Chương 23:
Lạc Dã Du Phong
14/03/2024
Buổi trưa, thím Tống Ngũ mang bữa trưa đến cho Thẩm Mạt, Tống Thuận cũng theo cùng. Cậu ta cầm một thanh sắt, dùng thanh sắt cùng với then cửa bị cưa mỏng buộc chung một chỗ, điều chỉnh vài lần, cuối cùng thành công đặt nó trên cửa.
Sau bữa cơm, Tống Thuận lại kéo 2 giỏ đất sét trộn lẫn với cỏ rơm, vạch đám dây leo cây đậu ván ra, trám lại lỗ thủng trên tường.
Thẩm Mạt rất là cảm kích, mặc dù tò mò, nhưng cũng không tiện hỏi rốt cuộc Thường Thanh đã cho bọn họ lợi ích gì.
Khi thím Tống Ngũ phơi hết tất cả quần áo mà Thẩm Mạt muốn giặt, Tống Thuận cũng đã trám xong tường. Hai mẹ con chuẩn bị cùng nhau về nhà, Thẩm Mạt vẫn là đối với họ cảm ơn lần nữa.
“Vợ Thường Thanh quá khách khí rồi, Thường Thanh trước đây giúp đỡ chúng tôi rất nhiều, nên làm mà.”
Lời này vừa nói vừa cười, nhưng Thẩm Mạt thấy một nỗi buồn không thể che giấu trong đôi mắt của người phụ nữ nhăn nheo này.
Tiễn hai người đi xong, Thẩm Mạt cài lại then cửa, cũng thấy an tâm chút đỉnh.
Chỉ hy vọng trải qua chuyện này, về sau không còn người dám đến nữa.
Ánh mặt trời đầu hè rất gắt, Thẩm Mạt đi vườn rau xem thử chỗ mới vừa trám trên tường, hết cả buổi trưa, lớp xi măng bên ngoài đã khô gần hết, đoán chừng mấy ngày nữa sẽ rất chắc chắn.
Thẩm Mạt sợ rằng kẻ ngốc có thể đến vào ban ngày, nên cô mang theo con dao găm bên mình, cầm cuốn sách ở dưới gốc cây hải đường vừa xem vừa chờ đợi.
Lúc mặt trời ngả về hướng tây, bên ngoài tường quả nhiên có động tĩnh.
Thẩm Mạt thầm nghĩ cô không uổng công chờ đợi, chỉ cần kẻ ngốc đó dám thò đầu ra, cô sẽ đâm ngay một dao qua.
Dùng dao găm để tổn thương người, việc này cũng là trước lạ sau quen, cô làm qua một lần, sẽ có lần thứ 2.
Chỉ tiếc có người không cho cô có cơ hội này, chỉ trong khoảnh khắc, đã nghe được tiếng kẻ ngốc la oai oái kêu đau, rất nhanh lại vang lên thêm tiếng thét chói tai của phụ nữ.
Vương Song Song này thật là bám dai như đỉa mà, loại người luôn làm chuyện gây bất lợi tổn hại người khác như vậy mà còn ảo tưởng muốn gì được nấy sao?
“Tiểu Thuận…em trai Tiểu Thuận, chị để cho em chơi không được không, không lấy tiền, không lấy tiền…Á…”
Vài tiếng bạt tai vang lên, Vương Song Song bắt đầu khóc.
“Em chê chị dơ đúng không? Chị có thể dùng miệng, dùng miệng là được mà…”
“Cút! Chỉ cần tôi thấy cô ở gần phạm vi nhà Thường đại ca lần nữa, tin hay không tôi xẻo vυ" cô?”
“Cắt đi! Cắt đi! Cắt luôn l***n cô ta, vừa khai vừa thúi, còn bắt tôi liếʍ…Á! Đừng đến gần tôi, đừng đánh tôi mà…”
Thẩm Mạt thở phào, cầm dao găm trở về phòng.
Đêm nay, rốt cuộc Thẩm Mạt cũng an tâm ngủ, có điều dao găm vẫn đặt dưới gối như cũ, chỉ cần cô duỗi tay là có thể nắm được ngay.
Thời gian rảnh rỗi, Thẩm Mạt sẽ đọc một ít sách, hoặc để thím Tống Ngũ nấu cơm ở nhà mình để cô nhìn theo đó học hỏi đôi chút, chỉ là cuối cùng thím ấy cũng không có để cô động tay động chân làm a.
Tống Thuận mỗi ngày đều nấu nước đưa tới, sau đó đi một vòng kiểm tra tường, sân, thấy không có vấn đề gì mới rời đi.
Có một buổi sáng sớm, không biết cậu ta lấy từ đâu ra được nhiều cây xương rồng, trồng từng cây một lên chỗ đám lá cây đậu ván bò trên tường.
Trong lúc này Thẩm Mạt đến thời gian hành kinh, cũng may cô có tự mình chuẩn bị đồ dùng trong kỳ kinh nguyệt, ngoại trừ thật ngại làm cho thím Tống Ngũ tắm rửa bên ngoài, cũng không có phiền phức gì khác.
Thẩm Mạt sử dụng hết đầu ngón tay, ngón chân, đếm đến ngày thứ 17, cuối cùng lúc hoàng hôn thì Thường Thanh trở về.
Lúc đó thím Tống Ngũ đang ở phòng bếp dạy Thẩm Mạt làm vằn thắn. Nghe thấy có người đẩy cửa, Thẩm Mạt thò đầu nhìn xem, thấy Thường Thanh mang theo vài cái túi lớn, tiến đến dùng chân đạp giữ cửa, sau đó mới đi vào trong phòng.
“Mạt Mạt! Anh về rồi nè!”
Thường Thanh nhìn trên tay Thẩm Mạt dính đầy bột mì, nụ cười lộ gần như cả hàm răng trắng.
“Vất vả cho thím mấy ngày nay chăm cho Mạt Mạt rồi, công việc bề bộn.”
Nói rồi Thường Thanh bỏ mấy cái túi lớn vào nhà chính, lôi kéo Thẩm Mạt đi vào, đóng cửa lại.
Thẩm Mạt nghe thấy giọng cười ha ha của thím Tống phía sau, xấu hổ hận không tìm được 1 cái lỗ để chui vào, nhưng mà Thường Thanh sức lực lớn, vài cái đã ấn cô lên tường, hôn điên cuồng.
“Nhớ anh không?”
Thường Thanh vừa dùng sức mυ"ŧ môi cô, vừa dùng tay cách quần lụa xoa nắn đóa hoa của cô.
Hai người trước đó chẳng qua ở chung có 3 ngày, dù cho mỗi ngày đều chìm trong vui thích, nhưng xa cách hơn nửa tháng có chút xa lạ, hiện giờ Thường Thanh bắt đầu như vậy, cho dù cô thực sự nhớ anh đi nữa, Thẩm Mạt chỉ cảm thấy ngượng không thôi, không dám nói ra.
“Bột mì sẽ dính trên người anh…Á…”
Phía dưới cô đã ướt đẫm rồi.
Thẩm Mạt giơ hai tay lên cao, toàn bộ không có sức phản kháng, lại không muốn để bột mì dính lên người Thường Thanh, chỉ đành tùy anh hôn, tùy một tay anh xoa nắn chân tâm cô, một tay luồn vào trong yếm, cầm một bên bột mềm mặc sức nhào nặn.
“Mạt Mạt chắc chắn nhớ anh, cách quần anh vẫn có thể cảm nhận được nó nè.”
Thường Thanh buông tha miệng Thẩm Mạt, thấp giọng cười nhẹ 2 tiếng, cúi đầu xốc áo cô lên, ngậm lấy hai quả anh đào đã đứng thẳng, hút lấy chúng. Hai tay cùng lúc bắt đầu vuốt ve phần thịt căng tròn mềm mại, một bên đầu gối của anh đã chống tại chân tâm Thẩm Mạt, xoa xoa nó.
Thẩm Mạt cắn môi, không cho âm thanh phát ra, trời biết cô có bao nhiêu nhớ anh, nhớ đến nỗi chính cô còn chưa nhận ra được, thân thể đã đi trước một bước, phản ứng với anh.
Đóa hoa của cô đã sũng nước.
“Đừng mà, thím Tống Ngũ vẫn còn ở đây…”
Có một sự quyến rũ trong giọng nói của Thẩm Mạt mà chính cô thậm chí không nhận ra.
“Thật muốn lột sạch em ngay bây giờ.”
Thường Thanh hạ đầu gối xuống, dùng phân thân cứng rắn hung hăng chĩa vào Thẩm Mạt đẩy đẩy một hồi mới buông cô ra.
“Anh mua cho em rất nhiều đồ, em xem thử xem?”
Hai người đè xuống tìиɧ ɖu͙© mãnh liệt, thoáng tách ra, chỉ là bàn tay dính bột mì của Thẩm Mạt cuối cùng vẫn bị Thường Thanh nắm lấy.
“Ăn cơm rồi xem cũng không muộn mà.”
Thẩm Mạt liếc nhìn Thường Thanh, nhận ra rằng anh đột nhiên nói rằng điều này là để giải tỏa sự bối rối của cô, bởi vì bên ngoài có ai đó đến.
Cửa nhà chính mở ra, thì ra là Tống Thuận tới.
“Thường đại ca.”
Tống Thuận đứng ở phòng bếp không có qua đây, ánh mắt chỉ là vội vã lướt qua Thẩm Mạt rồi nhanh chóng dời đi.
Thường Thanh ra nhà chính, cùng với Tống Thuận đi thẳng ra ngoài cửa lớn.
Thẩm Mạt đoán Tống Thuận chắc là muốn nói kể cho Thường Thanh nghe những chuyện xảy ra gần đây, cô trở về phòng bếp, tiếp tục làm vằn thắn.
Ánh mắt thím Tống Ngũ mất tự nhiên nhìn Thẩm Mạt, nói vằn thắn đã gói kỹ hết rồi, bảo Thẩm Mạt cứ đi tiếp Thường Thanh là đươc.
Thẩm Mạt chỉ đành phải trở về nhà chính chờ Thường Thanh. Cô không biết, mặt cô sớm đã thành màu hoa Hải Đường rồi. Lúc Thường Thanh quay lại, thím Tống Ngũ cũng về nhà.
Thẩm Mạt ngồi ở nhà trên, thắp đèn, đợi Thường Thanh cùng ăn sủi cảo. Kết quả Thường Thanh kiếm cái ghế, ngồi xuống bên cạnh Thẩm Mạt, nhìn cô chăm chú.
Thẩm Mạt bị anh nhìn chằm chằm có chút khó chịu, trực tiếp ngắt trên lưng anh một cái.
“Nếu còn không ăn, sủi cảo sẽ bị lạnh đó.”
“Muốn ăn em cơ.”
Hai cái tay Thường Thanh chộp thẳng lên vùng đồi núi cao ngất, miệng thì đi cắn lỗ tai Thẩm Mạt. Thẩm Mạt cười, ỡm ờ tránh né anh, suýt chút nữa đυ.ng rớt bát ăn cơm.
“Thường Thanh, đừng quậy nữa mà, ăn cơm trước đã.”
“Ăn xong rồi làm?” Thường Thanh cũng cười, đôi mắt sáng rực, nóng bỏng.
“Anh ăn trước đi rồi nói.”
Khuôn mặt Thẩm Mạt đỏ ửng, cô phát hiện cô còn chưa kịp cự tuyệt anh, bị anh nhìn cô như thế, bên dưới đã ướt rồi.
Ăn sủi cảo xong cũng hết nửa giờ, trong lúc ăn, ánh mắt Thường thanh từ đầu đến cuối không hề rời khỏi người Thẩm Mạt. Thẩm Mạt ăn chẳng biết có tư vị gì, nhưng nếu Thường Thanh thấy cô ăn chậm sẽ đút cô ăn, cô đành chỉ phải tăng tốc độ ăn chén sủi cảo trước mặt. Ăn xong rồi Thẩm Mạt phát hiện cô ăn hơi nhiều, nên muốn đi ra sân sau cho tiêu thực.
Thường Thanh tất nhiên đi cùng cô.
Đối với mấy túi đồ lớn, cả hai cũng quên luôn không động đến nó.
Đến vườn rau nhỏ ở sân sau, Thẩm Mạt chỉ vào lớp lá đậu ván, kể cho Thường Thanh nghe việc Tống Thuận đã làm.
“Không nghĩ đến Mạt Mạt của anh lại dám dùng dao đả thương người ta nha.”
Thường Thanh từ phía sau ôm lấy Thẩm Mạt, hai bàn tay to rám nắng lại bắt đầu không thành thật, một tay nắm một bên thỏ trắng, một tay hướng xuống dưới chui vào quần lụa.
“Không phải do anh dạy em dùng sao?”
Thẩm Mạt giãy dụa mấy cái, phát hiện trên mông bị một vật cứng rắn chỉa vào.
“Hay lắm, con chó kia hiện giờ nằm liệt giường không xuống được, xương sườn bị gãy mấy khúc, bắp chân cũng gãy, mấy ngày nay sốt cao không ngớt, đảm bảo không có gan tái phạm đâu.” Thường Thanh vừa nói vừa mở cả bàn tay bao trùm đoá hoa, dùng lòng bàn tay đè sát, xoa bóp.
“Liên qua đến mạng người, Tống Thuận sẽ không sao chứ?”
Thẩm Mạt hạ giọng đến mức thấp nhất, cô có chút mất tập trung, một ngón tay của Thường Thanh đã ấn vào giữa khe thịt, cô có thể cảm giác được phần kén thô dày vét qua thịt non, thân thể hơi run run.
“Anh dám để Tống Thuận đánh chết hắn, sẽ không để cậu ấy có việc gì đâu, người đàn ông của em cũng có chút biện pháp đó.” Thường Thanh hơi cúi đầu, hít một hơi thật sâu giữa cổ Thẩm Mạt, dùng môi xoa lên làn da mềm mại của cô.
Lại thêm một hồi run rẩy, Thẩm Mạt theo bản năng dùng một tay ôm lấy đầu Thường Thanh, có một đoạn đầu ngón tay đã chui vào trong hang động, đang khuấy động bên trong
“Mạt Mạt, mấy ngày nữa anh đưa em vào thành phố để xem nhà, chọn nhà xong thì chúng ta chuyển đến đó nhé.”
Lời nói Thường Thanh cũng có vài phần run rẩy, ngón tay cũng càng lúc càng nhanh, kéo theo từng giọt nước, cự vật dưới thân cũng đã được anh lấy ra, mè nnheo trên mông Thẩm Mạt, nhưng lại không có vội vã đi vào.
Thẩm Mạt bị cái tay tà ác kia trêu chọc làm cho toàn thân mềm như bông, sâu trong hang động, trên đồi núi, đều cảm thấy ngứa ngáy khó chịu, thế nhưng ở trong vườn rau thì… có vẻ bất tiện.
“Mạt Mạt, chúng ta đến dưới gốc cây kia đi.”
Sau bữa cơm, Tống Thuận lại kéo 2 giỏ đất sét trộn lẫn với cỏ rơm, vạch đám dây leo cây đậu ván ra, trám lại lỗ thủng trên tường.
Thẩm Mạt rất là cảm kích, mặc dù tò mò, nhưng cũng không tiện hỏi rốt cuộc Thường Thanh đã cho bọn họ lợi ích gì.
Khi thím Tống Ngũ phơi hết tất cả quần áo mà Thẩm Mạt muốn giặt, Tống Thuận cũng đã trám xong tường. Hai mẹ con chuẩn bị cùng nhau về nhà, Thẩm Mạt vẫn là đối với họ cảm ơn lần nữa.
“Vợ Thường Thanh quá khách khí rồi, Thường Thanh trước đây giúp đỡ chúng tôi rất nhiều, nên làm mà.”
Lời này vừa nói vừa cười, nhưng Thẩm Mạt thấy một nỗi buồn không thể che giấu trong đôi mắt của người phụ nữ nhăn nheo này.
Tiễn hai người đi xong, Thẩm Mạt cài lại then cửa, cũng thấy an tâm chút đỉnh.
Chỉ hy vọng trải qua chuyện này, về sau không còn người dám đến nữa.
Ánh mặt trời đầu hè rất gắt, Thẩm Mạt đi vườn rau xem thử chỗ mới vừa trám trên tường, hết cả buổi trưa, lớp xi măng bên ngoài đã khô gần hết, đoán chừng mấy ngày nữa sẽ rất chắc chắn.
Thẩm Mạt sợ rằng kẻ ngốc có thể đến vào ban ngày, nên cô mang theo con dao găm bên mình, cầm cuốn sách ở dưới gốc cây hải đường vừa xem vừa chờ đợi.
Lúc mặt trời ngả về hướng tây, bên ngoài tường quả nhiên có động tĩnh.
Thẩm Mạt thầm nghĩ cô không uổng công chờ đợi, chỉ cần kẻ ngốc đó dám thò đầu ra, cô sẽ đâm ngay một dao qua.
Dùng dao găm để tổn thương người, việc này cũng là trước lạ sau quen, cô làm qua một lần, sẽ có lần thứ 2.
Chỉ tiếc có người không cho cô có cơ hội này, chỉ trong khoảnh khắc, đã nghe được tiếng kẻ ngốc la oai oái kêu đau, rất nhanh lại vang lên thêm tiếng thét chói tai của phụ nữ.
Vương Song Song này thật là bám dai như đỉa mà, loại người luôn làm chuyện gây bất lợi tổn hại người khác như vậy mà còn ảo tưởng muốn gì được nấy sao?
“Tiểu Thuận…em trai Tiểu Thuận, chị để cho em chơi không được không, không lấy tiền, không lấy tiền…Á…”
Vài tiếng bạt tai vang lên, Vương Song Song bắt đầu khóc.
“Em chê chị dơ đúng không? Chị có thể dùng miệng, dùng miệng là được mà…”
“Cút! Chỉ cần tôi thấy cô ở gần phạm vi nhà Thường đại ca lần nữa, tin hay không tôi xẻo vυ" cô?”
“Cắt đi! Cắt đi! Cắt luôn l***n cô ta, vừa khai vừa thúi, còn bắt tôi liếʍ…Á! Đừng đến gần tôi, đừng đánh tôi mà…”
Thẩm Mạt thở phào, cầm dao găm trở về phòng.
Đêm nay, rốt cuộc Thẩm Mạt cũng an tâm ngủ, có điều dao găm vẫn đặt dưới gối như cũ, chỉ cần cô duỗi tay là có thể nắm được ngay.
Thời gian rảnh rỗi, Thẩm Mạt sẽ đọc một ít sách, hoặc để thím Tống Ngũ nấu cơm ở nhà mình để cô nhìn theo đó học hỏi đôi chút, chỉ là cuối cùng thím ấy cũng không có để cô động tay động chân làm a.
Tống Thuận mỗi ngày đều nấu nước đưa tới, sau đó đi một vòng kiểm tra tường, sân, thấy không có vấn đề gì mới rời đi.
Có một buổi sáng sớm, không biết cậu ta lấy từ đâu ra được nhiều cây xương rồng, trồng từng cây một lên chỗ đám lá cây đậu ván bò trên tường.
Trong lúc này Thẩm Mạt đến thời gian hành kinh, cũng may cô có tự mình chuẩn bị đồ dùng trong kỳ kinh nguyệt, ngoại trừ thật ngại làm cho thím Tống Ngũ tắm rửa bên ngoài, cũng không có phiền phức gì khác.
Thẩm Mạt sử dụng hết đầu ngón tay, ngón chân, đếm đến ngày thứ 17, cuối cùng lúc hoàng hôn thì Thường Thanh trở về.
Lúc đó thím Tống Ngũ đang ở phòng bếp dạy Thẩm Mạt làm vằn thắn. Nghe thấy có người đẩy cửa, Thẩm Mạt thò đầu nhìn xem, thấy Thường Thanh mang theo vài cái túi lớn, tiến đến dùng chân đạp giữ cửa, sau đó mới đi vào trong phòng.
“Mạt Mạt! Anh về rồi nè!”
Thường Thanh nhìn trên tay Thẩm Mạt dính đầy bột mì, nụ cười lộ gần như cả hàm răng trắng.
“Vất vả cho thím mấy ngày nay chăm cho Mạt Mạt rồi, công việc bề bộn.”
Nói rồi Thường Thanh bỏ mấy cái túi lớn vào nhà chính, lôi kéo Thẩm Mạt đi vào, đóng cửa lại.
Thẩm Mạt nghe thấy giọng cười ha ha của thím Tống phía sau, xấu hổ hận không tìm được 1 cái lỗ để chui vào, nhưng mà Thường Thanh sức lực lớn, vài cái đã ấn cô lên tường, hôn điên cuồng.
“Nhớ anh không?”
Thường Thanh vừa dùng sức mυ"ŧ môi cô, vừa dùng tay cách quần lụa xoa nắn đóa hoa của cô.
Hai người trước đó chẳng qua ở chung có 3 ngày, dù cho mỗi ngày đều chìm trong vui thích, nhưng xa cách hơn nửa tháng có chút xa lạ, hiện giờ Thường Thanh bắt đầu như vậy, cho dù cô thực sự nhớ anh đi nữa, Thẩm Mạt chỉ cảm thấy ngượng không thôi, không dám nói ra.
“Bột mì sẽ dính trên người anh…Á…”
Phía dưới cô đã ướt đẫm rồi.
Thẩm Mạt giơ hai tay lên cao, toàn bộ không có sức phản kháng, lại không muốn để bột mì dính lên người Thường Thanh, chỉ đành tùy anh hôn, tùy một tay anh xoa nắn chân tâm cô, một tay luồn vào trong yếm, cầm một bên bột mềm mặc sức nhào nặn.
“Mạt Mạt chắc chắn nhớ anh, cách quần anh vẫn có thể cảm nhận được nó nè.”
Thường Thanh buông tha miệng Thẩm Mạt, thấp giọng cười nhẹ 2 tiếng, cúi đầu xốc áo cô lên, ngậm lấy hai quả anh đào đã đứng thẳng, hút lấy chúng. Hai tay cùng lúc bắt đầu vuốt ve phần thịt căng tròn mềm mại, một bên đầu gối của anh đã chống tại chân tâm Thẩm Mạt, xoa xoa nó.
Thẩm Mạt cắn môi, không cho âm thanh phát ra, trời biết cô có bao nhiêu nhớ anh, nhớ đến nỗi chính cô còn chưa nhận ra được, thân thể đã đi trước một bước, phản ứng với anh.
Đóa hoa của cô đã sũng nước.
“Đừng mà, thím Tống Ngũ vẫn còn ở đây…”
Có một sự quyến rũ trong giọng nói của Thẩm Mạt mà chính cô thậm chí không nhận ra.
“Thật muốn lột sạch em ngay bây giờ.”
Thường Thanh hạ đầu gối xuống, dùng phân thân cứng rắn hung hăng chĩa vào Thẩm Mạt đẩy đẩy một hồi mới buông cô ra.
“Anh mua cho em rất nhiều đồ, em xem thử xem?”
Hai người đè xuống tìиɧ ɖu͙© mãnh liệt, thoáng tách ra, chỉ là bàn tay dính bột mì của Thẩm Mạt cuối cùng vẫn bị Thường Thanh nắm lấy.
“Ăn cơm rồi xem cũng không muộn mà.”
Thẩm Mạt liếc nhìn Thường Thanh, nhận ra rằng anh đột nhiên nói rằng điều này là để giải tỏa sự bối rối của cô, bởi vì bên ngoài có ai đó đến.
Cửa nhà chính mở ra, thì ra là Tống Thuận tới.
“Thường đại ca.”
Tống Thuận đứng ở phòng bếp không có qua đây, ánh mắt chỉ là vội vã lướt qua Thẩm Mạt rồi nhanh chóng dời đi.
Thường Thanh ra nhà chính, cùng với Tống Thuận đi thẳng ra ngoài cửa lớn.
Thẩm Mạt đoán Tống Thuận chắc là muốn nói kể cho Thường Thanh nghe những chuyện xảy ra gần đây, cô trở về phòng bếp, tiếp tục làm vằn thắn.
Ánh mắt thím Tống Ngũ mất tự nhiên nhìn Thẩm Mạt, nói vằn thắn đã gói kỹ hết rồi, bảo Thẩm Mạt cứ đi tiếp Thường Thanh là đươc.
Thẩm Mạt chỉ đành phải trở về nhà chính chờ Thường Thanh. Cô không biết, mặt cô sớm đã thành màu hoa Hải Đường rồi. Lúc Thường Thanh quay lại, thím Tống Ngũ cũng về nhà.
Thẩm Mạt ngồi ở nhà trên, thắp đèn, đợi Thường Thanh cùng ăn sủi cảo. Kết quả Thường Thanh kiếm cái ghế, ngồi xuống bên cạnh Thẩm Mạt, nhìn cô chăm chú.
Thẩm Mạt bị anh nhìn chằm chằm có chút khó chịu, trực tiếp ngắt trên lưng anh một cái.
“Nếu còn không ăn, sủi cảo sẽ bị lạnh đó.”
“Muốn ăn em cơ.”
Hai cái tay Thường Thanh chộp thẳng lên vùng đồi núi cao ngất, miệng thì đi cắn lỗ tai Thẩm Mạt. Thẩm Mạt cười, ỡm ờ tránh né anh, suýt chút nữa đυ.ng rớt bát ăn cơm.
“Thường Thanh, đừng quậy nữa mà, ăn cơm trước đã.”
“Ăn xong rồi làm?” Thường Thanh cũng cười, đôi mắt sáng rực, nóng bỏng.
“Anh ăn trước đi rồi nói.”
Khuôn mặt Thẩm Mạt đỏ ửng, cô phát hiện cô còn chưa kịp cự tuyệt anh, bị anh nhìn cô như thế, bên dưới đã ướt rồi.
Ăn sủi cảo xong cũng hết nửa giờ, trong lúc ăn, ánh mắt Thường thanh từ đầu đến cuối không hề rời khỏi người Thẩm Mạt. Thẩm Mạt ăn chẳng biết có tư vị gì, nhưng nếu Thường Thanh thấy cô ăn chậm sẽ đút cô ăn, cô đành chỉ phải tăng tốc độ ăn chén sủi cảo trước mặt. Ăn xong rồi Thẩm Mạt phát hiện cô ăn hơi nhiều, nên muốn đi ra sân sau cho tiêu thực.
Thường Thanh tất nhiên đi cùng cô.
Đối với mấy túi đồ lớn, cả hai cũng quên luôn không động đến nó.
Đến vườn rau nhỏ ở sân sau, Thẩm Mạt chỉ vào lớp lá đậu ván, kể cho Thường Thanh nghe việc Tống Thuận đã làm.
“Không nghĩ đến Mạt Mạt của anh lại dám dùng dao đả thương người ta nha.”
Thường Thanh từ phía sau ôm lấy Thẩm Mạt, hai bàn tay to rám nắng lại bắt đầu không thành thật, một tay nắm một bên thỏ trắng, một tay hướng xuống dưới chui vào quần lụa.
“Không phải do anh dạy em dùng sao?”
Thẩm Mạt giãy dụa mấy cái, phát hiện trên mông bị một vật cứng rắn chỉa vào.
“Hay lắm, con chó kia hiện giờ nằm liệt giường không xuống được, xương sườn bị gãy mấy khúc, bắp chân cũng gãy, mấy ngày nay sốt cao không ngớt, đảm bảo không có gan tái phạm đâu.” Thường Thanh vừa nói vừa mở cả bàn tay bao trùm đoá hoa, dùng lòng bàn tay đè sát, xoa bóp.
“Liên qua đến mạng người, Tống Thuận sẽ không sao chứ?”
Thẩm Mạt hạ giọng đến mức thấp nhất, cô có chút mất tập trung, một ngón tay của Thường Thanh đã ấn vào giữa khe thịt, cô có thể cảm giác được phần kén thô dày vét qua thịt non, thân thể hơi run run.
“Anh dám để Tống Thuận đánh chết hắn, sẽ không để cậu ấy có việc gì đâu, người đàn ông của em cũng có chút biện pháp đó.” Thường Thanh hơi cúi đầu, hít một hơi thật sâu giữa cổ Thẩm Mạt, dùng môi xoa lên làn da mềm mại của cô.
Lại thêm một hồi run rẩy, Thẩm Mạt theo bản năng dùng một tay ôm lấy đầu Thường Thanh, có một đoạn đầu ngón tay đã chui vào trong hang động, đang khuấy động bên trong
“Mạt Mạt, mấy ngày nữa anh đưa em vào thành phố để xem nhà, chọn nhà xong thì chúng ta chuyển đến đó nhé.”
Lời nói Thường Thanh cũng có vài phần run rẩy, ngón tay cũng càng lúc càng nhanh, kéo theo từng giọt nước, cự vật dưới thân cũng đã được anh lấy ra, mè nnheo trên mông Thẩm Mạt, nhưng lại không có vội vã đi vào.
Thẩm Mạt bị cái tay tà ác kia trêu chọc làm cho toàn thân mềm như bông, sâu trong hang động, trên đồi núi, đều cảm thấy ngứa ngáy khó chịu, thế nhưng ở trong vườn rau thì… có vẻ bất tiện.
“Mạt Mạt, chúng ta đến dưới gốc cây kia đi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.