Chương 34:
Lạc Dã Du Phong
14/03/2024
Lý Chí Cao thản nhiên nhéo ngực của cô gái nhỏ 1 cái, còn quay đầu cười mờ ám nhìn Thẩm Mạt xoay người.
Thẩm Mạt chỉ cảm thấy buồn nôn.
Cô vội vàng kéo Lục Huyên vào cửa và không hề ngoảnh lại.
Lục Huyên thấy biểu hiện của Thẩm Mạt không tốt nên cũng không đi mua sắm bao lâu, vội vàng mang mũ chống nắng lên rồi quay về.
Trở lại tòa soạn Thầm Mạt vẫn cảm thấy buồn nôn.
Đôi mắt nhớp nháp của Lý Chí Cao dường như dính chặt vào cô, giống như không thể rửa sạch được.
Trong phòng tắm, Thẩm Mạt nôn mửa.
Cô gập người ói, nước mắt giàn giụa.
Lục Huyên nghĩ Thẩm Mạt bị say nắng, bên cạnh còn có bệnh viện nên cùng một số đồng nghiệp nữ hộ tống cô đến đó, trong khi Tổng biên tập Lý gọi điện đến trụ sở của hãng buôn Vĩnh Cửu
Khi Thường Thanh vội vàng đến bệnh viện, anh nhìn thấy Thẩm Mạt đang ngồi dựa vào băng ghế, sắc mặt tái nhợt đến kinh khủng, nhưng cô lại mỉm cười với anh.
Trong lòng có điểm nhói đau, Thường Thanh vội vàng chạy tới, quỳ xuống ôm eo Thầm Mạt.
“Em bị sao vậy Mạt Mạt?”
Lục Huyên và một số đồng nghiệp nữ khác thấy vậy có chút xấu hổ.
Thường Thanh vóc người cao lớn, mặc dù làn da rám đen nhưng lại rất đẹp trai đầy nam tính, thường khi đi qua các cô gái cũng sẽ nhìn nhiều hơn. Chỉ là không ngờ một người đàn ông như vậy lại, lúc này lại giống một cậu bé tóc còn để chỏm, cẩn thận ôm người phụ nữ đang ngồi trên chiếc ghế dài, như thể đang ôm một thứ trân bảo.
Việc họ có chút e dè và đố kỵ là điều không thể tránh khỏi.
“Thường Thanh, mình về nhà rồi nói nha anh.”
Thầm Mạt hơi xấu hổ khi thấy các cô gái bên cạnh cười trộm, cô muốn gỡ tay Thường Khánh ra khỏi eo mình, kết quả anh lại đứng dậy bế cô lên ôm trọn vào lòng.
“Được rồi về nhà nói.”
Thường Thanh ôm Thẩm Mạt rời đi, khuôn mặt nhợt nhạt của Thầm Mạt không tránh khỏi đỏ bừng, cô hét lên để anh buông cô xuống, nhưng mà Thường Thanh chỉ như gió thoảng qua tai, vừa mở cửa vừa đón xe kéo.
Các cô gái cười lớn hơn.
Thẩm Mạt phải vùi mặt vào cổ Trường Thanh.
Nghe tiếng xe kéo lăn tăn chuyển động, Thẩm Mạt dựa vào Thường Thanh, như đang ở trong một giấc mơ.
Cô
mang thai.
Vốn dĩ kinh nguyệt đã chậm hơn nửa tháng, cô cũng nghĩ đến khả năng này, quả nhiên sinh mệnh bé bỏng của cô và Thường Thanh đã bắt đầu được thai nghén trong bụng, loại cảm giác này thật kỳ lạ, cô không biết nên diễn đạt như thế
nào.
Về đến nhà, Thường Thanh vẫn là ôm Thẩm Mạt vào phòng.
Sau khi vội vàng cọ rửa cho Thẩm Mạt, Thường Thanh lo lắng nhìn cô, lông mày nhăn lại thành một cục.
Thầm Mạt khẽ cười, dùng ngón tay bắn 1 cái ngay mi tâm của anh.
“Đừng cau mày, em không sao.”
“Em còn nói không sao.” Thường Thanh vẫn cố chấp.
“Nếu như lần trước giết thêm hai người nữa mà lấy lại 600 tệ thì mua được em.” Thẩm Mạt muốn tới búng trán anh, nhưng Thường Thanh đã nắm lấy tay cô.
“Nếu anh không mua em, con anh sẽ không có mẹ đâu nha.” Thầm Mạt vẫn tươi cười, lần lượt cầm lấy tay Thường Thanh đặt ở bụng dưới của cô.
Đôi tay của Trường Thanh hơi run lên.
Không, cả người anh đều đang run rẫy.
“Chúng ta có con.”
Anh nhớ rất rõ chuyện hàng tháng của Thẩm Mạt, anh cũng biết tháng này cô trì hoãn rất nhiều, anh đã từng nghĩ
tới khả năng này, bây giờ nó đã trở thành sự thật, nhưng anh lại có chút không dám tin được.
"Mat Mat..."
Thường Thanh cúi xuống, áp mặt vào bụng Thẩm Mạt.
“Lúc này làm sao có thể nghe được, bác sĩ nói phải bốn tháng mới cảm nhận được.”
Thẩm Mạt cười, giật giật tai Thường Thanh, chỉ thấy anh ôm cô chặt hơn, sau đó nhanh chóng nới lỏng một chút, trở nên thận trọng hơn.
“Bác sĩ nói ba tháng đầu không được làm chuyện vợ chồng. Bây giờ chỉ mới hơn một tháng. Anh phải chịu đựng rồi.”
Thẩm Mạt sờ sờ sợi râu của Thường Thanh, khóe miệng nở nụ cười nhẹ.
“Có thể chịu đựng được năm năm, hơn một tháng thì bỏ bẽ gì, chuyện nhỏ như con thỏ.” Thường Thanh vẫn vùi mặt vào eo Thầm Mạt, ủ rũ đáp.
Sự thật chứng minh rằng anh có thể chờ đợi trong năm năm, nhưng không hề dễ dàng để chịu đựng hơn một tháng.
Dù sao, trong suốt năm năm đó, Thường Thanh chỉ nhìn Thẩm Mạt từ xa, Thẩm Mạt thậm chí còn không biết đến sự tồn tại của anh. Hiện tại, Thẩm Mạt ở bên cạnh anh mỗi ngày, anh chỉ cần đưa tay ra là đã chạm được cô rồi.
Hơn nữa, ngực của cô ngày càng lớn ...
Bởi vì Thẩm Mạt bị ốm nghén, Trường Thanh không dám để cô “khẩu” vì sợ cô khó chịu. Cuối cùng, anh chỉ có thể mỗi ngày xoa vào giữa hai chân cô, vừa xoa hai bầu sữa đang nảy nở vừa ôm chặt hai chân cô.
Nhưng mà thế này cả hai đều không vui, ham muốn ngày càng trở nên gay gắt.
Vốn dĩ Thường Thanh không muốn Thẩm Mạt đi làm ở tòa soạn, Thẩm Mạt không muốn, không phải lúc nào cô cũng nôn, hơn nữa đi làm thì ít ra có việc gì đó hoạt động tay chân, còn hơn chỉ ở không chờ nôn.
Thường Thanh vẫn còn lo lắng, cho nên anh đều sáng tối đều đặn đến đón cô, luôn sợ rằng cô sẽ đu.ng phải thứ gì đó, thậm chí anh còn đến trong giờ nghỉ trưa mỗi ngày.
Vợ yêu đang mang thai, người đàn ông đến thăm thì không sao, nhưng lần nào hai người cũng lặng lẽ vào nhà kho nhỏ trên tầng ba.
Người đàn ông không thể giải tỏa mỗi ngày luôn đặc biệt khát khao.
Hôm nay Thường Thanh lại đến, nằm dưới váy của Thẩm Mạt mo"t lấy lỗ hoa nhỏ còn dễ ướt hơn trước, liền nghe thấy có người đến gần nhà kho nhỏ.
“Phùng tiểu thư, Thẩm Mạt vừa mới mang thai, cũng không làm gì ảnh hưởng đến công việc. Cô ấy đã làm tốt mọi việc. Rất khó để chúng tôi đuổi người.”
Đây là giọng nói của Vương tổng biên.
Tại Thẩm Mạt nghe đến 3 chữ Phùng tiểu thư liền vềnh lên, gần đây Phùng Trân Trân không đến tòa soạn, không ngờ cô ta lại muốn ngầm đối phó cô.
Nhìn thấy Thẩm Mạt chú ý tới ngoài cửa, Thường Thanh đối với chồi thịt nhỏ nhắn đang nhô lên, dùng sức hút mạnh. Thẩm Mạt sửng sốt, toàn thân run lên, không nhịn được trừng mắt nhìn Thường Thanh.
Thường Thanh nhếch mép, không nặng không nhẹ liến tiếp.
“Cô ta là phụ nữ đang mang thai, hàng ngày vẫn đến làm việc. Nếu người bên ngoài biết, nghĩ rằng tạp chí của chúng ta bóc lột người khác thì sao hả? Nếu cô ta cần người chăm sóc thì về nhà mướn người hầu chăm sóc là được mà. Làm sao cô ta có thể để anh Thường Thanh chạy tới chạy lui mỗi ngày trông nom cô ta được chứ?”
Mặc dù giọng nói của Phùng Trân Trân rất thấp, nhưng anh có thể nghe thấy nó đầy tức giận.
“Phùng tiểu thư à, đó là chuyện của vợ chồng người ta mà. Hơn nữa, Trường Thanh cũng đến trong giờ nghỉ trưa. Việc này không ảnh hưởng đến công việc của mọi người. Tôi khuyên cô đừng lo lắng về chuyện đó nữa ...”
“Tại sao các người đều bảo vệ Thầm Mạt! Biết cô ta là cái thứ gì không hả? Tôi đã điều tra rõ ràng rồi. Lúc ở Tưởng gia, ngoài mặt ra vẻ tiểu thư khuê các, quay đi lúc thì dụ dỗ con trai lão Tưởng, lúc thì câu luôn lão ấy. Chẳng trách cô ta bị bán với giá rẻ bèo, à mà không, còn tệ hại hơn cả bán nữa chứ. Cô ta vậy mà có thể đem ra để đàn ông thuê cơ đấy, đúng là cái thứ thấp hèn bại hoại mà...”
“Phùng tiểu thư! Thẩm Mạt trước đây như thế nào, toàn soạn chúng tôi tuyệt đối không quan tâm đến. Cô ấy hiện đang làm việc rất tốt với chúng tôi, hơn nữa luôn cư xử đúng mực. Tôi sẽ không sa thải cô ấy mà không có lý do chính đáng thuyết phục. Mời Phùng tiểu thư về cho!”
Thẩm Mạt sững sờ, cô không ngờ rằng Vương tổng biên, người có vẻ mềm mỏng hòa nhã lại dám đối mặt trực diện với Phùng Chân Trân, chỉ để bảo vệ cô.
“Nhìn xem, các người đều bị ả làm cho mê muội, ngực bự và mông to thật tốt! Sao hả, ả ta đã ngủ với các người rồi đúng không...
“Phùng tiểu thư, xin cần trọng lời nói, tôi còn có chuyện cần phải làm, không thể tiếp chuyện!”
Một tiếng bước chân vang lên rồi biến mất, Vương tổng biên bước đi, liền nghe thấy Phùng Trân Trân dậm chân tức giận, sau đó rời đi.
Thường Thanh đứng dậy ghé vào tai Thầm Mạt: “Đừng lo lắng, người phụ nữ này không làm được gì đâu, Vương tổng biên sẽ không nghe lời cô ta.”
Thẩm Mạt còn hơi khó hiểu, nhưng Thường Thanh đã ngừng nói, kéo cô đi làm “chuyện chính sự”.
Sau khi có thai, Thẩm Mạt phát hiện thân thể cô không giống như trước, cô không muốn Thường Thanh liến cô lần nữa, nhưng anh không làm theo, lần nào cũng phải liếu để cô đạt cực khoái mới bỏ qua.
Mà bản thân anh thì không thể tận hứng, ban đầu anh liên tục cọ tới cọ lui ở giữa mép cánh hoa của cô khiến cô sưng tấy đỏ lên, về sau lại không dám, anh bắt đầu tiến vào từ phía sau, nhưng cũng chỉ nhẹ nhàng đút vào một chút mà
thôi.
Hiện tại hai người bọn họ ở trong nhà kho nhỏ không thể so với trên giường, Thường Thanh chỉ có thể mò mẫn trên đùi Thẩm Mạt vài cái, vội vàng qua loa rồi bắn ra xong việc.
Xong việc, hai người đều toát mồ hôi, vào phòng tắm rửa sạch sẽ, sau đó cùng nhau đi đến phòng khách, Thẩm Mạt lại hỏi Vương tổng biên.
“Anh với ông ta quan hệ tốt lắm à?”
Thẩm Mạt có thể ra nghe được rằng Vương tổng biên bảo vệ cô không phải chỉ vì cô làm rất tốt, dù sao ông ta cũng đang làm việc tại hãng buôn Vĩnh Cửu, không đến nỗi chỉ vì nhân vật vô danh tiểu tốt như cô mà đi đắc tội với con gái ông chủ, trừ khi Thường Thanh có mối quan hệ đặc biệt tốt với ông ta.
“Quan hệ tốt, nhưng Vương tổng biên thật ra rất quen thuộc với cha của chúng ta.” Thường Thanh cầm lấy một cây quạt, chậm rãi quạt cho Thẩm Mạt, đưa cho cô một ly nước.
“Là bạn của cha sao?” Thầm Mạt trợn tròn mắt, bạn bè của cha cô thường đến nhà cô tụ tập, cũng chưa từng gặp Vương tổng biên.
“Sai rồi, là đối thủ của cha chúng ta.” Thường Thanh cười.
“Hả?” Thẩm Mạt càng khó hiểu. “Ngày chôn cất cha chúng ta, ông ấy cũng đi.”
Thường Thanh vẫn còn nhớ vẻ mặt tức giận của Vương Tố ngày hôm đó, ông ấy vẫn còn rất gầy, trông giống như những học sinh dễ bị kích động, tràn đầy nhiệt huyết.
Cũng là ngày đó, nhiệt huyết của anh đã tắt.
“Vương Tố vốn là biên tập viên của một tờ báo khác, cũng viết tin về thời sự, sinh kế của người dân. Ông ấy thường xuyên đọ sức với các tờ báo của cha chúng ta. Sau này, cha chúng ta đi tù, còn thừa nhận tội buôn thuốc phiện, ông là người đầu tiên dám đứng ra để vạch trần chuyện mờ ám bên trong.
39
Ngừng một chút, Thường Thanh lại nói: “Làm đối thủ mấy năm, ổng so với người bình thường càng hiểu rõ Thẩm tiên sinh.”
Đây là lần đầu tiên Thường Thanh gọi Thẩm Hồng Trình là Thẩm tiên sinh.
Bình thường anh luôn xuýt xoa gọi “Cha”, Thẩm Mạt đã quen rồi, giờ đột nhiên thấy anh trịnh trọng như vậy, cô có chút kinh ngạc.
“Mọi người đều rất kính trọng Thẩm tiên sinh. Khi trường tư thục của ông ấy không mở được, Thẩm tiên sinh đã đứng
ra bảo lãnh. Dù duy trì mấy năm rồi cuối cùng cũng phải đóng cửa, nhưng phần ân tình này mọi người đều luôn ghi
nhớ.”
Thường Thanh siết chặt tay Thẩm Mạt, viền mắt cô đã có chút đỏ.
Hóa ra là vì lý do này mà Thường Thanh giới thiệu cho cô công việc này, anh nghĩ gì cũng tốt.
Một lúc sau, Thẩm Mạt bình tĩnh lại và uống thêm chút nước trước khi tiễn Thường Thanh đi rồi trở lại chỗ ngồi của
mình.
Thẩm Mạt chỉ cảm thấy buồn nôn.
Cô vội vàng kéo Lục Huyên vào cửa và không hề ngoảnh lại.
Lục Huyên thấy biểu hiện của Thẩm Mạt không tốt nên cũng không đi mua sắm bao lâu, vội vàng mang mũ chống nắng lên rồi quay về.
Trở lại tòa soạn Thầm Mạt vẫn cảm thấy buồn nôn.
Đôi mắt nhớp nháp của Lý Chí Cao dường như dính chặt vào cô, giống như không thể rửa sạch được.
Trong phòng tắm, Thẩm Mạt nôn mửa.
Cô gập người ói, nước mắt giàn giụa.
Lục Huyên nghĩ Thẩm Mạt bị say nắng, bên cạnh còn có bệnh viện nên cùng một số đồng nghiệp nữ hộ tống cô đến đó, trong khi Tổng biên tập Lý gọi điện đến trụ sở của hãng buôn Vĩnh Cửu
Khi Thường Thanh vội vàng đến bệnh viện, anh nhìn thấy Thẩm Mạt đang ngồi dựa vào băng ghế, sắc mặt tái nhợt đến kinh khủng, nhưng cô lại mỉm cười với anh.
Trong lòng có điểm nhói đau, Thường Thanh vội vàng chạy tới, quỳ xuống ôm eo Thầm Mạt.
“Em bị sao vậy Mạt Mạt?”
Lục Huyên và một số đồng nghiệp nữ khác thấy vậy có chút xấu hổ.
Thường Thanh vóc người cao lớn, mặc dù làn da rám đen nhưng lại rất đẹp trai đầy nam tính, thường khi đi qua các cô gái cũng sẽ nhìn nhiều hơn. Chỉ là không ngờ một người đàn ông như vậy lại, lúc này lại giống một cậu bé tóc còn để chỏm, cẩn thận ôm người phụ nữ đang ngồi trên chiếc ghế dài, như thể đang ôm một thứ trân bảo.
Việc họ có chút e dè và đố kỵ là điều không thể tránh khỏi.
“Thường Thanh, mình về nhà rồi nói nha anh.”
Thầm Mạt hơi xấu hổ khi thấy các cô gái bên cạnh cười trộm, cô muốn gỡ tay Thường Khánh ra khỏi eo mình, kết quả anh lại đứng dậy bế cô lên ôm trọn vào lòng.
“Được rồi về nhà nói.”
Thường Thanh ôm Thẩm Mạt rời đi, khuôn mặt nhợt nhạt của Thầm Mạt không tránh khỏi đỏ bừng, cô hét lên để anh buông cô xuống, nhưng mà Thường Thanh chỉ như gió thoảng qua tai, vừa mở cửa vừa đón xe kéo.
Các cô gái cười lớn hơn.
Thẩm Mạt phải vùi mặt vào cổ Trường Thanh.
Nghe tiếng xe kéo lăn tăn chuyển động, Thẩm Mạt dựa vào Thường Thanh, như đang ở trong một giấc mơ.
Cô
mang thai.
Vốn dĩ kinh nguyệt đã chậm hơn nửa tháng, cô cũng nghĩ đến khả năng này, quả nhiên sinh mệnh bé bỏng của cô và Thường Thanh đã bắt đầu được thai nghén trong bụng, loại cảm giác này thật kỳ lạ, cô không biết nên diễn đạt như thế
nào.
Về đến nhà, Thường Thanh vẫn là ôm Thẩm Mạt vào phòng.
Sau khi vội vàng cọ rửa cho Thẩm Mạt, Thường Thanh lo lắng nhìn cô, lông mày nhăn lại thành một cục.
Thầm Mạt khẽ cười, dùng ngón tay bắn 1 cái ngay mi tâm của anh.
“Đừng cau mày, em không sao.”
“Em còn nói không sao.” Thường Thanh vẫn cố chấp.
“Nếu như lần trước giết thêm hai người nữa mà lấy lại 600 tệ thì mua được em.” Thẩm Mạt muốn tới búng trán anh, nhưng Thường Thanh đã nắm lấy tay cô.
“Nếu anh không mua em, con anh sẽ không có mẹ đâu nha.” Thầm Mạt vẫn tươi cười, lần lượt cầm lấy tay Thường Thanh đặt ở bụng dưới của cô.
Đôi tay của Trường Thanh hơi run lên.
Không, cả người anh đều đang run rẫy.
“Chúng ta có con.”
Anh nhớ rất rõ chuyện hàng tháng của Thẩm Mạt, anh cũng biết tháng này cô trì hoãn rất nhiều, anh đã từng nghĩ
tới khả năng này, bây giờ nó đã trở thành sự thật, nhưng anh lại có chút không dám tin được.
"Mat Mat..."
Thường Thanh cúi xuống, áp mặt vào bụng Thẩm Mạt.
“Lúc này làm sao có thể nghe được, bác sĩ nói phải bốn tháng mới cảm nhận được.”
Thẩm Mạt cười, giật giật tai Thường Thanh, chỉ thấy anh ôm cô chặt hơn, sau đó nhanh chóng nới lỏng một chút, trở nên thận trọng hơn.
“Bác sĩ nói ba tháng đầu không được làm chuyện vợ chồng. Bây giờ chỉ mới hơn một tháng. Anh phải chịu đựng rồi.”
Thẩm Mạt sờ sờ sợi râu của Thường Thanh, khóe miệng nở nụ cười nhẹ.
“Có thể chịu đựng được năm năm, hơn một tháng thì bỏ bẽ gì, chuyện nhỏ như con thỏ.” Thường Thanh vẫn vùi mặt vào eo Thầm Mạt, ủ rũ đáp.
Sự thật chứng minh rằng anh có thể chờ đợi trong năm năm, nhưng không hề dễ dàng để chịu đựng hơn một tháng.
Dù sao, trong suốt năm năm đó, Thường Thanh chỉ nhìn Thẩm Mạt từ xa, Thẩm Mạt thậm chí còn không biết đến sự tồn tại của anh. Hiện tại, Thẩm Mạt ở bên cạnh anh mỗi ngày, anh chỉ cần đưa tay ra là đã chạm được cô rồi.
Hơn nữa, ngực của cô ngày càng lớn ...
Bởi vì Thẩm Mạt bị ốm nghén, Trường Thanh không dám để cô “khẩu” vì sợ cô khó chịu. Cuối cùng, anh chỉ có thể mỗi ngày xoa vào giữa hai chân cô, vừa xoa hai bầu sữa đang nảy nở vừa ôm chặt hai chân cô.
Nhưng mà thế này cả hai đều không vui, ham muốn ngày càng trở nên gay gắt.
Vốn dĩ Thường Thanh không muốn Thẩm Mạt đi làm ở tòa soạn, Thẩm Mạt không muốn, không phải lúc nào cô cũng nôn, hơn nữa đi làm thì ít ra có việc gì đó hoạt động tay chân, còn hơn chỉ ở không chờ nôn.
Thường Thanh vẫn còn lo lắng, cho nên anh đều sáng tối đều đặn đến đón cô, luôn sợ rằng cô sẽ đu.ng phải thứ gì đó, thậm chí anh còn đến trong giờ nghỉ trưa mỗi ngày.
Vợ yêu đang mang thai, người đàn ông đến thăm thì không sao, nhưng lần nào hai người cũng lặng lẽ vào nhà kho nhỏ trên tầng ba.
Người đàn ông không thể giải tỏa mỗi ngày luôn đặc biệt khát khao.
Hôm nay Thường Thanh lại đến, nằm dưới váy của Thẩm Mạt mo"t lấy lỗ hoa nhỏ còn dễ ướt hơn trước, liền nghe thấy có người đến gần nhà kho nhỏ.
“Phùng tiểu thư, Thẩm Mạt vừa mới mang thai, cũng không làm gì ảnh hưởng đến công việc. Cô ấy đã làm tốt mọi việc. Rất khó để chúng tôi đuổi người.”
Đây là giọng nói của Vương tổng biên.
Tại Thẩm Mạt nghe đến 3 chữ Phùng tiểu thư liền vềnh lên, gần đây Phùng Trân Trân không đến tòa soạn, không ngờ cô ta lại muốn ngầm đối phó cô.
Nhìn thấy Thẩm Mạt chú ý tới ngoài cửa, Thường Thanh đối với chồi thịt nhỏ nhắn đang nhô lên, dùng sức hút mạnh. Thẩm Mạt sửng sốt, toàn thân run lên, không nhịn được trừng mắt nhìn Thường Thanh.
Thường Thanh nhếch mép, không nặng không nhẹ liến tiếp.
“Cô ta là phụ nữ đang mang thai, hàng ngày vẫn đến làm việc. Nếu người bên ngoài biết, nghĩ rằng tạp chí của chúng ta bóc lột người khác thì sao hả? Nếu cô ta cần người chăm sóc thì về nhà mướn người hầu chăm sóc là được mà. Làm sao cô ta có thể để anh Thường Thanh chạy tới chạy lui mỗi ngày trông nom cô ta được chứ?”
Mặc dù giọng nói của Phùng Trân Trân rất thấp, nhưng anh có thể nghe thấy nó đầy tức giận.
“Phùng tiểu thư à, đó là chuyện của vợ chồng người ta mà. Hơn nữa, Trường Thanh cũng đến trong giờ nghỉ trưa. Việc này không ảnh hưởng đến công việc của mọi người. Tôi khuyên cô đừng lo lắng về chuyện đó nữa ...”
“Tại sao các người đều bảo vệ Thầm Mạt! Biết cô ta là cái thứ gì không hả? Tôi đã điều tra rõ ràng rồi. Lúc ở Tưởng gia, ngoài mặt ra vẻ tiểu thư khuê các, quay đi lúc thì dụ dỗ con trai lão Tưởng, lúc thì câu luôn lão ấy. Chẳng trách cô ta bị bán với giá rẻ bèo, à mà không, còn tệ hại hơn cả bán nữa chứ. Cô ta vậy mà có thể đem ra để đàn ông thuê cơ đấy, đúng là cái thứ thấp hèn bại hoại mà...”
“Phùng tiểu thư! Thẩm Mạt trước đây như thế nào, toàn soạn chúng tôi tuyệt đối không quan tâm đến. Cô ấy hiện đang làm việc rất tốt với chúng tôi, hơn nữa luôn cư xử đúng mực. Tôi sẽ không sa thải cô ấy mà không có lý do chính đáng thuyết phục. Mời Phùng tiểu thư về cho!”
Thẩm Mạt sững sờ, cô không ngờ rằng Vương tổng biên, người có vẻ mềm mỏng hòa nhã lại dám đối mặt trực diện với Phùng Chân Trân, chỉ để bảo vệ cô.
“Nhìn xem, các người đều bị ả làm cho mê muội, ngực bự và mông to thật tốt! Sao hả, ả ta đã ngủ với các người rồi đúng không...
“Phùng tiểu thư, xin cần trọng lời nói, tôi còn có chuyện cần phải làm, không thể tiếp chuyện!”
Một tiếng bước chân vang lên rồi biến mất, Vương tổng biên bước đi, liền nghe thấy Phùng Trân Trân dậm chân tức giận, sau đó rời đi.
Thường Thanh đứng dậy ghé vào tai Thầm Mạt: “Đừng lo lắng, người phụ nữ này không làm được gì đâu, Vương tổng biên sẽ không nghe lời cô ta.”
Thẩm Mạt còn hơi khó hiểu, nhưng Thường Thanh đã ngừng nói, kéo cô đi làm “chuyện chính sự”.
Sau khi có thai, Thẩm Mạt phát hiện thân thể cô không giống như trước, cô không muốn Thường Thanh liến cô lần nữa, nhưng anh không làm theo, lần nào cũng phải liếu để cô đạt cực khoái mới bỏ qua.
Mà bản thân anh thì không thể tận hứng, ban đầu anh liên tục cọ tới cọ lui ở giữa mép cánh hoa của cô khiến cô sưng tấy đỏ lên, về sau lại không dám, anh bắt đầu tiến vào từ phía sau, nhưng cũng chỉ nhẹ nhàng đút vào một chút mà
thôi.
Hiện tại hai người bọn họ ở trong nhà kho nhỏ không thể so với trên giường, Thường Thanh chỉ có thể mò mẫn trên đùi Thẩm Mạt vài cái, vội vàng qua loa rồi bắn ra xong việc.
Xong việc, hai người đều toát mồ hôi, vào phòng tắm rửa sạch sẽ, sau đó cùng nhau đi đến phòng khách, Thẩm Mạt lại hỏi Vương tổng biên.
“Anh với ông ta quan hệ tốt lắm à?”
Thẩm Mạt có thể ra nghe được rằng Vương tổng biên bảo vệ cô không phải chỉ vì cô làm rất tốt, dù sao ông ta cũng đang làm việc tại hãng buôn Vĩnh Cửu, không đến nỗi chỉ vì nhân vật vô danh tiểu tốt như cô mà đi đắc tội với con gái ông chủ, trừ khi Thường Thanh có mối quan hệ đặc biệt tốt với ông ta.
“Quan hệ tốt, nhưng Vương tổng biên thật ra rất quen thuộc với cha của chúng ta.” Thường Thanh cầm lấy một cây quạt, chậm rãi quạt cho Thẩm Mạt, đưa cho cô một ly nước.
“Là bạn của cha sao?” Thầm Mạt trợn tròn mắt, bạn bè của cha cô thường đến nhà cô tụ tập, cũng chưa từng gặp Vương tổng biên.
“Sai rồi, là đối thủ của cha chúng ta.” Thường Thanh cười.
“Hả?” Thẩm Mạt càng khó hiểu. “Ngày chôn cất cha chúng ta, ông ấy cũng đi.”
Thường Thanh vẫn còn nhớ vẻ mặt tức giận của Vương Tố ngày hôm đó, ông ấy vẫn còn rất gầy, trông giống như những học sinh dễ bị kích động, tràn đầy nhiệt huyết.
Cũng là ngày đó, nhiệt huyết của anh đã tắt.
“Vương Tố vốn là biên tập viên của một tờ báo khác, cũng viết tin về thời sự, sinh kế của người dân. Ông ấy thường xuyên đọ sức với các tờ báo của cha chúng ta. Sau này, cha chúng ta đi tù, còn thừa nhận tội buôn thuốc phiện, ông là người đầu tiên dám đứng ra để vạch trần chuyện mờ ám bên trong.
39
Ngừng một chút, Thường Thanh lại nói: “Làm đối thủ mấy năm, ổng so với người bình thường càng hiểu rõ Thẩm tiên sinh.”
Đây là lần đầu tiên Thường Thanh gọi Thẩm Hồng Trình là Thẩm tiên sinh.
Bình thường anh luôn xuýt xoa gọi “Cha”, Thẩm Mạt đã quen rồi, giờ đột nhiên thấy anh trịnh trọng như vậy, cô có chút kinh ngạc.
“Mọi người đều rất kính trọng Thẩm tiên sinh. Khi trường tư thục của ông ấy không mở được, Thẩm tiên sinh đã đứng
ra bảo lãnh. Dù duy trì mấy năm rồi cuối cùng cũng phải đóng cửa, nhưng phần ân tình này mọi người đều luôn ghi
nhớ.”
Thường Thanh siết chặt tay Thẩm Mạt, viền mắt cô đã có chút đỏ.
Hóa ra là vì lý do này mà Thường Thanh giới thiệu cho cô công việc này, anh nghĩ gì cũng tốt.
Một lúc sau, Thẩm Mạt bình tĩnh lại và uống thêm chút nước trước khi tiễn Thường Thanh đi rồi trở lại chỗ ngồi của
mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.