Chương 80: Mạnh nhất trong phạm vi an toàn
Em Gái Hàng Xóm
18/02/2019
Sự có mặt của nhóm bảy người Hoài Thiện đã khiến cho mục đích của Dương
Ninh Ninh đạt được, miễn là có sự quấy rối tồn tại, cô liền có thể từ từ chơi chết Trạch Dương.
Dương Ninh Ninh tự nhận rằng mình cũng không phải loại người tốt lành gì, lúc cần thiết, cô không ngại lợi dụng người khác.
Và cô tin rằng với thực lực của Hoài Thiện, bọn họ có đủ sức để bảo vệ an toàn bản thân, đó là lý do mà bảy người họ tiến vào được Cửu Môn Quan.
Còn về phía hệ thống khó chơi kia, đúng là hơi chật vật một chút khi những đòn tấn công của cô đều trở nên vô dụng, Ninh Ninh lúc đầu thậm chí hơi hoảng.
Nhưng rồi Dương Ninh Ninh nhận ra một điều rằng.
“Thế giới này không có gì miễn phí, nếu đạt được một điều gì đó, ngươi cũng phải chi trả ra một cái giá tương xứng, tương tự với lúc trạng thái bất bại lúc trước…”
Hai tay vươn ra, ngọn lửa trắng đen xen lẫn bốc lên khí thế phừng phực, dù không hiểu được cái gì đang diễn ra, nhưng Hoài Thiện đám người vẫn lén can thiệp vô một chút.
Từ khi bảy người tiến tới nơi Cửu tuyền, chỉ có một mình Trạch Dương là chủ động công kích bọn họ mà thôi.
Còn về cô gái mái tóc tím kia thì lại thể hiện ra vị thế trung gian, không hẳn là đồng bọn, nhưng cũng không phải kẻ thù.
Đáng ngạc nhiên là dù phép thuật của Tiểu Oản và Tiểu Mễ có đánh ra một cách loạn xạ, người chịu thiệt thòi vẫn luôn là Trạch Dương.
“Hai đứa có nhắm mục tiêu cụ thể không?”
Cảm thấy có hơi kỳ lạ, Ngô Đạt liền lập tức hỏi hai vị pháp sư duy nhất trong đoàn đội, Hán Cường, Toại Tâm, Uông Súc cũng nhìn trở lại.
Bốn người bọn họ thuộc tuýp tấn công gần, nếu dại dột lao vào trận đấu không cân sức này đảm bảo bị bóp chết không thương tiếc liền.
“Không có, em chỉ là bắn tại chính giữa bọn họ thôi”
Tiểu Oản lắc đầu, đến cả cô cũng không hiểu rõ được chuyện gì đang xảy ra, nhìn từ bên ngoài mà nói, hai người bọn cô đang hỗ trợ cho Dương Ninh Ninh.
Nhưng thực chất là Tiểu Oản và Tiểu Mễ còn chưa có thực lực mạnh đến vậy, đừng nói là ngắm, muốn xác định tấn công trúng cản trở bọn họ chiến đấu còn khó, Dương Ninh Ninh và hệ thống di chuyển quá nhanh.
Vậy mà…
ẦM!
Ngọn lửa được phóng ra từ gậy trượng của Tiểu Mễ, khuôn mặt của cô tối sầm lại khi nhìn thấy tình cảnh này
“Một lần nữa, em vừa rồi không hề nhắm bọn họ mà chỉ bắn bâng quơ bên bên ngoài!”
Cái xác được điều khiển bởi hệ thống lần nữa gặp phải cản trở từ phía của đám Hạo Thiên, hắn tức giận không ngớt.
Nhưng không thể làm khác được, bởi vì nếu hệ thống mà lơ là Dương Ninh Ninh một giây, hắn tuyệt đối sẽ phải hối hận gấp chục lần.
Đòn tấn công bắn chính xác vào điểm yếu của Trạch Dương, Tiểu Mễ cả người run rẩy trong nhất thời.
Giống như việc hệ thống khống chế cái xác của ký chủ mà mình phục vụ, biến hắn trở thành một con rối vô ý thức.
Dương Ninh Ninh lại dùng một cách văn mình hơn, lịch thiệp hơn, mà lại đáng sợ hơn đem bảy người Hoài Thiện trở thành con rối cho mình, những con rối có ý thức hành động theo suy nghĩ của cô.
Trận chiến giữa những bậc thầy điều khiển dòng chảy trận đấu, Âm Dương Nhãn của Ninh Ninh có thể nhìn thấu bản chất của một con người, từ đó lợi dụng vào trận đấu.
Lại lần nữa bị đánh bật về sau, vết thương nặng nề để lại một đường máu lớn trên cơ thể Trạch Dương, tưởng chừng như kết thúc trận đấu tại đây, thế mà vết thương rất nhanh liền khép lại.
“Cái… cái quái gì thế?”
Uông Súc nhịn không được bật thốt lên, đây là lần đầu anh nhìn thấy một loại trị thương tốc độ nhanh đến vậy, hiệu quả cũng quá nhanh đi?
Những người còn lại cũng tái mặt quan sát trận đấu, thế này thì còn đánh đấm gì nữa, kiểu này thì bất tử mất rồi còn gì?
“Hắn ta là quái vật sao??”
Toại Tâm đột nhiên muốn phun, thế này có còn là trình độ là con người đâu.
“Quái vật còn tốt, tên kia hiển nhiên đã vượt qua trình độ của quái vật rồi!”
Ngô Đạt thật đúng lúc chèn vào một câu, coi như có là Hoài Thiện thủ lĩnh cũng phải thừa nhận, mấy lão yêu quái trong quân đoàn chưa chắc đã làm được điều tương tự.
Quả nhiên, tâm tình của đám Hoài Thiện bị chấn động mãnh liệt, hệ thống liền bật phá lên cười như thể kích thích bọn chúng.
“Ngươi đúng là dai thật đấy, mặc dù biết là không đánh thắng nổi ta, muốn đánh lâu dài, để xem ngươi kiệt sức trước hay ta chơi chán trước, với khả năng hồi phục này….”
Đang nói một mạch liên tục, đột nhiên một cú đá từ phía Ninh Ninh vung lên, Âm dương hỏa thiêu đốt lấy cơ thể hắn.
Ngăn cản không cho lời nói của Trạch Dương nói xong, vết thương của hắn lại một lần nữa được chữa khỏi.
“Ta đã nói rồi phải không, vô dụng mà thôi!”
Tự tin mỉm cười, sau đấy tiếp tục tấn công bằng phép thuật, đây có lẽ là con át chủ bài cuối cùng của hệ thống, không… nói đúng hơn là khả năng mạnh nhất trong phạm vi an toàn của hệ thống.
Dương Ninh Ninh biết điều đó, cô hiểu rất rõ, bởi vì….
“Vô dụng thật sao? nếu đã như vậy, ngươi cần gì phải lộ ra chiêu trò trẻ con đến thế?”
“Ý ngươi là gì??”
Một lần nữa mỉm cười, như đóa hoa dính đầy máu nở rộ, cặp mắt màu nước biển lóe lên chút ánh sáng lẻ loi.
Hành động này làm cho đám Hoài Thiện rợn người nhất thời, kể cả Tiểu Biên Bức cũng bất chấp mệnh lệnh của ông mà trở về không gian chiến sủng.
Giác quan của ma thú nhạy cảm hơn của loài người, vậy nên không thể trách Tiểu Biên Bức được, nó cảm nhận thấy một cái gì đó đáng sợ còn hơn cả khế ước khống chế.
“Liệu ngươi còn có thể một lần nữa tiến vào trạng thái bất bại như lúc trước được không?”
….
Hệ thống im lặng, nó nhận ra cái gì đấy.
“Trao đổi đồng giá, hẳn là ngươi đã dùng một cái gì đấy để nhận được sự tăng phúc lẫn chữa trị cấp tốc, cái giá cho việc này hẳn phải rất cao”
Đám người Hoài Thiện cũng khôi phục trở lại sau lời của Ninh Ninh, cô gái này thật sự rất bình tĩnh, bình tĩnh như thể mọi chuyện đều nằm ở trong tay, thật khó chịu.
“Liên tục thực hiện các đợt chữa trị như vậy, ngươi … tới giới hạn rồi!”
Nói vậy, Dương Ninh Ninh liền khí thế bốc lên dữ dội, không giống như là đang đối mặt với kẻ thù sắp chết cả.
Mà đúng hơn, là đang đối mặt với một cơn bão lốc sắp tới, nghe được câu này từ phía cô, Trạch Dương liền thở dài.
“Quả nhiên, không thể lừa được ngươi”
Lắc lắc đầu, săn tay áo lên, rừng đất đang rung chuyển, khu vực Thánh địa chuẩn bị đối mặt với một sự hủy diệt thật sự.
Pháp thuật chứa đầy nguyên tố quang minh bên trong, cứ như là con cưng của trời đất, Trạch Dương mở miệng hô
“Đạo luật của thần!”
Dương Ninh Ninh tự nhận rằng mình cũng không phải loại người tốt lành gì, lúc cần thiết, cô không ngại lợi dụng người khác.
Và cô tin rằng với thực lực của Hoài Thiện, bọn họ có đủ sức để bảo vệ an toàn bản thân, đó là lý do mà bảy người họ tiến vào được Cửu Môn Quan.
Còn về phía hệ thống khó chơi kia, đúng là hơi chật vật một chút khi những đòn tấn công của cô đều trở nên vô dụng, Ninh Ninh lúc đầu thậm chí hơi hoảng.
Nhưng rồi Dương Ninh Ninh nhận ra một điều rằng.
“Thế giới này không có gì miễn phí, nếu đạt được một điều gì đó, ngươi cũng phải chi trả ra một cái giá tương xứng, tương tự với lúc trạng thái bất bại lúc trước…”
Hai tay vươn ra, ngọn lửa trắng đen xen lẫn bốc lên khí thế phừng phực, dù không hiểu được cái gì đang diễn ra, nhưng Hoài Thiện đám người vẫn lén can thiệp vô một chút.
Từ khi bảy người tiến tới nơi Cửu tuyền, chỉ có một mình Trạch Dương là chủ động công kích bọn họ mà thôi.
Còn về cô gái mái tóc tím kia thì lại thể hiện ra vị thế trung gian, không hẳn là đồng bọn, nhưng cũng không phải kẻ thù.
Đáng ngạc nhiên là dù phép thuật của Tiểu Oản và Tiểu Mễ có đánh ra một cách loạn xạ, người chịu thiệt thòi vẫn luôn là Trạch Dương.
“Hai đứa có nhắm mục tiêu cụ thể không?”
Cảm thấy có hơi kỳ lạ, Ngô Đạt liền lập tức hỏi hai vị pháp sư duy nhất trong đoàn đội, Hán Cường, Toại Tâm, Uông Súc cũng nhìn trở lại.
Bốn người bọn họ thuộc tuýp tấn công gần, nếu dại dột lao vào trận đấu không cân sức này đảm bảo bị bóp chết không thương tiếc liền.
“Không có, em chỉ là bắn tại chính giữa bọn họ thôi”
Tiểu Oản lắc đầu, đến cả cô cũng không hiểu rõ được chuyện gì đang xảy ra, nhìn từ bên ngoài mà nói, hai người bọn cô đang hỗ trợ cho Dương Ninh Ninh.
Nhưng thực chất là Tiểu Oản và Tiểu Mễ còn chưa có thực lực mạnh đến vậy, đừng nói là ngắm, muốn xác định tấn công trúng cản trở bọn họ chiến đấu còn khó, Dương Ninh Ninh và hệ thống di chuyển quá nhanh.
Vậy mà…
ẦM!
Ngọn lửa được phóng ra từ gậy trượng của Tiểu Mễ, khuôn mặt của cô tối sầm lại khi nhìn thấy tình cảnh này
“Một lần nữa, em vừa rồi không hề nhắm bọn họ mà chỉ bắn bâng quơ bên bên ngoài!”
Cái xác được điều khiển bởi hệ thống lần nữa gặp phải cản trở từ phía của đám Hạo Thiên, hắn tức giận không ngớt.
Nhưng không thể làm khác được, bởi vì nếu hệ thống mà lơ là Dương Ninh Ninh một giây, hắn tuyệt đối sẽ phải hối hận gấp chục lần.
Đòn tấn công bắn chính xác vào điểm yếu của Trạch Dương, Tiểu Mễ cả người run rẩy trong nhất thời.
Giống như việc hệ thống khống chế cái xác của ký chủ mà mình phục vụ, biến hắn trở thành một con rối vô ý thức.
Dương Ninh Ninh lại dùng một cách văn mình hơn, lịch thiệp hơn, mà lại đáng sợ hơn đem bảy người Hoài Thiện trở thành con rối cho mình, những con rối có ý thức hành động theo suy nghĩ của cô.
Trận chiến giữa những bậc thầy điều khiển dòng chảy trận đấu, Âm Dương Nhãn của Ninh Ninh có thể nhìn thấu bản chất của một con người, từ đó lợi dụng vào trận đấu.
Lại lần nữa bị đánh bật về sau, vết thương nặng nề để lại một đường máu lớn trên cơ thể Trạch Dương, tưởng chừng như kết thúc trận đấu tại đây, thế mà vết thương rất nhanh liền khép lại.
“Cái… cái quái gì thế?”
Uông Súc nhịn không được bật thốt lên, đây là lần đầu anh nhìn thấy một loại trị thương tốc độ nhanh đến vậy, hiệu quả cũng quá nhanh đi?
Những người còn lại cũng tái mặt quan sát trận đấu, thế này thì còn đánh đấm gì nữa, kiểu này thì bất tử mất rồi còn gì?
“Hắn ta là quái vật sao??”
Toại Tâm đột nhiên muốn phun, thế này có còn là trình độ là con người đâu.
“Quái vật còn tốt, tên kia hiển nhiên đã vượt qua trình độ của quái vật rồi!”
Ngô Đạt thật đúng lúc chèn vào một câu, coi như có là Hoài Thiện thủ lĩnh cũng phải thừa nhận, mấy lão yêu quái trong quân đoàn chưa chắc đã làm được điều tương tự.
Quả nhiên, tâm tình của đám Hoài Thiện bị chấn động mãnh liệt, hệ thống liền bật phá lên cười như thể kích thích bọn chúng.
“Ngươi đúng là dai thật đấy, mặc dù biết là không đánh thắng nổi ta, muốn đánh lâu dài, để xem ngươi kiệt sức trước hay ta chơi chán trước, với khả năng hồi phục này….”
Đang nói một mạch liên tục, đột nhiên một cú đá từ phía Ninh Ninh vung lên, Âm dương hỏa thiêu đốt lấy cơ thể hắn.
Ngăn cản không cho lời nói của Trạch Dương nói xong, vết thương của hắn lại một lần nữa được chữa khỏi.
“Ta đã nói rồi phải không, vô dụng mà thôi!”
Tự tin mỉm cười, sau đấy tiếp tục tấn công bằng phép thuật, đây có lẽ là con át chủ bài cuối cùng của hệ thống, không… nói đúng hơn là khả năng mạnh nhất trong phạm vi an toàn của hệ thống.
Dương Ninh Ninh biết điều đó, cô hiểu rất rõ, bởi vì….
“Vô dụng thật sao? nếu đã như vậy, ngươi cần gì phải lộ ra chiêu trò trẻ con đến thế?”
“Ý ngươi là gì??”
Một lần nữa mỉm cười, như đóa hoa dính đầy máu nở rộ, cặp mắt màu nước biển lóe lên chút ánh sáng lẻ loi.
Hành động này làm cho đám Hoài Thiện rợn người nhất thời, kể cả Tiểu Biên Bức cũng bất chấp mệnh lệnh của ông mà trở về không gian chiến sủng.
Giác quan của ma thú nhạy cảm hơn của loài người, vậy nên không thể trách Tiểu Biên Bức được, nó cảm nhận thấy một cái gì đó đáng sợ còn hơn cả khế ước khống chế.
“Liệu ngươi còn có thể một lần nữa tiến vào trạng thái bất bại như lúc trước được không?”
….
Hệ thống im lặng, nó nhận ra cái gì đấy.
“Trao đổi đồng giá, hẳn là ngươi đã dùng một cái gì đấy để nhận được sự tăng phúc lẫn chữa trị cấp tốc, cái giá cho việc này hẳn phải rất cao”
Đám người Hoài Thiện cũng khôi phục trở lại sau lời của Ninh Ninh, cô gái này thật sự rất bình tĩnh, bình tĩnh như thể mọi chuyện đều nằm ở trong tay, thật khó chịu.
“Liên tục thực hiện các đợt chữa trị như vậy, ngươi … tới giới hạn rồi!”
Nói vậy, Dương Ninh Ninh liền khí thế bốc lên dữ dội, không giống như là đang đối mặt với kẻ thù sắp chết cả.
Mà đúng hơn, là đang đối mặt với một cơn bão lốc sắp tới, nghe được câu này từ phía cô, Trạch Dương liền thở dài.
“Quả nhiên, không thể lừa được ngươi”
Lắc lắc đầu, săn tay áo lên, rừng đất đang rung chuyển, khu vực Thánh địa chuẩn bị đối mặt với một sự hủy diệt thật sự.
Pháp thuật chứa đầy nguyên tố quang minh bên trong, cứ như là con cưng của trời đất, Trạch Dương mở miệng hô
“Đạo luật của thần!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.