Chương 29: Đánh chó
Cá mập không thích đi làm
19/03/2024
Lục Cảnh Thành đương nhiên sẽ không để cô ra ngoài một mình, có một vệ sĩ nữ luôn đi theo sau cô. Người này luôn âm thầm lén lút các cô không xa.
Ngày trước chỉ đến khi cô bị bắt cóc thì cô mới biết có sự xuất hiện của vệ sĩ bên cạnh mình. Chỉ là kiếp này cô làm như chưa biết, mọi thứ mặc kệ anh sắp xếp là ổn.
….
Trương Ngọc Quỳnh cũng bị bất ngờ đối với hành động của Ngọc Quân. Con nhỏ ngu ngốc này thật sự đã có cái gì đó khác lạ, nó thay đổi thái độ nhanh chóng.
Lần lại mặt lần trước nó về nhà, không nhưng bất kính với cha mẹ Trương mà còn dám làm chết toàn bộ đàn cá koi mà ông nội yêu quý nhất.
Còn một vụ mua bán đấu thầu, Lục Cảnh Thành cũng không nể mặt mà thẳng thừng từ chối, mọi thứ của nhà họ Trương lại quay về quỹ đạo cũ trước khi con nhỏ này quay về.
Đưa nó về mà nó không được tích sự gì cả, nhà họ Trương vẫn bị chèn ép như cũ thì làm sao có ngày cô ta ngóc đầu lên được.
Phải biết rằng trong cái giới showbiz ăn thịt người, không có một chỗ dựa tốt thì sẽ đồng nghĩa với việc không có tài nguyên. Cô ta không thể cứ mãi dậm chân tại chỗ được.
Cô ta muốn nổi tiếng, muốn trở thành đại minh tinh mà người người ngưỡng mộ.
Không thể để đứa con gái quê mùa này cản trở con đường tiến thân của cô ta được.
Ở nhà đã vậy, bây giờ nó còn dám ra tay đánh người ngay trước cổng trường.
Trương Ngọc Quỳnh mau chóng lại gần Lê Phương vừa bị tát xong còn đang thừ người ra choáng váng.
Cô ta đỡ lấy cơ thể đang bị lung lay của Lê Phương, giọng điệu tỏ ra trách mắng Ngọc Quân.
“Em gái, sao em lại có thể đánh cô ấy được. Quá là vô lễ rồi.”
Ngọc Quân khinh bỉ nhìn chị ta.
Không lẽ cô ta muốn đánh cô thì cô nên đưa mặt cho cô ta đánh, không dám phản kháng thì mới được xem là có giáo dục.
Chị ta là trà xanh tinh hóa thành hình người à?
……
Lê Phương bị tát cho một cái đến váng đầu, não cô ta ong ong từng đợt. Cô ta hét to, chỉ ngón tay trỏ vào mặt Ngọc Quân.
“Mày dám đánh tao? Tao nhất định sẽ nói chuyện này cho cha mẹ mày.”
Rõ ràng Ngọc Quân đang cười với cô ta nhưng không hiểu sao cô ta lại cảm thấy rét lạnh cả người.
“Bây giờ tôi đã là người nhà họ Lục, có chuyện gì thì cô có thể tới nhà họ Lục để cáo trạng. Cha mẹ tôi bây giờ không có quyền quản tôi.”
Ngọc Quân cười càng thêm rạng rỡ.
“Chỉ là không biết tiểu thư Lê Phương đây có dám không nhỉ?”
Lê Phương ôm gương mặt bỏng rát sững người, cô ta làm sao mà dám. Có cho cô ta thêm mười cái lá gan cô ta cũng không dám xuất hiện trước mặt Lục Cảnh Thành.
Huống chi còn là vì tố cáo vợ anh ta. Ai chẳng biết đứa con gái này là người tên điên đó che chở.
Sở dĩ lúc trước cô ta dám cậy thế lên mặt với nó vì biết rằng nó sẽ không mách lẻo với Lục Cảnh Thành. Nhưng tình thế bây giờ thì cô ta không dám đánh cược.
Đối với ác danh của Lục Cảnh Thành, cô ta chỉ ước mình có thể chạy càng xa càng tốt.
Trương Ngọc Quỳnh đang đứng cạnh đang giả bộ thay cô tạ lỗi với Lê Phương.
“Cậu đừng giận, em gái mình có thể vừa bị kích thích tâm lý đột ngột nên mới ăn nói lung tung. Mình thay nó xin lỗi cậu. Mong cậu đừng chấp nhặt.”
Lê Phương không đáp nên lời. Cô ta thấy ánh mắt bây giờ của kẻ trước mắt giống hệt ánh mắt của Lục Cảnh Thành.
Giờ cô ta chỉ mải cầu nguyện Ngọc Quân sẽ không đem chuyện này về nói với Lục Cảnh Thành. Nếu không cha mẹ cô ta đánh cô ta là còn nhẹ, cô ta càng sợ hãi mình rơi vào tay Lục Cảnh Thành.
Lê Phương đã từng nghe đồn, ngày trước lúc Lục Cảnh Thành thoát khỏi tay bọn bắt cóc, anh ta đã bò trong đống máu đi ra, máu me đầy người.
Một thằng nhóc mới hơn mười tuổi mà đã tự tay giết người. Từ đó về sau anh ta tính cách biến đổi trở nên âm u lạnh lùng khát máu.
….
Ngọc Quân quay sang nói với kẻ đang diễn kịch người chị ôn hòa đau khổ cầu tình vì đứa em gái ngỗ nghịch.
“Trương Ngọc Quỳnh, phiền chị về sau quản lý đám người hầu của chị cho chặt vào, đừng cho chúng nó xổng ra cắn người.”
“Em….”
Ngọc Quân chẳng buồn nghe cô ta nói, cô còn phải vào lớp, không rảnh đứng đây đánh chó dại.
Nhìn theo bóng lưng dần đi khuất vào trong sân trường, Lê Phương trượt người ngồi bệt xuống đất. Mấy kẻ còn lại mới dám chạy đến gần xuýt xoa hỏi thăm.
Trương Ngọc Quỳnh thấy đám đông không có xu hướng giải tán mà vẫn đứng lại nhìn chằm chằm rồi thì thầm bàn tán thì đành nuốt giận kéo tay Lê Phương lên.
Chết tiệt. Cô ta không thể để con nhỏ Ngọc Quân kia tác oai tác quái thêm được nữa.
Ngày trước chỉ đến khi cô bị bắt cóc thì cô mới biết có sự xuất hiện của vệ sĩ bên cạnh mình. Chỉ là kiếp này cô làm như chưa biết, mọi thứ mặc kệ anh sắp xếp là ổn.
….
Trương Ngọc Quỳnh cũng bị bất ngờ đối với hành động của Ngọc Quân. Con nhỏ ngu ngốc này thật sự đã có cái gì đó khác lạ, nó thay đổi thái độ nhanh chóng.
Lần lại mặt lần trước nó về nhà, không nhưng bất kính với cha mẹ Trương mà còn dám làm chết toàn bộ đàn cá koi mà ông nội yêu quý nhất.
Còn một vụ mua bán đấu thầu, Lục Cảnh Thành cũng không nể mặt mà thẳng thừng từ chối, mọi thứ của nhà họ Trương lại quay về quỹ đạo cũ trước khi con nhỏ này quay về.
Đưa nó về mà nó không được tích sự gì cả, nhà họ Trương vẫn bị chèn ép như cũ thì làm sao có ngày cô ta ngóc đầu lên được.
Phải biết rằng trong cái giới showbiz ăn thịt người, không có một chỗ dựa tốt thì sẽ đồng nghĩa với việc không có tài nguyên. Cô ta không thể cứ mãi dậm chân tại chỗ được.
Cô ta muốn nổi tiếng, muốn trở thành đại minh tinh mà người người ngưỡng mộ.
Không thể để đứa con gái quê mùa này cản trở con đường tiến thân của cô ta được.
Ở nhà đã vậy, bây giờ nó còn dám ra tay đánh người ngay trước cổng trường.
Trương Ngọc Quỳnh mau chóng lại gần Lê Phương vừa bị tát xong còn đang thừ người ra choáng váng.
Cô ta đỡ lấy cơ thể đang bị lung lay của Lê Phương, giọng điệu tỏ ra trách mắng Ngọc Quân.
“Em gái, sao em lại có thể đánh cô ấy được. Quá là vô lễ rồi.”
Ngọc Quân khinh bỉ nhìn chị ta.
Không lẽ cô ta muốn đánh cô thì cô nên đưa mặt cho cô ta đánh, không dám phản kháng thì mới được xem là có giáo dục.
Chị ta là trà xanh tinh hóa thành hình người à?
……
Lê Phương bị tát cho một cái đến váng đầu, não cô ta ong ong từng đợt. Cô ta hét to, chỉ ngón tay trỏ vào mặt Ngọc Quân.
“Mày dám đánh tao? Tao nhất định sẽ nói chuyện này cho cha mẹ mày.”
Rõ ràng Ngọc Quân đang cười với cô ta nhưng không hiểu sao cô ta lại cảm thấy rét lạnh cả người.
“Bây giờ tôi đã là người nhà họ Lục, có chuyện gì thì cô có thể tới nhà họ Lục để cáo trạng. Cha mẹ tôi bây giờ không có quyền quản tôi.”
Ngọc Quân cười càng thêm rạng rỡ.
“Chỉ là không biết tiểu thư Lê Phương đây có dám không nhỉ?”
Lê Phương ôm gương mặt bỏng rát sững người, cô ta làm sao mà dám. Có cho cô ta thêm mười cái lá gan cô ta cũng không dám xuất hiện trước mặt Lục Cảnh Thành.
Huống chi còn là vì tố cáo vợ anh ta. Ai chẳng biết đứa con gái này là người tên điên đó che chở.
Sở dĩ lúc trước cô ta dám cậy thế lên mặt với nó vì biết rằng nó sẽ không mách lẻo với Lục Cảnh Thành. Nhưng tình thế bây giờ thì cô ta không dám đánh cược.
Đối với ác danh của Lục Cảnh Thành, cô ta chỉ ước mình có thể chạy càng xa càng tốt.
Trương Ngọc Quỳnh đang đứng cạnh đang giả bộ thay cô tạ lỗi với Lê Phương.
“Cậu đừng giận, em gái mình có thể vừa bị kích thích tâm lý đột ngột nên mới ăn nói lung tung. Mình thay nó xin lỗi cậu. Mong cậu đừng chấp nhặt.”
Lê Phương không đáp nên lời. Cô ta thấy ánh mắt bây giờ của kẻ trước mắt giống hệt ánh mắt của Lục Cảnh Thành.
Giờ cô ta chỉ mải cầu nguyện Ngọc Quân sẽ không đem chuyện này về nói với Lục Cảnh Thành. Nếu không cha mẹ cô ta đánh cô ta là còn nhẹ, cô ta càng sợ hãi mình rơi vào tay Lục Cảnh Thành.
Lê Phương đã từng nghe đồn, ngày trước lúc Lục Cảnh Thành thoát khỏi tay bọn bắt cóc, anh ta đã bò trong đống máu đi ra, máu me đầy người.
Một thằng nhóc mới hơn mười tuổi mà đã tự tay giết người. Từ đó về sau anh ta tính cách biến đổi trở nên âm u lạnh lùng khát máu.
….
Ngọc Quân quay sang nói với kẻ đang diễn kịch người chị ôn hòa đau khổ cầu tình vì đứa em gái ngỗ nghịch.
“Trương Ngọc Quỳnh, phiền chị về sau quản lý đám người hầu của chị cho chặt vào, đừng cho chúng nó xổng ra cắn người.”
“Em….”
Ngọc Quân chẳng buồn nghe cô ta nói, cô còn phải vào lớp, không rảnh đứng đây đánh chó dại.
Nhìn theo bóng lưng dần đi khuất vào trong sân trường, Lê Phương trượt người ngồi bệt xuống đất. Mấy kẻ còn lại mới dám chạy đến gần xuýt xoa hỏi thăm.
Trương Ngọc Quỳnh thấy đám đông không có xu hướng giải tán mà vẫn đứng lại nhìn chằm chằm rồi thì thầm bàn tán thì đành nuốt giận kéo tay Lê Phương lên.
Chết tiệt. Cô ta không thể để con nhỏ Ngọc Quân kia tác oai tác quái thêm được nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.