Chương 22: Tiên nữ giáng trần
Lục Hạ Lam
29/11/2017
Tiết mục vừa kết thúc. Thiên Uy bức vào với bao ánh nhìn của bao người.
Thái hậu nhìn hắn khẽ gật đầu mỉm cười, nhìn về phía chỗ trống người đã
chuẩn bị. Mọi người trong cung cứ ngỡ sẽ không thấy bóng dáng vị hòng tử này đâu, ai ngờ cũng xuất hiện.
- Thiên Uy... con cuối cùng cũng đến rồi. Lão bà này cứ ngỡ đợi lão bà này chết mới thấy được mặt con. Nào ngồi vào vị trí của mình đi. Không cần làm lễ đâu. - Từ nhỏ cho đến lớn thái hậu đã hết mực thương yêu hắn. Lúc hắn bị giữ đi làm con tin trong lòng đau buồn nhưng không nói ra. Đến khi trở về lại mắc phải bệnh thân tâm không thể cất tiếng nói chuyện, bà lại đau xót hơn nên luôn dành những yêu thương cho hoàng tử này.
Mặc dù thái hậu nói như vậy nhưng Thiên Uy vẫn cúi đầu làm lễ chúc mừng người tuyệt nhiên không mở lời nào làm mọi người im lặng chăm chú, không gian trùng xuống. Hoàng hậu ngồi bên cạnh cũng lo lắng thở dài nhìn đứa con trai này.
- Được rồi. Ta nhận lấy lời chúc mừng này của con. Miễn lễ. - Thái hậu cười vui vẻ mọi người cũng trở lại bình thường như đầu.
Thiên Uy vừa ngồi xuống chưa kịp nhìn vào bàn ăn thì lão lão với bộ đồ trắng như vị tiên đi đến cúi đầu chào thái hậu.
- Lão lão từ lâu đã không xuất hiện. Nay ngày mừng thọ của ta, ngươi đến chúc mừng, ta cảm thấy hôm nay thật sự là ngày tốt.
Lão lão cười nhẹ, cũng đã mười mấy năm đi xa không trở về, mọi thứ vẫn như vậy.
- Vâng thái hậu. Nhiều năm trở về. Mọi thứ vẫn không thay đổi. Chỉ có tất cả công chúa hoàng tử nơi này đều trưởng thành cả, hoàng thượng, hoàng hậu ngày càng hạnh phúc, thái hậu cũng vui hẳn lên, mừng thọ thái hậu,thần chúc người mãi mãi như vầy, tâm tình tốt,sức khỏe dồi dào, tâm nguyện như ý. - Một cung nữ bê khây quà đến đứng bên cạnh lão lão. - Đây là sâm quý và bài thuốc tốt cho sức khỏe. Mong thái hậu không chê. - Được rồi. Ta hiểu tấm lòng của ngươi. Lão lão xưa nay nổi danh là thần y có tiếng của Minh Ngọc. Bệnh tình hay tâm bệnh đều có thể chữa trị, lại còn là thần y có tâm. Các loại thuốc nào cũng có thể chế ra. Ai ai cũng phải kính nể.
Lão lão bật cười vừa ngồi xuống. Một tốp nữ cung đi vào, chính giữa nữ nhi ôm đàn uyển chuyển nhẹ nhàng kính chào mọi người. Gương mặt vừa ngước lên, mọi người ai nấy đều trầm trộ khen ngợi, nhan sắc nghiêng nước nghiêng thành, mới nhìn đã động lòng lồng người. Đến cả hoàng thượng với những ly rượu cũng say mê nhìn nàng.
Mọi người bàn tán xì xào, rồi cũng im lặng lại chờ màn trình diễn của y. Các cung nữ bên cạnh xếp thành vòng tròn, tiên nữ đứng giữa ngồi xuống với cây đàn, những ngón tay thon thả vừa gãy lên vài tiếng, không gian dường như thay đổi hẳn. Từ một hoàng cung nguy nga đã trở thành chốn thiên cung ở tiên giới khó ai cầm lòng được.
Nam nhân trong điện hầu hết đều say mê trước tài nghệ của nàng. Thiên Khải không những không say mê mà còn thích thú ngắm nhìn dung nhan đang mãi mê gãy đàn kia.
- Cô ta... giống Tiểu Hy.
Duy chỉ có Thiên Uy nãy giờ nhắm nghiền mắt không quan tâm đến tiên nữ mà mọi người đang tấm tắc khen ngợi kia. Tính sẽ đi về nhưng khi vừa mở mắt,hình ảnh người con gái xuất hiện trước mặt đã làm hắn như đứng hình, như tim ngừng đập, như vừa được sống lại.
Người trước mặt là người ban nãy, người ban nãy là người năm xưa. Cuối cùng nàng cũng xuất hiện. Tiểu Hy của Hướng Ngọc chính là cung nữ kia.
- Thiên Uy... con cuối cùng cũng đến rồi. Lão bà này cứ ngỡ đợi lão bà này chết mới thấy được mặt con. Nào ngồi vào vị trí của mình đi. Không cần làm lễ đâu. - Từ nhỏ cho đến lớn thái hậu đã hết mực thương yêu hắn. Lúc hắn bị giữ đi làm con tin trong lòng đau buồn nhưng không nói ra. Đến khi trở về lại mắc phải bệnh thân tâm không thể cất tiếng nói chuyện, bà lại đau xót hơn nên luôn dành những yêu thương cho hoàng tử này.
Mặc dù thái hậu nói như vậy nhưng Thiên Uy vẫn cúi đầu làm lễ chúc mừng người tuyệt nhiên không mở lời nào làm mọi người im lặng chăm chú, không gian trùng xuống. Hoàng hậu ngồi bên cạnh cũng lo lắng thở dài nhìn đứa con trai này.
- Được rồi. Ta nhận lấy lời chúc mừng này của con. Miễn lễ. - Thái hậu cười vui vẻ mọi người cũng trở lại bình thường như đầu.
Thiên Uy vừa ngồi xuống chưa kịp nhìn vào bàn ăn thì lão lão với bộ đồ trắng như vị tiên đi đến cúi đầu chào thái hậu.
- Lão lão từ lâu đã không xuất hiện. Nay ngày mừng thọ của ta, ngươi đến chúc mừng, ta cảm thấy hôm nay thật sự là ngày tốt.
Lão lão cười nhẹ, cũng đã mười mấy năm đi xa không trở về, mọi thứ vẫn như vậy.
- Vâng thái hậu. Nhiều năm trở về. Mọi thứ vẫn không thay đổi. Chỉ có tất cả công chúa hoàng tử nơi này đều trưởng thành cả, hoàng thượng, hoàng hậu ngày càng hạnh phúc, thái hậu cũng vui hẳn lên, mừng thọ thái hậu,thần chúc người mãi mãi như vầy, tâm tình tốt,sức khỏe dồi dào, tâm nguyện như ý. - Một cung nữ bê khây quà đến đứng bên cạnh lão lão. - Đây là sâm quý và bài thuốc tốt cho sức khỏe. Mong thái hậu không chê. - Được rồi. Ta hiểu tấm lòng của ngươi. Lão lão xưa nay nổi danh là thần y có tiếng của Minh Ngọc. Bệnh tình hay tâm bệnh đều có thể chữa trị, lại còn là thần y có tâm. Các loại thuốc nào cũng có thể chế ra. Ai ai cũng phải kính nể.
Lão lão bật cười vừa ngồi xuống. Một tốp nữ cung đi vào, chính giữa nữ nhi ôm đàn uyển chuyển nhẹ nhàng kính chào mọi người. Gương mặt vừa ngước lên, mọi người ai nấy đều trầm trộ khen ngợi, nhan sắc nghiêng nước nghiêng thành, mới nhìn đã động lòng lồng người. Đến cả hoàng thượng với những ly rượu cũng say mê nhìn nàng.
Mọi người bàn tán xì xào, rồi cũng im lặng lại chờ màn trình diễn của y. Các cung nữ bên cạnh xếp thành vòng tròn, tiên nữ đứng giữa ngồi xuống với cây đàn, những ngón tay thon thả vừa gãy lên vài tiếng, không gian dường như thay đổi hẳn. Từ một hoàng cung nguy nga đã trở thành chốn thiên cung ở tiên giới khó ai cầm lòng được.
Nam nhân trong điện hầu hết đều say mê trước tài nghệ của nàng. Thiên Khải không những không say mê mà còn thích thú ngắm nhìn dung nhan đang mãi mê gãy đàn kia.
- Cô ta... giống Tiểu Hy.
Duy chỉ có Thiên Uy nãy giờ nhắm nghiền mắt không quan tâm đến tiên nữ mà mọi người đang tấm tắc khen ngợi kia. Tính sẽ đi về nhưng khi vừa mở mắt,hình ảnh người con gái xuất hiện trước mặt đã làm hắn như đứng hình, như tim ngừng đập, như vừa được sống lại.
Người trước mặt là người ban nãy, người ban nãy là người năm xưa. Cuối cùng nàng cũng xuất hiện. Tiểu Hy của Hướng Ngọc chính là cung nữ kia.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.