Chương 15
Mục Thang Phạn Hàm
22/02/2022
Chỗ tiền trong tay Tân Nguyên có màu đỏ và màu xanh lục.
Chỉ có điều, hình chân dung trên đó lại không giống với tiền giấy bình thường, hoặc có thể nói là không giống với tiền âm phủ bình thường.
Thường thì trên tiền âm phủ sẽ được in hình Diêm vương gia, nhưng mà trên hai tờ tiền này lại là hình chân dung của ông nội Tân Nguyên.
Hai tờ này, là tiền âm phủ do Tân Nguyên tự mình vẽ.
Về chuyện quỷ thần, Tân Nguyên không thể chắc chắn được là mình tin hay không tin, chỉ có thể nói là cung kính nhưng vẫn giữ khoảng cách.
Hằng năm vào tiết Thanh minh, những gì cần phải làm cho ông nội, Tân Nguyên chưa bao giờ quên. Nhỡ đâu là thật mà mình lại không làm cho tốt, ông nội dưới đó sẽ trở thành một cụ già cô độc lẻ loi không nơi nương tựa mất, vậy thì mình chẳng phải là tội ác khó tha hay sao.
Nói là tin nhưng mỗi lần Tân Nguyên đốt cái gì cũng đều không giống với người khác.
Người khác đốt nhà đốt xe, Tân Nguyên cũng đốt.
Nhà ở là do hắn tự thiết kế.
Phòng kính ngoài trời, tuy vào mùa hè có chút nóng nhưng mà nó đẹp!
Kiến trúc nhà gỗ hai tầng giả cổ, tuy rằng bị Tân Nguyên quét sơn có chút giống lầu xanh, nhưng mà lúc đó Tân Nguyên lại rất thích phong cách này.
Hoặc là kiểu phòng chỉ thích hợp xuất hiện trong phim khoa học viễn tưởng, bên trong trống rỗng.
Tân Nguyên thậm chí còn không thiết kế cả cái nhà vệ sinh.
Trên mỗi vách tường và sàn nhà màu sắc khác nhau đều được Tân Nguyên tri kỷ dán hướng dẫn sử dụng.
Ấn lên chỗ sàn nhà này một chút sẽ xuất hiện bồn cầu, kéo mặt tường này ra sẽ xuất hiện tủ quần áo, ấn vào chỗ này sẽ phát nhạc khắp căn phòng.
Dù sao cũng đều là kiểu nhà mà người bình thường sẽ không thèm ở.
Lúc đó Tân Nguyên nghĩ, đây cũng chỉ là một loại hình thức trước khi đốt đồ mà thôi. Dù sao thì trên mấy cái nhà mà hàng xóm sát vách đốt cũng vẫn còn kèm theo tên cửa hàng màu đỏ trắng kia, nếu thật sự đốt từng cái xuống địa phủ thì cảnh tượng đó chẳng phải sẽ rất hoành tráng hay sao.
Vậy chẳng phải cửa hành đỏ trắng tên "Lần sau lại đến" sẽ trở thành cửa hàng độc quyền thống trị cả một khu phố của âm phủ hay sao?
Về xe cộ, Tân Nguyên đốt cho ông nội mô hình những chiếc xe thể thao mà mình thích nhưng không mua nổi, nếu thật sự có âm phủ vậy thì để ông nội hưởng thay mình đi.
Về tiền giấy, lúc đầu Tân Nguyên không định tự mình vẽ đâu, nhưng mọi chuyện là như thế này.
Trên mặt đồ để đốt đều viết tên người nhận. Lúc Tân Nguyên nhìn chỗ tiền đầu tiên cháy hết, trong lòng đột nhiên nảy ra một câu hỏi.
Nhỡ đâu lúc đó ông nội chỉ nhận được cái phong bì mà không nhận được tiền thì phải làm sao?Đến lúc đó, chỗ tiền được đốt này sẽ thành tiền vô chủ mà ông nội cũng không nhận được.
Vấn đề này quấy nhiễu Tân Nguyên rất nhiều ngày, vì thế vào lần thứ hai hóa vàng, Tân Nguyên đã vẽ chân dung ông nội lên tiền, như vậy thì sau khi đốt, cho dù có trở thành tiền vô chủ thì ông nội vẫn có thể dùng mặt chứng minh đây là tiền của mình.
Rõ ràng là chỗ tiền âm phủ đã được đốt sạch lại đột nhiên xuất hiện ở trong tay mình, không hiểu sao Tân Nguyên lại cảm thấy sau lưng mình hơi lạnh.
Có đã có loại yêu quái như thùng sơn tinh thì cái giả thiết trên thế giới này có ma quỷ cũng có thể được lập ra chứ nhỉ?
Nhưng đây là tiền mà Du Thất Đồng kiếm ra, cậu ấy thì có liên quan hệ gì với ông nội chứ?
Tân Nguyên có chút khổ sở thở dài một hơi, có quan hệ gì thì mình cũng mãi mãi không thể biết nữa. Du Thất Đồng đã vĩnh viễn rời xa mình rồi.
Tân Nguyên cúi đầu sờ sờ chậu hoa làm từ thùng sơn.
"Tôi đi làm đây, trông nhà cẩn thận nhé."
Sống như nam chính của một cuốn tiểu thuyết ngược luyến vậy.
"Thi thể" của thùng sơn tinh nhỏ mà Tân Nguyên đang vuốt ve lúc này đang cùng ông nội Tân ngồi xổm như hổ rình mồi trước cửa một công ty trang trí.
"Ông ơi, chúng ta đang làm gì vậy?" Thùng sơn nhỏ không biết mình đang làm gì, ngoan ngoãn ngồi chồm hỗm cùng ông nội Tân từ sáng sớm. Ông nội ở bên cạnh không ngừng cúi đầu nghịch điện thoại di động, không biết đang chơi cái gì. Thùng sơn tinh nhỏ cuối cùng cũng không nhịn được mà hỏi ra tiếng.
"Chờ một chút, ta sắp diệt được lão Trương rồi." Ông nội kích động nắm chặt điện thoại của mình.
Một trận tiếng súng bang bang truyền ra từ điện thoại, ông nội mặt không đổi sắc đút điện thoại vào túi áo.
"Chúng ta đang đợi vật dẫn mới của cháu đấy." Ông nội ngồi xổm lâu mệt mỏi đứng lên hoạt động gân cốt một chút, một chuỗi chìa khóa bên hông va vào nhau phát ra tiếng vang hỗn độn.
Chìa khóa xe BMW, chìa khóa xe Mercedes-Benz, chìa khóa xe Ferrari, chìa khóa xe Bentley, chìa khóa xe Lamborghini, chìa khóa xe Aston Martin....Một chuỗi chìa khóa dài đến nỗi có thể quấn một vòng quanh eo của ông nội.
"Ông ơi, sao ông lại có nhiều chìa khóa thế?" Thùng sơn tinh nhỏ bị chỗ chìa khóa kia hấp dẫn sự chú ý, lập tức quên mất vấn đề mà mình muốn hỏi.
"Cháu nhắc đến ta lại thấy bực mình!" Ông nội Tân vỗ đùi một phát, lực tay có chút lớn nên phải xoa xoa nhẹ vì đau.
"Cái đứa cháu trai không ra gì kia của ta đốt cho ta nhiều xe như vậy, cuối cùng lại đốt xuống mấy cái nhà chỉ để ngắm, không có lấy một cái ga ra!" Ông nội Tân và nhóm bạn già mỗi người có một nỗi khổ riêng, bình thường đều tụ tập oán giận thế hệ con cháu nhà mình không đáng tin cậy.
"Ta nói cháu này, nhiều xe như vậy, chiếc này so với chiếc khác còn không ổn định hơn, trọng điểm là ta căn bản không biết lái xe đâu! Nó đốt xuống đây trừ việc chiếm chỗ ra thì chả có tác dụng gì cả! Cái thằng nhóc Tân Nguyên kia không thể đốt xuống đây cho ta một cái xe ba bánh được à?"
Ông nội Tân cảm xúc dâng trào, chuỗi chìa khóa bên hông điên cuồng va vào nhau mưu đồ cọ tróc lớp sơn của đối phương.
"Ông có quen biết Tân Nguyên ạ?" Thùng sơn tinh nhỏ vui vẻ hỏi, ông cụ vậy mà cũng có quen biết với Tân Nguyên, đột nhiên cảm thấy càng thêm thân thiết với ông rồi.
Thùng sơn tinh nhỏ cười hiện ra má lúm đồng tiền, không biết có phải vì trên thùng sơn vốn đã có vết lõm hay không mà ở khóe miệng của thùng sơn nhỏ lại có hai cái cái má lúm nhàn nhạt.
Hiện giờ thùng sơn tinh nhỏ cũng không cần cười, chỉ cần một cái nhếch miệng thôi là đã có thể xuất hiện hai cái má lúm nho nhỏ này rồi, cực kỳ khiến người khác yêu thương.
"Đúng vậy, Tân Nguyên là thằng cháu nhỏ của ta. Tuy rằng đồ nó đốt cho ta không đáng tin cậy, tiền giấy cũng đều không thể dùng được, nhưng may mà nó còn chưa đốt phụ nữ xuống cho ta, bằng không sau khi ta chết làm sao đối mặt được với bà nội nó chứ. Có trời mới biết con trai của lão Lưu đã đốt cho lão một bà vợ hai xuống đây, lão Lưu suýt chút nữa đã bị vợ đánh chết đấy."
"Ông ơi, ông chưa chết sao?" Thùng sơn tinh nhỏ rất hiếu kỳ với cách diễn giải của ông nội Tân.
Tuy rằng có chút không được êm tai.
"Không có, hiện giờ ta đang là dáng vẻ quỷ hồn, rồi cùng sẽ có một ngày phải tiêu tan mà thôi." Ông nội Tân nhìn xa xăm về phía bầu trời. Thời tiết hôm nay đẹp lắm, trên trời chỉ có một vài đám mây trắng nho nhỏ mập mạp.
Lúc nhắm mắt lại, ông nghĩ sau này mình sẽ không thể nhìn thấy được cảnh tượng này nữa.
"Nhưng mà cháu sẽ không như vậy, chỉ cần cháu tìm được vật dẫn thích hợp thì vẫn sẽ có thể sống thôi."
Ông nội Tân sờ sờ đầu thùng sơn tinh nhỏ, nhìn cậu ngoan ngoãn ngồi xổm ngẩng đầu lên nhìn mình, mỉm cười hiền lành.
"Đến đây, nhìn xem, cháu thích cái thùng nào!" Ông nội Tân chỉnh lý lại cảm xúc của mình, chỉ vào chiếc xe chở một ít dụng cụ trang trí cách đó không xa.
Chiếc xe hôm nay chắc là đi đến nhà của chủ hộ. Chờ dùng xong các thùng sơn rồi, mấy thùng sơn rỗng không ai cần dùng nữa, thùng sơn tinh nhỏ chỉ cần bám vào đó là có thể có được một thân thể hoàn toàn mới.
"Cái màu đỏ kia!"
Thùng sơn tinh nhỏ đấu tranh giữa một cái thùng màu đỏ rực rỡ và một cái màu lục bảo, cuối cùng lựa chọn cái màu đỏ. Muốn thử sang một màu khác xem sao!
"Ánh mắt không tồi, ta cũng thấy cái màu đỏ kia đẹp lắm, cái màu lục bảo bên cạnh cũng không tồi." Ông nội Tân mang theo thùng sơn tinh nhỏ còn chưa thành thạo kỹ thuật trôi nổi dập dờn bay theo sau chiếc xe vận chuyển kia.
Tác giả có lời muốn nói: Ông nội: Cảm ơn âm phủ đã bảo đảm về vấn đề nhà cửa, để cho tôi không đến mức bị cháu trai mình hại chết, không có chỗ mà ở:)
Chỉ có điều, hình chân dung trên đó lại không giống với tiền giấy bình thường, hoặc có thể nói là không giống với tiền âm phủ bình thường.
Thường thì trên tiền âm phủ sẽ được in hình Diêm vương gia, nhưng mà trên hai tờ tiền này lại là hình chân dung của ông nội Tân Nguyên.
Hai tờ này, là tiền âm phủ do Tân Nguyên tự mình vẽ.
Về chuyện quỷ thần, Tân Nguyên không thể chắc chắn được là mình tin hay không tin, chỉ có thể nói là cung kính nhưng vẫn giữ khoảng cách.
Hằng năm vào tiết Thanh minh, những gì cần phải làm cho ông nội, Tân Nguyên chưa bao giờ quên. Nhỡ đâu là thật mà mình lại không làm cho tốt, ông nội dưới đó sẽ trở thành một cụ già cô độc lẻ loi không nơi nương tựa mất, vậy thì mình chẳng phải là tội ác khó tha hay sao.
Nói là tin nhưng mỗi lần Tân Nguyên đốt cái gì cũng đều không giống với người khác.
Người khác đốt nhà đốt xe, Tân Nguyên cũng đốt.
Nhà ở là do hắn tự thiết kế.
Phòng kính ngoài trời, tuy vào mùa hè có chút nóng nhưng mà nó đẹp!
Kiến trúc nhà gỗ hai tầng giả cổ, tuy rằng bị Tân Nguyên quét sơn có chút giống lầu xanh, nhưng mà lúc đó Tân Nguyên lại rất thích phong cách này.
Hoặc là kiểu phòng chỉ thích hợp xuất hiện trong phim khoa học viễn tưởng, bên trong trống rỗng.
Tân Nguyên thậm chí còn không thiết kế cả cái nhà vệ sinh.
Trên mỗi vách tường và sàn nhà màu sắc khác nhau đều được Tân Nguyên tri kỷ dán hướng dẫn sử dụng.
Ấn lên chỗ sàn nhà này một chút sẽ xuất hiện bồn cầu, kéo mặt tường này ra sẽ xuất hiện tủ quần áo, ấn vào chỗ này sẽ phát nhạc khắp căn phòng.
Dù sao cũng đều là kiểu nhà mà người bình thường sẽ không thèm ở.
Lúc đó Tân Nguyên nghĩ, đây cũng chỉ là một loại hình thức trước khi đốt đồ mà thôi. Dù sao thì trên mấy cái nhà mà hàng xóm sát vách đốt cũng vẫn còn kèm theo tên cửa hàng màu đỏ trắng kia, nếu thật sự đốt từng cái xuống địa phủ thì cảnh tượng đó chẳng phải sẽ rất hoành tráng hay sao.
Vậy chẳng phải cửa hành đỏ trắng tên "Lần sau lại đến" sẽ trở thành cửa hàng độc quyền thống trị cả một khu phố của âm phủ hay sao?
Về xe cộ, Tân Nguyên đốt cho ông nội mô hình những chiếc xe thể thao mà mình thích nhưng không mua nổi, nếu thật sự có âm phủ vậy thì để ông nội hưởng thay mình đi.
Về tiền giấy, lúc đầu Tân Nguyên không định tự mình vẽ đâu, nhưng mọi chuyện là như thế này.
Trên mặt đồ để đốt đều viết tên người nhận. Lúc Tân Nguyên nhìn chỗ tiền đầu tiên cháy hết, trong lòng đột nhiên nảy ra một câu hỏi.
Nhỡ đâu lúc đó ông nội chỉ nhận được cái phong bì mà không nhận được tiền thì phải làm sao?Đến lúc đó, chỗ tiền được đốt này sẽ thành tiền vô chủ mà ông nội cũng không nhận được.
Vấn đề này quấy nhiễu Tân Nguyên rất nhiều ngày, vì thế vào lần thứ hai hóa vàng, Tân Nguyên đã vẽ chân dung ông nội lên tiền, như vậy thì sau khi đốt, cho dù có trở thành tiền vô chủ thì ông nội vẫn có thể dùng mặt chứng minh đây là tiền của mình.
Rõ ràng là chỗ tiền âm phủ đã được đốt sạch lại đột nhiên xuất hiện ở trong tay mình, không hiểu sao Tân Nguyên lại cảm thấy sau lưng mình hơi lạnh.
Có đã có loại yêu quái như thùng sơn tinh thì cái giả thiết trên thế giới này có ma quỷ cũng có thể được lập ra chứ nhỉ?
Nhưng đây là tiền mà Du Thất Đồng kiếm ra, cậu ấy thì có liên quan hệ gì với ông nội chứ?
Tân Nguyên có chút khổ sở thở dài một hơi, có quan hệ gì thì mình cũng mãi mãi không thể biết nữa. Du Thất Đồng đã vĩnh viễn rời xa mình rồi.
Tân Nguyên cúi đầu sờ sờ chậu hoa làm từ thùng sơn.
"Tôi đi làm đây, trông nhà cẩn thận nhé."
Sống như nam chính của một cuốn tiểu thuyết ngược luyến vậy.
"Thi thể" của thùng sơn tinh nhỏ mà Tân Nguyên đang vuốt ve lúc này đang cùng ông nội Tân ngồi xổm như hổ rình mồi trước cửa một công ty trang trí.
"Ông ơi, chúng ta đang làm gì vậy?" Thùng sơn nhỏ không biết mình đang làm gì, ngoan ngoãn ngồi chồm hỗm cùng ông nội Tân từ sáng sớm. Ông nội ở bên cạnh không ngừng cúi đầu nghịch điện thoại di động, không biết đang chơi cái gì. Thùng sơn tinh nhỏ cuối cùng cũng không nhịn được mà hỏi ra tiếng.
"Chờ một chút, ta sắp diệt được lão Trương rồi." Ông nội kích động nắm chặt điện thoại của mình.
Một trận tiếng súng bang bang truyền ra từ điện thoại, ông nội mặt không đổi sắc đút điện thoại vào túi áo.
"Chúng ta đang đợi vật dẫn mới của cháu đấy." Ông nội ngồi xổm lâu mệt mỏi đứng lên hoạt động gân cốt một chút, một chuỗi chìa khóa bên hông va vào nhau phát ra tiếng vang hỗn độn.
Chìa khóa xe BMW, chìa khóa xe Mercedes-Benz, chìa khóa xe Ferrari, chìa khóa xe Bentley, chìa khóa xe Lamborghini, chìa khóa xe Aston Martin....Một chuỗi chìa khóa dài đến nỗi có thể quấn một vòng quanh eo của ông nội.
"Ông ơi, sao ông lại có nhiều chìa khóa thế?" Thùng sơn tinh nhỏ bị chỗ chìa khóa kia hấp dẫn sự chú ý, lập tức quên mất vấn đề mà mình muốn hỏi.
"Cháu nhắc đến ta lại thấy bực mình!" Ông nội Tân vỗ đùi một phát, lực tay có chút lớn nên phải xoa xoa nhẹ vì đau.
"Cái đứa cháu trai không ra gì kia của ta đốt cho ta nhiều xe như vậy, cuối cùng lại đốt xuống mấy cái nhà chỉ để ngắm, không có lấy một cái ga ra!" Ông nội Tân và nhóm bạn già mỗi người có một nỗi khổ riêng, bình thường đều tụ tập oán giận thế hệ con cháu nhà mình không đáng tin cậy.
"Ta nói cháu này, nhiều xe như vậy, chiếc này so với chiếc khác còn không ổn định hơn, trọng điểm là ta căn bản không biết lái xe đâu! Nó đốt xuống đây trừ việc chiếm chỗ ra thì chả có tác dụng gì cả! Cái thằng nhóc Tân Nguyên kia không thể đốt xuống đây cho ta một cái xe ba bánh được à?"
Ông nội Tân cảm xúc dâng trào, chuỗi chìa khóa bên hông điên cuồng va vào nhau mưu đồ cọ tróc lớp sơn của đối phương.
"Ông có quen biết Tân Nguyên ạ?" Thùng sơn tinh nhỏ vui vẻ hỏi, ông cụ vậy mà cũng có quen biết với Tân Nguyên, đột nhiên cảm thấy càng thêm thân thiết với ông rồi.
Thùng sơn tinh nhỏ cười hiện ra má lúm đồng tiền, không biết có phải vì trên thùng sơn vốn đã có vết lõm hay không mà ở khóe miệng của thùng sơn nhỏ lại có hai cái cái má lúm nhàn nhạt.
Hiện giờ thùng sơn tinh nhỏ cũng không cần cười, chỉ cần một cái nhếch miệng thôi là đã có thể xuất hiện hai cái má lúm nho nhỏ này rồi, cực kỳ khiến người khác yêu thương.
"Đúng vậy, Tân Nguyên là thằng cháu nhỏ của ta. Tuy rằng đồ nó đốt cho ta không đáng tin cậy, tiền giấy cũng đều không thể dùng được, nhưng may mà nó còn chưa đốt phụ nữ xuống cho ta, bằng không sau khi ta chết làm sao đối mặt được với bà nội nó chứ. Có trời mới biết con trai của lão Lưu đã đốt cho lão một bà vợ hai xuống đây, lão Lưu suýt chút nữa đã bị vợ đánh chết đấy."
"Ông ơi, ông chưa chết sao?" Thùng sơn tinh nhỏ rất hiếu kỳ với cách diễn giải của ông nội Tân.
Tuy rằng có chút không được êm tai.
"Không có, hiện giờ ta đang là dáng vẻ quỷ hồn, rồi cùng sẽ có một ngày phải tiêu tan mà thôi." Ông nội Tân nhìn xa xăm về phía bầu trời. Thời tiết hôm nay đẹp lắm, trên trời chỉ có một vài đám mây trắng nho nhỏ mập mạp.
Lúc nhắm mắt lại, ông nghĩ sau này mình sẽ không thể nhìn thấy được cảnh tượng này nữa.
"Nhưng mà cháu sẽ không như vậy, chỉ cần cháu tìm được vật dẫn thích hợp thì vẫn sẽ có thể sống thôi."
Ông nội Tân sờ sờ đầu thùng sơn tinh nhỏ, nhìn cậu ngoan ngoãn ngồi xổm ngẩng đầu lên nhìn mình, mỉm cười hiền lành.
"Đến đây, nhìn xem, cháu thích cái thùng nào!" Ông nội Tân chỉnh lý lại cảm xúc của mình, chỉ vào chiếc xe chở một ít dụng cụ trang trí cách đó không xa.
Chiếc xe hôm nay chắc là đi đến nhà của chủ hộ. Chờ dùng xong các thùng sơn rồi, mấy thùng sơn rỗng không ai cần dùng nữa, thùng sơn tinh nhỏ chỉ cần bám vào đó là có thể có được một thân thể hoàn toàn mới.
"Cái màu đỏ kia!"
Thùng sơn tinh nhỏ đấu tranh giữa một cái thùng màu đỏ rực rỡ và một cái màu lục bảo, cuối cùng lựa chọn cái màu đỏ. Muốn thử sang một màu khác xem sao!
"Ánh mắt không tồi, ta cũng thấy cái màu đỏ kia đẹp lắm, cái màu lục bảo bên cạnh cũng không tồi." Ông nội Tân mang theo thùng sơn tinh nhỏ còn chưa thành thạo kỹ thuật trôi nổi dập dờn bay theo sau chiếc xe vận chuyển kia.
Tác giả có lời muốn nói: Ông nội: Cảm ơn âm phủ đã bảo đảm về vấn đề nhà cửa, để cho tôi không đến mức bị cháu trai mình hại chết, không có chỗ mà ở:)
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.