Thực Xin Lỗi Đả Thương Ngươi Cúc Hoa
Chương 13: Chế phục dụ hoặc
Thiên Sắc Sắt
06/04/2014
“Thật
sự?!!” Lâm Thanh Hà trong mắt nhất thời tỏa ra kim quang, trên mặt lộ vẻ gian
gian, lộ ra tươi cười riêng biệt của cô “Tiểu Thiến nhà ta nhìn trong sáng
thuần khiết, ưmh~ kỳ thật thật bưu hãn a ~”
Vuốt vuốt~ bàn tay ngọc của Lâm Thanh Hà vươn ra hung hăng vuốt ve gương mặt tròn như trái táo của Tiểu Thiến, nhìn thấy sắc mặt của cô bạn càng ngày càng đen, rốt cục dừng tay, buồn bã nói: “Bạn không phải là đang gạt mình đó chứ? Anh chàng vĩ đại kia không phải là GAY hay sao?”
Anh chàng vĩ đại? A ! Con mẹ nó!
“Xí ~ cái gì anh chàng vĩ đại, người ta tên Xuân Diệu!” Nhiếp Tiểu Thiến hung hăng trắng mắt liếc cô bạn một cái, đem ly rượu hồng hồng trước mặt mình uống một hơi cạn sạch.
“Anh chàng vĩ đại cũng chính là xuân, dược thôi ~”
“Lăn sang một bên đi, tư tưởng đáng khinh của bạn rốt cuộc đến bao giờ mới mất đây, người ta tên là Đới Xuân Diệu, họ Đới tôn quý, Xuân là mùa xuân, Diệu là làm rạng rỡ tổ tông! Bạn không cần dùng tư duy đáng khinh để suy diễn về người ta, người ta không phải là kẻ dâm loạn!” Nhiếp Tiểu Thiến thật mạnh hít một hơi, rít gào.
Bá bá bá~~ tất cả mọi người ở trong nhà ăn đều rối rít ghé mắt lại đây, vô số ánh mắt như tiểu phi đao hướng bên này bay tới. Nhiếp Tiểu Thiến lại hồn nhiên không biết, uống tiếp một ngụm rượu, tiếp tục nói: “Bộ dáng của Đới Xuân Diệu rất là đẹp trai, rất anh tuấn nha, anh ta còn là một ông chủ lớn nha, đúng rồi, anh ta đi xe Audi S8, rất có phong cách.”
Lâm Thanh Hà cảm giác được sau lưng lạnh lẽo, không cẩn thận ngoái đầu nhìn lại, phát hiện vô số ánh mắt thực âm trầm đang nhìn vào hai cô, không khỏi run rẩy thân mình, nói: “Tiểu Thiến, phản ứng của bạn thật kích liệt a, bạn...... Sẽ không phải là bạn đã yêu người ta rồi đó chứ?”
“......”
“Yêu cái đầu bạn a, mình mới không yêu một tên GAY, mình có đói bụng ăn quàng như vậy sao?” Nhiếp Tiểu Thiến ánh mắt chuyển loạn, trong lòng có chút trống rỗng.
“Không thương sao? Thật sự sao? Vậy bạn cần gì phải nói giúp hắn?”
“Mình đây gọi là nói đúng sự thật! Nói đúng sự thật biết không? Thực tế là kiểm nghiệm tiêu chuẩn chân lý duy nhất! Bạn biết không?” Nhiếp Tiểu Thiến nóng nảy, lại uống thêm một ngụm rượu.
“Tiểu, Tiểu Thiến, bạn kiềm chế một chút, bạn có danh là một ly đã đổ, đồ bạn đang uống chính là rượu! Là độc dược cho dạ dày! Đợi tí nữa bạn mà uống say khướt, mình nhưng là không kéo được bạn bất động trở về được đâu.”
Thật đáng ghét! Con bà nó, mình cư nhiên lại uống rượu, đây không phải là nước trái cây sao? Oa oa oa oa ~ mình quả nhiên là bị làm cho tức đến bất tỉnh rồi.
“Tiểu Thiến a, kỳ thật nếu bạn cảm thấy anh chàng vĩ đại kia không tệ, hãy thu hắn đi, bạn cũng đã lớn tuổi rồi, bắt được một người chẳng phải là đã xong việc rồi hay sao, hiện tại chẳng phải là đang lưu hành gạo nấu thành cơm sao, đến lúc đó bạn cứ mang cái bụng chửa đến ngồi trước cửa công ty của người ta là được, người ta dám không cưới bạn sao? Hơn nữa, mình nghe nói những kẻ có tiền thường coi trọng hậu thế, đến lúc đó cứ đến bệnh viện nằm, sinh ra một đứa bé trai ~ mẹ vinh hiển nhờ con!!” Lâm Thanh Hà một câu lại một câu nói mạch lạc rõ ràng đâu ra đấy, Nhiếp Tiểu Thiến nghe được sắc mặt lúc xanh lúc đỏ.
“Lâm Thanh Hà! Bạn nói đủ chưa, gái già này thoạt nhìn đói khát như vậy sao?” Nhiếp Tiểu Thiến nổi giận, vỗ nhẹ cái bàn, vèo một cái chạy đến ngồi chen vào chỗ của Lâm Thanh Hà, đầu gục vào trước ngực của cô bạn, loại cảm giác này...... thật sự là rất chua xót.
Lâm Thanh Hà đôi mi thanh tú khẽ nhíu lại, môi đỏ mọng run run, thắt lưng dùng một chút lực, ngực đẹp khẽ cử động, đẩy Nhiếp Tiểu Thiến một cái làm cho cô thiếu chút nữa ngã xuống mặt đất, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hồng của cô bạn, trầm tư vài giây, mở miệng nói: “Chẳng lẽ không đúng sao?”
“Đương nhiên...... mình cũng không biết......” Nhiếp Tiểu Thiến khí thế hung thần ác sát dần dần biến mất, biến trở về thành một con cừu nhỏ “Tiểu Lâm tử, bạn cũng biết mình không dám động vào chuyện kia. Huống chi người ta là một người đồng tính luyến ái, không thích con gái.”
“Móa, mẹ của tôi ơi, đã qua nhiều năm rồi mà bạn vẫn còn nhớ mãi không quên cái tên quỷ hư vinh, vô tâm vô phế kia sao? Lúc ấy, khi hắn rời đi chỉ phất tay áo một cái, cũng không quay đầu lại tiêu sái rời đi, bạn vẫn còn nhăn nhăn nhó nhó không đem mình là một người phụ nữ bình thường sao, bạn không cần kết hôn sao? Muốn sống cô độc suốt quãng đời còn lại sao? Oa ~ tức chết mà! Tiểu Thiến, nghe mình nói, bạn cứ như vậy thì làm sao mà tìm ra được lối thoát đây? Người ta không chừng ở tại Anh Quốc rộng lớn có mấy chục người phụ nữ rồi cũng nên, như thế nào còn có thể nhớ rõ sân bay ngây ngốc hồ đồ này đây?” Lâm Thanh Hà vừa nghe cô bạn nói như vậy liền nổi giận, khi ấy trong đại học cô cũng coi như là một người chứng kiến cuộc sống ngọt ngào của Nhiếp Tiểu Thiến cùng người nào đó, nhưng tên nam nhân kia không để lại một câu liền từ bỏ Tiểu Thiến bạn tốt của cô, đây mà gọi là một người nam nhân sao?
“Tiểu Lâm Tử, cho dù mình có nguyện ý một lần nữa bắt đầu, mình cũng không thể gặm cỏ gần hang a, mình cùng anh ta chỉ là khế ước tình nhân, bạn không cần nghĩ nhiều.”
“Khế ước tình nhân? Tiểu Thiến a, bạn cảm thấy nếu chỉ vì là một bản thỏa thuận, mà người ta sẽ đến ở trong nhà bạn hay sao? Sẽ mỗi ngày đưa đón bạn đi làm sao? Sẽ nấu cơm cho bạn sao? Sẽ sao? Bạn thật sự là cái đầu mõ!”
Này...... cô bạn nói cũng không phải không có lý, nhưng là giữa mình và Đới Xuân Diệu quả thật chính là quan hệ hợp đồng, hơn nữa muốn đem một tên GAY hướng đường chính mà đi, là một việc vô cùng khó khăn a, cô nào có thời gian rảnh mà đi làm chuyện này đây?
“Tiểu Thiến a, mình cảm thấy anh chàng vĩ đại này chưa hẳn là một người đồng chí, tóm lại nghe mình một câu, muốn biết hắn đối với bạn có loại ý tứ này hay không, bạn hãy trực tiếp cởi hết quần áo lên trên giường đi.”
Đồng chí mới sẽ không vứt bỏ bạn trai bé nhỏ trong nhà, lựa chọn đi theo một người phụ nữ đồng sàng cộng chẩm!
Rượu màu hồng đã bắt đầu phát huy tác dụng, Nhiếp Tiểu Thiến dĩ nhiên cảm giác được đầu cháng váng mờ mịt, cô dựa vào lý trí tinh tế cuối cùng suy nghĩ một chút về lời của Lâm Thanh Hà, cũng có vẻ rất có đạo lý, hơn nữa Đới Xuân Diệu này quả thật cũng không tệ, hơn nữa anh ta chưa từng có ở trước mặt nói chính mình là một người đồng tính luyến ái, nếu không buổi tối thử xem?
Hai người lại nhanh như hổ đói vồ mồi, ăn rất nhiều, nhưng vẫn như cũ không phải trả thêm tiền, mỗi lần đều là như vậy, té ngửa! Nhiếp Tiểu Thiến trong lòng bối rối, đầu óc bắt đầu miên man suy nghĩ, vốn định quay lại quán bar hai người thường xuyên đi để lấy lại tinh thần, kết quả là đang đi đến nửa đường, Lâm Hồi Mộc gọi điện thoại tới nói đứa bé khóc không nín, làm cho Lâm Thanh Hà tức tốc quay trở về, quả thật còn linh nghiệm hơn so với bùa chú của Thái Thượng Lão Quân.
Nhiếp Tiểu Thiến một mình tựa vào dưới tàng cây trúc đào, tinh tế cân nhắc cuộc nói chuyện vừa rồi với Lâm Thanh Hà, đôi mắt to tròn chớp chớp biến chuyển, bởi vì do vừa nãy có uống rượu, đầu cô hiện tại cảm thấy choáng váng, đi đường cũng đi khật khưỡng, chỉ có thể xiêu xiêu vẹo vẹo duỗi cánh tay thon dài ra đón xe taxi.
Nhưng đây là trung tâm thành phố, xe nhiều, người lại càng nhiều, hiện tại lại đúng vào giờ tan tầm cao điểm, rất khó có xe dừng lại, cho dù là có thấy một cô gái say khướt cũng không dám chở a!
Ngăn cản một lúc lâu đều không có xe nào đỗ lại, Nhiếp Tiểu Thiến trong lòng có một tia phiền não, lục lọi bên trong túi xách một lúc lâu, rốt cuộc cũng lấy ra được chiếc điện thoại di động, không ngờ thấy có bốn cuộc gọi nhỡ, đều là của Đới Xuân Diệu gọi tới, vì thế mượn rượu không chút do dự gọi lại cho anh.
Cô ngồi xổm ở ngã tư đường, nhìn đầy đường các cô nàng trang điểm xanh xanh đỏ đỏ ăn mặc bốc lửa, trong lòng lại mê man. Cuối tuần này có nên đi không? Nếu không đi ngược lại sẽ lại càng để cho người ta mượn cớ nói này nọ? Nhưng nếu đi, mình lại không biết nên ứng đối như thế nào. Đó là mối tình đầu của cô, tuy rằng đã năm năm trôi qua, nhưng là mỗi khi nhớ đến hắn, trong lòng vẫn luôn sẽ cảm thấy thật mất mát, cô không có phóng khoáng như vậy, nhưng là có một chút bản thân cô biết rằng, cô đã không còn yêu hắn. Loại cảm giác này nói như thế nào nhỉ? Giống như trên bàn chân của bạn bị một vết thương, theo thời gian trôi qua từ từ kết vẩy, vốn là nó sẽ tự mình tróc vảy, nhưng bạn lại nhịn không được đi bóc vảy đó ra. Nhắc tới cũng thật kỳ quái, mỗi lần bóc nó cũng sẽ đau một chút, nhưng là rất thoải mái, như thế vui mừng lần này không giống lần trước, miệng vết thương vẫn luôn ở kết vảy, không có khá hơn một chút nào.
Xa xa có một chiếc xe hơi đang lái tới đây, ánh sáng mãnh liệt của đèn ô tô chiếu đến làm cho Nhiếp Tiểu Thiến căn bản không mở được mắt, cô ngơ ngác nhìn một lúc, rốt cục sau khi thấy rõ ràng bốn bánh xe ở phía trước kia, lảo đảo hướng nó chạy tới, mở cửa xe bên ghế lái phụ ra, không nói hai lời liền chui vào trong xe.
“Như thế nào cả người nồng nặc mùi rượu?” Đới Xuân Diệu hơi hơi nhíu mày, hỏi.
Nhiếp Tiểu Thiến im lặng không lên tiếng, chỉ là nhìn đường phố xe qua lại nối nhau không rứt.
Đới Xuân Diệu khẽ thở dài, khởi động xe.
“Tôi thật sự kém như vậy sao?” Nhiếp Tiểu Thiến bỗng nhiên mở miệng hỏi.
“Cái gì?” Đới Xuân Diệu không hiểu được ý tứ của cô, vẫn lái xe.
“Tôi chẳng lẽ thật sự kém như vậy sao? Vì sao đến bây giờ tôi vẫn còn cô đơn, tôi cũng muốn có một người để yêu, để nhớ, để thương, để đau. Tôi cũng muốn khi tăng ca có người đón tôi về nhà, khi mùa đông đến, người đó đem tay tôi bỏ vào trong y phục của anh ấy, mỗi cuối tuần chúng tôi đều cùng nhau đi siêu thị, sau đó làm một bàn đầy thức ăn, cả hai cùng nhau ăn hết, cùng nhau dọn dẹp vệ sinh, cùng nhau đi du lịch ngắn ngày, tôi cũng muốn mỗi một lần đi mua quần áo thuận tiện giúp anh ấy chọn y phục, tôi cũng muốn mỗi một buổi sáng khi thức dậy là có thể nhìn thấy người mình yêu. Nếu có thể như vậy, tôi sẽ học nấu ăn, làm việc nhà, nhưng là vì sao lại không cho tôi cơ hội đó? Tiểu Lâm tử cũng đã có con, còn tôi thì sao? Vẫn như trước một mình ăn cơm, một mình ngủ, mỗi lần đi xem mặt đều bị người ta kén cá chọn canh, nghề nghiệp của tôi đáng sợ như vậy sao? Tôi ba mươi tuổi rồi vẫn chưa kết hôn, có đáng sợ như vậy sao? Tôi nếu như là đã kết hôn thì có thể đi xem mặt được sao?” Nhiếp Tiểu Thiến mãnh liệt lau một phen nước mắt, một bên vừa khóc vừa nói, Đới Xuân Diệu nghe mà trong lòng cảm thấy rất nao nao.
Anh dừng xe ở ven đường, cúi người thay cô tháo dây an toàn, lại đem thân mình nhỏ nhắn của cô kéo vào trong lòng, nhẹ nhàng vỗ lưng cô, đau lòng nói: “Cô không kém, chỉ là bọn họ không có mắt nhìn.”
Nhiếp Tiểu Thiến khóc cả người run rẩy, được Đới Xuân Diệu an ủi, ngẩng đầu lên, con ngươi sáng long lanh nhìn anh, hỏi: “Thật vậy chăng?”
Nước mắt trong suốt từ trên mặt cô chảy xuống, đáy mắt ôn nhu sáng long lanh, không thể tả được hết nét điềm đạm đáng yêu lúc này của cô, Đới Xuân Diệu lòng mềm nhũn ra như bùn loãng, thay cô lau đi nước mắt trên mặt, nghiêm túc gật đầu nói: “Đương nhiên, tôi cảm thấy cô phi thường tốt, phi thường đáng giá để cho người ta yêu thương.”
Nhiếp Tiểu Thiến đột nhiên ngừng khóc, ánh mắt chớp chớp nhìn anh, mang theo một tia tiếc nuối thấp giọng khẽ nói: “Đáng tiếc anh lại là người đồng tính luyến ái, bằng không...... Aiz......”
“......”
“Tôi sẽ không khóc, là bọn họ không có mắt nhìn, tôi nhất định sẽ tìm được một người đàn ông tốt nhất! Tôi muốn tình yêu sự nghiệp hai thứ này đều gặt hái tốt đẹp!” Nhiếp Tiểu Thiến nắm tay, rất nhanh trên mặt cô lại hiện lên nụ cười kiên cường.
Rất nhanh về tới nhà, Nhiếp Tiểu Thiến mở cửa đi vào, quả nhiên không có thấy bóng dáng của Tiểu Nguyệt Nguyệt, toàn thân thần kinh căng thẳng lập tức được thả lỏng, vội vàng chạy vào trong phòng, đứng ở trước tủ quần áo lựa chọn thật lâu, rốt cục tìm được một bộ quần áo đã gần mốc meo, lại dùng khí thế sét đánh không kịp bịt tai chạy vào phòng tắm.
Đới Xuân Diệu khóe miệng hơi hơi nhếch lên, thay dép lê đi vào phòng bếp.
Mười năm phút trôi qua, Nhiếp Tiểu Thiến vẫn còn ở trong phòng tắm, nửa giờ trôi qua, Nhiếp Tiểu Thiến vẫn chưa đi ra, Đới Xuân Diệu kẹp lấy hai chân ngồi ở trên ghế sô pha, khuôn mặt cứng ngắc, thân mình hơi hơi nghiêng mình về phía trước đồng dạng là cứng ngắc không nhúc nhích, vẻ mặt thống khổ đã đủ để giải thích rõ! Anh mắc đi tiểu! Sắp nhịn không nổi!
Một giờ sau, cửa phòng vệ sinh cuối cùng cũng được mở ra, Đới Xuân Diệu không kịp nhìn mỹ nhân từ bồn tắm bước ra, liền vèo một tiếng, chạy vọt vào WC, hoàn toàn phóng thích. A ~ vì sao trong phòng vệ sinh chỗ nào cũng có mùi? Hình như là mùi nước hoa mà anh không biết tên, bất quá mùi cũng dễ ngửi, đang lúc anh tính rửa mặt là lúc, trong phòng sâu kín truyền đến một giọng nữ quái gở, làm anh cả kinh tay run run, bàn chải đánh răng đều tiến vào trong bồn cầu tự hoại.
“Xuân, Diệu ~~ xuân, diệu~~” thanh âm quái gở vẫn không ngừng từ trong phòng truyền đến.
Đới Xuân Diệu vuốt vuốt ngực vừa rồi bị dọa nhảy dựng lên, nói: “Có chuyện gì!”
“Xuân, Diệu ~anh tới đây một chút được không? Đến a~”
Một tiếng này vô cùng tiêu hồn, làm cho anh cảm thấy khó hiểu, đành phải tức tốc súc miệng, từ phòng vệ sinh đi ra. Chỉ thấy Nhiếp Tiểu Thiến đang mặc một bộ đồng phục học sinh trung học, lại rộng lại lớn, phía dưới là váy xếp nếp cực ngắn, mái tóc ngắn hỗn độn định ở trên đầu, vẻ mặt quyến rũ như Marylyn Monroe.
Không, không, không, diễn đạt không tốt là muốn hù chết người. Này không phải, Nhiếp Tiểu Thiến khóe miệng cứng ngắc nhếch lên, ánh mắt mị hoặc nhìn vào Đới Xuân Diệu lộ hung quang, bàn tay nhỏ bé thỉnh thoảng lại kéo chiếc váy vốn đã ngắn cũn lên, hình dáng muốn mời người ăn thịt.
Đới Xuân Diệu làm sao chịu nổi bộ dáng hung thần ác sát như vậy của cô, lập tức không đứng ở tại chỗ nữa, nhảy tót xuống cuối giường, hoảng sợ nói: “Cô, cô muốn làm gì?”
“Xuân, Diệu” ~ giọng nói quái gở lại theo từ trong miệng Nhiếp Tiểu Thiến phát ra. Lâm Thanh Hà năm đó tại trường đại học XX, chính là một trong tứ đại tình thánh, cho nên lời của cô đối với Nhiếp Tiểu Thiến tình cảm ngu ngơ này mà nói thập phần có tác dụng, cô chính là cần thử anh chàng vĩ đại này một lần. Cô muốn biết anh chàng này rốt cuộc có phải là nam nhân bình thường hay không!
“Tiểu Thiến, cô xác định là cô không phải bệnh tâm thần phát tác đó chứ?” Đới Xuân Diệu trấn an bản thân mình coi chừng bị thương, trấn định đi đến trước mặt cô. Khi tầm mắt đảo qua bộ ngực bằng phẳng của cô, đột nhiên bừng tỉnh một chút, ưhm ~có vẻ như là......cô gái này không có mặc nội y sao?
Nhiếp Tiểu Thiến làm như không nghe thấy, tay tiếp tục chuẩn bị tư thế cũ, uốn éo uốn éo tới gần anh.
“Từ từ! Nhiếp Tiểu Thiến cô không phải là đang câu dẫn tôi đó chứ?” Đới Xuân Diệu hai tay giao nhau bảo vệ ngực, làm bộ như thập phần sợ hãi.
Nhiếp Tiểu Thiến sửng sốt, không nghĩ tới cư nhiên lại bị anh ta dễ dàng nhìn ra như vậy, nhưng là mình ngàn vạn lần phải trấn định, chưa đạt được mục đích không từ thủ đoạn! Hừ hừ, xuân, dược a ~ xem anh làm thế nào để thoát khỏi bàn tay gái già này.
“Nào có a~, anh không cảm thấy tôi mặc bộ này thật gợi cảm hay sao?” Dứt lời, dùng tư thế tự nhận khiêu gợi nhất, mặt mày không có đỏ, lại làm cho Đới Xuân Diệu một thân mồ hôi lạnh, cô gái này thật là quá ngu xuẩn, với bộ dáng ngơ ngác này của cô mà muốn học gợi cảm câu dẫn người, đạo hạnh tựa hồ còn rất thấp. Bất quá...... Vì cái gì mà anh lại cảm thấy cô như vậy quả thật rất mê người? Xong rồi, xong rồi, thú huyết sôi trào, xong rồi, xong rồi, phải đi phát hỏa!
“Cắt~ cô đừng học người ta có được không? Sẽ hù chết người.” Đới Xuân Diệu liếc mắt xem thường, ngồi ở trên giường, bắt buộc chính mình không nhìn tới cô, nhưng lại nhịn không được nhìn lướt qua bộ ngực của cô, lạnh lùng hừ một tiếng nói: “Đúng là bánh bao nhỏ.”
“Anh, anh, anh, anh!” Nhiếp Tiểu Thiến thở gấp, người ta thiên tân vạn khổ (*) đem chính mình biến thành như vậy, ngay cả tròng mắt đều nhanh nhảy ra ngoài, anh ta cư nhiên nói như vậy, quả thực chính là vũ nhục a!
(*thiên tân vạn khổ: quá trình làm việc cay đắng, khó khăn)
“Ngu ngốc! Đây là chế phục dụ hoặc! Chế phục dụ hoặc anh hiểu không? Anh không biết trong phim tình cảm rất lưu hành sao?”
Aiz ~ không nghĩ qua là, nhanh như vậy liền đã bại lộ bản tính, Nhiếp Tiểu Thiến đúng là khí phách bạo phát.
Dứt lời, Nhiếp Tiểu Thiến dùng ánh mắt giết người bắn phá về phía Đới Xuân Diệu vẻ mặt co quắp ngồi trên giường, ánh mắt ở dưới phần eo anh ta lưu lại vài giây, nhẹ nhàng bâng quơ nói một câu: “Pin số bảy!”
Pin số bảy! A! Đáng ghét! Cô gái này lại còn nói mình là pin số bảy! Đới Xuân Diệu rốt cục cũng kịp có phản ứng, anh cảm giác được là một người đàn ông, về phương diện kia là tuyệt đối không thể để bị khinh bỉ! Vì thế một phen giữ chặt Nhiếp Tiểu Thiến, đặt ở dưới giường, mang theo tươi cười hơi hơi tức giận cùng bỡn cợt, đè thấp thanh âm nói: “Lão tử muốn cho cô biết một chút uy lực của pin số bảy!”
Vuốt vuốt~ bàn tay ngọc của Lâm Thanh Hà vươn ra hung hăng vuốt ve gương mặt tròn như trái táo của Tiểu Thiến, nhìn thấy sắc mặt của cô bạn càng ngày càng đen, rốt cục dừng tay, buồn bã nói: “Bạn không phải là đang gạt mình đó chứ? Anh chàng vĩ đại kia không phải là GAY hay sao?”
Anh chàng vĩ đại? A ! Con mẹ nó!
“Xí ~ cái gì anh chàng vĩ đại, người ta tên Xuân Diệu!” Nhiếp Tiểu Thiến hung hăng trắng mắt liếc cô bạn một cái, đem ly rượu hồng hồng trước mặt mình uống một hơi cạn sạch.
“Anh chàng vĩ đại cũng chính là xuân, dược thôi ~”
“Lăn sang một bên đi, tư tưởng đáng khinh của bạn rốt cuộc đến bao giờ mới mất đây, người ta tên là Đới Xuân Diệu, họ Đới tôn quý, Xuân là mùa xuân, Diệu là làm rạng rỡ tổ tông! Bạn không cần dùng tư duy đáng khinh để suy diễn về người ta, người ta không phải là kẻ dâm loạn!” Nhiếp Tiểu Thiến thật mạnh hít một hơi, rít gào.
Bá bá bá~~ tất cả mọi người ở trong nhà ăn đều rối rít ghé mắt lại đây, vô số ánh mắt như tiểu phi đao hướng bên này bay tới. Nhiếp Tiểu Thiến lại hồn nhiên không biết, uống tiếp một ngụm rượu, tiếp tục nói: “Bộ dáng của Đới Xuân Diệu rất là đẹp trai, rất anh tuấn nha, anh ta còn là một ông chủ lớn nha, đúng rồi, anh ta đi xe Audi S8, rất có phong cách.”
Lâm Thanh Hà cảm giác được sau lưng lạnh lẽo, không cẩn thận ngoái đầu nhìn lại, phát hiện vô số ánh mắt thực âm trầm đang nhìn vào hai cô, không khỏi run rẩy thân mình, nói: “Tiểu Thiến, phản ứng của bạn thật kích liệt a, bạn...... Sẽ không phải là bạn đã yêu người ta rồi đó chứ?”
“......”
“Yêu cái đầu bạn a, mình mới không yêu một tên GAY, mình có đói bụng ăn quàng như vậy sao?” Nhiếp Tiểu Thiến ánh mắt chuyển loạn, trong lòng có chút trống rỗng.
“Không thương sao? Thật sự sao? Vậy bạn cần gì phải nói giúp hắn?”
“Mình đây gọi là nói đúng sự thật! Nói đúng sự thật biết không? Thực tế là kiểm nghiệm tiêu chuẩn chân lý duy nhất! Bạn biết không?” Nhiếp Tiểu Thiến nóng nảy, lại uống thêm một ngụm rượu.
“Tiểu, Tiểu Thiến, bạn kiềm chế một chút, bạn có danh là một ly đã đổ, đồ bạn đang uống chính là rượu! Là độc dược cho dạ dày! Đợi tí nữa bạn mà uống say khướt, mình nhưng là không kéo được bạn bất động trở về được đâu.”
Thật đáng ghét! Con bà nó, mình cư nhiên lại uống rượu, đây không phải là nước trái cây sao? Oa oa oa oa ~ mình quả nhiên là bị làm cho tức đến bất tỉnh rồi.
“Tiểu Thiến a, kỳ thật nếu bạn cảm thấy anh chàng vĩ đại kia không tệ, hãy thu hắn đi, bạn cũng đã lớn tuổi rồi, bắt được một người chẳng phải là đã xong việc rồi hay sao, hiện tại chẳng phải là đang lưu hành gạo nấu thành cơm sao, đến lúc đó bạn cứ mang cái bụng chửa đến ngồi trước cửa công ty của người ta là được, người ta dám không cưới bạn sao? Hơn nữa, mình nghe nói những kẻ có tiền thường coi trọng hậu thế, đến lúc đó cứ đến bệnh viện nằm, sinh ra một đứa bé trai ~ mẹ vinh hiển nhờ con!!” Lâm Thanh Hà một câu lại một câu nói mạch lạc rõ ràng đâu ra đấy, Nhiếp Tiểu Thiến nghe được sắc mặt lúc xanh lúc đỏ.
“Lâm Thanh Hà! Bạn nói đủ chưa, gái già này thoạt nhìn đói khát như vậy sao?” Nhiếp Tiểu Thiến nổi giận, vỗ nhẹ cái bàn, vèo một cái chạy đến ngồi chen vào chỗ của Lâm Thanh Hà, đầu gục vào trước ngực của cô bạn, loại cảm giác này...... thật sự là rất chua xót.
Lâm Thanh Hà đôi mi thanh tú khẽ nhíu lại, môi đỏ mọng run run, thắt lưng dùng một chút lực, ngực đẹp khẽ cử động, đẩy Nhiếp Tiểu Thiến một cái làm cho cô thiếu chút nữa ngã xuống mặt đất, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hồng của cô bạn, trầm tư vài giây, mở miệng nói: “Chẳng lẽ không đúng sao?”
“Đương nhiên...... mình cũng không biết......” Nhiếp Tiểu Thiến khí thế hung thần ác sát dần dần biến mất, biến trở về thành một con cừu nhỏ “Tiểu Lâm tử, bạn cũng biết mình không dám động vào chuyện kia. Huống chi người ta là một người đồng tính luyến ái, không thích con gái.”
“Móa, mẹ của tôi ơi, đã qua nhiều năm rồi mà bạn vẫn còn nhớ mãi không quên cái tên quỷ hư vinh, vô tâm vô phế kia sao? Lúc ấy, khi hắn rời đi chỉ phất tay áo một cái, cũng không quay đầu lại tiêu sái rời đi, bạn vẫn còn nhăn nhăn nhó nhó không đem mình là một người phụ nữ bình thường sao, bạn không cần kết hôn sao? Muốn sống cô độc suốt quãng đời còn lại sao? Oa ~ tức chết mà! Tiểu Thiến, nghe mình nói, bạn cứ như vậy thì làm sao mà tìm ra được lối thoát đây? Người ta không chừng ở tại Anh Quốc rộng lớn có mấy chục người phụ nữ rồi cũng nên, như thế nào còn có thể nhớ rõ sân bay ngây ngốc hồ đồ này đây?” Lâm Thanh Hà vừa nghe cô bạn nói như vậy liền nổi giận, khi ấy trong đại học cô cũng coi như là một người chứng kiến cuộc sống ngọt ngào của Nhiếp Tiểu Thiến cùng người nào đó, nhưng tên nam nhân kia không để lại một câu liền từ bỏ Tiểu Thiến bạn tốt của cô, đây mà gọi là một người nam nhân sao?
“Tiểu Lâm Tử, cho dù mình có nguyện ý một lần nữa bắt đầu, mình cũng không thể gặm cỏ gần hang a, mình cùng anh ta chỉ là khế ước tình nhân, bạn không cần nghĩ nhiều.”
“Khế ước tình nhân? Tiểu Thiến a, bạn cảm thấy nếu chỉ vì là một bản thỏa thuận, mà người ta sẽ đến ở trong nhà bạn hay sao? Sẽ mỗi ngày đưa đón bạn đi làm sao? Sẽ nấu cơm cho bạn sao? Sẽ sao? Bạn thật sự là cái đầu mõ!”
Này...... cô bạn nói cũng không phải không có lý, nhưng là giữa mình và Đới Xuân Diệu quả thật chính là quan hệ hợp đồng, hơn nữa muốn đem một tên GAY hướng đường chính mà đi, là một việc vô cùng khó khăn a, cô nào có thời gian rảnh mà đi làm chuyện này đây?
“Tiểu Thiến a, mình cảm thấy anh chàng vĩ đại này chưa hẳn là một người đồng chí, tóm lại nghe mình một câu, muốn biết hắn đối với bạn có loại ý tứ này hay không, bạn hãy trực tiếp cởi hết quần áo lên trên giường đi.”
Đồng chí mới sẽ không vứt bỏ bạn trai bé nhỏ trong nhà, lựa chọn đi theo một người phụ nữ đồng sàng cộng chẩm!
Rượu màu hồng đã bắt đầu phát huy tác dụng, Nhiếp Tiểu Thiến dĩ nhiên cảm giác được đầu cháng váng mờ mịt, cô dựa vào lý trí tinh tế cuối cùng suy nghĩ một chút về lời của Lâm Thanh Hà, cũng có vẻ rất có đạo lý, hơn nữa Đới Xuân Diệu này quả thật cũng không tệ, hơn nữa anh ta chưa từng có ở trước mặt nói chính mình là một người đồng tính luyến ái, nếu không buổi tối thử xem?
Hai người lại nhanh như hổ đói vồ mồi, ăn rất nhiều, nhưng vẫn như cũ không phải trả thêm tiền, mỗi lần đều là như vậy, té ngửa! Nhiếp Tiểu Thiến trong lòng bối rối, đầu óc bắt đầu miên man suy nghĩ, vốn định quay lại quán bar hai người thường xuyên đi để lấy lại tinh thần, kết quả là đang đi đến nửa đường, Lâm Hồi Mộc gọi điện thoại tới nói đứa bé khóc không nín, làm cho Lâm Thanh Hà tức tốc quay trở về, quả thật còn linh nghiệm hơn so với bùa chú của Thái Thượng Lão Quân.
Nhiếp Tiểu Thiến một mình tựa vào dưới tàng cây trúc đào, tinh tế cân nhắc cuộc nói chuyện vừa rồi với Lâm Thanh Hà, đôi mắt to tròn chớp chớp biến chuyển, bởi vì do vừa nãy có uống rượu, đầu cô hiện tại cảm thấy choáng váng, đi đường cũng đi khật khưỡng, chỉ có thể xiêu xiêu vẹo vẹo duỗi cánh tay thon dài ra đón xe taxi.
Nhưng đây là trung tâm thành phố, xe nhiều, người lại càng nhiều, hiện tại lại đúng vào giờ tan tầm cao điểm, rất khó có xe dừng lại, cho dù là có thấy một cô gái say khướt cũng không dám chở a!
Ngăn cản một lúc lâu đều không có xe nào đỗ lại, Nhiếp Tiểu Thiến trong lòng có một tia phiền não, lục lọi bên trong túi xách một lúc lâu, rốt cuộc cũng lấy ra được chiếc điện thoại di động, không ngờ thấy có bốn cuộc gọi nhỡ, đều là của Đới Xuân Diệu gọi tới, vì thế mượn rượu không chút do dự gọi lại cho anh.
Cô ngồi xổm ở ngã tư đường, nhìn đầy đường các cô nàng trang điểm xanh xanh đỏ đỏ ăn mặc bốc lửa, trong lòng lại mê man. Cuối tuần này có nên đi không? Nếu không đi ngược lại sẽ lại càng để cho người ta mượn cớ nói này nọ? Nhưng nếu đi, mình lại không biết nên ứng đối như thế nào. Đó là mối tình đầu của cô, tuy rằng đã năm năm trôi qua, nhưng là mỗi khi nhớ đến hắn, trong lòng vẫn luôn sẽ cảm thấy thật mất mát, cô không có phóng khoáng như vậy, nhưng là có một chút bản thân cô biết rằng, cô đã không còn yêu hắn. Loại cảm giác này nói như thế nào nhỉ? Giống như trên bàn chân của bạn bị một vết thương, theo thời gian trôi qua từ từ kết vẩy, vốn là nó sẽ tự mình tróc vảy, nhưng bạn lại nhịn không được đi bóc vảy đó ra. Nhắc tới cũng thật kỳ quái, mỗi lần bóc nó cũng sẽ đau một chút, nhưng là rất thoải mái, như thế vui mừng lần này không giống lần trước, miệng vết thương vẫn luôn ở kết vảy, không có khá hơn một chút nào.
Xa xa có một chiếc xe hơi đang lái tới đây, ánh sáng mãnh liệt của đèn ô tô chiếu đến làm cho Nhiếp Tiểu Thiến căn bản không mở được mắt, cô ngơ ngác nhìn một lúc, rốt cục sau khi thấy rõ ràng bốn bánh xe ở phía trước kia, lảo đảo hướng nó chạy tới, mở cửa xe bên ghế lái phụ ra, không nói hai lời liền chui vào trong xe.
“Như thế nào cả người nồng nặc mùi rượu?” Đới Xuân Diệu hơi hơi nhíu mày, hỏi.
Nhiếp Tiểu Thiến im lặng không lên tiếng, chỉ là nhìn đường phố xe qua lại nối nhau không rứt.
Đới Xuân Diệu khẽ thở dài, khởi động xe.
“Tôi thật sự kém như vậy sao?” Nhiếp Tiểu Thiến bỗng nhiên mở miệng hỏi.
“Cái gì?” Đới Xuân Diệu không hiểu được ý tứ của cô, vẫn lái xe.
“Tôi chẳng lẽ thật sự kém như vậy sao? Vì sao đến bây giờ tôi vẫn còn cô đơn, tôi cũng muốn có một người để yêu, để nhớ, để thương, để đau. Tôi cũng muốn khi tăng ca có người đón tôi về nhà, khi mùa đông đến, người đó đem tay tôi bỏ vào trong y phục của anh ấy, mỗi cuối tuần chúng tôi đều cùng nhau đi siêu thị, sau đó làm một bàn đầy thức ăn, cả hai cùng nhau ăn hết, cùng nhau dọn dẹp vệ sinh, cùng nhau đi du lịch ngắn ngày, tôi cũng muốn mỗi một lần đi mua quần áo thuận tiện giúp anh ấy chọn y phục, tôi cũng muốn mỗi một buổi sáng khi thức dậy là có thể nhìn thấy người mình yêu. Nếu có thể như vậy, tôi sẽ học nấu ăn, làm việc nhà, nhưng là vì sao lại không cho tôi cơ hội đó? Tiểu Lâm tử cũng đã có con, còn tôi thì sao? Vẫn như trước một mình ăn cơm, một mình ngủ, mỗi lần đi xem mặt đều bị người ta kén cá chọn canh, nghề nghiệp của tôi đáng sợ như vậy sao? Tôi ba mươi tuổi rồi vẫn chưa kết hôn, có đáng sợ như vậy sao? Tôi nếu như là đã kết hôn thì có thể đi xem mặt được sao?” Nhiếp Tiểu Thiến mãnh liệt lau một phen nước mắt, một bên vừa khóc vừa nói, Đới Xuân Diệu nghe mà trong lòng cảm thấy rất nao nao.
Anh dừng xe ở ven đường, cúi người thay cô tháo dây an toàn, lại đem thân mình nhỏ nhắn của cô kéo vào trong lòng, nhẹ nhàng vỗ lưng cô, đau lòng nói: “Cô không kém, chỉ là bọn họ không có mắt nhìn.”
Nhiếp Tiểu Thiến khóc cả người run rẩy, được Đới Xuân Diệu an ủi, ngẩng đầu lên, con ngươi sáng long lanh nhìn anh, hỏi: “Thật vậy chăng?”
Nước mắt trong suốt từ trên mặt cô chảy xuống, đáy mắt ôn nhu sáng long lanh, không thể tả được hết nét điềm đạm đáng yêu lúc này của cô, Đới Xuân Diệu lòng mềm nhũn ra như bùn loãng, thay cô lau đi nước mắt trên mặt, nghiêm túc gật đầu nói: “Đương nhiên, tôi cảm thấy cô phi thường tốt, phi thường đáng giá để cho người ta yêu thương.”
Nhiếp Tiểu Thiến đột nhiên ngừng khóc, ánh mắt chớp chớp nhìn anh, mang theo một tia tiếc nuối thấp giọng khẽ nói: “Đáng tiếc anh lại là người đồng tính luyến ái, bằng không...... Aiz......”
“......”
“Tôi sẽ không khóc, là bọn họ không có mắt nhìn, tôi nhất định sẽ tìm được một người đàn ông tốt nhất! Tôi muốn tình yêu sự nghiệp hai thứ này đều gặt hái tốt đẹp!” Nhiếp Tiểu Thiến nắm tay, rất nhanh trên mặt cô lại hiện lên nụ cười kiên cường.
Rất nhanh về tới nhà, Nhiếp Tiểu Thiến mở cửa đi vào, quả nhiên không có thấy bóng dáng của Tiểu Nguyệt Nguyệt, toàn thân thần kinh căng thẳng lập tức được thả lỏng, vội vàng chạy vào trong phòng, đứng ở trước tủ quần áo lựa chọn thật lâu, rốt cục tìm được một bộ quần áo đã gần mốc meo, lại dùng khí thế sét đánh không kịp bịt tai chạy vào phòng tắm.
Đới Xuân Diệu khóe miệng hơi hơi nhếch lên, thay dép lê đi vào phòng bếp.
Mười năm phút trôi qua, Nhiếp Tiểu Thiến vẫn còn ở trong phòng tắm, nửa giờ trôi qua, Nhiếp Tiểu Thiến vẫn chưa đi ra, Đới Xuân Diệu kẹp lấy hai chân ngồi ở trên ghế sô pha, khuôn mặt cứng ngắc, thân mình hơi hơi nghiêng mình về phía trước đồng dạng là cứng ngắc không nhúc nhích, vẻ mặt thống khổ đã đủ để giải thích rõ! Anh mắc đi tiểu! Sắp nhịn không nổi!
Một giờ sau, cửa phòng vệ sinh cuối cùng cũng được mở ra, Đới Xuân Diệu không kịp nhìn mỹ nhân từ bồn tắm bước ra, liền vèo một tiếng, chạy vọt vào WC, hoàn toàn phóng thích. A ~ vì sao trong phòng vệ sinh chỗ nào cũng có mùi? Hình như là mùi nước hoa mà anh không biết tên, bất quá mùi cũng dễ ngửi, đang lúc anh tính rửa mặt là lúc, trong phòng sâu kín truyền đến một giọng nữ quái gở, làm anh cả kinh tay run run, bàn chải đánh răng đều tiến vào trong bồn cầu tự hoại.
“Xuân, Diệu ~~ xuân, diệu~~” thanh âm quái gở vẫn không ngừng từ trong phòng truyền đến.
Đới Xuân Diệu vuốt vuốt ngực vừa rồi bị dọa nhảy dựng lên, nói: “Có chuyện gì!”
“Xuân, Diệu ~anh tới đây một chút được không? Đến a~”
Một tiếng này vô cùng tiêu hồn, làm cho anh cảm thấy khó hiểu, đành phải tức tốc súc miệng, từ phòng vệ sinh đi ra. Chỉ thấy Nhiếp Tiểu Thiến đang mặc một bộ đồng phục học sinh trung học, lại rộng lại lớn, phía dưới là váy xếp nếp cực ngắn, mái tóc ngắn hỗn độn định ở trên đầu, vẻ mặt quyến rũ như Marylyn Monroe.
Không, không, không, diễn đạt không tốt là muốn hù chết người. Này không phải, Nhiếp Tiểu Thiến khóe miệng cứng ngắc nhếch lên, ánh mắt mị hoặc nhìn vào Đới Xuân Diệu lộ hung quang, bàn tay nhỏ bé thỉnh thoảng lại kéo chiếc váy vốn đã ngắn cũn lên, hình dáng muốn mời người ăn thịt.
Đới Xuân Diệu làm sao chịu nổi bộ dáng hung thần ác sát như vậy của cô, lập tức không đứng ở tại chỗ nữa, nhảy tót xuống cuối giường, hoảng sợ nói: “Cô, cô muốn làm gì?”
“Xuân, Diệu” ~ giọng nói quái gở lại theo từ trong miệng Nhiếp Tiểu Thiến phát ra. Lâm Thanh Hà năm đó tại trường đại học XX, chính là một trong tứ đại tình thánh, cho nên lời của cô đối với Nhiếp Tiểu Thiến tình cảm ngu ngơ này mà nói thập phần có tác dụng, cô chính là cần thử anh chàng vĩ đại này một lần. Cô muốn biết anh chàng này rốt cuộc có phải là nam nhân bình thường hay không!
“Tiểu Thiến, cô xác định là cô không phải bệnh tâm thần phát tác đó chứ?” Đới Xuân Diệu trấn an bản thân mình coi chừng bị thương, trấn định đi đến trước mặt cô. Khi tầm mắt đảo qua bộ ngực bằng phẳng của cô, đột nhiên bừng tỉnh một chút, ưhm ~có vẻ như là......cô gái này không có mặc nội y sao?
Nhiếp Tiểu Thiến làm như không nghe thấy, tay tiếp tục chuẩn bị tư thế cũ, uốn éo uốn éo tới gần anh.
“Từ từ! Nhiếp Tiểu Thiến cô không phải là đang câu dẫn tôi đó chứ?” Đới Xuân Diệu hai tay giao nhau bảo vệ ngực, làm bộ như thập phần sợ hãi.
Nhiếp Tiểu Thiến sửng sốt, không nghĩ tới cư nhiên lại bị anh ta dễ dàng nhìn ra như vậy, nhưng là mình ngàn vạn lần phải trấn định, chưa đạt được mục đích không từ thủ đoạn! Hừ hừ, xuân, dược a ~ xem anh làm thế nào để thoát khỏi bàn tay gái già này.
“Nào có a~, anh không cảm thấy tôi mặc bộ này thật gợi cảm hay sao?” Dứt lời, dùng tư thế tự nhận khiêu gợi nhất, mặt mày không có đỏ, lại làm cho Đới Xuân Diệu một thân mồ hôi lạnh, cô gái này thật là quá ngu xuẩn, với bộ dáng ngơ ngác này của cô mà muốn học gợi cảm câu dẫn người, đạo hạnh tựa hồ còn rất thấp. Bất quá...... Vì cái gì mà anh lại cảm thấy cô như vậy quả thật rất mê người? Xong rồi, xong rồi, thú huyết sôi trào, xong rồi, xong rồi, phải đi phát hỏa!
“Cắt~ cô đừng học người ta có được không? Sẽ hù chết người.” Đới Xuân Diệu liếc mắt xem thường, ngồi ở trên giường, bắt buộc chính mình không nhìn tới cô, nhưng lại nhịn không được nhìn lướt qua bộ ngực của cô, lạnh lùng hừ một tiếng nói: “Đúng là bánh bao nhỏ.”
“Anh, anh, anh, anh!” Nhiếp Tiểu Thiến thở gấp, người ta thiên tân vạn khổ (*) đem chính mình biến thành như vậy, ngay cả tròng mắt đều nhanh nhảy ra ngoài, anh ta cư nhiên nói như vậy, quả thực chính là vũ nhục a!
(*thiên tân vạn khổ: quá trình làm việc cay đắng, khó khăn)
“Ngu ngốc! Đây là chế phục dụ hoặc! Chế phục dụ hoặc anh hiểu không? Anh không biết trong phim tình cảm rất lưu hành sao?”
Aiz ~ không nghĩ qua là, nhanh như vậy liền đã bại lộ bản tính, Nhiếp Tiểu Thiến đúng là khí phách bạo phát.
Dứt lời, Nhiếp Tiểu Thiến dùng ánh mắt giết người bắn phá về phía Đới Xuân Diệu vẻ mặt co quắp ngồi trên giường, ánh mắt ở dưới phần eo anh ta lưu lại vài giây, nhẹ nhàng bâng quơ nói một câu: “Pin số bảy!”
Pin số bảy! A! Đáng ghét! Cô gái này lại còn nói mình là pin số bảy! Đới Xuân Diệu rốt cục cũng kịp có phản ứng, anh cảm giác được là một người đàn ông, về phương diện kia là tuyệt đối không thể để bị khinh bỉ! Vì thế một phen giữ chặt Nhiếp Tiểu Thiến, đặt ở dưới giường, mang theo tươi cười hơi hơi tức giận cùng bỡn cợt, đè thấp thanh âm nói: “Lão tử muốn cho cô biết một chút uy lực của pin số bảy!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.