Chương 29: Hảo Lạc Vô Hoang (2)
Nguyễn Lang Bất Quy
25/01/2024
Ánh sáng rực rỡ của pháp trận chiếu sáng căn phòng u tối, Lữ Minh Hồ mặc đạo bào càng giống băng hồn tuyết phách, tựa như mộng cảnh.
Lữ Đại ngồi dậy, ngơ ngác nhìn y, hô hấp cũng dừng lại.
Khuôn mặt nhỏ nhắn đầy nước mắt của nàng sáng lên, khiến Lữ Minh Hồ nhớ tới đóa hoa bách hợp phủ đầy sương đêm dưới ánh trăng. Y nhìn nàng chăm chú, thong thả đi đến bên giường, đưa tay lau nước mắt cho nàng.
Ngón tay y lạnh ngắt, lòng bàn tay luyện kiếm có vết chai sần, khi cọ vào má nàng có cảm giác ngứa ngáy nhè nhẹ. Lúc này Lữ Đại mới tin y là thật, thần kinh căng cứng thoáng buông lỏng, xương cốt cũng mềm nhũn theo, giống như tiểu hài tử bị bắt nạt tìm được người lớn cáo trạng, ôm lấy y, chui vào trong lòng y khóc rống lên.
Lữ Minh Hồ vuốt v e mái tóc mềm mại của nàng, quên đi quy tắc mình đặt ra cho nàng, trên mặt có chút hoài niệm.
“Minh Hồ, là ta không đúng, ta không nên cãi lời ngài, tự tiện thành thân với Giang Bình, còn dùng kiếm phù của chưởng giáo đối phó ngài.” Tiểu Hỉ Thước thút thít nhận lỗi sám hối.
Lữ Minh Hồ biết, nàng muốn y dành cho nàng tình cảm như nam nhân thích nữ nhân, nàng phản nghịch là bởi vì cầu mà không được.
Y trời sinh mang đạo tâm, sớm đã nhìn thấu hồng trần, biết rõ mọi chuyện của thế nhân, cho nên không thể cho nàng loại tình yêu đó, cũng không trách nàng muốn loại tình yêu đó. Suy cho cùng, có rất nhiều người không thể vượt qua được chướng ngại cảm xúc trong suốt cuộc đời của họ.
Lữ Minh Hồ vỗ vỗ lưng nàng, nói: “Được rồi, đều đã qua cả rồi, chúng ta đi thôi.”
Y nắm tay nàng đi vào pháp trận, khi bước ra chỉ thấy khắp trời đầy sao, dưới ánh sao là thảo nguyên mênh mông vô bờ, gió thổi cỏ lay, giống như biển rộng sóng lớn chập chùng.
Lữ Đại vốn tưởng ở một đầu khác của pháp trận là bên ngoài cung, không ngờ lại ở ngoài thành. Phải biết rằng kết giới hộ thành của Hành Lạc Thành là tâm huyết nhiều năm của Tiết Tùy Châu, vô cùng kiên cố. Hành Lạc Thành bởi vậy còn có biệt danh là Vững Chắc Chi Thành. Lữ Minh Hồ không hề động tay, chỉ dùng một pháp trận đã có thể tự nhiên đi ra đi vào trong cung ngoài thành, đây là thần thông cỡ nào chứ!
Nếu như Tiết Tùy Châu biết, chỉ sợ sẽ ăn ngủ không yên, có thể sẽ diệt trừ cả y. Y là người cực kỳ thông minh, tất nhiên hiểu rõ điều này, chỉ là y không quan tâm.
Lữ Đại ngước mắt nhìn y, trong mắt lộ ra vẻ lo lắng.
Lữ Minh Hồ ngự kiếm mang theo nàng bay tới giữa không trung, nàng chợt nhớ tới chuyện gì đó, kéo ống tay áo y nói: “Ta nói với bọn họ mình là nữ nhi ngoài giá thú của chưởng giáo, Tiết Kinh Ngọc muốn cưới ta, ta nói chờ thương thế của ta lành sẽ cùng hắn luận võ, nếu hắn thắng ta, ta sẽ gả cho hắn. Ta cứ rời đi thế này chẳng phải là lâm trận bỏ chạy sao, sẽ làm cho chưởng giáo mất mặt?”
Lữ Minh Hồ nói: “Ngươi có ở lại thì cũng đâu thắng được hắn?”
Lữ Đại giảo hoạt cười một tiếng, nói: “Dùng Di Hoa Tiếp Mộc Phù, có thể ta sẽ đánh thắng được hắn.”
Di Hoa Tiếp Mộc Phù được chia thành âm phù và dương phù, ở trong phạm vi nhất định, người giữ dương phù có thể truyền pháp lực của mình cho người giữ âm phù. Mới đầu dùng để gian lận trong luận võ, về sau bị phát hiện, tất nhiên có biện pháp để phòng bị. Nhưng Tiết Kinh Ngọc không biết Lữ Minh Hồ tới, cũng nghĩ không tới mức này.
“Không được.” Lữ Minh Hồ không thích gian lận, rất dứt khoát bác bỏ đề nghị của nàng.
Thật ra Lữ Đại muốn đánh thắng Tiết Kinh Ngọc, quang minh chính đại rời khỏi Hành Lạc Thành, để không bại lộ thực lực của Lữ Minh Hồ. Nàng không muốn nói ra suy nghĩ của mình, thứ nhất là nàng thích cảm giác âm thầm nghĩ về y, đa số nữ hài tử đều thích hành động tự đa tình này; thứ hai, nàng biết nếu nàng nói ra y sẽ không chấp nhận.
Vành mắt nàng đỏ lên, nghẹn ngào nói: “Nhưng hắn khi dễ ta, không tự tay đánh cho hắn một trận thì ta không thể bỏ qua được.” Nói rồi nước mắt lại tràn mi.
Lữ Minh Hồ cúi đầu nhìn Tiểu Hỉ Thước lau nước mắt, thở dài một tiếng, xoay phi kiếm trở lại Hành Lạc Thành.
Tiết Kinh Ngọc cẩn trọng chọn lấy mấy quyển xuân cung đồ, sáng sớm hứng thú bừng bừng đi vào Kim Phong Các, muốn cùng Lữ Đại thưởng thức. Không may là vừa bước trên thềm đá trước cửa thì trượt chân ngã nhào. Theo lý, cho dù y có rơi từ trên tường thành cao hơn mười trượng xuống đất cũng sẽ không bị thương, nhưng lần này vừa ngã xuống đã hôn mê bất tỉnh.
Các thái y vây quanh y châm cứu và rót thuốc, quay qua quay lại mấy ngày trời cuối cùng y cũng tỉnh lại, mà Lữ Đại bên kia cũng gần như đã lành vết thương.
Ngày diễn ra luận võ, Tiết Kinh Ngọc cố ý đổi một bộ trang phục mới tinh, trên đầu y đội Tử Kim Quan, tay áo bào đỏ chót, thắt lưng buộc đai lưng ngọc, chân đi giày hoa, trên ống tay áo dùng kim tuyến và sợi tơ thêu thành hoa văn tinh xảo, nhìn không giống như đi luận võ mà giống một quan tân lang đang vội vàng thành thân hơn.
Lữ Đại mặc thanh sam mình mang đến, váy trắng giản dị và sạch sẽ, dáng người mảnh mai thướt tha. Bởi vì trưởng thành trong đạo quán nên trên người nàng không có yêu khí, chỉ có thiên tiên khí thuần khiết.
Tiết Kinh Ngọc trông thấy nàng, nhịn không được tiến lên trước, thân thiết nói: “Muội muội, sao muội không mặc y phục mà ta tặng cho muội?”
Lữ Đại khách khí nói: “Y phục mà thành chủ tặng cho ta quá mức quý giá, hai chúng ta không quen cũng chẳng thân, sao ta có thể mặt dày nhận được? Vẫn nên đưa cho người khác mặc thì tốt hơn.”
Tiết Kinh Ngọc nói: “Y phục tốt như thế, ngoại trừ muội ra thì không có ai xứng để mặc nó.”
Lữ Đại không khỏi mỉm cười: “Nghe nói mấy ngày trước thành chủ vừa bị ngã khá nặng ở bên ngoài Kim Phong Các, hôm nay luận võ sẽ không sao chứ?”
Trên mặt Tiết Kinh Ngọc hiện lên vẻ lúng túng: “Thật ra là do hôm đó ta uống quá chén thôi, không có gì trở ngại, lát nữa muội muội cứ việc ra tay, ta nhất định sẽ khiến muội thua tâm phục khẩu phục, ngoan ngoãn làm tân nương của ta.” Nói xong y nở nụ cười, ngả ngớn đưa tay muốn nắm cằm của nàng âu yếm.
Lữ Đại lách mình né tránh, cười duyên nói: “Thành chủ đã nắm chắc thắng lợi trong tay, tại sao lúc này còn bận tâm làm gì.”
Tiết Kinh Ngọc thấy nàng vừa có vẻ đẹp của thiếu nữ vừa mang theo chút phong tình của phụ nhân, trong lòng lại ngứa ngáy không thôi, hận không thể lao đến ngay tại chỗ, ngoài miệng nói: “Muội muội nói rất đúng.”
Lữ Minh Hồ chắp tay đứng ở trên lầu các cách đó không xa nhìn bọn họ, sắc mặt lạnh như băng, giống như tuyết đọng quanh năm trên đỉnh núi. Tiết Kinh Ngọc không nhìn thấy y, nếu không chắc sẽ không cười nổi.
Lữ Đại đi theo Tiết Kinh Ngọc đến diễn võ trường, đây chắc hẳn là diễn võ trường xa hoa nhất mà nàng từng thấy. Đài cao cách mặt đất cỡ một trượng, mặt ngoài phủ kín hoàng kim, hào quang sáng ngời, có thể đủ rộng để mười mấy chiếc xe ngựa chạy.
Chung quanh có mười hai pho tượng đồng mỹ nữ, mỗi tượng cao ba trượng, mặt mỉm cười, hai tay cầm quả cầu tròn màu đỏ nhạt trong suốt lấp lánh, to bằng đầu người.
Lữ Đại biết quả cầu này là hỏa châu, ban ngày hấp thu ánh nắng, ban đêm toả hào quang rực rỡ, là bảo bối khó có được. Nàng cũng có một viên, là rất nhiều năm trước Lữ Minh Hồ thắng được từ trong tay người khác đem về cho nàng.
Nàng ngắm nhìn bốn phía, cảm thán: “Tiết thành chủ, các ngài cũng giàu có thật đấy!”
Tiết Kinh Ngọc cười khiêm tốn nói: “Cũng thường thôi, nếu như muội muội gả cho ta, ta sẽ cho muội tất cả.”
Lữ Đại cũng cười nói: “Nếu như ta thắng ngài, ngài phải thả ta đi, hơn nữa còn phải cho ta một viên hỏa châu, thế nào?”
Tiết Kinh Ngọc tin chắc rằng nàng không thể thắng được, nên lập tức đồng ý.
Leo lên đài hoàng kim, Tiết Kinh Ngọc lấy đao ra, thi vệ dưới đài gõ vang chuông đồng, chợt thấy thân hình Lữ Đại khẽ lay động, kiếm quang như cầu vồng, dùng tốc độ khó tin nổi đâm về phía y.
Tiết Kinh Ngọc vội vàng nâng đao đỡ, đao kiếm tương kích, tia lửa bắn tung tóe, Tiết Kinh Ngọc lại bị lực đạo trên thân kiếm làm tê hai tay.
Ánh mắt Tiểu Hỉ Thước đầy hưng phấn, pháp lực của Lữ Minh Hồ di chuyển trong cơ thể nàng, nàng bỗng nhiên từ con mồi biến thành thợ săn, tàn nhẫn chém dọc theo lưỡi kiếm.
Tiết Kinh Ngọc tựa như không nắm được chuôi dao, trên mặt lại cười nói: “Muội muội có tài thật đấy.” Nói xong thân thể co rụt lại, trượt khỏi kiếm nàng, trở tay chém về phía nàng.
Kiếm pháp của Lữ Đại đều là của Lữ Minh Hồ chân truyền, biết nên nhẹ nhàng hay thay đổi tăng lên, rất dễ dàng tránh thoát được đòn này. Tiết Kinh Ngọc mặc dù là cao thủ nhưng vẫn kém xa so với ca ca của y, nhục thân của Lữ Đại chịu không được quá nhiều pháp lực, Lữ Minh Hồ chỉ truyền cho nàng gần một nửa pháp lực thông qua Di Hoa Tiếp Mộc Phù, đủ khiến Tiết Kinh Ngọc chịu không nổi.
Hai người đấu mười hiệp, Lữ Đại chiếm thế thượng phong, chúng yêu dưới đài trợn mắt há mồm.
Tiết Kinh Ngọc rất xấu hổ, thả người nhảy lên, dùng hết toàn lực vung đao chém về phía nàng. Lữ Đại dùng lưỡi đao giữ lại, không hề cảm thấy tốn sức, bay lên đá một phát vào bụng hắn.
Tiết Kinh Ngọc đau muốn nôn mửa, bỗng nhiên thân người cứng đờ, đao dừng ở giữa không trung, không dám nhúc nhích.
Mũi kiếm của Lữ Đại đã chỉ thẳng vào tim của y, y ngước mắt lên, chỉ thấy nàng nhướng mày, tự đắc nói: “Tiết thành chủ, ngài thua rồi!”
Lữ Minh Hồ nhìn đồ đệ giỏi do một tay mình dạy dỗ, khóe môi khẽ nhếch lên.
Tiết Kinh Ngọc dùng ánh mắt phức tạp nhìn chằm chằm Lữ Đại, một lúc lâu đành nở nụ cười, chắp tay nói: “Quả nhiên là hổ phụ không sinh khuyển nữ, Tiết mỗ cam lòng chịu thua.”
Lữ Đại thu kiếm, xòe bàn tay trắng nõn về phía y, lòng bàn tay hướng lên trên, vẻ mặt chờ mong.
Tiết Kinh Ngọc hiểu ý, làm một động tác nhẹ nhàng, lấy một viên hỏa châu từ đồng nhân, đang muốn cho nàng thì trên đỉnh đầu vang lên một giọng nam trầm thấp quen thuộc: “Cô nương còn nhỏ tuổi mà pháp lực đã cao cường như vậy, thật sự rất hiếm thấy.”
Lữ Đại nắm chặt hỏa châu, ngẩng đầu nhìn lại, người mặc hắc bào đeo mặt nạ hoàng kim, khoanh tay đứng trên sườn núi của điện. Dáng người hắn cao ngất, mặt nạ lấp lánh, áo bào màu đen thâm trầm, có khí chất uy nghiêm khó tả, không ai biết hắn đã ở đó từ lúc nào.
Lữ Đại quay đầu thì thấy Tiết Kinh Ngọc không có phản ứng gì: “Có thích khách tới, ngài còn không phái người đi bắt?”
Tiết Kinh Ngọc nói khẽ: “Hắn không phải thích khách, là ca ca của ta.”
Lữ Đại cả kinh, người áo đen cười nói: “Cô nương, ta cũng muốn lĩnh giáo thử kiếm pháp của ngươi.” Lời còn chưa dứt, ánh kiếm đã lóe lên, nhanh hơn tia chớp từ trên không hạ xuống.
Lữ Đại ngồi dậy, ngơ ngác nhìn y, hô hấp cũng dừng lại.
Khuôn mặt nhỏ nhắn đầy nước mắt của nàng sáng lên, khiến Lữ Minh Hồ nhớ tới đóa hoa bách hợp phủ đầy sương đêm dưới ánh trăng. Y nhìn nàng chăm chú, thong thả đi đến bên giường, đưa tay lau nước mắt cho nàng.
Ngón tay y lạnh ngắt, lòng bàn tay luyện kiếm có vết chai sần, khi cọ vào má nàng có cảm giác ngứa ngáy nhè nhẹ. Lúc này Lữ Đại mới tin y là thật, thần kinh căng cứng thoáng buông lỏng, xương cốt cũng mềm nhũn theo, giống như tiểu hài tử bị bắt nạt tìm được người lớn cáo trạng, ôm lấy y, chui vào trong lòng y khóc rống lên.
Lữ Minh Hồ vuốt v e mái tóc mềm mại của nàng, quên đi quy tắc mình đặt ra cho nàng, trên mặt có chút hoài niệm.
“Minh Hồ, là ta không đúng, ta không nên cãi lời ngài, tự tiện thành thân với Giang Bình, còn dùng kiếm phù của chưởng giáo đối phó ngài.” Tiểu Hỉ Thước thút thít nhận lỗi sám hối.
Lữ Minh Hồ biết, nàng muốn y dành cho nàng tình cảm như nam nhân thích nữ nhân, nàng phản nghịch là bởi vì cầu mà không được.
Y trời sinh mang đạo tâm, sớm đã nhìn thấu hồng trần, biết rõ mọi chuyện của thế nhân, cho nên không thể cho nàng loại tình yêu đó, cũng không trách nàng muốn loại tình yêu đó. Suy cho cùng, có rất nhiều người không thể vượt qua được chướng ngại cảm xúc trong suốt cuộc đời của họ.
Lữ Minh Hồ vỗ vỗ lưng nàng, nói: “Được rồi, đều đã qua cả rồi, chúng ta đi thôi.”
Y nắm tay nàng đi vào pháp trận, khi bước ra chỉ thấy khắp trời đầy sao, dưới ánh sao là thảo nguyên mênh mông vô bờ, gió thổi cỏ lay, giống như biển rộng sóng lớn chập chùng.
Lữ Đại vốn tưởng ở một đầu khác của pháp trận là bên ngoài cung, không ngờ lại ở ngoài thành. Phải biết rằng kết giới hộ thành của Hành Lạc Thành là tâm huyết nhiều năm của Tiết Tùy Châu, vô cùng kiên cố. Hành Lạc Thành bởi vậy còn có biệt danh là Vững Chắc Chi Thành. Lữ Minh Hồ không hề động tay, chỉ dùng một pháp trận đã có thể tự nhiên đi ra đi vào trong cung ngoài thành, đây là thần thông cỡ nào chứ!
Nếu như Tiết Tùy Châu biết, chỉ sợ sẽ ăn ngủ không yên, có thể sẽ diệt trừ cả y. Y là người cực kỳ thông minh, tất nhiên hiểu rõ điều này, chỉ là y không quan tâm.
Lữ Đại ngước mắt nhìn y, trong mắt lộ ra vẻ lo lắng.
Lữ Minh Hồ ngự kiếm mang theo nàng bay tới giữa không trung, nàng chợt nhớ tới chuyện gì đó, kéo ống tay áo y nói: “Ta nói với bọn họ mình là nữ nhi ngoài giá thú của chưởng giáo, Tiết Kinh Ngọc muốn cưới ta, ta nói chờ thương thế của ta lành sẽ cùng hắn luận võ, nếu hắn thắng ta, ta sẽ gả cho hắn. Ta cứ rời đi thế này chẳng phải là lâm trận bỏ chạy sao, sẽ làm cho chưởng giáo mất mặt?”
Lữ Minh Hồ nói: “Ngươi có ở lại thì cũng đâu thắng được hắn?”
Lữ Đại giảo hoạt cười một tiếng, nói: “Dùng Di Hoa Tiếp Mộc Phù, có thể ta sẽ đánh thắng được hắn.”
Di Hoa Tiếp Mộc Phù được chia thành âm phù và dương phù, ở trong phạm vi nhất định, người giữ dương phù có thể truyền pháp lực của mình cho người giữ âm phù. Mới đầu dùng để gian lận trong luận võ, về sau bị phát hiện, tất nhiên có biện pháp để phòng bị. Nhưng Tiết Kinh Ngọc không biết Lữ Minh Hồ tới, cũng nghĩ không tới mức này.
“Không được.” Lữ Minh Hồ không thích gian lận, rất dứt khoát bác bỏ đề nghị của nàng.
Thật ra Lữ Đại muốn đánh thắng Tiết Kinh Ngọc, quang minh chính đại rời khỏi Hành Lạc Thành, để không bại lộ thực lực của Lữ Minh Hồ. Nàng không muốn nói ra suy nghĩ của mình, thứ nhất là nàng thích cảm giác âm thầm nghĩ về y, đa số nữ hài tử đều thích hành động tự đa tình này; thứ hai, nàng biết nếu nàng nói ra y sẽ không chấp nhận.
Vành mắt nàng đỏ lên, nghẹn ngào nói: “Nhưng hắn khi dễ ta, không tự tay đánh cho hắn một trận thì ta không thể bỏ qua được.” Nói rồi nước mắt lại tràn mi.
Lữ Minh Hồ cúi đầu nhìn Tiểu Hỉ Thước lau nước mắt, thở dài một tiếng, xoay phi kiếm trở lại Hành Lạc Thành.
Tiết Kinh Ngọc cẩn trọng chọn lấy mấy quyển xuân cung đồ, sáng sớm hứng thú bừng bừng đi vào Kim Phong Các, muốn cùng Lữ Đại thưởng thức. Không may là vừa bước trên thềm đá trước cửa thì trượt chân ngã nhào. Theo lý, cho dù y có rơi từ trên tường thành cao hơn mười trượng xuống đất cũng sẽ không bị thương, nhưng lần này vừa ngã xuống đã hôn mê bất tỉnh.
Các thái y vây quanh y châm cứu và rót thuốc, quay qua quay lại mấy ngày trời cuối cùng y cũng tỉnh lại, mà Lữ Đại bên kia cũng gần như đã lành vết thương.
Ngày diễn ra luận võ, Tiết Kinh Ngọc cố ý đổi một bộ trang phục mới tinh, trên đầu y đội Tử Kim Quan, tay áo bào đỏ chót, thắt lưng buộc đai lưng ngọc, chân đi giày hoa, trên ống tay áo dùng kim tuyến và sợi tơ thêu thành hoa văn tinh xảo, nhìn không giống như đi luận võ mà giống một quan tân lang đang vội vàng thành thân hơn.
Lữ Đại mặc thanh sam mình mang đến, váy trắng giản dị và sạch sẽ, dáng người mảnh mai thướt tha. Bởi vì trưởng thành trong đạo quán nên trên người nàng không có yêu khí, chỉ có thiên tiên khí thuần khiết.
Tiết Kinh Ngọc trông thấy nàng, nhịn không được tiến lên trước, thân thiết nói: “Muội muội, sao muội không mặc y phục mà ta tặng cho muội?”
Lữ Đại khách khí nói: “Y phục mà thành chủ tặng cho ta quá mức quý giá, hai chúng ta không quen cũng chẳng thân, sao ta có thể mặt dày nhận được? Vẫn nên đưa cho người khác mặc thì tốt hơn.”
Tiết Kinh Ngọc nói: “Y phục tốt như thế, ngoại trừ muội ra thì không có ai xứng để mặc nó.”
Lữ Đại không khỏi mỉm cười: “Nghe nói mấy ngày trước thành chủ vừa bị ngã khá nặng ở bên ngoài Kim Phong Các, hôm nay luận võ sẽ không sao chứ?”
Trên mặt Tiết Kinh Ngọc hiện lên vẻ lúng túng: “Thật ra là do hôm đó ta uống quá chén thôi, không có gì trở ngại, lát nữa muội muội cứ việc ra tay, ta nhất định sẽ khiến muội thua tâm phục khẩu phục, ngoan ngoãn làm tân nương của ta.” Nói xong y nở nụ cười, ngả ngớn đưa tay muốn nắm cằm của nàng âu yếm.
Lữ Đại lách mình né tránh, cười duyên nói: “Thành chủ đã nắm chắc thắng lợi trong tay, tại sao lúc này còn bận tâm làm gì.”
Tiết Kinh Ngọc thấy nàng vừa có vẻ đẹp của thiếu nữ vừa mang theo chút phong tình của phụ nhân, trong lòng lại ngứa ngáy không thôi, hận không thể lao đến ngay tại chỗ, ngoài miệng nói: “Muội muội nói rất đúng.”
Lữ Minh Hồ chắp tay đứng ở trên lầu các cách đó không xa nhìn bọn họ, sắc mặt lạnh như băng, giống như tuyết đọng quanh năm trên đỉnh núi. Tiết Kinh Ngọc không nhìn thấy y, nếu không chắc sẽ không cười nổi.
Lữ Đại đi theo Tiết Kinh Ngọc đến diễn võ trường, đây chắc hẳn là diễn võ trường xa hoa nhất mà nàng từng thấy. Đài cao cách mặt đất cỡ một trượng, mặt ngoài phủ kín hoàng kim, hào quang sáng ngời, có thể đủ rộng để mười mấy chiếc xe ngựa chạy.
Chung quanh có mười hai pho tượng đồng mỹ nữ, mỗi tượng cao ba trượng, mặt mỉm cười, hai tay cầm quả cầu tròn màu đỏ nhạt trong suốt lấp lánh, to bằng đầu người.
Lữ Đại biết quả cầu này là hỏa châu, ban ngày hấp thu ánh nắng, ban đêm toả hào quang rực rỡ, là bảo bối khó có được. Nàng cũng có một viên, là rất nhiều năm trước Lữ Minh Hồ thắng được từ trong tay người khác đem về cho nàng.
Nàng ngắm nhìn bốn phía, cảm thán: “Tiết thành chủ, các ngài cũng giàu có thật đấy!”
Tiết Kinh Ngọc cười khiêm tốn nói: “Cũng thường thôi, nếu như muội muội gả cho ta, ta sẽ cho muội tất cả.”
Lữ Đại cũng cười nói: “Nếu như ta thắng ngài, ngài phải thả ta đi, hơn nữa còn phải cho ta một viên hỏa châu, thế nào?”
Tiết Kinh Ngọc tin chắc rằng nàng không thể thắng được, nên lập tức đồng ý.
Leo lên đài hoàng kim, Tiết Kinh Ngọc lấy đao ra, thi vệ dưới đài gõ vang chuông đồng, chợt thấy thân hình Lữ Đại khẽ lay động, kiếm quang như cầu vồng, dùng tốc độ khó tin nổi đâm về phía y.
Tiết Kinh Ngọc vội vàng nâng đao đỡ, đao kiếm tương kích, tia lửa bắn tung tóe, Tiết Kinh Ngọc lại bị lực đạo trên thân kiếm làm tê hai tay.
Ánh mắt Tiểu Hỉ Thước đầy hưng phấn, pháp lực của Lữ Minh Hồ di chuyển trong cơ thể nàng, nàng bỗng nhiên từ con mồi biến thành thợ săn, tàn nhẫn chém dọc theo lưỡi kiếm.
Tiết Kinh Ngọc tựa như không nắm được chuôi dao, trên mặt lại cười nói: “Muội muội có tài thật đấy.” Nói xong thân thể co rụt lại, trượt khỏi kiếm nàng, trở tay chém về phía nàng.
Kiếm pháp của Lữ Đại đều là của Lữ Minh Hồ chân truyền, biết nên nhẹ nhàng hay thay đổi tăng lên, rất dễ dàng tránh thoát được đòn này. Tiết Kinh Ngọc mặc dù là cao thủ nhưng vẫn kém xa so với ca ca của y, nhục thân của Lữ Đại chịu không được quá nhiều pháp lực, Lữ Minh Hồ chỉ truyền cho nàng gần một nửa pháp lực thông qua Di Hoa Tiếp Mộc Phù, đủ khiến Tiết Kinh Ngọc chịu không nổi.
Hai người đấu mười hiệp, Lữ Đại chiếm thế thượng phong, chúng yêu dưới đài trợn mắt há mồm.
Tiết Kinh Ngọc rất xấu hổ, thả người nhảy lên, dùng hết toàn lực vung đao chém về phía nàng. Lữ Đại dùng lưỡi đao giữ lại, không hề cảm thấy tốn sức, bay lên đá một phát vào bụng hắn.
Tiết Kinh Ngọc đau muốn nôn mửa, bỗng nhiên thân người cứng đờ, đao dừng ở giữa không trung, không dám nhúc nhích.
Mũi kiếm của Lữ Đại đã chỉ thẳng vào tim của y, y ngước mắt lên, chỉ thấy nàng nhướng mày, tự đắc nói: “Tiết thành chủ, ngài thua rồi!”
Lữ Minh Hồ nhìn đồ đệ giỏi do một tay mình dạy dỗ, khóe môi khẽ nhếch lên.
Tiết Kinh Ngọc dùng ánh mắt phức tạp nhìn chằm chằm Lữ Đại, một lúc lâu đành nở nụ cười, chắp tay nói: “Quả nhiên là hổ phụ không sinh khuyển nữ, Tiết mỗ cam lòng chịu thua.”
Lữ Đại thu kiếm, xòe bàn tay trắng nõn về phía y, lòng bàn tay hướng lên trên, vẻ mặt chờ mong.
Tiết Kinh Ngọc hiểu ý, làm một động tác nhẹ nhàng, lấy một viên hỏa châu từ đồng nhân, đang muốn cho nàng thì trên đỉnh đầu vang lên một giọng nam trầm thấp quen thuộc: “Cô nương còn nhỏ tuổi mà pháp lực đã cao cường như vậy, thật sự rất hiếm thấy.”
Lữ Đại nắm chặt hỏa châu, ngẩng đầu nhìn lại, người mặc hắc bào đeo mặt nạ hoàng kim, khoanh tay đứng trên sườn núi của điện. Dáng người hắn cao ngất, mặt nạ lấp lánh, áo bào màu đen thâm trầm, có khí chất uy nghiêm khó tả, không ai biết hắn đã ở đó từ lúc nào.
Lữ Đại quay đầu thì thấy Tiết Kinh Ngọc không có phản ứng gì: “Có thích khách tới, ngài còn không phái người đi bắt?”
Tiết Kinh Ngọc nói khẽ: “Hắn không phải thích khách, là ca ca của ta.”
Lữ Đại cả kinh, người áo đen cười nói: “Cô nương, ta cũng muốn lĩnh giáo thử kiếm pháp của ngươi.” Lời còn chưa dứt, ánh kiếm đã lóe lên, nhanh hơn tia chớp từ trên không hạ xuống.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.