Chương 91: Điều tra
Cá mập không thích đi làm
15/05/2024
Ông nội Trương nhận được tin nhắn của Ngọc Quân thì lập tức hiểu ra ý nghĩa của nó. Ông lập tức gọi cha Trương đến bàn chuyện.
Cha Trương gần như trong vài ngày đã già thêm mấy tuổi, lúc này mặt mũi phờ phạc đến râu cũng chưa kịp cạo. Cả đêm hôm qua ông ấy ở lại công ty họp hành để tìm cách đối mặt với tình trạng xuống dốc của Trương thị nhưng vẫn chưa có cách nào.
Đến sáng nay thì đột ngột bị ông nội Trương gọi về nhà nói chuyện. Cha Trương mệt mỏi nói với cha mình,
“Có chuyện gì thế cha, con vẫn còn rất nhiều việc chưa làm xong.”
Ông nội Trương ngắt lời.
“Chuyện của tập đoàn, con định giải quyết thế nào.”
Cha Trương thở dài ngao ngán lắc đầu.
“Tình hình càng ngày càng xấu, mới mở đầu phiên giao dịch ngày hôm nay cổ phiếu của Trương thị lại tiếp tục lao dốc.”
Cha Trương ôm đầu đau khổ.
“Nếu không thể tìm ra được phương án thì Trương thị chắc chắn sẽ phá sản.”
Trương thị là tâm huyết cả đời của ông, giờ phải trơ mắt chứng kiến nó bị phá hủy trên tay mình thật là một điều kinh khủng.
“Con nói xem nguyên nhân của việc này là từ đâu?”
Cha Trương bực dọc.
“Còn từ đâu nữa, còn không phải là do Lục thị mà ra sao?”
“Vậy tại sao đang yên đang lành Lục thị lại ra tay thẳng thừng với Trương thị?”
Cha Trương nghẹn họng. Càng hỏi ông lại càng cảm thấy nhà mình xui xẻo tận cùng. Đang yên đang lành thì đứa con trai út khỏe mạnh bị kẻ khác đẩy xuống lầu. Bà vợ mình thì cứ nằng nằng tin rằng là do đứa con gái thứ hai ra tay rồi đến mắng chửi nó. Đã biết là bây giờ đã khác xưa, nó đã có chỗ dựa lớn đằng sau nên không kiêng dè gì đáp trả.
Đến nay thì kẻ hãm hại con trai ông thì chưa tìm được, Trương thị lại phải đối mặt với nguy cơ phá sản, đơn kiện ập đến đầy đầu. Thực lòng mà nói thì cha Trương cũng không cho rằng Ngọc Quân là hung thủ, nhưng ông ta còn đang bận mải với con ốm cha ốm chẳng kịp ngăn cản bà vợ mình.
Ông nội Trương ngả người vào ghế, nhiều việc xảy ra khiến sức khỏe của ông cũng bị bào mòn.
“Lần này là do vợ con làm sai, giờ muốn tìm cách cứu vãn tình hình thì chỉ còn nước đến trước mặt nó cầu xin tha thứ. Nhờ nó mở lời với Lục Cảnh Thành.”
“Nhưng mà thưa cha, lần trước nó đã nói như vậy….”
Cha Trương đang nhắc đến cuộc nói chuyện Ngọc Quân đoạn tuyệt quan hệ với cả nhà.
“Hơn nữa, nó không còn dễ dàng nghe lời như ngày trước nữa.”
Ông nội Trương gật đầu.
“Nhưng nếu có thể bắt được kẻ đứng đằng sau việc này thì sẽ khác. Nó sẽ thông cảm cho mà bỏ qua, dù sao đi chăng nữa cũng là do mẹ nó quá đau lòng mà gây ra.”
“Con cũng biết là thế, cảnh sát cũng đang điều tra. Con cũng không biết là nhà mình đã gây thù chuốc oán với ai mà khiến bọn chúng ra tay độc ác đến mức độ này.”
Ông nội Trương nhắm mắt, hơi thở khó nhọc.
“Đi điều tra cái Quỳnh đi.”
Cha Trương cả kinh hỏi lại.
“Cha bảo chuyện này là do Ngọc Quỳnh làm sao? Không thể nào…”
Càng nói cha Trương càng không tự chủ được mà nói khẽ lại. Ông ta đột nhiên ngẩn ra, nếu đứa con trai duy nhất trong nhà không còn nữa, Ngọc Quân lại thẳng thừng trở mặt thì cuối cùng nhà họ Trương cũng chỉ đành giao vào tay nó.
Nhưng rõ ràng Trương Ngọc Quỳnh chỉ là kẻ không có máu mủ ruột già gì với nhà họ Trương, nó không thể nào là kẻ tham lam đến mức đấy được.
Ông nội Trương tiếp tục nói với cha Trương một câu rồi đuổi ông ta ra bên ngoài.
“Biết người biết mặt không biết lòng. Thôi, con cứ nhanh chóng cử người đi điều tra đi.”
Thực lòng mà nói ông nội Trương cũng không biết đi đến bước đường này thì ông ta nên mong hay không nên mong hung thủ là Trương Ngọc Quỳnh đây.
Nếu là Trương Ngọc Quỳnh làm thì thật sự không còn gì đau đớn hơn, chứng tỏ suốt hơn hai mươi năm qua nhà họ Trương đã nuôi ong tay áo nuôi cáo trong nhà. Giờ cô ta còn dính líu đến nhà họ Hồ, cũng không chắc là có thể động vào cô ta.
Nếu không phải thì ông cũng chưa biết phải giải quyết nguy cơ của Trương thị như thế nào. Tuy Ngọc Quân nói rằng sẽ không nhúng tay vào giúp đỡ Trương thị nhưng nó cũng chưa từng làm ra hành động bỏ đá xuống giếng ngăn chặn đường làm ăn của nhà họ Trương. Chỉ riêng lần này đã chạm đến giới hạn cuối cùng của nó.
Ông nội Trương nắm chặt đầu cây trượng, dù là kẻ nào thì chắc chắn ông ta cũng không thể tha cho kẻ đã đẩy nhà họ Trương đến bước đường này.
Cha Trương nặng nề gật đầu rồi đi ra bên ngoài, nhẹ nhàng đóng cửa lại. Ông ta cần tức tốc cử người đi làm rõ mọi chuyện.
Cha Trương gần như trong vài ngày đã già thêm mấy tuổi, lúc này mặt mũi phờ phạc đến râu cũng chưa kịp cạo. Cả đêm hôm qua ông ấy ở lại công ty họp hành để tìm cách đối mặt với tình trạng xuống dốc của Trương thị nhưng vẫn chưa có cách nào.
Đến sáng nay thì đột ngột bị ông nội Trương gọi về nhà nói chuyện. Cha Trương mệt mỏi nói với cha mình,
“Có chuyện gì thế cha, con vẫn còn rất nhiều việc chưa làm xong.”
Ông nội Trương ngắt lời.
“Chuyện của tập đoàn, con định giải quyết thế nào.”
Cha Trương thở dài ngao ngán lắc đầu.
“Tình hình càng ngày càng xấu, mới mở đầu phiên giao dịch ngày hôm nay cổ phiếu của Trương thị lại tiếp tục lao dốc.”
Cha Trương ôm đầu đau khổ.
“Nếu không thể tìm ra được phương án thì Trương thị chắc chắn sẽ phá sản.”
Trương thị là tâm huyết cả đời của ông, giờ phải trơ mắt chứng kiến nó bị phá hủy trên tay mình thật là một điều kinh khủng.
“Con nói xem nguyên nhân của việc này là từ đâu?”
Cha Trương bực dọc.
“Còn từ đâu nữa, còn không phải là do Lục thị mà ra sao?”
“Vậy tại sao đang yên đang lành Lục thị lại ra tay thẳng thừng với Trương thị?”
Cha Trương nghẹn họng. Càng hỏi ông lại càng cảm thấy nhà mình xui xẻo tận cùng. Đang yên đang lành thì đứa con trai út khỏe mạnh bị kẻ khác đẩy xuống lầu. Bà vợ mình thì cứ nằng nằng tin rằng là do đứa con gái thứ hai ra tay rồi đến mắng chửi nó. Đã biết là bây giờ đã khác xưa, nó đã có chỗ dựa lớn đằng sau nên không kiêng dè gì đáp trả.
Đến nay thì kẻ hãm hại con trai ông thì chưa tìm được, Trương thị lại phải đối mặt với nguy cơ phá sản, đơn kiện ập đến đầy đầu. Thực lòng mà nói thì cha Trương cũng không cho rằng Ngọc Quân là hung thủ, nhưng ông ta còn đang bận mải với con ốm cha ốm chẳng kịp ngăn cản bà vợ mình.
Ông nội Trương ngả người vào ghế, nhiều việc xảy ra khiến sức khỏe của ông cũng bị bào mòn.
“Lần này là do vợ con làm sai, giờ muốn tìm cách cứu vãn tình hình thì chỉ còn nước đến trước mặt nó cầu xin tha thứ. Nhờ nó mở lời với Lục Cảnh Thành.”
“Nhưng mà thưa cha, lần trước nó đã nói như vậy….”
Cha Trương đang nhắc đến cuộc nói chuyện Ngọc Quân đoạn tuyệt quan hệ với cả nhà.
“Hơn nữa, nó không còn dễ dàng nghe lời như ngày trước nữa.”
Ông nội Trương gật đầu.
“Nhưng nếu có thể bắt được kẻ đứng đằng sau việc này thì sẽ khác. Nó sẽ thông cảm cho mà bỏ qua, dù sao đi chăng nữa cũng là do mẹ nó quá đau lòng mà gây ra.”
“Con cũng biết là thế, cảnh sát cũng đang điều tra. Con cũng không biết là nhà mình đã gây thù chuốc oán với ai mà khiến bọn chúng ra tay độc ác đến mức độ này.”
Ông nội Trương nhắm mắt, hơi thở khó nhọc.
“Đi điều tra cái Quỳnh đi.”
Cha Trương cả kinh hỏi lại.
“Cha bảo chuyện này là do Ngọc Quỳnh làm sao? Không thể nào…”
Càng nói cha Trương càng không tự chủ được mà nói khẽ lại. Ông ta đột nhiên ngẩn ra, nếu đứa con trai duy nhất trong nhà không còn nữa, Ngọc Quân lại thẳng thừng trở mặt thì cuối cùng nhà họ Trương cũng chỉ đành giao vào tay nó.
Nhưng rõ ràng Trương Ngọc Quỳnh chỉ là kẻ không có máu mủ ruột già gì với nhà họ Trương, nó không thể nào là kẻ tham lam đến mức đấy được.
Ông nội Trương tiếp tục nói với cha Trương một câu rồi đuổi ông ta ra bên ngoài.
“Biết người biết mặt không biết lòng. Thôi, con cứ nhanh chóng cử người đi điều tra đi.”
Thực lòng mà nói ông nội Trương cũng không biết đi đến bước đường này thì ông ta nên mong hay không nên mong hung thủ là Trương Ngọc Quỳnh đây.
Nếu là Trương Ngọc Quỳnh làm thì thật sự không còn gì đau đớn hơn, chứng tỏ suốt hơn hai mươi năm qua nhà họ Trương đã nuôi ong tay áo nuôi cáo trong nhà. Giờ cô ta còn dính líu đến nhà họ Hồ, cũng không chắc là có thể động vào cô ta.
Nếu không phải thì ông cũng chưa biết phải giải quyết nguy cơ của Trương thị như thế nào. Tuy Ngọc Quân nói rằng sẽ không nhúng tay vào giúp đỡ Trương thị nhưng nó cũng chưa từng làm ra hành động bỏ đá xuống giếng ngăn chặn đường làm ăn của nhà họ Trương. Chỉ riêng lần này đã chạm đến giới hạn cuối cùng của nó.
Ông nội Trương nắm chặt đầu cây trượng, dù là kẻ nào thì chắc chắn ông ta cũng không thể tha cho kẻ đã đẩy nhà họ Trương đến bước đường này.
Cha Trương nặng nề gật đầu rồi đi ra bên ngoài, nhẹ nhàng đóng cửa lại. Ông ta cần tức tốc cử người đi làm rõ mọi chuyện.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.