Chương 6
Xảo Khắc Lực A Hoa Điềm
28/07/2023
11.
Khi tôi và Chung Ninh trở lại bệnh viện thì đã rất muộn rồi.
Cô ấy giúp tôi tẩy trang, thay quần áo giúp tôi sau đó lại hỏi tôi:
“Ngày mai cậu muốn ăn gì nè?”
Thật ra trong lòng chúng tôi đều biết rất rõ, bây giờ ngoại trừ một số thức ăn lỏng ra thì tôi đã không thể ăn bất cứ thứ gì khác nữa rồi.
Nhưng tôi vẫn dỗ ngọt cô ấy:
“Tớ muốn ăn cái bánh kem ngọt đến phát ngấy của nước Mỹ mà cậu đã nói ấy, tớ muốn ăn thử xem nó bao nhiêu khó ăn nè.”
"Vậy thì có gì khó đâu? Ngày mai tớ sẽ chạy khắp thành phố mua giúp cho cậu nhé."
Nói được vài câu, tôi đột nhiên lấy tấm chi phiếu ra đưa cho cô ấy:
“Ninh Ninh, tớ có món quà nhỏ tặng cho cậu đây.”
Dưới ánh đèn lờ mờ của phòng bệnh, cô ấy cúi đầu xuống nhìn thấy chữ ký của Chu Chú, đột nhiên sững người.
"Anh ta nhìn thấy cậu sao?"
"Hả, anh ta bảo tớ đừng tỏ vẻ đáng thương như vậy nữa, lần sau lại chạy tới tìm anh ta giả nghèo giả khổcanh ta sẽ không cho tiền tớ nữa."
Chung Ninh đỏ mắt nói: "Tớ đi giết hắn."
Tôi vỗ nhẹ vào tay cô ấy, nghĩ nghĩ muốn nói gì đó với cô ấy nhưng đột nhiên lúc này cơn buồn ngủ lại ập đến:
"Được rồi, tớ ngủ trước một lát, có gì đợi tớ tỉnh lại rồi nói sau nha."
Giấc ngủ lần này thật sự ngủ rất lâu, rất lâu.
Cảnh tượng trong mơ giống như một cuốn phim vậy, lướt qua hết cảnh này đến cảnh khác.
Năm tôi mười tám tuổi, mẹ tôi qua đời vì không tìm được trái tim phù hợp. Tôi đem tro cốt của mẹ ra nghĩa trang ngoại thành, nghỉ ở nhà mấy ngày rồi mới đi học lại.
Nhưng ngày đầu tiên tôi đi học lại thì gặp được Chu Chú.
Anh ta đụng vào tôi làm xấp bài thi tôi đang ôm trong ngực rơi loạn xạ xuống đất, sau đó vội vàng chạy tới giúp tôi nhặt lên. Nhưng trước khi đi, anh ta nắm lấy vạt áo đồng phục của tôi, nhỏ giọng nói vài chữ:
“Chị ơi, em tên Chu Chú.”
Năm tôi hai mươi hai tuổi, tôi dùng hết số tiền kiếm được từ công việc bán thời gian mà mua một chiếc túi đựng đàn guitar rồi chạy đến tặng nó cho Chu Chú.
Tôi và anh ta ngồi ngắm cảnh trong một góc ở tầng hai của xe buýt. Những chiếc lá cứ như vậy mà rơi trên đầu anh ta, anh ta tùy ý lắc lắc đầu, sau đó thì đưa cây đàn cho tôi:
“Chị ơi, chị đàn thử đi ạ.”
Tôi đương nhiên là không biết đàn rồi, nên sau đó chỉ tùy tiện gẩy dây đàn vài lần rồi thôi.
Nhưng anh ta lại nhiệt tình vỗ tay cổ vũ tôi:
"Đây là tiếng đàn nghe hay nhất thế giới!"
Năm tôi hai mươi sáu tuổi, lúc nhận giấy đăng ký kết hôn về nhà. Tôi đang nấu mì ở trong phòng bếp thì Chu Chú đột nhiên ôm lấy tôi từ phía sau.
Anh áp mặt vào vai tôi, giọng hơi khàn khàn:
“Chị ơi, em đói quá”.
“Em đừng tới làm phiền nữa, mì nấu sắp xong rồi.”
"Nhưng đây là...đói kiểu khác."
Anh ta giữ lấy vai tôi, xoay người tôi lại đối diện với anh ta:
“Chị ơi, đêm nay là đêm tân hôn của chúng ta, chị hiểu không?”
Tôi hai mươi tám tuổi, đến nghĩa trang thăm mẹ vào ngày lập thu*. Lúc trở về, tôi phát hiện mọi thứ có liên quan tới anh ta trong nhà đều đã bị chuyển đi hết rồi.
Ngày lập thu*( là ngày 7, 8, 9 tháng 9)
Dù tôi có gọi thế nào đi chăng nữa thì cũng không có người bắt máy, mãi cho đến đêm khuya Chu Chú mới nhắn lại ba chữ: "Kết thúc rồi."
Giấc mơ này dài và lướt qua tỉ mỉ từng chi tiết, lâu đến mức giống như tôi sẽ không bao giờ tỉnh lại được nữa.
Sau đó tôi mới biết mình đã hôn mê suốt năm ngày. Sinh mệnh cũng vì vậy mà dần yếu đi, thậm chí bệnh viện còn đưa ra giấy thông báo bệnh tình của tôi đang nguy kịch.
Lúc tôi tỉnh dậy, ánh sáng trước mắt sáng đến lóa mắt.
Giọng nói vừa tức giận vừa căm hận của Chung Ninh cứ như vậy mà truyền vào tai tôi:
“Cút đi!”
Tôi gian nan mà quay đầu lại, nhìn thấy cô ấy đang dang rộng hai cánh tay chặn trước cửa phòng bệnh.
Người đang đứng trước cô ấy lúc này là Chu Chú.
12. (Góc nhìn của Chu Chú)
Cuối cùng hoàn hảo rời khỏi sân khấu. Chu Chú thở phào nhẹ nhõm, lúc chuẩn bị đi phòng hóa trang tẩy trang.
Người quản lý Lí Phàm đột nhiên đi tới trước mặt anh, vẻ mặt nghiêm túc:
"Vừa rồi Đường Dung ngồi ở dưới sân khấu."
Anh giật mình, Lí Phàm lại nói tiếp:
"Cô ta đúng là vẫn chưa chết tâm mà! Lấy nhiều tiền của anh như vậy rồi mà cô ta vẫn còn muốn tiếp tục hút máu anh. Chu Chú, nếu anh không sớm giải quyết cô ta, sau này mặc kệ anh có nổi tiếng cỡ nào thì về sau anh sẽ luôn có nỗi lo lắng này."
Chu Chú muốn nói, Đường Dung sẽ không phải là loại người như vậy.
Nhưng lại nghĩ đến việc cô ấy mới lấy của anh 30 triệu nên câu nói này cuối cùng anh vẫn không thể nói ra được.
Có lẽ thời gian cũng trôi qua quá lâu rồi nên cô ấy cũng đã sớm thay đổi rồi.
Ngay sau đó, anh cùng Lí Phàm đi ra ngoài, trên mặt còn chưa kịp tẩy trang thì đã gặp cô ấy trong xe bảo mẫu.
Ánh đèn lờ mờ trong xe, mặc dù không nhìn rõ nét mặt của cô ấy nhưng sắc mặt thật sự rất tái nhợt có vẻ như cô ấy đã gầy đi rất nhiều.
Trong lòng Chu Chú có chút tức giận mà không thể giải thích được.
Cầm 30 triệu rồi mà cuộc sống vẫn có thể như thế này sao?
Anh nghĩ có lẽ những gì Lí Phàm nói là đúng, chỉ vì nhìn thấy hiện tại anh đang nổi tiếng như thế này nên cô ấy lại muốn dùng những mánh khóe nhỏ này hòng kiếm lợi cho bản thân.
Nhưng mà cảm giác khi nắm lấy cổ tay của cô ấy, có gì đó không đúng lắm.
Cuộc sống của họ những năm này rất eo hẹp nên Đường Dung vẫn luôn rất gầy.
Nhưng mà cho dù gầy đến đâu, cô ấy cũng sẽ không gầy đến nỗi ốm yếu như thế này, cổ tay gầy đến mức có thể bẻ gãy được.
Huống nữa, trong nháy mắt lúc đẩy cô ấy xuống xe, anh rõ ràng đã chạm tới xương bướm nhô ra phía sau lưng cô ấy.
Cho nên sau khi rời khỏi công ty, anh đã quay trở lại công ty muốn tìm Lí Phàm hỏi lại một lần nữa.
Sau đó anh nghe được cuộc nói chuyện giữa cô ta và trợ lý.
" Tra qua sao, cô ấy còn có thể sống được bao lâu nữa?"
Giọng nói trào phúng lạnh lùng của Lí Phàm vang lên:
"Đều m* nó bị ung thư thời kì cuối rồi còn không nghỉ ngơi đi, còn chạy tới nghe buổi biểu diễn đúng thật là không sợ chết mà, rốt cuộc là yêu đến mức nào chứ?"
Trợ lý nói: "Tôi đã hỏi qua rồi, nhiều nhất cũng chỉ sống được mấy tháng nữa thôi."
"Được rồi, qua liền tốt rồi. Chu Chú bên kia phải nhớ kĩ, dù sao cũng phải giấu kĩ, công ty đã vì anh ta mà bỏ ra bao nhiêu công sức không thể để lãng phí như vậy được."
Chu Chú sững người ở ngoài cửa, đầu óc trống rỗng, trong nháy mắt anh không còn nghĩ được gì nữa.
Bọn họ đang nói cái gì vậy? Ai bị ung thư giai đoạn cuối... lại còn chạy đến nghe buổi biểu diễn?
Sau khi rời Burning Star, anh liền đi điều tra.
Thực ra không khó để phát hiện ra điều đó, công ty quản lý dù có quyền lực đến đâu cũng không thể giấu kín được chuyện này đến không có chút kẽ hở nào.
Chỉ là... Anh chưa từng nghĩ tới khía cạnh này.
Trong lòng anh, Đường Dung vốn dĩ là người mạnh nhất và sẽ không bao giờ bị thương.
Những năm trước khi anh nổi tiếng, cô ấy vì anh mà hối hả ngược xuôi, dốc hết sức lực mà tìm kiếm mỗi một cơ hội có khả năng.
Uống rượu đến chảy máu dạ dày nhưng mà vẫn sắp xếp mọi việc gọn gàng ngăn nắp:
"Anh đi đưa chủ đầu tư lên xe trước đi, sau đó hãy bắt taxi đến bệnh viện đón em."
Lúc anh khóc trước giường bệnh của cô, cô còn an ủi anh:
“Không sao đâu. Đây chỉ là bệnh nhẹ thôi, sẽ khỏe lại nhanh thôi mà.”
Cho nên Chu Chú vẫn luôn cảm thấy sau khi cô rời xa anh, cô ấy sẽ sớm khỏe lại.
Hơn nửa tháng trước anh đã ghi hình xong một chương trình tạp kỹ. Sau đó lại cùng đi uống rượu với mấy vị khách quý, trong tiệc rượu, mỗi người đều mang một lớp mặt nạ vừa đạo đức giả lại vừa thân thiện.
Sau khi kết thúc buổi tiệc không biết làm sao, anh lại bảo trợ lý lái xe về.
Ngôi nhà cũ, khu chung cư cũ cùng chiếc Maserati trị giá hàng triệu đô la của anh có vẻ như không hợp nhau lắm.
Chu Chú vừa xuống xe liền có một người đàn ông đã tưới tiếp cận mời thuốc lá, anh đeo khẩu trang và xua tay tỏ vẻ từ chối.
Người đàn ông đó không nhận ra anh là ai, tự cho là hiểu rõ mà cười cười, chỉ vào xe của anh nói:
"Thuê một ngày cũng không rẻ nha, đáng tiền sao?"
"Bạn thân của tôi tháng sau kết hôn. Vì thể diện của vợ tôi, tôi cũng định thuê tới một chiếc."
Anh ta vỗ vai Chu Chú nói:
"Phụ nữ sao, mặc dù ngoài miệng không nói nhưng thật ra trong lòng lại rất muốn có nha."
Không thể nói rõ, nỗi đau trong lòng tôi lúc đó cũng không biết từ đâu mà ra.
Chỉ là đột nhiên anh có chút nhớ Đường Dung.
Trước khi gõ cửa, Chu Chú thậm chí hiếm thấy mà có chút khẩn trương, anh sợ Đường Dung sẽ không chút lưu tình mà đuổi anh ra ngoài. Sau đó lại cảm thấy dù sao chị ấy cũng đã ở bên anh nhiều năm như vậy nên có lẽ cô ấy sẽ không nỡ làm như thế đâu.
Dù anh có làm gì đi nữa cô cũng sẽ hiểu và tha thứ cho anh.
Vẫn luôn là như vậy.
Nhưng mà từ đầu đến cuối Đường Dung cũng không có tới mở cửa.
Ngược lại là bà nội Lư xuống lầu tưới hoa, nhìn thấy anh đứng ở đây, liền chào hỏi:
"Tiểu Chu, đã lâu không gặp cháu nha, bà còn tưởng cháu đã chuyển đi rồi."
Bà đã rất già rồi, nên tự nhiên cũng không nhận ra anh là ca sĩ nổi tiếng gần đây.
Trong mắt bà, Chu Chú vẫn còn là chàng trai nghèo túng đó, tiểu Chu " dấn thân vào nghệ thuật".
Thấy anh đứng đợi ở đó, còn rất ân cần mà nhắc nhở một câu:
"Sau khi tiểu Đường mua lại căn nhà này cũng lâu rồi bà không thấy con bé xuất hiện, cháu nên gọi điện thoại hỏi con bé đang ở đâu."
Bà ấy chậm rãi đi xuống lầu.
Trợ lý ở bên cạnh cũng nhỏ giọng khuyên nhủ:
“Trở về đi anh Chu, nếu có người phát hiện ra vị trí hiện tại của anh thì không hay đâu...Cô Đường hiện tại kinh tế rất tốt, chắc là đi chơi đâu đó rồi, cũng không biết khi nào mới trở lại nữa."
Mà lúc này, hắn rốt cục hiểu được tại sao trợ lý lại nói như vậy.
Bởi vì vốn dĩ từ trong thâm tâm của bọn họ chân thành cũng hy vọng Đường Dung sớm chết đi, mà anh cũng không cần gặp lại cô ấy, đỡ phải gây thêm rắc rối.
Chu Chú chết lặng mà lên xe và trở về nơi ở mới mà công ty sắp xếp - một căn hộ chung cư rộng gần 200 mét vuông.
Đến nơi đây, anh cho rằng bản thân sẽ bình tĩnh.
Nếu một người muốn lên đến đỉnh cao, anh ta nhất định phải từ bỏ một số thứ.
Đường Dung chính là một phần đã bị anh bỏ rơi.
....
Khi tôi và Chung Ninh trở lại bệnh viện thì đã rất muộn rồi.
Cô ấy giúp tôi tẩy trang, thay quần áo giúp tôi sau đó lại hỏi tôi:
“Ngày mai cậu muốn ăn gì nè?”
Thật ra trong lòng chúng tôi đều biết rất rõ, bây giờ ngoại trừ một số thức ăn lỏng ra thì tôi đã không thể ăn bất cứ thứ gì khác nữa rồi.
Nhưng tôi vẫn dỗ ngọt cô ấy:
“Tớ muốn ăn cái bánh kem ngọt đến phát ngấy của nước Mỹ mà cậu đã nói ấy, tớ muốn ăn thử xem nó bao nhiêu khó ăn nè.”
"Vậy thì có gì khó đâu? Ngày mai tớ sẽ chạy khắp thành phố mua giúp cho cậu nhé."
Nói được vài câu, tôi đột nhiên lấy tấm chi phiếu ra đưa cho cô ấy:
“Ninh Ninh, tớ có món quà nhỏ tặng cho cậu đây.”
Dưới ánh đèn lờ mờ của phòng bệnh, cô ấy cúi đầu xuống nhìn thấy chữ ký của Chu Chú, đột nhiên sững người.
"Anh ta nhìn thấy cậu sao?"
"Hả, anh ta bảo tớ đừng tỏ vẻ đáng thương như vậy nữa, lần sau lại chạy tới tìm anh ta giả nghèo giả khổcanh ta sẽ không cho tiền tớ nữa."
Chung Ninh đỏ mắt nói: "Tớ đi giết hắn."
Tôi vỗ nhẹ vào tay cô ấy, nghĩ nghĩ muốn nói gì đó với cô ấy nhưng đột nhiên lúc này cơn buồn ngủ lại ập đến:
"Được rồi, tớ ngủ trước một lát, có gì đợi tớ tỉnh lại rồi nói sau nha."
Giấc ngủ lần này thật sự ngủ rất lâu, rất lâu.
Cảnh tượng trong mơ giống như một cuốn phim vậy, lướt qua hết cảnh này đến cảnh khác.
Năm tôi mười tám tuổi, mẹ tôi qua đời vì không tìm được trái tim phù hợp. Tôi đem tro cốt của mẹ ra nghĩa trang ngoại thành, nghỉ ở nhà mấy ngày rồi mới đi học lại.
Nhưng ngày đầu tiên tôi đi học lại thì gặp được Chu Chú.
Anh ta đụng vào tôi làm xấp bài thi tôi đang ôm trong ngực rơi loạn xạ xuống đất, sau đó vội vàng chạy tới giúp tôi nhặt lên. Nhưng trước khi đi, anh ta nắm lấy vạt áo đồng phục của tôi, nhỏ giọng nói vài chữ:
“Chị ơi, em tên Chu Chú.”
Năm tôi hai mươi hai tuổi, tôi dùng hết số tiền kiếm được từ công việc bán thời gian mà mua một chiếc túi đựng đàn guitar rồi chạy đến tặng nó cho Chu Chú.
Tôi và anh ta ngồi ngắm cảnh trong một góc ở tầng hai của xe buýt. Những chiếc lá cứ như vậy mà rơi trên đầu anh ta, anh ta tùy ý lắc lắc đầu, sau đó thì đưa cây đàn cho tôi:
“Chị ơi, chị đàn thử đi ạ.”
Tôi đương nhiên là không biết đàn rồi, nên sau đó chỉ tùy tiện gẩy dây đàn vài lần rồi thôi.
Nhưng anh ta lại nhiệt tình vỗ tay cổ vũ tôi:
"Đây là tiếng đàn nghe hay nhất thế giới!"
Năm tôi hai mươi sáu tuổi, lúc nhận giấy đăng ký kết hôn về nhà. Tôi đang nấu mì ở trong phòng bếp thì Chu Chú đột nhiên ôm lấy tôi từ phía sau.
Anh áp mặt vào vai tôi, giọng hơi khàn khàn:
“Chị ơi, em đói quá”.
“Em đừng tới làm phiền nữa, mì nấu sắp xong rồi.”
"Nhưng đây là...đói kiểu khác."
Anh ta giữ lấy vai tôi, xoay người tôi lại đối diện với anh ta:
“Chị ơi, đêm nay là đêm tân hôn của chúng ta, chị hiểu không?”
Tôi hai mươi tám tuổi, đến nghĩa trang thăm mẹ vào ngày lập thu*. Lúc trở về, tôi phát hiện mọi thứ có liên quan tới anh ta trong nhà đều đã bị chuyển đi hết rồi.
Ngày lập thu*( là ngày 7, 8, 9 tháng 9)
Dù tôi có gọi thế nào đi chăng nữa thì cũng không có người bắt máy, mãi cho đến đêm khuya Chu Chú mới nhắn lại ba chữ: "Kết thúc rồi."
Giấc mơ này dài và lướt qua tỉ mỉ từng chi tiết, lâu đến mức giống như tôi sẽ không bao giờ tỉnh lại được nữa.
Sau đó tôi mới biết mình đã hôn mê suốt năm ngày. Sinh mệnh cũng vì vậy mà dần yếu đi, thậm chí bệnh viện còn đưa ra giấy thông báo bệnh tình của tôi đang nguy kịch.
Lúc tôi tỉnh dậy, ánh sáng trước mắt sáng đến lóa mắt.
Giọng nói vừa tức giận vừa căm hận của Chung Ninh cứ như vậy mà truyền vào tai tôi:
“Cút đi!”
Tôi gian nan mà quay đầu lại, nhìn thấy cô ấy đang dang rộng hai cánh tay chặn trước cửa phòng bệnh.
Người đang đứng trước cô ấy lúc này là Chu Chú.
12. (Góc nhìn của Chu Chú)
Cuối cùng hoàn hảo rời khỏi sân khấu. Chu Chú thở phào nhẹ nhõm, lúc chuẩn bị đi phòng hóa trang tẩy trang.
Người quản lý Lí Phàm đột nhiên đi tới trước mặt anh, vẻ mặt nghiêm túc:
"Vừa rồi Đường Dung ngồi ở dưới sân khấu."
Anh giật mình, Lí Phàm lại nói tiếp:
"Cô ta đúng là vẫn chưa chết tâm mà! Lấy nhiều tiền của anh như vậy rồi mà cô ta vẫn còn muốn tiếp tục hút máu anh. Chu Chú, nếu anh không sớm giải quyết cô ta, sau này mặc kệ anh có nổi tiếng cỡ nào thì về sau anh sẽ luôn có nỗi lo lắng này."
Chu Chú muốn nói, Đường Dung sẽ không phải là loại người như vậy.
Nhưng lại nghĩ đến việc cô ấy mới lấy của anh 30 triệu nên câu nói này cuối cùng anh vẫn không thể nói ra được.
Có lẽ thời gian cũng trôi qua quá lâu rồi nên cô ấy cũng đã sớm thay đổi rồi.
Ngay sau đó, anh cùng Lí Phàm đi ra ngoài, trên mặt còn chưa kịp tẩy trang thì đã gặp cô ấy trong xe bảo mẫu.
Ánh đèn lờ mờ trong xe, mặc dù không nhìn rõ nét mặt của cô ấy nhưng sắc mặt thật sự rất tái nhợt có vẻ như cô ấy đã gầy đi rất nhiều.
Trong lòng Chu Chú có chút tức giận mà không thể giải thích được.
Cầm 30 triệu rồi mà cuộc sống vẫn có thể như thế này sao?
Anh nghĩ có lẽ những gì Lí Phàm nói là đúng, chỉ vì nhìn thấy hiện tại anh đang nổi tiếng như thế này nên cô ấy lại muốn dùng những mánh khóe nhỏ này hòng kiếm lợi cho bản thân.
Nhưng mà cảm giác khi nắm lấy cổ tay của cô ấy, có gì đó không đúng lắm.
Cuộc sống của họ những năm này rất eo hẹp nên Đường Dung vẫn luôn rất gầy.
Nhưng mà cho dù gầy đến đâu, cô ấy cũng sẽ không gầy đến nỗi ốm yếu như thế này, cổ tay gầy đến mức có thể bẻ gãy được.
Huống nữa, trong nháy mắt lúc đẩy cô ấy xuống xe, anh rõ ràng đã chạm tới xương bướm nhô ra phía sau lưng cô ấy.
Cho nên sau khi rời khỏi công ty, anh đã quay trở lại công ty muốn tìm Lí Phàm hỏi lại một lần nữa.
Sau đó anh nghe được cuộc nói chuyện giữa cô ta và trợ lý.
" Tra qua sao, cô ấy còn có thể sống được bao lâu nữa?"
Giọng nói trào phúng lạnh lùng của Lí Phàm vang lên:
"Đều m* nó bị ung thư thời kì cuối rồi còn không nghỉ ngơi đi, còn chạy tới nghe buổi biểu diễn đúng thật là không sợ chết mà, rốt cuộc là yêu đến mức nào chứ?"
Trợ lý nói: "Tôi đã hỏi qua rồi, nhiều nhất cũng chỉ sống được mấy tháng nữa thôi."
"Được rồi, qua liền tốt rồi. Chu Chú bên kia phải nhớ kĩ, dù sao cũng phải giấu kĩ, công ty đã vì anh ta mà bỏ ra bao nhiêu công sức không thể để lãng phí như vậy được."
Chu Chú sững người ở ngoài cửa, đầu óc trống rỗng, trong nháy mắt anh không còn nghĩ được gì nữa.
Bọn họ đang nói cái gì vậy? Ai bị ung thư giai đoạn cuối... lại còn chạy đến nghe buổi biểu diễn?
Sau khi rời Burning Star, anh liền đi điều tra.
Thực ra không khó để phát hiện ra điều đó, công ty quản lý dù có quyền lực đến đâu cũng không thể giấu kín được chuyện này đến không có chút kẽ hở nào.
Chỉ là... Anh chưa từng nghĩ tới khía cạnh này.
Trong lòng anh, Đường Dung vốn dĩ là người mạnh nhất và sẽ không bao giờ bị thương.
Những năm trước khi anh nổi tiếng, cô ấy vì anh mà hối hả ngược xuôi, dốc hết sức lực mà tìm kiếm mỗi một cơ hội có khả năng.
Uống rượu đến chảy máu dạ dày nhưng mà vẫn sắp xếp mọi việc gọn gàng ngăn nắp:
"Anh đi đưa chủ đầu tư lên xe trước đi, sau đó hãy bắt taxi đến bệnh viện đón em."
Lúc anh khóc trước giường bệnh của cô, cô còn an ủi anh:
“Không sao đâu. Đây chỉ là bệnh nhẹ thôi, sẽ khỏe lại nhanh thôi mà.”
Cho nên Chu Chú vẫn luôn cảm thấy sau khi cô rời xa anh, cô ấy sẽ sớm khỏe lại.
Hơn nửa tháng trước anh đã ghi hình xong một chương trình tạp kỹ. Sau đó lại cùng đi uống rượu với mấy vị khách quý, trong tiệc rượu, mỗi người đều mang một lớp mặt nạ vừa đạo đức giả lại vừa thân thiện.
Sau khi kết thúc buổi tiệc không biết làm sao, anh lại bảo trợ lý lái xe về.
Ngôi nhà cũ, khu chung cư cũ cùng chiếc Maserati trị giá hàng triệu đô la của anh có vẻ như không hợp nhau lắm.
Chu Chú vừa xuống xe liền có một người đàn ông đã tưới tiếp cận mời thuốc lá, anh đeo khẩu trang và xua tay tỏ vẻ từ chối.
Người đàn ông đó không nhận ra anh là ai, tự cho là hiểu rõ mà cười cười, chỉ vào xe của anh nói:
"Thuê một ngày cũng không rẻ nha, đáng tiền sao?"
"Bạn thân của tôi tháng sau kết hôn. Vì thể diện của vợ tôi, tôi cũng định thuê tới một chiếc."
Anh ta vỗ vai Chu Chú nói:
"Phụ nữ sao, mặc dù ngoài miệng không nói nhưng thật ra trong lòng lại rất muốn có nha."
Không thể nói rõ, nỗi đau trong lòng tôi lúc đó cũng không biết từ đâu mà ra.
Chỉ là đột nhiên anh có chút nhớ Đường Dung.
Trước khi gõ cửa, Chu Chú thậm chí hiếm thấy mà có chút khẩn trương, anh sợ Đường Dung sẽ không chút lưu tình mà đuổi anh ra ngoài. Sau đó lại cảm thấy dù sao chị ấy cũng đã ở bên anh nhiều năm như vậy nên có lẽ cô ấy sẽ không nỡ làm như thế đâu.
Dù anh có làm gì đi nữa cô cũng sẽ hiểu và tha thứ cho anh.
Vẫn luôn là như vậy.
Nhưng mà từ đầu đến cuối Đường Dung cũng không có tới mở cửa.
Ngược lại là bà nội Lư xuống lầu tưới hoa, nhìn thấy anh đứng ở đây, liền chào hỏi:
"Tiểu Chu, đã lâu không gặp cháu nha, bà còn tưởng cháu đã chuyển đi rồi."
Bà đã rất già rồi, nên tự nhiên cũng không nhận ra anh là ca sĩ nổi tiếng gần đây.
Trong mắt bà, Chu Chú vẫn còn là chàng trai nghèo túng đó, tiểu Chu " dấn thân vào nghệ thuật".
Thấy anh đứng đợi ở đó, còn rất ân cần mà nhắc nhở một câu:
"Sau khi tiểu Đường mua lại căn nhà này cũng lâu rồi bà không thấy con bé xuất hiện, cháu nên gọi điện thoại hỏi con bé đang ở đâu."
Bà ấy chậm rãi đi xuống lầu.
Trợ lý ở bên cạnh cũng nhỏ giọng khuyên nhủ:
“Trở về đi anh Chu, nếu có người phát hiện ra vị trí hiện tại của anh thì không hay đâu...Cô Đường hiện tại kinh tế rất tốt, chắc là đi chơi đâu đó rồi, cũng không biết khi nào mới trở lại nữa."
Mà lúc này, hắn rốt cục hiểu được tại sao trợ lý lại nói như vậy.
Bởi vì vốn dĩ từ trong thâm tâm của bọn họ chân thành cũng hy vọng Đường Dung sớm chết đi, mà anh cũng không cần gặp lại cô ấy, đỡ phải gây thêm rắc rối.
Chu Chú chết lặng mà lên xe và trở về nơi ở mới mà công ty sắp xếp - một căn hộ chung cư rộng gần 200 mét vuông.
Đến nơi đây, anh cho rằng bản thân sẽ bình tĩnh.
Nếu một người muốn lên đến đỉnh cao, anh ta nhất định phải từ bỏ một số thứ.
Đường Dung chính là một phần đã bị anh bỏ rơi.
....
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.