Quyển 2 - Chương 36: Chân tâm (9)
Chiến Thanh
21/02/2017
Mùa đông. Tháng chạp.
A La Tư thu được tin tức Mông Qua truyền về, nói Đông Phương Diễm và binh sĩ đi theo gã cùng nhau quay về Cáp Tạp Hạ. Hắn không tin nổi vào mắt mình, vội vàng khoác áo choàng lên, cưỡi ngựa xuất cung, đón cơn gió lạnh, phi thẳng đến con lộ bọn Mông Qua sẽ phải đi qua.
Trông thấy đội ngũ nhỏ bé đằng xa, hắn thúc ngựa nhanh hơn, cho đến khi nhìn rõ đám người, mà dẫn đầu chính là Mông Qua, bên cạnh gã, không ai khác, là Đông Phương Diễm.
Đông Phương Diễm quàng vạt áo chống lại cơn gió buốt, nắm dây cương, ghìm ngựa lại. Cả đoàn dừng chân. Y nhìn A La Tư tiều tụy, lập tức mục trừng khẩu ngốc. Hai người đồng thời nhảy xuống ngựa.
Mông Qua thấy hai bên nhìn nhau không nhúc nhích. Gã cười trộm, mang đám quân đi chỗ khác.
Trời rộng đất dài, dưới chân toàn là tuyết trắng.
Hai người nhìn nhau không nói một lời, chỉ nghe thấy gió lạnh vù vù thổi, tóc dài và áo choàng tung bay.
A La Tư không gặp Diễm còn có thể nỗ lực quên y, cho rằng một ngày nào đó không nhìn thấy y sẽ không đau lòng nữa. Nhưng hiện tại, vừa nhìn thấy người kia, cố gắng trong suốt 3 tháng qua liền mất trắng, ngực nhói đau, hệt như ngày ấy vội vã rời khỏi Ô Lĩnh.
Hắn sợ loại cảm giác này, tự nhủ đừng nhìn y nhưng mắt lại không nghe bản thân sai khiến, cứ chăm chú không rời thân ảnh nọ. Người đó vừa gầy yếu, vừa u buồn. Hắn muốn chạy đến ôm lấy y, sưởi ấm cho y, muốn nhìn gương mặt y hồng nhuận…Nắm tay xiết chặt, hắn nhịn xuống xung động trong lòng, ngữ khí lãnh đạm:
“Ngươi đã về nhà, thu phục được Hắc Ưng Giáo, đã báo thù. Hoàn thành tâm nguyện rồi, còn quay lại Cáp Tạp Hạ làm gì?”
Nghe vậy, Đông Phương Diễm mới ngơ ngác nhớ ra mình còn chưa giết Linh, cũng chẳng nhớ dặn dò các trưởng lão đã vội cùng Mông Qua tới đây. Phục La có thể tranh thủ lúc này phản công không biết chừng. Y không dám suy nghĩ nhiều, các trưởng lão có thể thủ trụ trong giáo thôi. Đối mặt với ánh mắt sắc bén của nam nhân, y luống cuống:
“Ta…”
Mở miệng định nói mà không thành câu. Bản thân đã tới Cáp Tạp Hạ rồi, còn không buông tự tôn xuống?
Giằng xé một hồi, rốt cục, y thu hết dũng khí, nói với A La Tư:
“Ta tới gặp ngươi.”
Đối phương giật mình, bản thân y cũng bị hù không nhẹ. Đây là lần đầu tiên y dùng loại ngữ khí này nói chuyện với người ta. Thực không quen. Y tiếp:
“Hầu Tiểu Liên đã chết.”
Nhắc tới Liên tỷ tỷ, y cảm thấy rất đau lòng. Nếu không nhờ phong thư của nàng, liệu y có tới Cáp Tạp Hạ hay không? Y tạm thời chôn cất nàng bên cạnh mẫu thân, về sau sẽ chiếu theo ý muốn của nàng, đưa về quê quán tại Trường An.
Nghe đến Hầu Tiểu Liên, A La Tư thở dài: “Ta biết rồi, Mông Qua đã phái người báo cho ta biết. Sau khi Tiểu Liên rời vương cung, cũng để lại cho ta lá thư, nói rằng chính nàng đã gây ra chuyện của Ô Mã Lan, còn muốn ta đừng trách ngươi.”
Thành thật mà nói, khi hiểu được tất cả chân tướng, hắn lập tức muốn đi tìm Diễm nhưng lại sợ nếm mùi thất bại.
Sau đó, hai người trầm mặc, ẩn ẩn bi ai.
Một lúc lâu, Đông Phương Diễm mở miệng trước:
“Ngươi nói vì sao nàng lại tự sát?”
“Không biết. Hay là nàng làm chuyện xấu, lương tâm bất an?”
Hầu Tiểu Liên hương tiêu ngọc vẫn, A La Tư không nhịn được thở dài.
Lòng của nữ nhân sâu như biển, không sao dò được. Khi nào nàng yêu người? Khi nào nàng hại người? Khi nào lại chết? Không ai biết. Nhớ lại nàng vì hắn mới thân cận Diễm, rồi lợi dụng Diễm, làm hắn thống khổ. Nếu không phải chính nàng cung khai, hắn vẫn còn bị nàng lừa gạt. Ngay cả Diễm cũng—nhớ đến đó, đồng tình của hắn đối với nàng giảm hẳn:
“Ngươi từ Lan Châu xa xôi đến đây là muốn nói chuyện Hầu Tiểu Liên với ta?”
Thấy đối phương mặt ủ mày chau, hắn tức giận:
“Ta ép buộc ngươi, ngươi cũng lừa dối ta… Hiện tại, hai chúng ta hết nợ. Cứ như vậy đi.”
Chỉ là xoay người rời đi thôi cũng khó khăn vạn phần, hắn bức bách chính mình, miễn cưỡng bước đi.
Mắt thấy nam nhân rời đi. Tất cả kết thúc như thế sao? Đông Phương Diễm cuống lên, vội hô:
“A La Tư, ta không muốn kết thúc như vậy, ta—”
Hắn quay đầu lại nhìn y, y sợ đến không nói nên lời. Suốt dọc đường tới Cáp Tạp Hạ, y đã nghĩ tới rất nhiều tình huống, cũng luyện tập nhiều lần khi gặp lại hắn sẽ nói câu đầu tiên như thế nào mà không xấu hổ. Nhưng hiện tại, tất cả những gì y nghĩ tới và luyện tập đều không giống thực tế phát sinh. Diễm suy nghĩ hỗn loạn, thốt lên:
“Ta quay về Ô Lĩnh, tiếp quản Hắc Ưng Giáo. Nhưng làm giáo chủ một chút cũng không sung sướng. Bởi vì ta luôn nhớ…nhớ ngày đó chúng ta cãi nhau. Ngươi không nói một tiếng đã đi. Ta rất khổ sở.”
Đối phương xoay người đối mặt với y, tỏ vẻ muốn nghe tiếp. Y hít một hơi thật sau, vội vàng nói:
“Ta rõ ràng là về nhà, thế nhưng cái nhà kia…không giống như xưa…ta cảm thấy thật xa lạ…”
Ô Lĩnh đã không còn mẫu thân, không có người thân. Tất cả đều hoài nghi, căm ghét y. Không có ai yêu thương y. Người duy nhất tốt với y là Hầu Tiểu Liên cũng không còn trên đời nữa. Đột nhiên trong lúc đó, y bơ vơ trơ trọi, thèm khát có ai đó thương mình, yêu mình….
Bao đêm vắng vẻ, y nhớ đến A La Tư, nhớ tình cảm nồng nhiệt của hắn, nhớ cái ôm của hắn mang theo hơi thở thảo nguyên. Hắn ở bên y, đối xử tốt với y —y vẫn cự tuyệt, cho rằng đó là bởi vì mình quá cô đơn, mới phải vội vã tìm kiếm cái gì đó bổ khuyết chỗ trống trong tim.
Dần dần, y phát hiện mình sai rồi. Cảm giác của y với A La Tư không chỉ thế, mà còn hơn rất nhiều… Vì sao trước đây y không nhận ra, đến khi mất rồi mới biết?
“Ngươi nói điều này cũng đâu quan hệ gì đến ta?” A La Tư nhíu mày, không hiểu sao tim đập gia tốc.
“Đương nhiên liên quan đến ngươi.” Đông Phương Diễm gầm nhẹ.
“Sau khi ngươi bỏ đi, ta mới phát giác, ta cần ngươi…”
Giọng nói kích động hòa vào gió lạnh, thành một đám sương trắng. Y mặt đỏ tới mang tai, đối với nam nhân nói ra những lời như vậy chính là ném bỏ tự tôn, tổn thọ không ít. Hôm nay, y đã không nhà cửa, không thân nhân, nếu như mất cả ái tình, y sẽ thực sự giống Liên tỷ tỷ nói, nuối tiếc cả đời.
“Trừ ngươi ra, ta chỉ có hai bàn tay trắng! ”
Nghe ẩn trong lời nói có chút tức giận, A La Tư ngây người
“Ngoại trừ ta, ngươi hai bàn tay trắng? ” đây là ý gì?
Lúc Diễm nói những lời này, không hề nhìn hắn, chỉ cắm mặt xuống đất. Là không cam lòng sao? Nếu là như thế này, vì sao y đỏ mặt tức giận? Trong lồng ngực của hắn bỗng khó chịu — từ bỏ!
Nếu không như thế, sẽ lại một lần nữa chịu thống khổ.
“Làm sao ta có thể tin ngươi? Người không nên lại dùng lời nói dối đó lừa ta. Ta sẽ không bị gạt nữa đâu.”
Hắn cự tuyệt y tới gần.
“A La Tư ta không lừa ngươi, ngươi nhất định phải tin tưởng ta! ”
“Ngươi ngay cả nhìn cũng không liếc ta lấy một cái. Diễm, làm sao ta có thể tin ngươi?”
Đông Phương Diễm đờ ra tại chỗ, chân tay luống cuống, vội vã thốt ra:
“Ta không dám nhìn ngươi là bởi vì ta sợ ngươi sẽ cự tuyệt…”
Bị một đôi mắt màu nâu nhạt nhìn chăm chú, Diễm nói như cắn phải lưỡi:
“Xin lỗi. Trước kia là ta lừa dối ngươi…Lúc ở Ô Lĩnh…Những lời ta nói…. Không phải thật tâm….Bây giờ mới là thật.”
Nghe y nói, A La Tư choáng váng, cả người như bay lên cực lạc thiên đường rồi lại đạp xuống địa ngục, liên tục không ngừng.
Đông Phương Diễm càng khẩn trương, không biết kết quả ra sao. Chỉ trong khoảng thời gian ngắn, y thấy người kia cáu kỉnh, bắt đầu đi đi lại lại, có lúc gãi đầu gãi tai, có lúc phanh áo quạt phần phật, không chịu trả lời. Tâm tình của y rơi xuống, chuẩn bị tinh thần….
A La Tư thấy đối phương có vẻ muốn buông tay, rầu rĩ không vui:
“Diễm, ngươi lúc thì gạt ta, lúc lại bảo thật tâm với ta, nói ngươi cần ta. Thay đổi liên tục như vậy, ta rất bối rối, không làm – rõ được. Ta vì ngươi quay về Hắc Ưng Giáo phải đối phó với đám đại thần quý tộc, thủ lĩnh các bộ lạc, Hô Đằng tộc cũng muốn hưng chiến. Ta còn phải trấn an nhân dân, giải thích chuyện giải tán hậu cung… Ta đã một thân phiền toái rồi, nếu như ngươi lại gạt ta, chơi đùa ta, ta sẽ chịu không nổi.”
Thân hình cao lớn đột nhiên tới gần, khuôn mặt anh tuấn lộ vẻ hoang mang, y nhịn không được, lấy tay chạm lên vùng lông mày nhíu chặt, muốn xua tan bất an cho hắn.
“A La Tư, ta sẽ không lừa ngươi. Ta chỉ muốn cùng ngươi một chỗ. Những vấn đề khác, ta bất chấp.”
tlTừ khi y quyết định quay lại Cáp Tạp Hạ, đã quyết vứt bỏ hết thảy.
“Ngươi thực sự muốn cùng ta một chỗ? ”
A La Tư nắm bàn tay có chút giá lạnh, cảm giác như không thật.
“Thật” Đông Phương Diễm trả lời
“Không lừa ta?”
“Không lừa ngươi.”
“Nếu như ngươi theo trở lại vương cung, sẽ phải nghe chửi mắng. Ngươi không sợ sao? Ngươi có thể cùng ta đối mặt với bọn họ, giải quyết vấn đề?”
“Ngươi vì ta mà chịu bao phiền phức. Tất nhiên ta làm được. Chỉ cần chúng ta ở một chỗ, chắc chắn nghĩ ra biện pháp giải quyết tất cả vấn đề.”
Nghe y trả lời, A La Tư vui sướng, nhưng cũng thấp thỏm:
“Vì sao ngươi muốn ở cùng một chỗ với ta?”
“Bởi vì…”
Đến khi dựa vào nhau, bàn tay cảm nhận sự ấm áp của người kia, Đông Phương Diễm thực sự xác định mình không còn cô đơn bất lực nữa.
“Ta thích ngươi.”
Y nói, xác định điều mình muốn chính là ─ A La Tư.
Lời của Diễm làm A La Tư như bay tới miền cực lạc, cảm thấy hai chân không chạm đất. Hắn cố hỏi lại:
“Ngươi thích Hầu Tiểu Liên chứ? Sao lại là ta?”
“Ta thích Liên tỷ tỷ thật.”
Nam nhân biến sắc, y vội giải thích: “Là thích như thích một người thân, không có một phần cảm tình nam nữ nào hết.”
Mỗi lời của người yêu đều có thể đơn giản phán quyết sống chết của hắn. Vì câu này, A La Tư lại từ địa ngục bay lên thiên đường, nhịn không được hỏi tiếp:
“Vậy ngươi nói thích ta là có cảm tình nam nữ?”
Dung nhan thanh lệ đỏ bừng không nói, đã cho đáp án, hắn vui đến mức tim nhảy tưng tưng trong ngực, còn cố yêu cầu:
“Diễm, ngươi chỉ thích ta, không phải là yêu?’
Câu hỏi này khiến Đông Phương Diễm ngây ngốc. Nói thích một nam nhân đã khó lắm rồi, người đó còn cố hỏi những chuyện mắc cỡ muốn chết này nữa. Y không trả lời được ngay, hắn liền hỏi gấp. Thực sự là hôm nay không thể gạt hắn, đành phải nói ra tâm ý: “Ta đối với ngươi, không phải chỉ là thích…”
“Không chỉ là thích. Vậy là yêu, ha?”
A La Tư tiếp lời, hớn hở nói
“Ngươi nói là ngươi yêu ta?”
Người kia xấu hổ không đáp. Vậy là yêu?
Hắn nghĩ thế, vui mừng như điên
“Diễm, ngươi rốt cuộc chịu yêu ta.”
Trước hôm nay, hắn không hề nghĩ có ngày gặp lại Đông Phương Diễm. Vậy mà giờ đây được gần y, chạm vào y – đóa hồng tuyệt sắc này, ngọn lửa mỹ lệ này.
Ái thần đã từng vứt bỏ hắn, hôm nay quan tâm lần nữa khiến hắn nghĩ tất cả quá đột ngột, tựa như mộng ảo.
Hắn kéo y vào lòng, hai tay ôm chặt lấy thân thể nhỏ nhắn, cảm thấy Diễm thật sự ở trước mắt hắn, không phải là hư không. Nhớ đến Hầu Tiểu Liên, hắn lo lắng:
“Nếu như ngươi dám lừa gạt ta, để cho ta phát hiện ngươi không thương… Ta sẽ giết ngươi, không cho bất luận kẻ nào có được ngươi.”
“Ngươi nói lời ghê rợn như vậy, ta nào dám lừa dối ngươi?”
Đông Phương Diễm thở dài, cảm thụ hơi thở bất an của hắn. Đó là biểu hiện tình yêu của hắn ư?
Y động tâm, không ngờ lúc chẳng hề để ý, chính mình cũng đã bước vào trong tình yêu.
Hai tay không khỏi bạo gan ôm lấy đối phương, Đông Phương Diễm ngửa đầu chủ động hôn môi A La Tư.
Bốn cánh môi kề nhau, nhiệt hỏa triền miên.
A La Tư thu được tin tức Mông Qua truyền về, nói Đông Phương Diễm và binh sĩ đi theo gã cùng nhau quay về Cáp Tạp Hạ. Hắn không tin nổi vào mắt mình, vội vàng khoác áo choàng lên, cưỡi ngựa xuất cung, đón cơn gió lạnh, phi thẳng đến con lộ bọn Mông Qua sẽ phải đi qua.
Trông thấy đội ngũ nhỏ bé đằng xa, hắn thúc ngựa nhanh hơn, cho đến khi nhìn rõ đám người, mà dẫn đầu chính là Mông Qua, bên cạnh gã, không ai khác, là Đông Phương Diễm.
Đông Phương Diễm quàng vạt áo chống lại cơn gió buốt, nắm dây cương, ghìm ngựa lại. Cả đoàn dừng chân. Y nhìn A La Tư tiều tụy, lập tức mục trừng khẩu ngốc. Hai người đồng thời nhảy xuống ngựa.
Mông Qua thấy hai bên nhìn nhau không nhúc nhích. Gã cười trộm, mang đám quân đi chỗ khác.
Trời rộng đất dài, dưới chân toàn là tuyết trắng.
Hai người nhìn nhau không nói một lời, chỉ nghe thấy gió lạnh vù vù thổi, tóc dài và áo choàng tung bay.
A La Tư không gặp Diễm còn có thể nỗ lực quên y, cho rằng một ngày nào đó không nhìn thấy y sẽ không đau lòng nữa. Nhưng hiện tại, vừa nhìn thấy người kia, cố gắng trong suốt 3 tháng qua liền mất trắng, ngực nhói đau, hệt như ngày ấy vội vã rời khỏi Ô Lĩnh.
Hắn sợ loại cảm giác này, tự nhủ đừng nhìn y nhưng mắt lại không nghe bản thân sai khiến, cứ chăm chú không rời thân ảnh nọ. Người đó vừa gầy yếu, vừa u buồn. Hắn muốn chạy đến ôm lấy y, sưởi ấm cho y, muốn nhìn gương mặt y hồng nhuận…Nắm tay xiết chặt, hắn nhịn xuống xung động trong lòng, ngữ khí lãnh đạm:
“Ngươi đã về nhà, thu phục được Hắc Ưng Giáo, đã báo thù. Hoàn thành tâm nguyện rồi, còn quay lại Cáp Tạp Hạ làm gì?”
Nghe vậy, Đông Phương Diễm mới ngơ ngác nhớ ra mình còn chưa giết Linh, cũng chẳng nhớ dặn dò các trưởng lão đã vội cùng Mông Qua tới đây. Phục La có thể tranh thủ lúc này phản công không biết chừng. Y không dám suy nghĩ nhiều, các trưởng lão có thể thủ trụ trong giáo thôi. Đối mặt với ánh mắt sắc bén của nam nhân, y luống cuống:
“Ta…”
Mở miệng định nói mà không thành câu. Bản thân đã tới Cáp Tạp Hạ rồi, còn không buông tự tôn xuống?
Giằng xé một hồi, rốt cục, y thu hết dũng khí, nói với A La Tư:
“Ta tới gặp ngươi.”
Đối phương giật mình, bản thân y cũng bị hù không nhẹ. Đây là lần đầu tiên y dùng loại ngữ khí này nói chuyện với người ta. Thực không quen. Y tiếp:
“Hầu Tiểu Liên đã chết.”
Nhắc tới Liên tỷ tỷ, y cảm thấy rất đau lòng. Nếu không nhờ phong thư của nàng, liệu y có tới Cáp Tạp Hạ hay không? Y tạm thời chôn cất nàng bên cạnh mẫu thân, về sau sẽ chiếu theo ý muốn của nàng, đưa về quê quán tại Trường An.
Nghe đến Hầu Tiểu Liên, A La Tư thở dài: “Ta biết rồi, Mông Qua đã phái người báo cho ta biết. Sau khi Tiểu Liên rời vương cung, cũng để lại cho ta lá thư, nói rằng chính nàng đã gây ra chuyện của Ô Mã Lan, còn muốn ta đừng trách ngươi.”
Thành thật mà nói, khi hiểu được tất cả chân tướng, hắn lập tức muốn đi tìm Diễm nhưng lại sợ nếm mùi thất bại.
Sau đó, hai người trầm mặc, ẩn ẩn bi ai.
Một lúc lâu, Đông Phương Diễm mở miệng trước:
“Ngươi nói vì sao nàng lại tự sát?”
“Không biết. Hay là nàng làm chuyện xấu, lương tâm bất an?”
Hầu Tiểu Liên hương tiêu ngọc vẫn, A La Tư không nhịn được thở dài.
Lòng của nữ nhân sâu như biển, không sao dò được. Khi nào nàng yêu người? Khi nào nàng hại người? Khi nào lại chết? Không ai biết. Nhớ lại nàng vì hắn mới thân cận Diễm, rồi lợi dụng Diễm, làm hắn thống khổ. Nếu không phải chính nàng cung khai, hắn vẫn còn bị nàng lừa gạt. Ngay cả Diễm cũng—nhớ đến đó, đồng tình của hắn đối với nàng giảm hẳn:
“Ngươi từ Lan Châu xa xôi đến đây là muốn nói chuyện Hầu Tiểu Liên với ta?”
Thấy đối phương mặt ủ mày chau, hắn tức giận:
“Ta ép buộc ngươi, ngươi cũng lừa dối ta… Hiện tại, hai chúng ta hết nợ. Cứ như vậy đi.”
Chỉ là xoay người rời đi thôi cũng khó khăn vạn phần, hắn bức bách chính mình, miễn cưỡng bước đi.
Mắt thấy nam nhân rời đi. Tất cả kết thúc như thế sao? Đông Phương Diễm cuống lên, vội hô:
“A La Tư, ta không muốn kết thúc như vậy, ta—”
Hắn quay đầu lại nhìn y, y sợ đến không nói nên lời. Suốt dọc đường tới Cáp Tạp Hạ, y đã nghĩ tới rất nhiều tình huống, cũng luyện tập nhiều lần khi gặp lại hắn sẽ nói câu đầu tiên như thế nào mà không xấu hổ. Nhưng hiện tại, tất cả những gì y nghĩ tới và luyện tập đều không giống thực tế phát sinh. Diễm suy nghĩ hỗn loạn, thốt lên:
“Ta quay về Ô Lĩnh, tiếp quản Hắc Ưng Giáo. Nhưng làm giáo chủ một chút cũng không sung sướng. Bởi vì ta luôn nhớ…nhớ ngày đó chúng ta cãi nhau. Ngươi không nói một tiếng đã đi. Ta rất khổ sở.”
Đối phương xoay người đối mặt với y, tỏ vẻ muốn nghe tiếp. Y hít một hơi thật sau, vội vàng nói:
“Ta rõ ràng là về nhà, thế nhưng cái nhà kia…không giống như xưa…ta cảm thấy thật xa lạ…”
Ô Lĩnh đã không còn mẫu thân, không có người thân. Tất cả đều hoài nghi, căm ghét y. Không có ai yêu thương y. Người duy nhất tốt với y là Hầu Tiểu Liên cũng không còn trên đời nữa. Đột nhiên trong lúc đó, y bơ vơ trơ trọi, thèm khát có ai đó thương mình, yêu mình….
Bao đêm vắng vẻ, y nhớ đến A La Tư, nhớ tình cảm nồng nhiệt của hắn, nhớ cái ôm của hắn mang theo hơi thở thảo nguyên. Hắn ở bên y, đối xử tốt với y —y vẫn cự tuyệt, cho rằng đó là bởi vì mình quá cô đơn, mới phải vội vã tìm kiếm cái gì đó bổ khuyết chỗ trống trong tim.
Dần dần, y phát hiện mình sai rồi. Cảm giác của y với A La Tư không chỉ thế, mà còn hơn rất nhiều… Vì sao trước đây y không nhận ra, đến khi mất rồi mới biết?
“Ngươi nói điều này cũng đâu quan hệ gì đến ta?” A La Tư nhíu mày, không hiểu sao tim đập gia tốc.
“Đương nhiên liên quan đến ngươi.” Đông Phương Diễm gầm nhẹ.
“Sau khi ngươi bỏ đi, ta mới phát giác, ta cần ngươi…”
Giọng nói kích động hòa vào gió lạnh, thành một đám sương trắng. Y mặt đỏ tới mang tai, đối với nam nhân nói ra những lời như vậy chính là ném bỏ tự tôn, tổn thọ không ít. Hôm nay, y đã không nhà cửa, không thân nhân, nếu như mất cả ái tình, y sẽ thực sự giống Liên tỷ tỷ nói, nuối tiếc cả đời.
“Trừ ngươi ra, ta chỉ có hai bàn tay trắng! ”
Nghe ẩn trong lời nói có chút tức giận, A La Tư ngây người
“Ngoại trừ ta, ngươi hai bàn tay trắng? ” đây là ý gì?
Lúc Diễm nói những lời này, không hề nhìn hắn, chỉ cắm mặt xuống đất. Là không cam lòng sao? Nếu là như thế này, vì sao y đỏ mặt tức giận? Trong lồng ngực của hắn bỗng khó chịu — từ bỏ!
Nếu không như thế, sẽ lại một lần nữa chịu thống khổ.
“Làm sao ta có thể tin ngươi? Người không nên lại dùng lời nói dối đó lừa ta. Ta sẽ không bị gạt nữa đâu.”
Hắn cự tuyệt y tới gần.
“A La Tư ta không lừa ngươi, ngươi nhất định phải tin tưởng ta! ”
“Ngươi ngay cả nhìn cũng không liếc ta lấy một cái. Diễm, làm sao ta có thể tin ngươi?”
Đông Phương Diễm đờ ra tại chỗ, chân tay luống cuống, vội vã thốt ra:
“Ta không dám nhìn ngươi là bởi vì ta sợ ngươi sẽ cự tuyệt…”
Bị một đôi mắt màu nâu nhạt nhìn chăm chú, Diễm nói như cắn phải lưỡi:
“Xin lỗi. Trước kia là ta lừa dối ngươi…Lúc ở Ô Lĩnh…Những lời ta nói…. Không phải thật tâm….Bây giờ mới là thật.”
Nghe y nói, A La Tư choáng váng, cả người như bay lên cực lạc thiên đường rồi lại đạp xuống địa ngục, liên tục không ngừng.
Đông Phương Diễm càng khẩn trương, không biết kết quả ra sao. Chỉ trong khoảng thời gian ngắn, y thấy người kia cáu kỉnh, bắt đầu đi đi lại lại, có lúc gãi đầu gãi tai, có lúc phanh áo quạt phần phật, không chịu trả lời. Tâm tình của y rơi xuống, chuẩn bị tinh thần….
A La Tư thấy đối phương có vẻ muốn buông tay, rầu rĩ không vui:
“Diễm, ngươi lúc thì gạt ta, lúc lại bảo thật tâm với ta, nói ngươi cần ta. Thay đổi liên tục như vậy, ta rất bối rối, không làm – rõ được. Ta vì ngươi quay về Hắc Ưng Giáo phải đối phó với đám đại thần quý tộc, thủ lĩnh các bộ lạc, Hô Đằng tộc cũng muốn hưng chiến. Ta còn phải trấn an nhân dân, giải thích chuyện giải tán hậu cung… Ta đã một thân phiền toái rồi, nếu như ngươi lại gạt ta, chơi đùa ta, ta sẽ chịu không nổi.”
Thân hình cao lớn đột nhiên tới gần, khuôn mặt anh tuấn lộ vẻ hoang mang, y nhịn không được, lấy tay chạm lên vùng lông mày nhíu chặt, muốn xua tan bất an cho hắn.
“A La Tư, ta sẽ không lừa ngươi. Ta chỉ muốn cùng ngươi một chỗ. Những vấn đề khác, ta bất chấp.”
tlTừ khi y quyết định quay lại Cáp Tạp Hạ, đã quyết vứt bỏ hết thảy.
“Ngươi thực sự muốn cùng ta một chỗ? ”
A La Tư nắm bàn tay có chút giá lạnh, cảm giác như không thật.
“Thật” Đông Phương Diễm trả lời
“Không lừa ta?”
“Không lừa ngươi.”
“Nếu như ngươi theo trở lại vương cung, sẽ phải nghe chửi mắng. Ngươi không sợ sao? Ngươi có thể cùng ta đối mặt với bọn họ, giải quyết vấn đề?”
“Ngươi vì ta mà chịu bao phiền phức. Tất nhiên ta làm được. Chỉ cần chúng ta ở một chỗ, chắc chắn nghĩ ra biện pháp giải quyết tất cả vấn đề.”
Nghe y trả lời, A La Tư vui sướng, nhưng cũng thấp thỏm:
“Vì sao ngươi muốn ở cùng một chỗ với ta?”
“Bởi vì…”
Đến khi dựa vào nhau, bàn tay cảm nhận sự ấm áp của người kia, Đông Phương Diễm thực sự xác định mình không còn cô đơn bất lực nữa.
“Ta thích ngươi.”
Y nói, xác định điều mình muốn chính là ─ A La Tư.
Lời của Diễm làm A La Tư như bay tới miền cực lạc, cảm thấy hai chân không chạm đất. Hắn cố hỏi lại:
“Ngươi thích Hầu Tiểu Liên chứ? Sao lại là ta?”
“Ta thích Liên tỷ tỷ thật.”
Nam nhân biến sắc, y vội giải thích: “Là thích như thích một người thân, không có một phần cảm tình nam nữ nào hết.”
Mỗi lời của người yêu đều có thể đơn giản phán quyết sống chết của hắn. Vì câu này, A La Tư lại từ địa ngục bay lên thiên đường, nhịn không được hỏi tiếp:
“Vậy ngươi nói thích ta là có cảm tình nam nữ?”
Dung nhan thanh lệ đỏ bừng không nói, đã cho đáp án, hắn vui đến mức tim nhảy tưng tưng trong ngực, còn cố yêu cầu:
“Diễm, ngươi chỉ thích ta, không phải là yêu?’
Câu hỏi này khiến Đông Phương Diễm ngây ngốc. Nói thích một nam nhân đã khó lắm rồi, người đó còn cố hỏi những chuyện mắc cỡ muốn chết này nữa. Y không trả lời được ngay, hắn liền hỏi gấp. Thực sự là hôm nay không thể gạt hắn, đành phải nói ra tâm ý: “Ta đối với ngươi, không phải chỉ là thích…”
“Không chỉ là thích. Vậy là yêu, ha?”
A La Tư tiếp lời, hớn hở nói
“Ngươi nói là ngươi yêu ta?”
Người kia xấu hổ không đáp. Vậy là yêu?
Hắn nghĩ thế, vui mừng như điên
“Diễm, ngươi rốt cuộc chịu yêu ta.”
Trước hôm nay, hắn không hề nghĩ có ngày gặp lại Đông Phương Diễm. Vậy mà giờ đây được gần y, chạm vào y – đóa hồng tuyệt sắc này, ngọn lửa mỹ lệ này.
Ái thần đã từng vứt bỏ hắn, hôm nay quan tâm lần nữa khiến hắn nghĩ tất cả quá đột ngột, tựa như mộng ảo.
Hắn kéo y vào lòng, hai tay ôm chặt lấy thân thể nhỏ nhắn, cảm thấy Diễm thật sự ở trước mắt hắn, không phải là hư không. Nhớ đến Hầu Tiểu Liên, hắn lo lắng:
“Nếu như ngươi dám lừa gạt ta, để cho ta phát hiện ngươi không thương… Ta sẽ giết ngươi, không cho bất luận kẻ nào có được ngươi.”
“Ngươi nói lời ghê rợn như vậy, ta nào dám lừa dối ngươi?”
Đông Phương Diễm thở dài, cảm thụ hơi thở bất an của hắn. Đó là biểu hiện tình yêu của hắn ư?
Y động tâm, không ngờ lúc chẳng hề để ý, chính mình cũng đã bước vào trong tình yêu.
Hai tay không khỏi bạo gan ôm lấy đối phương, Đông Phương Diễm ngửa đầu chủ động hôn môi A La Tư.
Bốn cánh môi kề nhau, nhiệt hỏa triền miên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.