Chương 5:
Giá Oản Chúc
13/10/2024
Lục Niên báo cảnh sát thông qua một tin nhắn, là một bức thư tình viết cho Tạp Lợi. Nội dung thư chỉ có vài câu ngắn ngủi, Lục Niên kể về một mối tình đầy bất lực của mình và kết thúc bằng câu “vĩnh biệt”. Lục Niên nhờ cảnh sát chuyển lời cho Tạp Lợi giúp cô
Phổ Tư Nhĩ và hai tên đàn em sau khi bắt Lục Niên đã cướp điện thoại di động của cô, nhưng chúng không ngờ rằng chỉ trong một khoảng thời gian ngắn ngủi, Lục Niên vẫn kịp thời báo cảnh sát.
Hai người cảnh sát bước vào, quan sát xung quanh.
Ánh mắt Phổ Tư Nhĩ tối tăm, hắn liếc mắt lên tầng trên.
Người cảnh sát da đen và người cảnh sát thanh tú trao đổi ánh mắt, định lên lầu để kiểm tra.
Hai tên đàn em của Phó Tư Nhĩ lập tức ngăn họ lại.
Người cảnh sát da đen hơi cúi đầu, liếc nhìn về phía Phổ Tư Nhĩ.
Phổ Tư Nhĩ xua tay.
Hai tên đàn em liền lùi lại.
Phổ Tư Nhĩ cười, “Đồng chí cảnh sát, tôi là Phổ Tư Nhĩ, cái họ Phổ này chắc các anh đã nghe qua rồi chứ?”
Người cảnh sát thanh tú đáp: “Đã nghe qua, tiếng tăm như sấm bên tai.” Họ Phổ này biểu trưng cho một thế lực lớn của Thành Lan Trấm.
Phổ Tư Nhĩ rút ra một tấm danh thiếp đưa cho người cảnh sát thanh tú.
Người cảnh sát thanh tú nhận lấy, liếc nhìn một cái rồi đưa cho người cảnh sát da đen.
Phổ Tư Nhĩ phủi quần tây, hỏi: “Hiểu chứ?”
Người cảnh sát thanh tú gật đầu.
Người cảnh sát da đen nói: “Chúng tôi lên lầu kiểm tra”
Phổ Tư Nhĩ trợn mắt, tức giận nhìn họ.
“Phổ tiên sinh, chúng tôi chỉ làm theo quy trình,” Người cảnh sát thanh tú nói.
“Cứ báo cáo lên cấp trên của các người đi.” Phổ Tư Nhĩ đáp lại.
Hai người cảnh sát đưa giấy chứng nhận cho Phổ Tư Nhĩ.
Phổ Tư Nhĩ cười lạnh, “Xin tự nhiên.” Hắn nhìn hai người cảnh sát đi lên lầu.
Mười phút sau, người cảnh sát da đen kéo Lục Niên ra ngoài. Trên mặt và người cô đều có thương tích.
Người cảnh sát thanh tú cười nói: “Chúng tôi mời Phổ tiên sinh đi cùng chúng tôi một chuyến.”
Phổ Tư Nhĩ không động đậy, hắn đã gọi luật sư đến. Hắn đáp: “Có chuyện gì thì để luật sư của tôi nói chuyện.”
Người cảnh sát da đen và người cảnh sát thanh tú trao đổi với nhau vài câu rồi dẫn Lục Niên đi.
Trước khi đi, người cảnh sát thanh tú nói: “Phổ tiên sinh, nếu cần thêm thông tin từ anh, chúng tôi sẽ quay lại.”
Trên xe cảnh sát, người cảnh sát thanh tú hỏi họ tên của Lục Niên.
Cô trả lời đúng sự thật.
Anh ta lại hỏi: “Lục tiểu thư là vì bị bắt cóc mà báo nguy hay thực sự có ý định tự sát?”
“Tôi định tự sát.” Lục Niên ánh mắt mờ mịt nhưng vẫn nhanh chóng đáp lại.
“Tạp Lợi đó... Là cô...” Người cảnh sát thanh tú hỏi với giọng điệu đầy hàm ý.
“Anh ấy là bạn tôi.” Cô trả lời đơn giản.
Người cảnh sát da đen hỏi: “Hắn đã có gia đình, cô là yêu đơn phương sao?”
Lục Niên cúi đầu, do dự rồi nói: “Đúng vậy.”
“Đã hiểu.” Người cảnh sát thanh tú gật đầu, “Giờ cô còn nghĩ đến việc tự sát hay không?”
Cô chần chừ một chút rồi đáp “Không biết.”
Hai người cảnh sát không ai hỏi thêm nữa.
Đến cục cảnh sát, Lục Niên dựa theo kịch bản mà cô đã chuẩn bị sẵn để đưa lời khai. Người cảnh sát thanh tú không ngừng tra hỏi để tìm ra bất kỳ điểm bất thường trong lời khai của cô.
Lục Niên kiên quyết lắc đầu và khẳng định rằng vì Phổ Tư Nhĩ phát hiện ra cô có ý định tự sát nên đã đưa cô về nhà hắn để từ từ khuyên giải, can ngăn. Còn về Tạp Lợi, Lục Niên nói rằng cô chỉ đơn thuần yêu đơn phương, và bức thư tình mà cô đã viết là sự dũng cảm cuối cùng trước khi tự sát. Giờ đây, bởi vì tự tử bất thành nên cô hy vọng cảnh sát không để vụ việc này bị truyền ra ngoài.
Người cảnh sát thanh tú nhìn chăm chú vào Lục Niên một lúc lâu, rồi nói: “Điều này không phải điều mà chúng tôi có thể kiểm soát.” Dù có thể không để thông tin truyền ra bên ngoài, nhưng trong nội bộ cục cảnh sát, Tạp Lợi vẫn sẽ cảm thấy xấu hổ. Sau đó, người cảnh sát thanh tú thả Lục Niên ra.
Ngay khi Lục Niên vừa rời đi, người cảnh sát da đen hỏi người cảnh sát thanh tú: “Cậu có tin những gì cô ấy nói không?”
“Không tin.” Người cảnh sát thanh tú cười nói, “Có rất nhiều điều đáng nghi.”
Ví dụ như, tại sao Lục Niên lại muốn che giấu Phổ Tư Nhĩ? Tại sao cô ấy lại gửi một bức thư tình như vậy đến cục cảnh sát để báo án? Là do bị kích động trong tình huống khẩn cấp, hay có ý định làm tổn hại danh dự của Tạp Lợi? Tại sao khi đến cục cảnh sát, cô ấy lại không nói ra sự thật mà lại tìm cách giúp Phổ Tư Nhĩ và Tạp Lợi?
Mối quan hệ giữa Phổ Tư Nhĩ, Tạp Lợi và Lục Niên, có rất nhiều điều đáng ngờ.
Cục cảnh sát, Tạp Lợi bị lãnh đạo chỉ trích vô cùng dữ dội khiến mặt hắn mặt đỏ tai hồng, chỉ có thể trả lời: 'Đúng vậy.'
Từ văn phòng lãnh đạo đi ra, Tạp Lợi thấy đồng nghiệp khác lén nhìn hắn với ánh mắt đầy ẩn ý. Tạp Lợi mím chặt môi, đi ra khu vực cầu thang bộ và gọi điện thoại cho Lục Niên. Tuy nhiên cô không bắt máy.
Lửa giận bùng lên trong lồng ngực, khiến Tạp Lợi muốn mắng người. Sau khi tan ca, hắn gọi cho Lục Niên một lần nữa, nhưng vẫn không có ai bắt máy. Hắn bật thốt lên một câu thô tục.
Về đến nhà, hắn thấy Lục Niên ngồi ngây dại ở phòng khách, ôm bức ảnh của bạn trai.
“Thật dũng cảm!” Tạp Lợi lạnh lùng nói, “Mặt mũi của tôi đều bị cô làm cho mất sạch rồi.”
Lục Niên không hề chú ý đến hắn. Hắn bước tới, nắm tóc cô và kéo mặt cô lên, khi ấy hắn mới nhận ra khuôn mặt cô toàn là nước mắt, còn đôi mắt thì sưng húp.
Hắn buông lỏng tay, ngồi xuống bên cạnh Lục Niên.
“Nếu không có bức thư tình đó, thì em đã chết rồi,” Lục Niên nhẹ nhàng nói. “Anh biết rõ thủ đoạn của Phổ Tư Nhĩ đúng không? Vậy so với việc bị tổn hại danh dự thì anh muốn thấy em chết.”
“Sao em không thể báo cảnh sát một cách bình thường, hà cớ gì mà phải gửi thư tình?” Hắn tức giận ngồi cạnh cô.
“Khi đó em thật sự nghĩ mình sẽ chết… Đó là những lời thật lòng của em. Bức thư đó là lời nhắn duy nhất em có thể để lại cho anh, chỉ là nó sử dụng cách thức hơi không riêng tư.” Ánh mắt Lục Niên trở nên mờ đục, không còn sức sống nói. “Không ngờ, lại có cảnh sát đến cứu em.”
Tạp Lợi cảm nhận được sự tuyệt vọng trong lời nói của cô. Ngón tay hắn chạm nhẹ, nhưng nghĩ đến những lời chỉ trích của lãnh đạo và ánh mắt khác thường của đồng nghiệp, hắn lại cảm thấy khó xử. “Em đã nói gì với họ?”
Lục Niên lắc đầu, “Em chỉ nói mình yêu đơn phương anh. Em không muốn làm anh phải xấu hổ. Em cũng không dám chọc giận Phổ Tư Nhĩ.”
Hắn nhìn cô. Cô cúi đầu, áp bức bức ảnh bạn trai lên mặt.
Cảm giác hỗn loạn, phẫn nộ, xấu hổ và không cam lòng bùng lên trong lòng Tạp Lợi khi nhìn thấy bức ảnh. Hắn tiến lên, giật bức ảnh khỏi tay cô.
“Trả lại cho em!” Lục Niên gào lên, vẻ mặt đầy tuyệt vọng.
Tạp Lợi nghiến răng nói: “Em nói yêu tôi, nhưng tại sao trước mặt tôi em cứ bày ra dáng vẻ nhớ mãi không quên một người đã chết?”
“Bằng không thì sao? Chẳng lẽ sau hôm nay, em vẫn có thể ôm ảo tưởng với anh?” Lục Niên cười nhẹ, giọng điệu thê lương. “Anh không cần biết Phổ Tư Nhĩ đã làm gì với em. Cái anh quan tâm chỉ là con đường sự nghiệp của mình mà thôi!” Lục Niên đứng lên khỏi sô pha, “Yên tâm, em sẽ dọn đi ngay hôm nay. Từ đây, chúng ta sẽ đường ai nấy đi.”
Tạp Lợi tức giận ném bức ảnh xuống đất.
Lục Niên lạnh lùng mỉm cười, “Em còn rất nhiều ảnh khác.” Cô đứng dậy định rời đi.
Hắn chạy nhanh ngăn lại. “Niên Niên, bình tĩnh một chút!”
“Nếu em không tự cứu mình thì chỉ có chết. Em đã phải báo cảnh sát cầu cứu, nhưng nhận lại chỉ là sự trách móc của anh. Vậy nên, chúng ta chia tay ngay bây giờ đi. Xin đừng kéo em vào cuộc nữa, em không thể đối phó với hắn.” Giọng Lục Niên rất bình tĩnh.
Tạp Lợi cảm thấy rối rắm. Hắn biết rằng để Lục Niên đi là quyết định tốt nhất, nhưng nhớ đến những kỷ niệm bên cô, hắn không nỡ buông tay. “Niên Niên, em hãy bình tĩnh lại. Rồi chúng ta từ từ nghĩ cách.”
“Cách ư?” Lục Niên nhìn hắn, “Anh nghĩ Phổ Tư Nhĩ sẽ tha cho em sao?”
“Anh sẽ nói chuyện với hắn.” Tạp Lợi thở dài và ôm chặt cô vào lòng. “Niên Niên, anh thật sự yêu em.”
Lục Niên không trả lời, chỉ nhẹ nhàng đẩy hắn ra.
Hắn nhiều lần muốn nói chuyện với cô, nhưng cô chỉ đáp lại bằng một tiếng “Ừ”.
Khi Lục Niên lên giường ngủ, Tạp Lợi ra phòng khách hút thuốc.
Lá thư của Lục Niên từng khiến hắn vô cùng mâu thuẫn. Giờ đây, trong đêm tối cô tịch, hắn nhớ lại lần đầu gặp Lục Niên. Một cô gái nhỏ bé, bất lực và đau khổ, cố gắng chạy trốn khỏi những kẻ cầm thú. Bỗng nhiên, hắn tin rằng cô thực sự yêu hắn, và bức thư tình đó là lời nhắn đầy tình ý của cô trước khi chết.
Hắn bước vào phòng ngủ.
Lục Niên cuộn mình lại như một chú mèo con đáng thương.
Hắn ôm cô từ phía sau, “Niên Niên, em thực sự quá khổ.”
Cô né tránh.
“Lần này anh sẽ giúp em.” Hắn nói.
Lần này Lục Niên không tránh nữa, cô quay lại nhìn hắn. “Anh định giúp em như thế nào?”
“Ngày mai, anh sẽ tìm Phổ Tư Nhĩ nói chuyện, anh sẽ yêu cầu hắn không đến tìm em nữa.”
Lục Niên nhíu mày. “Một người kiêu ngạo như Phổ Tư Nhĩ sẽ chịu nghe lời anh sao?”
Tạp Lợi ôm nàng chặt hơn. “Anh biết điểm yếu của hắn, hắn sẽ có chút ít kiêng dè anh.”
Lục Niên lo lắng nhìn hắn. “Nếu như Phổ Tư Nhĩ diệt khẩu anh thì sao…”
“Vụ án của nhà họ Phổ vừa mới giải quyết xong, hắn và anh là quan hệ đồng minh.” Hắn mỉm cười, “Niên Niên, em có anh, tương lai của em cũng sẽ có anh bên cạnh.”
Lục Niên nắm chặt áo hắn. “Hay là đừng làm vậy. Chúng ta không thể đấu lại hắn.”
“Nếu không giải quyết chuyện này, hắn sẽ không tha cho em. Anh không muốn thấy em chịu khổ, hơn nữa, anh sẽ ly hôn với vợ, em chờ anh nhé.”
Lục Niên khó tin, run rẩy hỏi: “Anh nói thật sao?”
Hắn hôn cô. “Niên Niên, anh yêu em.”
Lục Niên không rõ Tạp Lợi và Phổ Tư Nhĩ đã nói gì với nhau. Dù Phổ Tư Nhĩ không xuất hiện nữa, nhưng sắc mặt Tạp Lợi rất không thoải mái. Có lẽ cuộc đàm phán đã diễn ra không suôn sẻ và kết quả đạt được hiện tại chỉ là tạm thời.
Gần đây, Lục Niên rất thích ăn ớt cay, mỗi lần ăn đều thấy vui sướng. Thế nhưng Tạp Lợi lại không có tâm trạng để thưởng thức. Hắn ăn đến một nửa thì nhận được điện thoại, vẻ mặt ngày càng nôn nóng.
“Có chuyện gì vậy? Sao anh cứ đi tới đi lui như vậy, làm cho em cũng thấy chóng mặt.” Lục Niên hỏi.
“Vụ án hối lộ của nhà họ Phổ bị tái điều tra.” Tạp Lợi vừa đi vừa nói, cuối cùng ngồi xuống sô pha.
Lục Niên nhíu mày. “Không phải anh đã xử lý xong chuyện này cách đây mấy tháng rồi sao?”
“Bây giờ Thụ Các tới điều tra, chắc chắn không phải là chuyện đơn gian.” Hắn mở hộp thuốc ra, quăng mạnh xuống bàn.
“Chưa ăn cơm xong mà đã hút thuốc?” Lục Niên để chén đũa xuống, đi đến bên cạnh hắn. “Việc này có ảnh hưởng đến anh không?”
“Anh đã đàm phán với Phổ Tư Nhĩ trước đó, anh lấy chuyện này để uy hiếp hắn. Giờ hắn nghĩ đã đưa chứng cứ cho Thụ Các. Anh đứng giữa chịu trận giữa hai bên toàn là lang hổ.”
Thực ra, có thể nói hắn cũng không khác gì cầm thú. Lục Niên nghĩ thầm, nhưng mặt cô vẫn thể hiện sự kinh hoàng. “Bây giờ phải làm sao đây? Xin lỗi, đều là do em mà ra.” Lục Niên nước mắt lưng tròng.
Dù có phiền muộn, Tạp Lợi vẫn ôm lấy Lục Niên mà an ủi. “Đừng lo xem diễn biến tiếp theo, nếu Phổ Tư Nhĩ xảy ra chuyện, anh sẽ tìm cách thoát thân cho mình.”
Lục Niên cúi đầu, vùi vào ngực hắn. “Anh tuyệt đối không được gặp chuyện gì.”
“Được.” Hắn ôm cô thật chặt.
Lòng Lục Niên thầm vui mừng. Phổ Tư Nhĩ đang gặp rắc rối, và có lẽ cả hắn và Tạp Lợi có thể đều không thể tránh khỏi.
Tạp Lợi tìm Phổ Tư Nhĩ để giải thích. Tuy nhiên, tình thế hiện tại rất khó khăn. Thụ Các đã thu thập được chứng cứ, dường như đó là những chứng cứ mà Tạp Lợi hủy.
Mồ hôi lạnh ứa ra trên trán Tạp Lợi. Hắn lo sợ rằng một ngày nào đó Phổ Tư Nhĩ có thể sẽ trở mặt, vì vậy đã hắn đã sao chép chứng cứ, chúng được hắn cất giấu rất kỹ, nhưng không biết vì lý do gì mà giờ đây lại bị tiết lộ ra ngoài
Phổ Tư Nhĩ nổi giận, trực tiếp tấn công Tạp Lợi. “Mày muốn chết cùng tao có phải không?”
Tạp Lợi nhắm mắt lại, “Tôi không làm lộ chứng cứ, tất cả chứng cứ tôi đã hủy rồi!”
“Ai mà tin mày chứ, tao đúng là một con dê con ngu ngốc!” Phổ Tư Nhĩ đánh Tạp Lợi một cái thật mạnh.
Tạp Lợi cảm thấy máu đang chảy xuống trán hắn. “Phổ Tư Nhĩ, chúng ta là cùng ngồi chung một chiếc thuyền. Một khi Thụ Các điều tra, chắc chắn tôi sẽ không tránh khỏi liên quan. Tôi không ngu đến mức tự đưa mình vào tình thế nguy hiểm.”
Phổ Tư Nhĩ vẫn tiếp tục đấm, “Mẹ nó! Vậy còn ai khác?”
Đến lúc này, Phổ Tư Nhĩ mới nhận ra rằng mình có rất nhiều kẻ thù, và bất kỳ ai cũng có thể đâm một nhát dao sau lưng hắn.
Tạp Lợi cố gắng bình tĩnh nói. “Có thể mọi chuyện vẫn chưa tồi tệ lắm đâu.”
Nhưng sự thật là, điều tồi tệ đang đến rất gần.
Phổ Tư Nhĩ và hai tên đàn em sau khi bắt Lục Niên đã cướp điện thoại di động của cô, nhưng chúng không ngờ rằng chỉ trong một khoảng thời gian ngắn ngủi, Lục Niên vẫn kịp thời báo cảnh sát.
Hai người cảnh sát bước vào, quan sát xung quanh.
Ánh mắt Phổ Tư Nhĩ tối tăm, hắn liếc mắt lên tầng trên.
Người cảnh sát da đen và người cảnh sát thanh tú trao đổi ánh mắt, định lên lầu để kiểm tra.
Hai tên đàn em của Phó Tư Nhĩ lập tức ngăn họ lại.
Người cảnh sát da đen hơi cúi đầu, liếc nhìn về phía Phổ Tư Nhĩ.
Phổ Tư Nhĩ xua tay.
Hai tên đàn em liền lùi lại.
Phổ Tư Nhĩ cười, “Đồng chí cảnh sát, tôi là Phổ Tư Nhĩ, cái họ Phổ này chắc các anh đã nghe qua rồi chứ?”
Người cảnh sát thanh tú đáp: “Đã nghe qua, tiếng tăm như sấm bên tai.” Họ Phổ này biểu trưng cho một thế lực lớn của Thành Lan Trấm.
Phổ Tư Nhĩ rút ra một tấm danh thiếp đưa cho người cảnh sát thanh tú.
Người cảnh sát thanh tú nhận lấy, liếc nhìn một cái rồi đưa cho người cảnh sát da đen.
Phổ Tư Nhĩ phủi quần tây, hỏi: “Hiểu chứ?”
Người cảnh sát thanh tú gật đầu.
Người cảnh sát da đen nói: “Chúng tôi lên lầu kiểm tra”
Phổ Tư Nhĩ trợn mắt, tức giận nhìn họ.
“Phổ tiên sinh, chúng tôi chỉ làm theo quy trình,” Người cảnh sát thanh tú nói.
“Cứ báo cáo lên cấp trên của các người đi.” Phổ Tư Nhĩ đáp lại.
Hai người cảnh sát đưa giấy chứng nhận cho Phổ Tư Nhĩ.
Phổ Tư Nhĩ cười lạnh, “Xin tự nhiên.” Hắn nhìn hai người cảnh sát đi lên lầu.
Mười phút sau, người cảnh sát da đen kéo Lục Niên ra ngoài. Trên mặt và người cô đều có thương tích.
Người cảnh sát thanh tú cười nói: “Chúng tôi mời Phổ tiên sinh đi cùng chúng tôi một chuyến.”
Phổ Tư Nhĩ không động đậy, hắn đã gọi luật sư đến. Hắn đáp: “Có chuyện gì thì để luật sư của tôi nói chuyện.”
Người cảnh sát da đen và người cảnh sát thanh tú trao đổi với nhau vài câu rồi dẫn Lục Niên đi.
Trước khi đi, người cảnh sát thanh tú nói: “Phổ tiên sinh, nếu cần thêm thông tin từ anh, chúng tôi sẽ quay lại.”
Trên xe cảnh sát, người cảnh sát thanh tú hỏi họ tên của Lục Niên.
Cô trả lời đúng sự thật.
Anh ta lại hỏi: “Lục tiểu thư là vì bị bắt cóc mà báo nguy hay thực sự có ý định tự sát?”
“Tôi định tự sát.” Lục Niên ánh mắt mờ mịt nhưng vẫn nhanh chóng đáp lại.
“Tạp Lợi đó... Là cô...” Người cảnh sát thanh tú hỏi với giọng điệu đầy hàm ý.
“Anh ấy là bạn tôi.” Cô trả lời đơn giản.
Người cảnh sát da đen hỏi: “Hắn đã có gia đình, cô là yêu đơn phương sao?”
Lục Niên cúi đầu, do dự rồi nói: “Đúng vậy.”
“Đã hiểu.” Người cảnh sát thanh tú gật đầu, “Giờ cô còn nghĩ đến việc tự sát hay không?”
Cô chần chừ một chút rồi đáp “Không biết.”
Hai người cảnh sát không ai hỏi thêm nữa.
Đến cục cảnh sát, Lục Niên dựa theo kịch bản mà cô đã chuẩn bị sẵn để đưa lời khai. Người cảnh sát thanh tú không ngừng tra hỏi để tìm ra bất kỳ điểm bất thường trong lời khai của cô.
Lục Niên kiên quyết lắc đầu và khẳng định rằng vì Phổ Tư Nhĩ phát hiện ra cô có ý định tự sát nên đã đưa cô về nhà hắn để từ từ khuyên giải, can ngăn. Còn về Tạp Lợi, Lục Niên nói rằng cô chỉ đơn thuần yêu đơn phương, và bức thư tình mà cô đã viết là sự dũng cảm cuối cùng trước khi tự sát. Giờ đây, bởi vì tự tử bất thành nên cô hy vọng cảnh sát không để vụ việc này bị truyền ra ngoài.
Người cảnh sát thanh tú nhìn chăm chú vào Lục Niên một lúc lâu, rồi nói: “Điều này không phải điều mà chúng tôi có thể kiểm soát.” Dù có thể không để thông tin truyền ra bên ngoài, nhưng trong nội bộ cục cảnh sát, Tạp Lợi vẫn sẽ cảm thấy xấu hổ. Sau đó, người cảnh sát thanh tú thả Lục Niên ra.
Ngay khi Lục Niên vừa rời đi, người cảnh sát da đen hỏi người cảnh sát thanh tú: “Cậu có tin những gì cô ấy nói không?”
“Không tin.” Người cảnh sát thanh tú cười nói, “Có rất nhiều điều đáng nghi.”
Ví dụ như, tại sao Lục Niên lại muốn che giấu Phổ Tư Nhĩ? Tại sao cô ấy lại gửi một bức thư tình như vậy đến cục cảnh sát để báo án? Là do bị kích động trong tình huống khẩn cấp, hay có ý định làm tổn hại danh dự của Tạp Lợi? Tại sao khi đến cục cảnh sát, cô ấy lại không nói ra sự thật mà lại tìm cách giúp Phổ Tư Nhĩ và Tạp Lợi?
Mối quan hệ giữa Phổ Tư Nhĩ, Tạp Lợi và Lục Niên, có rất nhiều điều đáng ngờ.
Cục cảnh sát, Tạp Lợi bị lãnh đạo chỉ trích vô cùng dữ dội khiến mặt hắn mặt đỏ tai hồng, chỉ có thể trả lời: 'Đúng vậy.'
Từ văn phòng lãnh đạo đi ra, Tạp Lợi thấy đồng nghiệp khác lén nhìn hắn với ánh mắt đầy ẩn ý. Tạp Lợi mím chặt môi, đi ra khu vực cầu thang bộ và gọi điện thoại cho Lục Niên. Tuy nhiên cô không bắt máy.
Lửa giận bùng lên trong lồng ngực, khiến Tạp Lợi muốn mắng người. Sau khi tan ca, hắn gọi cho Lục Niên một lần nữa, nhưng vẫn không có ai bắt máy. Hắn bật thốt lên một câu thô tục.
Về đến nhà, hắn thấy Lục Niên ngồi ngây dại ở phòng khách, ôm bức ảnh của bạn trai.
“Thật dũng cảm!” Tạp Lợi lạnh lùng nói, “Mặt mũi của tôi đều bị cô làm cho mất sạch rồi.”
Lục Niên không hề chú ý đến hắn. Hắn bước tới, nắm tóc cô và kéo mặt cô lên, khi ấy hắn mới nhận ra khuôn mặt cô toàn là nước mắt, còn đôi mắt thì sưng húp.
Hắn buông lỏng tay, ngồi xuống bên cạnh Lục Niên.
“Nếu không có bức thư tình đó, thì em đã chết rồi,” Lục Niên nhẹ nhàng nói. “Anh biết rõ thủ đoạn của Phổ Tư Nhĩ đúng không? Vậy so với việc bị tổn hại danh dự thì anh muốn thấy em chết.”
“Sao em không thể báo cảnh sát một cách bình thường, hà cớ gì mà phải gửi thư tình?” Hắn tức giận ngồi cạnh cô.
“Khi đó em thật sự nghĩ mình sẽ chết… Đó là những lời thật lòng của em. Bức thư đó là lời nhắn duy nhất em có thể để lại cho anh, chỉ là nó sử dụng cách thức hơi không riêng tư.” Ánh mắt Lục Niên trở nên mờ đục, không còn sức sống nói. “Không ngờ, lại có cảnh sát đến cứu em.”
Tạp Lợi cảm nhận được sự tuyệt vọng trong lời nói của cô. Ngón tay hắn chạm nhẹ, nhưng nghĩ đến những lời chỉ trích của lãnh đạo và ánh mắt khác thường của đồng nghiệp, hắn lại cảm thấy khó xử. “Em đã nói gì với họ?”
Lục Niên lắc đầu, “Em chỉ nói mình yêu đơn phương anh. Em không muốn làm anh phải xấu hổ. Em cũng không dám chọc giận Phổ Tư Nhĩ.”
Hắn nhìn cô. Cô cúi đầu, áp bức bức ảnh bạn trai lên mặt.
Cảm giác hỗn loạn, phẫn nộ, xấu hổ và không cam lòng bùng lên trong lòng Tạp Lợi khi nhìn thấy bức ảnh. Hắn tiến lên, giật bức ảnh khỏi tay cô.
“Trả lại cho em!” Lục Niên gào lên, vẻ mặt đầy tuyệt vọng.
Tạp Lợi nghiến răng nói: “Em nói yêu tôi, nhưng tại sao trước mặt tôi em cứ bày ra dáng vẻ nhớ mãi không quên một người đã chết?”
“Bằng không thì sao? Chẳng lẽ sau hôm nay, em vẫn có thể ôm ảo tưởng với anh?” Lục Niên cười nhẹ, giọng điệu thê lương. “Anh không cần biết Phổ Tư Nhĩ đã làm gì với em. Cái anh quan tâm chỉ là con đường sự nghiệp của mình mà thôi!” Lục Niên đứng lên khỏi sô pha, “Yên tâm, em sẽ dọn đi ngay hôm nay. Từ đây, chúng ta sẽ đường ai nấy đi.”
Tạp Lợi tức giận ném bức ảnh xuống đất.
Lục Niên lạnh lùng mỉm cười, “Em còn rất nhiều ảnh khác.” Cô đứng dậy định rời đi.
Hắn chạy nhanh ngăn lại. “Niên Niên, bình tĩnh một chút!”
“Nếu em không tự cứu mình thì chỉ có chết. Em đã phải báo cảnh sát cầu cứu, nhưng nhận lại chỉ là sự trách móc của anh. Vậy nên, chúng ta chia tay ngay bây giờ đi. Xin đừng kéo em vào cuộc nữa, em không thể đối phó với hắn.” Giọng Lục Niên rất bình tĩnh.
Tạp Lợi cảm thấy rối rắm. Hắn biết rằng để Lục Niên đi là quyết định tốt nhất, nhưng nhớ đến những kỷ niệm bên cô, hắn không nỡ buông tay. “Niên Niên, em hãy bình tĩnh lại. Rồi chúng ta từ từ nghĩ cách.”
“Cách ư?” Lục Niên nhìn hắn, “Anh nghĩ Phổ Tư Nhĩ sẽ tha cho em sao?”
“Anh sẽ nói chuyện với hắn.” Tạp Lợi thở dài và ôm chặt cô vào lòng. “Niên Niên, anh thật sự yêu em.”
Lục Niên không trả lời, chỉ nhẹ nhàng đẩy hắn ra.
Hắn nhiều lần muốn nói chuyện với cô, nhưng cô chỉ đáp lại bằng một tiếng “Ừ”.
Khi Lục Niên lên giường ngủ, Tạp Lợi ra phòng khách hút thuốc.
Lá thư của Lục Niên từng khiến hắn vô cùng mâu thuẫn. Giờ đây, trong đêm tối cô tịch, hắn nhớ lại lần đầu gặp Lục Niên. Một cô gái nhỏ bé, bất lực và đau khổ, cố gắng chạy trốn khỏi những kẻ cầm thú. Bỗng nhiên, hắn tin rằng cô thực sự yêu hắn, và bức thư tình đó là lời nhắn đầy tình ý của cô trước khi chết.
Hắn bước vào phòng ngủ.
Lục Niên cuộn mình lại như một chú mèo con đáng thương.
Hắn ôm cô từ phía sau, “Niên Niên, em thực sự quá khổ.”
Cô né tránh.
“Lần này anh sẽ giúp em.” Hắn nói.
Lần này Lục Niên không tránh nữa, cô quay lại nhìn hắn. “Anh định giúp em như thế nào?”
“Ngày mai, anh sẽ tìm Phổ Tư Nhĩ nói chuyện, anh sẽ yêu cầu hắn không đến tìm em nữa.”
Lục Niên nhíu mày. “Một người kiêu ngạo như Phổ Tư Nhĩ sẽ chịu nghe lời anh sao?”
Tạp Lợi ôm nàng chặt hơn. “Anh biết điểm yếu của hắn, hắn sẽ có chút ít kiêng dè anh.”
Lục Niên lo lắng nhìn hắn. “Nếu như Phổ Tư Nhĩ diệt khẩu anh thì sao…”
“Vụ án của nhà họ Phổ vừa mới giải quyết xong, hắn và anh là quan hệ đồng minh.” Hắn mỉm cười, “Niên Niên, em có anh, tương lai của em cũng sẽ có anh bên cạnh.”
Lục Niên nắm chặt áo hắn. “Hay là đừng làm vậy. Chúng ta không thể đấu lại hắn.”
“Nếu không giải quyết chuyện này, hắn sẽ không tha cho em. Anh không muốn thấy em chịu khổ, hơn nữa, anh sẽ ly hôn với vợ, em chờ anh nhé.”
Lục Niên khó tin, run rẩy hỏi: “Anh nói thật sao?”
Hắn hôn cô. “Niên Niên, anh yêu em.”
Lục Niên không rõ Tạp Lợi và Phổ Tư Nhĩ đã nói gì với nhau. Dù Phổ Tư Nhĩ không xuất hiện nữa, nhưng sắc mặt Tạp Lợi rất không thoải mái. Có lẽ cuộc đàm phán đã diễn ra không suôn sẻ và kết quả đạt được hiện tại chỉ là tạm thời.
Gần đây, Lục Niên rất thích ăn ớt cay, mỗi lần ăn đều thấy vui sướng. Thế nhưng Tạp Lợi lại không có tâm trạng để thưởng thức. Hắn ăn đến một nửa thì nhận được điện thoại, vẻ mặt ngày càng nôn nóng.
“Có chuyện gì vậy? Sao anh cứ đi tới đi lui như vậy, làm cho em cũng thấy chóng mặt.” Lục Niên hỏi.
“Vụ án hối lộ của nhà họ Phổ bị tái điều tra.” Tạp Lợi vừa đi vừa nói, cuối cùng ngồi xuống sô pha.
Lục Niên nhíu mày. “Không phải anh đã xử lý xong chuyện này cách đây mấy tháng rồi sao?”
“Bây giờ Thụ Các tới điều tra, chắc chắn không phải là chuyện đơn gian.” Hắn mở hộp thuốc ra, quăng mạnh xuống bàn.
“Chưa ăn cơm xong mà đã hút thuốc?” Lục Niên để chén đũa xuống, đi đến bên cạnh hắn. “Việc này có ảnh hưởng đến anh không?”
“Anh đã đàm phán với Phổ Tư Nhĩ trước đó, anh lấy chuyện này để uy hiếp hắn. Giờ hắn nghĩ đã đưa chứng cứ cho Thụ Các. Anh đứng giữa chịu trận giữa hai bên toàn là lang hổ.”
Thực ra, có thể nói hắn cũng không khác gì cầm thú. Lục Niên nghĩ thầm, nhưng mặt cô vẫn thể hiện sự kinh hoàng. “Bây giờ phải làm sao đây? Xin lỗi, đều là do em mà ra.” Lục Niên nước mắt lưng tròng.
Dù có phiền muộn, Tạp Lợi vẫn ôm lấy Lục Niên mà an ủi. “Đừng lo xem diễn biến tiếp theo, nếu Phổ Tư Nhĩ xảy ra chuyện, anh sẽ tìm cách thoát thân cho mình.”
Lục Niên cúi đầu, vùi vào ngực hắn. “Anh tuyệt đối không được gặp chuyện gì.”
“Được.” Hắn ôm cô thật chặt.
Lòng Lục Niên thầm vui mừng. Phổ Tư Nhĩ đang gặp rắc rối, và có lẽ cả hắn và Tạp Lợi có thể đều không thể tránh khỏi.
Tạp Lợi tìm Phổ Tư Nhĩ để giải thích. Tuy nhiên, tình thế hiện tại rất khó khăn. Thụ Các đã thu thập được chứng cứ, dường như đó là những chứng cứ mà Tạp Lợi hủy.
Mồ hôi lạnh ứa ra trên trán Tạp Lợi. Hắn lo sợ rằng một ngày nào đó Phổ Tư Nhĩ có thể sẽ trở mặt, vì vậy đã hắn đã sao chép chứng cứ, chúng được hắn cất giấu rất kỹ, nhưng không biết vì lý do gì mà giờ đây lại bị tiết lộ ra ngoài
Phổ Tư Nhĩ nổi giận, trực tiếp tấn công Tạp Lợi. “Mày muốn chết cùng tao có phải không?”
Tạp Lợi nhắm mắt lại, “Tôi không làm lộ chứng cứ, tất cả chứng cứ tôi đã hủy rồi!”
“Ai mà tin mày chứ, tao đúng là một con dê con ngu ngốc!” Phổ Tư Nhĩ đánh Tạp Lợi một cái thật mạnh.
Tạp Lợi cảm thấy máu đang chảy xuống trán hắn. “Phổ Tư Nhĩ, chúng ta là cùng ngồi chung một chiếc thuyền. Một khi Thụ Các điều tra, chắc chắn tôi sẽ không tránh khỏi liên quan. Tôi không ngu đến mức tự đưa mình vào tình thế nguy hiểm.”
Phổ Tư Nhĩ vẫn tiếp tục đấm, “Mẹ nó! Vậy còn ai khác?”
Đến lúc này, Phổ Tư Nhĩ mới nhận ra rằng mình có rất nhiều kẻ thù, và bất kỳ ai cũng có thể đâm một nhát dao sau lưng hắn.
Tạp Lợi cố gắng bình tĩnh nói. “Có thể mọi chuyện vẫn chưa tồi tệ lắm đâu.”
Nhưng sự thật là, điều tồi tệ đang đến rất gần.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.