Thực Xin Lỗi, Ta Yêu Ngươi

Chương 16

Tâm Văn

20/02/2017

Trước một đêm Rời đi Los Angeles , Thu Hàn sửa sang lại hành lý của mình thì phát hiện không thấy cái khăn lụa màu trắng của mình.

“Tới đây vài ngày, ta chưa có thấy ngươi có cái khăn lụa kia a.” Hà Thư Hạo nhìn xem cả phòng loạn nhảy lên nói nàng.

“Đúng nga!” Thu Hàn chăm chú sau khi nhớ lại vuốt vuốt mi tâm của mình, “Ta chắc làm rớt ở trên máy bay rồi .”

“Ngươi vốn là vứt bừa bãi như vậy.” Hà Thư Hạo oán giận nói, “Cũng may là một cái khăn lụa, không đáng vài đồng tiền.”

“Ngươi biết cái gì? Đó là khăn lụa ta thích nhất , nhớ năm đó ta ở bên Tây Hồ nhìn thấy nó thì chính là mừng rỡ như điên.”

Cái khăn lụa kia là nàng năm kia mua ở Hàng Châu, thuần trắng là loại tơ tằm tốt, ở phía trên có thêu vài hình lá cây, nhẹ nhàng mà đẹp. Kỳ lạ nhất là, lá cây bên cạnh thêu lên hai chữ “Thu Hàn”, tên của nàng không ngờ lại trùng hợp được thêu lên như vậy. Nàng một mực xem nó là món quà đầu tiên cho mình , bình thường đều không nỡ mang, hiện tại lấy dùng lần đầu đã mất đi thật sự là đáng tiếc.

“Nếu đã bị mất, ngươi ở đây ảo não cũng không hữu dụng gì. Ngày nào đó ta cho ngươi mua một cái mới khác.”

“Chính là đi đâu mà tìm cái khăn lụa nào có hình lá cây, lại còn có thêu tên của ta ?” Nàng uể oải nói.

Hà Thư Hạo biết rõ nàng là một cô gái rất tin tưởng vào vận mệnh nên liền trấn an nàng nói: “Có lẽ đây đều là ý trời, ngươi nhất định tìm thấy nó lại nhất định có một ngày ngươi sẽ mất đi nó.”

Thu Hàn cũng không có thoải mái, ngược lại lo lắng: “Ta như thế nào cảm thấy những lời này của ngươi, không may mắn chút nào vậy ? Như là một lời tiên đoán a.”

“Trông kia, ngươi thần kinh lại quá nhạy cảm rồi!” Hà Thư Hạo buồn cười vỗ vỗ đầu của nàng, “Lại là lời tiên đoán cái gì?”

Lời tiên đoán về tình yêu của chúng ta! Những lời này nàng cũng không nói đến, mà là tiến lên ôm lấy hắn, đem mặt chôn sâu vào trong hõm vai của hắn, mơ hồ không rõ nói: “Thư Hạo, chúng ta hay là nhanh lên kết hôn đi.”

“Ngươi nghĩ rằng ta không nghĩ muốn sớm một chút cùng ngươi kết hôn sao? Chính là, công ty có quy định, ta không thể làm trái. Tiểu Hàn, ngươi phải hiểu ta.”

“Vậy ngươi lúc trước vì cái gì không cùng ta thương lượng?” Nàng ngẩng đầu, bị tức giận mà trừng mắt hắn.

“Lần xuất ngoại học tập này là cơ hội khó được, là ta thật vất vả mới tranh thủ được, làm sao có thể bởi vì sự kiện này mà buông tha chứ?”

“Nói cho cùng, ngươi vẫn là đem sự nghiệp tiền đồ đem so với tình yêu thì quan trọng hơn.” Nàng cắn răng.

“Đây là chỗ bất đồng của nam nhân cùng nữ nhân.” Thanh âm của hắn trở nên lạnh lùng, “Huống chi ta xuất thân từ gia đình như vậy , ta hiện tại hết thảy đều dựa vào cố gắng của ta mới có được. Mắt thấy sự nghiệp dần dần thành công có thể chiếm được vị trí mà ta muốn, ta lại càng không thể thất bại trong gang tấc.”

“Thư Hạo.” Thu Hàn khẽ gọi tên của hắn.

Người nam nhân này, nàng vẫn biết chính là đứa nhỏ ở trong hoàn cảnh gia đình nghèo khó mà lớn lên, so với cuộc sống không có sóng không có gió của chính mình, nàng biết nhân sinh chân thực là tàn khốc, cho nên trong sự nghiệp không dám có chút thư giãn. Đối đãi tình yêu, liền không khỏi có khi bỏ qua. Đúng là bởi vì phần như có như không bỏ qua này, nàng ngược lại càng thêm coi trọng.

Cùng Hà Thư Hạo yêu nhau tám năm, nàng chỉ có một lần duy nhất đến thăm gia đình ở nông thôn xa xôi của hắn, gia cảnh bần hàn không thể tưởng tượng nổi . Nàng chậm rãi biết rõ nhiều năm qua hắn trong sinh hoạt thật sự rất vất vả. Ngoại trừ yêu, lại thêm một phần thương tiếc. Từ tốt nghiệp, nàng nguyện vọng lớn nhất chính là gả cho Hà Thư Hạo, làm một người hiền thê lương mẫu. Hiện tại, nguyện vọng này cũng không thể thực hiện.

Nước mắt của nàng đột nhiên rơi xuống: “Thư Hạo, ngươi biết ta yêu ngươi, phải không?”

Hà Thư Hạo không nói, lần nữa ôm chặc lấy nàng. Đó là một ngôn ngữ không tốt để hứa hẹn cùng nam nhân, Thu Hàn một mực mê luyến, tuy nhiên chợt có thất lạc.

Đêm hôm đó, ở trong ngực Hà Thư Hạo, nàng từ đầu tới cuối cũng nghĩ không thông, rốt cuộc yêu người nam nhân này vì cái gì. Bởi vì nghĩ mãi mà không rõ, ngược lại có loại bất đắc dĩ giống như rơi vào tay giặc . Rốt cục tin một câu, tình yêu nhưng thật ra là một hồi kiếp số, hết thảy duyên phận, là buồn hay vui, đều muốn chạy trời không khỏi nắng.

Cả một đêm không ngủ, sáng sớm hôm sau một hồi suy nghĩ, Thu Hàn leo cầu thang lên máy bay .

Bên cạnh chỗ của nàng là một lão bà thân thể mập mạp, hành lý lại giằng co hơn nửa ngày mới ngồi xuống được. Thu Hàn bốn phía nhìn ngó, không có thân ảnh quen thuộc của LEON.

Sau khi cất cánh thì tiếp viên hàng không nhắc nhở hành khách buộc chặt dây an toàn, bởi vì trên đường gặp được cường khí lưu. Lão bà ở một bên nguyền rủa khí trời hôm nay xui xẻo.

Mà Thu Hàn thì dùng cái trán chống đỡ cửa sổ, có điểm thẫn thờ. Lần này, nàng đi nơi nào mượn một cái bả vai dày rộng để dựa vào đây?

May mắn Hà Thư Hạo vì nàng chuẩn bị thuốc say máy bay. Ăn vào, nhắm mắt lại, trên đường đi thật buồn ngủ.

Lần nữa mở mắt ra, máy bay đã đến phi trường quốc tế thành phố Z.

Đẩy hành lý, mới đi được mấy bước, liền nghe có người hô tên của nàng.

Uông Đồng đã chạy tới, cuồng nhiệt ôm nàng.

“Hoan nghênh về nước! Đáng tiếc xuất môn quá sớm, không kịp mua hoa.”

“Không nỡ dùng tiền mới đúng a.” Thu Hàn chế nhạo nàng.

“Cho ta xem xem, nữ nhân chìm đắm trong tình yêu, rốt cuộc bộ dáng như thế nào.” Nàng cao thấp dò xét Thu Hàn, nhăn lại lông mày, “Sao lại tiều tụy thế này. Như thế nào, cùng Hà Thư Hạo mâu thuẫn hả?”

“Ngươi nghĩ đi đâu đấy? Chúng ta cảm tình rất tốt, không gì có thể phá được!”

“Đi! Đừng giả bộ, ngươi xem mặt ngươi chính là sầu não nha.”

Lên xe hơi, Thu Hàn sau khi nhìn thấy sự tái nhợt của chính mình trong gương, quả nhiên hao gầy không ít: “Ta là người không thích hợp đi đường dài, thời điểm đi thì say máy bay, còn bị nôn rối tinh rối mù cả lên. May mắn có LEON, nếu không cả còn mặt mũi đi đến Mĩ rồi.”

“LEON làm sao có thể xuất hiện ở khoang hạng thường được chứ?” Uông Đồng kinh dị, “Hắn gần đây đều ngồi khoang hạng nhất.”

“Không rõ ràng lắm. Đại khái là không có vé máy bay a.”



“Không có khả năng cả đặt vé hạng nhất cũng không còn.” Uông Đồng còn đang nói thầm, “Ta trở về tìm thư kí hỏi một chút.”

Thấy nàng có vẻ gấp, Thu Hàn cũng không có nói chuyện sau cùng còn một chỗ với LEON đi dạo phố mua sắm, mà là nói sang chuyện khác: ” mấy ngày nay ta không ở đây người chủ trì tiết mục như thế nào?”

“A, tốt vô cùng! Điện thoại đều gọi tới, tỉ lệ nghe đài đều tăng cao, so với cổ phiếu còn tăng nhanh hơn!”

Rất nhanh, Uông Đồng sung sướng hạnh phúc đắm chìm trong thành công của chính mình.

Thu Hàn âm thầm buồn cười, nói: “Ngươi không phải là ngấp nghé cái vị trí người chủ trì kia đã lâu, lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn, đoạt chén cơm của ta chứ?”

“Là ai hung hăng chất vấn ta cùng tình yêu so với bát cơm tính là cái gì.”

“Hừ, dựa vào cái gì nam nhân có thể đem tình yêu coi như làm đẹp cuộc sống , nữ nhân lại muốn hy sinh sự nghiệp của mình?” Nàng cắn chặt răng, nảy sinh ác độc nói, “Thế kỷ hai mươi mốt nữ nhân không thể chỉ vì tình yêu mà sống.”

“Vô cùng đau đớn, hoàn toàn tỉnh ngộ.” Uông Đồng quay sang nhìn nàng, “Tiểu Hàn, ngươi còn dám hòa giải Hà Thư Hạo không có việc gì?”

Uông Đồng là người thông minh, chả chuyện gì dấu giếm được ánh mắt của nàng? Thu Hàn chỉ còn phải cung khai: ” Hà Thư Hạo nói công ty bọn họ có quy định, trong vòng ba năm không thể kết hôn.”

“Cái quy định chó má gì vậy!” Uông Đồng tức giận đến mắng to, “Như vậy công ty không có nhân tình, còn đứng ì ở đó làm gì? Ta khuyên hắn dứt khoát bỏ nơi đó đi,đi qua ăn máng khác như đến Lam Vũ chúng ta chả hạng.”

” Cho Hà Thư Hạo đến Lam Vũ của ngươi để bị tra tấn à, ” nàng không ngừng lắc đầu, “Ta lại tình nguyện chính mình kết hôn muộn còn hơn.”

Uông Đồng thở dài: “Ngươi đối Hà Thư Hạo tốt như vậy, chỉ sợ hắn có phúc không biết hưởng phúc thôi.”

“Chúng ta không nói cái này.” Thu Hàn tỉnh lại một chút, hỏi: “JERRY có nói ta khi nào thì đi làm hay không?”

“Hắn muốn ta chuyển lời với ngươi, đêm nay ở nhà nghỉ ngơi cho tốt, không cần đi radio.”

“A, hắn khi nào thì trở nên nhân từ như vậy?” Nàng kinh hô, “Ma quỷ cũng sẽ đổi tính?”

Uông Đồng tiễn Thu Hàn đưa đến trong nhà nàng mỏi mệt chỉ muốn ngã đầu đi nằm ngủ, ngủ thật là ngon.

Tỉnh lại đã là hai giờ chiều. Đói bụng rồi, thật vất vả tại trong tủ lạnh tìm được một gói mì tôm. Nàng ngồi ở trên ghế sa lon chờ nước sôi, điện thoại bỗng nhiên vang lên.

Nhất định là Hà Thư Hạo! Nàng liếc đồng hồ trên cổ tay một cái, ba giờ sáng, cái đồ lười này đã rời giường?

Nàng cầm lấy điện thoại, không đếm xỉa tới “Uy “ một câu.

“Là ta, Trầm Ngư.” Cái giọng nam trầm thấp kia, “Ngươi về đến nhà?”

Trong điện thoại không có hiện dãy số, khó trách hắn cũng không ở trong nội thành? Hơn nữa, đây là hắn lần đầu tiên tại ban ngày gọi điện thoại cho nàng.

“Ngươi bây giờ tìm ta, có chuyện gì?”

“Không có việc gì, ta chỉ là muốn nghe một chút thanh âm của ngươi, muốn biết người khỏe không.”

Hắn hỏi nàng không không, lời nói ấm áp cỡ nào! Đáng tiếc, không phải xuất từ lời nói của Hà Thư Hạo.

“Nếu như ta nói không tốt?” Nàng đột nhiên nổi lên ý muốn đùa.

“Không cần phải nói giỡn, ngươi biết, ta sẽ lo lắng.”

Nàng không hiểu tâm tại sao lại rung động. Chỉ là thời điểm cùng Hà Thư Hạo ở bên nhau hắn cũng chưa từng nói qua lời nói ấm áp như vậy.

“Ta là thật sự không tốt, ” nàng dùng ngữ khí tiểu cô nương làm nũng nói, “Ta mù mịt bị say máy bay, mất một cái khăn lụa thích nhất , bạn trai không chịu cùng ta kết hôn, còn có chính là nhìn trúng một cái nhẫn lại mua không nổi.”

“Cái nhẫn dạng gì có thể làm cho ngươi như thế nóng ruột nóng gan?”

“Một chiếc nhẫn kim cương, giá 3 vạn đô la. Ta làm việc mười năm cũng không có nhiều tiền đến như vậy!” Nàng đối với điện thoại thở dài, “Ai, nếu như cuộc đời này không thể gả cho người chính mình yêu nhất , như vậy tựu lựa chọn một chiếc nhẫn mình ngưỡng mộ trong lòng. Thời gian dài, tổng yếu có một thứ gì đó, là chính mình thích......”

Một hồi tiếng huýt bén nhọn vang lên, cắt đứt lời của nàng. Mới nhớ lại, trên bếp đang nấu nước sôi.

“Thanh âm gì?” Đối phương cũng nghe thấy rồi, hỏi.

“A, ta đang nấu nước, chuẩn bị pha mì ăn liền.”

“Ngươi giữa trưa ăn mì ăn liền sao?” Bên kia thanh âm ân cần.

“Tài nấu nướng của ta có hạn chứ sao. Sở trường nhất là một món ăn nấu nước pha mì ăn liền, món ăn thứ hai chính là cơm rang trứng. Cha ta nói, chỉ cần ta học xong cơm trứng tráng, cơm rang trứng, trứng cơm cùng một chỗ xào, có thể tự hào lập gia đình!”

Hắn tại trong điện thoại cười rộ lên: “Cái gì cơm rang trứng, cơm trứng tráng, giống như đọc khẩu lệnh vậy.”

“Không cùng ngươi nói nữa, nếu không nước sôi lâu quá sẽ nổ mất.” Không đợi đối phương đáp lời, nàng nhanh chóng cắt đứt.

Trải qua một ngày một đêm nghỉ ngơi và hồi phục, Diệp Thu Hàn khôi phục sức khỏe. buổi tối Ngày hôm sau, nàng kích động tới radio đi làm. Vừa đi vào văn phòng, trước mặt tới một người nam tử anh tuấn cao lớn, vui vẻ chân thành đến trước nàng chào hỏi: “Hải, ngươi rốt cục đã trở lại!”

Nàng đột nhiên sáng lên mắt, nam tử mặc tây trang thuần trắng này, mang một kính mắt màu vàng, nho nhã lại tao nhã, anh tuấn nhẹ nhàng khoan khoái.

“Ngươi là ai?” Nàng nghi ngờ, “Ta biết ngươi sao?”



“Ta là JERRY.” Người nọ không thể nhịn được nữa, “Như thế nào, mới xuất ngoại vài ngày, mà ngay cả ta cũng không nhận ra rồi?”

Nàng cẩn thận dò xét, quả nhiên là JERRY, bất quá bả râu quai nón, đội khăn trùm đầu, lại một bộ khung kính mắt, tất cả đã hoàn toàn thay đổi.

“A, thật sự là suất ca ngây người, xem xét kĩ lại ta còn tưởng rằng là Bae Yong Joon.”

JERRY nhếch miệng cười: “Đa tạ khích lệ.”

“Hảo hảo, ngươi làm gì mà thay hình đổi dạng thế này, có phải là đang hẹn hò không?” Nàng nháy mắt, vẻ mặt khờ dại.

“Hẹn hò không có sớm như vậy, bất quá đã có mục tiêu.” Hắn tiêu diêu đáp nói.

“Nói cho ta biết, nữ nhân không may kia là ai?”

“Từ nay về sau rồi sẽ biết.”

JERRY đã không chịu nói, bộ dạng Thu Hàn cũng không nên biểu hiện ra quá mức hiếu kỳ, một mình trực tiếp tiến lên.

Nhưng khi Uông Đồng tới đón nàng thì nàng cũng rất nhanh biết đáp án. JERRY ánh mắt nhìn Uông Đồng rất chuyên chú thâm tình, còn có chút nóng bỏng a.

Ngồi vào trong ô tô, Thu Hàn thẳng thắn nói: “JERRY giống như yêu thầm ngươi.”

“Không, là lưu luyến.” Uông Đồng so với nàng càng trực tiếp, “Hắn đã đưa hoa cho ta, còn viết thiệp, muốn ta tiếp nhận tình yêu của hắn, bởi vì hắn là xương sườn của ta.”

“Xương sườn?” Thu Hàn nửa ngày mới phản ứng, cười đến nước mắt đều chảy ra, “Hắn làm sao lại nghĩ ra một cái từ tuyệt diệu như vậy?”

“Có cái gì buồn cười?” Uông Đồng lạnh lùng nói, “Nữ nhân vốn là một cái xương sườn trên thân nam nhân . Thượng Đế kiên quyết chia rẽ bọn họ ra, đưa tới nhân gian. Cho nên, thời điểm mọi người tại thế gian trong cuộc sống tối tăm đã tìm kiếm một nửa khác của mình . Chỉ có điều, có người tìm được rồi, mà có người vĩnh viễn tìm không thấy.”

“Như ngươi nói vậy có phải là chuẩn bị tiếp nhận tình yêu JERRY?”

“Ta tiếp nhận hoa của hắn, cũng không tỏ vẻ muốn tiếp nhận hắn. nhưng Ta hưởng thụ khoái hoạt bị yêu này, cũng không cần phải gánh chịu bất cứ trách nhiệm cùng nghĩa vụ nào.”

Thu Hàn vi JERRY vô tội mà bênh vực kẻ yếu: “Đồng Đồng, ngươi làm như vậy, có thể quá ích kỷ hay không?”

“Không cần phải năm mươi bước cười một trăm bước.” Uông Đồng nói, “Tiểu Hàn, ngươi làm sao không ích kỷ? Ngươi không phải trầm ngư, nhìn hắn hãm sâu trong đó, lại thờ ơ sao?

Thu Hàn cả kinh, đột nhiên tâm tư trống rỗng.

“Ngươi thật sự cho rằng, hắn yêu ta?”

“Nếu như không phải yêu ngươi, người nam nhân nào lại hồ đồ mỗi ngày nửa đêm điện thoại cho ngươi?” Uông Đồng cười khổ nói, “Tuy nhiên ta không có nói qua luyến ái, nhưng loại yêu này đến ở chỗ sâu bên trong, không cách nào nói là có thể nhận thức được, so với bất cứ người nào đều khắc sâu.”

“Ngươi đang ở đây cảnh cáo ta cái gì sao?” Nàng bản năng đề phòng.

“Ngươi thông minh như vậy, không cần cảnh cáo của ta.” Uông Đồng nghiêm trang, “Trọng yếu nhất đừng lầm người lầm mình, đúng hay không?”

Về đến nhà, Thu Hàn có một loại phiền lòng, mình cũng không biết chính mình đang suy nghĩ gì.

Thẳng đến khi điện thoại vang lên.

“Đã trở lại?” Dễ nghe trầm thấp tiếng nói, không báo tên họ, nàng cũng biết là hắn.

“Ừ.” Nàng vô tình không tự trả lời.

Đối phương rất mẫn cảm: “Ngươi đêm nay không vui?”

Trong nội tâm không phải không tác động. Không biết làm thế nào hôm nay lại không vui, trong cuộc sống nàng sớm đã có một nửa khác của mình. Có một chút gì khiến nó phát sinh không bằng bỏ qua nó.

“Không phải a, ” nàng thả tóc dài từ trước vai vung đến sau vai, nói, “Trên mạng gần nhất đang thảo luận một cái chủ đề, về 4 loại tình cảm. Ngươi nghe nói qua sao?”

“Ngươi nói là ngoại trừ tình yêu, tình bạn bè,tình người thân còn có một loại cảm tình thứ 4 nữa?”

“Trầm như, chúng ta là không phải loại tình cảm này chứ?” Nàng thật cẩn thận hỏi.

Ống nghe bên kia đột nhiên yên lặng. Cầm điện thoại, tâm như bị người nắm chặt, hi vọng hắn trả lời, lại sợ hãi hắn trả lời.

“Uy, ngươi còn ở đó không?”

Đối phương rốt cục lên tiếng: “Ta hiểu được ý của ngươi,chỉ cần ngươi vui vẻ là tốt rồi.”

“Cám ơn.” Nàng thấp giọng nói.

“Hảo, ngươi nghỉ ngơi đi, ta không quấy rầy ngươi.”

Để điện thoại xuống, Thu Hàn như trút được gánh nặng đồng thời lại cảm thấy buồn vô cớ như mất mát vậy.

Làm như vậy, có phải thật vui vẻ hay không, liền chính cô cũng không biết được nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Thực Xin Lỗi, Ta Yêu Ngươi

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook