Chương 79: Màn kịch
Cá mập không thích đi làm
06/05/2024
Tiếng khóc ấm ức của cô ta càng ngày càng lớn, thu hút rất nhiều sự chú ý của những người xung quanh. Ngọc Quân có chút đau đầu, không biết tự dưng ở đâu lại mọc ra một đóa sen trắng thế này.
Lục Cảnh Thành lạnh lùng quăng cho cô ta một ánh mắt khinh miệt.
“Cút!”
Sống lưng của cô ta không tự chủ cong hẳn xuống, nhưng vẫn làm bộ kiên cường thanh cao. Từ lúc bước vào hội trường cô ta ngay lập tức đã chú ý đến người đàn ông này. Tất cả mọi người ở đây đều là người có tiền mà đứng trước mặt người đàn ông này đều phải ăn nói khép nép. Ắt hẳn không phải chỉ là một người lắm tiền bình thường.
Người kia đã nói cho cô ta biết biết người đó là người cầm quyền Lục thị. Là Lục thị mà ra danh tiếng như sấm rền bên tai. Cô ta thầm kích động, ánh mắt lóe lên vẻ tham lam hướng tới người bên cạnh Lục Cảnh Thành.
Có vợ thì làm sao chứ? Đàn ông có tiền đâu thể ngoan ngoãn chỉ có một người đàn bà bên cạnh. Để cô ta tiếp cận được với người đàn ông này, chắc chắn cô ta sẽ có cách làm cho Lục Cảnh Thành cam tâm tình nguyện nâng đỡ cô ta.
Mắt thấy trước mặt thời cơ đã sắp biến mất, cô ta lắc đầu nguầy nguậy la lên.
“Tôi nhất định sẽ trả tiền, chỉ cần cho tôi một cơ hội…”
Thấy ánh mắt của chồng mình càng ngày càng lạnh lẽo, khí chất trên người cũng tỏa ra sát khí Ngọc Quân vội vàng nắm chặt tay anh.
“Mình về thôi anh.”
Mẹ Trương nghe thấy ở bàn khách quý có tiếng ồn ào bèn mau chóng chạy lại. Bà ta đứng đằng xa đã nghe thấy đầu đuôi câu chuyện mà lúc đến gần chỉ kịp nghe thấy Ngọc Quân nói muốn đi về.
Không được. Bây giờ mới có nửa buổi tiệc mà Lục Cảnh Thành và con gái thứ đã đi về thì chẳng phải chứng thực là nhà họ Trương có mâu thuẫn sao?
Mẹ Trương vội vàng ngăn cản.
“Chỉ là chút việc nhỏ, con đừng tức giận.”
Trương Ngọc Phàm đang tiếp khách gần đó cũng lại gần, cậu ta mau chóng gọi bảo an đến lôi người phục vụ ra ngoài, mặc cho cô ta còn vùng vẫy khóc lóc.
Cậu ta cười giảng hòa nói với mọi người.
“Là người làm hậu đậu, khiến mọi người chê cười rồi. Mọi người tiếp tục nhập tiệc thôi.”
Mẹ Trương cũng gật đầu, thấy con trai đã loại bỏ được nguồn cơn sự việc thì hài lòng. Trương Ngọc Quỳnh đã thay xong váy, đến bên Ngọc Quân từ lúc nào không biết. Cô ta níu tay Ngọc quân, thân thiết bảo cô.
“Váy của em đã bị bẩn rồi, mau lên phòng của chị thay đồ. Trên đó chị còn mấy bộ đồ mới chưa hề mặc lần nào.”
Lục Cảnh Thành thẳng thừng bác bỏ. Vợ của anh sao lại cần mặc đồ của kẻ khác.
Nhưng Trương Ngọc Quỳnh vẫn nhất quyết không buông, khăng khăng một mực thúc giục cô lên trên lầu.
Ngọc Quân thấy ánh mắt của cô ta lóe lên vẻ sốt ruột không cam tâm. Cô khẽ nhếch miệng, hóa ra là bẫy ở phía sau. Dân gian có câu, không vào hang cọp làm sao bắt được cọp con. Huống hồ gì lần này cô đã chuẩn bị kỹ càng để bóp chết con hổ ngay tại chỗ.
Cô quay lại nói với Lục Cảnh Thành.
“Anh ngồi đây chờ em. Em lên thay đồ rồi xuống ngay.”
Lục Cảnh Thành thấy vợ mình nói thế thì cũng chỉ đành đồng ý.
“Được.”
….
Trương Ngọc Quỳnh đưa Ngọc Quân vào phòng để đồ, chỉ vào một dãy dài váy vóc.
“Em gái, đây toàn là đồ mới. Em cứ từ từ lựa chọn xem thích hợp với bộ nào.”
Ngọc Quân liếc nhìn dãy đồ, chậc một tiếng nhạo báng. Ngón tay khẽ gảy gảy lên từng bộ đồ.
“Chị nói xem, tốt xấu gì chị cũng được nhà họ Trương bồi dưỡng hai mươi năm, bản thân lại còn là người nổi tiếng sao phong cách thời trang của chị lại y hệt nhà giàu mới nổi vậy. Cái gì cũng nhét vào được.”
Trương Ngọc Quỳnh cứng đờ người, ánh mắt thù hằn nhìn bóng lưng Ngọc Quân. Con khốn này càng ngày càng chửi cô ta thuận miệng.
Ngọc Quân còn bồi thêm một dao vào cõi lòng đang ngập tràn thù hận của cô ta.
“Nếu không phải tôi ngứa mắt chị thì đã đưa chị đến xem phòng để đồ nhà tôi cho chị mở mang tầm mắt.”
Cô ta hít sâu một hơi, cố gắng giữ giọng bình tĩnh. Lát nữa thôi con khốn này sẽ rơi xuống vực sâu mãi mãi không thể ngóc đầu dậy được.
“Gu thẩm mỹ của hai chúng ta khác nhau. Em cũng đừng kén chọn nữa, mau chóng thay đồ đi.”
Ngọc Quân nhún vai, không tiếp lời cô ta. Cô quay lưng lại tiếp tục đứng nhìn dãy quần áo sặc sỡ.
Trương Ngọc Quỳnh lặng lẽ tiến lại gần bóng lưng không chút phòng bị nào của Ngọc Quân. Bước đến tình cảnh ngày hôm nay thì cũng tuyệt đối đừng trách cô ta. Có trách thì cũng nên trách tại sao nó lại không nghe lời của cô ta. Càng ngày những toan tính của cô ta càng vượt tầm khống chế.
Dựa vào cái gì mà cái nhà họ Trương không có năng lực này muốn bán cô ta đi làm vật tế thần cho tên khốn lùn xủn kia để đổi lại vinh hoa phú quý. Cô ta cũng đâu phải thật sự là con cháu nhà họ Trương.
Muốn đánh đổi thì cũng phải tự nhà họ Trương khoét máu thịt ra mà để đổi. Sắc mặt Trương Ngọc Quỳnh vặn vẹo hung ác.
Rõ ràng là cô ta nên cưới một người đàn ông như Lục Cảnh Thành, sao lại lưu lạc đến mức phải ủy thân cho một kẻ không ra gì như Hồ Chung. Nhà họ Trương muốn bán con gái thì lấy con gái ruột ra mà bán, không liên quan đến người ngoài như cô ta.
Người không vì mình trời chu đất diệt.
Tuyệt đối cô ta sẽ không cam tâm để cả đời mình hủy hoại trong tay nhà họ Trương.
Lục Cảnh Thành lạnh lùng quăng cho cô ta một ánh mắt khinh miệt.
“Cút!”
Sống lưng của cô ta không tự chủ cong hẳn xuống, nhưng vẫn làm bộ kiên cường thanh cao. Từ lúc bước vào hội trường cô ta ngay lập tức đã chú ý đến người đàn ông này. Tất cả mọi người ở đây đều là người có tiền mà đứng trước mặt người đàn ông này đều phải ăn nói khép nép. Ắt hẳn không phải chỉ là một người lắm tiền bình thường.
Người kia đã nói cho cô ta biết biết người đó là người cầm quyền Lục thị. Là Lục thị mà ra danh tiếng như sấm rền bên tai. Cô ta thầm kích động, ánh mắt lóe lên vẻ tham lam hướng tới người bên cạnh Lục Cảnh Thành.
Có vợ thì làm sao chứ? Đàn ông có tiền đâu thể ngoan ngoãn chỉ có một người đàn bà bên cạnh. Để cô ta tiếp cận được với người đàn ông này, chắc chắn cô ta sẽ có cách làm cho Lục Cảnh Thành cam tâm tình nguyện nâng đỡ cô ta.
Mắt thấy trước mặt thời cơ đã sắp biến mất, cô ta lắc đầu nguầy nguậy la lên.
“Tôi nhất định sẽ trả tiền, chỉ cần cho tôi một cơ hội…”
Thấy ánh mắt của chồng mình càng ngày càng lạnh lẽo, khí chất trên người cũng tỏa ra sát khí Ngọc Quân vội vàng nắm chặt tay anh.
“Mình về thôi anh.”
Mẹ Trương nghe thấy ở bàn khách quý có tiếng ồn ào bèn mau chóng chạy lại. Bà ta đứng đằng xa đã nghe thấy đầu đuôi câu chuyện mà lúc đến gần chỉ kịp nghe thấy Ngọc Quân nói muốn đi về.
Không được. Bây giờ mới có nửa buổi tiệc mà Lục Cảnh Thành và con gái thứ đã đi về thì chẳng phải chứng thực là nhà họ Trương có mâu thuẫn sao?
Mẹ Trương vội vàng ngăn cản.
“Chỉ là chút việc nhỏ, con đừng tức giận.”
Trương Ngọc Phàm đang tiếp khách gần đó cũng lại gần, cậu ta mau chóng gọi bảo an đến lôi người phục vụ ra ngoài, mặc cho cô ta còn vùng vẫy khóc lóc.
Cậu ta cười giảng hòa nói với mọi người.
“Là người làm hậu đậu, khiến mọi người chê cười rồi. Mọi người tiếp tục nhập tiệc thôi.”
Mẹ Trương cũng gật đầu, thấy con trai đã loại bỏ được nguồn cơn sự việc thì hài lòng. Trương Ngọc Quỳnh đã thay xong váy, đến bên Ngọc Quân từ lúc nào không biết. Cô ta níu tay Ngọc quân, thân thiết bảo cô.
“Váy của em đã bị bẩn rồi, mau lên phòng của chị thay đồ. Trên đó chị còn mấy bộ đồ mới chưa hề mặc lần nào.”
Lục Cảnh Thành thẳng thừng bác bỏ. Vợ của anh sao lại cần mặc đồ của kẻ khác.
Nhưng Trương Ngọc Quỳnh vẫn nhất quyết không buông, khăng khăng một mực thúc giục cô lên trên lầu.
Ngọc Quân thấy ánh mắt của cô ta lóe lên vẻ sốt ruột không cam tâm. Cô khẽ nhếch miệng, hóa ra là bẫy ở phía sau. Dân gian có câu, không vào hang cọp làm sao bắt được cọp con. Huống hồ gì lần này cô đã chuẩn bị kỹ càng để bóp chết con hổ ngay tại chỗ.
Cô quay lại nói với Lục Cảnh Thành.
“Anh ngồi đây chờ em. Em lên thay đồ rồi xuống ngay.”
Lục Cảnh Thành thấy vợ mình nói thế thì cũng chỉ đành đồng ý.
“Được.”
….
Trương Ngọc Quỳnh đưa Ngọc Quân vào phòng để đồ, chỉ vào một dãy dài váy vóc.
“Em gái, đây toàn là đồ mới. Em cứ từ từ lựa chọn xem thích hợp với bộ nào.”
Ngọc Quân liếc nhìn dãy đồ, chậc một tiếng nhạo báng. Ngón tay khẽ gảy gảy lên từng bộ đồ.
“Chị nói xem, tốt xấu gì chị cũng được nhà họ Trương bồi dưỡng hai mươi năm, bản thân lại còn là người nổi tiếng sao phong cách thời trang của chị lại y hệt nhà giàu mới nổi vậy. Cái gì cũng nhét vào được.”
Trương Ngọc Quỳnh cứng đờ người, ánh mắt thù hằn nhìn bóng lưng Ngọc Quân. Con khốn này càng ngày càng chửi cô ta thuận miệng.
Ngọc Quân còn bồi thêm một dao vào cõi lòng đang ngập tràn thù hận của cô ta.
“Nếu không phải tôi ngứa mắt chị thì đã đưa chị đến xem phòng để đồ nhà tôi cho chị mở mang tầm mắt.”
Cô ta hít sâu một hơi, cố gắng giữ giọng bình tĩnh. Lát nữa thôi con khốn này sẽ rơi xuống vực sâu mãi mãi không thể ngóc đầu dậy được.
“Gu thẩm mỹ của hai chúng ta khác nhau. Em cũng đừng kén chọn nữa, mau chóng thay đồ đi.”
Ngọc Quân nhún vai, không tiếp lời cô ta. Cô quay lưng lại tiếp tục đứng nhìn dãy quần áo sặc sỡ.
Trương Ngọc Quỳnh lặng lẽ tiến lại gần bóng lưng không chút phòng bị nào của Ngọc Quân. Bước đến tình cảnh ngày hôm nay thì cũng tuyệt đối đừng trách cô ta. Có trách thì cũng nên trách tại sao nó lại không nghe lời của cô ta. Càng ngày những toan tính của cô ta càng vượt tầm khống chế.
Dựa vào cái gì mà cái nhà họ Trương không có năng lực này muốn bán cô ta đi làm vật tế thần cho tên khốn lùn xủn kia để đổi lại vinh hoa phú quý. Cô ta cũng đâu phải thật sự là con cháu nhà họ Trương.
Muốn đánh đổi thì cũng phải tự nhà họ Trương khoét máu thịt ra mà để đổi. Sắc mặt Trương Ngọc Quỳnh vặn vẹo hung ác.
Rõ ràng là cô ta nên cưới một người đàn ông như Lục Cảnh Thành, sao lại lưu lạc đến mức phải ủy thân cho một kẻ không ra gì như Hồ Chung. Nhà họ Trương muốn bán con gái thì lấy con gái ruột ra mà bán, không liên quan đến người ngoài như cô ta.
Người không vì mình trời chu đất diệt.
Tuyệt đối cô ta sẽ không cam tâm để cả đời mình hủy hoại trong tay nhà họ Trương.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.