Thuở Xưa Có Ngọn Núi Linh Kiếm (Dịch Full)
Chương 46: Đại Thần Cày Thuê Ra Tay 1
Quốc Vương Bệ Hạ
28/08/2024
Người ở nhà bên cạnh chính là con trai của Hoàng đại thẩm, Hoàng tú tài, giá trị của nhiệm vụ này so với người mẹ bình thường của hắn ta cao hơn không ít, ban đầu chỉ là cấp Đinh, nhưng mà sau khi phát triển đến một mức độ nhất định lại có thể nhân cơ hội này kết giao với một vị lão học sĩ ẩn cư trong thôn, đó chính là nhiệm vụ cấp Giáp, cũng là nhiệm vụ mà tiểu thư đồng Vương Trung dựa vào để dương danh lập vạn trong thôn.
Hiện tại nhiệm vụ của Hoàng tú tài đã được người khác hoàn thành, sau khi tiểu thư đồng rời đi, hắn ta không còn giả vờ niềm nở với những người khác nữa, mà những gã người dự thi khác cũng lười để ý đến tên tú tài nghèo rớt mùng tơi chẳng có giá trị lợi dụng này. Bây giờ nhìn thấy Vương Lục sải bước đi vào trường học, đám người dự thi sôi nổi suy đoán xem hắn ta muốn mở ra cục diện như thế nào.
“Chẳng lẽ trên người tên tú tài này còn có nhiệm vụ ẩn?”
“Không thể nào, nếu nói như vậy, chẳng lẽ những thôn dân khác cũng có nhiệm vụ ẩn? Vương Lục bế quan lâu như vậy, chính là có lòng tin có thể mở ra nhiệm vụ ẩn?”
Tiếp theo, chỉ thấy Vương Lục trực tiếp đi vào trường học, trước khi Hoàng tú tài kịp mở miệng, hắn đã đưa một xấp giấy đến trước mặt y: “Lão sư, đây là bài tập hôm nay của ta.”
Lúc này những người đang vây xem bên ngoài đều cảm thấy khó hiểu, Vương Lục thứ nhất không bái sư, thứ hai không nộp học phí, lẽ ra vừa đi vào trường học là bị đuổi ra ngoài, thế nhưng hiện tại không những nghênh ngang đi vào, mà còn tuyên bố muốn nộp bài tập!? Hắn ta làm bài tập lúc nào? Nhưng hôm nay Hoàng tú tài dạy chính là thơ ca, suy nghĩ một chút thì trên giấy hẳn là thơ ca gì đó.
Hoàng tú tài lại dĩ nhiên nhận lấy xấp giấy, sau khi nhìn chăm chú, y hít vào một ngụm khí lạnh: “Bài thơ này thật sự là do ngươi làm!?”
“Nếu không phải ta thì còn có thể là ai?” Vương Lục cười hỏi ngược lại, “Quân bất kiến Hoàng Hà chi thủy thiên thượng lai, bôn lưu đáo hải bất phục hồi... Trước kia ngài đã từng đọc qua câu thơ tương tự sao?”
“Mấy bài thơ này dùng tình chân thành, khảng khái hào hùng, ngươi một đứa trẻ mười một, mười hai tuổi, làm sao có thể có cảm khái như vậy?”
“Ta thiên phú dị bẩm, là Văn Khúc tinh hạ phàm.”
Vương Lục cười ha hả nói, ánh mắt nhìn Hoàng tú tài giống như đang nhìn một con chó đất trong thôn. Loại lý do vớ vẩn này cho dù là đứa trẻ tám, chín tuổi cũng sẽ không mắc lừa, thế nhưng Hoàng tú tài trầm ngâm một lát, lại lắc đầu thở dài.
“Đáng tiếc ta đã nhận đủ quan môn đệ tử rồi, nếu không nhất định phải thu ngươi làm đồ đệ.”
Vương Lục tiếp tục cười ha hả, căn bản không để ý đến Hoàng tú tài đang cảm khái: “Nhờ ngài một chuyện.”
Hoàng tú tài vẻ mặt chính trực: “Cứ nói.”
“Ta muốn cái khăn lau mồ hôi này của ngài.” Vương Lục vừa nói vừa chỉ vào chiếc khăn mặt được Hoàng tú tài đặt ở trên bàn.
Hoàng tú tài ngẩn người: “Ngươi muốn cái này?”
“Ừm.” Sau khi nói xong, Vương Lục cũng chờ đợi thêm nữa, đưa tay ra cầm lấy chiếc khăn, sau đó xoay người rời đi. Hoàng tú tài cũng là một người kỳ lạ, sau khi ngẩn người một lúc thì liền ném chuyện của Vương Lục ra sau đầu, tiếp tục quay sang đám trẻ trong trường học lớn tiếng đọc, giống như vừa rồi chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Đám người dự thi vây xem bên ngoài cũng không cảm thấy kinh ngạc, đại đa số thôn dân ở Đào Nguyên thôn đều có một kiểu như vậy, ngoại trừ lúc kích hoạt nhiệm vụ, còn lại đa số đều ngốc như bò.
Chỗ kỳ quái là Vương Lục cầm một chiếc khăn mặt của tên tú tài nghèo rớt mùng tơi, nghênh ngang đi ra ngoài, rốt cuộc là muốn làm gì? Hoàng tú tài cũng không phải là khuê nữ, khăn mặt của y vừa chua vừa thối, có gì đáng để lấy chứ?
Kết quả mọi người nhìn theo Vương Lục đi thẳng đến nhà của một nhân vật nổi tiếng khác, khi đến trước cửa, mấy người vây xem kinh hô thành tiếng.
“Tiểu Phương! Đây là nhà của Tiểu Phương!”
Những người khác nhìn nhau, thôn nữ Tiểu Phương, đó là một nhân vật truyền kỳ ở Đào Nguyên thôn, mặt chữ điền, râu quai nón, cao tám thước, eo cũng to tám thước, một bữa ăn có thể ăn hết hai mươi cái bánh bao, mười đĩa thịt bò, bên ngoài còn đặt hai tảng đá lớn nặng trăm cân, trước và sau khi ăn cơm đều phải tập luyện một phen coi như là giải trí.
Một nhân vật trâu bò như vậy, cho dù đi đến đâu cũng là một trang hảo hán, không ngờ ở Đào Nguyên thôn lại trở thành thôn nữ Tiểu Phương, hơn nữa còn là Tiểu Phương si tình luôn khao khát tình yêu, nhiệm vụ độc quyền của nàng ta chính là tuyến tình yêu, nhất định phải một lòng một dạ với nàng ta thì mới có thể mở ra được tuyến nhiệm vụ tiếp theo. Rất nhiều người dự thi đánh giá đây là nhiệm vụ truyền kỳ vượt qua cả cấp Giáp. Vị Hoàng tử của quốc gia nào đó đã hy sinh tất cả để được ở bên nàng ta, nhưng chỉ vì sơ sẩy một chút mà toàn bộ đều thua sạch, không ngờ Vương Lục lúc này lại hùng tâm tráng chí đi đến trước cửa nhà nàng ta...
Hiện tại nhiệm vụ của Hoàng tú tài đã được người khác hoàn thành, sau khi tiểu thư đồng rời đi, hắn ta không còn giả vờ niềm nở với những người khác nữa, mà những gã người dự thi khác cũng lười để ý đến tên tú tài nghèo rớt mùng tơi chẳng có giá trị lợi dụng này. Bây giờ nhìn thấy Vương Lục sải bước đi vào trường học, đám người dự thi sôi nổi suy đoán xem hắn ta muốn mở ra cục diện như thế nào.
“Chẳng lẽ trên người tên tú tài này còn có nhiệm vụ ẩn?”
“Không thể nào, nếu nói như vậy, chẳng lẽ những thôn dân khác cũng có nhiệm vụ ẩn? Vương Lục bế quan lâu như vậy, chính là có lòng tin có thể mở ra nhiệm vụ ẩn?”
Tiếp theo, chỉ thấy Vương Lục trực tiếp đi vào trường học, trước khi Hoàng tú tài kịp mở miệng, hắn đã đưa một xấp giấy đến trước mặt y: “Lão sư, đây là bài tập hôm nay của ta.”
Lúc này những người đang vây xem bên ngoài đều cảm thấy khó hiểu, Vương Lục thứ nhất không bái sư, thứ hai không nộp học phí, lẽ ra vừa đi vào trường học là bị đuổi ra ngoài, thế nhưng hiện tại không những nghênh ngang đi vào, mà còn tuyên bố muốn nộp bài tập!? Hắn ta làm bài tập lúc nào? Nhưng hôm nay Hoàng tú tài dạy chính là thơ ca, suy nghĩ một chút thì trên giấy hẳn là thơ ca gì đó.
Hoàng tú tài lại dĩ nhiên nhận lấy xấp giấy, sau khi nhìn chăm chú, y hít vào một ngụm khí lạnh: “Bài thơ này thật sự là do ngươi làm!?”
“Nếu không phải ta thì còn có thể là ai?” Vương Lục cười hỏi ngược lại, “Quân bất kiến Hoàng Hà chi thủy thiên thượng lai, bôn lưu đáo hải bất phục hồi... Trước kia ngài đã từng đọc qua câu thơ tương tự sao?”
“Mấy bài thơ này dùng tình chân thành, khảng khái hào hùng, ngươi một đứa trẻ mười một, mười hai tuổi, làm sao có thể có cảm khái như vậy?”
“Ta thiên phú dị bẩm, là Văn Khúc tinh hạ phàm.”
Vương Lục cười ha hả nói, ánh mắt nhìn Hoàng tú tài giống như đang nhìn một con chó đất trong thôn. Loại lý do vớ vẩn này cho dù là đứa trẻ tám, chín tuổi cũng sẽ không mắc lừa, thế nhưng Hoàng tú tài trầm ngâm một lát, lại lắc đầu thở dài.
“Đáng tiếc ta đã nhận đủ quan môn đệ tử rồi, nếu không nhất định phải thu ngươi làm đồ đệ.”
Vương Lục tiếp tục cười ha hả, căn bản không để ý đến Hoàng tú tài đang cảm khái: “Nhờ ngài một chuyện.”
Hoàng tú tài vẻ mặt chính trực: “Cứ nói.”
“Ta muốn cái khăn lau mồ hôi này của ngài.” Vương Lục vừa nói vừa chỉ vào chiếc khăn mặt được Hoàng tú tài đặt ở trên bàn.
Hoàng tú tài ngẩn người: “Ngươi muốn cái này?”
“Ừm.” Sau khi nói xong, Vương Lục cũng chờ đợi thêm nữa, đưa tay ra cầm lấy chiếc khăn, sau đó xoay người rời đi. Hoàng tú tài cũng là một người kỳ lạ, sau khi ngẩn người một lúc thì liền ném chuyện của Vương Lục ra sau đầu, tiếp tục quay sang đám trẻ trong trường học lớn tiếng đọc, giống như vừa rồi chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Đám người dự thi vây xem bên ngoài cũng không cảm thấy kinh ngạc, đại đa số thôn dân ở Đào Nguyên thôn đều có một kiểu như vậy, ngoại trừ lúc kích hoạt nhiệm vụ, còn lại đa số đều ngốc như bò.
Chỗ kỳ quái là Vương Lục cầm một chiếc khăn mặt của tên tú tài nghèo rớt mùng tơi, nghênh ngang đi ra ngoài, rốt cuộc là muốn làm gì? Hoàng tú tài cũng không phải là khuê nữ, khăn mặt của y vừa chua vừa thối, có gì đáng để lấy chứ?
Kết quả mọi người nhìn theo Vương Lục đi thẳng đến nhà của một nhân vật nổi tiếng khác, khi đến trước cửa, mấy người vây xem kinh hô thành tiếng.
“Tiểu Phương! Đây là nhà của Tiểu Phương!”
Những người khác nhìn nhau, thôn nữ Tiểu Phương, đó là một nhân vật truyền kỳ ở Đào Nguyên thôn, mặt chữ điền, râu quai nón, cao tám thước, eo cũng to tám thước, một bữa ăn có thể ăn hết hai mươi cái bánh bao, mười đĩa thịt bò, bên ngoài còn đặt hai tảng đá lớn nặng trăm cân, trước và sau khi ăn cơm đều phải tập luyện một phen coi như là giải trí.
Một nhân vật trâu bò như vậy, cho dù đi đến đâu cũng là một trang hảo hán, không ngờ ở Đào Nguyên thôn lại trở thành thôn nữ Tiểu Phương, hơn nữa còn là Tiểu Phương si tình luôn khao khát tình yêu, nhiệm vụ độc quyền của nàng ta chính là tuyến tình yêu, nhất định phải một lòng một dạ với nàng ta thì mới có thể mở ra được tuyến nhiệm vụ tiếp theo. Rất nhiều người dự thi đánh giá đây là nhiệm vụ truyền kỳ vượt qua cả cấp Giáp. Vị Hoàng tử của quốc gia nào đó đã hy sinh tất cả để được ở bên nàng ta, nhưng chỉ vì sơ sẩy một chút mà toàn bộ đều thua sạch, không ngờ Vương Lục lúc này lại hùng tâm tráng chí đi đến trước cửa nhà nàng ta...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.