Chương 51: Một Con Dao Đặt Ở Khe Mông Cô Ta
Lạc Dã Du Phong
14/03/2024
Động tĩnh bên này khiến không ít người chú ý, thậm chí Phùng gia ngồi ở vị trí chủ nhà cũng nhìn thấy, nhưng ông ta chỉ nhìn lướt qua, sau đó tiếp tục nói chuyện với người đến chúc mừng.
Một vài người khác, phần lớn là đến xem náo nhiệt, có người làm ăn, cũng có người trên quan trường, có người quen biết Thẩm Mạt, nhưng vì năm đó, cũng không ai thân cận với cô, còn Tưởng Tranh, mấy năm nay ở Bành thành nhỏ hẹp này, rất sinh động.
Cô gái lớn lên không tồi, vẫn có người trẻ tuổi hứng thú với cô ta.
Nhưng đêm nay, không ai trong những người đó nguyện ý đứng ra.
Không có biện pháp, ai bảo cô gái này không có mắt, chọc đến người không nên chọc.
Tưởng Tranh khóc một trận cũng không có ai phản ứng, đành phải xám xịt bò dậy, trong lòng cô ta hận Thẩm Mạt đến phát điên, nhưng cô ta lại không dám nói gì nữa, người phụ nữ vừa rồi thật đáng sợ.
Văn Chiêu đã sớm về bàn ăn, bắt đầu ăn hạt dưa và nói chuyện với Thẩm Mạt, nói Thiên Tân có gì vui, còn mời Thẩm Mạt đến đó một thời gian.
Thẩm Mạt muốn đi, nhưng cô đang mang thai, còn công việc không thể buông xuống, có lẽ, chờ Thường Thanh thật sự muốn làm với Trình Cảnh Chi, bọn họ sẽ dọn đến Thiên Tân.
Nhưng hiện tại còn không thể nói như vậy, bởi vì còn chưa kết luận.
Bên kia Tưởng Tranh trở lại bên cạnh Phùng Trân Trân, vẻ mặt Phùng Trân Trân ghét bỏ, căn bản không thèm nhìn Tưởng Tranh, ngược lại đứng dậy đi theo danh viện khác nói chuyện phiếm.
Tưởng Tranh khổ sở, bởi vì cô ta nghe được những người đó đang cười cô ta, cười cha cô ta chỉ là viên chức nhỏ, cười cô ta tự rước lấy nhục, thậm chí còn chê cười anh trai cô ta vô dụng.
Đúng, cô ta còn anh trai, anh trai cô ta là người có chủ ý nhất!
Tưởng Tranh nhịn xuống nước mắt, đến nói với Phùng Trân Trân rằng mình không thoải mái, muốn về trước, Phùng Trân Trân ừ một tiếng liền đuổi cô ta đi.
Sau khi ra ngoài, Tưởng Tranh đột nhiên ý thức được, không có người lái xe đưa cô ta, cô ta phải gọi xe kéo.
Hiện tại trời đã tối, cô ta là con gái, một mình ở bên ngoài.
Trên đường xe kéo nhanh chóng chạy qua, rõ ràng đang kéo người, Tưởng Tranh đi tới đi lui ở ben đường, không gọi được một chiếc, ngược lại cô ta chú ý đếnm bên cạnh lan can đá bên bờ Hoàng Hà, có mấy người vẫn luôn đi qua đi lại, thường nhìn về phía cửa lớn Phùng gia, cũng không biết muốn làm gì.
Đến khi cô ta nhìn thấy phản quang, đó là một con dao.
Lòng hiếu kỳ đột nhiên nổi lên, cô ta không muốn đi nữa, lặng lẽ tránh phái sau cây kim ngân xanh mơn mởn bên cạnh cửa, muốn xem rốt cuộc những người này muốn đối phó ai.
Hôm nay tới mừng thọ cơ bản đều là người của Bành thành, chỉ có Trình tam gia là từ Thiên Tân tới, muốn ám sát người của Bành thành, sẽ không chọn lúc này, cho nên, có lẽ những người này đến đối phó Trình tam gia và người phụ nữ không biết xấu hổ kia.
Tốt nhất phải khiến Thẩm Mạt cũng bị thương nữa!
Tưởng Tranh ác độc nghĩ, lại không lưu ý chỗ âm u phía sau có một bóng dáng cao lớn, theo cô ta lùi từng bước nhỏ về phía sau, đã trực tiếp dựa lên người người này.
Sau đó, eo nhỏ của cô ta bị túm lấy.
“Tiểu dâm đãng, chủ động chổng mông cho ông đây đụ à?”
Khuôn mặt Tống Thuận lạnh băng vô tình, nói Tưởng Tranh dâm đãng, nhưng đúng là cô ta chổng mông đụng vào người anh ta.
“Thật xin lỗi, thật xin lỗi, tôi không cố ý... A...”
Váy đột nhiên bị xốc lên, che cả đầu cô ta lại, Tưởng Tranh sợ hãi, vừa định kêu cứu mạng, liền cảm thấy dưới thân chợt lạnh, một con dao để ở khe mông của cô ta.
“Dám kêu một tiếng, tôi sẽ dùng con dao này đụ cô trước.”
Một vài người khác, phần lớn là đến xem náo nhiệt, có người làm ăn, cũng có người trên quan trường, có người quen biết Thẩm Mạt, nhưng vì năm đó, cũng không ai thân cận với cô, còn Tưởng Tranh, mấy năm nay ở Bành thành nhỏ hẹp này, rất sinh động.
Cô gái lớn lên không tồi, vẫn có người trẻ tuổi hứng thú với cô ta.
Nhưng đêm nay, không ai trong những người đó nguyện ý đứng ra.
Không có biện pháp, ai bảo cô gái này không có mắt, chọc đến người không nên chọc.
Tưởng Tranh khóc một trận cũng không có ai phản ứng, đành phải xám xịt bò dậy, trong lòng cô ta hận Thẩm Mạt đến phát điên, nhưng cô ta lại không dám nói gì nữa, người phụ nữ vừa rồi thật đáng sợ.
Văn Chiêu đã sớm về bàn ăn, bắt đầu ăn hạt dưa và nói chuyện với Thẩm Mạt, nói Thiên Tân có gì vui, còn mời Thẩm Mạt đến đó một thời gian.
Thẩm Mạt muốn đi, nhưng cô đang mang thai, còn công việc không thể buông xuống, có lẽ, chờ Thường Thanh thật sự muốn làm với Trình Cảnh Chi, bọn họ sẽ dọn đến Thiên Tân.
Nhưng hiện tại còn không thể nói như vậy, bởi vì còn chưa kết luận.
Bên kia Tưởng Tranh trở lại bên cạnh Phùng Trân Trân, vẻ mặt Phùng Trân Trân ghét bỏ, căn bản không thèm nhìn Tưởng Tranh, ngược lại đứng dậy đi theo danh viện khác nói chuyện phiếm.
Tưởng Tranh khổ sở, bởi vì cô ta nghe được những người đó đang cười cô ta, cười cha cô ta chỉ là viên chức nhỏ, cười cô ta tự rước lấy nhục, thậm chí còn chê cười anh trai cô ta vô dụng.
Đúng, cô ta còn anh trai, anh trai cô ta là người có chủ ý nhất!
Tưởng Tranh nhịn xuống nước mắt, đến nói với Phùng Trân Trân rằng mình không thoải mái, muốn về trước, Phùng Trân Trân ừ một tiếng liền đuổi cô ta đi.
Sau khi ra ngoài, Tưởng Tranh đột nhiên ý thức được, không có người lái xe đưa cô ta, cô ta phải gọi xe kéo.
Hiện tại trời đã tối, cô ta là con gái, một mình ở bên ngoài.
Trên đường xe kéo nhanh chóng chạy qua, rõ ràng đang kéo người, Tưởng Tranh đi tới đi lui ở ben đường, không gọi được một chiếc, ngược lại cô ta chú ý đếnm bên cạnh lan can đá bên bờ Hoàng Hà, có mấy người vẫn luôn đi qua đi lại, thường nhìn về phía cửa lớn Phùng gia, cũng không biết muốn làm gì.
Đến khi cô ta nhìn thấy phản quang, đó là một con dao.
Lòng hiếu kỳ đột nhiên nổi lên, cô ta không muốn đi nữa, lặng lẽ tránh phái sau cây kim ngân xanh mơn mởn bên cạnh cửa, muốn xem rốt cuộc những người này muốn đối phó ai.
Hôm nay tới mừng thọ cơ bản đều là người của Bành thành, chỉ có Trình tam gia là từ Thiên Tân tới, muốn ám sát người của Bành thành, sẽ không chọn lúc này, cho nên, có lẽ những người này đến đối phó Trình tam gia và người phụ nữ không biết xấu hổ kia.
Tốt nhất phải khiến Thẩm Mạt cũng bị thương nữa!
Tưởng Tranh ác độc nghĩ, lại không lưu ý chỗ âm u phía sau có một bóng dáng cao lớn, theo cô ta lùi từng bước nhỏ về phía sau, đã trực tiếp dựa lên người người này.
Sau đó, eo nhỏ của cô ta bị túm lấy.
“Tiểu dâm đãng, chủ động chổng mông cho ông đây đụ à?”
Khuôn mặt Tống Thuận lạnh băng vô tình, nói Tưởng Tranh dâm đãng, nhưng đúng là cô ta chổng mông đụng vào người anh ta.
“Thật xin lỗi, thật xin lỗi, tôi không cố ý... A...”
Váy đột nhiên bị xốc lên, che cả đầu cô ta lại, Tưởng Tranh sợ hãi, vừa định kêu cứu mạng, liền cảm thấy dưới thân chợt lạnh, một con dao để ở khe mông của cô ta.
“Dám kêu một tiếng, tôi sẽ dùng con dao này đụ cô trước.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.