Chương 126: Tội lỗi quá khứ (2)
Em Gái Hàng Xóm
30/03/2019
Trước khi được sinh ra với hình hài của một ma thú, rốt cuộc bản thân là cái gì? Từ đâu mà xuất hiện, ký ức này rõ ràng là thuộc về bản thân,
thuộc về một người khác không phải với cái tên Chí Sinh hiện tại.
Hai mắt của đứa nhỏ trở nên vô hồn, Trạch Dương thân ảnh hai tay vươn tới ôm lấy cổ của cậu, khóe miệng cong lên một góc hoàn hảo, mỉm cười thật trìu mến dùng sức bóp chặt Chí Sinh.
Như thể muốn đem cả hai lần nữa dung nhập lại với nhau, anh ta nói.
“Trở về đây nào, hệ thống của ta!”
…..
Hệ thống?
Hệ thống sao? Đó là cái gì… đó là…
Đôi mắt của Chí Sinh giống như phản ánh một cái gì đấy, những hình ảnh mơ hồ dần trở nên rõ rệt, cơn buồn nôn dần tan biến, nhưng đây không phải là kết thúc, mà là khởi đầu của sự tra tấn.
Sinh tồn như là một ký sinh trùng chỉ có thể bám lấy người khác, hệ thống là sự tồn tại quái dị được tạo ra bởi trò đùa của một ai đấy.
Đến chính cả hệ thống cũng không biết được mình là do ai tạo ra, chỉ biết rằng nó không thể sống mà thiếu đi ký chủ.
Lúc đấy, hệ thống có rất nhiều quyền năng, có rất nhiều vật phẩm mà nó có thể đạt được thông qua cửa hàng, nhưng lại không thể tự mình sử dụng được chúng.
Đó là bởi vì, nó không có cơ thể, không được sinh ra với một ý nghĩa rõ rệt.
Vậy nên… hệ thống thật hận, vì sao chứ? Vì sao mọi thứ đều được sinh ra thật bình đẳng, ông trời cho nó một linh hồn có cảm xúc, nhưng lại không cho nó một cơ thể?
Nó không cam lòng, thật khó chịu, khuôn mặt Chí Sinh cau lại, lần nữa cảm nhận được việc tồn tại không có thân thể là thứ đáng sợ thế nào.
“Nè, có muốn trở nên thật mạnh mẽ không?”
Đột nhiên buộc miệng tuôn ra một câu nói xa lạ lại quen thuộc, Chí Sinh nhìn thấy Trạch Dương với góc nhìn từ trên cao.
Lúc này đây, Trạch Dương chỉ là một đứa trẻ nhỏ tuổi cái gì cũng không thể tự làm, đối phương là Trọng sinh giả, người có kiến thức và dã tâm của chính mình.
Đối mặt với một thế giới xa lạ, không hiểu biết bất cứ thứ gì, nguy hiểm lại rình rập xung quanh, cậu rất nhanh lừa được đối phương vào tròng.
“Ngươi là hệ thống sao? Tốt quá, ngươi có phải là tồn tại để giúp ta trở nên bá đạo mạnh mẽ, đệ nhất thiên hạ không?”
Không cần bất cứ lời dụ dỗ ngọt ngào nào, Trạch Dương với tinh thần của một trạch nam tự sướng liền dễ dàng sa vào lưới.
Nếu đã đối phương suy nghĩ như vậy, liền cứ làm như vậy đi, theo nguyện ước mà ngươi mong muốn, đi thực hiện nguyện vọng mà ta mong muốn.
“Vâng! Ta là hệ thống đến để giúp ngươi xưng bá thiên hạ đây! Chào ngươi, Trạch Dương”
Nghiêm phép cẩn trọng chào hỏi đối phương, nhưng mơ hồ lại đặt vị trí của cả hai ở thế ngang bằng.
Không cho phép đối phương có một tia khinh thường hay coi rẻ chính mình, muốn coi cậu như công cụ đến để đạp tới đỉnh phong?
Nghĩ cũng đừng nghĩ, làm gì có chuyện đơn giản như vậy, mọi thứ phải được trao đổi đồng giá, và vì thế nên nhiệm vụ được tạo ra.
“Chúng ta phải thực hiện nhiệm vụ để đạt lấy Điểm thưởng, và rồi dùng chúng đổi lấy thực lực nha ~!”
Giải thích cho Trạch Dương hiểu, né tránh những vấn đề mà đối phương muốn biết, sau đấy đem mọi thứ trở nên điều kiện hóa.
Thay vì cho đối phương học tập những môn pháp thuật cùng võ thuật đúng nghĩa, hệ thống trực tiếp để Trạch Dương sử dụng được chúng.
Nhiệm vụ đầu tiên mà Trạch Dương được giao chính là hoàn thành những nguyện vọng của đối phương, trước hết là phải lấy tới sự thỏa mãn của tên con người này.
Sau đấy thì….
“Nhiệm vụ khởi tạo: Đánh giết nô bộc đáng ghét mười tên 0/10”
“Phần thưởng: Thực lực tăng tên một tiểu cấp bậc”
Trực tiếp đưa ra những nhiệm vụ vô lý, lấy đi sinh mạng của những con người không quan trọng đối với Trạch Dương mà không cần lý do cụ thể.
Chỉ đơn giản bao hàm hai chữ ‘đáng ghét’ tới để hình dung, nghe sơ qua thì có lẽ là trừng phạt những tên mắt chó không biết nhìn người, nhưng mà Trạch Dương rất nhanh hiểu ra cậu ta có thể lách luật.
Không cần phải quan tâm đối phương là ai, chỉ cẩn là bản thân cảm thấy chán ghét, giết chết, đều được tính là hoàn thành nhiệm vụ!
“Đúng, giết chúng đi!”
Lạnh lùng từ đằng sau đẩy Trạch Dương đi tới một bước, đem con người này biến thành một con rối hoàn hảo.
Ban đầu Trạch Dương còn kháng cự với việc này, nhưng dần dần đối phương chấp nhận chúng như một thói quen.
Mạng người trong mắt hắn ta đã không còn có đủ giá trị nữa rồi, bất kể là kẻ thù, hay là đồng minh, tất cả đều hóa thành NPC hoặc monster hệt trong game.
Cô lập Trạch Dương khỏi thế giới và luật lệ thông thường, thực hoàn hảo đem mộng ước ban đầu của đối phương, đúng theo nghĩa đen biến thành hiện thực.
“Ta là cường giả, ta là bá chủ thiên hạ, nơi này, ta tùy hứng, ta muốn làm gì cũng không ai cản được”
“Mỹ nhân đều là vật trong túi của ta, trái ôm phải ấp, còn không phải đều quỳ dưới háng của ta mà phục vụ sao?”
…………..
Lạnh nhạt nhìn một con người biến chất, thoát khỏi mọi luật lệ được đặt ra, theo ý nghĩa nào đấy, Trạch Dương đã biến thành thần.
Tuy nhiên, dưới con mắt của loài người bình thường, thần thánh, đơn giản cũng chỉ là một loại quái vật đáng ghê sợ thôi.
Nếu Trạch Dương không bảo vệ con người, không tiêu diệt ma thú, không giúp đỡ nhân tộc, vậy thì người khác sẽ xưng hắn ta thế nào?
Tốt một chút, kính sợ một chút, đó sẽ là “Ác thần”
Còn nói thẳng ra, cậu ta còn có một tên gọi khác, “Quái vật phản bội”
Đứng tại đỉnh phong của thực lực, Trạch Dương khinh thường con người ở phía dưới chân mình, muốn làm gì thì làm, đồng dạng, thế giới này cũng cách ly cậu.
“Đúng vậy, chính là nó, tiếp tục mạnh hơn nữa đi”
Mục đích của Chí Sinh, à không, của hệ thống lúc đó chính là tạo ra một tồn tại phi nhân loại với sức mạnh đủ để nghiền ép tất cả.
Và khi thứ sức mạnh đó mất kiểm soát, cả cái thế giới này sẽ bị phá hủy, đây chính là sự trả thù, đối với ông trời lẫn sự bất công ban đầu.
Hệ thống lẫn Trạch Dương đều đang nhuốm máu chính mình, nó đang chờ đợi, chờ đợi đến một ngày nào đấy cướp lấy thân xác của Trạch Dương.
Nhưng mọi thứ lại không đi đúng quỷ đạo mà hệ thống mong muốn, không, thật ra cũng không hẳn, đáng lý ra nó đã đi được gần đúng quỷ đạo được đặt ra.
Nếu như không gặp phải nhóm Quách Minh du hành một ngàn năm qua Cửu môn quan, nếu như không gặp hai người Alivia cùng Mole, mục đích của hệ thống gần như đạt được.
“Tiểu Sinh, lại đây nào!”
Hình bóng của Alivia xuất hiện, cô ấy đang ngồi dưới một gốc cây cổ thụ lớn, đọc một cuốn sách cũ mà nhìn cậu.
Mole thì đánh giấc ngủ say trên cành cây cao, tư thế nằm thật sự rất quái dị, không khí nhẹ nhàng khiến lòng Chí Sinh trở nên mềm mại.
“Giết chúng đi!”
“Con nhỏ tinh linh đó xinh đẹp như vậy, hiển nhiên sẽ là của cậu rồi, còn tên cổ thụ kia thì chém quách đi cho tiện, không phải sao?”
“Nào… nào… Trạch Dương, đây chính là nhiệm vụ lần này của cậu!!!”
Âm thanh từ chính linh hồn cậu vang lên, Chí Sinh không tin vào chính mình, cậu muốn gào lên không được.
Mau dừng lại, không muốn…..
“…. Đúng vậy nhỉ!”
Cặp mắt lạnh lùng thú vị của Trạch Dương nhìn vào Tinh linh thánh địa tầng năm, Alivia và Mole giống như những món đồ chơi của cậu ta.
Chí Sinh điên cuồng gào lên, nhưng những gì cậu nhìn thấy chỉ là biển lửa và tiếng khóc oán thán của con người nơi đây, nhà của cậu, gia đình của cậu, nơi này… từng bị bản thân tàn phá nghiền nát không chút do dự…
Hai mắt của đứa nhỏ trở nên vô hồn, Trạch Dương thân ảnh hai tay vươn tới ôm lấy cổ của cậu, khóe miệng cong lên một góc hoàn hảo, mỉm cười thật trìu mến dùng sức bóp chặt Chí Sinh.
Như thể muốn đem cả hai lần nữa dung nhập lại với nhau, anh ta nói.
“Trở về đây nào, hệ thống của ta!”
…..
Hệ thống?
Hệ thống sao? Đó là cái gì… đó là…
Đôi mắt của Chí Sinh giống như phản ánh một cái gì đấy, những hình ảnh mơ hồ dần trở nên rõ rệt, cơn buồn nôn dần tan biến, nhưng đây không phải là kết thúc, mà là khởi đầu của sự tra tấn.
Sinh tồn như là một ký sinh trùng chỉ có thể bám lấy người khác, hệ thống là sự tồn tại quái dị được tạo ra bởi trò đùa của một ai đấy.
Đến chính cả hệ thống cũng không biết được mình là do ai tạo ra, chỉ biết rằng nó không thể sống mà thiếu đi ký chủ.
Lúc đấy, hệ thống có rất nhiều quyền năng, có rất nhiều vật phẩm mà nó có thể đạt được thông qua cửa hàng, nhưng lại không thể tự mình sử dụng được chúng.
Đó là bởi vì, nó không có cơ thể, không được sinh ra với một ý nghĩa rõ rệt.
Vậy nên… hệ thống thật hận, vì sao chứ? Vì sao mọi thứ đều được sinh ra thật bình đẳng, ông trời cho nó một linh hồn có cảm xúc, nhưng lại không cho nó một cơ thể?
Nó không cam lòng, thật khó chịu, khuôn mặt Chí Sinh cau lại, lần nữa cảm nhận được việc tồn tại không có thân thể là thứ đáng sợ thế nào.
“Nè, có muốn trở nên thật mạnh mẽ không?”
Đột nhiên buộc miệng tuôn ra một câu nói xa lạ lại quen thuộc, Chí Sinh nhìn thấy Trạch Dương với góc nhìn từ trên cao.
Lúc này đây, Trạch Dương chỉ là một đứa trẻ nhỏ tuổi cái gì cũng không thể tự làm, đối phương là Trọng sinh giả, người có kiến thức và dã tâm của chính mình.
Đối mặt với một thế giới xa lạ, không hiểu biết bất cứ thứ gì, nguy hiểm lại rình rập xung quanh, cậu rất nhanh lừa được đối phương vào tròng.
“Ngươi là hệ thống sao? Tốt quá, ngươi có phải là tồn tại để giúp ta trở nên bá đạo mạnh mẽ, đệ nhất thiên hạ không?”
Không cần bất cứ lời dụ dỗ ngọt ngào nào, Trạch Dương với tinh thần của một trạch nam tự sướng liền dễ dàng sa vào lưới.
Nếu đã đối phương suy nghĩ như vậy, liền cứ làm như vậy đi, theo nguyện ước mà ngươi mong muốn, đi thực hiện nguyện vọng mà ta mong muốn.
“Vâng! Ta là hệ thống đến để giúp ngươi xưng bá thiên hạ đây! Chào ngươi, Trạch Dương”
Nghiêm phép cẩn trọng chào hỏi đối phương, nhưng mơ hồ lại đặt vị trí của cả hai ở thế ngang bằng.
Không cho phép đối phương có một tia khinh thường hay coi rẻ chính mình, muốn coi cậu như công cụ đến để đạp tới đỉnh phong?
Nghĩ cũng đừng nghĩ, làm gì có chuyện đơn giản như vậy, mọi thứ phải được trao đổi đồng giá, và vì thế nên nhiệm vụ được tạo ra.
“Chúng ta phải thực hiện nhiệm vụ để đạt lấy Điểm thưởng, và rồi dùng chúng đổi lấy thực lực nha ~!”
Giải thích cho Trạch Dương hiểu, né tránh những vấn đề mà đối phương muốn biết, sau đấy đem mọi thứ trở nên điều kiện hóa.
Thay vì cho đối phương học tập những môn pháp thuật cùng võ thuật đúng nghĩa, hệ thống trực tiếp để Trạch Dương sử dụng được chúng.
Nhiệm vụ đầu tiên mà Trạch Dương được giao chính là hoàn thành những nguyện vọng của đối phương, trước hết là phải lấy tới sự thỏa mãn của tên con người này.
Sau đấy thì….
“Nhiệm vụ khởi tạo: Đánh giết nô bộc đáng ghét mười tên 0/10”
“Phần thưởng: Thực lực tăng tên một tiểu cấp bậc”
Trực tiếp đưa ra những nhiệm vụ vô lý, lấy đi sinh mạng của những con người không quan trọng đối với Trạch Dương mà không cần lý do cụ thể.
Chỉ đơn giản bao hàm hai chữ ‘đáng ghét’ tới để hình dung, nghe sơ qua thì có lẽ là trừng phạt những tên mắt chó không biết nhìn người, nhưng mà Trạch Dương rất nhanh hiểu ra cậu ta có thể lách luật.
Không cần phải quan tâm đối phương là ai, chỉ cẩn là bản thân cảm thấy chán ghét, giết chết, đều được tính là hoàn thành nhiệm vụ!
“Đúng, giết chúng đi!”
Lạnh lùng từ đằng sau đẩy Trạch Dương đi tới một bước, đem con người này biến thành một con rối hoàn hảo.
Ban đầu Trạch Dương còn kháng cự với việc này, nhưng dần dần đối phương chấp nhận chúng như một thói quen.
Mạng người trong mắt hắn ta đã không còn có đủ giá trị nữa rồi, bất kể là kẻ thù, hay là đồng minh, tất cả đều hóa thành NPC hoặc monster hệt trong game.
Cô lập Trạch Dương khỏi thế giới và luật lệ thông thường, thực hoàn hảo đem mộng ước ban đầu của đối phương, đúng theo nghĩa đen biến thành hiện thực.
“Ta là cường giả, ta là bá chủ thiên hạ, nơi này, ta tùy hứng, ta muốn làm gì cũng không ai cản được”
“Mỹ nhân đều là vật trong túi của ta, trái ôm phải ấp, còn không phải đều quỳ dưới háng của ta mà phục vụ sao?”
…………..
Lạnh nhạt nhìn một con người biến chất, thoát khỏi mọi luật lệ được đặt ra, theo ý nghĩa nào đấy, Trạch Dương đã biến thành thần.
Tuy nhiên, dưới con mắt của loài người bình thường, thần thánh, đơn giản cũng chỉ là một loại quái vật đáng ghê sợ thôi.
Nếu Trạch Dương không bảo vệ con người, không tiêu diệt ma thú, không giúp đỡ nhân tộc, vậy thì người khác sẽ xưng hắn ta thế nào?
Tốt một chút, kính sợ một chút, đó sẽ là “Ác thần”
Còn nói thẳng ra, cậu ta còn có một tên gọi khác, “Quái vật phản bội”
Đứng tại đỉnh phong của thực lực, Trạch Dương khinh thường con người ở phía dưới chân mình, muốn làm gì thì làm, đồng dạng, thế giới này cũng cách ly cậu.
“Đúng vậy, chính là nó, tiếp tục mạnh hơn nữa đi”
Mục đích của Chí Sinh, à không, của hệ thống lúc đó chính là tạo ra một tồn tại phi nhân loại với sức mạnh đủ để nghiền ép tất cả.
Và khi thứ sức mạnh đó mất kiểm soát, cả cái thế giới này sẽ bị phá hủy, đây chính là sự trả thù, đối với ông trời lẫn sự bất công ban đầu.
Hệ thống lẫn Trạch Dương đều đang nhuốm máu chính mình, nó đang chờ đợi, chờ đợi đến một ngày nào đấy cướp lấy thân xác của Trạch Dương.
Nhưng mọi thứ lại không đi đúng quỷ đạo mà hệ thống mong muốn, không, thật ra cũng không hẳn, đáng lý ra nó đã đi được gần đúng quỷ đạo được đặt ra.
Nếu như không gặp phải nhóm Quách Minh du hành một ngàn năm qua Cửu môn quan, nếu như không gặp hai người Alivia cùng Mole, mục đích của hệ thống gần như đạt được.
“Tiểu Sinh, lại đây nào!”
Hình bóng của Alivia xuất hiện, cô ấy đang ngồi dưới một gốc cây cổ thụ lớn, đọc một cuốn sách cũ mà nhìn cậu.
Mole thì đánh giấc ngủ say trên cành cây cao, tư thế nằm thật sự rất quái dị, không khí nhẹ nhàng khiến lòng Chí Sinh trở nên mềm mại.
“Giết chúng đi!”
“Con nhỏ tinh linh đó xinh đẹp như vậy, hiển nhiên sẽ là của cậu rồi, còn tên cổ thụ kia thì chém quách đi cho tiện, không phải sao?”
“Nào… nào… Trạch Dương, đây chính là nhiệm vụ lần này của cậu!!!”
Âm thanh từ chính linh hồn cậu vang lên, Chí Sinh không tin vào chính mình, cậu muốn gào lên không được.
Mau dừng lại, không muốn…..
“…. Đúng vậy nhỉ!”
Cặp mắt lạnh lùng thú vị của Trạch Dương nhìn vào Tinh linh thánh địa tầng năm, Alivia và Mole giống như những món đồ chơi của cậu ta.
Chí Sinh điên cuồng gào lên, nhưng những gì cậu nhìn thấy chỉ là biển lửa và tiếng khóc oán thán của con người nơi đây, nhà của cậu, gia đình của cậu, nơi này… từng bị bản thân tàn phá nghiền nát không chút do dự…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.