu, biến thành một tồn tại như thế nào đi nữa, tất cả đều phụ thuộc vào anh, không có một ai được quyền … tước đoạt nó!
“Heh?”
Răng rắc…
Âm thanh vỡ vụn vang lên tại chốn xa lạ, nơi đây Mặc Lam nhìn thấy một hình ảnh thật xinh đẹp đang ngủ say trong giấc mộng vĩnh hằng.
Đợi đến khi phát hiện ra chuyện gì, dưới chân của Mặc Lam đã bị đông cứng thành tảng băng khổng lồ, nếu không phải kịp tỉnh lại, sợ rằng bản thân cũng sống không được đi…
“Mặc Lam, ngươi làm sao vậy??”
Quách Minh vội vả dùng ngọn lửa của mình hòa tan khối băng dưới chân của Mặc Lam, cậu cũng không biết tại sao mọi chuyện lại thành thế này.
Giống như thời gian ngưng đọng lại, mọi thứ đều đứng yên, đến khi kịp nhận ra thì anh chàng bên cạnh đã sắp bị đóng thành một bức tượng trong suốt rồi.
Lắc nhẹ đầu, Mặc Lam cũng không có trả lời Quách Minh, anh vừa nhớ tới một vài điều không muốn nhớ.
Nơi này thật kỳ lạ, rõ ràng dù không muốn nhớ, nhưng cảm xúc vẫn luôn là những sợi dây xích trói buộc con người ta.
Vì không muốn tiếp tục tâm tình hốt hoảng của mình, Mặc Lam nở trên mặt một nụ cười tự tin và thoải mái.
Hai kẻ xâm nhập giả từ thế giới bên ngoài lần đầu tiên tiến vào nơi đây, đám Quách Minh cũng không biết nơi này là khu vực nguy hiểm, tất cả những gì họ nhìn thấy được chỉ đơn giản là một tảng băng lớn.
“Đây là gì vậy…?”
Một tảng băng khổng lồ, giống với băng giá bao phủ quanh người Mặc Lam lúc nãy, nhưng nó hoàn toàn khác biệt.
Cái sự giá rét và âm u này thật là khó chịu, giống như một ai đó đang giãy giụa giữa một vũng bùn không đáy.
“Xinh đẹp thật đấy….”
Mặc Lam là người đã từng trải, anh đến thế giới này chỉ sau mỗi Dương Ninh Ninh mà thôi, so với các Trọng sinh giả khác, Mặc Lam có thời gian đi du hành rất nhiều.
Hơn nữa với chức vụ thiếu tướng, các công việc lớn nhỏ của quốc gia, của hàng ngũ tiên phong Tháp chọc trời anh đều biết, sinh tử ranh giới cũng bước qua nhiều lần.
Nhưng anh chưa từng gặp phải một người con gái mỹ lệ đến vậy, giống như là báu vật của tự nhiên, là nữ thần lầm bước tới chốn nhân gian, mái tóc vàng và bộ váy trắng thuần khiết…
Đơn giản, mà lại không thể rời mắt, nữ tinh linh đó khiến người khác phải đợm buồn, cô ngủ say bên trong tội lỗi của mình.
Bên cạnh đấy, một dòng chữ được khắc thật rõ ràng và nắn nót, giống như trao hết tình cảm của mình vào trong, như đong đầy thật nhiều ký ức gắn bó tưởng như đã quên.
“-Tội lỗi chi mộ - Alivia – Người anh yêu-…”
Lặp lại dòng chữ được khắc trên tảng băng, đột nhiên tiếng bước chân vang lên từ một góc tối không xa cạnh đấy.
Tầm nhìn của Quách Minh và Mặc Lam đổ dồn sang bên đấy, hai người giật mình khi nhìn thấy một cô gái có dung mạo không khác gì nữ nhân đang ngủ say trong băng giá này đây.
Nhưng mà ẩn ẩn sâu bên trong đó, bọn họ cũng nhận ra được, đây không phải diện mạo chân thật của cô ta….
Mọi thứ thật mịt mờ, như lớp sương mù che kín tầm nhìn, đứa trẻ bé nhỏ đang nắm lấy tay của nữ nhân tóc vàng bước tới trước mặt bọn cậu và đứng đấy.
Cao ngạo, xinh đẹp, tựa như một đôi tình lữ gắn kết, dù cho cả hai một lớn một nhỏ, nhưng lại khiến người khác có cảm tưởng như vậy….
Mối liên kết này, đủ để đánh tan mọi định kiến, hai người đó đều đang nhìn về tảng băng sau lưng Quách Minh.
Cặp con ngươi đợm buồn, không nói một lời nào, cứ như vậy đứng nhìn… và rồi thẩn thờ bước tới, ngay khi cô gái đó đi ngang qua cậu, Quách Minh chợt giật mình xoay người lại, nắm lấy tay cô.
“…. Tiểu Mộc?”
Bật thốt ra cái tên mà đã lâu rồi vẫn chưa được nhìn thấy, một năm thời gian, nói ra thì cũng không ngắn, nhưng lại không dài bằng những câu chuyện tình cảm sâu sắc.
Tuy nhiên đối với một người cảm thấy gia đình là toàn bộ của mình, tạm biệt Tiểu Mộc và Minh Viễn là nỗi thống khổ lớn nhất giành cho cậu.
Bàn tay ấy vội vàng dựt ra, tránh thoát khỏi lòng bàn tay cậu, Quách Minh chợt thấy tim mình nhói lên một hồi.
Cô gái lạnh lùng bước đi vài bước, xoay người lại và nhìn cậu.
“Cậu là ai? Tiểu Mộc lại là ai? Đừng có nắm lấy tay ta”
Alivia xoay người, nhìn xuống đứa trẻ xa lạ nhưng hơi thân thuộc này, Tiểu Mộc sao… một cụm từ khó hiểu.
Nơi này là Vô tận giam cầm, là nơi trước khi bản thân tự phong ấn chính mình, Mole dắt cô vào đây để làm gì?
Đứa trẻ vẫn luôn không nói gì chợt bước tới trước mặt Alivia, chặn lại Quách Minh đang muốn nói gì đấy.
Mole chợt đối với Quách Minh tiến lên vài bước, bàn tay vươn ra, một năng lực thật mạnh mẽ bóp chặt lấy người cậu.
“Mau né ra!!”
Mặc Lam vội vàng vung kém chém về phía Mole, Alivia nhìn thấy vậy vội vàng triệu hồi pháp thuật bảo vệ.
Hoàn toàn không ngờ rằng mình sẽ bị tấn công, cậu không cảm nhận được sự ác ý từ đối phương, ngược lại Quách Minh nhận thấy sự cắn rứt và khó khăn của đứa trẻ này.
Không hiểu sao trái tim cậu quặn lại nhất thời, không phải Quách Minh không né được, mà là cậu nhìn thấy một vài điều… ẩn trong câu chuyện xa xưa.
Một cái gì đó bị rút ra, khế ước đối với Tiểu Mộc và Tiểu Viễn vẫn luôn mờ nhạt đột nhiên tỏa sáng, sau đấy, cả hai liền rạn nứt, tan vỡ.
Đôi chân ngã quỵ xuống mặt sàn, Quách Minh không nói được lời nào, ngất xỉu rồi bất tỉnh.
Trước khi mất đi ý thức, cậu vẫn luôn nhìn gương mặt của Mole, đôi mắt ấy như thể muốn nói
….Tại sao?
Nơi này tràn ngập sinh mệnh, tràn ngập hơi thở của sự sống, thật tốt đẹp, nhưng lại sâm nghiêm chặn đứng tất cả ở bên ngoài.
Vô tận giam cầm, một trong bốn địa vực nguy hiểm nhất của Hắc tinh linh lãnh thổ, Mole và Alivia đang đứng tại đây, bọn họ chuẩn bị làm gì….?
“Chỗ này….”
Quan sát xung quanh, Quách Minh cứ cảm thấy có một cái gì đó kỳ kỳ, giống như ai đó đang thẩm phán cậu.
Bên trong thân thể nhỏ bé, linh hồn rung lên từng đợt nhẹ, nơi nhận định tội lỗi của tinh linh đang thực hiện trách nhiệm của nó, hai người Quách Minh bị kéo vào bên trong.
“Ôi ôi, cái gì đây?”
Cả người cảm thấy khó chịu, Mặc Lam đưa tay bóp lấy lồng ngực, cái quái quỷ gì đây, ai đó đang moi anh ra để phán xét mình?
Hướng cặp mắt màu đỏ máu lên trên cao, đôi mắt bất khuất và kiên cường cùng mái tóc bạc đang chịu đựng trước sự cồn cào bứt rứt.
Nó không có quyền nhận định anh, không ai được phép công nhận hay phủ nhận những gì mình đã làm.
Nếu có, vậy thì chỉ có thể là bản thân anh, Mặc Lam cắn chặt răng khó chịu, khác với Quách Minh, linh hồn của anh lộn xộn hơn nhiều.
Tất cả mọi người từ khi sinh ra đều hồn nhiên như một tờ giấy trắng, nhưng anh lại khác, anh có mục đích của mình, từ bé đã chẳng hề đơn thuần như bao đứa trẻ.
Mặc Lam đã từng hối hận về cuộc sống của mình, cho tới khi anh được trao cho mục đích sống, một tấm bảng vẽ được tô lên thật nhiều màu sắc.
Kể cả Ninh Ninh cũng không chắc chắn về quyết định của cô ấy khi làm bạn với Mặc Lam, anh là một con người vô định, sự tự do là đôi cánh anh tạo ra cho mình.
Việc anh có trở thành người tốt hay người xấu, biến thành một tồn tại như thế nào đi nữa, tất cả đều phụ thuộc vào anh, không có một ai được quyền … tước đoạt nó!
“Heh?”
Răng rắc…
Âm thanh vỡ vụn vang lên tại chốn xa lạ, nơi đây Mặc Lam nhìn thấy một hình ảnh thật xinh đẹp đang ngủ say trong giấc mộng vĩnh hằng.
Đợi đến khi phát hiện ra chuyện gì, dưới chân của Mặc Lam đã bị đông cứng thành tảng băng khổng lồ, nếu không phải kịp tỉnh lại, sợ rằng bản thân cũng sống không được đi…
“Mặc Lam, ngươi làm sao vậy??”
Quách Minh vội vả dùng ngọn lửa của mình hòa tan khối băng dưới chân của Mặc Lam, cậu cũng không biết tại sao mọi chuyện lại thành thế này.
Giống như thời gian ngưng đọng lại, mọi thứ đều đứng yên, đến khi kịp nhận ra thì anh chàng bên cạnh đã sắp bị đóng thành một bức tượng trong suốt rồi.
Lắc nhẹ đầu, Mặc Lam cũng không có trả lời Quách Minh, anh vừa nhớ tới một vài điều không muốn nhớ.
Nơi này thật kỳ lạ, rõ ràng dù không muốn nhớ, nhưng cảm xúc vẫn luôn là những sợi dây xích trói buộc con người ta.
Vì không muốn tiếp tục tâm tình hốt hoảng của mình, Mặc Lam nở trên mặt một nụ cười tự tin và thoải mái.
Hai kẻ xâm nhập giả từ thế giới bên ngoài lần đầu tiên tiến vào nơi đây, đám Quách Minh cũng không biết nơi này là khu vực nguy hiểm, tất cả những gì họ nhìn thấy được chỉ đơn giản là một tảng băng lớn.
“Đây là gì vậy…?”
Một tảng băng khổng lồ, giống với băng giá bao phủ quanh người Mặc Lam lúc nãy, nhưng nó hoàn toàn khác biệt.
Cái sự giá rét và âm u này thật là khó chịu, giống như một ai đó đang giãy giụa giữa một vũng bùn không đáy.
“Xinh đẹp thật đấy….”
Mặc Lam là người đã từng trải, anh đến thế giới này chỉ sau mỗi Dương Ninh Ninh mà thôi, so với các Trọng sinh giả khác, Mặc Lam có thời gian đi du hành rất nhiều.
Hơn nữa với chức vụ thiếu tướng, các công việc lớn nhỏ của quốc gia, của hàng ngũ tiên phong Tháp chọc trời anh đều biết, sinh tử ranh giới cũng bước qua nhiều lần.
Nhưng anh chưa từng gặp phải một người con gái mỹ lệ đến vậy, giống như là báu vật của tự nhiên, là nữ thần lầm bước tới chốn nhân gian, mái tóc vàng và bộ váy trắng thuần khiết…
Đơn giản, mà lại không thể rời mắt, nữ tinh linh đó khiến người khác phải đợm buồn, cô ngủ say bên trong tội lỗi của mình.
Bên cạnh đấy, một dòng chữ được khắc thật rõ ràng và nắn nót, giống như trao hết tình cảm của mình vào trong, như đong đầy thật nhiều ký ức gắn bó tưởng như đã quên.
“-Tội lỗi chi mộ - Alivia – Người anh yêu-…”
Lặp lại dòng chữ được khắc trên tảng băng, đột nhiên tiếng bước chân vang lên từ một góc tối không xa cạnh đấy.
Tầm nhìn của Quách Minh và Mặc Lam đổ dồn sang bên đấy, hai người giật mình khi nhìn thấy một cô gái có dung mạo không khác gì nữ nhân đang ngủ say trong băng giá này đây.
Nhưng mà ẩn ẩn sâu bên trong đó, bọn họ cũng nhận ra được, đây không phải diện mạo chân thật của cô ta….
Mọi thứ thật mịt mờ, như lớp sương mù che kín tầm nhìn, đứa trẻ bé nhỏ đang nắm lấy tay của nữ nhân tóc vàng bước tới trước mặt bọn cậu và đứng đấy.
Cao ngạo, xinh đẹp, tựa như một đôi tình lữ gắn kết, dù cho cả hai một lớn một nhỏ, nhưng lại khiến người khác có cảm tưởng như vậy….
Mối liên kết này, đủ để đánh tan mọi định kiến, hai người đó đều đang nhìn về tảng băng sau lưng Quách Minh.
Cặp con ngươi đợm buồn, không nói một lời nào, cứ như vậy đứng nhìn… và rồi thẩn thờ bước tới, ngay khi cô gái đó đi ngang qua cậu, Quách Minh chợt giật mình xoay người lại, nắm lấy tay cô.
“…. Tiểu Mộc?”
Bật thốt ra cái tên mà đã lâu rồi vẫn chưa được nhìn thấy, một năm thời gian, nói ra thì cũng không ngắn, nhưng lại không dài bằng những câu chuyện tình cảm sâu sắc.
Tuy nhiên đối với một người cảm thấy gia đình là toàn bộ của mình, tạm biệt Tiểu Mộc và Minh Viễn là nỗi thống khổ lớn nhất giành cho cậu.
Bàn tay ấy vội vàng dựt ra, tránh thoát khỏi lòng bàn tay cậu, Quách Minh chợt thấy tim mình nhói lên một hồi.
Cô gái lạnh lùng bước đi vài bước, xoay người lại và nhìn cậu.
“Cậu là ai? Tiểu Mộc lại là ai? Đừng có nắm lấy tay ta”
Alivia xoay người, nhìn xuống đứa trẻ xa lạ nhưng hơi thân thuộc này, Tiểu Mộc sao… một cụm từ khó hiểu.
Nơi này là Vô tận giam cầm, là nơi trước khi bản thân tự phong ấn chính mình, Mole dắt cô vào đây để làm gì?
Đứa trẻ vẫn luôn không nói gì chợt bước tới trước mặt Alivia, chặn lại Quách Minh đang muốn nói gì đấy.
Mole chợt đối với Quách Minh tiến lên vài bước, bàn tay vươn ra, một năng lực thật mạnh mẽ bóp chặt lấy người cậu.
“Mau né ra!!”
Mặc Lam vội vàng vung kém chém về phía Mole, Alivia nhìn thấy vậy vội vàng triệu hồi pháp thuật bảo vệ.
Hoàn toàn không ngờ rằng mình sẽ bị tấn công, cậu không cảm nhận được sự ác ý từ đối phương, ngược lại Quách Minh nhận thấy sự cắn rứt và khó khăn của đứa trẻ này.
Không hiểu sao trái tim cậu quặn lại nhất thời, không phải Quách Minh không né được, mà là cậu nhìn thấy một vài điều… ẩn trong câu chuyện xa xưa.
Một cái gì đó bị rút ra, khế ước đối với Tiểu Mộc và Tiểu Viễn vẫn luôn mờ nhạt đột nhiên tỏa sáng, sau đấy, cả hai liền rạn nứt, tan vỡ.
Đôi chân ngã quỵ xuống mặt sàn, Quách Minh không nói được lời nào, ngất xỉu rồi bất tỉnh.
Trước khi mất đi ý thức, cậu vẫn luôn nhìn gương mặt của Mole, đôi mắt ấy như thể muốn nói
….Tại sao?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.