Chương 35: Thư của nàng
Lục Hạ Lam
09/12/2017
Chương 35: Thư của nàng.
Yến tiệc cuối cùng cũng bắt đầu, đại diện mỗi nơi hăng hái chào hỏi từng người. Hoàng thượng Minh Ngọc ung dung kiêu ngạo ngồi ở chính điện,mọi người ai nấy cũng cung kính chào hỏi.
Minh Lan vẫn như thường lệ,cô luôn xuất hiện đúng lúc để chào đón các vị công chúa đến từ phương xa, đặc biệt là công chúa của Kỷ Nguyên,người này trong cung lẫn ngoài thành khắp nơi ai cũng biết, không những nhan sắc tuyệt mỹ, cầm kì thi họa văn chương đều vẹn toàn. Minh Lan cực kỳ chú trọng đến vị công chúa này, từng lời nói đến đều cận trọng,khéo léo.
- Công chúa củ Kỷ Nguyên,đã lâu không gặp,sau nhiều năm trông người vẫn như ngày nào, nhan sắc không hề phai theo năm tháng.
Công chúa liền bật cười che miệng.
- Minh Lan công chúa đây quá khen rồi. Người tôi nói nhan sắc không phai mờ theo năm tháng phải nghĩ đến người mới phải.
Minh Lan e ngại cười tươi đáp lại câu nói của cô. Nô tì bên cạnh đi lên, Minh Lan dịu dàng lấy chiếc khăn tay tặng cho công chúa Kỷ Nguyên.
- Đây là phong tục của Minh Ngọc chúng tôi. Mong công chúa không chê. Cầu chúc cho người được hạnh phúc, thành danh sau này.
Công chúa Kỷ Nguyên thích thú nhùn chiếc khăn không hết lời khen ngợi Minh Lan khéo tay lại biết cư xử,nắm lấy tay Minh Lan dịu dàng.
- Minh Lan công chúa thật chu đáo, công chúa ta đây thật không biết gì đền đáp, ta gửi vài món đồ quý của nước đến cho người vậy. - Ngừng một lúc, nàng nói tiếp. - Chúng ta là bạn, mặc dù không gặp nhiều lần nhưng công chúa đừng mãi gọi ta là công chúa Kỷ Nguyên, cứ gọi là Tường Vi muội muội.
Minh Lan tự tin gật đầu dắt Tường Vi vào chính điện bái kiến hoàng thượng. Vừa thấy công chúa Kỷ Nguyên, ai ai cũng tấm tắc khen ngợi, càng lớn, mỹ nhân này càng sắc xảo. Thái Hậu bên cạnh cũng thấy mến cô gái này, trong đầu liền nghĩ đến Thiên Uy,hai người này kết duyên thì quả là không có gì sánh bằng,nhìn sang hoàng hậu, bà cũng hiểu rõ ý của thái hậu đành gật nhẹ đầu mỉm cười.
- Công chúa Kỷ Nguyên quả là mỹ nhân trong dân gian này. Xem ra, hôm nay khó ai sánh bằng.
Hoàng thượng khen vài câu sau đó Tường Vi cũng lặng lẽ đến chỗ ngồi của mình, đối diện Thiên Khải đại hoàng tử lạnh lùng nhìn mọi người xung quanh. Dường như anh có cảm giác ai đó đang nhìn chằm chằm mình, quay sang thấy Tường Vi khẽ gật đầu mỉm cười, anh lạnh nhạt đáp lại như có lệ.
Sau Minh Lan, Âu Nhiên cũng phải đón các công chúa và hoàng tử khác. Gặp hoàng tử của nước Lương, cung kính chào hỏi.
- Âu Nhiên bái kiến hoàng tử Hàn Y.
Hoàng tử nước Lương vốn thân thiện thấy Âu Nhiên cung kính cũng lễ phép chào hỏi lại, ý tứ hỏi thăm cô và mọi người, sau đó mới hỏi đến Mẫn Viên Viên, vài tuần trước Mẫn Viên Viên đột ngột trở về khiến anh chưa kịp chuẩn bị quà cho hoàng thượng, hôm nay mang toàn đồ quý đến bù đắp.
- Công chúa Viên Viên đang ở trong chính điện đợi hoàng tử, mời hoàng tử vào. -Âu Nhiên khẽ cúi đầu kính lễ làm chàng cũng vui vẻ đi vào. Vừa đi vào đã thấy Mẫn Viên Viên sắc mặt khó chịu khi vừa nhìn thấy mình. Sau khi bái kiến hoàng thượng mới an phận ngồi bên Mẫn Viên Viên.- Chừng nào muội mới trở về Lương Sơn.
Mẫn Viên Viên khẽ liếc sang Hàn Y.
- Huynh hỏi để làm gì?
- Muội đường đột trở vể không phải là giận ta chuyện gì đấy chứ?
- Không dám. - Mẫn Viên Viên khách khí giữ khoảng cách với Hàn Y. Chàng nhìn Mẫn Viên Viên bật cười lắc đầu thưởng thức trà.- Vậy ta sẽ ở đây đợi để rước muội về.
Mẫn Viên Viên trừng mắt nhìn Hàn Y mặc dù chàng không nhìn lại mình, nàng cúi mặt khẽ nắm chặt lấy chiếc khăn trên tay kìm nén. Lương Hàn Y rất tốt, lại là nghĩa khí nhưng cứ giữ mãi mình bên cạnh, rốt cuộc là có ý gì, dù sao thời hạn ở nước Lương cũng đã hết, còn muốn đón mình về để làm bù nhìn ư?
Minh Dương nãy giờ mới xuất hiện, đúng lúc hoàng tử nước Khiến Nhật vừa xuống kiệu. Cả hạ gặp mặt, nếu là vài năm trước Minh Dương sẽ hạ thấp đi đến bám riết lấy gã ta nhưng bây giờ toát lên khí chất của công cháu kiêu ngạo đi ngang hàng với Khiến Minh Vương bước vào hoàng cung. Thấy Âu Nhiên đứng đó vẫn ngọt ngào cùng các vị hoàng tử kia, nhỏ khẽ nhếch môi đi đến.
- Âu Nhiên tỷ tỷ có vẻ vất vả quá nhỉ.
Âu Nhiên quay sang thần thái cao sang nhìn Minh Dương mỉa mai.
- Đúng vậy, không rãnh rỗi như muội. Vậy nên lát tiếp Khiến Minh Vương cho chu đáo vào.
Minh Dương nhìn Âu Nhiên hơi có đôi chút khó chịu nhưng lại thôi ngay thái độ đó vì Khiến Minh Vương đang đi đến sau lưng mình.
- Chỉ là mới sáng sớm đến phủ nhị sư huynh,ai ngờ huynh ấy không có hứng thú đến mấy nơi này, để Âu Nhiên tỷ phải bận rộn rồi.- Minh Dương khẽ nhếch môi. - Biết đâu sau này Âu Nhiên tỷ nhờ việc bận rộn này lại được gả cho một hoàng tử nào thì sao. Muội đây thầm chúc cho tỷ sớm được an phận hạnh phúc.
Âu Nhiên hừ lạnh một tiếng nhìn Khiến Minh Vương đang cười tươi đối diện, khẽ cúi chào cùng Minh Dương vào trong.
Yến tiệc náo nhiệt,tiếng nhạc nổi lên, khắp nơi hoa đèn rực rỡ, tất cả hòa nguyện như thể hôm nay là ngày cung hỷ của đôi uyên ương đẹp nhất trên thế gian này, vang dội ra xa, tưởng chừng xa cả ngàn dặm.
Lạc Y Hoan đang rửa chén bên cạnh bờ sông, ngước lên nhìn những cánh chim trên khoảng trời tự do, ánh mắt điềm tĩnh không biết đang nghĩ gì mãi chẳng rời mắt. Lòng nàng như trùng xuống nghĩ về Thiên Uy. Đợi A Mộc đi đến, Lạc Y Hoan mới lấy ra trong tay áo bức thư viết vài ngày trước đưa cho nhỏ, suốt thời gian trước lòng nàng không biết như thế nào phức tạp rối bời cuối cùng không kìm được đành mạo phạm viết thư, ánh mắt nàng tin tưởng vào A Mộc đang cẩn thận cất thư vào trong ngực. Vài tuần trôi qua,vết thương trên người nàng cũng mờ đi, tuyệt nhiên vết cắt sâu trên tay từ lâu vẫn còn in đó, không biết là từ khi nào nhưng Lạc Y Hoan cứ có cảm giác như thể có điều gì đó vướng lấy ở nơi này.
A Mộc lo lắng vén tay áo xuống:
- Hoan tỷ,tỷ phải giữ gìn sức khỏe, những vết thương này một thời gian sẽ khỏi thôi. Dây roi pháp của dòng tộc đánh chưa lấy mạng là tốt rồi. Công chúa tàn nhẫn xưa giờ, tỷ có làm gì quá đáng lắm đâu, chỉ muốn trút giận lên người.
Lạc Y Hoan khẽ mỉm cười nhìn A Mộc tỏ vẻ trách giận nhưng thân là một nô tì không dám nói lớn, chỉ lẩm bẩm trong miệng.
- Là ta xúi giục nhị hoàng tử ra ngoài chơi, suýt nữa mất mạng, không quá đáng chứ là gì.
A Mộc bĩu môi nhìn về phía nô tì ở xa:
- Cũng tại mấy người đó lẻo mép nói quá lên nên mới ra nông nổi này. Tức thật.
Lạc Y Hoan bật cười nắm tay A Mộc nhẹ nhàng xoa an ủi nhỏ:
- Chuyện qua rồi, muội nói như vậy kẻo ai nghe được thì tỷ muội mình chết đấy. Muội mau đi đi.
A Mộc tạm biệt Lạc Y Hoan vội vã ra về, trên đường lo lắng không biết Thiên Uy có đi dự yến tiệc hay không thì gặp A Phủ cùng vài cận vệ khác mang thức ăn từ nhà bếp về phủ, biết nhị hoàng tử ở tẩm cung trong lòng vui mừng không thôi vội vã chạy theo A Phủ.
A Phủ thấy A Mộc hớt hải cứ bám lấy sau mình, khó chịu quay lại:
- Có chuyện gì vậy?
A Mộc liếc nhìn cận vệ bên cạnh đang bê thức ăn, nhanh nhẹn đi đến nói ngọt vài câu rồi thay tên đó cầm khây thức ăn nhìn A Phủ gượng cười.
- Huynh đừng khí tính thế chứ. Muội sáng sớm đã cùng tỷ muội khác chuẩn bị yến tiệc, bây giơc rãnh rỗi muốn đến phủ cùng chơi với huynh.
A Mộc nhanh chân đi lên mấy bước đã bị A Phủ tóm lại kéo lùi lại.
- Muội rãnh rỗi thì đi kiếm việc khác làm. Nhị hoàng tử không thích nữ nô tì vào tẩm cung mình. Muội không muốn chết thì đừng đi nữa.
A Mộc nhăn hai hàng lông mày, bướng bỉnh nhìn A Phủ cương quyết đòi đi cho được. Còn khẳng định đến tẩm cung sẽ không sao, A Phủ thở dài lắc đầu nhìn rồi đến thay cận vệ đang bưng khây nước,hai tên cận vệ kia đi về nhà bếp,A Phủ nhanh chân đi lên.
- Cái này là muội muốn chết. Ta không biết đâu.
A Mộc cười khúc khích đi theo, tới trước tẩm cung quả thật có chút lo sợ, dù gì nhị hoàng tử cũng là người khó gần, lại không nói, chỉ cần cử chỉ không thuận mắt liền dập tắt nó ngay trước mặt mình, nhưng chắc hẳn Lạc Y Hoan nhị hoàng tử sẽ không như thế. Nếu có tức giận thì hôm trước đã không ân cần với tỷ ấy. A Mộc nuốt nước bọt nghe A Phủ thúc,tay nắm chặt khay đi vào.
Thiên Uy đang đọc sách trong phòng, A Phủ đi đến đặt nước trên bàn mà hắn vẫn chưa rời mắt, đến lượt A Mộc đi đến, hắn liền nhăn hai hàng lông mày ngẩn đầu liếc nhìn làm nhỏ có chút sợ hãi,đứng như tượng quên mất phải cung kính.
A Phủ suỵt một tiếng nhỏ mới hoàn hồn lại cúi đầu,Thiên Uy nhướn mày nhìn khay thức ăn đang định thưởng thức thì A Mộc lên tiếng.
- Hoàng tử... nô tì mạo phạm, mong hoàng tử thứ lỗi. - Thiên Uy chưa nghe xong liền đưa tay lên ý bảo A Mộc mau lui ra,nhỏ thấy vậy liền lấy trong ngực ra bức thư của Lạc Y Hoan đặt trên bàn hắn,cắn chặt môi đến A Phủ bên cạnh cũng bất ngờ nhìn bức thư. - Hoan tỷ có đôi lời muốn nói với hoàng tử nhưng không thể gặp, đành nhờ A Mộc truyền thư.
Thiên Uy xúc động buông đũa xuống cầm lá thư lên, tay nắm chặt như thể vừa nắm được thứ quý giá nhất trên đời này. Hắn tưởng rằng nàng sẽ không bận tâm đến mình, sẽ không còn lưu luyến, sẽ thoải mái khi không gặp, nhưng hôm nay nàng gửi thư cho hắn,chắc hẳn là có chút gì đó. A Phủ với A Mộc nhìn nhau khó hiểu,không dám hỏi lui ra ngoài để mình hắn trong phòng.
Thiên Uy nhẹ nhàng mở thư, vài dòng chữ nắn nót trước mặt hiện lên, chắc hẳn nàng đã phải suy nghĩ nhiều lắm,đôi môi Thiên Uy cong lên như đang cười nụ cười nhẹ nhàng.
Thiên Uy hoàng tử vẫn khỏe chứ ạ? Sau lần trước hoàng tử có bị thương không? Lạc Y Hoan này đã làm người bận lòng rồi, sau này cũng không được hầu hạ như trước để đền đáp ơn cứu mạng. Nếu có cơ hội, nô tì sẽ ân ần chăm sóc cho người hơn lúc mới đến. Nhị hoàng tử, mong người thứ lỗi, người chăm sóc bản thân, dưỡng bệnh mau chóng phục hồi.
Yến tiệc cuối cùng cũng bắt đầu, đại diện mỗi nơi hăng hái chào hỏi từng người. Hoàng thượng Minh Ngọc ung dung kiêu ngạo ngồi ở chính điện,mọi người ai nấy cũng cung kính chào hỏi.
Minh Lan vẫn như thường lệ,cô luôn xuất hiện đúng lúc để chào đón các vị công chúa đến từ phương xa, đặc biệt là công chúa của Kỷ Nguyên,người này trong cung lẫn ngoài thành khắp nơi ai cũng biết, không những nhan sắc tuyệt mỹ, cầm kì thi họa văn chương đều vẹn toàn. Minh Lan cực kỳ chú trọng đến vị công chúa này, từng lời nói đến đều cận trọng,khéo léo.
- Công chúa củ Kỷ Nguyên,đã lâu không gặp,sau nhiều năm trông người vẫn như ngày nào, nhan sắc không hề phai theo năm tháng.
Công chúa liền bật cười che miệng.
- Minh Lan công chúa đây quá khen rồi. Người tôi nói nhan sắc không phai mờ theo năm tháng phải nghĩ đến người mới phải.
Minh Lan e ngại cười tươi đáp lại câu nói của cô. Nô tì bên cạnh đi lên, Minh Lan dịu dàng lấy chiếc khăn tay tặng cho công chúa Kỷ Nguyên.
- Đây là phong tục của Minh Ngọc chúng tôi. Mong công chúa không chê. Cầu chúc cho người được hạnh phúc, thành danh sau này.
Công chúa Kỷ Nguyên thích thú nhùn chiếc khăn không hết lời khen ngợi Minh Lan khéo tay lại biết cư xử,nắm lấy tay Minh Lan dịu dàng.
- Minh Lan công chúa thật chu đáo, công chúa ta đây thật không biết gì đền đáp, ta gửi vài món đồ quý của nước đến cho người vậy. - Ngừng một lúc, nàng nói tiếp. - Chúng ta là bạn, mặc dù không gặp nhiều lần nhưng công chúa đừng mãi gọi ta là công chúa Kỷ Nguyên, cứ gọi là Tường Vi muội muội.
Minh Lan tự tin gật đầu dắt Tường Vi vào chính điện bái kiến hoàng thượng. Vừa thấy công chúa Kỷ Nguyên, ai ai cũng tấm tắc khen ngợi, càng lớn, mỹ nhân này càng sắc xảo. Thái Hậu bên cạnh cũng thấy mến cô gái này, trong đầu liền nghĩ đến Thiên Uy,hai người này kết duyên thì quả là không có gì sánh bằng,nhìn sang hoàng hậu, bà cũng hiểu rõ ý của thái hậu đành gật nhẹ đầu mỉm cười.
- Công chúa Kỷ Nguyên quả là mỹ nhân trong dân gian này. Xem ra, hôm nay khó ai sánh bằng.
Hoàng thượng khen vài câu sau đó Tường Vi cũng lặng lẽ đến chỗ ngồi của mình, đối diện Thiên Khải đại hoàng tử lạnh lùng nhìn mọi người xung quanh. Dường như anh có cảm giác ai đó đang nhìn chằm chằm mình, quay sang thấy Tường Vi khẽ gật đầu mỉm cười, anh lạnh nhạt đáp lại như có lệ.
Sau Minh Lan, Âu Nhiên cũng phải đón các công chúa và hoàng tử khác. Gặp hoàng tử của nước Lương, cung kính chào hỏi.
- Âu Nhiên bái kiến hoàng tử Hàn Y.
Hoàng tử nước Lương vốn thân thiện thấy Âu Nhiên cung kính cũng lễ phép chào hỏi lại, ý tứ hỏi thăm cô và mọi người, sau đó mới hỏi đến Mẫn Viên Viên, vài tuần trước Mẫn Viên Viên đột ngột trở về khiến anh chưa kịp chuẩn bị quà cho hoàng thượng, hôm nay mang toàn đồ quý đến bù đắp.
- Công chúa Viên Viên đang ở trong chính điện đợi hoàng tử, mời hoàng tử vào. -Âu Nhiên khẽ cúi đầu kính lễ làm chàng cũng vui vẻ đi vào. Vừa đi vào đã thấy Mẫn Viên Viên sắc mặt khó chịu khi vừa nhìn thấy mình. Sau khi bái kiến hoàng thượng mới an phận ngồi bên Mẫn Viên Viên.- Chừng nào muội mới trở về Lương Sơn.
Mẫn Viên Viên khẽ liếc sang Hàn Y.
- Huynh hỏi để làm gì?
- Muội đường đột trở vể không phải là giận ta chuyện gì đấy chứ?
- Không dám. - Mẫn Viên Viên khách khí giữ khoảng cách với Hàn Y. Chàng nhìn Mẫn Viên Viên bật cười lắc đầu thưởng thức trà.- Vậy ta sẽ ở đây đợi để rước muội về.
Mẫn Viên Viên trừng mắt nhìn Hàn Y mặc dù chàng không nhìn lại mình, nàng cúi mặt khẽ nắm chặt lấy chiếc khăn trên tay kìm nén. Lương Hàn Y rất tốt, lại là nghĩa khí nhưng cứ giữ mãi mình bên cạnh, rốt cuộc là có ý gì, dù sao thời hạn ở nước Lương cũng đã hết, còn muốn đón mình về để làm bù nhìn ư?
Minh Dương nãy giờ mới xuất hiện, đúng lúc hoàng tử nước Khiến Nhật vừa xuống kiệu. Cả hạ gặp mặt, nếu là vài năm trước Minh Dương sẽ hạ thấp đi đến bám riết lấy gã ta nhưng bây giờ toát lên khí chất của công cháu kiêu ngạo đi ngang hàng với Khiến Minh Vương bước vào hoàng cung. Thấy Âu Nhiên đứng đó vẫn ngọt ngào cùng các vị hoàng tử kia, nhỏ khẽ nhếch môi đi đến.
- Âu Nhiên tỷ tỷ có vẻ vất vả quá nhỉ.
Âu Nhiên quay sang thần thái cao sang nhìn Minh Dương mỉa mai.
- Đúng vậy, không rãnh rỗi như muội. Vậy nên lát tiếp Khiến Minh Vương cho chu đáo vào.
Minh Dương nhìn Âu Nhiên hơi có đôi chút khó chịu nhưng lại thôi ngay thái độ đó vì Khiến Minh Vương đang đi đến sau lưng mình.
- Chỉ là mới sáng sớm đến phủ nhị sư huynh,ai ngờ huynh ấy không có hứng thú đến mấy nơi này, để Âu Nhiên tỷ phải bận rộn rồi.- Minh Dương khẽ nhếch môi. - Biết đâu sau này Âu Nhiên tỷ nhờ việc bận rộn này lại được gả cho một hoàng tử nào thì sao. Muội đây thầm chúc cho tỷ sớm được an phận hạnh phúc.
Âu Nhiên hừ lạnh một tiếng nhìn Khiến Minh Vương đang cười tươi đối diện, khẽ cúi chào cùng Minh Dương vào trong.
Yến tiệc náo nhiệt,tiếng nhạc nổi lên, khắp nơi hoa đèn rực rỡ, tất cả hòa nguyện như thể hôm nay là ngày cung hỷ của đôi uyên ương đẹp nhất trên thế gian này, vang dội ra xa, tưởng chừng xa cả ngàn dặm.
Lạc Y Hoan đang rửa chén bên cạnh bờ sông, ngước lên nhìn những cánh chim trên khoảng trời tự do, ánh mắt điềm tĩnh không biết đang nghĩ gì mãi chẳng rời mắt. Lòng nàng như trùng xuống nghĩ về Thiên Uy. Đợi A Mộc đi đến, Lạc Y Hoan mới lấy ra trong tay áo bức thư viết vài ngày trước đưa cho nhỏ, suốt thời gian trước lòng nàng không biết như thế nào phức tạp rối bời cuối cùng không kìm được đành mạo phạm viết thư, ánh mắt nàng tin tưởng vào A Mộc đang cẩn thận cất thư vào trong ngực. Vài tuần trôi qua,vết thương trên người nàng cũng mờ đi, tuyệt nhiên vết cắt sâu trên tay từ lâu vẫn còn in đó, không biết là từ khi nào nhưng Lạc Y Hoan cứ có cảm giác như thể có điều gì đó vướng lấy ở nơi này.
A Mộc lo lắng vén tay áo xuống:
- Hoan tỷ,tỷ phải giữ gìn sức khỏe, những vết thương này một thời gian sẽ khỏi thôi. Dây roi pháp của dòng tộc đánh chưa lấy mạng là tốt rồi. Công chúa tàn nhẫn xưa giờ, tỷ có làm gì quá đáng lắm đâu, chỉ muốn trút giận lên người.
Lạc Y Hoan khẽ mỉm cười nhìn A Mộc tỏ vẻ trách giận nhưng thân là một nô tì không dám nói lớn, chỉ lẩm bẩm trong miệng.
- Là ta xúi giục nhị hoàng tử ra ngoài chơi, suýt nữa mất mạng, không quá đáng chứ là gì.
A Mộc bĩu môi nhìn về phía nô tì ở xa:
- Cũng tại mấy người đó lẻo mép nói quá lên nên mới ra nông nổi này. Tức thật.
Lạc Y Hoan bật cười nắm tay A Mộc nhẹ nhàng xoa an ủi nhỏ:
- Chuyện qua rồi, muội nói như vậy kẻo ai nghe được thì tỷ muội mình chết đấy. Muội mau đi đi.
A Mộc tạm biệt Lạc Y Hoan vội vã ra về, trên đường lo lắng không biết Thiên Uy có đi dự yến tiệc hay không thì gặp A Phủ cùng vài cận vệ khác mang thức ăn từ nhà bếp về phủ, biết nhị hoàng tử ở tẩm cung trong lòng vui mừng không thôi vội vã chạy theo A Phủ.
A Phủ thấy A Mộc hớt hải cứ bám lấy sau mình, khó chịu quay lại:
- Có chuyện gì vậy?
A Mộc liếc nhìn cận vệ bên cạnh đang bê thức ăn, nhanh nhẹn đi đến nói ngọt vài câu rồi thay tên đó cầm khây thức ăn nhìn A Phủ gượng cười.
- Huynh đừng khí tính thế chứ. Muội sáng sớm đã cùng tỷ muội khác chuẩn bị yến tiệc, bây giơc rãnh rỗi muốn đến phủ cùng chơi với huynh.
A Mộc nhanh chân đi lên mấy bước đã bị A Phủ tóm lại kéo lùi lại.
- Muội rãnh rỗi thì đi kiếm việc khác làm. Nhị hoàng tử không thích nữ nô tì vào tẩm cung mình. Muội không muốn chết thì đừng đi nữa.
A Mộc nhăn hai hàng lông mày, bướng bỉnh nhìn A Phủ cương quyết đòi đi cho được. Còn khẳng định đến tẩm cung sẽ không sao, A Phủ thở dài lắc đầu nhìn rồi đến thay cận vệ đang bưng khây nước,hai tên cận vệ kia đi về nhà bếp,A Phủ nhanh chân đi lên.
- Cái này là muội muốn chết. Ta không biết đâu.
A Mộc cười khúc khích đi theo, tới trước tẩm cung quả thật có chút lo sợ, dù gì nhị hoàng tử cũng là người khó gần, lại không nói, chỉ cần cử chỉ không thuận mắt liền dập tắt nó ngay trước mặt mình, nhưng chắc hẳn Lạc Y Hoan nhị hoàng tử sẽ không như thế. Nếu có tức giận thì hôm trước đã không ân cần với tỷ ấy. A Mộc nuốt nước bọt nghe A Phủ thúc,tay nắm chặt khay đi vào.
Thiên Uy đang đọc sách trong phòng, A Phủ đi đến đặt nước trên bàn mà hắn vẫn chưa rời mắt, đến lượt A Mộc đi đến, hắn liền nhăn hai hàng lông mày ngẩn đầu liếc nhìn làm nhỏ có chút sợ hãi,đứng như tượng quên mất phải cung kính.
A Phủ suỵt một tiếng nhỏ mới hoàn hồn lại cúi đầu,Thiên Uy nhướn mày nhìn khay thức ăn đang định thưởng thức thì A Mộc lên tiếng.
- Hoàng tử... nô tì mạo phạm, mong hoàng tử thứ lỗi. - Thiên Uy chưa nghe xong liền đưa tay lên ý bảo A Mộc mau lui ra,nhỏ thấy vậy liền lấy trong ngực ra bức thư của Lạc Y Hoan đặt trên bàn hắn,cắn chặt môi đến A Phủ bên cạnh cũng bất ngờ nhìn bức thư. - Hoan tỷ có đôi lời muốn nói với hoàng tử nhưng không thể gặp, đành nhờ A Mộc truyền thư.
Thiên Uy xúc động buông đũa xuống cầm lá thư lên, tay nắm chặt như thể vừa nắm được thứ quý giá nhất trên đời này. Hắn tưởng rằng nàng sẽ không bận tâm đến mình, sẽ không còn lưu luyến, sẽ thoải mái khi không gặp, nhưng hôm nay nàng gửi thư cho hắn,chắc hẳn là có chút gì đó. A Phủ với A Mộc nhìn nhau khó hiểu,không dám hỏi lui ra ngoài để mình hắn trong phòng.
Thiên Uy nhẹ nhàng mở thư, vài dòng chữ nắn nót trước mặt hiện lên, chắc hẳn nàng đã phải suy nghĩ nhiều lắm,đôi môi Thiên Uy cong lên như đang cười nụ cười nhẹ nhàng.
Thiên Uy hoàng tử vẫn khỏe chứ ạ? Sau lần trước hoàng tử có bị thương không? Lạc Y Hoan này đã làm người bận lòng rồi, sau này cũng không được hầu hạ như trước để đền đáp ơn cứu mạng. Nếu có cơ hội, nô tì sẽ ân ần chăm sóc cho người hơn lúc mới đến. Nhị hoàng tử, mong người thứ lỗi, người chăm sóc bản thân, dưỡng bệnh mau chóng phục hồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.