Chương 45
Thời Cửu Viễn
17/02/2024
Khi Thẩm Trí đặt bát đĩa vào bếp, Tạ Tiền Thiển liền ôm Căn Bậc Ba để
giúp nó rửa tay chân và cả khuôn mặt. Căn Bậc Ba đứng đó một cách đầy
hưởng thụ để Tạ Tiền Thiển tùy ý muốn làm gì thì làm.
Thực ra đúng lý mà nói bọn mèo nhận diện người không giỏi bằng chó, nếu sau một thời gian không gặp, nhiều con mèo thậm chí có thể không nhận ra chủ nhân của mình nhưng Căn Bậc Ba dường như biết rất rõ chủ nhân của mình là ai. Khi Tạ Tiền Thiển giúp nó rửa mặt, nó mở to mắt ra nhìn thẳng vào cô.
Đôi mắt của nó bây giờ đã trở nên xanh hơn, ban đêm có ánh sáng xanh lục trong suốt trông rất đẹp, Tạ Tiền Thiển đã lâu không gặp, nghĩ tới cũng thấy nhớ nó lắm nên bèn ôm con mèo lên trêu chọc và chơi với nó một lát.
Có điều không chơi thì không biết, sau khi chơi xong Tạ Tiền Thiển đột nhiên phát hiện cơ thể của Căn Bậc Ba bây giờ trở nên rất cường tráng. Trước kia nó chỉ biết dùng hai chân trước vồ vập nhưng hiện tại đã có thể linh hoạt nhảy lên nhảy xuống và có thể dễ dàng rượt bắt những chiếc lông vũ đong đưa trước mặt mà trêu ghẹo nó khiến Tạ Tiền Thiển chợt cảm nhận được niềm vui của một người mẹ già khi nhìn con cái lớn khôn.
Không biết từ lúc nào mà Thẩm Trí đã từ phòng bếp đi ra, chỉ lẳng lặng ngồi trên ghế sofa nhìn người và mèo chơi đùa với nhau. Phía bên ngoài cửa sổ đang mưa to nhưng bên trong lại ấm áp lạ thường, cảm giác thoải mái này khiến anh cảm thấy an yên hơn bao giờ hết.
Tạ Tiền Thiển vui vẻ với Căn Bậc Ba, ngẩng đầu nhìn anh cười và anh cũng cười lại với cô. Tạ Tiền Thiển quỳ xuống ôm Căn Bậc Ba vào lòng, nói với anh: "Nhưng sao anh lại mắc căn bệnh kỳ quái như vậy, đây là chuyện từ khi nào? Lúc trước ở nhà họ Thẩm chúng ta gặp nhau, anh đã mắc bệnh?"
Cô đang nói đến lúc thơ ấu.
Thẩm Trí đã đeo kính lại và đang ngồi đó cầm chiếc cốc tráng men lớn có ghi "Lao động là vinh quang" với sự hài hước mà lại dịu dàng tao nhã.
Anh cố nén cười, nói với cô: "Cũng có thể lắm, lúc đó bệnh tình không rõ ràng."
Tạ Tiền Thiển cảnh giác nhìn anh và thăm dò đặt câu hỏi nghi ngờ trong lòng: "Vậy anh có thực sự phạm tội giết người trước khi ra nước ngoài không?"
Thẩm Trí nắm chiếc cốc tráng men, dừng lại một chút: "Em là nghe ai nói vậy?"
Tạ Tiền Thiển mím môi không nói gì và hai mắt nhìn nhau, Thẩm Trí thả lỏng tựa vào lưng ghế sofa như không có chuyện gì mà nhìn chằm chằm cô: "Nếu là thật, em còn dám trở về?"
Cô liền đáp: "Anh sẽ không đành lòng giết em."
Thẩm Trí trực tiếp bị lời nói của cô làm cho buồn cười, gật đầu uống một hớp nước: "Rất tự tin."
"Anh phải giữ em lại để chữa bệnh cho anh."
Cô nói thật nhưng Thẩm Trí lại đặt chiếc cốc xuống, nghiêm túc hỏi cô: "Ngoại trừ chuyện này, em có từng hoài nghi anh là kẻ hung hãn tàn ác không?"
Tạ Tiền Thiển ôm Căn Bậc Ba đứng lên, chỉ cách anh vài bước và nhìn anh rồi nói: "Đã từng hoài nghi."
Vẻ ngoài anh tuấn của anh rơi vào trong ánh sáng nửa tối với khuôn mặt điển trai, ánh mắt anh khóa chặt trên người cô, ôn nhu mà mạnh mẽ nói: "Rồi sao nữa?"
Ánh mắt của cô cũng thẳng thắn và cởi mở: "Anh đã từng nói, trừ khi não em chỉ là dùng để trưng bày mới đi tìm hiểu anh từ trong miệng người khác. Anh không phải người xấu."
Trong lời nói của cô có một sự tin tưởng vô điều kiện, giây phút đó như đánh vào lồng ngực Thẩm Trí, khiến biểu cảm của anh càng trở nên thâm sâu khó lường.
Anh nói với cô: "Nếu em quyết định quay lại, giữa chúng ta không có quan hệ chủ tớ. Em cũng không phải là Tiền Đa. Đám người Cố Diễu còn chưa biết thân phận của em."
Tạ Tiền Thiển biết ý của Thẩm Trí, cô nhìn ra ngoài rồi sau đó quay lại nhìn anh: "Em vẫn là Tiền Đa thì hơn, cùng nhau chung sống như thế này mọi người sẽ thoải mái hơn."
Thẩm Trí tùy ý cô, trầm mặc một lát với ánh mắt thâm thúy như vực sâu vô tận nhìn cô chằm chằm: "Nếu đã như vậy, lúc không có người anh sẽ không để em phải chịu khổ sở thiệt thòi nữa, ở trước mặt người ngoài thì em ra dáng vẻ một chút là được."
Anh dừng lại sau đó trầm ngâm nói: "Sau này nếu có một ngày em muốn rời khỏi anh, nhất định phải trở về nói với anh một tiếng, phải nói cho anh biết."
Tạ Tiền Thiển cảm thấy rằng Thẩm Trí rất tốt với cô, anh nấu thức ăn ngon cho cô, mua quần áo đẹp cho cô rồi cả chữa lành vết thương cho cô. Và cô biết rất rõ rằng cuộc tấn công vào Nhất Gián Đường và sự rời đi của cô có liên quan đến nhau. Nếu không phải cô rời đi thì người áo đen tuyệt đối sẽ không dám tùy tiện bại lộ thân phận.
Vì vậy, cô kiên quyết nói với Thẩm Trí: "Em sẽ không rời đi."
Ánh sáng trong mắt Thẩm Trí như bị nghiền thành cát mịn, anh nhếch khóe miệng, đứng dậy đi đến trước mặt cô, nắm tay cô nói: "Đi lên trên ngủ đi."
Tạ Tiền Thiển một tay ôm Căn Bậc Ba, tay kia để anh nắm lấy.
Sau khi vào phòng ngủ, cô còn có chút ngượng ngùng, ngược lại Căn Bậc Ba trực tiếp từ trong tay cô mà nhảy thẳng lên giường rồi tìm một góc thoải mái chui vào rất nhàn nhã.
Ga trải giường của Thẩm Trí là tông màu nhạt hoài cổ, còn có mùi hương dịu nhẹ nhàn nhạt trên người anh. Tạ Tiền Thiển vén góc chăn chui vào, Thẩm Trí lên giường rồi tắt đèn.
Có một khoảng cách lớn giữa hai người và Căn Bậc Ba di chuyển một cách có ý thức giữa họ, nó tồn tại như là đường phân giới vĩ tuyến 38.
Thẩm Trí nói với cô: "Em cử động nhiều nên nằm nhích vào trong. Đừng để buổi tối ngủ say lại ngã nhào xuống đất."
"Hừm." Tạ Tiền Thiển đáp lại, di chuyển về phía anh, mặc dù cô tự hỏi làm sao Thẩm Trí biết rằng cô cử động nhiều khi ngủ.
Nhưng cô vừa nhích tới, ở phía dưới chăn anh liền nắm lấy tay cô, Tạ Tiền Thiển nghiêng đầu nhìn anh: "Anh ngủ không được sao?"
"Ừm"
"Cố Diễu nói anh ngủ không sâu và không dễ đi vào giấc ngủ."
Giọng nói của Thẩm Trí trong bóng tối rất nhẹ nhàng: "Quả thực là có vấn đề này."
"Anh có muốn em ôm anh ngủ không?"
"......" Loại yêu cầu này căn bản không một người đàn ông nào có thể chối từ, huống chi là anh một người đàn ông nhiều năm kiêng khem cấm dục như thế.
Thẩm Trí quay đầu nhìn cô, cô ngồi dậy, vòng qua Căn Bậc Ba mà đến ngủ bên cạnh anh. Thế là Căn Bậc Ba thành công bị gạt ra khỏi đường phân giới vĩ tuyến 38, nó dùng móng vuốt nhỏ cào lên Tạ Tiền Thiển tỏ vẻ không hài lòng, Tạ Tiền Thiển nhẹ nhàng nói với nó: "Đừng gây rắc rối."
Sau đó một cánh tay đặt trước ngực Thẩm Trí, nhẹ nhàng vỗ về khiến anh chìm vào giấc ngủ. Thẩm Trí lại càng không thể ngủ được nữa, trong cuộc đời gần ba mươi năm của anh, đây là lần đầu tiên anh được một cô gái nhỏ hơn mình chín tuổi vỗ về như thế. Bàn tay dịu dàng nhịp nhàng cứ thế mà vuốt ve ngực anh, làm tim anh thổn thức. Một lúc sau anh mới phản ứng lại, anh muốn bảo cô tránh xa ra nhưng trong lòng lại mong cô gần gũi, thậm chí còn hy vọng được gần hơn nữa.
Sự tra tấn về tâm lý và thể xác khiến anh ngày càng hăng hái nhưng bàn tay nhỏ đặt trên ngực anh lại càng lúc càng uể oải, rồi hoàn toàn không cử động nữa.
Thẩm Trí nghiêng đầu nhìn, mặt cô tựa vào cánh tay trái của anh, người đi vỗ về thì lại tự vỗ mình say giấc trước rồi.
Sau đó, Thẩm Trí càng đau khổ hơn, đương nhiên anh không phải là không có nhu cầu về mặt sinh lý, mặc dù anh mắc bệnh tâm lý nhưng anh hoàn toàn không có vấn đề về mặt thể chất. Có lẽ trước đây, để khống chế cảm xúc của mình mà cuộc sống của anh tương đối đơn điệu và anh sống một cuộc sống lành mạnh trong sạch so với những người đàn ông khác thì anh không có nhu cầu quá mạnh mẽ nhưng điều này không có nghĩa là anh không có. Đặc biệt là lần đầu tiên lên giường với người khác giới mà lại với chính cái người mang đến cho anh nhiều cảm xúc như vậy. Anh phải thừa nhận rằng có một chút không thể kiểm soát.
Nhưng hiện tại Tạ Tiền Thiển vẫn là một lòng muốn giúp đỡ anh nhưng anh lại trực tiếp muốn cô. Anh cảm thấy loại chuyện này có chút mất nhân tính, cho dù sau này nó có xảy ra thì chí ít cũng là vào thời điểm chín muồi để cho cô biết chuyện gì đang diễn ra. Nếu không thì anh sẽ trở thành gã gạ gẫm trẻ thành niên sao, vì vậy anh đành đứng dậy và đi vào phòng tắm để tự mình giải quyết vấn đề rắc rối này.
Nhưng anh không biết rằng khi anh vừa bước vào phòng tắm, Tạ Tiền Thiển đã ngồi dậy ngay lập tức, mặc dù cô chìm vào giấc ngủ rất nhanh nhưng sự nhạy cảm của một võ sĩ khiến cô chỉ cần một cử động nhỏ là lập tức tỉnh giấc.
Cô nhìn thấy Thẩm Trí đi vào phòng tắm liền ngồi ở đầu giường đợi anh nhưng cô đợi lâu đến nỗi khi Thẩm Trí từ phòng tắm đi ra, nhìn thấy cô đang ngồi ngây ngốc trên giường thì cũng phải giật thót tim.
"Không phải em đã ngủ say rồi sao?"
Tạ Tiền Thiển bình tĩnh nhìn anh: "Anh đi vào trong đấy khoảng thời gian khá lâu."
"Anh đã gây ra tiếng ồn làm em tỉnh giấc." Nhưng anh dường như không phát ra bất kỳ âm thanh nào.
"Em sợ anh xảy ra chuyện cho nên đang chờ anh."
Thẩm Trí chống nạnh lên hông, có chút bất lực nói: "Anh ở trong phòng tắm thì có thể xảy ra chuyện gì được chứ?"
"Nhịp thở của anh có chút gì đó không ổn."
"......"
Sợ nhất không khí đột nhiên im lặng, Thẩm Trí cứ như vậy nhìn cô, trước nay chưa từng bị mất tự nhiên.
Sau đó anh đi đến bên kia giường nằm xuống, xoay lưng về hướng cô rồi dùng một giọng lạ nói: "Anh không sao, em ngủ đi."
Tạ Tiền Thiển lại nằm xuống, ở phía sau hỏi: "Đau bụng sao?"
"Không có."
"Vậy anh ở trong đó lâu như vậy làm cái gì?"
"Im lặng, ngủ đi."
Tạ Tiền Thiển ngáp một cái rồi trở mình, rất nhanh lại chìm vào giấc ngủ.
Tuy nhiên, Thẩm Trí vẫn mở mắt cho đến khi trời sáng, bởi vì Tạ Tiền Thiển cả đêm lúc thì đạp chăn ra, một hồi gác chân lên người anh, một hồi lại ngủ lấn qua bên kia, cuối cùng ngay cả Căn Bậc Ba đã nằm ở mép giường cũng phải trốn xa cô.
Thẩm Trí không biết những người phụ nữ khác có ngủ như thế này không, ngay cả chiếc giường hai mét cũng không đủ để cô lăn, cuối cùng anh cũng hiểu tại sao Tạ Tiền Thiển lại chọn sảnh phụ làm phòng của mình, phòng bình thường có lẽ không đủ để cô nằm lăn chơi.
Thẩm Trí một đêm không biết ngồi dậy bao nhiêu lần, đặt người cô về chỗ cũ, đắp chăn cho cô, mười phút sau lại bị cô đá ra. Anh đang tự hỏi làm sao cơ thể cô có thể khỏe mạnh như vậy với cái thói ngủ này.
Vì vậy, gần như cả đêm anh đều lắng nghe tiếng mưa rơi bên ngoài, nhìn khuôn mặt say ngủ của cô gái bên cạnh, trong đời anh không có nhiều ngày ấm áp thoải mái như vậy, anh còn sợ đến nỗi nếu mình nhắm mắt lại, tất cả điều này sẽ biến mất.
Năm giờ sáng, bên ngoài trời đã tạnh mưa, anh chỉ mặc áo ngủ đứng dậy, bảy giờ lên tầng trên để gọi Tạ Tiền Thiển thức dậy đi học. Cô không cam tâm mà quay người đi, dùng cái gối để che lên đầu.
Thẩm Trí nhìn dáng vẻ lười biếng của cô, lẳng lặng khoanh tay đứng bên giường, nói với cô ba chữ: "Có sát thủ."
Cô ném gối xuống, nhảy lên lấy đà và hỏi: "Ở đâu?"
Khi cô quay lại và nhìn thấy nụ cười của Thẩm Trí, cô mới biết mình đã bị lừa, vì vậy cô chỉ có thể vào phòng tắm để tắm rửa.
Lúc cô xuống dưới phòng bếp, Thẩm Trí đã làm sẵn món trứng rán kiểu Pháp đẹp mắt và nấu cháo yến mạch, sợ cô đến trường sẽ đói nên làm một phần cơm hầm giăm bông cho cô, Tạ Tiền Thiển nhìn một bàn thức ăn ngon mà cơn buồn ngủ cũng bị cuốn trôi đi.
Lúc ăn cơm, Thẩm Trí lên tầng trên thay một bộ quần áo giản dị, thanh nhã thư thái, khi đi xuống thì thấy Tạ Tiền Thiển đã càn quét sạch cả bàn ăn sáng rồi. Với cái đà này luôn khiến Thẩm Trí cảm thấy cô vẫn còn đang trong độ tuổi phát triển nên mình vẫn phải để cho cô ăn nhiều hơn và phát triển thật tốt.
Balo của cô ngày hôm qua ướt sũng, lúc năm giờ thức dậy, Thẩm Trí đã giặt balo của cô và cho vào máy sấy nhưng cho dù có hong khô rồi thì vài cuốn sách bên trong vẫn bị nhàu nát sau khi ngâm trong nước mưa.
Chú Trịnh đã lái xe ra ngoài, anh cầm balo của cô và nói với cô: "Đi thôi, anh đưa em đến trường. Còn sách, anh sẽ nhờ Từ Khiêm tìm cho em vài quyển mới sau. "
Tạ Tiền Thiển sau khi ăn no, trông cô tràn đầy năng lượng, ôm Căn Bậc Ba vui đùa một lúc rồi sau đó đi theo Thẩm Trí ra khỏi nhà. Sân vừa mưa xong vẫn còn ướt, cô chẳng bao giờ mà đi đứng đàng hoàng, chẳng hạn như đi xuống cầu thang không bao giờ bước từng bước một, luôn luôn nhảy nhót.
Thẩm Trí sợ cô dẫm lên nước ướt hết cả quần nên dọc đường đều giữ chặt tay cô, không cho cô nhảy lung tung.
Sau khi lên xe Cullinan và lái xe đến Đại học Q, Thẩm Trí đã nắm tay Tạ Tiền Thiển suốt thời gian trong xe. Khi chờ đèn đỏ, chú Trịnh đã lén nhìn và thấy cậu cả khoác tay cô Tiền Thiển. Lòng bàn tay anh cứ sờ nắn và véo tay cô đủ kiểu khiến chú Trịnh suýt nữa bật khóc, lúc này ông ấy chỉ muốn thắp hương cho bố của Thẩm Trí và ông lão Thẩm, cuối cùng cũng không sợ cậu cả không có người nối dõi nữa, nhìn vóc dáng của cô Tiền Thiển, hẳn là rất khả quan.
Thực ra đúng lý mà nói bọn mèo nhận diện người không giỏi bằng chó, nếu sau một thời gian không gặp, nhiều con mèo thậm chí có thể không nhận ra chủ nhân của mình nhưng Căn Bậc Ba dường như biết rất rõ chủ nhân của mình là ai. Khi Tạ Tiền Thiển giúp nó rửa mặt, nó mở to mắt ra nhìn thẳng vào cô.
Đôi mắt của nó bây giờ đã trở nên xanh hơn, ban đêm có ánh sáng xanh lục trong suốt trông rất đẹp, Tạ Tiền Thiển đã lâu không gặp, nghĩ tới cũng thấy nhớ nó lắm nên bèn ôm con mèo lên trêu chọc và chơi với nó một lát.
Có điều không chơi thì không biết, sau khi chơi xong Tạ Tiền Thiển đột nhiên phát hiện cơ thể của Căn Bậc Ba bây giờ trở nên rất cường tráng. Trước kia nó chỉ biết dùng hai chân trước vồ vập nhưng hiện tại đã có thể linh hoạt nhảy lên nhảy xuống và có thể dễ dàng rượt bắt những chiếc lông vũ đong đưa trước mặt mà trêu ghẹo nó khiến Tạ Tiền Thiển chợt cảm nhận được niềm vui của một người mẹ già khi nhìn con cái lớn khôn.
Không biết từ lúc nào mà Thẩm Trí đã từ phòng bếp đi ra, chỉ lẳng lặng ngồi trên ghế sofa nhìn người và mèo chơi đùa với nhau. Phía bên ngoài cửa sổ đang mưa to nhưng bên trong lại ấm áp lạ thường, cảm giác thoải mái này khiến anh cảm thấy an yên hơn bao giờ hết.
Tạ Tiền Thiển vui vẻ với Căn Bậc Ba, ngẩng đầu nhìn anh cười và anh cũng cười lại với cô. Tạ Tiền Thiển quỳ xuống ôm Căn Bậc Ba vào lòng, nói với anh: "Nhưng sao anh lại mắc căn bệnh kỳ quái như vậy, đây là chuyện từ khi nào? Lúc trước ở nhà họ Thẩm chúng ta gặp nhau, anh đã mắc bệnh?"
Cô đang nói đến lúc thơ ấu.
Thẩm Trí đã đeo kính lại và đang ngồi đó cầm chiếc cốc tráng men lớn có ghi "Lao động là vinh quang" với sự hài hước mà lại dịu dàng tao nhã.
Anh cố nén cười, nói với cô: "Cũng có thể lắm, lúc đó bệnh tình không rõ ràng."
Tạ Tiền Thiển cảnh giác nhìn anh và thăm dò đặt câu hỏi nghi ngờ trong lòng: "Vậy anh có thực sự phạm tội giết người trước khi ra nước ngoài không?"
Thẩm Trí nắm chiếc cốc tráng men, dừng lại một chút: "Em là nghe ai nói vậy?"
Tạ Tiền Thiển mím môi không nói gì và hai mắt nhìn nhau, Thẩm Trí thả lỏng tựa vào lưng ghế sofa như không có chuyện gì mà nhìn chằm chằm cô: "Nếu là thật, em còn dám trở về?"
Cô liền đáp: "Anh sẽ không đành lòng giết em."
Thẩm Trí trực tiếp bị lời nói của cô làm cho buồn cười, gật đầu uống một hớp nước: "Rất tự tin."
"Anh phải giữ em lại để chữa bệnh cho anh."
Cô nói thật nhưng Thẩm Trí lại đặt chiếc cốc xuống, nghiêm túc hỏi cô: "Ngoại trừ chuyện này, em có từng hoài nghi anh là kẻ hung hãn tàn ác không?"
Tạ Tiền Thiển ôm Căn Bậc Ba đứng lên, chỉ cách anh vài bước và nhìn anh rồi nói: "Đã từng hoài nghi."
Vẻ ngoài anh tuấn của anh rơi vào trong ánh sáng nửa tối với khuôn mặt điển trai, ánh mắt anh khóa chặt trên người cô, ôn nhu mà mạnh mẽ nói: "Rồi sao nữa?"
Ánh mắt của cô cũng thẳng thắn và cởi mở: "Anh đã từng nói, trừ khi não em chỉ là dùng để trưng bày mới đi tìm hiểu anh từ trong miệng người khác. Anh không phải người xấu."
Trong lời nói của cô có một sự tin tưởng vô điều kiện, giây phút đó như đánh vào lồng ngực Thẩm Trí, khiến biểu cảm của anh càng trở nên thâm sâu khó lường.
Anh nói với cô: "Nếu em quyết định quay lại, giữa chúng ta không có quan hệ chủ tớ. Em cũng không phải là Tiền Đa. Đám người Cố Diễu còn chưa biết thân phận của em."
Tạ Tiền Thiển biết ý của Thẩm Trí, cô nhìn ra ngoài rồi sau đó quay lại nhìn anh: "Em vẫn là Tiền Đa thì hơn, cùng nhau chung sống như thế này mọi người sẽ thoải mái hơn."
Thẩm Trí tùy ý cô, trầm mặc một lát với ánh mắt thâm thúy như vực sâu vô tận nhìn cô chằm chằm: "Nếu đã như vậy, lúc không có người anh sẽ không để em phải chịu khổ sở thiệt thòi nữa, ở trước mặt người ngoài thì em ra dáng vẻ một chút là được."
Anh dừng lại sau đó trầm ngâm nói: "Sau này nếu có một ngày em muốn rời khỏi anh, nhất định phải trở về nói với anh một tiếng, phải nói cho anh biết."
Tạ Tiền Thiển cảm thấy rằng Thẩm Trí rất tốt với cô, anh nấu thức ăn ngon cho cô, mua quần áo đẹp cho cô rồi cả chữa lành vết thương cho cô. Và cô biết rất rõ rằng cuộc tấn công vào Nhất Gián Đường và sự rời đi của cô có liên quan đến nhau. Nếu không phải cô rời đi thì người áo đen tuyệt đối sẽ không dám tùy tiện bại lộ thân phận.
Vì vậy, cô kiên quyết nói với Thẩm Trí: "Em sẽ không rời đi."
Ánh sáng trong mắt Thẩm Trí như bị nghiền thành cát mịn, anh nhếch khóe miệng, đứng dậy đi đến trước mặt cô, nắm tay cô nói: "Đi lên trên ngủ đi."
Tạ Tiền Thiển một tay ôm Căn Bậc Ba, tay kia để anh nắm lấy.
Sau khi vào phòng ngủ, cô còn có chút ngượng ngùng, ngược lại Căn Bậc Ba trực tiếp từ trong tay cô mà nhảy thẳng lên giường rồi tìm một góc thoải mái chui vào rất nhàn nhã.
Ga trải giường của Thẩm Trí là tông màu nhạt hoài cổ, còn có mùi hương dịu nhẹ nhàn nhạt trên người anh. Tạ Tiền Thiển vén góc chăn chui vào, Thẩm Trí lên giường rồi tắt đèn.
Có một khoảng cách lớn giữa hai người và Căn Bậc Ba di chuyển một cách có ý thức giữa họ, nó tồn tại như là đường phân giới vĩ tuyến 38.
Thẩm Trí nói với cô: "Em cử động nhiều nên nằm nhích vào trong. Đừng để buổi tối ngủ say lại ngã nhào xuống đất."
"Hừm." Tạ Tiền Thiển đáp lại, di chuyển về phía anh, mặc dù cô tự hỏi làm sao Thẩm Trí biết rằng cô cử động nhiều khi ngủ.
Nhưng cô vừa nhích tới, ở phía dưới chăn anh liền nắm lấy tay cô, Tạ Tiền Thiển nghiêng đầu nhìn anh: "Anh ngủ không được sao?"
"Ừm"
"Cố Diễu nói anh ngủ không sâu và không dễ đi vào giấc ngủ."
Giọng nói của Thẩm Trí trong bóng tối rất nhẹ nhàng: "Quả thực là có vấn đề này."
"Anh có muốn em ôm anh ngủ không?"
"......" Loại yêu cầu này căn bản không một người đàn ông nào có thể chối từ, huống chi là anh một người đàn ông nhiều năm kiêng khem cấm dục như thế.
Thẩm Trí quay đầu nhìn cô, cô ngồi dậy, vòng qua Căn Bậc Ba mà đến ngủ bên cạnh anh. Thế là Căn Bậc Ba thành công bị gạt ra khỏi đường phân giới vĩ tuyến 38, nó dùng móng vuốt nhỏ cào lên Tạ Tiền Thiển tỏ vẻ không hài lòng, Tạ Tiền Thiển nhẹ nhàng nói với nó: "Đừng gây rắc rối."
Sau đó một cánh tay đặt trước ngực Thẩm Trí, nhẹ nhàng vỗ về khiến anh chìm vào giấc ngủ. Thẩm Trí lại càng không thể ngủ được nữa, trong cuộc đời gần ba mươi năm của anh, đây là lần đầu tiên anh được một cô gái nhỏ hơn mình chín tuổi vỗ về như thế. Bàn tay dịu dàng nhịp nhàng cứ thế mà vuốt ve ngực anh, làm tim anh thổn thức. Một lúc sau anh mới phản ứng lại, anh muốn bảo cô tránh xa ra nhưng trong lòng lại mong cô gần gũi, thậm chí còn hy vọng được gần hơn nữa.
Sự tra tấn về tâm lý và thể xác khiến anh ngày càng hăng hái nhưng bàn tay nhỏ đặt trên ngực anh lại càng lúc càng uể oải, rồi hoàn toàn không cử động nữa.
Thẩm Trí nghiêng đầu nhìn, mặt cô tựa vào cánh tay trái của anh, người đi vỗ về thì lại tự vỗ mình say giấc trước rồi.
Sau đó, Thẩm Trí càng đau khổ hơn, đương nhiên anh không phải là không có nhu cầu về mặt sinh lý, mặc dù anh mắc bệnh tâm lý nhưng anh hoàn toàn không có vấn đề về mặt thể chất. Có lẽ trước đây, để khống chế cảm xúc của mình mà cuộc sống của anh tương đối đơn điệu và anh sống một cuộc sống lành mạnh trong sạch so với những người đàn ông khác thì anh không có nhu cầu quá mạnh mẽ nhưng điều này không có nghĩa là anh không có. Đặc biệt là lần đầu tiên lên giường với người khác giới mà lại với chính cái người mang đến cho anh nhiều cảm xúc như vậy. Anh phải thừa nhận rằng có một chút không thể kiểm soát.
Nhưng hiện tại Tạ Tiền Thiển vẫn là một lòng muốn giúp đỡ anh nhưng anh lại trực tiếp muốn cô. Anh cảm thấy loại chuyện này có chút mất nhân tính, cho dù sau này nó có xảy ra thì chí ít cũng là vào thời điểm chín muồi để cho cô biết chuyện gì đang diễn ra. Nếu không thì anh sẽ trở thành gã gạ gẫm trẻ thành niên sao, vì vậy anh đành đứng dậy và đi vào phòng tắm để tự mình giải quyết vấn đề rắc rối này.
Nhưng anh không biết rằng khi anh vừa bước vào phòng tắm, Tạ Tiền Thiển đã ngồi dậy ngay lập tức, mặc dù cô chìm vào giấc ngủ rất nhanh nhưng sự nhạy cảm của một võ sĩ khiến cô chỉ cần một cử động nhỏ là lập tức tỉnh giấc.
Cô nhìn thấy Thẩm Trí đi vào phòng tắm liền ngồi ở đầu giường đợi anh nhưng cô đợi lâu đến nỗi khi Thẩm Trí từ phòng tắm đi ra, nhìn thấy cô đang ngồi ngây ngốc trên giường thì cũng phải giật thót tim.
"Không phải em đã ngủ say rồi sao?"
Tạ Tiền Thiển bình tĩnh nhìn anh: "Anh đi vào trong đấy khoảng thời gian khá lâu."
"Anh đã gây ra tiếng ồn làm em tỉnh giấc." Nhưng anh dường như không phát ra bất kỳ âm thanh nào.
"Em sợ anh xảy ra chuyện cho nên đang chờ anh."
Thẩm Trí chống nạnh lên hông, có chút bất lực nói: "Anh ở trong phòng tắm thì có thể xảy ra chuyện gì được chứ?"
"Nhịp thở của anh có chút gì đó không ổn."
"......"
Sợ nhất không khí đột nhiên im lặng, Thẩm Trí cứ như vậy nhìn cô, trước nay chưa từng bị mất tự nhiên.
Sau đó anh đi đến bên kia giường nằm xuống, xoay lưng về hướng cô rồi dùng một giọng lạ nói: "Anh không sao, em ngủ đi."
Tạ Tiền Thiển lại nằm xuống, ở phía sau hỏi: "Đau bụng sao?"
"Không có."
"Vậy anh ở trong đó lâu như vậy làm cái gì?"
"Im lặng, ngủ đi."
Tạ Tiền Thiển ngáp một cái rồi trở mình, rất nhanh lại chìm vào giấc ngủ.
Tuy nhiên, Thẩm Trí vẫn mở mắt cho đến khi trời sáng, bởi vì Tạ Tiền Thiển cả đêm lúc thì đạp chăn ra, một hồi gác chân lên người anh, một hồi lại ngủ lấn qua bên kia, cuối cùng ngay cả Căn Bậc Ba đã nằm ở mép giường cũng phải trốn xa cô.
Thẩm Trí không biết những người phụ nữ khác có ngủ như thế này không, ngay cả chiếc giường hai mét cũng không đủ để cô lăn, cuối cùng anh cũng hiểu tại sao Tạ Tiền Thiển lại chọn sảnh phụ làm phòng của mình, phòng bình thường có lẽ không đủ để cô nằm lăn chơi.
Thẩm Trí một đêm không biết ngồi dậy bao nhiêu lần, đặt người cô về chỗ cũ, đắp chăn cho cô, mười phút sau lại bị cô đá ra. Anh đang tự hỏi làm sao cơ thể cô có thể khỏe mạnh như vậy với cái thói ngủ này.
Vì vậy, gần như cả đêm anh đều lắng nghe tiếng mưa rơi bên ngoài, nhìn khuôn mặt say ngủ của cô gái bên cạnh, trong đời anh không có nhiều ngày ấm áp thoải mái như vậy, anh còn sợ đến nỗi nếu mình nhắm mắt lại, tất cả điều này sẽ biến mất.
Năm giờ sáng, bên ngoài trời đã tạnh mưa, anh chỉ mặc áo ngủ đứng dậy, bảy giờ lên tầng trên để gọi Tạ Tiền Thiển thức dậy đi học. Cô không cam tâm mà quay người đi, dùng cái gối để che lên đầu.
Thẩm Trí nhìn dáng vẻ lười biếng của cô, lẳng lặng khoanh tay đứng bên giường, nói với cô ba chữ: "Có sát thủ."
Cô ném gối xuống, nhảy lên lấy đà và hỏi: "Ở đâu?"
Khi cô quay lại và nhìn thấy nụ cười của Thẩm Trí, cô mới biết mình đã bị lừa, vì vậy cô chỉ có thể vào phòng tắm để tắm rửa.
Lúc cô xuống dưới phòng bếp, Thẩm Trí đã làm sẵn món trứng rán kiểu Pháp đẹp mắt và nấu cháo yến mạch, sợ cô đến trường sẽ đói nên làm một phần cơm hầm giăm bông cho cô, Tạ Tiền Thiển nhìn một bàn thức ăn ngon mà cơn buồn ngủ cũng bị cuốn trôi đi.
Lúc ăn cơm, Thẩm Trí lên tầng trên thay một bộ quần áo giản dị, thanh nhã thư thái, khi đi xuống thì thấy Tạ Tiền Thiển đã càn quét sạch cả bàn ăn sáng rồi. Với cái đà này luôn khiến Thẩm Trí cảm thấy cô vẫn còn đang trong độ tuổi phát triển nên mình vẫn phải để cho cô ăn nhiều hơn và phát triển thật tốt.
Balo của cô ngày hôm qua ướt sũng, lúc năm giờ thức dậy, Thẩm Trí đã giặt balo của cô và cho vào máy sấy nhưng cho dù có hong khô rồi thì vài cuốn sách bên trong vẫn bị nhàu nát sau khi ngâm trong nước mưa.
Chú Trịnh đã lái xe ra ngoài, anh cầm balo của cô và nói với cô: "Đi thôi, anh đưa em đến trường. Còn sách, anh sẽ nhờ Từ Khiêm tìm cho em vài quyển mới sau. "
Tạ Tiền Thiển sau khi ăn no, trông cô tràn đầy năng lượng, ôm Căn Bậc Ba vui đùa một lúc rồi sau đó đi theo Thẩm Trí ra khỏi nhà. Sân vừa mưa xong vẫn còn ướt, cô chẳng bao giờ mà đi đứng đàng hoàng, chẳng hạn như đi xuống cầu thang không bao giờ bước từng bước một, luôn luôn nhảy nhót.
Thẩm Trí sợ cô dẫm lên nước ướt hết cả quần nên dọc đường đều giữ chặt tay cô, không cho cô nhảy lung tung.
Sau khi lên xe Cullinan và lái xe đến Đại học Q, Thẩm Trí đã nắm tay Tạ Tiền Thiển suốt thời gian trong xe. Khi chờ đèn đỏ, chú Trịnh đã lén nhìn và thấy cậu cả khoác tay cô Tiền Thiển. Lòng bàn tay anh cứ sờ nắn và véo tay cô đủ kiểu khiến chú Trịnh suýt nữa bật khóc, lúc này ông ấy chỉ muốn thắp hương cho bố của Thẩm Trí và ông lão Thẩm, cuối cùng cũng không sợ cậu cả không có người nối dõi nữa, nhìn vóc dáng của cô Tiền Thiển, hẳn là rất khả quan.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.