Chương 25:
Lạc Dã Du Phong
14/03/2024
Thẩm Mạt lễ phép nói chuyện với thím Tống Ngũ một hồi, sau đó đi xem xem Thường Thanh mua cho cô những gì.
Hầu hết những chiếc túi lớn đó đều là quần áo anh mua cho cô.
Có năm chiếc sườn xám thêu rất đẹp, tất chân đồng bộ, đôi giày da, ba bộ âu phục, năm chiếc mũ, hai bộ đồ ngủ bằng lụa, một vài hộp đựng đồ trang sức bằng ngọc trai, phỉ thủy, còn có một hộp nhỏ tinh xảo chứa đầy son phấn, son môi Tây Dương.
Điều khiến Thẩm Mạt ngạc nhiên nhất là gói hàng cuối cùng, là một vật dụng chuyên dùng cho kỳ kinh nguyệt kiểu phương Tây.
Trước đây cô nghe nói trên báo có quảng cáo loại đai kinh nguyệt này, bên trong dùng bông tiệt trùng, bên ngoài là sợi bông, dùng xong chỉ cần vứt đi là được, không cần thay giặt.
Người đàn ông này thực sự rất ngọt ngào.
Có điều những bộ quần áo này không thích hợp mặc ở nông thôn, cho dù có đến thành phố ở sợ là cũng không mặc được, hơn nữa mấy thứ này thoạt nhìn thấy rất có giá trị, cũng không biết là Thường Thanh đã tiêu hết bao nhiêu tiền rồi nữa.
Thẩm Mạt nhớ đến anh nói sẽ đi xem nhà ở ngoại thành, lần này ra cửa anh kiếm được không ít tiền, cô sẽ hỏi anh làm gì khi có cơ hội, nếu không cô sẽ không yên tâm.
Hai người mệt mỏi, quanh quẩn ở nhà một ngày, ngày hôm sau Thường Thanh đưa Thẩm Mạt vào thành phố, Tống Thuận cũng đi theo.
Lần này vẫn có người đến đón, nhưng thay vì cưỡi ngựa, họ đi xe bốn bánh, là kiểu xe Phương Tây.
Ngồi đằng trước vẫn là cậu thiếu niên lần ấy đã đến đón Thường Thanh, thấy Thẩm Mạt từ xa đi đến bèn kêu lớn “chị dâu”, nhe răng cười tít mắt.
Thẩm Mạt hỏi Thường Thanh thiếu niên này tên gì, Thường Thanh bảo gọi nó là Lưu Tam Oa là được.
“Nếu không phải do đường đất quá gập ghềnh, em sẽ lái xe đến đón chị dâu, sau này chị dâu sống ở ngoại ô thành phố rồi, em sẽ giới thiệu với chị dâu quán ăn ngon nhất, ăn vặt đúng chất nhất, tiệm nào có son đẹp nhất…”
Dọc đường đi Lưu Tam Oa cứ lải nhải không dứt, hoàn toàn không biết Thẩm Mạt lúc trước đến từ thành phố.Trước khi cha cô vào tù, cô thực sự đã chạy quanh đây thường xuyên, toàn bộ Bàn Thành cô cũng đã đi hết rồi.
Cô sống cách hồ Vân Long không xa, mùa xuân thì đi chơi hồ, mùa hè thì thưởng thức hoa sen, mùa thu thì đi câu cá, còn mùa đông thì đi ngắm tuyết.
Khoảng thời gian tự do tự tại đó, ngay cả khi thế giới có hỗn loạn, Bàn Thành lại là nơi chiến trường của các nhà quân sự, cô cũng không cảm giác được gì. Dù sao cô cũng là đứa trẻ được cha bảo vệ kín kẽ, giống như 1 bông hoa trong nhà kính vậy.
Căn nhà họ xem nằm ở phía tây ngoại ô, cách hồ Vân Long khoảng 2-3 dặm. Phong cảnh tốt, hơn nữa yên tĩnh, muốn vào thành phố cũng thuận tiện.
Ngôi nhà ngói có hai sân, có vài cây ngô đồng xum xuê tươi tốt, còn có một gốc cây gỗ thu, đứng dưới tàng cây rất là mát mẻ.
Vợ chồng Thường thanh sống ở sân trong, còn Tống Thuận thì ở sân ngoài.
“Đây là ngôi mà mà Thường đại ca nhờ em xem, chị dâu thấy hài lòng không ạ! Nhà ở đây tốt, giá cả cũng không đắt, mỗi tháng 2 đồng đại dương, anh chị quyết định xong, chị Đào, là chị họ của em cũng sẽ tới giúp đỡ chị dâu, chỉ cần cho ăn miếng cơm là được.”
Thường Thanh sau khi nghe vậy, vẻ mặt liền rét lạnh.
“Ai bảo cô ta đến?”
“Ây da, chị họ của em hiện ở góa tại gia, không có kế sinh nhai, xưởng dệt cũng không thể làm được, chỉ nói không bằng để chỉ dọn dẹp, nấu ăn cho chị dâu thì tốt hơn, chị dâu cũng sẽ thoải mái hơn nha.”
“Không cần, có Tống Thuận ở đây rồi.”
Sắc mặt Thường Thanh đã rất khó coi, Thẩm Mạt nhíu mày.
Nếu như Thường Thanh không định để cô làm việc nặng nhọc, quả thực nên mời một người giúp việc, hơn nữa người đó phải là phụ nữ, cũng không thể để Tống Thuận giặt áσ ɭóŧ cho cô chứ.
Chẳng lẽ vị chị họ của Lưu Tam Oa cùng với Thường Thanh có quá khứ gì sao?
Thẩm Mạt không muốn hỏi về quá khứ của Thường Thanh, trước đây anh từng có người phụ nữ khác, cô cũng không quan tâm, chỉ cần hiện tại anh có thể đối xử hết lòng với, cô cũng đã rất mãn nguyện.
Không nghĩ đến chính là, Thường Thanh lại kể cho cô nghe về vị chị họ kia.
“Anh lúc đó tuổi trẻ nóng tính, 1 thân tràn trề tinh lực không có chỗ sử dụng, vừa lúc quầy hàng của ông chủ bên kia giải tán, anh không có gì làm, cô ta lại vừa mới góa chồng, bèn cùng nhau làm.” Thường Thanh ngồi bên bàn cơm, vừa nói vừa nhìn chằm chằm Thẩm Mạt không chớp mắt.
“Có điều anh với cô ta chỉ là loại quan hệ đó mà thôi, anh cho cô ta tiền, bình thường cũng trông nom cô ta, sau khi nhìn thấy em, anh liền cắt đứt với cô ta.”
Thẩm Mạt nhỏ giọng “ừ” một tiếng, không nói gì, tiếp tục cúi đầu ăn mì trứng của cô.
“Mạt Mạt?”
Thường Thanh vươn đầu nhìn về phía Thẩm Mạt, lại bị Thẩm Mạt đẩy ra.
“Anh nói, em sẽ tin.”
“Thật sao?” Trường Thanh không bỏ qua, cúi mặt lại gần.
“Nếu không…thì sao? Em với anh cãi nhau?” Thẩm Mạt trừng mắt nhìn Thường Thanh, vừa nhìn thấy anh đã đến gần bát của cô, ngậm lấy lòng đỏ trứng vào trong miệng.
Thường Thanh nhai lòng đỏ trứng, hai mắt cười tỏa sáng.
“Em trước kia cũng không phải thuần khiết như vậy, cũng không có tư cách hỏi anh cái gì. Nếu như anh thật tốt với em, chúng ta vui vẻ cùng nhau trải qua tương lại là được.”
Thẩm Mạt thực sự nghĩ như vậy, cuộc sống hiện tại đối với cô quả thật là xa xỉ.
“Ừ, chúng ta cùng nhau sống thật vui vẻ!”
Thường Thanh không quan tâm đến lòng đỏ trứng vẫn còn dính trên miệng, chồm tới ôm lấy Thẩm Mạt, hôn mạnh lên miệng cô.
Ăn được vài miếng, Thẩm Mạt lại hỏi Thường Thanh.
“Vị chị họ Đào kia đoạn tuyệt với anh đã 5 năm rồi, sao đột nhiên muốn qua đây làm người hầu cho anh? Có phải có chủ ý gì không?”
Cũng không trách Thẩm Mạt bụng dạ hẹp hòi, cô cảm thấy chuyện này rất lạ, hoặc là Thường Thanh vẫn còn liên lạc với cô ta, hoặc là người phụ nữ kia có âm mưu gì đó.
“Anh cũng đang thắc mắc tại sao cô ta lại đột nhiên muốn đến tìm anh, lại trùng hợp lúc anh vừa mới cưới vợ xong, đây không phải là để khuấy động mọi chuyện sao?”
Thường Thanh vừa ăn mì, vừa dùng tay khẽ chạm vào bắp đùi Thẩm Mạt, xoa nhẹ.
“Anh lấy vợ hồi nào?” Thẩm Mạt đánh tay Thường Thanh ra khỏi đùi mình.
“Khà khà, em chính vợ anh nha, chạy không thoát được đâu, nếu như tên Lý Chí Cao dám không buông tay, anh liền gϊếŧ hắn!”
Thẩm Mạt nhìn đôi mắt Thường Thanh tỏa sáng, sát khí ẩn chứa trong đó gần như có thể tràn ra tới, tim cô nhảy lên thình thịch.
Thẩm Mạt đặt đũa xuống, bắt được bàn tay Thường Thanh đang sờ tới.
“Rốt cuộc anh làm nghề gì? Trước đây đã từng gϊếŧ người sao?”
Thường Thanh nở nụ cười tà khí, sau đó chuyển qua nắm chặt tay Thẩm Mạt, dùng đầu ngón tay thô ráp xoa xoa.
“Em đoán thử xem? Quả thực anh đã gϊếŧ người qua, hơn nữa không chỉ 1 người, em có sợ không?”
Thẩm Mạt mím môi, cô không sợ.
Từ chuyện của Tống Thúy, cô biết bản chất người đàn ông của cô không phải xấu thật sự, trong lòng anh còn có đạo nghĩa.
Nếu anh thực sự gϊếŧ người, thì kẻ bị gϊếŧ khẳng định cũng phải đáng chết.
“Anh bình thường cẩn thận một chút.”
Thẩm Mạt tiếp tục ăn mì sợi của cô, còn Thường Thanh thì ở 1 bên cười hắc hắc, cũng chen vào ăn chung mì trứng với cô.
Thường Thanh ra cửa lần này, buôn bán lời được 50 đồng đại dương, đối với dân quê mà nói, đây chính là 1 số tiền lớn. Mà ngoại trừ việc dùng để thuê nhà, còn lại anh đều mua quần áo, đồ trang sức cho Thẩm Mạt.
Hầu hết những chiếc túi lớn đó đều là quần áo anh mua cho cô.
Có năm chiếc sườn xám thêu rất đẹp, tất chân đồng bộ, đôi giày da, ba bộ âu phục, năm chiếc mũ, hai bộ đồ ngủ bằng lụa, một vài hộp đựng đồ trang sức bằng ngọc trai, phỉ thủy, còn có một hộp nhỏ tinh xảo chứa đầy son phấn, son môi Tây Dương.
Điều khiến Thẩm Mạt ngạc nhiên nhất là gói hàng cuối cùng, là một vật dụng chuyên dùng cho kỳ kinh nguyệt kiểu phương Tây.
Trước đây cô nghe nói trên báo có quảng cáo loại đai kinh nguyệt này, bên trong dùng bông tiệt trùng, bên ngoài là sợi bông, dùng xong chỉ cần vứt đi là được, không cần thay giặt.
Người đàn ông này thực sự rất ngọt ngào.
Có điều những bộ quần áo này không thích hợp mặc ở nông thôn, cho dù có đến thành phố ở sợ là cũng không mặc được, hơn nữa mấy thứ này thoạt nhìn thấy rất có giá trị, cũng không biết là Thường Thanh đã tiêu hết bao nhiêu tiền rồi nữa.
Thẩm Mạt nhớ đến anh nói sẽ đi xem nhà ở ngoại thành, lần này ra cửa anh kiếm được không ít tiền, cô sẽ hỏi anh làm gì khi có cơ hội, nếu không cô sẽ không yên tâm.
Hai người mệt mỏi, quanh quẩn ở nhà một ngày, ngày hôm sau Thường Thanh đưa Thẩm Mạt vào thành phố, Tống Thuận cũng đi theo.
Lần này vẫn có người đến đón, nhưng thay vì cưỡi ngựa, họ đi xe bốn bánh, là kiểu xe Phương Tây.
Ngồi đằng trước vẫn là cậu thiếu niên lần ấy đã đến đón Thường Thanh, thấy Thẩm Mạt từ xa đi đến bèn kêu lớn “chị dâu”, nhe răng cười tít mắt.
Thẩm Mạt hỏi Thường Thanh thiếu niên này tên gì, Thường Thanh bảo gọi nó là Lưu Tam Oa là được.
“Nếu không phải do đường đất quá gập ghềnh, em sẽ lái xe đến đón chị dâu, sau này chị dâu sống ở ngoại ô thành phố rồi, em sẽ giới thiệu với chị dâu quán ăn ngon nhất, ăn vặt đúng chất nhất, tiệm nào có son đẹp nhất…”
Dọc đường đi Lưu Tam Oa cứ lải nhải không dứt, hoàn toàn không biết Thẩm Mạt lúc trước đến từ thành phố.Trước khi cha cô vào tù, cô thực sự đã chạy quanh đây thường xuyên, toàn bộ Bàn Thành cô cũng đã đi hết rồi.
Cô sống cách hồ Vân Long không xa, mùa xuân thì đi chơi hồ, mùa hè thì thưởng thức hoa sen, mùa thu thì đi câu cá, còn mùa đông thì đi ngắm tuyết.
Khoảng thời gian tự do tự tại đó, ngay cả khi thế giới có hỗn loạn, Bàn Thành lại là nơi chiến trường của các nhà quân sự, cô cũng không cảm giác được gì. Dù sao cô cũng là đứa trẻ được cha bảo vệ kín kẽ, giống như 1 bông hoa trong nhà kính vậy.
Căn nhà họ xem nằm ở phía tây ngoại ô, cách hồ Vân Long khoảng 2-3 dặm. Phong cảnh tốt, hơn nữa yên tĩnh, muốn vào thành phố cũng thuận tiện.
Ngôi nhà ngói có hai sân, có vài cây ngô đồng xum xuê tươi tốt, còn có một gốc cây gỗ thu, đứng dưới tàng cây rất là mát mẻ.
Vợ chồng Thường thanh sống ở sân trong, còn Tống Thuận thì ở sân ngoài.
“Đây là ngôi mà mà Thường đại ca nhờ em xem, chị dâu thấy hài lòng không ạ! Nhà ở đây tốt, giá cả cũng không đắt, mỗi tháng 2 đồng đại dương, anh chị quyết định xong, chị Đào, là chị họ của em cũng sẽ tới giúp đỡ chị dâu, chỉ cần cho ăn miếng cơm là được.”
Thường Thanh sau khi nghe vậy, vẻ mặt liền rét lạnh.
“Ai bảo cô ta đến?”
“Ây da, chị họ của em hiện ở góa tại gia, không có kế sinh nhai, xưởng dệt cũng không thể làm được, chỉ nói không bằng để chỉ dọn dẹp, nấu ăn cho chị dâu thì tốt hơn, chị dâu cũng sẽ thoải mái hơn nha.”
“Không cần, có Tống Thuận ở đây rồi.”
Sắc mặt Thường Thanh đã rất khó coi, Thẩm Mạt nhíu mày.
Nếu như Thường Thanh không định để cô làm việc nặng nhọc, quả thực nên mời một người giúp việc, hơn nữa người đó phải là phụ nữ, cũng không thể để Tống Thuận giặt áσ ɭóŧ cho cô chứ.
Chẳng lẽ vị chị họ của Lưu Tam Oa cùng với Thường Thanh có quá khứ gì sao?
Thẩm Mạt không muốn hỏi về quá khứ của Thường Thanh, trước đây anh từng có người phụ nữ khác, cô cũng không quan tâm, chỉ cần hiện tại anh có thể đối xử hết lòng với, cô cũng đã rất mãn nguyện.
Không nghĩ đến chính là, Thường Thanh lại kể cho cô nghe về vị chị họ kia.
“Anh lúc đó tuổi trẻ nóng tính, 1 thân tràn trề tinh lực không có chỗ sử dụng, vừa lúc quầy hàng của ông chủ bên kia giải tán, anh không có gì làm, cô ta lại vừa mới góa chồng, bèn cùng nhau làm.” Thường Thanh ngồi bên bàn cơm, vừa nói vừa nhìn chằm chằm Thẩm Mạt không chớp mắt.
“Có điều anh với cô ta chỉ là loại quan hệ đó mà thôi, anh cho cô ta tiền, bình thường cũng trông nom cô ta, sau khi nhìn thấy em, anh liền cắt đứt với cô ta.”
Thẩm Mạt nhỏ giọng “ừ” một tiếng, không nói gì, tiếp tục cúi đầu ăn mì trứng của cô.
“Mạt Mạt?”
Thường Thanh vươn đầu nhìn về phía Thẩm Mạt, lại bị Thẩm Mạt đẩy ra.
“Anh nói, em sẽ tin.”
“Thật sao?” Trường Thanh không bỏ qua, cúi mặt lại gần.
“Nếu không…thì sao? Em với anh cãi nhau?” Thẩm Mạt trừng mắt nhìn Thường Thanh, vừa nhìn thấy anh đã đến gần bát của cô, ngậm lấy lòng đỏ trứng vào trong miệng.
Thường Thanh nhai lòng đỏ trứng, hai mắt cười tỏa sáng.
“Em trước kia cũng không phải thuần khiết như vậy, cũng không có tư cách hỏi anh cái gì. Nếu như anh thật tốt với em, chúng ta vui vẻ cùng nhau trải qua tương lại là được.”
Thẩm Mạt thực sự nghĩ như vậy, cuộc sống hiện tại đối với cô quả thật là xa xỉ.
“Ừ, chúng ta cùng nhau sống thật vui vẻ!”
Thường Thanh không quan tâm đến lòng đỏ trứng vẫn còn dính trên miệng, chồm tới ôm lấy Thẩm Mạt, hôn mạnh lên miệng cô.
Ăn được vài miếng, Thẩm Mạt lại hỏi Thường Thanh.
“Vị chị họ Đào kia đoạn tuyệt với anh đã 5 năm rồi, sao đột nhiên muốn qua đây làm người hầu cho anh? Có phải có chủ ý gì không?”
Cũng không trách Thẩm Mạt bụng dạ hẹp hòi, cô cảm thấy chuyện này rất lạ, hoặc là Thường Thanh vẫn còn liên lạc với cô ta, hoặc là người phụ nữ kia có âm mưu gì đó.
“Anh cũng đang thắc mắc tại sao cô ta lại đột nhiên muốn đến tìm anh, lại trùng hợp lúc anh vừa mới cưới vợ xong, đây không phải là để khuấy động mọi chuyện sao?”
Thường Thanh vừa ăn mì, vừa dùng tay khẽ chạm vào bắp đùi Thẩm Mạt, xoa nhẹ.
“Anh lấy vợ hồi nào?” Thẩm Mạt đánh tay Thường Thanh ra khỏi đùi mình.
“Khà khà, em chính vợ anh nha, chạy không thoát được đâu, nếu như tên Lý Chí Cao dám không buông tay, anh liền gϊếŧ hắn!”
Thẩm Mạt nhìn đôi mắt Thường Thanh tỏa sáng, sát khí ẩn chứa trong đó gần như có thể tràn ra tới, tim cô nhảy lên thình thịch.
Thẩm Mạt đặt đũa xuống, bắt được bàn tay Thường Thanh đang sờ tới.
“Rốt cuộc anh làm nghề gì? Trước đây đã từng gϊếŧ người sao?”
Thường Thanh nở nụ cười tà khí, sau đó chuyển qua nắm chặt tay Thẩm Mạt, dùng đầu ngón tay thô ráp xoa xoa.
“Em đoán thử xem? Quả thực anh đã gϊếŧ người qua, hơn nữa không chỉ 1 người, em có sợ không?”
Thẩm Mạt mím môi, cô không sợ.
Từ chuyện của Tống Thúy, cô biết bản chất người đàn ông của cô không phải xấu thật sự, trong lòng anh còn có đạo nghĩa.
Nếu anh thực sự gϊếŧ người, thì kẻ bị gϊếŧ khẳng định cũng phải đáng chết.
“Anh bình thường cẩn thận một chút.”
Thẩm Mạt tiếp tục ăn mì sợi của cô, còn Thường Thanh thì ở 1 bên cười hắc hắc, cũng chen vào ăn chung mì trứng với cô.
Thường Thanh ra cửa lần này, buôn bán lời được 50 đồng đại dương, đối với dân quê mà nói, đây chính là 1 số tiền lớn. Mà ngoại trừ việc dùng để thuê nhà, còn lại anh đều mua quần áo, đồ trang sức cho Thẩm Mạt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.