Chương 5: Chương 5
Hỉ Cách Cách
13/01/2014
Trước khi đi bà nội tặng Tiếu Phù hai rương to chứa đầy quần áo, Tiếu Phù liều mạng cự tuyệt, bà nội lại nói, đây là lễ ra mắt cho cháu dâu, lễ không thể bỏ.
Nhưng chỉ có hắn và mẹ hắn biết, nhà họ Lăng không có loại qui củ này, nhìn thấy thủ đoạn kiên trì của bà nội, hắn hiểu rõ hai chuyện, một là bà nội đã định thân phận cháu dâu của Tiếu Phù, hai là bà nội thật rất thích Tiếu Phù.
Ít nhất, bọn họ đã khiến bà nội vừa an tâm, lại vừa vui vẻ, coi như đã đạt tới mục đích, không phải sao?
Nhưng không biết tại sao, trong đáy lòng hắn, luôn cảm thấy có chút mất mác, loại cảm giác đó như là có vật nên thuộc về hắn, nhưng vẫn không chân chính thuộc về hắn...
Tiếu Phù trở về phòng liền ngủ thiêm thiếp, sau một hồi, Lăng Thiên Tước vì muốn cho cô chút tự tại, nên đi tắm rửa trước, khi hắn đi ra, cô vẫn đang ngủ say.
Cô thật đã dốc hết toàn lực phối hợp với tất cả quái chiêu của bà nội.
Hắn mềm lòng khẽ cười một cái, ngồi lên ghế salon, lấy laptop ra bắt đầu làm việc.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua... nhiều giờ sau, Tiếu Phù từ từ tỉnh lại, nhìn trần nhà chớp chớp mắt, đột nhiên cô nhớ tới buổi party độc thân của em gái.
“Hiện tại mấy giờ rồi?” Cô lập tức thức tỉnh, lật người từ trên giường ngồi dậy.
“Hơn bẩy giờ.” Lăng Thiên Tước liếc nhìn đồng hồ đeo tay, “Xảy ra chuyện gì?”
Tiếu Phù lấm lét nhìn trái phải một chút, mới phát hiện sắc trời rõ ràng đã tối xuống, “Buổi party độc thân.” Cô nhảy xuống giường, lầm bẩm lầu bầu “Tôi tới trễ, ngủ so với heo chết không có gì khác biệt.”
“Không có ai tới gõ cửa.” Lăng Thiên Tước có chút nghi hoặc.
“Sao anh vẫn còn ở đây?” Tiếu Phù nhảy xuống giường, đang muốn đi tới gương trang điểm để chỉnh trang, mới phát hiện trong phòng không mở đèn.
Lăng Thiên Tước giang hai tay, sau đó tắt máy “Xử lý một chút công việc.”
Hắn nói hàm hồ, mấy giờ thôi mà hắn đã xử lý xong hàng tỉ hiệp ước, chủ trì ba hội nghị, thẩm hạch hai kế hoạch quý với chủ quản nội bộ, ném ra mấy khái niệm, khiến các chủ quản tương quan hao tổn tâm trí nói lên thiết kế cụ thể...
“Anh quên mở đèn?” Vẻ nghi hoặc trên mặt cô nhiều gấp trăm lần so với hắn .
Lăng Thiên Tước không lên tiếng, nhún nhún vai, đứng dậy bật đèn trong phòng lên.
Hắn không hề quên chuyện bật đèn, chuyện như vậy sao mà lại quên được, đó là cố ý, cô ngủ được như vậy, hắn không muốn quẫy nhiễu cô, phá hư giấc ngủ của cô.
“Tiếu Linh mới vừa vào phòng liền đi ngay, cô có biết party độc thân ở chỗ nào không?” hắn tiện tay nắm một sợi tóc, mặc dù trên người chỉ là quần áo thoái mái, quí khí của hắn vẫn hoàn hảo không tổn hao một phần.
Thật là một cậu con trời may mắn.
Tiếu Phù hâm mộ liếc hắn một cái, lại nhìn thấy mình trong gương tóc tai loạn xạ, cảm giác giống như hoàng tử cùng tên ăn xin bị giam chung một phòng.
“Tôi không biết.” Cô buông tha tâm tình như đưa đám, nhanh chóng tự xử lý.
“Chỉ là, tôi có thể gọi điện thoại cho em gái, trực tiếp hỏi em ý.”
Tiếu Phù lấy điện thoại di động ra, chờ cả ngày đối phương mới nhận, hơn nữa nói không tới hai câu liền cắt đứt.
“Xảy ra chuyện gì?” Lăng Thiên Tước thấy hai vai cô suy sụp, quan tâm hỏi.
“Em gái nói 2 địa chỉ đã dính vào cửa phòng của chúng ta, địa chỉ party độc thân của nam thì ở phía trên, còn nói nếu như tôi vẫn mặc cái quần jean buổi sáng, sẽ --“
Vạch trần y phục của cô ngay tại chỗ, sau đó thay lễ phục đáng yêu cho cô.
“Hả?” nhìn thấy vẻ mặt của cô trong nháy mắt cứng đờ, hắn không hỏi cau mày nghi ngờ.
Tiếu Phù nhìn đáy mắt của hắn lộ vẻ nghi ngờ, đem câu đó chuyển hóa thành –
“—sẽ để cho tôi chết rất coi.” Đối với cảm giác của cô mà nói, đây là hai cảm giác giống nhau.
“Thật là một uy hiếp kì quái.” Lăng Thiên Tước tin tưởng, mở miệng đùa cợt.
Cô thừa nhận. “Tâm tình hiện tại của tôi thật không tốt.”
Tiếu Linh muốn cô ăn mặc như tiểu công chúa tới hội trường, vấn đề là cô chỉ chuẩn bị một lễ phục, hôm nay mà mặc, hôn lễ ngày mai phải làm sao đây?
“Nhìn ra được.” Hắn đi tới phía sau lưng cô, tầm mắt hai người giao nhau trong gương, “Lúc tâm tình của cô không tốt, sẽ đem bạn trai thành nơi trút giận?”
“Sẽ không, nhưng tôi hi vọng hắn sẽ rót ly nước ngọt cho tôi, nghe nói uống nước ngọt, sẽ làm cho tâm tình tốt lên.” Sau đó cô có thể thừa dịp hắn rời phòng để đổi y phục.
“Đó, quả nhiên tới.” Khóe miệng hắn có nụ cười yếu ớt.
“Cái gì?” Cái gì tới?
“Sai bảo bạn trai châm trà rót nước.” Lăng Thiên Tước cười vui vẻ, giống như đối với cục diện trước mắt thấy rất mới mẻ, rất thú vị.
Tiếu Phù không biến sắc nhìn hắn, nghi ngờ nhăn mày lại.
Hắn là như thế nào, chưa bao giờ lấy thức uống cho bạn gái?
“Đây là phương thức ‘sai bảo bạn trai’ sơ cấp.” Cô thấy chính mình nói cho hắn biết.
“Còn có trung cấp hay sao?”
Lăng Thiên Tước dời đi chỗ khác, đi tới đống hành lý kia, mở một rương trong đó ra, suy nghĩ một chút, lấy ra một lễ phục thanh nhã màu xanh lục.
Đây là lễ gặp mặt của bà nội cho cô, hắn còn thuận tay lấy ra một cái dây chuyền kim cương hình Hải Tinh.
“Ngày mai lúc ăn cơm, anh sẽ biết thêm rằng xử lý các loại hải sản vỏ cứng sẽ làm cho đàn ông phát điên.” Tiếu Phù lên tiếng đe dọa hắn.
“Tôi sẽ phải bóc tôm hoặc là cua cho cô?” Hắn đi tới phía sau của cô, trên mặt hiện lên một nét kinh ngạc không thể tưởng tượng nổi.
“Không cần, không thể quá phận đối với bạn trai giả, chỉ cần ‘sai bảo bạn trai’ sơ cấp là được rồi.” Tiếu Phù xoay người, đối mặt với hắn, “Chỉ là đàn ông bình thường đúng là phải làm chuyện như vậy.”
“Tôi cũng là đàn ông bình thường.” Hắn mạnh mẽ phản đối.
“Anh không phải đàn ông bình thường.” Cô cải chính.
“Vậy tôi là cái gì?” Hắn có dự cảm hắn sẽ không thích câu trả lời của cô.
“Là bạch mã hoàng tử trong lòng mọi cô gái.” Cô mỉm cười với hắn.
Gia cảnh tốt, năng lực mạnh, đẹp trai, riêng ba điểm này đã đủ để hắn phong lưu khoái hoạt cả đời này, huống chi hắn còn rất nhiều ưu điểm khác.
Chỉ là cho dù hắn hoàn mĩ, cô cũng không cho phép mình thích hắn, bởi vì hắn hoa tâm, hơn nữa đối với phụ nữ không đặt tâm tư.
Nếu có cô gái nào muốn hắn “dụng tâm” với mình, hắn sẽ còn cười và hỏi ngược lại “Muốn ăn điểm tâm gì?” – một tên đàn ông vô tâm tiêu chuẩn.
Điều làm cô muốn tránh xa nhất chính là, nếu có cô gái nào vì tính khí đó của hắn mà rời đi, hắn cũng sẽ không đuổi theo, dù thế nào đi nữa hắn sẽ luôn tìm thấy việc vui khác, hoặc bị “việc vui khác” tìm tới.
Đáy lòng Tiếu Phù rất rõ ràng, loại thái độ yêu này không phải loại mà cô muốn, cô cần một tình yêu có quí trọng, có chuyên chú, có thâm trầm, ăn ý mười phần.
Nói một cách khác, cô tình nguyện cô độc, cũng không muốn đặt hắn vào “danh sách tuyển lựa bạn trai”, tự chuốc lấy cực khổ, cô không có ngu như vậy.
Yêu giả dối càng hỏng bét hơn so với cô đơn, hai người tịch mịch đáng sợ hơn so với một người tịch mịch. Không những chỉ phải chịu tịch mịch bên ngoài, mà còn bị buộc phải tiếp nhận mềm yếu của chính mình.
Cô có thể bị người của toàn thế giới ghét, nhưng tuyệt đối không nghĩ bị chính mình ghét.
“Cô cũng nghĩ tôi vậy sao?” Lăng Thiên Tước thu hồi thái độ nhẽ nhõm, đưa mắt nhìn chăm chú vào mắt cô.
“Tôi cái gì?” Tiếu Phù định thần.
Lăng Thiên Tước không làm ra vẻ bí hiểm, cũng không né tránh, thẳng tắp tầm mắt nhìn chằm chằm cô hỏi: “Trong cảm nhận của cô tôi cũng là bạch mã hoàng tử sao?”
“Không phải.” Cô sửng sốt một chút, mới vội vàng tỏ thái độ.
“Vậy tôi là cái gì?” Hắn vừa mới hỏi xong, mới phát hiện ra rằng mình rất muốn lấy ra đáp án này từ trong miệng cô.
Tại sao? Hắn hỏi ngược lại mình.
“Anh trong lòng tôi là ông chủ kiếm tiền giỏi nhất, có thể để cho người ta an tâm vĩnh viễn ở lại công ty của anh mà không sợ mình sẽ bị giảm biên chế hoặc là công ty đột nhiên bị phá sản.” Cô trả lời rất nghiêm túc.
Lăng Thiên Tước không hiểu cái cảm giác mất mát nặng nề ở đáy lòng này là chuyện gì, nhưng hắn lại nghe thấy chính mình hỏi
“Cho nên trong mắt cô, tôi chỉ là một bộ máy kiếm tiền?”
Tiếu Phù trong đầu đầy nghi ngờ, ngửa đầu, nhìn vào đáy mắt khát vọng của hắn, không nhịn được mà cau mày.
Là cô nhìn lầm rồi, đúng không?
“Từ góc độ nhân viên mà nhìn, đây là điểm quan trọng nhất, phải thay đổi công tác sẽ làm cho người ta cảm thấy rất khủng hoảng.”
Cô tự nhận mình rất khách quan mở miệng giải thích.
Từ góc độ nhân viên?
Hắn ở đáy lòng cười khổ một cái, cũng đúng, cô là nhân viên của hắn không sai, rốt cục hắn mong đợi cái gì từ cô?
Hắn không nói thêm gì nữa, đem quần áo trong tay đưa cho cô, chỉ nhàn nhạt nói một câu “Cô có thể mặc cái này.”
Nói xong cũng không quay đầu, rời phòng.
Tiếu Phù nhìn bóng lưng rời đi của hắn, cảm giác có chút cao ngạo cô độc.
Nhanh chóng chỉnh trang để lên đường, Lăng Thiên Tước lái chiếc xe thể thao sang trọng đưa cô đến hội trường party độc thân, vừa tới cửa, tiếng động cơ trầm thấp vừa mới ngừng, đã nhìn thấy mấy người phụ nữ len lén nhìn bọn họ qua cửa sổ mãi cho đến khi Tiếu Linh xuất hiện, đem bọn họ đuổi đi , rồi nháy mắt mấy cái với cô.
Trong phút chốc, Tiếu Phù hiểu toàn bộ.
Em gái không đến trước cửa kêu cô dậy, là cố ý chế tạo cơ hội đơn độc cho bọn họ.
“Mấy giờ tôi tới đón cô?” Lăng Thiên Tước vừa mở cửa vừa mở miệng hỏi thăm.
“Cái gì?” Cô vẫn còn đang bị vùi lấp trong sự thực vừa lĩnh ngộ.
“Party của các cô mấy giờ kết thúc?” Hắn đổi cách nói.
“Tôi không biết, nhưng mà bên này chúng tôi phải có xe trở về.” Cô đột nhiên lĩnh ngộ được dụng ý của hắn, vội vàng mở miệng “Anh không phải đặc biệt tới đón tôi.”
“Loại party này bình thường sẽ uống rất say, khi nào cô rời đi,phải gọi cho tôi.” Hắn không chấp nhận cự tuyệt, cường ngạnh giao phó.
“Tôi sẽ không uống say.” Cô bảo đảm.
Lăng Thiên Tước không đáp lời, chỉ nhìn cô, cho đến khi cô bị hắn nhìn chăm chú “khác thường” tới mức hai gò má nóng lên, mới chậm rãi cúi đầu.
“Mặc kệ mấy giờ, điện thoại cho tôi.” Hắn lại phân phó lần nữa.
Tiếu Phù có nghi ngờ ở đáy mắt, “Anh xác định?”. Cô nhíu mày, “nói không chừng thời điểm tôi gọi cho anh, anh đang cuồng hoan.”
“Tôi sẽ đi qua đón cô, mặc kệ thời điểm cô gọi tôi đang làm cái gì, OK?”
Lăng Thiên Tước dùng ngón tay nâng cằm của cô lên, cặp mắt nhìn chăm chú vào cô.
“Nếu như anh kiên trì...” Cô vẫn có một chút không rõ chân tướng, hắn xác định như vậy sẽ không phiền toái hắn sao?
“Tôi kiên trì.” Hắn trực tiếp tỏ rõ thái độ.
“Tốt, tôi lúc muốn đi sẽ gọi cho anh, nếu anh không nhận, tôi liền cùng mọi người đi về.” Tiếu Phù mặc dù không biết rõ, nhưng thấy hắn kiên trì một cách khác thường, liền đổi lời nói.
“Nhất định phải gọi cho tôi.” Lăng Thiên Tước không sợ người khác làm phiền lại giao phó lần nữa.
Hắn không muốn cô ngồi xe của người khác, nhất là ngồi chung xe cùng một đám phụ nữ uống say, hắn không hi vọng có bất kì chuyện gì không ngờ xảy ra với cô.
“Vâng.” Cô xem hắn một cái, hoài nghi hắn có chú ý tới hay không, giọng nói của hắn bây giờ tương đối giống ông chủ, chứ không phải là bạn trai.
“Đừng đùa quá khùng.” Hắn buông tay ra, để cô xuống xe.
“Dạ, bạn trai đại nhân.”
Cô cố ý cường điệu hai chữ “Đại nhân” , để cho hắn phát hiện mình cường thế, bỗng nhiên hắn cười lên một tiếng.
Tiếu Phù nhìn mị lực max điểm của hắn, trong nháy mắt cảm thấy đáy lòng bị níu chặt.
Phạm qui, cô ở đáy lòng lầu bầu.
Chỉ là bạn trai giả mà thôi, còn phóng điện mãnh liệt đối với cô như vậy, ngộ nhỡ cô vì mấy phóng túng nhỏ nhỏ mấy ngày nay mà đùa thành thật thì làm sao đây?
Hắn thật là cũng không có một chút cảnh giới.
Tiếu Phù xuống xe, không dám nhìn hắn một cái, vội vã bước lên đường, đi nhanh tới hội trường, đột nhiên hai tiếng còi xe vang lên từ phía sau cô.
Cô quay đầu lại, vừa lúc thấy hắn hướng mình phất tay một cái.
Cơ hồ là bản năng phản ứng, cũng có thể giải thích là bị mị lực của hắn dẫn dắt, Tiếu Phù căn bản không có biện pháp suy nghĩ, cũng giơ tay lên, hướng hắn phất tay một cái.
Lấy được đáp lại hài lòng, Lăng Thiên Tước một tay khống chế tay lái, quay xe , thúc chân ga, trong nháy mắt biến mất trước cô.
Khi hắn đem xe rời đi, Tiếu Phù lấy lại tinh thần, phát hiện mình dưới tình huống bất ngờ, cứ như vậy bị hắn dắt mũi.
Ông trời, thật là đáng sợ...
“Chị à, làm ơn, buổi tối em sẽ thả chị trở về mà ân ái với bạn trai!” Tiếu Linh mặt đầy ám muội gọi.
Một đám phụ nữ, từ trong nhà thò đầu ra, trên mặt mọi người đều chứa ám muội nhìn Tiếu Phù, ồn ào lộn xộn thảo luận, Tiếu Phù lúng túng mỉm cười, đi tới.
Âm nhạc, tiếng cười, tiếng ly rượu va chạm... trong phòng không khí ồn ào, ở đáy lòng mỗi người hưng phấn cùng sung sướng bắt đầu không ngừng toát ra.
“Nếu là tôi, tôi sẽ không đến party.”
“Không sai, tôi tình nguyện bị nhốt cùng với bạn trai đẹp trai như thế ở trong phòng.”
“Hắn có em trai không? Anh trai cũng có thể.”
“Hoặc là bố, hay chú vừa độc thân trở lại?”
“Làm ơn, độc thân party không nói tới đàn ông, nếu không chúng ta gọi đây là độc thân party sao?” Tiếu Linh kéo chị vào trong nhà, ngửa đầu rên rỉ.
“Party độc thân chính là đem phụ nữ tập hợp lại, tán gẫu mãnh liệt về đàn ông a.”
“Tôi dám đánh cuộc, bọn họ cũng đang tán gẫu về phụ nữ, rất công bình, bệnh chung của cả nam lẫn nữ.” Một cô gái mĩ lệ ném ra những lời này.
Có thật không?
Mọi người nhất thời an tĩnh lại, hai mặt nhìn nhau, cho đến khi trong nhà đổi một ca khúc mới, họ mới tạm thời vứt bỏ vấn đề này, chuyển vào nhà thống khoái uống rượu.
Đêm khuya, party độc thân của đàn ông.
“Đừng nói anh em đối với ngươi không tốt, ở gian phòng đó có một cô gái đang chờ ngươi.” Đại Tuấn một tay khoác lên vai chú rể Jeff, ái vị nháy mắt hướng dẫn hắn.
Jeff uống gần say, trong tay còn đang nắm một ly rượu, ánh mắt đã không còn nhanh nhạy.
“Ta không thể.” Hắn dùng lý trí còn sót đáp lại.
“Đây là lần phóng túng cuối cùng trước hôn nhân của ngươi, ta bỏ ra hai trăm đô la, nhanh đi.” Đại Tuấn cổ xúy, thậm chí còn động thủ đẩy hắn một cái hướng cái hướng kia.
Jeff lảo đảo đi hai bước, đúng lúc gặp phải Lăng Thiên Tước vừa từ toilet bước ra.
“Thiên Tước, chơi vui vẻ không?” Jeff chủ động kêu.
“Rất tốt.” Lăng Thiên Tước sờ sờ điện thoại trước ngực, xác định điện thoại di dộng vẫn ở bên người. “Giấy lau tay trong toilet không còn, anh đang định gọi phục vụ tới đây.”
“Em không phải muốn đi toilet—“
Jeff đem chủ ý của bạn tốt, đem toàn bộ phiền não nói cho Lăng Thiên Tước nghe.
“Cho nên bây giờ em phải đi?” Lăng Thiên Tước hỏi.
Hắn lộ ra nét mặt giãy giụa “Em cũng không biết, có cảm giác tội ác.”
“Em cảm giác là mình cần cái này sao?” Lăng Thiên Tước một tay vịn hắn, hướng tới cửa ra vào mà bắt đầu đi tới.
“Em không biết.” Vẻ mặt Jeff mờ mịt.
“Jeff, em yêu cô gái ngày mai sẽ trở thành vợ của em sao?” Lăng Thiên Tước hỏi
“Em yêu cô ấy.” Giọng điệu nói chuyện của hắn đột nhiên kiên định.
“Vậy em không cần cùng cô gái kia, có cái gì trong tình yêu đáng giá hơn là tôn trọng và quí trọng?” Lăng Thiên Tước mang hắn đi tới xe thể thao sang trọng của mình.
Jeff giương to cặp mắt, không ngừng gật đầu “Đúng, đúng... em vẫn cảm thấy có gì không đúng, hiện tại em cuối cùng cũng rõ ràng cái cảm giác gặp quỷ vừa rồi đó là cái cảm giác gì.”
“Muốn anh tiễn em về không?” Bọn họ đã đứng bên cạnh xe.
“Tốt, cảm ơn anh, hi vọng anh có thể trở thành chồng của chị vợ em.” Jeff ngồi vào trong xe, nói xong câu đó đối với Lăng Thiên Tước liền ngã đầu ra sau nằm ngủ.
Nghe xong lời của hắn, Lăng Thiên Tước ngồi vào xe, ngây người ước chừng mấy phút, trong nháy mắt, hắn cư nhiên không muốn phản bác lời Jeff nói.
Tự cười nhạo mình, Lăng Thiên Tước quyết định đem cái này ném ra sau đầu, phát động động cơ, thúc chân ga, xe thể thao lập tức chạy nhanh đi.
Hắn tin tưởng, chờ trở lại Đài Loan rồi, tất cả cảm giác cổ quái ở đây sẽ biến mất.
Sau đó, tất cả mọi chuyện sẽ trở lại vị trí ban đầu.
“Sẽ không uống say ư?” Lăng Thiên Tước một tay kéo Tiếu Phù qua, cô đã không cách nào tự đứng ngay ngắn, lạnh lùng quét mắt nhìn một phòng tràn đầy phụ nữ uống say.
“Chị vốn là không có ý định uống rượu, em đã dùng một chút biện pháp để cho chị uống không ít.”
Tiếu Linh cặp mắt chuếnh choáng say, nhưng lời nói vẫn còn nửa tỉnh táo.
Lăng Thiên Tước lạnh lùng nhíu mày, không có nhàm chán đến mức đi hỏi chính xác dụng ý của cô dâu, nhanh chóng mang Tiếu Phù ra khỏi tiếng nhạc đinh tai nhức óc, đột nhiên hắn dừng một chút, quay đầu hỏi “Có cần cùng nhau trở về hay không?”
Tiếu Linh sửng sốt một chút, mới mỉm cười trả lời “Em có xe riêng.”
“Tốt, anh chỉ muốn nói cho em biết, chú rể đã về nhà.” Lăng Thiên Tước hi vọng hôn lễ ngày mai hoàn mĩ vô khuyết, bởi vì đó chính là hi vọng của Tiếu Phù.
“Ngoan như thế sao?” Tiếu Linh có chút kinh ngạc, “Cám ơn.”
Nhưng chỉ có hắn và mẹ hắn biết, nhà họ Lăng không có loại qui củ này, nhìn thấy thủ đoạn kiên trì của bà nội, hắn hiểu rõ hai chuyện, một là bà nội đã định thân phận cháu dâu của Tiếu Phù, hai là bà nội thật rất thích Tiếu Phù.
Ít nhất, bọn họ đã khiến bà nội vừa an tâm, lại vừa vui vẻ, coi như đã đạt tới mục đích, không phải sao?
Nhưng không biết tại sao, trong đáy lòng hắn, luôn cảm thấy có chút mất mác, loại cảm giác đó như là có vật nên thuộc về hắn, nhưng vẫn không chân chính thuộc về hắn...
Tiếu Phù trở về phòng liền ngủ thiêm thiếp, sau một hồi, Lăng Thiên Tước vì muốn cho cô chút tự tại, nên đi tắm rửa trước, khi hắn đi ra, cô vẫn đang ngủ say.
Cô thật đã dốc hết toàn lực phối hợp với tất cả quái chiêu của bà nội.
Hắn mềm lòng khẽ cười một cái, ngồi lên ghế salon, lấy laptop ra bắt đầu làm việc.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua... nhiều giờ sau, Tiếu Phù từ từ tỉnh lại, nhìn trần nhà chớp chớp mắt, đột nhiên cô nhớ tới buổi party độc thân của em gái.
“Hiện tại mấy giờ rồi?” Cô lập tức thức tỉnh, lật người từ trên giường ngồi dậy.
“Hơn bẩy giờ.” Lăng Thiên Tước liếc nhìn đồng hồ đeo tay, “Xảy ra chuyện gì?”
Tiếu Phù lấm lét nhìn trái phải một chút, mới phát hiện sắc trời rõ ràng đã tối xuống, “Buổi party độc thân.” Cô nhảy xuống giường, lầm bẩm lầu bầu “Tôi tới trễ, ngủ so với heo chết không có gì khác biệt.”
“Không có ai tới gõ cửa.” Lăng Thiên Tước có chút nghi hoặc.
“Sao anh vẫn còn ở đây?” Tiếu Phù nhảy xuống giường, đang muốn đi tới gương trang điểm để chỉnh trang, mới phát hiện trong phòng không mở đèn.
Lăng Thiên Tước giang hai tay, sau đó tắt máy “Xử lý một chút công việc.”
Hắn nói hàm hồ, mấy giờ thôi mà hắn đã xử lý xong hàng tỉ hiệp ước, chủ trì ba hội nghị, thẩm hạch hai kế hoạch quý với chủ quản nội bộ, ném ra mấy khái niệm, khiến các chủ quản tương quan hao tổn tâm trí nói lên thiết kế cụ thể...
“Anh quên mở đèn?” Vẻ nghi hoặc trên mặt cô nhiều gấp trăm lần so với hắn .
Lăng Thiên Tước không lên tiếng, nhún nhún vai, đứng dậy bật đèn trong phòng lên.
Hắn không hề quên chuyện bật đèn, chuyện như vậy sao mà lại quên được, đó là cố ý, cô ngủ được như vậy, hắn không muốn quẫy nhiễu cô, phá hư giấc ngủ của cô.
“Tiếu Linh mới vừa vào phòng liền đi ngay, cô có biết party độc thân ở chỗ nào không?” hắn tiện tay nắm một sợi tóc, mặc dù trên người chỉ là quần áo thoái mái, quí khí của hắn vẫn hoàn hảo không tổn hao một phần.
Thật là một cậu con trời may mắn.
Tiếu Phù hâm mộ liếc hắn một cái, lại nhìn thấy mình trong gương tóc tai loạn xạ, cảm giác giống như hoàng tử cùng tên ăn xin bị giam chung một phòng.
“Tôi không biết.” Cô buông tha tâm tình như đưa đám, nhanh chóng tự xử lý.
“Chỉ là, tôi có thể gọi điện thoại cho em gái, trực tiếp hỏi em ý.”
Tiếu Phù lấy điện thoại di động ra, chờ cả ngày đối phương mới nhận, hơn nữa nói không tới hai câu liền cắt đứt.
“Xảy ra chuyện gì?” Lăng Thiên Tước thấy hai vai cô suy sụp, quan tâm hỏi.
“Em gái nói 2 địa chỉ đã dính vào cửa phòng của chúng ta, địa chỉ party độc thân của nam thì ở phía trên, còn nói nếu như tôi vẫn mặc cái quần jean buổi sáng, sẽ --“
Vạch trần y phục của cô ngay tại chỗ, sau đó thay lễ phục đáng yêu cho cô.
“Hả?” nhìn thấy vẻ mặt của cô trong nháy mắt cứng đờ, hắn không hỏi cau mày nghi ngờ.
Tiếu Phù nhìn đáy mắt của hắn lộ vẻ nghi ngờ, đem câu đó chuyển hóa thành –
“—sẽ để cho tôi chết rất coi.” Đối với cảm giác của cô mà nói, đây là hai cảm giác giống nhau.
“Thật là một uy hiếp kì quái.” Lăng Thiên Tước tin tưởng, mở miệng đùa cợt.
Cô thừa nhận. “Tâm tình hiện tại của tôi thật không tốt.”
Tiếu Linh muốn cô ăn mặc như tiểu công chúa tới hội trường, vấn đề là cô chỉ chuẩn bị một lễ phục, hôm nay mà mặc, hôn lễ ngày mai phải làm sao đây?
“Nhìn ra được.” Hắn đi tới phía sau lưng cô, tầm mắt hai người giao nhau trong gương, “Lúc tâm tình của cô không tốt, sẽ đem bạn trai thành nơi trút giận?”
“Sẽ không, nhưng tôi hi vọng hắn sẽ rót ly nước ngọt cho tôi, nghe nói uống nước ngọt, sẽ làm cho tâm tình tốt lên.” Sau đó cô có thể thừa dịp hắn rời phòng để đổi y phục.
“Đó, quả nhiên tới.” Khóe miệng hắn có nụ cười yếu ớt.
“Cái gì?” Cái gì tới?
“Sai bảo bạn trai châm trà rót nước.” Lăng Thiên Tước cười vui vẻ, giống như đối với cục diện trước mắt thấy rất mới mẻ, rất thú vị.
Tiếu Phù không biến sắc nhìn hắn, nghi ngờ nhăn mày lại.
Hắn là như thế nào, chưa bao giờ lấy thức uống cho bạn gái?
“Đây là phương thức ‘sai bảo bạn trai’ sơ cấp.” Cô thấy chính mình nói cho hắn biết.
“Còn có trung cấp hay sao?”
Lăng Thiên Tước dời đi chỗ khác, đi tới đống hành lý kia, mở một rương trong đó ra, suy nghĩ một chút, lấy ra một lễ phục thanh nhã màu xanh lục.
Đây là lễ gặp mặt của bà nội cho cô, hắn còn thuận tay lấy ra một cái dây chuyền kim cương hình Hải Tinh.
“Ngày mai lúc ăn cơm, anh sẽ biết thêm rằng xử lý các loại hải sản vỏ cứng sẽ làm cho đàn ông phát điên.” Tiếu Phù lên tiếng đe dọa hắn.
“Tôi sẽ phải bóc tôm hoặc là cua cho cô?” Hắn đi tới phía sau của cô, trên mặt hiện lên một nét kinh ngạc không thể tưởng tượng nổi.
“Không cần, không thể quá phận đối với bạn trai giả, chỉ cần ‘sai bảo bạn trai’ sơ cấp là được rồi.” Tiếu Phù xoay người, đối mặt với hắn, “Chỉ là đàn ông bình thường đúng là phải làm chuyện như vậy.”
“Tôi cũng là đàn ông bình thường.” Hắn mạnh mẽ phản đối.
“Anh không phải đàn ông bình thường.” Cô cải chính.
“Vậy tôi là cái gì?” Hắn có dự cảm hắn sẽ không thích câu trả lời của cô.
“Là bạch mã hoàng tử trong lòng mọi cô gái.” Cô mỉm cười với hắn.
Gia cảnh tốt, năng lực mạnh, đẹp trai, riêng ba điểm này đã đủ để hắn phong lưu khoái hoạt cả đời này, huống chi hắn còn rất nhiều ưu điểm khác.
Chỉ là cho dù hắn hoàn mĩ, cô cũng không cho phép mình thích hắn, bởi vì hắn hoa tâm, hơn nữa đối với phụ nữ không đặt tâm tư.
Nếu có cô gái nào muốn hắn “dụng tâm” với mình, hắn sẽ còn cười và hỏi ngược lại “Muốn ăn điểm tâm gì?” – một tên đàn ông vô tâm tiêu chuẩn.
Điều làm cô muốn tránh xa nhất chính là, nếu có cô gái nào vì tính khí đó của hắn mà rời đi, hắn cũng sẽ không đuổi theo, dù thế nào đi nữa hắn sẽ luôn tìm thấy việc vui khác, hoặc bị “việc vui khác” tìm tới.
Đáy lòng Tiếu Phù rất rõ ràng, loại thái độ yêu này không phải loại mà cô muốn, cô cần một tình yêu có quí trọng, có chuyên chú, có thâm trầm, ăn ý mười phần.
Nói một cách khác, cô tình nguyện cô độc, cũng không muốn đặt hắn vào “danh sách tuyển lựa bạn trai”, tự chuốc lấy cực khổ, cô không có ngu như vậy.
Yêu giả dối càng hỏng bét hơn so với cô đơn, hai người tịch mịch đáng sợ hơn so với một người tịch mịch. Không những chỉ phải chịu tịch mịch bên ngoài, mà còn bị buộc phải tiếp nhận mềm yếu của chính mình.
Cô có thể bị người của toàn thế giới ghét, nhưng tuyệt đối không nghĩ bị chính mình ghét.
“Cô cũng nghĩ tôi vậy sao?” Lăng Thiên Tước thu hồi thái độ nhẽ nhõm, đưa mắt nhìn chăm chú vào mắt cô.
“Tôi cái gì?” Tiếu Phù định thần.
Lăng Thiên Tước không làm ra vẻ bí hiểm, cũng không né tránh, thẳng tắp tầm mắt nhìn chằm chằm cô hỏi: “Trong cảm nhận của cô tôi cũng là bạch mã hoàng tử sao?”
“Không phải.” Cô sửng sốt một chút, mới vội vàng tỏ thái độ.
“Vậy tôi là cái gì?” Hắn vừa mới hỏi xong, mới phát hiện ra rằng mình rất muốn lấy ra đáp án này từ trong miệng cô.
Tại sao? Hắn hỏi ngược lại mình.
“Anh trong lòng tôi là ông chủ kiếm tiền giỏi nhất, có thể để cho người ta an tâm vĩnh viễn ở lại công ty của anh mà không sợ mình sẽ bị giảm biên chế hoặc là công ty đột nhiên bị phá sản.” Cô trả lời rất nghiêm túc.
Lăng Thiên Tước không hiểu cái cảm giác mất mát nặng nề ở đáy lòng này là chuyện gì, nhưng hắn lại nghe thấy chính mình hỏi
“Cho nên trong mắt cô, tôi chỉ là một bộ máy kiếm tiền?”
Tiếu Phù trong đầu đầy nghi ngờ, ngửa đầu, nhìn vào đáy mắt khát vọng của hắn, không nhịn được mà cau mày.
Là cô nhìn lầm rồi, đúng không?
“Từ góc độ nhân viên mà nhìn, đây là điểm quan trọng nhất, phải thay đổi công tác sẽ làm cho người ta cảm thấy rất khủng hoảng.”
Cô tự nhận mình rất khách quan mở miệng giải thích.
Từ góc độ nhân viên?
Hắn ở đáy lòng cười khổ một cái, cũng đúng, cô là nhân viên của hắn không sai, rốt cục hắn mong đợi cái gì từ cô?
Hắn không nói thêm gì nữa, đem quần áo trong tay đưa cho cô, chỉ nhàn nhạt nói một câu “Cô có thể mặc cái này.”
Nói xong cũng không quay đầu, rời phòng.
Tiếu Phù nhìn bóng lưng rời đi của hắn, cảm giác có chút cao ngạo cô độc.
Nhanh chóng chỉnh trang để lên đường, Lăng Thiên Tước lái chiếc xe thể thao sang trọng đưa cô đến hội trường party độc thân, vừa tới cửa, tiếng động cơ trầm thấp vừa mới ngừng, đã nhìn thấy mấy người phụ nữ len lén nhìn bọn họ qua cửa sổ mãi cho đến khi Tiếu Linh xuất hiện, đem bọn họ đuổi đi , rồi nháy mắt mấy cái với cô.
Trong phút chốc, Tiếu Phù hiểu toàn bộ.
Em gái không đến trước cửa kêu cô dậy, là cố ý chế tạo cơ hội đơn độc cho bọn họ.
“Mấy giờ tôi tới đón cô?” Lăng Thiên Tước vừa mở cửa vừa mở miệng hỏi thăm.
“Cái gì?” Cô vẫn còn đang bị vùi lấp trong sự thực vừa lĩnh ngộ.
“Party của các cô mấy giờ kết thúc?” Hắn đổi cách nói.
“Tôi không biết, nhưng mà bên này chúng tôi phải có xe trở về.” Cô đột nhiên lĩnh ngộ được dụng ý của hắn, vội vàng mở miệng “Anh không phải đặc biệt tới đón tôi.”
“Loại party này bình thường sẽ uống rất say, khi nào cô rời đi,phải gọi cho tôi.” Hắn không chấp nhận cự tuyệt, cường ngạnh giao phó.
“Tôi sẽ không uống say.” Cô bảo đảm.
Lăng Thiên Tước không đáp lời, chỉ nhìn cô, cho đến khi cô bị hắn nhìn chăm chú “khác thường” tới mức hai gò má nóng lên, mới chậm rãi cúi đầu.
“Mặc kệ mấy giờ, điện thoại cho tôi.” Hắn lại phân phó lần nữa.
Tiếu Phù có nghi ngờ ở đáy mắt, “Anh xác định?”. Cô nhíu mày, “nói không chừng thời điểm tôi gọi cho anh, anh đang cuồng hoan.”
“Tôi sẽ đi qua đón cô, mặc kệ thời điểm cô gọi tôi đang làm cái gì, OK?”
Lăng Thiên Tước dùng ngón tay nâng cằm của cô lên, cặp mắt nhìn chăm chú vào cô.
“Nếu như anh kiên trì...” Cô vẫn có một chút không rõ chân tướng, hắn xác định như vậy sẽ không phiền toái hắn sao?
“Tôi kiên trì.” Hắn trực tiếp tỏ rõ thái độ.
“Tốt, tôi lúc muốn đi sẽ gọi cho anh, nếu anh không nhận, tôi liền cùng mọi người đi về.” Tiếu Phù mặc dù không biết rõ, nhưng thấy hắn kiên trì một cách khác thường, liền đổi lời nói.
“Nhất định phải gọi cho tôi.” Lăng Thiên Tước không sợ người khác làm phiền lại giao phó lần nữa.
Hắn không muốn cô ngồi xe của người khác, nhất là ngồi chung xe cùng một đám phụ nữ uống say, hắn không hi vọng có bất kì chuyện gì không ngờ xảy ra với cô.
“Vâng.” Cô xem hắn một cái, hoài nghi hắn có chú ý tới hay không, giọng nói của hắn bây giờ tương đối giống ông chủ, chứ không phải là bạn trai.
“Đừng đùa quá khùng.” Hắn buông tay ra, để cô xuống xe.
“Dạ, bạn trai đại nhân.”
Cô cố ý cường điệu hai chữ “Đại nhân” , để cho hắn phát hiện mình cường thế, bỗng nhiên hắn cười lên một tiếng.
Tiếu Phù nhìn mị lực max điểm của hắn, trong nháy mắt cảm thấy đáy lòng bị níu chặt.
Phạm qui, cô ở đáy lòng lầu bầu.
Chỉ là bạn trai giả mà thôi, còn phóng điện mãnh liệt đối với cô như vậy, ngộ nhỡ cô vì mấy phóng túng nhỏ nhỏ mấy ngày nay mà đùa thành thật thì làm sao đây?
Hắn thật là cũng không có một chút cảnh giới.
Tiếu Phù xuống xe, không dám nhìn hắn một cái, vội vã bước lên đường, đi nhanh tới hội trường, đột nhiên hai tiếng còi xe vang lên từ phía sau cô.
Cô quay đầu lại, vừa lúc thấy hắn hướng mình phất tay một cái.
Cơ hồ là bản năng phản ứng, cũng có thể giải thích là bị mị lực của hắn dẫn dắt, Tiếu Phù căn bản không có biện pháp suy nghĩ, cũng giơ tay lên, hướng hắn phất tay một cái.
Lấy được đáp lại hài lòng, Lăng Thiên Tước một tay khống chế tay lái, quay xe , thúc chân ga, trong nháy mắt biến mất trước cô.
Khi hắn đem xe rời đi, Tiếu Phù lấy lại tinh thần, phát hiện mình dưới tình huống bất ngờ, cứ như vậy bị hắn dắt mũi.
Ông trời, thật là đáng sợ...
“Chị à, làm ơn, buổi tối em sẽ thả chị trở về mà ân ái với bạn trai!” Tiếu Linh mặt đầy ám muội gọi.
Một đám phụ nữ, từ trong nhà thò đầu ra, trên mặt mọi người đều chứa ám muội nhìn Tiếu Phù, ồn ào lộn xộn thảo luận, Tiếu Phù lúng túng mỉm cười, đi tới.
Âm nhạc, tiếng cười, tiếng ly rượu va chạm... trong phòng không khí ồn ào, ở đáy lòng mỗi người hưng phấn cùng sung sướng bắt đầu không ngừng toát ra.
“Nếu là tôi, tôi sẽ không đến party.”
“Không sai, tôi tình nguyện bị nhốt cùng với bạn trai đẹp trai như thế ở trong phòng.”
“Hắn có em trai không? Anh trai cũng có thể.”
“Hoặc là bố, hay chú vừa độc thân trở lại?”
“Làm ơn, độc thân party không nói tới đàn ông, nếu không chúng ta gọi đây là độc thân party sao?” Tiếu Linh kéo chị vào trong nhà, ngửa đầu rên rỉ.
“Party độc thân chính là đem phụ nữ tập hợp lại, tán gẫu mãnh liệt về đàn ông a.”
“Tôi dám đánh cuộc, bọn họ cũng đang tán gẫu về phụ nữ, rất công bình, bệnh chung của cả nam lẫn nữ.” Một cô gái mĩ lệ ném ra những lời này.
Có thật không?
Mọi người nhất thời an tĩnh lại, hai mặt nhìn nhau, cho đến khi trong nhà đổi một ca khúc mới, họ mới tạm thời vứt bỏ vấn đề này, chuyển vào nhà thống khoái uống rượu.
Đêm khuya, party độc thân của đàn ông.
“Đừng nói anh em đối với ngươi không tốt, ở gian phòng đó có một cô gái đang chờ ngươi.” Đại Tuấn một tay khoác lên vai chú rể Jeff, ái vị nháy mắt hướng dẫn hắn.
Jeff uống gần say, trong tay còn đang nắm một ly rượu, ánh mắt đã không còn nhanh nhạy.
“Ta không thể.” Hắn dùng lý trí còn sót đáp lại.
“Đây là lần phóng túng cuối cùng trước hôn nhân của ngươi, ta bỏ ra hai trăm đô la, nhanh đi.” Đại Tuấn cổ xúy, thậm chí còn động thủ đẩy hắn một cái hướng cái hướng kia.
Jeff lảo đảo đi hai bước, đúng lúc gặp phải Lăng Thiên Tước vừa từ toilet bước ra.
“Thiên Tước, chơi vui vẻ không?” Jeff chủ động kêu.
“Rất tốt.” Lăng Thiên Tước sờ sờ điện thoại trước ngực, xác định điện thoại di dộng vẫn ở bên người. “Giấy lau tay trong toilet không còn, anh đang định gọi phục vụ tới đây.”
“Em không phải muốn đi toilet—“
Jeff đem chủ ý của bạn tốt, đem toàn bộ phiền não nói cho Lăng Thiên Tước nghe.
“Cho nên bây giờ em phải đi?” Lăng Thiên Tước hỏi.
Hắn lộ ra nét mặt giãy giụa “Em cũng không biết, có cảm giác tội ác.”
“Em cảm giác là mình cần cái này sao?” Lăng Thiên Tước một tay vịn hắn, hướng tới cửa ra vào mà bắt đầu đi tới.
“Em không biết.” Vẻ mặt Jeff mờ mịt.
“Jeff, em yêu cô gái ngày mai sẽ trở thành vợ của em sao?” Lăng Thiên Tước hỏi
“Em yêu cô ấy.” Giọng điệu nói chuyện của hắn đột nhiên kiên định.
“Vậy em không cần cùng cô gái kia, có cái gì trong tình yêu đáng giá hơn là tôn trọng và quí trọng?” Lăng Thiên Tước mang hắn đi tới xe thể thao sang trọng của mình.
Jeff giương to cặp mắt, không ngừng gật đầu “Đúng, đúng... em vẫn cảm thấy có gì không đúng, hiện tại em cuối cùng cũng rõ ràng cái cảm giác gặp quỷ vừa rồi đó là cái cảm giác gì.”
“Muốn anh tiễn em về không?” Bọn họ đã đứng bên cạnh xe.
“Tốt, cảm ơn anh, hi vọng anh có thể trở thành chồng của chị vợ em.” Jeff ngồi vào trong xe, nói xong câu đó đối với Lăng Thiên Tước liền ngã đầu ra sau nằm ngủ.
Nghe xong lời của hắn, Lăng Thiên Tước ngồi vào xe, ngây người ước chừng mấy phút, trong nháy mắt, hắn cư nhiên không muốn phản bác lời Jeff nói.
Tự cười nhạo mình, Lăng Thiên Tước quyết định đem cái này ném ra sau đầu, phát động động cơ, thúc chân ga, xe thể thao lập tức chạy nhanh đi.
Hắn tin tưởng, chờ trở lại Đài Loan rồi, tất cả cảm giác cổ quái ở đây sẽ biến mất.
Sau đó, tất cả mọi chuyện sẽ trở lại vị trí ban đầu.
“Sẽ không uống say ư?” Lăng Thiên Tước một tay kéo Tiếu Phù qua, cô đã không cách nào tự đứng ngay ngắn, lạnh lùng quét mắt nhìn một phòng tràn đầy phụ nữ uống say.
“Chị vốn là không có ý định uống rượu, em đã dùng một chút biện pháp để cho chị uống không ít.”
Tiếu Linh cặp mắt chuếnh choáng say, nhưng lời nói vẫn còn nửa tỉnh táo.
Lăng Thiên Tước lạnh lùng nhíu mày, không có nhàm chán đến mức đi hỏi chính xác dụng ý của cô dâu, nhanh chóng mang Tiếu Phù ra khỏi tiếng nhạc đinh tai nhức óc, đột nhiên hắn dừng một chút, quay đầu hỏi “Có cần cùng nhau trở về hay không?”
Tiếu Linh sửng sốt một chút, mới mỉm cười trả lời “Em có xe riêng.”
“Tốt, anh chỉ muốn nói cho em biết, chú rể đã về nhà.” Lăng Thiên Tước hi vọng hôn lễ ngày mai hoàn mĩ vô khuyết, bởi vì đó chính là hi vọng của Tiếu Phù.
“Ngoan như thế sao?” Tiếu Linh có chút kinh ngạc, “Cám ơn.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.