Chương 94: Năm mới sóng gió của mẹ Trương
Cá mập không thích đi làm
18/05/2024
Nhà họ Lục tuy là thế gia nhưng lễ mừng năm mới cũng hết sức đơn giản. Ngoài mùng một là mọi người cùng nhau tụ tập đón giao thừa và ăn bữa cơm đầu năm thì những ngày còn lại mọi người có thể tùy ý đi chơi.
Nhưng chẳng có mấy ai muốn ra khỏi nhà vào những ngày đầu năm quý như vàng này. Đến cả đại minh tinh như Lục Cảnh Hi cũng kiên quyết nghỉ Tết đúng lịch.
Người bận rộn nhất nhà họ Lục vào khoảng thời gian này lại chính là quản gia. Vì chẳng ai muốn tiếp đón khách khứa nên mọi việc đều dồn hết lên người vị quản gia hơn năm mươi tuổi.
Thời gian này Ngọc Quân thường xuyên qua lại nhà họ Lục nên bây giờ cũng trở nên thân quen. Tuy không thể nói là hoàn toàn tự nhiên như ở nhà mình nhưng nhìn chung mọi thứ khiến cô đều thoải mái. Đón giao thừa xong là cha Lục tặng cho cô một phong bao lì xì thật dày, còn mẹ Lục thì tặng cho cô một cái vòng ngọc bích.
Ngọc Quân vui vẻ nhận lấy. Cô là chị dâu mới nên cũng phải lì xì cho em trai chồng. Cô không biết tặng gì cho phù hợp cũng không biết Lục Cảnh Hi thích gì nên trực tiếp tặng lì xì tiền mặt là được.
Trước khi đi ngủ, Ngọc Quân hào hứng ngồi khoanh chân trên giường bóc lì xì đếm tiền. Cô híp mắt cười như một con hồ ly nhỏ, Tết này thật là ấm no. Ngày còn nhỏ ngoài bác Minh lì xì cho cô thì cô đâu có được nhận lì xì từ người thân bao giờ. Bây giờ tuy đã thành người lớn, nhưng mà ai mà chẳng thích lì xì.
Thấy Lục Cảnh Thành chỉ quấn một chiếc khăn tắm quanh eo bước ra từ nhà tắm, Ngọc Quân đỏ bừng mặt. Cô hắng giọng đánh trống lảng, xòe tay về phía anh.
“Lì xì của em đâu?”
Lục Cảnh Thành nhếch miệng, bước tới phía cô cầm bàn tay đang xòe ra phía anh trượt dọc lên múi cơ bụng rắn chắc của anh. Anh khàn giọng quyến rũ chết người.
“Ở đây, em có hài lòng không?”
Ngọc Quân như bị hút hồn, cô nuốt nước miếng gật gật đầu.
“Có…”
Cô thật sự là người trần mắt thịt, làm sao có thể tránh được cám dỗ của mỹ sắc nhân gian. Chỉ có thể trách đạo hạnh của cô chưa đủ cao. Lục Cảnh Thành lúc này mới từ từ từng bước đưa quà mừng năm mới cho cô vợ nhỏ đang ngây ngốc của mình.
Cuối cùng cũng không biết là ai đưa lì xì cho ai nữa.
….
Ngọc Quân bên này nhàn nhã hưởng thụ thì bên phía nhà họ Trương hoàn toàn ngược lại. Mẹ Trương từ nhà Ngọc Quân về nhà nghĩ đi nghĩ lại về lời cô nói.
Càng nghĩ bà ta càng đổ mồ hôi lạnh. Nếu thật sự đúng như lời Ngọc Quân nói thì thực sự hai mươi năm nay bà ta đã sống mà có mắt như mù. Bà ta một mặt cho người lập tức đi bí mật điều tra mối quan hệ giữa Trương Ngọc Quỳnh và Ngô Điệp, một mặt vẫn mang vẻ mặt đau khổ đồng ý đưa cho cảnh sát bằng chứng Trương Ngọc Quỳnh là hung thủ đứng đằng sau vụ án mưu sát.
Mẹ Trương đã thử thăm dò chồng mình, nhưng có vẻ cha Trương không có biết về việc này. Dù ông ta không biết đi chăng nữa nhưng sự thật rành rành ngay trước mắt, bà ta cũng cần phải phòng hờ trước. Tốt nhân là cứ đưa Trương Ngọc Quỳnh cho cảnh sát tạm giam rồi tính sau.
Nếu sau khi điều tra mà không đúng như lời Ngọc Quân nói thì bà ta sẽ rút đơn kiện và xin giảm án cho Ngọc Quỳnh.
Mẹ Trương vừa chăm sóc cho con trai út vừa sống thấp thỏm đợi kết quả. Cuối cùng thì thông tin mà thám tử điều tra cũng đã có, mẹ Trương cầm bản báo cáo trên tay mà run rẩy.
Từng chữ trên đấy như đâm thẳng vào mắt của mẹ Trương. Trương Ngọc Quỳnh thật sự là con gái của Ngô Điệp. Mẹ Trương khuỵu xuống đất ôm ngực, tai bà ta như ù hết cả đi.
Mọi thứ đã sáng tỏ hoàn toàn.
Bà ta đã nuôi con gái của tiểu tam hết hai mươi năm trời. Vì nó mà bà hà khắc với con gái ruột, để mầm mống độc ác trong nhà mình khiến nó cắn ngược lại con trai bà.
Chỉ là từ trong tập hồ sơ còn tuột ra thêm một tờ báo cáo xét nghiệm huyết thống nữa. Mẹ Trương run rẩy cầm lên, bà ta chết lặng cầm lên xem. Bây giờ tưởng như không còn gì còn có thể làm cho bà ta đau khổ hơn nữa. Mẹ Trương từ từ mở to hai mắt, bà ta vò nát tờ giấy trong tay.
Mẹ Trương gạt nước mắt đứng dậy. Cả đời bà ta đã bị hai mẹ con Ngô Điệp hủy hoại hoàn toàn, bà ta nhất định sẽ không tha cho hai kẻ đó.
Nhưng chẳng có mấy ai muốn ra khỏi nhà vào những ngày đầu năm quý như vàng này. Đến cả đại minh tinh như Lục Cảnh Hi cũng kiên quyết nghỉ Tết đúng lịch.
Người bận rộn nhất nhà họ Lục vào khoảng thời gian này lại chính là quản gia. Vì chẳng ai muốn tiếp đón khách khứa nên mọi việc đều dồn hết lên người vị quản gia hơn năm mươi tuổi.
Thời gian này Ngọc Quân thường xuyên qua lại nhà họ Lục nên bây giờ cũng trở nên thân quen. Tuy không thể nói là hoàn toàn tự nhiên như ở nhà mình nhưng nhìn chung mọi thứ khiến cô đều thoải mái. Đón giao thừa xong là cha Lục tặng cho cô một phong bao lì xì thật dày, còn mẹ Lục thì tặng cho cô một cái vòng ngọc bích.
Ngọc Quân vui vẻ nhận lấy. Cô là chị dâu mới nên cũng phải lì xì cho em trai chồng. Cô không biết tặng gì cho phù hợp cũng không biết Lục Cảnh Hi thích gì nên trực tiếp tặng lì xì tiền mặt là được.
Trước khi đi ngủ, Ngọc Quân hào hứng ngồi khoanh chân trên giường bóc lì xì đếm tiền. Cô híp mắt cười như một con hồ ly nhỏ, Tết này thật là ấm no. Ngày còn nhỏ ngoài bác Minh lì xì cho cô thì cô đâu có được nhận lì xì từ người thân bao giờ. Bây giờ tuy đã thành người lớn, nhưng mà ai mà chẳng thích lì xì.
Thấy Lục Cảnh Thành chỉ quấn một chiếc khăn tắm quanh eo bước ra từ nhà tắm, Ngọc Quân đỏ bừng mặt. Cô hắng giọng đánh trống lảng, xòe tay về phía anh.
“Lì xì của em đâu?”
Lục Cảnh Thành nhếch miệng, bước tới phía cô cầm bàn tay đang xòe ra phía anh trượt dọc lên múi cơ bụng rắn chắc của anh. Anh khàn giọng quyến rũ chết người.
“Ở đây, em có hài lòng không?”
Ngọc Quân như bị hút hồn, cô nuốt nước miếng gật gật đầu.
“Có…”
Cô thật sự là người trần mắt thịt, làm sao có thể tránh được cám dỗ của mỹ sắc nhân gian. Chỉ có thể trách đạo hạnh của cô chưa đủ cao. Lục Cảnh Thành lúc này mới từ từ từng bước đưa quà mừng năm mới cho cô vợ nhỏ đang ngây ngốc của mình.
Cuối cùng cũng không biết là ai đưa lì xì cho ai nữa.
….
Ngọc Quân bên này nhàn nhã hưởng thụ thì bên phía nhà họ Trương hoàn toàn ngược lại. Mẹ Trương từ nhà Ngọc Quân về nhà nghĩ đi nghĩ lại về lời cô nói.
Càng nghĩ bà ta càng đổ mồ hôi lạnh. Nếu thật sự đúng như lời Ngọc Quân nói thì thực sự hai mươi năm nay bà ta đã sống mà có mắt như mù. Bà ta một mặt cho người lập tức đi bí mật điều tra mối quan hệ giữa Trương Ngọc Quỳnh và Ngô Điệp, một mặt vẫn mang vẻ mặt đau khổ đồng ý đưa cho cảnh sát bằng chứng Trương Ngọc Quỳnh là hung thủ đứng đằng sau vụ án mưu sát.
Mẹ Trương đã thử thăm dò chồng mình, nhưng có vẻ cha Trương không có biết về việc này. Dù ông ta không biết đi chăng nữa nhưng sự thật rành rành ngay trước mắt, bà ta cũng cần phải phòng hờ trước. Tốt nhân là cứ đưa Trương Ngọc Quỳnh cho cảnh sát tạm giam rồi tính sau.
Nếu sau khi điều tra mà không đúng như lời Ngọc Quân nói thì bà ta sẽ rút đơn kiện và xin giảm án cho Ngọc Quỳnh.
Mẹ Trương vừa chăm sóc cho con trai út vừa sống thấp thỏm đợi kết quả. Cuối cùng thì thông tin mà thám tử điều tra cũng đã có, mẹ Trương cầm bản báo cáo trên tay mà run rẩy.
Từng chữ trên đấy như đâm thẳng vào mắt của mẹ Trương. Trương Ngọc Quỳnh thật sự là con gái của Ngô Điệp. Mẹ Trương khuỵu xuống đất ôm ngực, tai bà ta như ù hết cả đi.
Mọi thứ đã sáng tỏ hoàn toàn.
Bà ta đã nuôi con gái của tiểu tam hết hai mươi năm trời. Vì nó mà bà hà khắc với con gái ruột, để mầm mống độc ác trong nhà mình khiến nó cắn ngược lại con trai bà.
Chỉ là từ trong tập hồ sơ còn tuột ra thêm một tờ báo cáo xét nghiệm huyết thống nữa. Mẹ Trương run rẩy cầm lên, bà ta chết lặng cầm lên xem. Bây giờ tưởng như không còn gì còn có thể làm cho bà ta đau khổ hơn nữa. Mẹ Trương từ từ mở to hai mắt, bà ta vò nát tờ giấy trong tay.
Mẹ Trương gạt nước mắt đứng dậy. Cả đời bà ta đã bị hai mẹ con Ngô Điệp hủy hoại hoàn toàn, bà ta nhất định sẽ không tha cho hai kẻ đó.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.