Chương 12: Thiên sư mực bảo
Nguyễn Lang Bất Quy
25/01/2024
Giang Bình đi đến mũi thuyền, thấy trên mặt sông có vài ánh lửa nhấp nháy, bảy tám chiếc thuyền nhỏ tản ra xung quanh, người trong thuyền cầm đèn chiếu lên mặt nước, không ngừng hỏi: “Tìm được chưa?”
Trong nước có người nhô lên, đáp: “Vẫn chưa thấy!”
“Bên kia thì sao?”
“Cũng không có!”
Giang Bình hỏi người chèo thuyền: “Bọn họ đang tìm gì vậy?”
Người chèo thuyền thở dài nói: “Nghe nói phu nhân của Chu viên ngoại ở cầu Bảo Khánh hôm qua từ nhà mẹ đẻ trở về, nhưng sáng lại nay mất tích, nghi ngờ là rơi xuống nước, lúc này vẫn chưa tìm thấy người, sợ là lành ít dữ nhiều.”
Chu viên ngoại là khách hàng cũ của Ánh Nguyệt Trai, Giang Bình không khỏi có chút quan tâm, nói: “Đang yên đang lành, sao lại rơi xuống nước?”
Người lái đò thấp giọng đáp: “Giang công tử có điều chưa biết, am Đại Từ có một ni cô bị người ta làm cho có mang, tháng trước tự sát ở chỗ này, cách mấy ngày thi thể mới nổi lên, đã không còn hình dạng, nhìn rất đáng sợ. Người chết đuối này hóa thành quỷ, phải tìm thế thân mới có thể đầu thai chuyển thế, ta thấy phu nhân Chu viên ngoại hơn phân nửa là bị quỷ kéo xuống.”
Người lái đò lại thở dài, nói: “Không biết thế thân tiếp theo là ai!”
Giang Bình đi vào khoang thuyền, nghĩ tới chuyện này lại thấy không yên lòng, bèn mở rương ra, lấy một quyển tranh bao bọc trong Tương Khỉ, đi tới sát vách gõ cửa, nói: “Lỗ tiểu thư, nàng đã ngủ chưa?”
Lữ Đại nằm đếm kim châu trong túi Càn Khôn, nghe vậy thì lập tức lên tinh thần, thầm nghĩ có lẽ hắn buồn tẻ cô đơn nên muốn tìm nàng đi chơi. Nàng xuống giường mở cửa, ló ra nửa người, nhỏ giọng hỏi: “Giang công tử, tìm ta có việc gì?”
Giang Bình thấy nàng đã tháo vương miện, búi tóc chỉ vấn lại hờ hững thoạt nhìn càng có nét quyến rũ, hắn không khỏi có chút bối rối, đưa quyển tranh qua, nói: “Lệnh tôn là một học giả uyên bác, tiểu thư đây hẳn cũng có khiếu thơ văn, ta có một bức tranh đẹp muốn đưa cho nàng thưởng thức.”
Đêm khuya gõ cửa chỉ để tặng một bức tranh? Đúng là khó hiểu. Lữ Đại tiếp nhận bức họa, mỉm cười nói: “Đa tạ công tử, còn có chuyện gì khác không?”
Ý niệm trong lòng Giang Bình càng thêm mãnh liệt, nhưng hắn biết tâm tư nữ tử hay thay đổi, bây giờ nàng nhiệt tình kết giao với hắn, nếu hắn làm ra chuyện có lỗi với nàng, tương lai chưa chắc nàng sẽ bỏ qua.
Thiên nhân giao chiến một phen, Giang Bình lắc đầu, nói: “Ban đêm gió lớn, nàng đóng kỹ cửa sổ, đừng để bị cảm lạnh.”
Lữ Đại khẽ gật đầu, đóng cửa lại, nghe tiếng bước chân của hắn đi đến sát vách, thất vọng thở dài. Thật kỳ quái, Giang Bình rõ ràng rất thích Lỗ tiểu thư, trước mắt thiên thời địa lợi nhân hòa, vì sao hắn lại không ra tay?
Lòng người quả nhiên phức tạp, Tiểu Hỉ Thước thông minh như nàng sống hơn hai trăm năm nhưng vẫn chưa đủ hiểu thấu đáo.
Nàng ngồi xuống mở bức họa kia ra, bức vẽ hoa tử đằng cuộn tròn, lá hoa không dựa vào thế nước, uốn lượn như rồng phượng, bên cạnh đề một bài thơ: Đằng hoa tử mông lung, đằng diệp thanh phù sơ. Tuế tuế hoa trưởng hảo, phiêu phiêu mãn thư đường*.
(*tạm dịch: Hoa tử đằng buông rủ, lá tử đằng sum suê. Hàng năm hoa đua nở, bao phủ chốn thư đường – Bản dịch của Làn Truyện.)
Ký: Long Hổ Sơn Trương Lệ Thương viết cho Thái Nhất Các. Mười một chữ nhỏ này khiến Lữ Đại mở to hai mắt, phía dưới còn có một Thiên Sư Ấn.
Trương Lệ Thương là chưởng môn tiền nhiệm của Long Hổ Sơn, hơn ba mươi năm trước đã thăng thiên, sao Giang Bình có tranh của ông ấy?
Lữ Đại không hoài nghi bức họa này thật hay giả, Trương Lệ Thương tuy nổi danh nhưng không phải là cao thủ thư pháp và hội họa, thư pháp của ông ấy không có giá trị, ai có thể giả mạo tranh ông ấy?
Lữ Đại cũng không kính ngưỡng Trương Lệ Thương lắm, nàng kinh ngạc một lúc rồi đặt tranh lên bàn, tắt đèn đi ngủ.
Tọc tọc, tọc tọc, hết tiếng này đến tiếng khác, càng lúc càng gần. Lữ Đại mở mắt, cẩn thận lắng nghe, âm thanh như nước nhỏ giọt từ ngoài cửa truyền đến. Nàng đứng dậy đi tới cạnh cửa, xuyên qua khe cửa nhìn ra ngoài. Nương theo ánh trăng sáng, nằng chợt thấy một bóng người mờ ảo, giống như sương khói lơ lửng trên mạn thuyền.
Là một nữ quỷ, thân thể sưng phù, mặc áo lót và quần dài, mái tóc dài ướt sũng quấn quanh người, nước không ngừng nhỏ giọt.
Nàng ta nhìn chằm chằm vào cửa phòng Lữ Đại, hai mắt giống như mắt cá, gần như muốn nhìn xuyên qua, lại bị một lực đạo vô hình ngăn cản, khuôn mặt trắng xanh lộ ra vẻ lo lắng.
Lữ Đại biết là do bức tranh hoa tử đằng kia, hứng thú quan sát nàng ta. Nữ quỷ do dự một hồi rồi xoay người đi về phía phòng Giang Bình. Lữ Đại thấy thế vội vàng thu bức tranh vào túi Càn Khôn. Túi Càn Khôn có thể che dấu khí tức pháp bảo, nữ quỷ cảm giác được lực cản kia biến mất, lập tức quay trở lại.
So với nam nhân, nữ quỷ thích dương khí yếu hơn, nhất là sản phụ. Dù sao, ma cũng là một thứ bắt nạt kẻ yếu sợ cứng.
Lữ Đại trốn trong bóng tối, đợi nàng ta vào cửa thì lập tức ném quỷ phù trong tay ra. Kim quang lóe lên, nữ quỷ hét một tiếng chói tai, thân thể hóa thành từng luồng khói đen, trong nháy mắt tiêu tán.
….
Giang Bình thích ngủ nướng nhưng hôm sau lại tỉnh dậy sớm, Nhàn Vân múc nước vào hầu hạ hắn rửa mặt chải đầu, thắc mắc: “Tối hôm qua trời không mưa, sao chỗ cửa này toàn là nước vậy nhỉ?”
Giang Bình nghe vậy, ba bước thành hai bước đi tới sát vách, gõ cửa nói: “Lỗ tiểu thư, nàng đã dậy chưa?”
Lữ Đại mở cửa, ngái ngủ nhìn hắn, có chút không kiên nhẫn nói: “Giang công tử, chàng có chuyện gì vậy?”
Vẻ lo lắng thoáng qua gương mặt Giang Bình, hắn cười nói: “Không có gì, ta chỉ muốn hỏi tối qua nàng ngủ có ngon không?”
Lữ Đại nghĩ thầm, chẳng lẽ hắn biết nữ quỷ sẽ đến nên mới tặng nàng bức họa kia? Nhìn xuống vũng nước đọng trên mặt đất, sắc mặt nàng bỗng chốc trắng bệch, nói: “Khoảng tầm lúc canh ba, ta nghe thấy tiếng tọc tọc, cho là trời mưa nên muốn đi ra xem, thấy một nữ nhân ướt sũng đứng bên ngoài, suýt chút nữa đã hù chết ta!”
Lữ Đại vỗ ngực, nói tiếp: “Ta vội vàng đóng cửa lại, qua một lúc lâu không còn nghe thấy tiếng động, mới thông qua khe cửa ngó ra bên ngoài, nữ nhân kia cũng không thấy đâu nữa, bấy giờ ta mới dám đi ngủ. Vốn tưởng rằng là nằm mơ, không nghĩ là thật. Giang công tử, chàng có cảm thấy nữ nhân kia là quỷ không?”
Nàng giống như một con nai bị dọa sợ, nhìn hắn với ánh mắt bất lực, cho dù là sắt đá cũng phải thương tiếc.
Giang Bình không kìm được lòng nắm lấy bàn tay trắng mịn của nàng, nó mảnh mai đến mức hắn không dám dùng sức, lại nhẹ nhàng nói: “Đừng sợ, bức họa tối qua ta đưa cho nàng là mực bảo của Trương thiên sư, bách tà bất xâm. Nữ quỷ kia biết nó lợi hại, sẽ không đến nữa.”
Lữ Đại: “Sao, sao chàng biết đêm qua nàng ta sẽ tới?”
Giang Bình đáp: “Ta nghe bảo phu nhân Chu viên ngoại rơi xuống nước chết, chỉ sợ nàng ta tìm nàng làm thế thân, đề phòng chuyện xui rủi thôi.”
“Tấm mực bảo của thiên sư kia, từ đâu chàng có được?”
Hai người nắm tay nhau đứng ở cửa nói chuyện, người hầu tới hầu hạ thấy thế thì cúi đầu lui sang một bên chờ.
Giang Bình lưu luyến buông tay, nói: “Chuyện này nói ra rất dài dòng, lát nữa ta sẽ kể cho nàng biết.” Nói rồi hắn xoay người đi vào phòng, ngửi mùi hương còn sót lại trên tay, sờ hai má rồi phá lên cười.
Nhàn Vân rót thêm nước nóng vào chậu rửa mặt, trêu ghẹo: “Thiếu gia, ngài có cần rửa tay nữa không?”
Rửa mặt chải đầu xong, Lữ Đại đi tới Hiên viên ngồi xuống ăn cơm, nghe Giang Bình nói lai lịch bức tranh hoa tử đằng kia.
Thì ra tổ phụ hắn, Giang lão thái gia tuổi xế chiều một lòng cầu trường sinh đã tự mình đi tới Long Hổ Sơn bái kiến Trương thiên sư. Trương thiên sư nói ông ấy không có thiên mệnh, nên từ chối truyền đạo. Giang lão thái gia thất vọng, để lại hai vạn tiền công đức rồi phất tay áo rời đi. Trương thiên sư băn khoăn, bèn tặng ông ấy bức họa này.
Trong nước có người nhô lên, đáp: “Vẫn chưa thấy!”
“Bên kia thì sao?”
“Cũng không có!”
Giang Bình hỏi người chèo thuyền: “Bọn họ đang tìm gì vậy?”
Người chèo thuyền thở dài nói: “Nghe nói phu nhân của Chu viên ngoại ở cầu Bảo Khánh hôm qua từ nhà mẹ đẻ trở về, nhưng sáng lại nay mất tích, nghi ngờ là rơi xuống nước, lúc này vẫn chưa tìm thấy người, sợ là lành ít dữ nhiều.”
Chu viên ngoại là khách hàng cũ của Ánh Nguyệt Trai, Giang Bình không khỏi có chút quan tâm, nói: “Đang yên đang lành, sao lại rơi xuống nước?”
Người lái đò thấp giọng đáp: “Giang công tử có điều chưa biết, am Đại Từ có một ni cô bị người ta làm cho có mang, tháng trước tự sát ở chỗ này, cách mấy ngày thi thể mới nổi lên, đã không còn hình dạng, nhìn rất đáng sợ. Người chết đuối này hóa thành quỷ, phải tìm thế thân mới có thể đầu thai chuyển thế, ta thấy phu nhân Chu viên ngoại hơn phân nửa là bị quỷ kéo xuống.”
Người lái đò lại thở dài, nói: “Không biết thế thân tiếp theo là ai!”
Giang Bình đi vào khoang thuyền, nghĩ tới chuyện này lại thấy không yên lòng, bèn mở rương ra, lấy một quyển tranh bao bọc trong Tương Khỉ, đi tới sát vách gõ cửa, nói: “Lỗ tiểu thư, nàng đã ngủ chưa?”
Lữ Đại nằm đếm kim châu trong túi Càn Khôn, nghe vậy thì lập tức lên tinh thần, thầm nghĩ có lẽ hắn buồn tẻ cô đơn nên muốn tìm nàng đi chơi. Nàng xuống giường mở cửa, ló ra nửa người, nhỏ giọng hỏi: “Giang công tử, tìm ta có việc gì?”
Giang Bình thấy nàng đã tháo vương miện, búi tóc chỉ vấn lại hờ hững thoạt nhìn càng có nét quyến rũ, hắn không khỏi có chút bối rối, đưa quyển tranh qua, nói: “Lệnh tôn là một học giả uyên bác, tiểu thư đây hẳn cũng có khiếu thơ văn, ta có một bức tranh đẹp muốn đưa cho nàng thưởng thức.”
Đêm khuya gõ cửa chỉ để tặng một bức tranh? Đúng là khó hiểu. Lữ Đại tiếp nhận bức họa, mỉm cười nói: “Đa tạ công tử, còn có chuyện gì khác không?”
Ý niệm trong lòng Giang Bình càng thêm mãnh liệt, nhưng hắn biết tâm tư nữ tử hay thay đổi, bây giờ nàng nhiệt tình kết giao với hắn, nếu hắn làm ra chuyện có lỗi với nàng, tương lai chưa chắc nàng sẽ bỏ qua.
Thiên nhân giao chiến một phen, Giang Bình lắc đầu, nói: “Ban đêm gió lớn, nàng đóng kỹ cửa sổ, đừng để bị cảm lạnh.”
Lữ Đại khẽ gật đầu, đóng cửa lại, nghe tiếng bước chân của hắn đi đến sát vách, thất vọng thở dài. Thật kỳ quái, Giang Bình rõ ràng rất thích Lỗ tiểu thư, trước mắt thiên thời địa lợi nhân hòa, vì sao hắn lại không ra tay?
Lòng người quả nhiên phức tạp, Tiểu Hỉ Thước thông minh như nàng sống hơn hai trăm năm nhưng vẫn chưa đủ hiểu thấu đáo.
Nàng ngồi xuống mở bức họa kia ra, bức vẽ hoa tử đằng cuộn tròn, lá hoa không dựa vào thế nước, uốn lượn như rồng phượng, bên cạnh đề một bài thơ: Đằng hoa tử mông lung, đằng diệp thanh phù sơ. Tuế tuế hoa trưởng hảo, phiêu phiêu mãn thư đường*.
(*tạm dịch: Hoa tử đằng buông rủ, lá tử đằng sum suê. Hàng năm hoa đua nở, bao phủ chốn thư đường – Bản dịch của Làn Truyện.)
Ký: Long Hổ Sơn Trương Lệ Thương viết cho Thái Nhất Các. Mười một chữ nhỏ này khiến Lữ Đại mở to hai mắt, phía dưới còn có một Thiên Sư Ấn.
Trương Lệ Thương là chưởng môn tiền nhiệm của Long Hổ Sơn, hơn ba mươi năm trước đã thăng thiên, sao Giang Bình có tranh của ông ấy?
Lữ Đại không hoài nghi bức họa này thật hay giả, Trương Lệ Thương tuy nổi danh nhưng không phải là cao thủ thư pháp và hội họa, thư pháp của ông ấy không có giá trị, ai có thể giả mạo tranh ông ấy?
Lữ Đại cũng không kính ngưỡng Trương Lệ Thương lắm, nàng kinh ngạc một lúc rồi đặt tranh lên bàn, tắt đèn đi ngủ.
Tọc tọc, tọc tọc, hết tiếng này đến tiếng khác, càng lúc càng gần. Lữ Đại mở mắt, cẩn thận lắng nghe, âm thanh như nước nhỏ giọt từ ngoài cửa truyền đến. Nàng đứng dậy đi tới cạnh cửa, xuyên qua khe cửa nhìn ra ngoài. Nương theo ánh trăng sáng, nằng chợt thấy một bóng người mờ ảo, giống như sương khói lơ lửng trên mạn thuyền.
Là một nữ quỷ, thân thể sưng phù, mặc áo lót và quần dài, mái tóc dài ướt sũng quấn quanh người, nước không ngừng nhỏ giọt.
Nàng ta nhìn chằm chằm vào cửa phòng Lữ Đại, hai mắt giống như mắt cá, gần như muốn nhìn xuyên qua, lại bị một lực đạo vô hình ngăn cản, khuôn mặt trắng xanh lộ ra vẻ lo lắng.
Lữ Đại biết là do bức tranh hoa tử đằng kia, hứng thú quan sát nàng ta. Nữ quỷ do dự một hồi rồi xoay người đi về phía phòng Giang Bình. Lữ Đại thấy thế vội vàng thu bức tranh vào túi Càn Khôn. Túi Càn Khôn có thể che dấu khí tức pháp bảo, nữ quỷ cảm giác được lực cản kia biến mất, lập tức quay trở lại.
So với nam nhân, nữ quỷ thích dương khí yếu hơn, nhất là sản phụ. Dù sao, ma cũng là một thứ bắt nạt kẻ yếu sợ cứng.
Lữ Đại trốn trong bóng tối, đợi nàng ta vào cửa thì lập tức ném quỷ phù trong tay ra. Kim quang lóe lên, nữ quỷ hét một tiếng chói tai, thân thể hóa thành từng luồng khói đen, trong nháy mắt tiêu tán.
….
Giang Bình thích ngủ nướng nhưng hôm sau lại tỉnh dậy sớm, Nhàn Vân múc nước vào hầu hạ hắn rửa mặt chải đầu, thắc mắc: “Tối hôm qua trời không mưa, sao chỗ cửa này toàn là nước vậy nhỉ?”
Giang Bình nghe vậy, ba bước thành hai bước đi tới sát vách, gõ cửa nói: “Lỗ tiểu thư, nàng đã dậy chưa?”
Lữ Đại mở cửa, ngái ngủ nhìn hắn, có chút không kiên nhẫn nói: “Giang công tử, chàng có chuyện gì vậy?”
Vẻ lo lắng thoáng qua gương mặt Giang Bình, hắn cười nói: “Không có gì, ta chỉ muốn hỏi tối qua nàng ngủ có ngon không?”
Lữ Đại nghĩ thầm, chẳng lẽ hắn biết nữ quỷ sẽ đến nên mới tặng nàng bức họa kia? Nhìn xuống vũng nước đọng trên mặt đất, sắc mặt nàng bỗng chốc trắng bệch, nói: “Khoảng tầm lúc canh ba, ta nghe thấy tiếng tọc tọc, cho là trời mưa nên muốn đi ra xem, thấy một nữ nhân ướt sũng đứng bên ngoài, suýt chút nữa đã hù chết ta!”
Lữ Đại vỗ ngực, nói tiếp: “Ta vội vàng đóng cửa lại, qua một lúc lâu không còn nghe thấy tiếng động, mới thông qua khe cửa ngó ra bên ngoài, nữ nhân kia cũng không thấy đâu nữa, bấy giờ ta mới dám đi ngủ. Vốn tưởng rằng là nằm mơ, không nghĩ là thật. Giang công tử, chàng có cảm thấy nữ nhân kia là quỷ không?”
Nàng giống như một con nai bị dọa sợ, nhìn hắn với ánh mắt bất lực, cho dù là sắt đá cũng phải thương tiếc.
Giang Bình không kìm được lòng nắm lấy bàn tay trắng mịn của nàng, nó mảnh mai đến mức hắn không dám dùng sức, lại nhẹ nhàng nói: “Đừng sợ, bức họa tối qua ta đưa cho nàng là mực bảo của Trương thiên sư, bách tà bất xâm. Nữ quỷ kia biết nó lợi hại, sẽ không đến nữa.”
Lữ Đại: “Sao, sao chàng biết đêm qua nàng ta sẽ tới?”
Giang Bình đáp: “Ta nghe bảo phu nhân Chu viên ngoại rơi xuống nước chết, chỉ sợ nàng ta tìm nàng làm thế thân, đề phòng chuyện xui rủi thôi.”
“Tấm mực bảo của thiên sư kia, từ đâu chàng có được?”
Hai người nắm tay nhau đứng ở cửa nói chuyện, người hầu tới hầu hạ thấy thế thì cúi đầu lui sang một bên chờ.
Giang Bình lưu luyến buông tay, nói: “Chuyện này nói ra rất dài dòng, lát nữa ta sẽ kể cho nàng biết.” Nói rồi hắn xoay người đi vào phòng, ngửi mùi hương còn sót lại trên tay, sờ hai má rồi phá lên cười.
Nhàn Vân rót thêm nước nóng vào chậu rửa mặt, trêu ghẹo: “Thiếu gia, ngài có cần rửa tay nữa không?”
Rửa mặt chải đầu xong, Lữ Đại đi tới Hiên viên ngồi xuống ăn cơm, nghe Giang Bình nói lai lịch bức tranh hoa tử đằng kia.
Thì ra tổ phụ hắn, Giang lão thái gia tuổi xế chiều một lòng cầu trường sinh đã tự mình đi tới Long Hổ Sơn bái kiến Trương thiên sư. Trương thiên sư nói ông ấy không có thiên mệnh, nên từ chối truyền đạo. Giang lão thái gia thất vọng, để lại hai vạn tiền công đức rồi phất tay áo rời đi. Trương thiên sư băn khoăn, bèn tặng ông ấy bức họa này.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.