Thuốc Giải Chết Người

Chương 32

Thời Cửu Viễn

25/01/2024

Trời nhá nhem tối, Cố Diễu và Cố Lỗi đã dọn xong giường dành cho khách rồi chuyển xuống dưới tầng một. Hai người khuân vác mà mồ hôi đổ đầm đìa, không ngừng lẩm bẩm, tại sao một cô gái có phòng cũng không ngủ lại chạy đi ngủ giống như kẻ lang thang thế, ngủ trong phòng khách lớn như vậy không cảm thấy rất hoang mang hay sao chứ.

Sau khi Tạ Tiền Thiển và Thẩm Trí quay trở lại, Cố Diễu tìm thấy cô và nói: "Giường đã được chuyển xuống dưới cho cô, cô xem thử còn cần mua gì nữa không. Lão đại nói rằng cô có thể dành thời gian để mua nó trong một vài ngày tới."

Đoạn hồi, anh ấy lại tiếp tục nói: "Đúng rồi, lão đại bảo rằng cô sẽ được thanh toán lại toàn bộ chi phí. Vì thế, cô không cần phải khách sáo làm gì. À, còn nữa, buổi tối cô có thể đến bất kỳ phòng khách nào ở tầng hai để tắm. Trừ phòng ngủ của lão đại ra thì tất cả các phòng trống còn lại cô đều có thể tùy ý sử dụng. Chỉ có điều là......"

Cố Diễu dừng một chút nhắc nhở: "Và không được vào phòng ở tầng trên cùng."

Tạ Tiền Thiển hỏi ngược lại: "Tại sao?"

"Trong căn phòng đó chứa một số đồ vật trong quá khứ của lão đại, anh ấy không thích người khác chạm vào đồ của mình. Cô chỉ cần ghi nhớ là được."

Tạ Tiền Thiển gật đầu, biểu thị rằng cô đã hiểu.

Lúc tối muộn, Cố Diễu giúp Thẩm Trí điều chỉnh video ở tầng một, còn Thẩm Trí ngồi một bên chuẩn bị tài liệu cho cuộc họp. Vừa hay, Tạ Tiền Thiển đang mặc chiếc quần đùi đi lướt qua, bước lên lầu, trên tay ôm theo một bộ quần áo khác để thay.

Thẩm Trí khẽ nhướng mắt đưa ánh nhìn về phía bắp chân tròn trịa của cô, làn da của Tạ Tiền Thiển rất săn chắc, độ đàn hồi khỏe mạnh. Lần trước khi cô bị thương, anh đã nhìn thấy sau lớp quần áo, không phải kiểu quyến rũ mê hoặc nhưng cũng không hề thô ráp, đó là một vẻ đẹp rất khác giống như cây tre mạnh mẽ quật cường thẳng đứng với một màu xanh tươi căng tràn sức sống, vừa thuần khiết nhưng lại vừa hoang dã thuộc kiểu độc nhất trên thế gian.

Còn điều đặc biệt mà anh phát hiện ra là khi chạm vào cô, các tình trạng khiến anh lo âu hoàn toàn không hề xuất hiện. Mỗi bộ phận trên cơ thể Tạ Tiền Thiển đối với anh đều có một sức hấp dẫn chưa từng có.

Anh quay đầu nhìn Cố Diễu, hỏi vu vơ: "Bạn gái tóc vàng lần trước anh quen bao nhiêu tuổi?"

Cố Diễu có chút kinh ngạc, bọn họ chia tay đã bao lâu rồi. Lúc anh ấy thất tình cũng không thấy lão đại có một câu quan tâm, chia tay cũng đã gần hai năm rồi bây giờ mới đi hỏi, cái sự phản xạ này gần như là đã bọc một vòng trái đất luôn rồi.

Anh ấy suy nghĩ một chút rồi nói: "Hiện tại hẳn là 23 rồi."

Thẩm Trí cau mày: "Cô ấy quen anh từ năm mười tám tuổi, tuổi còn nhỏ như vậy mà sao anh có thể nỡ lòng nào ra tay được chứ?"

Cố Diễu hơi sửng sốt: "Mười tám tuổi cũng không còn nhỏ nữa rồi. Lúc trên giường so với tôi còn cuồng nhiệt hơn nhiều, là cô ấy dẫn dụ tôi đấy."

Sau khi Cố Diễu nói xong, anh ấy chợt nhận ra nói những chuyện đàn ông vẫn hay tán gẫu như thế này với lão đại hình như không thích hợp lắm. Mặc dù...... nhưng...... lão đại dù sao cũng không phải là loại đàn ông bình thường.

Anh ấy ho khan một tiếng: "Lão đại, anh hỏi cái này để làm gì?"

Thẩm Trí chỉ sang một bên: "Không có gì, hãy đem thuốc Cố Lỗi mang về đến đây."

Tạ Tiền Thiển ra khỏi phòng tắm, Thẩm Trí đang đọc tài liệu trước cuộc họp ở tầng một, anh đảo mắt nhìn Tạ Tiền Thiển và nói với cô: "Nào, lại đây"

Mái tóc ướt của Tạ Tiền Thiển dính vào mặt, càng làm cho ngũ quan thanh tú lanh lợi. Sau khi cô đi đến trước mặt Thẩm Trí thì anh liếc nhìn chiếc ghế bên cạnh và nói: "Ngồi đi."

Tạ Tiền Thiển liền ngồi xuống, Thẩm Trí bảo cô đưa tay ra rồi lấy tuýp thuốc bôi lên cho cô, thuốc bôi có màu trắng sữa thoa trên mu bàn tay, cảm giác mát rượi.

Anh thản nhiên hỏi: "Ban ngày cô đã đi đâu?"

"Đưa Căn Bậc Ba đi tiêm ngừa."

"Rồi sao nữa?"

"Đi gặp một người bạn."

Thẩm Trí nắm bàn tay nhỏ bé của cô trong lòng bàn tay, tay kia cẩn thận bôi thuốc lên vết thương, nhẹ giọng hỏi: "Là bạn trai?"

"Hả?" Tạ Tiền Thiển sửng sốt một hồi.

Sau đó, cô phản ứng lại: "Tôi không có bạn trai."

Thẩm Trí kéo cổ tay cô đến trước mặt khiến cơ thể Tạ Tiền Thiển nhích lại gần anh thêm chút nữa. Anh không nói gì, chỉ là "ừm" một tiếng.



Cố Diễu ở bên cạnh điều chỉnh mạng Internet, liếc mắt nhìn liền rồi vội vàng đi ra ngoài.

Cố Lỗi cầm một quả dưa hấu lớn đứng trong sân, nhìn thẳng vào phòng Thẩm Trí, Cố Diễu vội vàng đóng cửa lại, khi anh ấy đi tới trước mặt, Cố Lỗi vẫn đang nhìn vào trong, Cố Diễu không nhịn được hỏi: "Này, cậu không thắc mắc lão đại đang làm gì sao?"

Cố Lỗi gặm dưa hấu nói: "Lão đại đang thoa thuốc cho Tiền Đa, cái thuốc trị sẹo đó nghe nói là hiệu quả rất tốt. Buổi chiều tôi đi gặp bác sĩ Tưởng để lấy nó về."

"Không, ý của tôi là,cậu không thắc mắc tại sao lão đại chạm vào Tiền Đa lại không có phản ứng gì sao?"

Cố Lỗi bình tĩnh nói: "Tôi đã hỏi Tiền Đa vào buổi sáng và cô nói rằng lão đại không xem mình là phụ nữ."

"......" Cố Diễu kinh ngạc. Nếu đã không xem như là phụ nữ thì tại sao lại đi nắm bàn tay của cô bé chứ? Tiền Đa cũng đâu phải bị gãy tay? Chỉ là thoa thuốc thôi mà có cần phải lão đại đích thân xuống tay sao? Lão đại trở thành công dân nhiệt tình không quản chuyện khoa học từ khi nào vậy?

Mà sau khi Thẩm Trí ở trong nhà bôi xong liền lấy một tuýp thuốc khác bôi lên vết sẹo ở ngay vị trí huyệt hợp cốc, Tạ Tiền Thiển tò mò hỏi: "Đây là cái gì?"

"Để xóa sẹo, hãy bôi một ít mỗi ngày và vết sẹo sẽ dần mờ đi."

Tạ Tiền Thiển chớp mắt, trong trí nhớ của cô thì ngoại trừ bà Mộc Tử chưa từng có ai dịu dàng với cô như vậy vả lại còn quan tâm đến vết sẹo trên tay cô nữa. Ngay cả bản thân cô mà còn chả quan tâm đến chúng.

Cô nghiêng đầu nhìn chằm chằm Thẩm Trí, giống như đang giám định khảo cổ, đột nhiên nói: "Tôi hỏi anh một câu được không?"

"Ừm."

"Tại sao anh lại ra nước ngoài khi chỉ mới mười mấy tuổi?"

Tay bôi thuốc của Thẩm Trí dừng một chút, ngẩng đầu nhìn cô nhưng đôi mắt sau cặp kính không có chút gợn sóng nào, biểu cảm vẫn như cũ, ánh mắt nhàn nhạt nhưng dường như lại có thêm vài phần dò xét rồi cười nhẹ tiếp lời: "Cô đã nghe được cái gì?"

Tạ Tiền Thiển thấy vẻ mặt của anh không có chút thay đổi nào, bầu tâm sự bị dồn nén cả đêm bắt đầu buông lỏng một chút.

"Chỉ là một số tin đồn về lý do mà anh ra nước ngoài."

Thẩm Trí nhẹ nhàng bôi thuốc trị sẹo cho đến khi thuốc ngấm hết, trong không khí thoang thoảng mùi thảo dược, anh dùng giọng điệu nhẹ nhàng nói: "Muốn hiểu tôi từ miệng người khác, não của cô chỉ là để trang trí thôi à?!"

Tạ Tiền Thiển đột nhiên cảm thấy nhẹ nhõm, Thẩm Nghị nói rằng anh là kẻ giết người nhưng bây giờ anh đang bôi thuốc cho cô. Anh thậm chí còn vô cùng quan tâm đến vết sẹo trên tay cô, có kẻ giết người nào tốt bụng như vậy không?

Tạ Tiền Thiển liếm liếm môi, nói với anh: "Khi nào bôi xong? Tôi muốn uống nước."

Thẩm Trí nghiêng người đứng dậy, rửa sạch thuốc dính trên tay, rót một cốc nước ấm đưa cho cô, Tạ Tiền Thiển ngẩng đầu uống một hơi cạn sạch cốc nước. Khi cổ cô hơi ngẩng lên, nước liền chảy xuống. Có một sự hấp dẫn khó tả trôi qua cổ họng.

Cô đặt chiếc cốc xuống, Thẩm Trí cúi xuống dùng ngón tay cái lướt qua môi lau đi những giọt nước trong suốt cho cô, nhẹ lướt qua nốt ruồi trên môi cô, hơi thở ấm áp của anh hòa lẫn với mùi lô hội dễ chịu. Đối với Tạ Tiền Thiển mọi thứ được diễn ra rất tự nhiên, anh không nghĩ nhiều về nó, đó gần như là một sự hấp dẫn bản năng.

Hành động thân mật như vậy khiến Tạ Tiền Thiển có chút mất tự nhiên, cô đột nhiên đứng dậy nhưng Thẩm Trí cứ như không hề có chuyện gì xảy ra và nói: "Cô nghỉ ngơi sớm đi, tôi còn có cuộc họp."

Tạ Tiền Thiển mím chặt môi, như thể hơi ấm của đầu ngón tay anh vẫn còn đọng lại trên đó. Dù rằng cô vẫn thường xuyên quàng vai bá cổ với các sư huynh đệ và đánh qua đá lại nhưng cô chưa từng được một người đàn ông nào đối xử dịu dàng như vậy. Giây phút ấy, cô hơi cứng đơ người, có chút choáng ngợp và đến khi cô vội vàng quay trở về phòng ngủ thì vẫn chưa kịp nói với anh câu chúc ngủ ngon.

May thay, cô đã nhanh chóng lãng quên mọi việc ngay khi tỉnh giấc.

Sáng hôm sau là ngày ngập tràn nắng ấm, trong sân vườn chỉ có mỗi chú chim trên tán cổ thụ lộc vừng cất tiếng hót véo von làm con người ta rơi vào trạng thái mơ màng dễ chịu.

Khi Thẩm Trí xuống lầu, anh nhìn thấy Cố Diễu, Cố Lỗi đang đứng dưới gốc cổ thụ ngẩng cao đầu nhìn lên cây.

Anh bước tới và hỏi: "Mọi người đang nhìn gì thế?"

Hai người đồng thanh "Suỵt" một tiếng, Cố Diễu chỉ chỉ lên cây nhẹ giọng nói: "Tiền Đa ở trên đó để bắt chúng."

Thẩm Trí kinh ngạc ngẩng đầu, cành lá rậm rạp hoàn toàn che khuất bóng dáng của Tạ Tiền Thiển, bên cạnh cái lồng mèo của Căn Bậc Ba không ngừng lo lắng kêu meow meow, cào cào vào chiếc lồng.



Tạ Tiền Thiển hét lên từ phía trên: "Anh Lỗi, thả Căn Bậc Ba ra đi."

Cố Lỗi vừa đi tới mở lồng mèo, thân hình nhỏ bé của Căn Bậc Ba lập tức nhảy lên cây cổ thụ làm cho mọi người đều sững sờ vì sự nhanh nhẹn của nó.

Cố Lỗi đột nhiên nói: "Bé mèo được Tiền Đa nuôi nên cứ như là đúc tạc từ khuôn mẫu của cô mà ra. Nó thật can đảm, trước đây chưa hề trèo cây vậy mà vẫn dám trèo lên cao. Nếu sau này, Tiền Đa có con rồi thì chắc chắn nó cũng sẽ rất nghịch ngợm lắm đây!"

Nói đến trẻ con, Thẩm Trí do dự một chút, sau đó đưa mắt nhìn Cố Lỗi: "Đứa trẻ gì chứ, cô ấy vẫn còn là một đứa trẻ."

Cố Diễu cười nói: "Cũng không còn trẻ. Nếu như là ở thời phong kiến thì Tiền Đa cũng đã có một bầy con và trai gái đều có đủ."

Thân cây đung đưa một hồi, lần này thì Thẩm Trí có thể thấy rõ chỗ lõm xuống, cô lại liều mạng trèo dọc theo thân cây đến một cành cây, Căn Bậc Ba trèo lên đã đành mà Tạ Tiền Thiển có nhẹ đến đâu thì cành cây cũng mỏng manh không đủ dày. Cô vừa trèo lên được thì cành cây bắt đầu rung chuyển.

Thẩm Trí hơi nhướng mày nói: "Xuống đi, đừng để bị ngã."

Lời vừa dứt thì cơ thể Tạ Tiền Thiển nghiêng một chút, cành cây rung chuyển dữ dội. Không ai nhìn thấy cô có bị cành cây làm bị thương hay không, đột nhiên một bóng người ngã xuống.

Sắc mặt Thẩm Trí biến đổi hoàn toàn, anh men theo hướng thân cây đi tới, Tạ Tiền Thiển treo lơ lửng giữa không trung và đột nhiên giẫm lên thân cây để điều chỉnh dáng người. Sau khi đáp xuống mặt đất thì linh hoạt lộn mấy vòng rồi đứng lên, phủi bụi trên người. Sau đó thì cô quay đầu lại giơ lên ​​túi cười xán lạn: "Xem này, tôi bắt được nhiều như vậy, đã đủ chiên một đĩa rồi phải không?"

Cố Lỗi và Cố Diễu bị cô dọa sợ đến mức mất ba hồn bảy vía nhưng cô lại khoe chiến lợi phẩm với họ như không hề có chuyện gì vậy.

Thẩm Trí mang theo vẻ mặt cục súc, nói với cô: "Cô đi vào đây."

Nói xong, anh liền xoay người vào nhà, Tạ Tiền Thiển lúc này mới ý thức được Thẩm Trí đã tới đây từ lúc nào? Hình như tâm tình của anh không tốt, nụ cười tự mãn của cô dần dần biến mất. Cố Diễu nín thở nói với cô: "Lão đại đang tức giận, cô toi đời rồi."

Tạ Tiền Thiển nắm chiếc túi trong tay, mím chặt môi rồi chậm rãi đi về phía cửa nhà, vươn đầu nhìn vào, Thẩm Trí đang ngồi trên ghế sofa trong sảnh chính, chuỗi hạt trầm hương Kỳ Nam trên cổ tay anh đã được tháo xuống, trải ra thẳng dài. Tạ Tiền Thiển phát hiện ra rằng bình thường Thẩm Trí vẫn hay quấn chuỗi hạt trong lòng bàn tay để nghịch và chỉ trải thẳng dài khi anh chuẩn bị dùng chuỗi hạt để đánh nhau. Tín hiệu này thật tệ, cô loay hoay một lúc lâu vẫn chưa dám đi vào trong.

Lưng của Thẩm Trí rõ ràng đang quay về phía cửa nhưng dường như anh cảm nhận được cô, đột nhiên nghiêm giọng nói: "Vào đi."

Tạ Tiền Thiển từ từ di chuyển đến trước mặt anh, trên tay vẫn đang ôm một chiếc túi nhựa giống như cái loa. Cô vừa bước vào, cả ngôi nhà trở nên ồn ào, ồn ào đến mức khiến anh cảm thấy đau đầu. Anh nhíu mày nói với cô: "Vứt đồ vào bếp đi."

Tạ Tiền Thiển buộc chặt chiếc túi và đặt nó vào nhà bếp, sau đó chậm rãi di chuyển đến cạnh Thẩm Trí, đứng thẳng ở đó. Khi Thẩm Trí ngẩng đầu lên, lông mày và đôi mắt nghiêm nghị liếc nhìn khiến toàn thân cô lập tức tràn ngập vẻ ủ rũ, Tạ Tiền Thiển biết rằng cô đã phạm sai lầm. Vì vậy chỉ có thể ngoan ngoãn cúi đầu nhận lỗi và nói với anh: "Anh cứ đánh đi."

Thẩm Trí cau mày: "Đánh cái gì?"

"Nếu là sư đệ thì sư phụ thường trực tiếp đánh nhưng sư phụ sẽ dùng thước đánh tôi."

Nói xong, cô đưa tay về phía Thẩm Trí.

Thẩm Trí nhìn bàn tay cô duỗi ra trước mặt anh, suýt chút nữa bị cô chọc cho tức giận mà cười to: "Tôi rảnh quá không có việc gì để làm à, tự chuốc lấy phiền phức, đánh cho cô bị thương rồi lại mất công trị thương cho cô?"

Tạ Tiền Thiển ngước mắt nhìn anh, Thẩm Trí quấn lại chuỗi hạt quanh cổ tay, cô vẫn giữ ánh mắt đầy hoài nghi, thu tay lại và đặt dọc theo thân người.

Thẩm Trí với giọng điệu cáu kỉnh nói với cô: "Vết thương ở vai chưa lành hẳn mà bây giờ tay lại bị thương rồi, muốn để lại bao nhiêu vết sẹo trên người mình chứ? Tôi cảm thấy tốc độ chữa thương của tôi cũng không thể nhanh bằng tốc độ cô tự gây ra thương tích của cô đấy. Cô tự cho mình là được tạo ra từ sắt thép hay xi măng?"

Tạ Tiền Thiển ngoan ngoãn cúi đầu nghe mắng, khóe mắt vừa vặn bắt gặp Căn Bậc Ba đang lượn lờ ở trước cửa và hướng về phía cửa cô khẽ huýt sáo với nó.

Thẩm Trí nhíu mày: "Cô có đang nghe tôi nói không?"

Tạ Tiền Thiển gật đầu: "Có."

Căn Bậc Ba lập tức tìm được đường nhảy vào, chạy lon ton đến bên chân Tạ Tiền Thiển với cái đuôi đầy lông dựng lên rồi dụi dụi vào người cô.

Căn Bậc Ba nhướng đôi mắt mờ ám nhìn cô, Tạ Tiền Thiển khẽ di chuyển chân mình rồi xoay xoay cổ tay, lặng lẽ nhặt trái cây vừa hái được ngoài sân còn đang giấu trong túi ném đến bên cạnh Thẩm Trí và thế là Căn Bậc Ba lập tức quay người bổ nhào lên đùi Thẩm Trí.

Thẩm Trí vừa định nói tiếp thì lập tức bị Căn Bậc Ba bĩu mông đưa thẳng về phía mình, cái đuôi cao lớn đung đưa trước mặt anh. Thẩm Trí dùng một tay nhấc nó lên và đặt sang một bên, biểu cảm trên mặt cũng dần lộ ra vẻ không kiên nhẫn nhưng Căn Bậc Ba nào đâu thèm để ý đến, cứ thế mà nghịch ngợm, chậm rãi bò lên người anh lại bấu víu móc vào cổ anh, đột nhiên thè cái lưỡi nhỏ liếm chiếc cằm của anh.

Thẩm Trí thần sắc đột nhiên cứng đờ, ngẩng đầu nhìn lên thì thấy cô gái đứng ở trong góc đang cúi đầu cố nén cười.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Thuốc Giải Chết Người

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook