Chương 19: Trở về
Lục Hạ Lam
27/11/2017
Chương 19: Trở về.
Nhược Hy vừa quay mặt lại đã thấy Thiên Khải đứng vòng tay ra sau lưng nhìn mình đăm chiêu. Nàng cảm giác không lành liền tìm cớ bỏ đi thì bị anh bắt lấy.
Vừa đưa sát người, cánh tay trắng nõn kia đã khiến cho anh biết đây hoàn toàn là nữ nhi. Một nhan sắc chớm nở tuyệt đẹp đến động lòng. Ít mấy ai có thể làm lòng anh liêu xiêu đến vậy.
- Ngươi đang muốn làm gì ở hoàng cung này?
- Tiểu nô...tiểu nô... - Nàng không biết làm gì liền đảo mắt xung quanh tìm kiếm sự trợ giúp thì bắt gặp A Phủ - thị vệ của Thiên Uy đang trốn sau gốc cây ra dấu im lặng với mình. Trong lòng ngày một lo sợ,chắc hẳn đây là kẻ không nên dính dáng vào. - Nô tì chỉ là vừa mới chuyển vào hoàng cung, nên có chút bỡ ngỡ, nô tì xin cáo lui. Đã làm phiền đến người.
Thiên Khải vẫn mãi mê ngắm dung nhan của nàng mà quên mất tay của mình ngày một xiết chặt lại.
- Người có thể buông tay tiểu nô ra được không ạ?
Thiên Khải ngỡ ngàng buông nhẹ tay nàng ra làm đôi tay ửng hồng kia cứ làm anh có chút bối rối.
- Ngươi là người của hoàng hậu?
Nhược Hy mồ hôi đầm đìa không biết trả lời ra sao. A Phủ ở gần đó thấy tình hình không mấy tốt liền chạy về tẩm cung tìm Thiên Uy đến cứu mạng nhỏ kia.
- Sao lại không trả lời ta? - Thiên Khải hằng giọng đợi câu trả lời của nàng.
- Nô thần...nô thần thật ra... Thật ra....- Nhược Hy gượng cười liền đánh trống lảng.- Đã tối như vậy, người không trở về tẩm cung nghĩ ngơi còn đi dạo sao? Mai là lễ tình nhân, chắc hoàng cung Minh Ngọc này rất bận rộn, vậy để nô thần đi dọn dẹp trang trí để đón lễ ngày mai.
Nhược Hy chưa hết lời đã chạy mấy bước, Thiên Khải lập tức bắt lấy nàng lần nữa kéo đi về phía tẩm cung của mình.
Giữa chốn rộng vắng này, a hoàn lẫn thị vệ đều đi đâu cả chỉ còn hai người với bóng dáng dưới ánh trăng riu rọi nhẹ nhàng. Nhành hoa lê cũng xào xạc theo gió bay qua. Tóc nàng khẽ tung phới theo chiều, Thiên Khải chu đáo vén tóc qua bên cho Nhược Hy.
Hai má nàng ửng lên khi đối diện khuôn mặt tuấn tú của anh, tim dường như loạn xạ hẳn lên.
Thiên Khải nhếch môi nhìn nàng đang ngẩn người ở đó. Khẽ đến bên tai thì thầm.
- Hay ngươi ở đây dọn dẹp trang tria tẩm cung này cho ta đi.
Nhược Hy giật mình đi lùi về mấy bước không dám mở lời. Thiên Khải càng tiến đến nhìn vào nàng.
- Chẳng phải ngươi tìm nơi dọn dẹp ư? Tẩm cung của ta chẳng có ai cả. Ta đang rất cần ngươi đấy.
- Không.... - Nàng lí nhí đáp trả.
- Hả? - Anh đi đến sát mặt nàng hỏi gằng lại khiến nàng sợ hãi. Trong cung này, mấy ai không biết làm phật ý của đại hoàng tử Minh Ngọc này thì khó tồn tại đến thế nào. - Ngươi có biết trong cung, người khác ít mấy ai làm phật lòng ta không?
- Chuyện này....-Nhược Hy cảm thấy khó thở đến tột độ, cố gắng giữ bình tĩnh lựa lời mà thoát khỏi nơi này. Giá mà lúc này A Phủ chạy đến dắt mình về.
Đang cầu trời khẩn đất thì từ xa tiếng nói lạnh lẽo quen thuộc vang lên làm lòng nàng chùng xuống mừng rỡ.
- A Hoan... Mau trở về đây.
Thiên Khải nhíu mày quay sang, nét mặt khá ngạc nhiên khi thấy Thiên Uy đi đến. Đã vậy người con gái này lại là người của hắn ta.
Thiên Uy đi đến đan tay vào Nhược Hy như thể không phải giữa thân phận chủ - tớ mà là vợ - chồng. Một người chồng đến bảo vệ vợ mình.
- Ta bảo muội không được đi lung tung cơ mà. -Ánh mắt sao vẫn lạnh tanh nhưng giọng nói hắn ngày càng ấm áp. - Chúng ta trở về thôi.
- Thiên Uy.... - Nhược Hy thân mật gọi, trong lòng ngày càng vui vẻ.
A Phủ bên cạnh cũng lấy làm ngạc nhiên với thái độ của hoàng tử nhưng không dám lên tiếng.
Thiên Khải bên cạnh cười mỉa mai nhìn hắn và nàng.
- Thì ra là người của nhị hoàng tử Thiên Uy, xem ra ta lỡ đắc tội rồi.
Thiên Uy im lặng dường như không muốn trả lời quay lưng kéo nàng đi.
- Sau này đừng trở về đây nữa. - Thiên Khai ra lệnh với ánh mắt sắt nhọn. - Nơi này không phải của ngươi, cũng không có chỗ cho mẹ ngươi.
Bóng dáng Thiên Khải khuất, sự trầm luân của Thiên Uy như bộc phát, không phải ở hành động mà là ánh mắt đau xót.
Nhược Hy như cảm thấy đau thắt thay hắn. Nơi này có chuyện gì xảy ra ư? Tại sao Thiên Uy lại như thế với mọi người. Những bông hoa lê trên nhành lặng lẽ rơi xuống giữa làn gió mùa thu này. Và Thiên Uy cũng lặng lẽ ngước nhìn trời.
Không biết vì trăng sáng mặt nước long lanh soi khuôn mặt hắn hay thật sự những giọt nước mắt ngấn lệ đang ở khóe mi không muốn rơi. Nhưng có sao thì trông thật đau khổ.
- Ta không quan tâm. Chỉ cần ta và mẫu hậu có thể ở bên cạnh nhau. - Llặng nhìn về phía trướcời nói như cứa vào tim gan hắn, khó lòng thốt ra.
A Phủ cũng đi theo Thiên Uy rãi bước bên cạnh trong đêm khuya tĩnh mịch về đất nước Hướng Ngọc. Trong đêm yên tĩnh, cả ba đều im lặng tiến về phía trước với mỗi người một suy nghĩ. Giữa thời tiết chớm thu này, chắc hẳn hoa trong vườn cũng đang khoe sắc để chuẩn bị lụi tàn với mùa đông trước đó.
Nhược Hy vừa quay mặt lại đã thấy Thiên Khải đứng vòng tay ra sau lưng nhìn mình đăm chiêu. Nàng cảm giác không lành liền tìm cớ bỏ đi thì bị anh bắt lấy.
Vừa đưa sát người, cánh tay trắng nõn kia đã khiến cho anh biết đây hoàn toàn là nữ nhi. Một nhan sắc chớm nở tuyệt đẹp đến động lòng. Ít mấy ai có thể làm lòng anh liêu xiêu đến vậy.
- Ngươi đang muốn làm gì ở hoàng cung này?
- Tiểu nô...tiểu nô... - Nàng không biết làm gì liền đảo mắt xung quanh tìm kiếm sự trợ giúp thì bắt gặp A Phủ - thị vệ của Thiên Uy đang trốn sau gốc cây ra dấu im lặng với mình. Trong lòng ngày một lo sợ,chắc hẳn đây là kẻ không nên dính dáng vào. - Nô tì chỉ là vừa mới chuyển vào hoàng cung, nên có chút bỡ ngỡ, nô tì xin cáo lui. Đã làm phiền đến người.
Thiên Khải vẫn mãi mê ngắm dung nhan của nàng mà quên mất tay của mình ngày một xiết chặt lại.
- Người có thể buông tay tiểu nô ra được không ạ?
Thiên Khải ngỡ ngàng buông nhẹ tay nàng ra làm đôi tay ửng hồng kia cứ làm anh có chút bối rối.
- Ngươi là người của hoàng hậu?
Nhược Hy mồ hôi đầm đìa không biết trả lời ra sao. A Phủ ở gần đó thấy tình hình không mấy tốt liền chạy về tẩm cung tìm Thiên Uy đến cứu mạng nhỏ kia.
- Sao lại không trả lời ta? - Thiên Khải hằng giọng đợi câu trả lời của nàng.
- Nô thần...nô thần thật ra... Thật ra....- Nhược Hy gượng cười liền đánh trống lảng.- Đã tối như vậy, người không trở về tẩm cung nghĩ ngơi còn đi dạo sao? Mai là lễ tình nhân, chắc hoàng cung Minh Ngọc này rất bận rộn, vậy để nô thần đi dọn dẹp trang trí để đón lễ ngày mai.
Nhược Hy chưa hết lời đã chạy mấy bước, Thiên Khải lập tức bắt lấy nàng lần nữa kéo đi về phía tẩm cung của mình.
Giữa chốn rộng vắng này, a hoàn lẫn thị vệ đều đi đâu cả chỉ còn hai người với bóng dáng dưới ánh trăng riu rọi nhẹ nhàng. Nhành hoa lê cũng xào xạc theo gió bay qua. Tóc nàng khẽ tung phới theo chiều, Thiên Khải chu đáo vén tóc qua bên cho Nhược Hy.
Hai má nàng ửng lên khi đối diện khuôn mặt tuấn tú của anh, tim dường như loạn xạ hẳn lên.
Thiên Khải nhếch môi nhìn nàng đang ngẩn người ở đó. Khẽ đến bên tai thì thầm.
- Hay ngươi ở đây dọn dẹp trang tria tẩm cung này cho ta đi.
Nhược Hy giật mình đi lùi về mấy bước không dám mở lời. Thiên Khải càng tiến đến nhìn vào nàng.
- Chẳng phải ngươi tìm nơi dọn dẹp ư? Tẩm cung của ta chẳng có ai cả. Ta đang rất cần ngươi đấy.
- Không.... - Nàng lí nhí đáp trả.
- Hả? - Anh đi đến sát mặt nàng hỏi gằng lại khiến nàng sợ hãi. Trong cung này, mấy ai không biết làm phật ý của đại hoàng tử Minh Ngọc này thì khó tồn tại đến thế nào. - Ngươi có biết trong cung, người khác ít mấy ai làm phật lòng ta không?
- Chuyện này....-Nhược Hy cảm thấy khó thở đến tột độ, cố gắng giữ bình tĩnh lựa lời mà thoát khỏi nơi này. Giá mà lúc này A Phủ chạy đến dắt mình về.
Đang cầu trời khẩn đất thì từ xa tiếng nói lạnh lẽo quen thuộc vang lên làm lòng nàng chùng xuống mừng rỡ.
- A Hoan... Mau trở về đây.
Thiên Khải nhíu mày quay sang, nét mặt khá ngạc nhiên khi thấy Thiên Uy đi đến. Đã vậy người con gái này lại là người của hắn ta.
Thiên Uy đi đến đan tay vào Nhược Hy như thể không phải giữa thân phận chủ - tớ mà là vợ - chồng. Một người chồng đến bảo vệ vợ mình.
- Ta bảo muội không được đi lung tung cơ mà. -Ánh mắt sao vẫn lạnh tanh nhưng giọng nói hắn ngày càng ấm áp. - Chúng ta trở về thôi.
- Thiên Uy.... - Nhược Hy thân mật gọi, trong lòng ngày càng vui vẻ.
A Phủ bên cạnh cũng lấy làm ngạc nhiên với thái độ của hoàng tử nhưng không dám lên tiếng.
Thiên Khải bên cạnh cười mỉa mai nhìn hắn và nàng.
- Thì ra là người của nhị hoàng tử Thiên Uy, xem ra ta lỡ đắc tội rồi.
Thiên Uy im lặng dường như không muốn trả lời quay lưng kéo nàng đi.
- Sau này đừng trở về đây nữa. - Thiên Khai ra lệnh với ánh mắt sắt nhọn. - Nơi này không phải của ngươi, cũng không có chỗ cho mẹ ngươi.
Bóng dáng Thiên Khải khuất, sự trầm luân của Thiên Uy như bộc phát, không phải ở hành động mà là ánh mắt đau xót.
Nhược Hy như cảm thấy đau thắt thay hắn. Nơi này có chuyện gì xảy ra ư? Tại sao Thiên Uy lại như thế với mọi người. Những bông hoa lê trên nhành lặng lẽ rơi xuống giữa làn gió mùa thu này. Và Thiên Uy cũng lặng lẽ ngước nhìn trời.
Không biết vì trăng sáng mặt nước long lanh soi khuôn mặt hắn hay thật sự những giọt nước mắt ngấn lệ đang ở khóe mi không muốn rơi. Nhưng có sao thì trông thật đau khổ.
- Ta không quan tâm. Chỉ cần ta và mẫu hậu có thể ở bên cạnh nhau. - Llặng nhìn về phía trướcời nói như cứa vào tim gan hắn, khó lòng thốt ra.
A Phủ cũng đi theo Thiên Uy rãi bước bên cạnh trong đêm khuya tĩnh mịch về đất nước Hướng Ngọc. Trong đêm yên tĩnh, cả ba đều im lặng tiến về phía trước với mỗi người một suy nghĩ. Giữa thời tiết chớm thu này, chắc hẳn hoa trong vườn cũng đang khoe sắc để chuẩn bị lụi tàn với mùa đông trước đó.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.