Chương 19:
Lạc Dã Du Phong
14/03/2024
Thường Thanh ôm Thẩm Mạt đến gian nhà chính, ngồi xuống ghế dựa.
Thẩm Mạt dạng chân ngồi trên đùi anh, tiểu huyệt vẫn luôn ngậm lấy gậy thịt.
“Nói, em có thích bị anh “xuyên” hay không?” Thường Thanh thả tay ra, cầm lấy hai luồng mềm mại đã bị anh mo"t đầy vết đỏ.
Thẩm Mạt cưỡi trên người Thường Thanh, cảm nhận rõ ràng vật kia càng ngày càng cứng rắn, tiểu huyệt dần dần căng kín, tinh dich trước đó vẫn còn, anh hơi đầy hông về phía trước, hoàn toàn không có trở ngại.
Nếu như cô trả lời là thích, cô dám khẳng định cái hung khí này trong nháy mắt sẽ xuyên thủng qua cô luôn á.
Nhưng không phải cô thích nó sao?
Không, đời này cô chưa bao giờ thân mật với một người đàn ông đến như vậy. Kiểu thân mật này cũng mang lại cho cô niềm vui tột cùng. Cô đã bao nhiêu năm rồi không có cười qua, nhưng thỉnh thoảng anh đã làm cô nhếch miệng.
Cảm giác được người khác yêu mến, quý trọng thật là tốt, huống chi anh ấy không những yêu mến quý trọng cô, mà còn khát vọng cô.
Thẩm Mạt khẽ đứng dậy, ngón chân đứng trên mặt đất, mông nhấc lên, hơi tách khỏi cự long, lại rơi xuống, lần nữa nuốt lấy đầu rồng vào bên trong cơ thể.
Chỉ là, cô cảm thấy đầu rồng dường như lại vừa phình ra thêm một ít.
“Anh bảo em tự mình tới, là như thế này đúng không?” Thẩm Mạt bám vào cổ Thường Thanh, nâng cằm hỏi anh.
Hơi thở Thường Thanh có chút ngưng trệ, anh nghĩ cô sẽ xấu hổ khi chủ động, anh còn đang suy nghĩ làm cách nào để dụ dỗ cô đồng ý nữa nè.
Không ngờ, cô lại có thể phóng túng như vậy.
"Mat Mat."
Giọng nói người đàn ông càng thêm khàn khàn.
“Đúng rồi, làm lại lần nữa đi em.”
Nhìn thấy vẻ mặt ẩn nhẫn của Thường Thanh, Thầm Mạt cắn cắn môi, dùng mũi chân nâng lên ngồi xuống hết lần này đến lần khác.
Hai luồng đẫy đà vừa mềm mại, vừa trắng nõn lắc lư theo từng động tác của cô, hai quả anh đào đã đứng thẳng dao động trước mắt người đàn ông, khiến anh thèm thuồng mà nuốt nước miếng.
Ngay lập tức, Thường Thanh nắm lấy chúng, hướng về phía trước xoa nắn, ép hai quả anh đào lại gần kề cùng một chỗ, sau đó anh cúi đầu ngậm lấy, hút vào trong miệng, nhẹ nhàng gặm cắn, mo"t mạnh.
Thẩm Mạt hít một hơi, cảm thấy nhục huyệt vừa tê dại vừa ngứa ngáy, khiến cho cô kìm lòng không đậu co chặt, động tác lên xuống phun ra nuốt vào đầu rồng đang càng ngày càng trướng to.
Thẩm Mạt không ngừng khuấy động, phía dưới cơ thể cô ngày càng ẩm ướt, hòa lẫn với tinh dich, trở nên lầy lội.
Thẩm Mạt có thể cảm giác được hai cánh hoa bị tách ra để lộ nhụy hoa, làn da ở nơi hai người kết hợp thỉnh thoảng ma sát với nhau, cỏ dại thô cứng của anh đúng lúc sẽ cọ qua, khiến cho toàn thân cô run lên, lòng bàn chân như nhũn
ra.
Thẩm Mạt thử ma sát nhẹ nhàng, đột nhiên cô hiểu ra và nắm được tiết tấu, quyền chủ động là ở nơi cô, cô biết phải làm như thế nào để cho mình cao trào.
Thẩm Mạt khẽ rên rỉ, mặc kệ Thường Thanh tùy ý liến mo"t bộ ngực của cô, khoái cảm đánh sâu vào trong nhục huyệt, khiến cô ngay lập tức muốn ngồi sâu hơn, cô khống chế lực đạo ma sát nhụy hoa, hai chân cùng với cơ mông siết chặt, quấn chặt lấy cự long to lớn, không đến bao lâu, tiểu huyệt đột ngột co thắt, cô lên đình.
Ngoại trừ chơi đùa hai chú thỏ, Thường Thanh không hề nhúc nhích. Anh yêu chết dáng vẻ Thầm Mạt ở trên người anh lên lên xuống xuống, mặc dù anh trướng muốn chết nhưng vẫn không dám di chuyển.
Anh sợ làm cô mất hứng, mãi cho đến khi cảm nhận được cô thắt chặt, mặt cô đỏ ửng bởi vì khoái ©ản cực hạn, điều này còn làm anh hưng phấn hơn so với việc chính miệng cô nói với anh là thích bị anh làm.
Thấy Thẩm Mạt đã tỉnh táo, Thường Thanh ôm cô xuống.
“Vịn lấy ghế đi em, đến lượt anh.”
Nói rồi Thường Thanh từ phía sau nắm lấy eo mông Thẩm Mạt, khiến cho cô khom lưng vịn lấy cái ghế.
Vòng eo thon thả, hai mông đầy đặn và trắng nõn, dưới mông là suối nguồn đẫm nước, cửa động mấp máy nhu hòa, những cái này đối với đàn ông chính là kích thí©f trí mạng.
Thường Thanh nặng nề hít sâu, cầm lấy cự long dính đầy thủy dịch, đầu rồng to lớn chống lên huyệt khẩu, đâm vào!
Bàn tay to lớn vừa đen sạm, vừa thô ráp bóp chặt thịt mông trắng tuyết, lưu lại từng vệt đỏ trên làn da mềm mại, cự vật thô to ra ra vào vào huyệt khẩu đỏ tươi, “phốc phốc” vang dội.
Thẩm Mạt nắm chặt cái ghế, mông eo căng hết mức.
Cô chịu đựng động tác dữ dội của người đàn ông, chân cô bắt đầu tê dại, nhưng chân tâm cô thì càng tê dại hơn.
Mỗi một lần va chạm, hai túi da của người đàn ông đập mạnh vào nhụy hoa, khiến cho dư vị cao trào vừa mới tiêu tan lại bùng lên, cô không khống chế được mở miệng rên rỉ, hưởng thụ khoái do người đàn ông phía sau mang
tới.
Khi cự long chống đỡ ở huyệt khẩu bất động, cũng là lúc động tác dữ dội của người đàn ông kết thúc.
Cự long ngẩng cao đầu, giật giật phun ra từng luồng dịch đụ.c nóng bỏng.
Thường Thanh từ phía sau ôm lấy Thẩm Mạt, rồi từ từ co giật trong chốc lát mới buông cô ra.
Ánh đèn lẻ loi như hạt đậu, hai thân thể lúc thì tách rời, khi thì vấn vương quấn quít thật lâu, mãi đến sau nửa đêm mới chìm vào bóng tối, ôm nhau mà ngủ.
Khi Thầm Mạt tỉnh lại đã là buổi trưa, trên giường chỉ còn mỗi mình cô.
Sau khi rửa mặt chải đầu xong, Thẩm Mạt phát hiện Thường Thanh đã làm xong cơm nước đặt ở trên bàn, dùng l*ng bàn đậy lại, người thì đi đâu không biết.
Thẩm Mạt không có ăn cơm trước, cô đi dạo một vòng trong sân, xem các vật dụng trong bếp, nồi, niêu, xoong, chảo, chén, muỗng, dĩa, gạo, dầu, mắm, muối....tất cả đều sờ qua một lần.
Thường Thanh không có ở nhà, cô phải tự mình làm cơm, đợi lát Thường Thanh trở về phải nhờ anh dạy cô một ít mới được.
Thường Thanh không biết đã trở về từ khi nào, anh nhìn thấy Thẩm Mạt đang đứng trong phòng bếp sờ đông ngó tây, không khỏi nhếch miệng cười.
“Mạt Mạt, chuyện cơm nước em không cần lo đâu, thím Ngũ ở kế bên nhà sẽ giúp em, giặt quần áo cũng vậy, em rảnh rỗi thì mỗi ngày đọc một ít sách là được.”
Thẩm Mạt buông một cây xẻng sắt xuống, gãi gãi tai.
“Em cái gì cũng không biết, nếu thím Ngũ qua đây, chắc em phải học nhờ thím ấy vài thứ a!”
Thường Thanh sải bước đi đến, nắm lấy tay Thẩm Mạt dắt cô vào phòng.
“Mạt Mạt, có quyển sách này anh rất thích, không biết em đã đọc qua chưa?”
Nói rồi Thường Thanh kéo Thẩm Mạt đến trước giá sách đơn sơ.
Anh lấy ra một quyển sách thoạt nhìn có vẻ cũ kỹ, bìa sách được bọc bằng da trâu.
Thẩm Mạt nhận lấy, mở ra trang thứ nhất.
Thẩm Mạt quả thực kinh ngạc, cô cho rằng người tràn ngập hơi thở đàn ông như Thường Thanh sẽ không đọc được loại ghi chú cuộc sống tốt đẹp này.
Thẩm Mạt nhìn lại giá sách lần nữa, có sách sử, tập thơ của học giả nổi tiếng trong và ngoài nước, tản văn, tạp văn, tiểu thuyết, còn có mấy quyền nói về cải cách xã hội cùng với sách kinh tế.
Rất lộn xộn.
Mà trong tay cô càng càng có vẻ lạc long so với chúng.
“Anh khao khát cuộc sống của họ, hy vọng sẽ được cùng với em tình thâm không đổi như họ, nhưng anh là một người đàn ông thô lỗ, không cam lòng nghèo, nên tự nhiên không muốn lặp lại bi kịch của họ.”
Thường Thanh từ phía sau ôm lấy Thẩm Mạt vào: “Hiểu chưa? Mạt Mạt, anh muốn cùng em đi đến cuối đời, cùng nhau già đi, không ai bỏ rơi ai lại.”
Thẩm Mạt nắm chặt cuốn sách, chóp mũi không biết vì sao cay cay.
Người đàn ông phía sau, cô quen biết không đến 3 ngày.
Thế nhưng anh lại hứa hẹn với cô trọn đời.
Nhớ đến lúc cô vừa uống xong chén rượu cao lương, anh nói: “Uống xong chén rượu này, chúng ta cùng nhau già đi.”
Cô chợt nhận ra, anh không phải khách sáo, không phải giả dối, anh thực sự đang thực hiện điều đó.
“Thường Thanh, anh phải nhanh trở về nhé, em chờ anh.”
Thẩm Mạt xoay người, khẽ ôm lấy cánh tay cường tráng của anh.
Khoảnh khắc tiếp theo cô đã bị đôi môi nóng bỏng hôn lấy.
“Anh nhất định sẽ nhanh trở về, mỗi ngày, mỗi đêm đều “yêu thương” em!”
Nói xong, Thường Thanh di chuyển hông, hung hăng đẩy Thẩm Mạt một cái.
Thẩm Mạt dạng chân ngồi trên đùi anh, tiểu huyệt vẫn luôn ngậm lấy gậy thịt.
“Nói, em có thích bị anh “xuyên” hay không?” Thường Thanh thả tay ra, cầm lấy hai luồng mềm mại đã bị anh mo"t đầy vết đỏ.
Thẩm Mạt cưỡi trên người Thường Thanh, cảm nhận rõ ràng vật kia càng ngày càng cứng rắn, tiểu huyệt dần dần căng kín, tinh dich trước đó vẫn còn, anh hơi đầy hông về phía trước, hoàn toàn không có trở ngại.
Nếu như cô trả lời là thích, cô dám khẳng định cái hung khí này trong nháy mắt sẽ xuyên thủng qua cô luôn á.
Nhưng không phải cô thích nó sao?
Không, đời này cô chưa bao giờ thân mật với một người đàn ông đến như vậy. Kiểu thân mật này cũng mang lại cho cô niềm vui tột cùng. Cô đã bao nhiêu năm rồi không có cười qua, nhưng thỉnh thoảng anh đã làm cô nhếch miệng.
Cảm giác được người khác yêu mến, quý trọng thật là tốt, huống chi anh ấy không những yêu mến quý trọng cô, mà còn khát vọng cô.
Thẩm Mạt khẽ đứng dậy, ngón chân đứng trên mặt đất, mông nhấc lên, hơi tách khỏi cự long, lại rơi xuống, lần nữa nuốt lấy đầu rồng vào bên trong cơ thể.
Chỉ là, cô cảm thấy đầu rồng dường như lại vừa phình ra thêm một ít.
“Anh bảo em tự mình tới, là như thế này đúng không?” Thẩm Mạt bám vào cổ Thường Thanh, nâng cằm hỏi anh.
Hơi thở Thường Thanh có chút ngưng trệ, anh nghĩ cô sẽ xấu hổ khi chủ động, anh còn đang suy nghĩ làm cách nào để dụ dỗ cô đồng ý nữa nè.
Không ngờ, cô lại có thể phóng túng như vậy.
"Mat Mat."
Giọng nói người đàn ông càng thêm khàn khàn.
“Đúng rồi, làm lại lần nữa đi em.”
Nhìn thấy vẻ mặt ẩn nhẫn của Thường Thanh, Thầm Mạt cắn cắn môi, dùng mũi chân nâng lên ngồi xuống hết lần này đến lần khác.
Hai luồng đẫy đà vừa mềm mại, vừa trắng nõn lắc lư theo từng động tác của cô, hai quả anh đào đã đứng thẳng dao động trước mắt người đàn ông, khiến anh thèm thuồng mà nuốt nước miếng.
Ngay lập tức, Thường Thanh nắm lấy chúng, hướng về phía trước xoa nắn, ép hai quả anh đào lại gần kề cùng một chỗ, sau đó anh cúi đầu ngậm lấy, hút vào trong miệng, nhẹ nhàng gặm cắn, mo"t mạnh.
Thẩm Mạt hít một hơi, cảm thấy nhục huyệt vừa tê dại vừa ngứa ngáy, khiến cho cô kìm lòng không đậu co chặt, động tác lên xuống phun ra nuốt vào đầu rồng đang càng ngày càng trướng to.
Thẩm Mạt không ngừng khuấy động, phía dưới cơ thể cô ngày càng ẩm ướt, hòa lẫn với tinh dich, trở nên lầy lội.
Thẩm Mạt có thể cảm giác được hai cánh hoa bị tách ra để lộ nhụy hoa, làn da ở nơi hai người kết hợp thỉnh thoảng ma sát với nhau, cỏ dại thô cứng của anh đúng lúc sẽ cọ qua, khiến cho toàn thân cô run lên, lòng bàn chân như nhũn
ra.
Thẩm Mạt thử ma sát nhẹ nhàng, đột nhiên cô hiểu ra và nắm được tiết tấu, quyền chủ động là ở nơi cô, cô biết phải làm như thế nào để cho mình cao trào.
Thẩm Mạt khẽ rên rỉ, mặc kệ Thường Thanh tùy ý liến mo"t bộ ngực của cô, khoái cảm đánh sâu vào trong nhục huyệt, khiến cô ngay lập tức muốn ngồi sâu hơn, cô khống chế lực đạo ma sát nhụy hoa, hai chân cùng với cơ mông siết chặt, quấn chặt lấy cự long to lớn, không đến bao lâu, tiểu huyệt đột ngột co thắt, cô lên đình.
Ngoại trừ chơi đùa hai chú thỏ, Thường Thanh không hề nhúc nhích. Anh yêu chết dáng vẻ Thầm Mạt ở trên người anh lên lên xuống xuống, mặc dù anh trướng muốn chết nhưng vẫn không dám di chuyển.
Anh sợ làm cô mất hứng, mãi cho đến khi cảm nhận được cô thắt chặt, mặt cô đỏ ửng bởi vì khoái ©ản cực hạn, điều này còn làm anh hưng phấn hơn so với việc chính miệng cô nói với anh là thích bị anh làm.
Thấy Thẩm Mạt đã tỉnh táo, Thường Thanh ôm cô xuống.
“Vịn lấy ghế đi em, đến lượt anh.”
Nói rồi Thường Thanh từ phía sau nắm lấy eo mông Thẩm Mạt, khiến cho cô khom lưng vịn lấy cái ghế.
Vòng eo thon thả, hai mông đầy đặn và trắng nõn, dưới mông là suối nguồn đẫm nước, cửa động mấp máy nhu hòa, những cái này đối với đàn ông chính là kích thí©f trí mạng.
Thường Thanh nặng nề hít sâu, cầm lấy cự long dính đầy thủy dịch, đầu rồng to lớn chống lên huyệt khẩu, đâm vào!
Bàn tay to lớn vừa đen sạm, vừa thô ráp bóp chặt thịt mông trắng tuyết, lưu lại từng vệt đỏ trên làn da mềm mại, cự vật thô to ra ra vào vào huyệt khẩu đỏ tươi, “phốc phốc” vang dội.
Thẩm Mạt nắm chặt cái ghế, mông eo căng hết mức.
Cô chịu đựng động tác dữ dội của người đàn ông, chân cô bắt đầu tê dại, nhưng chân tâm cô thì càng tê dại hơn.
Mỗi một lần va chạm, hai túi da của người đàn ông đập mạnh vào nhụy hoa, khiến cho dư vị cao trào vừa mới tiêu tan lại bùng lên, cô không khống chế được mở miệng rên rỉ, hưởng thụ khoái do người đàn ông phía sau mang
tới.
Khi cự long chống đỡ ở huyệt khẩu bất động, cũng là lúc động tác dữ dội của người đàn ông kết thúc.
Cự long ngẩng cao đầu, giật giật phun ra từng luồng dịch đụ.c nóng bỏng.
Thường Thanh từ phía sau ôm lấy Thẩm Mạt, rồi từ từ co giật trong chốc lát mới buông cô ra.
Ánh đèn lẻ loi như hạt đậu, hai thân thể lúc thì tách rời, khi thì vấn vương quấn quít thật lâu, mãi đến sau nửa đêm mới chìm vào bóng tối, ôm nhau mà ngủ.
Khi Thầm Mạt tỉnh lại đã là buổi trưa, trên giường chỉ còn mỗi mình cô.
Sau khi rửa mặt chải đầu xong, Thẩm Mạt phát hiện Thường Thanh đã làm xong cơm nước đặt ở trên bàn, dùng l*ng bàn đậy lại, người thì đi đâu không biết.
Thẩm Mạt không có ăn cơm trước, cô đi dạo một vòng trong sân, xem các vật dụng trong bếp, nồi, niêu, xoong, chảo, chén, muỗng, dĩa, gạo, dầu, mắm, muối....tất cả đều sờ qua một lần.
Thường Thanh không có ở nhà, cô phải tự mình làm cơm, đợi lát Thường Thanh trở về phải nhờ anh dạy cô một ít mới được.
Thường Thanh không biết đã trở về từ khi nào, anh nhìn thấy Thẩm Mạt đang đứng trong phòng bếp sờ đông ngó tây, không khỏi nhếch miệng cười.
“Mạt Mạt, chuyện cơm nước em không cần lo đâu, thím Ngũ ở kế bên nhà sẽ giúp em, giặt quần áo cũng vậy, em rảnh rỗi thì mỗi ngày đọc một ít sách là được.”
Thẩm Mạt buông một cây xẻng sắt xuống, gãi gãi tai.
“Em cái gì cũng không biết, nếu thím Ngũ qua đây, chắc em phải học nhờ thím ấy vài thứ a!”
Thường Thanh sải bước đi đến, nắm lấy tay Thẩm Mạt dắt cô vào phòng.
“Mạt Mạt, có quyển sách này anh rất thích, không biết em đã đọc qua chưa?”
Nói rồi Thường Thanh kéo Thẩm Mạt đến trước giá sách đơn sơ.
Anh lấy ra một quyển sách thoạt nhìn có vẻ cũ kỹ, bìa sách được bọc bằng da trâu.
Thẩm Mạt nhận lấy, mở ra trang thứ nhất.
Thẩm Mạt quả thực kinh ngạc, cô cho rằng người tràn ngập hơi thở đàn ông như Thường Thanh sẽ không đọc được loại ghi chú cuộc sống tốt đẹp này.
Thẩm Mạt nhìn lại giá sách lần nữa, có sách sử, tập thơ của học giả nổi tiếng trong và ngoài nước, tản văn, tạp văn, tiểu thuyết, còn có mấy quyền nói về cải cách xã hội cùng với sách kinh tế.
Rất lộn xộn.
Mà trong tay cô càng càng có vẻ lạc long so với chúng.
“Anh khao khát cuộc sống của họ, hy vọng sẽ được cùng với em tình thâm không đổi như họ, nhưng anh là một người đàn ông thô lỗ, không cam lòng nghèo, nên tự nhiên không muốn lặp lại bi kịch của họ.”
Thường Thanh từ phía sau ôm lấy Thẩm Mạt vào: “Hiểu chưa? Mạt Mạt, anh muốn cùng em đi đến cuối đời, cùng nhau già đi, không ai bỏ rơi ai lại.”
Thẩm Mạt nắm chặt cuốn sách, chóp mũi không biết vì sao cay cay.
Người đàn ông phía sau, cô quen biết không đến 3 ngày.
Thế nhưng anh lại hứa hẹn với cô trọn đời.
Nhớ đến lúc cô vừa uống xong chén rượu cao lương, anh nói: “Uống xong chén rượu này, chúng ta cùng nhau già đi.”
Cô chợt nhận ra, anh không phải khách sáo, không phải giả dối, anh thực sự đang thực hiện điều đó.
“Thường Thanh, anh phải nhanh trở về nhé, em chờ anh.”
Thẩm Mạt xoay người, khẽ ôm lấy cánh tay cường tráng của anh.
Khoảnh khắc tiếp theo cô đã bị đôi môi nóng bỏng hôn lấy.
“Anh nhất định sẽ nhanh trở về, mỗi ngày, mỗi đêm đều “yêu thương” em!”
Nói xong, Thường Thanh di chuyển hông, hung hăng đẩy Thẩm Mạt một cái.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.