Chương 10
Tâm Văn
20/02/2017
Diệp Thu Hàn mỗi tháng đều ngồi xe điện ngầm đi hết một nữa thành phố đến gặp cha mẹ nàng cũng đang ở tại thành phố Z.
Ngồi ở bên trong sân trường xinh đẹp , bọn họ có được một cái sân nho nhỏ, hoa và cây cảnh sum suê .
Đầu hạ ánh mặt trời rạng rỡ, xen qua đám cành lá rậm rạp của giàn nho tỏa xuống, hắt lên mái tóc hoa râm thưa thớt của Diệp giáo sư . Ba nàng đang đứng bên một gốc cây tỉa cành, mà Diệp mẫu vẫn ở một bên tưới nước cho mấy chậu cây hoa hồng.
Nàng đứng ở cửa nhà, dừng chân hồi lâu.
Một hình ảnh thật sự ấm áp.
Nhưng có ai lại từng nghĩ đến,trong bức tranh xinh đẹp ấy có một nam chủ nhân cũng cũng đã từng có một lần ngoại tình. Đó là một sinh viên nữ tuổi trẻ xinh đẹp một giáo sư lại yêu đương với một nữ sinh điều đó đã phạm vào điều cấm kỵ lớn của nhà giáo. Vì vậy, sóng gió bắt đầu thổi sóng, hạnh phúc một nhà ba người thiếu chút nữa bị lật đổ.
Năm đó, Thu Hàn chỉ mới mười hai tuổi.
Nàng lắc lắc đầu, nhanh chóng quên đi, sau đó nặng nề mà ho một tiếng.
Diệp phụ ngẩng đầu lên,vừa thấy người là nàng liền oán trách nói: “Đã trở về vì cái gì không vào cửa? còn lén lén lút lút.”
Nàng đi qua, từ phía sau lưng ôm lấy mẹ, làm nũng nói: “Mẹ, hôm nay làm cho con cái gì ăn ngon ngon được không ?”
“Vừa về đến đã ham ăn.” Diệp mẫu lắc đầu thở dài, “Khó trách Thư Hạo lại nói ngươi như một đứa trẻ vậy.”
“Còn nói nha! Có bạn trai nào như hắn chứ? trong lúc này hắn đem con ném ở đây, một mình chạy đến Mĩ thong dong thoải mái chứ!” Nàng tức giận nói.
Diệp mẫu lần nữa lắc đầu: “Ngươi cái tính tình này! Ta xem ngoại trừ Thư Hạo, chắc cũng không có bất kỳ nam nhân nào chịu được ngươi.”
“Cái này rất không nhất định nha.” Thu Hàn đẩy cửa phòng khách ra, sau đó sửng sốt.
Trên ngăn tủ bày biện hơn mười hộp bánh kẹo đóng gói rất đẹp . Nàng ngây ngốc nhìn hơn một phút đồng hồ, lại quay đầu nhìn mẫu thân, sau đó thét lên: “Mẹ! Làm sao ngươi mua nhiều như vậy? đây là bánh kẹo nhập khẩu từ ngoại quốc mà?”
“Không phải ta mua, là người khác tặng.”
“Ta nói lão nhân gia người khi nào lại trở nên xa xỉ như vậy?” Nàng lột một vỏ bánh chocolate vị rượu nha, thật không khách khí nhét vào trong miệng, ” Là người nào coi tiền như rác sao mà tặng nhiều thế này?”
” Một học trò cũ của ta, cuối tuần trước có đến thăm ta, tiện thể đưa chút ít lễ vật.”
Nàng ngồi xếp bằng trên ghế sa lon, một bên ăn chocolate liên tục , một bên khinh thường nói ; “Bây giờ còn có ai tặng lễ bằng bánh kẹo nữa chứ? Cổ hủ!”
“Đó là tặng cho ngươi ăn.” Diệp mẫu yêu thương nhìn nàng, “Hắn nhớ rõ con nhóc nhà ngươi khi còn nhỏ thích ăn nhất là đồ ngọt.”
“Ngay cả chuyện khi ta còn bé cũng biết? Ai ạ?”
“Hắn gọi Tô Lỗi, không biết ngươi còn có ấn tượng hay không.”
Trong tích tắc kinh dị.
“Tô Lỗi?” Nàng đình chỉ ăn kẹo, “Chính là khi người còn dạy học, đắc chính là sinh viên người đắc ý nhất Tô Lỗi?”
“Đúng vậy a, là hắn.” Diệp mẫu vui mừng cười, “Khó được dịp hắn từ Mĩ trở về, còn nhớ rõ ta là thầy dạy hắn ở trường đại học, nghĩ đến muốn tới thăm ta.”
Nàng lại sững sờ, “Tô lỗi không ở Bắc Kinh sao? Khi nào đã chạy qua Mĩ rồi?”
“Nghe nói, hắn tốt nghiệp đại học không lâu đã ra nước ngoài, bây giờ đang ở trong một xí nghiệp đầu tư từ bên ngoài làm lão tổng.”
Lại là một người Hoa kiều! Lưu học về nước, học được kiến thức lãng mạn, cuộc sống tinh thần giàu có, còn giàu có cả về tiền tài. Cái nam nhân này nếu ở trên xã hội phải gọi là”Tinh anh” nha, thật là khiến mọi người thèm thuồng mà sinh lòng ham muốn mà câu con rùa vàng này.
Thu Hàn chua xót mà nghĩ, sau đó hỏi: ” Bạn gái của hắn đâu? Bọn họ có kết hôn hay không?”
“Ta đây thật không có hỏi.”
“Tô Lỗi hiện tại bộ dáng ra sao? Có phải là vẫn anh tuấn như vậy?”
“Ta xem hắn so với trước kia càng anh tuấn, hơn nữa thành thục không ít. Bất quá mới 30 tuổi đầu, cũng đã khí vũ hiên ngang.” Diệp phụ xen vào nói, “Nếu như trên đường đụng phải, ngươi nhất định nhận không ra hắn.”
Cái này biểu thị cái gì? Nam nhân có tiền, tự nhiên sẽ khác rồi.
“Ta nghĩ một lát rồi dậy. Lúc ăn cơm bảo con nha.”
Thu Hàn đối cha mẹ nói, đứng dậy trở về phòng.
Đóng cửa phòng, nàng lại không ngủ, mà là ngồi vào trước bàn sách, chống cái cằm, sững sờ ngẩn người.
Tô Lỗi đã trở lại!
Nàng đối với chính mình nói, hốt hoảng không biết ngồi bao lâu, ngoài cửa sổ ánh mặt trời sáng lạn,soi rõ cả căn phòng. Nhìn hình ảnh trước mắt này lại có một chút tỉnh ngộ.
Hồi mới quen Tô Lỗi, cũng là một cảm giác như ánh mặt trời sáng lạn ngày mùa hè như vậy.
Năm tuổi 12,nàng lần đầu tiên biết đọc. Ngồi ở hàng cuối cùng của phòng học, gần cửa sổ. Phía sau phòng học là một hoa viên nhỏ, có một hồ nước biếc, còn có đám cây tùng lớn lên rất rậm rạp .
Đoạn thời gian kia, Thu Hàn thường thường ở trong giờ dạy học thất thần, nhìn ra ngoài cửa sổ ngẩn người. Nàng bất lực hơn nữa trong lòng rất hỗn loạn, bởi vì ba ba có tình nhân, thế giới nhỏ bé nàng hoàn toàn sụp đổ.
Nếu như ngẩn người là của nàng một cái tuyệt chiêu, nàng có một tuyệt chiêu còn tuyệt hơn, đó là đi muộn. Cơ hồ mỗi ngày,qua bảy giờ hai mươi phút, sau khi tiếng chuông sáng sớm vang lên, nàng mới gặm bánh bao, lắc lư lắc lư tiến vào phòng học.
Thành tích học tập của nàng cứ thế tuột dốc, số lần đi trễ cũng càng ngày càng nhiều. Rốt cục có một ngày, chủ nhiệm lớp không thể nhịn được nữa, đem nàng gọi vào một góc nhỏ trong hoa viên .
“Diệp Thu hàn, ngươi vì cái gì luôn đi muộn? Có lý do gì?”
“Lý do của ta rất nhiều a. Có đôi khi là thân thể không tốt, có đôi khi là trong nhà đồng hồ báo thức hỏng rồi, có đôi khi là xe đạp của ta bị hỏng, có đôi khi là xe công cộng bị kẹt xe......”
” Sáng sớm Ngươi không dậy sớm được vài phút sao?” Chủ nhiệm lớp gần như phẫn nộ bộc phát.
“Sáng sớm vài phút sẽ tổn thọ của ta. Lão sư, các ngươi không phải đề xướng phát triển cá tính sao? Vậy hẳn là tôn trọng ta sở thích cá tính ngủ nướng của ta chứ .” Thanh âm của nàng thủy chung lười biếng như một .
“Phốc ——” một tiếng cười từ phía sau thân cây tùng truyền đến.
Chủ nhiệm lớp nhìn nhìn phía cây tùng, lại nhìn một chút vẻ mặt vô tội của Diệp Thu Hàn, quẳng xuống một câu: “Ngươi còn dám muộn thử xem? Đừng tưởng rằng mẹ của ngươi cũng là giáo viên ở trong trường học này, ta liền không có biện pháp phạt ngươi!” Sau đó nổi giận đùng đùng rời đi.
Nàng nhanh chóng vọt tới sau cây tùng, chứng kiến một đại nam sinh lạ lẫm trong ánh nắng chói chang của mùa hè mở miệng cười toe toét đến rất là đáng giận.
“Ngươi cười cái gì?” Nàng vẻ mặt hung ác.
“Ha ha, có khi thân thể không tốt, có khi đồng hồ báo thức trong nhà hỏng rồi, có khi xe đạp hỏng mất...... Vị bạn học này, ta xem kỳ thật phần lớn thời gian là ngủ nướng a? Ha ha.”
“Mắc mớ gì tới ngươi?” Thu Hàn hỏi, có chút tức giận.
“Ha ha!” Hắn cười, đột nhiên đến gần một bước, cúi đầu nhìn nhìn nàng trước ngực treo biển hành nghề, nhẹ nhàng thì thầm: “Năm 1 ban(2), Diệp Thu Hàn.”
Nàng lại càng hoảng sợ, phản ứng đầu tiên chính là lui về phía sau một bước.
“Ngươi muốn làm gì?”
Hắn cũng ngẩn ngơ, nhíu mày, hướng lui về phía sau một bước, nói: “Thực xin lỗi, ta thân cận quá.”
Nàng xoay người rời đi, không ngờ dẫm lên dây giày chính mình, nghiêng một cái ngã sấp xuống trên cỏ.
“Tiểu bạn nhỏ, ngươi có khỏe không?” Nam sinh ân cần hỏi thăm.
Nàng không để ý tới hắn, vuốt lại váy dài màu lam trên đầu gối,đã dính đất một mảng lớn còn có một đường tơ máu đỏ tươi .
Không biết là bởi vì đau, hay là ủy khuất, nàng đột nhiên khóc lên, nước mắt theo gương mặt chảy xuống.
Bên cạnh có người đưa qua khăn tay, nàng không có nhận cứ như trước khóc bù lu bù loa.
Nam sinh kia lại cúi người tới, cầm khăn tay nhẹ nhàng mà thay nàng lau khô nước mắt.
Ngẩng đầu lên, ánh mặt trời chói mắt chiếu xuống, áo sơmi nam sinh trắng sáng loáng , không mặt hình dáng đều có chút hư không. Nàng xem không rõ tướng mạo của hắn, chỉ thấy hắn ánh mắt sáng ngời cùng ấm áp .
Nàng thoáng cái an tĩnh lại.
“Muốn đi phòng y tế hay không?” Hắn hỏi.
Nàng lắc đầu, bắt đầu cột dây giày cho mình.
Hắn ở một bên tò mò nói: “Di? Phương pháp cột dây giày của ngươi rất kỳ lạ a.”
“Đại Đồng học, có muốn ta dạy ngươi hay không?” Nàng nghiêng nghiêng đầu, nghịch ngợm hỏi.
Hắn gật gật đầu, vì vậy nàng dạy hắn cột dây giày.
Rất phiền phức mới học được, cũng không thực dụng, chạy vài bước đã nới lỏng, hắn lại học được rất chân thành.
Thẳng đến tiếng chuông vào học vang lên, một nữ sinh xinh đẹp xuất hiện ở phía sau bọn họ, nói: “Tô Lỗi, chúng ta nên đi vào học.”
Hắn một bên hướng bên ngoài rừng cây mà đi, một bên nói với nàng: “Tái kiến, Diệp Thu Hàn.”
Đó là lần đầu tiên gặp mặt của bọn họ, cũng là hắn lần đầu tiên gọi tên của nàng.
Khi đó, hắn đối với nàng mà nói chỉ là một người xa lạ mà thôi, lạ lẫm đến nỗi nàng cũng không rõ hắn thuộc năm nào cấp nào, không biết hắn gầy béo thế nào.
Nàng vội vàng liếc nhìn hắn, nàng còn rất nhớ kỹ ánh mắt sáng ngời cùng nụ cười ấm áp của hắn.
Còn có, tên của hắn —— Tô Lỗi.
Lần nữa nhìn thấy Tô Lỗi, là ở trong nhà của nàng, xác thực mà nói, là tại bên ngoài phòng khách.
Ngày đó, nàng đã khuya mới tan học trở về, vừa vào cửa, chỉ nghe thấy trong phòng một trận huyên náo. Diệp mẫu khi đó là chủ nhiệm lớp cấp 3, thường thường triệu tập học sinh khá giỏi nhất đến nhà “Thiên vị”.
Nàng rón ra rón rén, muốn đợi trong phòng khách không để ý,liền chạy tới gian phòng của mình đi.
Mắt thấy đã sắp tiếp cận cửa phòng rồi, sau lưng lại có người đập bờ vai của nàng.
“Hải! xin chào!”
Nàng không kiên nhẫn xoay người, đã thấy vẻ mặt người nọ sáng rọi tỏa sáng, như nhặt được đồ, mở miệng mà cười:
“Diệp Thu Hàn, thật là ngươi?”
“Ta không biết ngươi.” Nàng lạnh như băng.
Hắn có chút thất vọng: “Ngươi không nhớ rõ ta sao?”
Diệp mẫu đi tới, nói: “Tiểu Hàn, đây là trưởng lớp cấp ba ban (1) Tô Lỗi.”
Nàng ngẩng đầu lên, mở to hai mắt nhìn, nhìn qua nam sinh trước mắt này. Mặc áo sơ mi trắng, quần màu lam , vóc dáng rất cao, gầy, bộ mặt hình dáng rất tốt.
Ngọn đèn chiếu vào trên mặt của hắn, hắn có một đôi ánh mắt sáng ngời cùng nụ cười ấm áp .
Hơn nữa, tên của hắn gọi Tô Lỗi.
“Ta còn nhớ rõ ngươi dạy ta phương pháp buộc giày nha.” Hắn hướng nàng nháy mắt mấy cái, sau đó, môi mỏng giơ lên, cười một cái chói lọi nha.
Thu Hàn vĩnh viễn nhớ rõ nụ cười kia —— ánh mặt trời trong mùa hè sau buổi trưa chính là sáng lạn như vậy.
( từ nay về sau, nàng đối cao lớn nam sinh anh tuấn có hàm răng rất trắng đều có hảo cảm.)
Sự vui vẻ của hắn lây nhiễm sang nàng, giống như cái miếng xốp bọt biển nhanh chóng hấp thu nước, vẻ lo lắng tan hết, trong lòng của nàng cũng một mảnh sáng như ánh mặt trời.
Bởi vì Tô Lỗi, Thu Hàn tìm về cho mình sự vui vẻ hồn nhiên như trước, mỗi ngày sẽ mỉm cười mà nghĩ đến hắn.
Nàng thường hướng đến Diệp mẹ nghe mẹ kể chuyện về Tô Lỗi. Về sau chỉ cần nhìn thấy hắn, lòng của nàng sẽ rất nhanh thình thịch đập loạn; về sau chỉ cần nghĩ đến hắn, nàng sẽ rất nhanh mà đỏ mặt sau đó cũng sẽ ngây ngô cười một mình.
Kìm nén không được mà yêu mến một người như vậy . Mặc dù nàng lúc ấy chỉ có mười hai tuổi.
Có lẽ, yêu mến cũng không có nghĩa là yêu, nhưng tình cảm yêu mến lại là sự bắt đầu của tình yêu . Trông thấy Tô Lỗi lần đầu tiên mắt của nàng đã bị khí chất ấm áp và ôn nhu đặc thù trên người của hắn hấp dẫn.
Đặc biệt trong những năm tháng đầy màu xám buồn tẻ đó, Tô Lỗi đã trở thành một ánh mặt trời trong cuộc sống của nàng, hình bóng của hắn còn chiếm lĩnh trái tim nàng biến nơi đó trở thành một màu vàng sáng rực.
Mà Tô Lỗi, tựa hồ cũng rất yêu mến cùng một chỗ với nàng. Có một lần cấp ba ban (1) tổ chức chuyến dạo chơi ngoại thành, đi leo núi, hắn cũng mang Thu Hàn đi. Đều là học sinh trung học mười mấy tuổi , mọi người cười cười nói nói, cãi nhau ầm ỉ, rất nhanh đã leo đến giữa sườn núi.
Trên đường đi qua một cái cầu đá nhỏ hẹp rất chật vật, những người khác đều đã đi qua, chỉ còn mỗi Thu Hàn dù cố lấy tất cả dũng khí nhưng khi đi đến một nửa cầu nhìn xuống dưới mặt cầu nước sông chảy xiết cuồn cuộn, dũng khí của nàng liền biến mất, chỉ có thể đứng ở một chỗ cất bước không dám tiến lên nữa.
“Diệp Thu hàn, ngươi làm sao vậy?” Tô Lỗi tại bờ bên kia hỏi.
“Ta sợ...... Ta không dám tới.”
Hắn cổ vũ nói: “Không phải sợ! Ngươi nhìn ta này, không nên nhìn dưới chân, thẳng tắp về phía ta mà đi tới.”
Có thể nàng rất khiếp đảm, cũng không dám bước ra một bước. Đến cuối cùng, nàng chỉ có thể ngồi xổm xuống , nhắm mắt lại tựa hồ như vậy sẽ có cảm giác an toàn hơn một chút.
Mọi người đã qua cầu đợi lâu đã không còn bình tĩnh. Nàng nghe thấy một giọng nữ khinh thường nói: “Tô Lỗi, ta nói ngươi không cần phải mang nàng theo mà chỉ được cái vướng víu!”
Thu Hàn vẫn đang nhắm mắt lại, tuy nhiên không phục, nhưng sợ hãi khiến nàng không dám cựa quậy mạnh. Ở sâu trong nội tâm đã có một chút hi vọng, chính là hi vọng có người có thể đi tới giúp nàng.
Nhưng mà đây cơ hồ là không thể nào, bởi vì cầu đá quá chật, chỉ có thể chứa được một người đi qua.
“Đưa tay cho ta!” Có người nói, thanh âm gần gũi như tại bên tai.
Nàng thoáng cái mở mắt ra, Tô Lỗi. Hắn từ đầu cầu bên đi quay lại, dùng con mắt mỉm cười nhìn nàng trìu mến.
Nàng lại một lần nữa bị nụ cười của hắn thuyết phục, ngoan ngoãn nắm tay của hắn, từng bước một đi qua cầu đá chật hẹp mà nguy hiểm này .
Nàng quên mất sự sợ hãi, khi hắn ở bên nàng cười ấm áp ,nắm lấy bàn tay ấm áp của hắn, nàng như tìm được cảm giác an toàn. Khi bọn hắn đi đến đỉnh núi bàn tay ấm áp này của hắn lại không có buông tay ra lần nào,mà tâm hồn trẻ thơ của nàng, cũng đã mất ở trên người của hắn.
Ngồi ở bên trong sân trường xinh đẹp , bọn họ có được một cái sân nho nhỏ, hoa và cây cảnh sum suê .
Đầu hạ ánh mặt trời rạng rỡ, xen qua đám cành lá rậm rạp của giàn nho tỏa xuống, hắt lên mái tóc hoa râm thưa thớt của Diệp giáo sư . Ba nàng đang đứng bên một gốc cây tỉa cành, mà Diệp mẫu vẫn ở một bên tưới nước cho mấy chậu cây hoa hồng.
Nàng đứng ở cửa nhà, dừng chân hồi lâu.
Một hình ảnh thật sự ấm áp.
Nhưng có ai lại từng nghĩ đến,trong bức tranh xinh đẹp ấy có một nam chủ nhân cũng cũng đã từng có một lần ngoại tình. Đó là một sinh viên nữ tuổi trẻ xinh đẹp một giáo sư lại yêu đương với một nữ sinh điều đó đã phạm vào điều cấm kỵ lớn của nhà giáo. Vì vậy, sóng gió bắt đầu thổi sóng, hạnh phúc một nhà ba người thiếu chút nữa bị lật đổ.
Năm đó, Thu Hàn chỉ mới mười hai tuổi.
Nàng lắc lắc đầu, nhanh chóng quên đi, sau đó nặng nề mà ho một tiếng.
Diệp phụ ngẩng đầu lên,vừa thấy người là nàng liền oán trách nói: “Đã trở về vì cái gì không vào cửa? còn lén lén lút lút.”
Nàng đi qua, từ phía sau lưng ôm lấy mẹ, làm nũng nói: “Mẹ, hôm nay làm cho con cái gì ăn ngon ngon được không ?”
“Vừa về đến đã ham ăn.” Diệp mẫu lắc đầu thở dài, “Khó trách Thư Hạo lại nói ngươi như một đứa trẻ vậy.”
“Còn nói nha! Có bạn trai nào như hắn chứ? trong lúc này hắn đem con ném ở đây, một mình chạy đến Mĩ thong dong thoải mái chứ!” Nàng tức giận nói.
Diệp mẫu lần nữa lắc đầu: “Ngươi cái tính tình này! Ta xem ngoại trừ Thư Hạo, chắc cũng không có bất kỳ nam nhân nào chịu được ngươi.”
“Cái này rất không nhất định nha.” Thu Hàn đẩy cửa phòng khách ra, sau đó sửng sốt.
Trên ngăn tủ bày biện hơn mười hộp bánh kẹo đóng gói rất đẹp . Nàng ngây ngốc nhìn hơn một phút đồng hồ, lại quay đầu nhìn mẫu thân, sau đó thét lên: “Mẹ! Làm sao ngươi mua nhiều như vậy? đây là bánh kẹo nhập khẩu từ ngoại quốc mà?”
“Không phải ta mua, là người khác tặng.”
“Ta nói lão nhân gia người khi nào lại trở nên xa xỉ như vậy?” Nàng lột một vỏ bánh chocolate vị rượu nha, thật không khách khí nhét vào trong miệng, ” Là người nào coi tiền như rác sao mà tặng nhiều thế này?”
” Một học trò cũ của ta, cuối tuần trước có đến thăm ta, tiện thể đưa chút ít lễ vật.”
Nàng ngồi xếp bằng trên ghế sa lon, một bên ăn chocolate liên tục , một bên khinh thường nói ; “Bây giờ còn có ai tặng lễ bằng bánh kẹo nữa chứ? Cổ hủ!”
“Đó là tặng cho ngươi ăn.” Diệp mẫu yêu thương nhìn nàng, “Hắn nhớ rõ con nhóc nhà ngươi khi còn nhỏ thích ăn nhất là đồ ngọt.”
“Ngay cả chuyện khi ta còn bé cũng biết? Ai ạ?”
“Hắn gọi Tô Lỗi, không biết ngươi còn có ấn tượng hay không.”
Trong tích tắc kinh dị.
“Tô Lỗi?” Nàng đình chỉ ăn kẹo, “Chính là khi người còn dạy học, đắc chính là sinh viên người đắc ý nhất Tô Lỗi?”
“Đúng vậy a, là hắn.” Diệp mẫu vui mừng cười, “Khó được dịp hắn từ Mĩ trở về, còn nhớ rõ ta là thầy dạy hắn ở trường đại học, nghĩ đến muốn tới thăm ta.”
Nàng lại sững sờ, “Tô lỗi không ở Bắc Kinh sao? Khi nào đã chạy qua Mĩ rồi?”
“Nghe nói, hắn tốt nghiệp đại học không lâu đã ra nước ngoài, bây giờ đang ở trong một xí nghiệp đầu tư từ bên ngoài làm lão tổng.”
Lại là một người Hoa kiều! Lưu học về nước, học được kiến thức lãng mạn, cuộc sống tinh thần giàu có, còn giàu có cả về tiền tài. Cái nam nhân này nếu ở trên xã hội phải gọi là”Tinh anh” nha, thật là khiến mọi người thèm thuồng mà sinh lòng ham muốn mà câu con rùa vàng này.
Thu Hàn chua xót mà nghĩ, sau đó hỏi: ” Bạn gái của hắn đâu? Bọn họ có kết hôn hay không?”
“Ta đây thật không có hỏi.”
“Tô Lỗi hiện tại bộ dáng ra sao? Có phải là vẫn anh tuấn như vậy?”
“Ta xem hắn so với trước kia càng anh tuấn, hơn nữa thành thục không ít. Bất quá mới 30 tuổi đầu, cũng đã khí vũ hiên ngang.” Diệp phụ xen vào nói, “Nếu như trên đường đụng phải, ngươi nhất định nhận không ra hắn.”
Cái này biểu thị cái gì? Nam nhân có tiền, tự nhiên sẽ khác rồi.
“Ta nghĩ một lát rồi dậy. Lúc ăn cơm bảo con nha.”
Thu Hàn đối cha mẹ nói, đứng dậy trở về phòng.
Đóng cửa phòng, nàng lại không ngủ, mà là ngồi vào trước bàn sách, chống cái cằm, sững sờ ngẩn người.
Tô Lỗi đã trở lại!
Nàng đối với chính mình nói, hốt hoảng không biết ngồi bao lâu, ngoài cửa sổ ánh mặt trời sáng lạn,soi rõ cả căn phòng. Nhìn hình ảnh trước mắt này lại có một chút tỉnh ngộ.
Hồi mới quen Tô Lỗi, cũng là một cảm giác như ánh mặt trời sáng lạn ngày mùa hè như vậy.
Năm tuổi 12,nàng lần đầu tiên biết đọc. Ngồi ở hàng cuối cùng của phòng học, gần cửa sổ. Phía sau phòng học là một hoa viên nhỏ, có một hồ nước biếc, còn có đám cây tùng lớn lên rất rậm rạp .
Đoạn thời gian kia, Thu Hàn thường thường ở trong giờ dạy học thất thần, nhìn ra ngoài cửa sổ ngẩn người. Nàng bất lực hơn nữa trong lòng rất hỗn loạn, bởi vì ba ba có tình nhân, thế giới nhỏ bé nàng hoàn toàn sụp đổ.
Nếu như ngẩn người là của nàng một cái tuyệt chiêu, nàng có một tuyệt chiêu còn tuyệt hơn, đó là đi muộn. Cơ hồ mỗi ngày,qua bảy giờ hai mươi phút, sau khi tiếng chuông sáng sớm vang lên, nàng mới gặm bánh bao, lắc lư lắc lư tiến vào phòng học.
Thành tích học tập của nàng cứ thế tuột dốc, số lần đi trễ cũng càng ngày càng nhiều. Rốt cục có một ngày, chủ nhiệm lớp không thể nhịn được nữa, đem nàng gọi vào một góc nhỏ trong hoa viên .
“Diệp Thu hàn, ngươi vì cái gì luôn đi muộn? Có lý do gì?”
“Lý do của ta rất nhiều a. Có đôi khi là thân thể không tốt, có đôi khi là trong nhà đồng hồ báo thức hỏng rồi, có đôi khi là xe đạp của ta bị hỏng, có đôi khi là xe công cộng bị kẹt xe......”
” Sáng sớm Ngươi không dậy sớm được vài phút sao?” Chủ nhiệm lớp gần như phẫn nộ bộc phát.
“Sáng sớm vài phút sẽ tổn thọ của ta. Lão sư, các ngươi không phải đề xướng phát triển cá tính sao? Vậy hẳn là tôn trọng ta sở thích cá tính ngủ nướng của ta chứ .” Thanh âm của nàng thủy chung lười biếng như một .
“Phốc ——” một tiếng cười từ phía sau thân cây tùng truyền đến.
Chủ nhiệm lớp nhìn nhìn phía cây tùng, lại nhìn một chút vẻ mặt vô tội của Diệp Thu Hàn, quẳng xuống một câu: “Ngươi còn dám muộn thử xem? Đừng tưởng rằng mẹ của ngươi cũng là giáo viên ở trong trường học này, ta liền không có biện pháp phạt ngươi!” Sau đó nổi giận đùng đùng rời đi.
Nàng nhanh chóng vọt tới sau cây tùng, chứng kiến một đại nam sinh lạ lẫm trong ánh nắng chói chang của mùa hè mở miệng cười toe toét đến rất là đáng giận.
“Ngươi cười cái gì?” Nàng vẻ mặt hung ác.
“Ha ha, có khi thân thể không tốt, có khi đồng hồ báo thức trong nhà hỏng rồi, có khi xe đạp hỏng mất...... Vị bạn học này, ta xem kỳ thật phần lớn thời gian là ngủ nướng a? Ha ha.”
“Mắc mớ gì tới ngươi?” Thu Hàn hỏi, có chút tức giận.
“Ha ha!” Hắn cười, đột nhiên đến gần một bước, cúi đầu nhìn nhìn nàng trước ngực treo biển hành nghề, nhẹ nhàng thì thầm: “Năm 1 ban(2), Diệp Thu Hàn.”
Nàng lại càng hoảng sợ, phản ứng đầu tiên chính là lui về phía sau một bước.
“Ngươi muốn làm gì?”
Hắn cũng ngẩn ngơ, nhíu mày, hướng lui về phía sau một bước, nói: “Thực xin lỗi, ta thân cận quá.”
Nàng xoay người rời đi, không ngờ dẫm lên dây giày chính mình, nghiêng một cái ngã sấp xuống trên cỏ.
“Tiểu bạn nhỏ, ngươi có khỏe không?” Nam sinh ân cần hỏi thăm.
Nàng không để ý tới hắn, vuốt lại váy dài màu lam trên đầu gối,đã dính đất một mảng lớn còn có một đường tơ máu đỏ tươi .
Không biết là bởi vì đau, hay là ủy khuất, nàng đột nhiên khóc lên, nước mắt theo gương mặt chảy xuống.
Bên cạnh có người đưa qua khăn tay, nàng không có nhận cứ như trước khóc bù lu bù loa.
Nam sinh kia lại cúi người tới, cầm khăn tay nhẹ nhàng mà thay nàng lau khô nước mắt.
Ngẩng đầu lên, ánh mặt trời chói mắt chiếu xuống, áo sơmi nam sinh trắng sáng loáng , không mặt hình dáng đều có chút hư không. Nàng xem không rõ tướng mạo của hắn, chỉ thấy hắn ánh mắt sáng ngời cùng ấm áp .
Nàng thoáng cái an tĩnh lại.
“Muốn đi phòng y tế hay không?” Hắn hỏi.
Nàng lắc đầu, bắt đầu cột dây giày cho mình.
Hắn ở một bên tò mò nói: “Di? Phương pháp cột dây giày của ngươi rất kỳ lạ a.”
“Đại Đồng học, có muốn ta dạy ngươi hay không?” Nàng nghiêng nghiêng đầu, nghịch ngợm hỏi.
Hắn gật gật đầu, vì vậy nàng dạy hắn cột dây giày.
Rất phiền phức mới học được, cũng không thực dụng, chạy vài bước đã nới lỏng, hắn lại học được rất chân thành.
Thẳng đến tiếng chuông vào học vang lên, một nữ sinh xinh đẹp xuất hiện ở phía sau bọn họ, nói: “Tô Lỗi, chúng ta nên đi vào học.”
Hắn một bên hướng bên ngoài rừng cây mà đi, một bên nói với nàng: “Tái kiến, Diệp Thu Hàn.”
Đó là lần đầu tiên gặp mặt của bọn họ, cũng là hắn lần đầu tiên gọi tên của nàng.
Khi đó, hắn đối với nàng mà nói chỉ là một người xa lạ mà thôi, lạ lẫm đến nỗi nàng cũng không rõ hắn thuộc năm nào cấp nào, không biết hắn gầy béo thế nào.
Nàng vội vàng liếc nhìn hắn, nàng còn rất nhớ kỹ ánh mắt sáng ngời cùng nụ cười ấm áp của hắn.
Còn có, tên của hắn —— Tô Lỗi.
Lần nữa nhìn thấy Tô Lỗi, là ở trong nhà của nàng, xác thực mà nói, là tại bên ngoài phòng khách.
Ngày đó, nàng đã khuya mới tan học trở về, vừa vào cửa, chỉ nghe thấy trong phòng một trận huyên náo. Diệp mẫu khi đó là chủ nhiệm lớp cấp 3, thường thường triệu tập học sinh khá giỏi nhất đến nhà “Thiên vị”.
Nàng rón ra rón rén, muốn đợi trong phòng khách không để ý,liền chạy tới gian phòng của mình đi.
Mắt thấy đã sắp tiếp cận cửa phòng rồi, sau lưng lại có người đập bờ vai của nàng.
“Hải! xin chào!”
Nàng không kiên nhẫn xoay người, đã thấy vẻ mặt người nọ sáng rọi tỏa sáng, như nhặt được đồ, mở miệng mà cười:
“Diệp Thu Hàn, thật là ngươi?”
“Ta không biết ngươi.” Nàng lạnh như băng.
Hắn có chút thất vọng: “Ngươi không nhớ rõ ta sao?”
Diệp mẫu đi tới, nói: “Tiểu Hàn, đây là trưởng lớp cấp ba ban (1) Tô Lỗi.”
Nàng ngẩng đầu lên, mở to hai mắt nhìn, nhìn qua nam sinh trước mắt này. Mặc áo sơ mi trắng, quần màu lam , vóc dáng rất cao, gầy, bộ mặt hình dáng rất tốt.
Ngọn đèn chiếu vào trên mặt của hắn, hắn có một đôi ánh mắt sáng ngời cùng nụ cười ấm áp .
Hơn nữa, tên của hắn gọi Tô Lỗi.
“Ta còn nhớ rõ ngươi dạy ta phương pháp buộc giày nha.” Hắn hướng nàng nháy mắt mấy cái, sau đó, môi mỏng giơ lên, cười một cái chói lọi nha.
Thu Hàn vĩnh viễn nhớ rõ nụ cười kia —— ánh mặt trời trong mùa hè sau buổi trưa chính là sáng lạn như vậy.
( từ nay về sau, nàng đối cao lớn nam sinh anh tuấn có hàm răng rất trắng đều có hảo cảm.)
Sự vui vẻ của hắn lây nhiễm sang nàng, giống như cái miếng xốp bọt biển nhanh chóng hấp thu nước, vẻ lo lắng tan hết, trong lòng của nàng cũng một mảnh sáng như ánh mặt trời.
Bởi vì Tô Lỗi, Thu Hàn tìm về cho mình sự vui vẻ hồn nhiên như trước, mỗi ngày sẽ mỉm cười mà nghĩ đến hắn.
Nàng thường hướng đến Diệp mẹ nghe mẹ kể chuyện về Tô Lỗi. Về sau chỉ cần nhìn thấy hắn, lòng của nàng sẽ rất nhanh thình thịch đập loạn; về sau chỉ cần nghĩ đến hắn, nàng sẽ rất nhanh mà đỏ mặt sau đó cũng sẽ ngây ngô cười một mình.
Kìm nén không được mà yêu mến một người như vậy . Mặc dù nàng lúc ấy chỉ có mười hai tuổi.
Có lẽ, yêu mến cũng không có nghĩa là yêu, nhưng tình cảm yêu mến lại là sự bắt đầu của tình yêu . Trông thấy Tô Lỗi lần đầu tiên mắt của nàng đã bị khí chất ấm áp và ôn nhu đặc thù trên người của hắn hấp dẫn.
Đặc biệt trong những năm tháng đầy màu xám buồn tẻ đó, Tô Lỗi đã trở thành một ánh mặt trời trong cuộc sống của nàng, hình bóng của hắn còn chiếm lĩnh trái tim nàng biến nơi đó trở thành một màu vàng sáng rực.
Mà Tô Lỗi, tựa hồ cũng rất yêu mến cùng một chỗ với nàng. Có một lần cấp ba ban (1) tổ chức chuyến dạo chơi ngoại thành, đi leo núi, hắn cũng mang Thu Hàn đi. Đều là học sinh trung học mười mấy tuổi , mọi người cười cười nói nói, cãi nhau ầm ỉ, rất nhanh đã leo đến giữa sườn núi.
Trên đường đi qua một cái cầu đá nhỏ hẹp rất chật vật, những người khác đều đã đi qua, chỉ còn mỗi Thu Hàn dù cố lấy tất cả dũng khí nhưng khi đi đến một nửa cầu nhìn xuống dưới mặt cầu nước sông chảy xiết cuồn cuộn, dũng khí của nàng liền biến mất, chỉ có thể đứng ở một chỗ cất bước không dám tiến lên nữa.
“Diệp Thu hàn, ngươi làm sao vậy?” Tô Lỗi tại bờ bên kia hỏi.
“Ta sợ...... Ta không dám tới.”
Hắn cổ vũ nói: “Không phải sợ! Ngươi nhìn ta này, không nên nhìn dưới chân, thẳng tắp về phía ta mà đi tới.”
Có thể nàng rất khiếp đảm, cũng không dám bước ra một bước. Đến cuối cùng, nàng chỉ có thể ngồi xổm xuống , nhắm mắt lại tựa hồ như vậy sẽ có cảm giác an toàn hơn một chút.
Mọi người đã qua cầu đợi lâu đã không còn bình tĩnh. Nàng nghe thấy một giọng nữ khinh thường nói: “Tô Lỗi, ta nói ngươi không cần phải mang nàng theo mà chỉ được cái vướng víu!”
Thu Hàn vẫn đang nhắm mắt lại, tuy nhiên không phục, nhưng sợ hãi khiến nàng không dám cựa quậy mạnh. Ở sâu trong nội tâm đã có một chút hi vọng, chính là hi vọng có người có thể đi tới giúp nàng.
Nhưng mà đây cơ hồ là không thể nào, bởi vì cầu đá quá chật, chỉ có thể chứa được một người đi qua.
“Đưa tay cho ta!” Có người nói, thanh âm gần gũi như tại bên tai.
Nàng thoáng cái mở mắt ra, Tô Lỗi. Hắn từ đầu cầu bên đi quay lại, dùng con mắt mỉm cười nhìn nàng trìu mến.
Nàng lại một lần nữa bị nụ cười của hắn thuyết phục, ngoan ngoãn nắm tay của hắn, từng bước một đi qua cầu đá chật hẹp mà nguy hiểm này .
Nàng quên mất sự sợ hãi, khi hắn ở bên nàng cười ấm áp ,nắm lấy bàn tay ấm áp của hắn, nàng như tìm được cảm giác an toàn. Khi bọn hắn đi đến đỉnh núi bàn tay ấm áp này của hắn lại không có buông tay ra lần nào,mà tâm hồn trẻ thơ của nàng, cũng đã mất ở trên người của hắn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.