Chương 112: Thủy Tam đấu Quách Minh (2)
Em Gái Hàng Xóm
12/03/2019
Dòng nước xung quanh này đang bao lấy người Quách Minh, không hẳn là cậu cảm thấy sợ hãi gì, mà chỉ là hơi thán phục về khả năng nắm bắt tình
tiết trận đấu mà thôi.
Bản thân Quách Minh hoàn toàn có thể trực tiếp nghiền ép thắng qua, nhưng như vậy chẳng có ý nghĩa gì cả.
Nếu như cậu thể hiện quá mức, điều đó sẽ dẫn đến thật nhiều sự chú mục, nhưng nếu Quách Minh quá nhân nhượng, vậy thì mọi người liền cho rằng bản thân coi thường đối thủ.
Cách tốt nhất là làm sao ở trong phạm vi khống chế của Thủy Tam, đem ý nghĩ của đứa nhóc này nằm trong mong muốn của cậu.
ẦM!
Những đợt sóng nước mạnh mẽ thẳng thừng dội vào người Quách Minh, đem cơ thể nhỏ bé hành hạ mãnh liệt.
“Tiểu Minh!!!” X2
Quách Tâm Vũ và Quách Chiến đồng thời hô to, bọn họ lo lắng cho đứa em trai nhỏ của mình, khác với những người khác, hai người bọn họ vẫn chưa biết gì.
Nhóm Minh Viễn sớm biết rằng, đây là một trận đấu một chiều, không thể nào cậu chủ của bọn họ lại thua được.
Quách Chiến tuy chưa nắm chắc hoàn toàn, nhưng ông cũng đoán khái quát được khả năng của thằng con út nhà mình.
Cho nên, đến khi pháp thuật của Thủy Tam biến mất, Quách Minh vẫn đứng yên ở đấy nhìn về cậu.
Phần da thịt bị lộ ra rắn chắc khỏe mạnh qua lớp áo bị tàn phá bởi Dao thủy ba động, hoàn toàn trái ngược với bề ngoài yếu đuối dễ thương của mình.
Kết hợp với các năng lực gia tăng phòng thủ và thể lực của Mole, Quách Minh trực tiếp không nhìn pháp thuật của Thủy Tam.
“Chỉ bị thương một phần nhỏ?”
Mất bình tỉnh mà bật thốt, điều này đã lệch ra khỏi dòng suy nghĩ của Thủy Tam, đứa bé nhất thời sửng sờ không biết phải phản ứng ra sao.
Mặc dù rất nhanh Thủy Tam định tiếp tục tấn công, nhưng chỉ một giây chậm nhiệt, liệu rằng Quách Minh sẽ cho cậu cơ hội lần hai ư?
Câu trả lời là…
“Đến lượt của ta rồi đấy, Tiểu Tam!”
Nụ cười đáng đánh đòn cong cong khóe môi, gương mặt của Quách Minh áp sát lại gần phía trước Thủy Tam ngay lập tức, bàn tay nhỏ vồ ra như chớp.
Đột nhiên cảm nhận được nguy hiểm vây quanh, theo bản năng, Thủy Tam vội dùng hai tay tạo ra một tấm khiến nhanh nhất để bảo vệ chính mình, nhưng vừa mới làm thì cậu liền hối hận.
“Sở hở rồi!”
Huỵch!
Rõ ràng cú vồ vừa rồi chỉ là đánh lừa, bất quá bởi vì Quách Minh thể hiện quá thật nên Thủy Tam thành công bị dụ đi.
Phận bụng lãnh nguyên một đá móc bên dưới của Quách Minh, đem cả người Thủy Tam ném văng ra xa, lăn vài vòng suýt bay ra khỏi đài.
May mắn là cậu ta kịp thời dùng tay hóa thủy trảo bám lại trên sàn đấu, vì quá vội nên đầu các ngón tay chịu không được áp lực mà xé rách.
“Kiên trì thật đấy, Tiểu Tam”
“Ừ~, và tất nhiên ta sẽ không thua đâu!”
Dù tình cảnh hiện tại không mấy thuận lợi, nhưng Thủy Tam không hề cảm thấy thất vọng hay muốn từ bỏ.
Nếu kế hoạch của bản thân thất bại, nếu thế trận của Thủy Tam bị bắt bài, vậy thì chỉ việc một lần nữa đứng dậy.
Để ta cho cậu thấy ta có thể làm được, một năm qua bản thân ta đã sớm không còn là đứa trẻ kéo chân mọi người như lúc trước nữa!
Quách Minh đứng ở phía xa lập tức cảm nhận lấy không đúng, thật giống như độ ẩm xung quanh đang tăng lên với một tốc độ cấp tốc thì phải?
Thủy Tam cậu ta đang tụ tập lượng nước còn sót lại trên sàn đấu sao? không đúng? Như vậy thì sẽ không mờ nhạt và mơ hồi tới vậy.
Làn sương đang tích tụ này, là quá trình chuyển đổi từ dạng hơi về dạng lỏng của nước, việc chuyển đổi này không phải một bước đơn giản, nó tiêu tốn thật nhiều năng lượng.
Ôi ôi, có chắc rằng cậu có đủ khả năng để làm điều này không đấy, Tiểu Tam?
Tuy có phần thán phục trước hành động liều mạng của thằng bé, Quách Minh vẫn tiến thẳng về phía Thủy Tam.
Vung đấm tung cước hết sức, tất nhiên là lúc này Quách Minh đã tắt đi năng lực của Mole rồi, nếu không một đấm là đủ tiễn Thủy Tam về chầu ông bà.
Vừa né đòn vừa duy trì pháp thuật của mình, cả người Thủy Tam bị Quách Minh đánh đến sưng tấy khắp mọi nơi, thậm chí có nơi dùng lực quá mạnh làm chấn thương nội tạng và xương cốt bên trong.
Toàn bộ những gì có trong bụng đều lập tức trào ra hết, hình tượng bá đạo lúc đầu đã dập tắt hoàn toàn.
“Tiểu Tam thiếu gia!!!”
Thủy Tề Minh lo lắng la lên, ông sợ hãi cậu chủ nhà mình sẽ chết mất, nếu cứ tiếp tục cố gắng như vậy…Rõ ràng là Quách Minh đã nhiều lần đạp đứa nhỏ này ra khỏi sàn đấu, nhưng Thủy Tam vẫn kiên trì bám trụ lại, không muốn từ bỏ, không muốn thua cuộc.
Anh em hộ vệ Tần Khoa, Tần Mạc lập tức muốn phóng lên, họ chỉ chờ Thủy Tề Minh nói một tiếng là sẽ lao vào cứu người.
Nhưng đây là quyết định của cậu chủ, Thủy Tam không muốn rời khỏi sàn đấu bây giờ, một lần nữa, cho dù thua cũng phải đánh đến khi ngất xỉu mới thôi!
Và vì Quách Minh biết rõ điều này, nên cậu mới để cho Thủy Tam trụ lại trên sàn đấu, bởi vì cậu muốn cho đối phương một cơ hội cuối cùng.
Nước ở bên trên sàn đấu đã bắt đầu tụ thành hình, thứ mà Thủy Tam chờ đợi nãy giờ cuối cùng đã hoàn thiện, một vòng tròn pháp thuật thật lớn hiện lên.
“Đây là…”
“Thủy hệ bí thuật của Thủy gia!”
“Đùa sao? Ở độ tuổi này mà có thể khống chế một pháp thuật tinh vi đến vậy…”
“Hồi xưa ta từng gặp qua chiêu này một lần rồi…”
“Thủy Thần Thương, Dời sông lấp biển”
….
Tuy bí thuật này được thi triển không hoàn thiện, còn thật nhiều sai sót, nhưng hoàn toàn thể hiện ra uy nghiêm của thần.
So với độ tuổi này của cậu ta, Thủy Tam đã làm thật tốt, thật chất thì lúc này Quách Minh chỉ cần một tác động nhẹ là đủ để phá hủy trận thế kinh hoàng này.
Sự bình tĩnh khiến người ta trở nên đáng sợ, người có thể luôn giữ một nụ cười ở bất cứ trường hợp nào là con quái vật khủng khiếp nhất.
Nhưng mà Quách Minh không làm thế…
“Đến đây đi, bằng toàn bộ những gì mà cậu có”
Một tay vươn ra đón lấy đòn tấn công này của Thủy Tam, vốn dĩ cậu không tính dùng đến nó đâu, nhưng để thể hiện sự tôn trọng của mình.
Vậy nên, tan biến đi, dưới ngọn lửa kinh hoàng này!
“Ám hỏa”
Bừng lên ánh lửa mà tím thần bí, đem chiêu thức mạnh nhất của Thủy Tam trong nháy mắt biến mất trong hư không.
Rồi một cơn gió tiến tới đánh vung Thủy Tam ra khỏi sân, cậu bé nhỏ đã sớm gục ngã vì kiệt sức và mệt mỏi.
Cả người chi chít vết thương là bằng chứng cho việc đối phương đã cố gắng hết mình.
Quách Minh bước tới phía trước, đối với Thủy Tam đưa bàn tay tới cười nói.
“Đánh tốt lắm”
“Cậu… cũng….”
Bịch.
Chưa kịp nói hết câu, Thủy Tam liền ngất xỉu nằm trên mặt đất, bất quá trước khi ý thức tan đi, thằng bé đã cười tự hào.
Đối phương hẳn là muốn nói – Cậu cũng vậy –
Thủy Tề Minh phóng tới ôm nốt thiếu gia nhà ông về, đối với Quách Minh cúi đầu nói chữ tạ rồi biến mất.
Ngày hôm nay, cặp song sinh đánh cho rất xuất sắc, nhưng đối thủ của họ lại quá mạnh, nhóm Quách Minh vô tình đã chiếm lấy toàn bộ ánh sáng ngày hôm nay.
Trọng tài tuyên bố trận giao hữu kết thúc, và đây cũng là dấu chấm hết cho ngày hôm nay.
Chờ đợi bọn họ chính là vòng chiến đấu lựa chọn thật sự tiếp theo, đồng thời Hoàng đế đại nhân liền đứng dậy thông báo một điều thú vị.
“Quách Minh, Chí Sinh, Tiểu Mộc, hôm nay ta rất vui vì biết rằng nước ta còn có ba thiên tài nhỏ tuổi tài năng đến vậy.
Nếu mọi người đều đã có tài năng để đánh bại hoặc ngang ngữa với các học viên xuất sắc của học viện, ta liền đặc cách cho ba người trực tiếp gia nhập vào cuộc thi lựa chọn cho đại hội”
Ngay khi hoàng đế vừa nói xong, Quách Chiến liền lập tức phụ họa theo.
“Tiểu Minh, tại sao còn không cảm tạ hoàng đế đi”
Khuôn mặt đầy sự ác thú vị của lão ba Quách Chiến khiến cho Quách Minh cảm thấy phun tào, từ khi nào mà ổng trở nên chân chó đến vậy?
Còn tên hoàng đế này nữa, tùy hứng có mức độ thôi chứ?
Trong lòng muốn phun tục vài câu, nhưng sau cùng cậu vẫn nói lời cảm tạ đến người, dù sao thiên tài học viện nhiều như vậy, lựa chọn lại chỉ có năm, chỉ cần sắp xếp tý là có thể thuận lợi bị đào thải thôi.
Bản thân Quách Minh hoàn toàn có thể trực tiếp nghiền ép thắng qua, nhưng như vậy chẳng có ý nghĩa gì cả.
Nếu như cậu thể hiện quá mức, điều đó sẽ dẫn đến thật nhiều sự chú mục, nhưng nếu Quách Minh quá nhân nhượng, vậy thì mọi người liền cho rằng bản thân coi thường đối thủ.
Cách tốt nhất là làm sao ở trong phạm vi khống chế của Thủy Tam, đem ý nghĩ của đứa nhóc này nằm trong mong muốn của cậu.
ẦM!
Những đợt sóng nước mạnh mẽ thẳng thừng dội vào người Quách Minh, đem cơ thể nhỏ bé hành hạ mãnh liệt.
“Tiểu Minh!!!” X2
Quách Tâm Vũ và Quách Chiến đồng thời hô to, bọn họ lo lắng cho đứa em trai nhỏ của mình, khác với những người khác, hai người bọn họ vẫn chưa biết gì.
Nhóm Minh Viễn sớm biết rằng, đây là một trận đấu một chiều, không thể nào cậu chủ của bọn họ lại thua được.
Quách Chiến tuy chưa nắm chắc hoàn toàn, nhưng ông cũng đoán khái quát được khả năng của thằng con út nhà mình.
Cho nên, đến khi pháp thuật của Thủy Tam biến mất, Quách Minh vẫn đứng yên ở đấy nhìn về cậu.
Phần da thịt bị lộ ra rắn chắc khỏe mạnh qua lớp áo bị tàn phá bởi Dao thủy ba động, hoàn toàn trái ngược với bề ngoài yếu đuối dễ thương của mình.
Kết hợp với các năng lực gia tăng phòng thủ và thể lực của Mole, Quách Minh trực tiếp không nhìn pháp thuật của Thủy Tam.
“Chỉ bị thương một phần nhỏ?”
Mất bình tỉnh mà bật thốt, điều này đã lệch ra khỏi dòng suy nghĩ của Thủy Tam, đứa bé nhất thời sửng sờ không biết phải phản ứng ra sao.
Mặc dù rất nhanh Thủy Tam định tiếp tục tấn công, nhưng chỉ một giây chậm nhiệt, liệu rằng Quách Minh sẽ cho cậu cơ hội lần hai ư?
Câu trả lời là…
“Đến lượt của ta rồi đấy, Tiểu Tam!”
Nụ cười đáng đánh đòn cong cong khóe môi, gương mặt của Quách Minh áp sát lại gần phía trước Thủy Tam ngay lập tức, bàn tay nhỏ vồ ra như chớp.
Đột nhiên cảm nhận được nguy hiểm vây quanh, theo bản năng, Thủy Tam vội dùng hai tay tạo ra một tấm khiến nhanh nhất để bảo vệ chính mình, nhưng vừa mới làm thì cậu liền hối hận.
“Sở hở rồi!”
Huỵch!
Rõ ràng cú vồ vừa rồi chỉ là đánh lừa, bất quá bởi vì Quách Minh thể hiện quá thật nên Thủy Tam thành công bị dụ đi.
Phận bụng lãnh nguyên một đá móc bên dưới của Quách Minh, đem cả người Thủy Tam ném văng ra xa, lăn vài vòng suýt bay ra khỏi đài.
May mắn là cậu ta kịp thời dùng tay hóa thủy trảo bám lại trên sàn đấu, vì quá vội nên đầu các ngón tay chịu không được áp lực mà xé rách.
“Kiên trì thật đấy, Tiểu Tam”
“Ừ~, và tất nhiên ta sẽ không thua đâu!”
Dù tình cảnh hiện tại không mấy thuận lợi, nhưng Thủy Tam không hề cảm thấy thất vọng hay muốn từ bỏ.
Nếu kế hoạch của bản thân thất bại, nếu thế trận của Thủy Tam bị bắt bài, vậy thì chỉ việc một lần nữa đứng dậy.
Để ta cho cậu thấy ta có thể làm được, một năm qua bản thân ta đã sớm không còn là đứa trẻ kéo chân mọi người như lúc trước nữa!
Quách Minh đứng ở phía xa lập tức cảm nhận lấy không đúng, thật giống như độ ẩm xung quanh đang tăng lên với một tốc độ cấp tốc thì phải?
Thủy Tam cậu ta đang tụ tập lượng nước còn sót lại trên sàn đấu sao? không đúng? Như vậy thì sẽ không mờ nhạt và mơ hồi tới vậy.
Làn sương đang tích tụ này, là quá trình chuyển đổi từ dạng hơi về dạng lỏng của nước, việc chuyển đổi này không phải một bước đơn giản, nó tiêu tốn thật nhiều năng lượng.
Ôi ôi, có chắc rằng cậu có đủ khả năng để làm điều này không đấy, Tiểu Tam?
Tuy có phần thán phục trước hành động liều mạng của thằng bé, Quách Minh vẫn tiến thẳng về phía Thủy Tam.
Vung đấm tung cước hết sức, tất nhiên là lúc này Quách Minh đã tắt đi năng lực của Mole rồi, nếu không một đấm là đủ tiễn Thủy Tam về chầu ông bà.
Vừa né đòn vừa duy trì pháp thuật của mình, cả người Thủy Tam bị Quách Minh đánh đến sưng tấy khắp mọi nơi, thậm chí có nơi dùng lực quá mạnh làm chấn thương nội tạng và xương cốt bên trong.
Toàn bộ những gì có trong bụng đều lập tức trào ra hết, hình tượng bá đạo lúc đầu đã dập tắt hoàn toàn.
“Tiểu Tam thiếu gia!!!”
Thủy Tề Minh lo lắng la lên, ông sợ hãi cậu chủ nhà mình sẽ chết mất, nếu cứ tiếp tục cố gắng như vậy…Rõ ràng là Quách Minh đã nhiều lần đạp đứa nhỏ này ra khỏi sàn đấu, nhưng Thủy Tam vẫn kiên trì bám trụ lại, không muốn từ bỏ, không muốn thua cuộc.
Anh em hộ vệ Tần Khoa, Tần Mạc lập tức muốn phóng lên, họ chỉ chờ Thủy Tề Minh nói một tiếng là sẽ lao vào cứu người.
Nhưng đây là quyết định của cậu chủ, Thủy Tam không muốn rời khỏi sàn đấu bây giờ, một lần nữa, cho dù thua cũng phải đánh đến khi ngất xỉu mới thôi!
Và vì Quách Minh biết rõ điều này, nên cậu mới để cho Thủy Tam trụ lại trên sàn đấu, bởi vì cậu muốn cho đối phương một cơ hội cuối cùng.
Nước ở bên trên sàn đấu đã bắt đầu tụ thành hình, thứ mà Thủy Tam chờ đợi nãy giờ cuối cùng đã hoàn thiện, một vòng tròn pháp thuật thật lớn hiện lên.
“Đây là…”
“Thủy hệ bí thuật của Thủy gia!”
“Đùa sao? Ở độ tuổi này mà có thể khống chế một pháp thuật tinh vi đến vậy…”
“Hồi xưa ta từng gặp qua chiêu này một lần rồi…”
“Thủy Thần Thương, Dời sông lấp biển”
….
Tuy bí thuật này được thi triển không hoàn thiện, còn thật nhiều sai sót, nhưng hoàn toàn thể hiện ra uy nghiêm của thần.
So với độ tuổi này của cậu ta, Thủy Tam đã làm thật tốt, thật chất thì lúc này Quách Minh chỉ cần một tác động nhẹ là đủ để phá hủy trận thế kinh hoàng này.
Sự bình tĩnh khiến người ta trở nên đáng sợ, người có thể luôn giữ một nụ cười ở bất cứ trường hợp nào là con quái vật khủng khiếp nhất.
Nhưng mà Quách Minh không làm thế…
“Đến đây đi, bằng toàn bộ những gì mà cậu có”
Một tay vươn ra đón lấy đòn tấn công này của Thủy Tam, vốn dĩ cậu không tính dùng đến nó đâu, nhưng để thể hiện sự tôn trọng của mình.
Vậy nên, tan biến đi, dưới ngọn lửa kinh hoàng này!
“Ám hỏa”
Bừng lên ánh lửa mà tím thần bí, đem chiêu thức mạnh nhất của Thủy Tam trong nháy mắt biến mất trong hư không.
Rồi một cơn gió tiến tới đánh vung Thủy Tam ra khỏi sân, cậu bé nhỏ đã sớm gục ngã vì kiệt sức và mệt mỏi.
Cả người chi chít vết thương là bằng chứng cho việc đối phương đã cố gắng hết mình.
Quách Minh bước tới phía trước, đối với Thủy Tam đưa bàn tay tới cười nói.
“Đánh tốt lắm”
“Cậu… cũng….”
Bịch.
Chưa kịp nói hết câu, Thủy Tam liền ngất xỉu nằm trên mặt đất, bất quá trước khi ý thức tan đi, thằng bé đã cười tự hào.
Đối phương hẳn là muốn nói – Cậu cũng vậy –
Thủy Tề Minh phóng tới ôm nốt thiếu gia nhà ông về, đối với Quách Minh cúi đầu nói chữ tạ rồi biến mất.
Ngày hôm nay, cặp song sinh đánh cho rất xuất sắc, nhưng đối thủ của họ lại quá mạnh, nhóm Quách Minh vô tình đã chiếm lấy toàn bộ ánh sáng ngày hôm nay.
Trọng tài tuyên bố trận giao hữu kết thúc, và đây cũng là dấu chấm hết cho ngày hôm nay.
Chờ đợi bọn họ chính là vòng chiến đấu lựa chọn thật sự tiếp theo, đồng thời Hoàng đế đại nhân liền đứng dậy thông báo một điều thú vị.
“Quách Minh, Chí Sinh, Tiểu Mộc, hôm nay ta rất vui vì biết rằng nước ta còn có ba thiên tài nhỏ tuổi tài năng đến vậy.
Nếu mọi người đều đã có tài năng để đánh bại hoặc ngang ngữa với các học viên xuất sắc của học viện, ta liền đặc cách cho ba người trực tiếp gia nhập vào cuộc thi lựa chọn cho đại hội”
Ngay khi hoàng đế vừa nói xong, Quách Chiến liền lập tức phụ họa theo.
“Tiểu Minh, tại sao còn không cảm tạ hoàng đế đi”
Khuôn mặt đầy sự ác thú vị của lão ba Quách Chiến khiến cho Quách Minh cảm thấy phun tào, từ khi nào mà ổng trở nên chân chó đến vậy?
Còn tên hoàng đế này nữa, tùy hứng có mức độ thôi chứ?
Trong lòng muốn phun tục vài câu, nhưng sau cùng cậu vẫn nói lời cảm tạ đến người, dù sao thiên tài học viện nhiều như vậy, lựa chọn lại chỉ có năm, chỉ cần sắp xếp tý là có thể thuận lợi bị đào thải thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.