Quyển 1 - Chương 3: Chương 3
Chiến Thanh
15/02/2017
Mặt trời chiều ngã về tây, sắc trời dần dần tối.
Bốn ngón tay bị chặt đứt, miệng vết thương không ngừng chảy máu tươi, xương sườn bị đá gãy, toàn thân đều là vết thương, tráng hán oai oái kêu đau, hướng Hắc y nhân liên tiếp van xin: “Là kẻ khác móc túi... Không phải ngươi... Ta biết sai rồi... Ngươi không nên...”
Hắc y nhân nhảy xuống đất, như muốn kéo dài niềm vui thú đi săn, y tà tà đến bên tráng hán, bỏ mũ xuống, lợi kiếm dính máu chậm rãi chỉ hướng người sắp bị giết, mỉm cười: “Nói những lời này đều đã quá muộn. Giờ ta sẽ cho ngươi xuống hoàng tuyền làm bạn cùng đám huynh đệ của ngươi.”
Tráng hán run lẩy bẩy, nhìn lên người đang đứng tươi cười, nghẹn họng trân trối ——thân hình thon dài, gương mặt trái xoan trắng tuyết thanh tú, mái tóc dài rủ xuống đến quá vai theo gió tung bay. Mỹ nhân như vậy không nên tàn khốc giết chóc a. Nhưng sát ý lập lòe trong đôi mắt hổ phách kia rõ ràng muốn đưa hắn vào chỗ chết.
“Á ——” tiếng kêu vừa thoát khỏi miệng, mũi kiếm đã đâm vào tim, lợi kiếm còn xoáy một vòng, tráng hán đau đến nhất thời đoạn khí, hai mắt trừng to, không rõ người giết mình là ai.
Nếu không có Cổ Bá Thiên bịt miệng, Đoàn Tam Thiếu có lẽ đã kêu lên rồi. Từ nhỏ đến giờ, hắn còn chưa thấy qua người giết người chứ đừng nói phương thức tàn nhẫn mèo vờn chuột thế này.
Trải qua giết chóc, Hắc y nhân cũng hao tổn nội lực, y hít sâu mấy ngụm, cưỡng chế cảm giác không thoải mái dồn lên trong cơ thể. Y quơ quơ kiếm, chùi kiếm dính máu tươi lên quần áo người chết, đột nhiên cảm thấy có người nhìn trộm.
Y khẩn trương, quay người, lợi kiếm hướng rừng cây, hô to: “Ai? Mau ra đây!”
Đã bị phát hiện, Cổ Bá Thiên cũng không nấp nữa, liền từ rừng cây đi ra.
Đoàn Tam Thiếu bị kéo, lại bị dùng sức đẩy, thiếu chút nữa té lăn, hắn loạng choạng một hồi mới đứng vững, đã thấy Hắc y nhân tức giận trừng hắn; hắn xấu hổ cười cười: “Oh hi~!, chúng ta lại gặp mặt...”
“Là ngươi?” Đông Phương Linh không rõ, tên ăn trộm này vì sao đi cùng người Ngũ độc phái?
“Ha ha ha, không hổ là nhi tử Đông Phương Hùng Ưng thương yêu nhất.” Cổ Bá Thiên cười sang sảng, liếc thi thể, đề cao cảnh giác, lão không dám mạo muội tiếp cận, cố đứng cách một khoảng, nhìn thẳng đối phương, tán thưởng: “Đông Phương Linh, ngươi bị ta làm cho bị thương còn có thể giết sạch mười hòa thượng Thiếu Lâm, chạy trốn, hiện tại lại giết chết rất nhiều người... Ngươi tuổi còn trẻ đã có công phu khá như vậy, rất không đơn giản.”
Nghe lấy tiếng cười, Đông Phương Linh nhíu mày. Y nhớ lại lúc trước khi bị đánh lén —
Ngươi bây giờ cảm giác như thế nào? Chờ chết mùi vị không dễ chịu a?
Lúc ấy, Cổ Bá Thiên cười nhạo y, y nằm trên mặt đất, không thể động, tùy tùng cùng y đi Lạc Dương đều bị giết chết, hiện trường còn có người của Thiếu Lâm tự...
Y không xác định được có bao nhiêu người bị giết. Bọn họ đều là người của Thiếu Lâm tự? Trong đám hỗn loạn đó, y chỉ biết bên cạnh Cổ Bá Thiên còn có một người khác.
Thương thế khiến y trở nên mơ mơ màng màng, mắt cũng nhìn không thấy, lại cảm giác được, người kia mới thật sự là kẻ muốn hại y, mà cổ Bá Thiên chỉ là người hỗ trợ!
Đông Phương Linh nhìn thẳng kẻ kia, phẫn hận nói: “Nếu nói ta giết hòa thượng, người bị ngươi giết còn nhiều hơn đi. Muốn đổ toàn bộ tiếng xấu lên đầu ta. Các ngươi sát hại Ô Mộc trưởng lão, cướp đi Thập tam chỉ mộc tương của Hắc Ưng Giáo, lại giá họa cho Thiếu Lâm tự, phát ra phong thư giả, dẫn dụ ta tới, đến tột cùng vì cái gì? Kẻ nào là nội ứng trong Hắc Ưng Giáo hợp tác với ngươi muốn giết ta?”
Cổ Bá Thiên không nói. Lão tự trách lúc trước không nghe lời người nọ…, không một nhát đao kết thúc sinh mệnh tiểu tử này vì thấy y ngày thường xinh đẹp, chỉ phóng độc làm bị thương y, vọng tưởng tra tấn đùa bỡn tiểu Thiếu chủ Hắc Ưng Giáo, không ngờ lại tạo cơ hội cho y đào thoát, sinh ra nhiều sự tình như vậy…Giờ may mắn tìm được người, vẫn kịp sưả chưã khuyết điểm. Nếu lại để cho tiểu tử này trở về Lan Châu, đừng nói là y, cha y – Đông Phương Hùng Ưng cũng sẽ đem Ngũ độc phái toàn bộ tiêu diệt. Đến lúc đó, chưởng môn nhân lão đây tánh mạng còn khó giữ.
Lão cười hắc hắc nói: “Không có ai theo ta hợp tác hết. Chính là Cổ Bá Thiên ta muốn giết chết ngươi.” Lão soi xét sắc mặt Đông Phương Linh, tựa hồ đang cố kìm nén?
Lão đã định liệu trước, nói: “Đông Phương Linh ngươi coi như không tồi? Nhìn bộ dáng của ngươi có vẻ như độc tính đang muốn phát tác.”
Đoàn Tam Thiếu đứng ngốc lăng một bên, tiến thoái lưỡng nan, đang tính nên làm thế nào cho hợp lý thì Cổ Bá Thiên đột nhiên phát động công kích, phi thân phóng tới Đông Phương Linh...
Đông Phương Linh giật mình, huy kiếm hộ thể!
Hai tay Cổ Bá Thiên vung ra tới hơn mười con trùng, đều bị thanh lợi kiếm chém đứt đôi, nhao nhao rớt xuống đất. Hảo đau lòng, đám sâu đáng yêu (gớm quá anh già ơi) này đều do lão vất vả nuôi lớn, cứ như vậy bị giết hết. Đánh lén không thành, lão lại thả người, xuất chưởng đánh thẳng vào đối phương.
Đông Phương Linh nín thở, sợ chưởng phong giấu độc, một mực dùng nội lực biến nhuyễn thân kiếm giống như rắn quấn lên tay chưởng của đối phương.
Cổ Bá Thiên vội rút tay về, lộn mình về phía sau, kéo giãn khoảng cách với đối phương. Bất quá mới nháy mắt, mu bàn tay đã bị lưỡi kiếm sắc bén kéo lê một đạo vết thương!
Lão kinh ngạc nhìn thanh kiếm kia thay đổi liên tục, cũng cười ra tiếng: “Ngươi tốt nhất đừng vận nội lực, ngươi càng dùng lực, trên người lại càng khổ sở.”
Đúng vậy, còn chưa nghỉ ngơi đủ, lại tao ngộ Ngũ độc phái, giờ phút này, Đông Phương Linh toàn thân run rẩy, trong cơ thể hình như có cái gì đó gặm phệ lấy cốt nhục, dị thường khó chịu!
Y thở gấp mấy hơi, miễn cưỡng đè nén, xông lấy địch nhân quát: “Chờ coi ta giết đồ hèn hạ nhà ngươi.”
Cổ Bá Thiên hừ lạnh một tiếng, rút trên lưng ra một cây cây sáo, thổi “Tất tất...” Tiếng sáo mang âm điệu quỷ dị gọi rắn rết lục tục theo trong rừng cây kéo ra.
“Má ơi!” Đoàn Tam Thiếu kêu to, hai chân giật nảy mình, sợ đám rắn rết, bò cạp quay đầu cắn hắn một ngụm.
Đông Phương Linh không thể không dùng nội lực, thả người nhảy lên tảng đá lớn, né tránh bò cạp, huy kiếm chém rơi con rắn độc bị tiếng địch của Cổ Bá Thiên khống chế định bay rới cắn mình.
Cổ Bá Thiên nhân lúc Đông Phương Linh bận rộn chống đỡ, phóng tới tảng đá, ống sáo biến thành vũ khí, bổ về phía đối phương.
“BOANG…!” vũ khí hai bên va chạm, phát ra hỏa hoa cùng tiếng vang.
“Tiểu tử ngoan ngoãn đầu hàng, thuận theo ta, có lẽ ta cao hứng, giúp ngươi giải độc...” Cổ Bá Thiên ra chiêu.
“Ngươi đi chết đi!” Đông Phương Linh tiếp chiêu, mắt nhìn chằm chằm lệnh bài trên lưng đối phương, laị phản kích, chiêu chiêu hung ác.
Trong nhận thức của Đoàn Tam Thiếu, võ công Thiếu Lâm tự là mạnh nhất, đặc biệt là bổng (gậy) của Từ Hải phương trượng.
Nhưng bây giờ... Hắn trợn to hai mắt, không dám nhìn rắn rết bò cạp chết khắp nơi trên đất, chỉ chòng chọc coi hai người luận võ, tứ quyền tứ cước nhanh như gió, một kiếm một địch trên không trung sát đụng, “BOANG… Lang lang” rung động. Hắn căn bản không thấy rõ lắm ai đánh ai, càng đừng nói nhìn rõ chiêu thức. Đột nhiên nhớ tới lúc ở quán ăn, hắn dám cũng Đông Phương Linh giao thủ mà giật mình toát một thân mồ hôi lạnh!
Hai người đánh giáp lá cà, lại tách ra, một vật bị mũi kiếm lấy ra, bay trên không trung...
Đoàn Tam Thiếu nhịn không được ngẩng đầu nhìn, vật kia rơi xuống, chính là Hắc ưng lệnh bài?
Vật nọ tựa như củ khoai lang nóng phỏng tay, hắn không dám nhận, mặc kệ nó rơi trên mặt đất. Đều là vì nó hại hắn đến bây giờ còn chưa trở lại Thiếu Lâm tự, e là Từ Pháp thế nào cũng nói ra nói vào. Hắn không muốn Từ Hải phương trượng chán ghét mình ——
Hắn quyết định thừa dịp lúc này trốn cho nhanh. Trước khi đi, hắn nhặt lệnh bài, dùng gậy đẩy con rắn chết ra, cầm lệnh bài đặt đại lên tảng đá, hướng Đông Phương Linh hô to: “Này, ta trộm đồ của ngươi, thực xin lỗi! Khối bài tử này trả lại cho ngươi.”
Hắn sợ hai người mải đánh nhau, không nghe thấy nên lại gần chút nữa, quát: “Ta đem lệnh bài đặt ở chỗ này, ngươi từ từ mà đánh, đợi lúc rảnh cứ tới đây cầm.”
Đông Phương Linh không thừa hơi đi nghe nói nhảm, đang lúc ác đấu, dần dần cảm giác kiệt sức, độc tính trong cơ thể muốn bộc phát?
Cổ Bá Thiên đại hỉ, “Ngươi trốn không thoát.” Dứt lời, ra chiêu mạnh hơn.
Đông Phương Linh bị bức phải liên tiếp thoái lui, thoáng nhìn Đoàn Tam Thiếu đang muốn trốn đi, y cố nén khó chịu, phi thân qua!
“Ai nha nha... Ngươi đừng bắt ta!” Đoàn Tam Thiếu ồn ào, bị người từ phía sau lưng bắt lấy quần áo, bị tung lên trời, lúc rơi xuống lại có một cỗ lực từ cây sáo của Cổ Bá Thiên bổ tới?
Hắn theo bản năng dùng trường côn trong tay hoành lấy ngăn trở, “BOANG…!” Vũ khí sát đụng, hắn bị lực đạo của đối phương chấn động tới hai tay đau nhức, cả người hướng Đông Phương Linh lảo đảo ngã vào.
Đông Phương Linh lại vận công, Đoàn Tam Thiếu thành kẻ chết thay y, ngã trở lại Cổ Bá Thiên bên kia.
Đoàn Tam Thiếu thấy một cơ hội cũng không có, vội xuất côn tự vệ, rồi lại bị Cổ Bá Thiên nặng nề đánh một chưởng, hắn chịu không nổi, ngã ra sau. Vừa hay mặt sau có Đông Phương Linh lại đem hắn đẩy trở về!
“Hai người các ngươi đánh nhau đi, đừng có lăn ta –” bị ép, hắn gầm rú, toàn thân bị chưởng phong hai người kia đánh trúng, đau muốn chết đi sống lại.
Liên tục dùng lực khiến Đông Phương Linh mỏi mệt, đường lui lại bị Cổ Bá Thiên phong bế, y giận tái mặt, chỉ có thể nhảy lên nham thạch, hướng vách đá né tránh.
Cổ Bá Thiên đuổi theo, cười hắc hắc nói: “Đông Phương Linh, hôm nay ngươi phải chết ở chỗ này!”
Đoàn Tam Thiếu kẹp giữa hai người, vung côn, bận bịu trốn đi trốn tới, lỡ trúng ác chiêu thì đi đời nhà ma.
“Này, ngươi đừng...” đang muốn ngăn cản Đông Phương Linh lấy hắn làm mục tiêu, vừa mới há mồm, người ta đã lại đẩy hắn ra.
Cổ Bá Thiên bực mình tự dưng mọc thêm một người chướng mắt, “Phanh!” một tiếng, vận công đánh vào ngực Đoàn Tam Thiếu!
“Oa ——” Đoàn Tam Thiếu bị chưởng lực đánh trúng, phun một ngụm máu tươi, thân thể bị đánh bay ra ngoài, ngã vào Đông Phương Linh.
Đông Phương Linh không kịp trốn, cũng vận nội công đỡ lại.
“Ách ——” Đông Phương Linh khổ sở rên một tiếng, liên tiếp lui về phía sau, chống đỡ lực đạo quá mạnh, một cước lại giẫm vào khoảng không, cả người rơi xuống.
Y kinh hãi, xuất kiếm đâm về vách đá. Đang định bò lên thì bị Đoàn Tam Thiếu rơi xuống đè rớt. Lợi kiếm găm trên vách đá kéo lê một đạo dấu vết thật dài, cuối cùng không thể chống đỡ nổi thể trọng của hai người, thẳng rơi xuống!
Thấy mình ngã xuống vách núi, Đoàn Tam Thiếu sợ đến kêu to: “Má ơi... Chúng ta rơi rồi...” Cho dù tứ chi lộn xộn nắm bừa bắt loạn, lại tóm không nổi nửa điểm có thể chèo chống, hắn cùng người của Ma giáo cứ như vậy cùng rơi xuống vách núi!
Trong đầu hiện lên chữ “Chết”, chẳng lẽ thực sự phải bỏ mạng ở đây?
Đông Phương Linh không cam lòng, nhịn đau, cố gắng đề khí, lại không bay nổi đến vách đá, y theo bản năng túm lấy Đoàn Tam Thiếu, quay người lại, muốn lấy hắn làm đệm thịt.
“Ối…á...” tiếng thét chói tai của Đoàn Tam Thiếu quanh quẩn giữa núi rừng. Hai người quấn cùng một chỗ, càng dễ rơi, hắn biết ý đồ đối phương, liền xuất gậy đánh y, mồm mắng: “Ngươi thật ác độc... Định đem ta làm đệm lưng, ném xuống vực? Đừng có mơ, mau buông tay!”
Đứng ở vách đá, Cổ Bá Thiên chỉ nghe thấy Đoàn Tam Thiếu lớn giọng rồi rất nhanh, hai người té xuống, biến thành một chấm đen nhỏ, biến mất vô ảnh vô tung.
“Chết tiệt!” Lão chửi bới, tự trách mình đã không ngăn đỡ Đông Phương Linh. Lão nhìn vách đá cao dựng đứng, dù tiểu tử kia võ công cao cường tới đâu, rơi từ vách núi txuống cũng toi mạng...
Nghĩ đến đây, tâm tình của lão trở nên phức tạp, không khỏi lo âu.
“Oa nha –” trong tiếng thét chói tai, hai người rơi xuống, nào biết ai trên ai dưới, vừa lăn vừa cãi lộn...
“Ngươi hôm nay đã trộm đồ lại còn lộn xộn!”
“Ta không động, chẳng lẽ là đệm thịt cho yêu tinh hại người nhà ngươi, chết thay ngươi chắc?”
“Ngươi không ở mặt dưới cũng sẽ chết!” (nghe mờ ám nha)
“Ngươi đánh chết ta thì cũng sống không được, dù sao té xuống, toàn bộ mất mạng, chúng ta cùng hội cùng thuyền...”
Rất nhanh, hai người rơi xuống dòng chảy xiết bên trong đáy cốc, “‘Rầm Ào Ào’!” Mặt sông bị vật lớn nặng rơi vào, tung bọt nước. Hai người bị chấn động suýt hôn mê, vội ngoi đầu lên khỏi mặt nước để thở. Ngay lúc ấy, thân thể đụng vào đá đau nhức, bị thế nước đẩy đi!
Bốn ngón tay bị chặt đứt, miệng vết thương không ngừng chảy máu tươi, xương sườn bị đá gãy, toàn thân đều là vết thương, tráng hán oai oái kêu đau, hướng Hắc y nhân liên tiếp van xin: “Là kẻ khác móc túi... Không phải ngươi... Ta biết sai rồi... Ngươi không nên...”
Hắc y nhân nhảy xuống đất, như muốn kéo dài niềm vui thú đi săn, y tà tà đến bên tráng hán, bỏ mũ xuống, lợi kiếm dính máu chậm rãi chỉ hướng người sắp bị giết, mỉm cười: “Nói những lời này đều đã quá muộn. Giờ ta sẽ cho ngươi xuống hoàng tuyền làm bạn cùng đám huynh đệ của ngươi.”
Tráng hán run lẩy bẩy, nhìn lên người đang đứng tươi cười, nghẹn họng trân trối ——thân hình thon dài, gương mặt trái xoan trắng tuyết thanh tú, mái tóc dài rủ xuống đến quá vai theo gió tung bay. Mỹ nhân như vậy không nên tàn khốc giết chóc a. Nhưng sát ý lập lòe trong đôi mắt hổ phách kia rõ ràng muốn đưa hắn vào chỗ chết.
“Á ——” tiếng kêu vừa thoát khỏi miệng, mũi kiếm đã đâm vào tim, lợi kiếm còn xoáy một vòng, tráng hán đau đến nhất thời đoạn khí, hai mắt trừng to, không rõ người giết mình là ai.
Nếu không có Cổ Bá Thiên bịt miệng, Đoàn Tam Thiếu có lẽ đã kêu lên rồi. Từ nhỏ đến giờ, hắn còn chưa thấy qua người giết người chứ đừng nói phương thức tàn nhẫn mèo vờn chuột thế này.
Trải qua giết chóc, Hắc y nhân cũng hao tổn nội lực, y hít sâu mấy ngụm, cưỡng chế cảm giác không thoải mái dồn lên trong cơ thể. Y quơ quơ kiếm, chùi kiếm dính máu tươi lên quần áo người chết, đột nhiên cảm thấy có người nhìn trộm.
Y khẩn trương, quay người, lợi kiếm hướng rừng cây, hô to: “Ai? Mau ra đây!”
Đã bị phát hiện, Cổ Bá Thiên cũng không nấp nữa, liền từ rừng cây đi ra.
Đoàn Tam Thiếu bị kéo, lại bị dùng sức đẩy, thiếu chút nữa té lăn, hắn loạng choạng một hồi mới đứng vững, đã thấy Hắc y nhân tức giận trừng hắn; hắn xấu hổ cười cười: “Oh hi~!, chúng ta lại gặp mặt...”
“Là ngươi?” Đông Phương Linh không rõ, tên ăn trộm này vì sao đi cùng người Ngũ độc phái?
“Ha ha ha, không hổ là nhi tử Đông Phương Hùng Ưng thương yêu nhất.” Cổ Bá Thiên cười sang sảng, liếc thi thể, đề cao cảnh giác, lão không dám mạo muội tiếp cận, cố đứng cách một khoảng, nhìn thẳng đối phương, tán thưởng: “Đông Phương Linh, ngươi bị ta làm cho bị thương còn có thể giết sạch mười hòa thượng Thiếu Lâm, chạy trốn, hiện tại lại giết chết rất nhiều người... Ngươi tuổi còn trẻ đã có công phu khá như vậy, rất không đơn giản.”
Nghe lấy tiếng cười, Đông Phương Linh nhíu mày. Y nhớ lại lúc trước khi bị đánh lén —
Ngươi bây giờ cảm giác như thế nào? Chờ chết mùi vị không dễ chịu a?
Lúc ấy, Cổ Bá Thiên cười nhạo y, y nằm trên mặt đất, không thể động, tùy tùng cùng y đi Lạc Dương đều bị giết chết, hiện trường còn có người của Thiếu Lâm tự...
Y không xác định được có bao nhiêu người bị giết. Bọn họ đều là người của Thiếu Lâm tự? Trong đám hỗn loạn đó, y chỉ biết bên cạnh Cổ Bá Thiên còn có một người khác.
Thương thế khiến y trở nên mơ mơ màng màng, mắt cũng nhìn không thấy, lại cảm giác được, người kia mới thật sự là kẻ muốn hại y, mà cổ Bá Thiên chỉ là người hỗ trợ!
Đông Phương Linh nhìn thẳng kẻ kia, phẫn hận nói: “Nếu nói ta giết hòa thượng, người bị ngươi giết còn nhiều hơn đi. Muốn đổ toàn bộ tiếng xấu lên đầu ta. Các ngươi sát hại Ô Mộc trưởng lão, cướp đi Thập tam chỉ mộc tương của Hắc Ưng Giáo, lại giá họa cho Thiếu Lâm tự, phát ra phong thư giả, dẫn dụ ta tới, đến tột cùng vì cái gì? Kẻ nào là nội ứng trong Hắc Ưng Giáo hợp tác với ngươi muốn giết ta?”
Cổ Bá Thiên không nói. Lão tự trách lúc trước không nghe lời người nọ…, không một nhát đao kết thúc sinh mệnh tiểu tử này vì thấy y ngày thường xinh đẹp, chỉ phóng độc làm bị thương y, vọng tưởng tra tấn đùa bỡn tiểu Thiếu chủ Hắc Ưng Giáo, không ngờ lại tạo cơ hội cho y đào thoát, sinh ra nhiều sự tình như vậy…Giờ may mắn tìm được người, vẫn kịp sưả chưã khuyết điểm. Nếu lại để cho tiểu tử này trở về Lan Châu, đừng nói là y, cha y – Đông Phương Hùng Ưng cũng sẽ đem Ngũ độc phái toàn bộ tiêu diệt. Đến lúc đó, chưởng môn nhân lão đây tánh mạng còn khó giữ.
Lão cười hắc hắc nói: “Không có ai theo ta hợp tác hết. Chính là Cổ Bá Thiên ta muốn giết chết ngươi.” Lão soi xét sắc mặt Đông Phương Linh, tựa hồ đang cố kìm nén?
Lão đã định liệu trước, nói: “Đông Phương Linh ngươi coi như không tồi? Nhìn bộ dáng của ngươi có vẻ như độc tính đang muốn phát tác.”
Đoàn Tam Thiếu đứng ngốc lăng một bên, tiến thoái lưỡng nan, đang tính nên làm thế nào cho hợp lý thì Cổ Bá Thiên đột nhiên phát động công kích, phi thân phóng tới Đông Phương Linh...
Đông Phương Linh giật mình, huy kiếm hộ thể!
Hai tay Cổ Bá Thiên vung ra tới hơn mười con trùng, đều bị thanh lợi kiếm chém đứt đôi, nhao nhao rớt xuống đất. Hảo đau lòng, đám sâu đáng yêu (gớm quá anh già ơi) này đều do lão vất vả nuôi lớn, cứ như vậy bị giết hết. Đánh lén không thành, lão lại thả người, xuất chưởng đánh thẳng vào đối phương.
Đông Phương Linh nín thở, sợ chưởng phong giấu độc, một mực dùng nội lực biến nhuyễn thân kiếm giống như rắn quấn lên tay chưởng của đối phương.
Cổ Bá Thiên vội rút tay về, lộn mình về phía sau, kéo giãn khoảng cách với đối phương. Bất quá mới nháy mắt, mu bàn tay đã bị lưỡi kiếm sắc bén kéo lê một đạo vết thương!
Lão kinh ngạc nhìn thanh kiếm kia thay đổi liên tục, cũng cười ra tiếng: “Ngươi tốt nhất đừng vận nội lực, ngươi càng dùng lực, trên người lại càng khổ sở.”
Đúng vậy, còn chưa nghỉ ngơi đủ, lại tao ngộ Ngũ độc phái, giờ phút này, Đông Phương Linh toàn thân run rẩy, trong cơ thể hình như có cái gì đó gặm phệ lấy cốt nhục, dị thường khó chịu!
Y thở gấp mấy hơi, miễn cưỡng đè nén, xông lấy địch nhân quát: “Chờ coi ta giết đồ hèn hạ nhà ngươi.”
Cổ Bá Thiên hừ lạnh một tiếng, rút trên lưng ra một cây cây sáo, thổi “Tất tất...” Tiếng sáo mang âm điệu quỷ dị gọi rắn rết lục tục theo trong rừng cây kéo ra.
“Má ơi!” Đoàn Tam Thiếu kêu to, hai chân giật nảy mình, sợ đám rắn rết, bò cạp quay đầu cắn hắn một ngụm.
Đông Phương Linh không thể không dùng nội lực, thả người nhảy lên tảng đá lớn, né tránh bò cạp, huy kiếm chém rơi con rắn độc bị tiếng địch của Cổ Bá Thiên khống chế định bay rới cắn mình.
Cổ Bá Thiên nhân lúc Đông Phương Linh bận rộn chống đỡ, phóng tới tảng đá, ống sáo biến thành vũ khí, bổ về phía đối phương.
“BOANG…!” vũ khí hai bên va chạm, phát ra hỏa hoa cùng tiếng vang.
“Tiểu tử ngoan ngoãn đầu hàng, thuận theo ta, có lẽ ta cao hứng, giúp ngươi giải độc...” Cổ Bá Thiên ra chiêu.
“Ngươi đi chết đi!” Đông Phương Linh tiếp chiêu, mắt nhìn chằm chằm lệnh bài trên lưng đối phương, laị phản kích, chiêu chiêu hung ác.
Trong nhận thức của Đoàn Tam Thiếu, võ công Thiếu Lâm tự là mạnh nhất, đặc biệt là bổng (gậy) của Từ Hải phương trượng.
Nhưng bây giờ... Hắn trợn to hai mắt, không dám nhìn rắn rết bò cạp chết khắp nơi trên đất, chỉ chòng chọc coi hai người luận võ, tứ quyền tứ cước nhanh như gió, một kiếm một địch trên không trung sát đụng, “BOANG… Lang lang” rung động. Hắn căn bản không thấy rõ lắm ai đánh ai, càng đừng nói nhìn rõ chiêu thức. Đột nhiên nhớ tới lúc ở quán ăn, hắn dám cũng Đông Phương Linh giao thủ mà giật mình toát một thân mồ hôi lạnh!
Hai người đánh giáp lá cà, lại tách ra, một vật bị mũi kiếm lấy ra, bay trên không trung...
Đoàn Tam Thiếu nhịn không được ngẩng đầu nhìn, vật kia rơi xuống, chính là Hắc ưng lệnh bài?
Vật nọ tựa như củ khoai lang nóng phỏng tay, hắn không dám nhận, mặc kệ nó rơi trên mặt đất. Đều là vì nó hại hắn đến bây giờ còn chưa trở lại Thiếu Lâm tự, e là Từ Pháp thế nào cũng nói ra nói vào. Hắn không muốn Từ Hải phương trượng chán ghét mình ——
Hắn quyết định thừa dịp lúc này trốn cho nhanh. Trước khi đi, hắn nhặt lệnh bài, dùng gậy đẩy con rắn chết ra, cầm lệnh bài đặt đại lên tảng đá, hướng Đông Phương Linh hô to: “Này, ta trộm đồ của ngươi, thực xin lỗi! Khối bài tử này trả lại cho ngươi.”
Hắn sợ hai người mải đánh nhau, không nghe thấy nên lại gần chút nữa, quát: “Ta đem lệnh bài đặt ở chỗ này, ngươi từ từ mà đánh, đợi lúc rảnh cứ tới đây cầm.”
Đông Phương Linh không thừa hơi đi nghe nói nhảm, đang lúc ác đấu, dần dần cảm giác kiệt sức, độc tính trong cơ thể muốn bộc phát?
Cổ Bá Thiên đại hỉ, “Ngươi trốn không thoát.” Dứt lời, ra chiêu mạnh hơn.
Đông Phương Linh bị bức phải liên tiếp thoái lui, thoáng nhìn Đoàn Tam Thiếu đang muốn trốn đi, y cố nén khó chịu, phi thân qua!
“Ai nha nha... Ngươi đừng bắt ta!” Đoàn Tam Thiếu ồn ào, bị người từ phía sau lưng bắt lấy quần áo, bị tung lên trời, lúc rơi xuống lại có một cỗ lực từ cây sáo của Cổ Bá Thiên bổ tới?
Hắn theo bản năng dùng trường côn trong tay hoành lấy ngăn trở, “BOANG…!” Vũ khí sát đụng, hắn bị lực đạo của đối phương chấn động tới hai tay đau nhức, cả người hướng Đông Phương Linh lảo đảo ngã vào.
Đông Phương Linh lại vận công, Đoàn Tam Thiếu thành kẻ chết thay y, ngã trở lại Cổ Bá Thiên bên kia.
Đoàn Tam Thiếu thấy một cơ hội cũng không có, vội xuất côn tự vệ, rồi lại bị Cổ Bá Thiên nặng nề đánh một chưởng, hắn chịu không nổi, ngã ra sau. Vừa hay mặt sau có Đông Phương Linh lại đem hắn đẩy trở về!
“Hai người các ngươi đánh nhau đi, đừng có lăn ta –” bị ép, hắn gầm rú, toàn thân bị chưởng phong hai người kia đánh trúng, đau muốn chết đi sống lại.
Liên tục dùng lực khiến Đông Phương Linh mỏi mệt, đường lui lại bị Cổ Bá Thiên phong bế, y giận tái mặt, chỉ có thể nhảy lên nham thạch, hướng vách đá né tránh.
Cổ Bá Thiên đuổi theo, cười hắc hắc nói: “Đông Phương Linh, hôm nay ngươi phải chết ở chỗ này!”
Đoàn Tam Thiếu kẹp giữa hai người, vung côn, bận bịu trốn đi trốn tới, lỡ trúng ác chiêu thì đi đời nhà ma.
“Này, ngươi đừng...” đang muốn ngăn cản Đông Phương Linh lấy hắn làm mục tiêu, vừa mới há mồm, người ta đã lại đẩy hắn ra.
Cổ Bá Thiên bực mình tự dưng mọc thêm một người chướng mắt, “Phanh!” một tiếng, vận công đánh vào ngực Đoàn Tam Thiếu!
“Oa ——” Đoàn Tam Thiếu bị chưởng lực đánh trúng, phun một ngụm máu tươi, thân thể bị đánh bay ra ngoài, ngã vào Đông Phương Linh.
Đông Phương Linh không kịp trốn, cũng vận nội công đỡ lại.
“Ách ——” Đông Phương Linh khổ sở rên một tiếng, liên tiếp lui về phía sau, chống đỡ lực đạo quá mạnh, một cước lại giẫm vào khoảng không, cả người rơi xuống.
Y kinh hãi, xuất kiếm đâm về vách đá. Đang định bò lên thì bị Đoàn Tam Thiếu rơi xuống đè rớt. Lợi kiếm găm trên vách đá kéo lê một đạo dấu vết thật dài, cuối cùng không thể chống đỡ nổi thể trọng của hai người, thẳng rơi xuống!
Thấy mình ngã xuống vách núi, Đoàn Tam Thiếu sợ đến kêu to: “Má ơi... Chúng ta rơi rồi...” Cho dù tứ chi lộn xộn nắm bừa bắt loạn, lại tóm không nổi nửa điểm có thể chèo chống, hắn cùng người của Ma giáo cứ như vậy cùng rơi xuống vách núi!
Trong đầu hiện lên chữ “Chết”, chẳng lẽ thực sự phải bỏ mạng ở đây?
Đông Phương Linh không cam lòng, nhịn đau, cố gắng đề khí, lại không bay nổi đến vách đá, y theo bản năng túm lấy Đoàn Tam Thiếu, quay người lại, muốn lấy hắn làm đệm thịt.
“Ối…á...” tiếng thét chói tai của Đoàn Tam Thiếu quanh quẩn giữa núi rừng. Hai người quấn cùng một chỗ, càng dễ rơi, hắn biết ý đồ đối phương, liền xuất gậy đánh y, mồm mắng: “Ngươi thật ác độc... Định đem ta làm đệm lưng, ném xuống vực? Đừng có mơ, mau buông tay!”
Đứng ở vách đá, Cổ Bá Thiên chỉ nghe thấy Đoàn Tam Thiếu lớn giọng rồi rất nhanh, hai người té xuống, biến thành một chấm đen nhỏ, biến mất vô ảnh vô tung.
“Chết tiệt!” Lão chửi bới, tự trách mình đã không ngăn đỡ Đông Phương Linh. Lão nhìn vách đá cao dựng đứng, dù tiểu tử kia võ công cao cường tới đâu, rơi từ vách núi txuống cũng toi mạng...
Nghĩ đến đây, tâm tình của lão trở nên phức tạp, không khỏi lo âu.
“Oa nha –” trong tiếng thét chói tai, hai người rơi xuống, nào biết ai trên ai dưới, vừa lăn vừa cãi lộn...
“Ngươi hôm nay đã trộm đồ lại còn lộn xộn!”
“Ta không động, chẳng lẽ là đệm thịt cho yêu tinh hại người nhà ngươi, chết thay ngươi chắc?”
“Ngươi không ở mặt dưới cũng sẽ chết!” (nghe mờ ám nha)
“Ngươi đánh chết ta thì cũng sống không được, dù sao té xuống, toàn bộ mất mạng, chúng ta cùng hội cùng thuyền...”
Rất nhanh, hai người rơi xuống dòng chảy xiết bên trong đáy cốc, “‘Rầm Ào Ào’!” Mặt sông bị vật lớn nặng rơi vào, tung bọt nước. Hai người bị chấn động suýt hôn mê, vội ngoi đầu lên khỏi mặt nước để thở. Ngay lúc ấy, thân thể đụng vào đá đau nhức, bị thế nước đẩy đi!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.