Chương 53
Diệp Tích Ngữ
09/08/2021
Mặc dù cô và Sở Trú đã chính thức hẹn hò với nhau nhưng Lương Dược cảm thấy mối quan hệ của họ không có nhiều thay đổi, nó cũng không khác gì so với trước đây lắm nên không gây cảm giác khó chịu gì cả, cứ như là chuyển từ giai đoạn tiếp xúc và thích ứng lẫn nhau đến giai đoạn yêu thương cuồng nhiệt vậy.
Nếu miễn cưỡng tìm chỗ khác đi, thì đó chính là cô đã nói rõ tâm tư của mình và hứa sẽ ở bên anh suốt đời suốt kiếp.
Ngày mai cô có tiết học ở trường Nhất Trung, Sở Trú cũng không muốn quấn quýt lấy cô quá lâu, hai người xem xong pháo hoa thì anh đưa cô về nhà và dặn dò cô ngày mai đừng đến trễ.
Lương Dược gật đầu và chào tạm biệt anh, cô về nhà tắm rửa, tâm trạng của cô vẫn rất bình thản, nhưng trái lại là Lương Văn vẫn không ngừng lăng xăng ở bên cạnh hỏi: "Chị và anh rể tiến triển thế nào rồi?”
Lương Dược ngáp một cái: “Em cũng đã gọi cậu ta là anh rể rồi thì còn thế nào nữa đây.”
Lương Văn hưng phấn reo lên: "Hai người hẹn hò với nhau thật sao?”
"Ừ."
"Chúc mừng chị!"
“… Cảm ơn em.” Lương Dược không biết tại sao cô ấy lại hưng phấn đến thế, đồng thời cũng cảm thấy sự bình tĩnh của mình có hơi kỳ lạ.
Đúng vậy, cô đã không còn độc thân nữa rồi, sao cô lại không cảm thấy có gì khác thường vậy nhỉ? Nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng cô chỉ có thể đưa ra được một lời giải thích, đó là vì đối phương là Sở Trú.
Cô cũng không biết là bắt đầu từ bao giờ mà cô đã tự mình định nghĩa anh là bạn trai của mình rồi.
Chấp nhận lời hẹn hò với anh cũng là chuyện rất đỗi tự nhiên.
Dù sao ngoài anh ra, cô cũng không thể nghĩ ra ai khác có thể làm bạn trai của mình.
Giống như là thật sự không có lựa chọn nào khác vậy.
Buổi tối Lương Viễn Quốc mới về đến nhà, ông nghe tin Lương Dược được nhận vào làm học sinh trao đổi của trường Nhất Trung thì cười tít cả mắt, ông còn đặt mua về nhà nửa cân tôm hùm đất sốt cay trên phần mềm giao hàng để ăn mừng cho cô.
Lương Dược và Lương Văn ăn đến tối muộn mới ngủ, ngày hôm sau cả hai đều dậy trễ, bọn họ vội vội vàng vàng thay quần áo rồi chạy đến trường Nhất Trung. Lương Dược nhìn điện thoại thì phát hiện có hai cuộc gọi nhỡ, đều là của Sở Trú. Anh còn gửi tin nhắn WeChat cho cô, đều là hỏi cô sao vẫn chưa đến trường.
Lương Dược vừa gọi taxi vừa trả lời: "Em không cẩn thận dậy trễ rồi, bây giờ đang dồn hết tốc lực để chạy đến nè.”
Hai phút sau, Sở Trú nhắn lại: "Đừng gấp, em nhớ chú ý an toàn đấy."
Lương Dược lướt nhanh trên bàn phím di động: "Ừ ừ, anh đến chưa, xem danh sách xếp lớp chưa? Em bị xếp vào lớp nào vậy?”
Lúc này Sở Trú đang đứng trước bảng thông báo nhìn danh sách xếp lớp trong trường, phải mất một lúc rất lâu anh mới tìm được tên của Lương Dược ở lớp 19.
Cô là người cuối cùng trong lớp cuối cùng.
Sở Trú nhìn chằm chằm hồi lâu, rồi anh cúi đầu xuống và soạn tin nhắn trả lời từng từ, từng chữ rõ ràng cho cô: “Em trực tiếp vào lớp 1 là được rồi.”
Tin nhắn vừa gửi đi không bao lâu thì đã nghe thấy có người cười và gọi tên anh: “Đây không phải là anh rể sao, thật là đúng lúc!”
Sở Trú ngẩng đầu lên thì nhìn thấy Lâm Hàn Hi đứng cách đó không xa, hai tay cậu ta đút vào túi quần, mái tóc bạch kim khá bắt mắt, nhìn dáng vẻ thật là cà lơ phất phơ mà!
“Cậu cũng vào trường này à?” Sở Trú nhướng mày, anh nhớ rất rõ Lâm Hàn Hi không hề đủ điểm.
"Tôi bỏ ra ít tiền thì sẽ dễ dàng vào được lớp 1 thôi." Lâm Hàn Hi đắc ý cười lớn, cậu ta hất cằm lên và chỉ vào danh sách xếp lớp: “Đây gọi là uy lực của đồng tiền!"
Sở Trú nhìn sang, quả nhiên là nhìn thấy tên của Lâm Hàn Hi ở lớp 1.
Sở Trú im lặng một lúc, sau đó xoay người rời đi.
Lâm Hàn Hi nói: "Này, cậu đi đâu vậy?"
Sở Trú trả lời: "Tìm hiệu trưởng."
Sở Trú lại đến phòng hiệu trưởng, vừa hay anh tình cờ thấy Thẩm Thần từ phòng hiệu trưởng đi ra.
Cả hai từng là thiên tài không đội trời chung của trường Nhất Trung, đúng là ra ngõ hẹp gặp phải kẻ thù mà!
Sở Trú hơi dừng lại, mặc dù có nghe nói Thẩm Thần đã đỗ kỳ thi trao đổi học sinh nên chuyển từ trường Cửu Trung về đây, nhưng anh cũng không ngờ lại gặp cậu ta sớm như vậy.
Thẩm Thần cũng nhìn thấy anh, cậu ta thoải mái mở miệng chào hỏi và lờ phờ cười nói: "Ui, sao anh còn ở đây, tôi còn tưởng anh đã tốt nghiệp rồi chứ.”
Sở Trú điềm đạm trả lời: "Bây giờ đến cả năm học mà cậu cũng không tính ra sao, học đệ.”
Thẩm Thần thu lại nụ cười, Sở Trú cũng không bất ngờ, hai người nhìn nhau hai giây rồi lạnh lùng bước qua nhau mà chẳng thể hiện biểu cảm gì vui vẻ với người kia.
Cửa phòng hiệu trưởng mở ra, Sở Trú trực tiếp đi vào, anh nhìn thấy hiệu đang ngồi trên ghế bập bênh, trông có vẻ là đang rất tức giận.
“Hiệu trưởng.” Sở Trú gõ cửa.
"Em tới đúng lúc lắm, tôi nói cho em biết, bây giờ Thẩm Thần càng lúc càng không ra thể thống gì nữa rồi!”
Hiệu trưởng vừa nhìn thấy anh thì lập tức cáu kỉnh lên và phàn nàn: “Trưởng Cửu Trung thật sự đã dạy hư em ấy rồi, em ấy vậy mà cũng yêu đương, em biết vừa rồi em ấy tìm tôi để làm gì không? Em ấy đe dọa tôi, bắt tôi phải cho cô người yêu của em ấy vào học lớp chọn, thật là quá đáng mà!”
Hiệu trưởng tức giận đập bàn một cái, càng nói càng giận, sau đó ông cố gắng bình tĩnh lại và ôn hòa hỏi Sở Trú: “Đúng rồi, em tìm tôi có chuyện gì?”
"..."
Sở Trú bình tĩnh nói: "Em muốn thầy chuyển Lương Dược vào lớp chọn.”
"..."
Hiệu trưởng run rẩy chỉ tay vào anh: “Em cũng cố ý tới chọc giận thầy sao?”
"Không phải, em không có rảnh rỗi vậy.” Sở Trú cẩn thận nói tiếp: “Em đang xin thầy một cách cực kỳ nghiêm túc.”
Thầy hiệu trưởng tức giận đến mức buột miệng nói: "Nữ sinh trường Cửu Trung rốt cuộc có chỗ nào tốt hả? Mê hoặc hết hai đứa học trò của tôi thành ra thế này đây, nữ sinh trường Nhất Trung của chúng ta không tốt sao?”
Sở Trú im lặng, anh không biết nên trả lời như thế nào.
Sau khi hiệu trưởng tỉnh táo lại, ông biết mình vừa nói cái gì thì thật sự muốn tát cho bản thân hai cái, ông ta xấu hổ ho một tiếng: “Dù sao tôi cũng không thể đồng ý được, em mau về đi.”
Sở Trú chậm rãi nói: "Em vừa nhìn thấy Lâm Hàn Hi."
Cả người hiệu trưởng cứng đờ.
Sở Trú nhẹ nhàng nói tiếp: “Thành tích của cậu ta vốn dĩ là không thể đậu được vào trường này, vậy tại sao cậu ta có thể vào đây học được, hơn nữa còn vào được lớp một?”
Tất nhiên là do nhà họ Lâm giàu có và quyền lực đến mức nhà trường không thể làm phật lòng được!
Lời nói của thầy hiệu trưởng bị nghẹn ở nơi lồng ngực, ông ta nhìn chằm chằm Sở Trú một lúc lâu rồi nghiến răng nghiến lợi nói: “Được rồi! Tôi sẽ cho hai em học cùng một lớp, em mau biến đi cho tôi!”
“Cảm ơn thầy hiệu trưởng.” Sở Trú vui vẻ rời đi.
Lương Dược không biết chuyện xảy ra giữa anh và thầy hiệu trưởng, nên cô hào hứng bước vào lớp một, các bạn học đều đã biết cô muốn vào trường Nhất Trung, bọn họ nhìn thấy cô thì ai nấy cũng đều phấn khích vỗ tay chào đón, Tiểu Béo đặc biệt kích động: “Chị Dược, không ngờ em lại có thể gặp lại chị, yêu chị quá đi mất!”
Cả lớp cười đến rớt cả hàm luôn rồi.
Đây là lần đầu tiên chị em Lương Văn và Lương Dược xuất hiện cùng lúc trước mặt bọn họ, cả hai người đều mặc đồng phục học sinh và để kiểu tóc gần giống nhau, dáng dấp của họ cũng y hệt nhau như đúc, quả thật là công kích sắc đẹp gấp đôi mà!
Sinh đôi đã hiếm, mà cả hai đều xinh xắn đáng yêu như thế này thì lại càng hiếm hơn. Quả đúng là hiếm có khó tìm mà!
Trình Nhất Phàm cực kỳ ngỡ ngàng và không thể phân biệt được ai là ai, vì vậy ông ấy đã sắp xếp hai người họ vào cùng một bàn để thuận tiện và bớt gây phiền hà.
Ngày đầu tiên sau khi hai chị em ngồi cùng một bàn đã thu hút sự chú ý của rất nhiều người xung quanh, thậm chí những bạn học ở lớp khác cũng chạy đến tìm hiểu và dùng điện thoại di động để chụp ảnh bọn họ, chuyện đó khiến hai chị em càng lúc càng nổi tiếng.
Trước đây Lương Văn là một nữ thần, bây giờ lại có thêm một Lương Dược giống hệt cô ấy nữa, điều này đã khuấy động trái tim rực lửa của vô số trạch nam, chỉ trong vòng chưa đầy một tuần, Lương Dược đã nhận được hơn chục bức thư tình, khiến cho sắc mặt của người nào đó càng lúc càng trở nên khó coi.
Đến tuần thứ hai, Sở Trú lấy cớ phụ đạo cho bạn mới nên đã tàn nhẫn tách hai chị em song sinh ra, anh bắt cô chị gái sang ngồi cùng bàn với mình, Lâm Hàn Hi cũng không cam tâm bị lép vế nên cũng viện lý do muốn học phụ đạo và kéo cô em gái sang ngồi cùng mình, hòa bình trong lớp tạm thời được lập lại.
Khi tin đồn tan biến, mấy kẻ hóng hớt trong trường cũng dần dần biết được rằng người ít nói và mong manh là cô em tên Lương Văn, còn người lật đổ Tưởng Hương Sương và có kỹ năng đánh đấm siêu đỉnh là cô chị tên Lương Dược.
Vả lại cô gái mà Sở Trú thích và cũng thường xuyên ở bên cạnh Sở Trú hầu như luôn là Lương Dược!
Lương Dược lại ngồi bên cạnh Sở Trú, đằng sau là Triệu Ức Hào và Tào Bác, cảm giác vẫn như trước đây không có gì thay đổi, ngoại trừ việc bên trái có thêm Lâm Hàn Hi và Lương Văn.
Lương Dược thống nhất với Sở Trú về một số thỏa thuận tạm thời giữa họ, dù sao yêu đương sớm khi còn ngồi trên ghế nhà trường vẫn là điều không đúng, nếu bọn họ làm quá trắng trợn ở trường và bị phát hiện thì sẽ có rắc rối to.
Sở Trú gật đầu không có ý kiến, sau đó anh ung dung gửi cho cô tấm ảnh chụp cái bánh kem hồi sáng, một mình anh giảng bài cho cô giữa giờ học, sau khi tan học thì đưa cô về nhà bằng xe đạp điện.
Thật sự là họ không hề có chút công khai trắng trợn nào luôn!
Lương Dược thật ra cũng không cảm thấy gì cả, bọn họ không thân mật, cũng chẳng ôm ấp, rõ ràng chỉ là những người bạn học cùng lớp bình thường mà thôi.
Buổi sáng trong tiết tự học, cô vừa duyên dáng ăn chiếc bánh kem do đầu bếp riêng của gia đình Sở Trú làm, vừa yên tâm thoải mái suy nghĩ.
Sau khi ăn xong thì khóe môi của cô bị dính một ít kem.
Sở Trú ở bên cạnh thấy vậy liền lấy khăn giấy ra lau miệng cho cô: “Đừng nhúc nhích."
“Ừm.” Lương Dược ngoan ngoãn để anh lau, cô lại còn chủ động nghiêng đầu sang.
Triệu Ức Hào ở phía sau thật sự không chịu nổi nữa, cậu ta tức giận ném sách: "Hai người chú ý một chút có được không? Ở đây vẫn là trong lớp học, là lớp học đó thưa đại ca!"
"Bọn tôi thế này là vô cùng bình thường mà.” Lương Dược quay đầu lại: “Rõ ràng là bạn cùng bàn giúp đỡ lẫn nhau thôi."
“Bạn học nào mà lau miệng giúp cậu?” Triệu Ức Hào bực bội nói: “Cậu đã từng thấy Tào Bác lau miệng cho tôi chưa?”
Lương Dược: "Có thể là do tình bạn giữa hai người chưa đủ thân thiết."
Triệu Ức Hào tức giận đến nôn ra máu, cậu ta thấy cô không có chút ăn năn liền nghiến răng nghiến lợi nói: "Tình bạn thân thiết cái mốc xì! Cậu có biết quan hệ giữa cậu và Sở Trú đã bại lộ từ lâu rồi không, còn được phát sóng trực tiếp mỗi ngày ở trên trang diễn đàn của trường nữa kìa!"
“Sao có thể chứ?” Lương Dược không tin.
Triệu Ức Hào cầm điện thoại mở trang web diễn đàn của trường cho cô xem: “Cậu tự xem đi."
Vừa nhìn vào điện thoại thì lập tức tiêu đề nổi bật đã đập vào mắt Lương Dược: “Lật tẩy những chuyện giữa cao thủ học tập trường chúng ta và trùm trường Cửu Trung.”
"..."
Lương Dược chỉ nhìn lướt qua rồi lập tức quay sang bên cạnh, cô nhìn vào điện thoại di động và nhanh chóng tìm thấy các bài post, cô lật từng trang một, đúng là phát sóng trực tiếp cuộc sống hàng ngày của bọn họ.
Lầu 1: “Chiếm hàng ghế đầu, ngồi đợi hóng hớt.”
Lầu 2: “Lẽ nào trùm trường Cửu Trung là Lương Dược? Chắc chắn là cậu ta rồi! Vừa nghe tên của cậu ta là tôi đã thấy rất quen rồi, cậu ta chính xác là nữ đầu gấu tiếng tăm lừng lẫy ở trường Cửu Trung đấy! Nghe nói cậu ta một mình choảng nhau với bọn xã hội đen rồi được tôn lên làm chị đại đấy!”
Lầu 3: “Chính là cậu ta, là chị gái của Lương Văn, cậu ta giỏi vãi, câu được cả học thần của chúng ta luôn mà. Có một lần tan học tôi tình cờ gặp hai người họ, Sở Trú chạy xe đạp điện đèo cậu ta, tôi lén theo sau nhưng hai người họ không hề hay biết, tôi học ở trường Trung Nhất hai năm rồi nhưng chưa bao giờ thấy Sở Trú cười, thế mà cậu ta lại cười với Lương Dược đấy!”
Lầu 4: “Đúng, đúng, mấy cậu không biết đâu, tôi và Sở Trú học cùng lớp, ngày nào tôi cũng thấy cậu ta giảng bài cho Lương Dược, tôi cảm thấy cậu ta bị tráo đổi linh hồn rồi vì cậu ta quá ư là kiên nhẫn luôn. Hơn nữa Lương Dược còn siêu nhõng nhẽo, chỉ cần dỗ dành cậu ta một câu thôi thì tôi nghĩ cậu ta có thể giảng đi giảng lại bài đó tận mười lần luôn đấy!”
Lầu 5: “Đây là phiên bản hiện đại của Đường Tăng và Bạch Cốt Tinh trong Tây Du Ký à?”
Lầu 6: “Ha ha, nếu lấy ví dụ đầy tượng hình và mang ý nghĩa tâm linh thì Sở Trú thật sự đã bị Lương Dược ăn thịt đến chết rồi.”
Lương Dược: "..."
Mấy người này thật sự quá xem thường cao thủ học tập của bọn họ rồi, một khi Sở Trú đã muốn quấy rối thì ngay cả Bạch Cốt Tinh cũng không thể ăn thịt cậu ta được đâu. Lương Dược thoát khỏi những bài post này thì cô lại nhìn thấy rất nhiều fanfic viết về cô và Sở Trú.
[Sở Dược] "Em là thuốc của anh."
[Sở Dược] "Khi cao thủ học tập yêu lưu manh trường học."
[Sở Dược] "Câu chuyện tình yêu của trường Cửu Trung và trường Nhất Trung.”
...
Học sinh trường Nhất Trung nhàn rỗi đến vậy à?
Lương Dược không nói nên lời, cô không ngừng vuốt tay kéo xuống, không biết đã nhìn thấy gì mà ngón tay cô đột nhiên dừng lại, mí mắt nhảy lên, đây lại là một fanfic khác.
[Sở Dược] "Uống thuốc" (Trú bệnh kiều X Dược yêu tinh, ngược ít, cẩn thận trước khi đọc, chơi cầm tù, khẩu vị nặng, nhiều thịt, cao H)
"..."
Lương Dược dừng lại một lúc lâu ở cụm từ "cao H", sau đó nhìn dữ liệu bài post với gương mặt không chút biểu cảm.
Hai trăm năm mươi nghìn lượt truy cập, mười nghìn lượt yêu thích.
...
Đột nhiên rất muốn xem trong đây viết những gì?
Lương Dược nuốt nước bọt, ngón tay ngo ngoe muốn bấm vào.
“Nhìn cái gì vậy?” Giọng nói của Sở Trú đột nhiên vang lên.
“Không, không có gì!” Lương Dược sửng sốt, theo phản xạ có điều kiện mà che màn hình lại, nhưng đã quá muộn, Sở Trú đã nhìn thấy rồi, anh nhìn lướt qua mười dòng, cuối cùng vẫn nhìn chính xác hai chữ cuối cùng.
"Cao H?"
Nếu miễn cưỡng tìm chỗ khác đi, thì đó chính là cô đã nói rõ tâm tư của mình và hứa sẽ ở bên anh suốt đời suốt kiếp.
Ngày mai cô có tiết học ở trường Nhất Trung, Sở Trú cũng không muốn quấn quýt lấy cô quá lâu, hai người xem xong pháo hoa thì anh đưa cô về nhà và dặn dò cô ngày mai đừng đến trễ.
Lương Dược gật đầu và chào tạm biệt anh, cô về nhà tắm rửa, tâm trạng của cô vẫn rất bình thản, nhưng trái lại là Lương Văn vẫn không ngừng lăng xăng ở bên cạnh hỏi: "Chị và anh rể tiến triển thế nào rồi?”
Lương Dược ngáp một cái: “Em cũng đã gọi cậu ta là anh rể rồi thì còn thế nào nữa đây.”
Lương Văn hưng phấn reo lên: "Hai người hẹn hò với nhau thật sao?”
"Ừ."
"Chúc mừng chị!"
“… Cảm ơn em.” Lương Dược không biết tại sao cô ấy lại hưng phấn đến thế, đồng thời cũng cảm thấy sự bình tĩnh của mình có hơi kỳ lạ.
Đúng vậy, cô đã không còn độc thân nữa rồi, sao cô lại không cảm thấy có gì khác thường vậy nhỉ? Nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng cô chỉ có thể đưa ra được một lời giải thích, đó là vì đối phương là Sở Trú.
Cô cũng không biết là bắt đầu từ bao giờ mà cô đã tự mình định nghĩa anh là bạn trai của mình rồi.
Chấp nhận lời hẹn hò với anh cũng là chuyện rất đỗi tự nhiên.
Dù sao ngoài anh ra, cô cũng không thể nghĩ ra ai khác có thể làm bạn trai của mình.
Giống như là thật sự không có lựa chọn nào khác vậy.
Buổi tối Lương Viễn Quốc mới về đến nhà, ông nghe tin Lương Dược được nhận vào làm học sinh trao đổi của trường Nhất Trung thì cười tít cả mắt, ông còn đặt mua về nhà nửa cân tôm hùm đất sốt cay trên phần mềm giao hàng để ăn mừng cho cô.
Lương Dược và Lương Văn ăn đến tối muộn mới ngủ, ngày hôm sau cả hai đều dậy trễ, bọn họ vội vội vàng vàng thay quần áo rồi chạy đến trường Nhất Trung. Lương Dược nhìn điện thoại thì phát hiện có hai cuộc gọi nhỡ, đều là của Sở Trú. Anh còn gửi tin nhắn WeChat cho cô, đều là hỏi cô sao vẫn chưa đến trường.
Lương Dược vừa gọi taxi vừa trả lời: "Em không cẩn thận dậy trễ rồi, bây giờ đang dồn hết tốc lực để chạy đến nè.”
Hai phút sau, Sở Trú nhắn lại: "Đừng gấp, em nhớ chú ý an toàn đấy."
Lương Dược lướt nhanh trên bàn phím di động: "Ừ ừ, anh đến chưa, xem danh sách xếp lớp chưa? Em bị xếp vào lớp nào vậy?”
Lúc này Sở Trú đang đứng trước bảng thông báo nhìn danh sách xếp lớp trong trường, phải mất một lúc rất lâu anh mới tìm được tên của Lương Dược ở lớp 19.
Cô là người cuối cùng trong lớp cuối cùng.
Sở Trú nhìn chằm chằm hồi lâu, rồi anh cúi đầu xuống và soạn tin nhắn trả lời từng từ, từng chữ rõ ràng cho cô: “Em trực tiếp vào lớp 1 là được rồi.”
Tin nhắn vừa gửi đi không bao lâu thì đã nghe thấy có người cười và gọi tên anh: “Đây không phải là anh rể sao, thật là đúng lúc!”
Sở Trú ngẩng đầu lên thì nhìn thấy Lâm Hàn Hi đứng cách đó không xa, hai tay cậu ta đút vào túi quần, mái tóc bạch kim khá bắt mắt, nhìn dáng vẻ thật là cà lơ phất phơ mà!
“Cậu cũng vào trường này à?” Sở Trú nhướng mày, anh nhớ rất rõ Lâm Hàn Hi không hề đủ điểm.
"Tôi bỏ ra ít tiền thì sẽ dễ dàng vào được lớp 1 thôi." Lâm Hàn Hi đắc ý cười lớn, cậu ta hất cằm lên và chỉ vào danh sách xếp lớp: “Đây gọi là uy lực của đồng tiền!"
Sở Trú nhìn sang, quả nhiên là nhìn thấy tên của Lâm Hàn Hi ở lớp 1.
Sở Trú im lặng một lúc, sau đó xoay người rời đi.
Lâm Hàn Hi nói: "Này, cậu đi đâu vậy?"
Sở Trú trả lời: "Tìm hiệu trưởng."
Sở Trú lại đến phòng hiệu trưởng, vừa hay anh tình cờ thấy Thẩm Thần từ phòng hiệu trưởng đi ra.
Cả hai từng là thiên tài không đội trời chung của trường Nhất Trung, đúng là ra ngõ hẹp gặp phải kẻ thù mà!
Sở Trú hơi dừng lại, mặc dù có nghe nói Thẩm Thần đã đỗ kỳ thi trao đổi học sinh nên chuyển từ trường Cửu Trung về đây, nhưng anh cũng không ngờ lại gặp cậu ta sớm như vậy.
Thẩm Thần cũng nhìn thấy anh, cậu ta thoải mái mở miệng chào hỏi và lờ phờ cười nói: "Ui, sao anh còn ở đây, tôi còn tưởng anh đã tốt nghiệp rồi chứ.”
Sở Trú điềm đạm trả lời: "Bây giờ đến cả năm học mà cậu cũng không tính ra sao, học đệ.”
Thẩm Thần thu lại nụ cười, Sở Trú cũng không bất ngờ, hai người nhìn nhau hai giây rồi lạnh lùng bước qua nhau mà chẳng thể hiện biểu cảm gì vui vẻ với người kia.
Cửa phòng hiệu trưởng mở ra, Sở Trú trực tiếp đi vào, anh nhìn thấy hiệu đang ngồi trên ghế bập bênh, trông có vẻ là đang rất tức giận.
“Hiệu trưởng.” Sở Trú gõ cửa.
"Em tới đúng lúc lắm, tôi nói cho em biết, bây giờ Thẩm Thần càng lúc càng không ra thể thống gì nữa rồi!”
Hiệu trưởng vừa nhìn thấy anh thì lập tức cáu kỉnh lên và phàn nàn: “Trưởng Cửu Trung thật sự đã dạy hư em ấy rồi, em ấy vậy mà cũng yêu đương, em biết vừa rồi em ấy tìm tôi để làm gì không? Em ấy đe dọa tôi, bắt tôi phải cho cô người yêu của em ấy vào học lớp chọn, thật là quá đáng mà!”
Hiệu trưởng tức giận đập bàn một cái, càng nói càng giận, sau đó ông cố gắng bình tĩnh lại và ôn hòa hỏi Sở Trú: “Đúng rồi, em tìm tôi có chuyện gì?”
"..."
Sở Trú bình tĩnh nói: "Em muốn thầy chuyển Lương Dược vào lớp chọn.”
"..."
Hiệu trưởng run rẩy chỉ tay vào anh: “Em cũng cố ý tới chọc giận thầy sao?”
"Không phải, em không có rảnh rỗi vậy.” Sở Trú cẩn thận nói tiếp: “Em đang xin thầy một cách cực kỳ nghiêm túc.”
Thầy hiệu trưởng tức giận đến mức buột miệng nói: "Nữ sinh trường Cửu Trung rốt cuộc có chỗ nào tốt hả? Mê hoặc hết hai đứa học trò của tôi thành ra thế này đây, nữ sinh trường Nhất Trung của chúng ta không tốt sao?”
Sở Trú im lặng, anh không biết nên trả lời như thế nào.
Sau khi hiệu trưởng tỉnh táo lại, ông biết mình vừa nói cái gì thì thật sự muốn tát cho bản thân hai cái, ông ta xấu hổ ho một tiếng: “Dù sao tôi cũng không thể đồng ý được, em mau về đi.”
Sở Trú chậm rãi nói: "Em vừa nhìn thấy Lâm Hàn Hi."
Cả người hiệu trưởng cứng đờ.
Sở Trú nhẹ nhàng nói tiếp: “Thành tích của cậu ta vốn dĩ là không thể đậu được vào trường này, vậy tại sao cậu ta có thể vào đây học được, hơn nữa còn vào được lớp một?”
Tất nhiên là do nhà họ Lâm giàu có và quyền lực đến mức nhà trường không thể làm phật lòng được!
Lời nói của thầy hiệu trưởng bị nghẹn ở nơi lồng ngực, ông ta nhìn chằm chằm Sở Trú một lúc lâu rồi nghiến răng nghiến lợi nói: “Được rồi! Tôi sẽ cho hai em học cùng một lớp, em mau biến đi cho tôi!”
“Cảm ơn thầy hiệu trưởng.” Sở Trú vui vẻ rời đi.
Lương Dược không biết chuyện xảy ra giữa anh và thầy hiệu trưởng, nên cô hào hứng bước vào lớp một, các bạn học đều đã biết cô muốn vào trường Nhất Trung, bọn họ nhìn thấy cô thì ai nấy cũng đều phấn khích vỗ tay chào đón, Tiểu Béo đặc biệt kích động: “Chị Dược, không ngờ em lại có thể gặp lại chị, yêu chị quá đi mất!”
Cả lớp cười đến rớt cả hàm luôn rồi.
Đây là lần đầu tiên chị em Lương Văn và Lương Dược xuất hiện cùng lúc trước mặt bọn họ, cả hai người đều mặc đồng phục học sinh và để kiểu tóc gần giống nhau, dáng dấp của họ cũng y hệt nhau như đúc, quả thật là công kích sắc đẹp gấp đôi mà!
Sinh đôi đã hiếm, mà cả hai đều xinh xắn đáng yêu như thế này thì lại càng hiếm hơn. Quả đúng là hiếm có khó tìm mà!
Trình Nhất Phàm cực kỳ ngỡ ngàng và không thể phân biệt được ai là ai, vì vậy ông ấy đã sắp xếp hai người họ vào cùng một bàn để thuận tiện và bớt gây phiền hà.
Ngày đầu tiên sau khi hai chị em ngồi cùng một bàn đã thu hút sự chú ý của rất nhiều người xung quanh, thậm chí những bạn học ở lớp khác cũng chạy đến tìm hiểu và dùng điện thoại di động để chụp ảnh bọn họ, chuyện đó khiến hai chị em càng lúc càng nổi tiếng.
Trước đây Lương Văn là một nữ thần, bây giờ lại có thêm một Lương Dược giống hệt cô ấy nữa, điều này đã khuấy động trái tim rực lửa của vô số trạch nam, chỉ trong vòng chưa đầy một tuần, Lương Dược đã nhận được hơn chục bức thư tình, khiến cho sắc mặt của người nào đó càng lúc càng trở nên khó coi.
Đến tuần thứ hai, Sở Trú lấy cớ phụ đạo cho bạn mới nên đã tàn nhẫn tách hai chị em song sinh ra, anh bắt cô chị gái sang ngồi cùng bàn với mình, Lâm Hàn Hi cũng không cam tâm bị lép vế nên cũng viện lý do muốn học phụ đạo và kéo cô em gái sang ngồi cùng mình, hòa bình trong lớp tạm thời được lập lại.
Khi tin đồn tan biến, mấy kẻ hóng hớt trong trường cũng dần dần biết được rằng người ít nói và mong manh là cô em tên Lương Văn, còn người lật đổ Tưởng Hương Sương và có kỹ năng đánh đấm siêu đỉnh là cô chị tên Lương Dược.
Vả lại cô gái mà Sở Trú thích và cũng thường xuyên ở bên cạnh Sở Trú hầu như luôn là Lương Dược!
Lương Dược lại ngồi bên cạnh Sở Trú, đằng sau là Triệu Ức Hào và Tào Bác, cảm giác vẫn như trước đây không có gì thay đổi, ngoại trừ việc bên trái có thêm Lâm Hàn Hi và Lương Văn.
Lương Dược thống nhất với Sở Trú về một số thỏa thuận tạm thời giữa họ, dù sao yêu đương sớm khi còn ngồi trên ghế nhà trường vẫn là điều không đúng, nếu bọn họ làm quá trắng trợn ở trường và bị phát hiện thì sẽ có rắc rối to.
Sở Trú gật đầu không có ý kiến, sau đó anh ung dung gửi cho cô tấm ảnh chụp cái bánh kem hồi sáng, một mình anh giảng bài cho cô giữa giờ học, sau khi tan học thì đưa cô về nhà bằng xe đạp điện.
Thật sự là họ không hề có chút công khai trắng trợn nào luôn!
Lương Dược thật ra cũng không cảm thấy gì cả, bọn họ không thân mật, cũng chẳng ôm ấp, rõ ràng chỉ là những người bạn học cùng lớp bình thường mà thôi.
Buổi sáng trong tiết tự học, cô vừa duyên dáng ăn chiếc bánh kem do đầu bếp riêng của gia đình Sở Trú làm, vừa yên tâm thoải mái suy nghĩ.
Sau khi ăn xong thì khóe môi của cô bị dính một ít kem.
Sở Trú ở bên cạnh thấy vậy liền lấy khăn giấy ra lau miệng cho cô: “Đừng nhúc nhích."
“Ừm.” Lương Dược ngoan ngoãn để anh lau, cô lại còn chủ động nghiêng đầu sang.
Triệu Ức Hào ở phía sau thật sự không chịu nổi nữa, cậu ta tức giận ném sách: "Hai người chú ý một chút có được không? Ở đây vẫn là trong lớp học, là lớp học đó thưa đại ca!"
"Bọn tôi thế này là vô cùng bình thường mà.” Lương Dược quay đầu lại: “Rõ ràng là bạn cùng bàn giúp đỡ lẫn nhau thôi."
“Bạn học nào mà lau miệng giúp cậu?” Triệu Ức Hào bực bội nói: “Cậu đã từng thấy Tào Bác lau miệng cho tôi chưa?”
Lương Dược: "Có thể là do tình bạn giữa hai người chưa đủ thân thiết."
Triệu Ức Hào tức giận đến nôn ra máu, cậu ta thấy cô không có chút ăn năn liền nghiến răng nghiến lợi nói: "Tình bạn thân thiết cái mốc xì! Cậu có biết quan hệ giữa cậu và Sở Trú đã bại lộ từ lâu rồi không, còn được phát sóng trực tiếp mỗi ngày ở trên trang diễn đàn của trường nữa kìa!"
“Sao có thể chứ?” Lương Dược không tin.
Triệu Ức Hào cầm điện thoại mở trang web diễn đàn của trường cho cô xem: “Cậu tự xem đi."
Vừa nhìn vào điện thoại thì lập tức tiêu đề nổi bật đã đập vào mắt Lương Dược: “Lật tẩy những chuyện giữa cao thủ học tập trường chúng ta và trùm trường Cửu Trung.”
"..."
Lương Dược chỉ nhìn lướt qua rồi lập tức quay sang bên cạnh, cô nhìn vào điện thoại di động và nhanh chóng tìm thấy các bài post, cô lật từng trang một, đúng là phát sóng trực tiếp cuộc sống hàng ngày của bọn họ.
Lầu 1: “Chiếm hàng ghế đầu, ngồi đợi hóng hớt.”
Lầu 2: “Lẽ nào trùm trường Cửu Trung là Lương Dược? Chắc chắn là cậu ta rồi! Vừa nghe tên của cậu ta là tôi đã thấy rất quen rồi, cậu ta chính xác là nữ đầu gấu tiếng tăm lừng lẫy ở trường Cửu Trung đấy! Nghe nói cậu ta một mình choảng nhau với bọn xã hội đen rồi được tôn lên làm chị đại đấy!”
Lầu 3: “Chính là cậu ta, là chị gái của Lương Văn, cậu ta giỏi vãi, câu được cả học thần của chúng ta luôn mà. Có một lần tan học tôi tình cờ gặp hai người họ, Sở Trú chạy xe đạp điện đèo cậu ta, tôi lén theo sau nhưng hai người họ không hề hay biết, tôi học ở trường Trung Nhất hai năm rồi nhưng chưa bao giờ thấy Sở Trú cười, thế mà cậu ta lại cười với Lương Dược đấy!”
Lầu 4: “Đúng, đúng, mấy cậu không biết đâu, tôi và Sở Trú học cùng lớp, ngày nào tôi cũng thấy cậu ta giảng bài cho Lương Dược, tôi cảm thấy cậu ta bị tráo đổi linh hồn rồi vì cậu ta quá ư là kiên nhẫn luôn. Hơn nữa Lương Dược còn siêu nhõng nhẽo, chỉ cần dỗ dành cậu ta một câu thôi thì tôi nghĩ cậu ta có thể giảng đi giảng lại bài đó tận mười lần luôn đấy!”
Lầu 5: “Đây là phiên bản hiện đại của Đường Tăng và Bạch Cốt Tinh trong Tây Du Ký à?”
Lầu 6: “Ha ha, nếu lấy ví dụ đầy tượng hình và mang ý nghĩa tâm linh thì Sở Trú thật sự đã bị Lương Dược ăn thịt đến chết rồi.”
Lương Dược: "..."
Mấy người này thật sự quá xem thường cao thủ học tập của bọn họ rồi, một khi Sở Trú đã muốn quấy rối thì ngay cả Bạch Cốt Tinh cũng không thể ăn thịt cậu ta được đâu. Lương Dược thoát khỏi những bài post này thì cô lại nhìn thấy rất nhiều fanfic viết về cô và Sở Trú.
[Sở Dược] "Em là thuốc của anh."
[Sở Dược] "Khi cao thủ học tập yêu lưu manh trường học."
[Sở Dược] "Câu chuyện tình yêu của trường Cửu Trung và trường Nhất Trung.”
...
Học sinh trường Nhất Trung nhàn rỗi đến vậy à?
Lương Dược không nói nên lời, cô không ngừng vuốt tay kéo xuống, không biết đã nhìn thấy gì mà ngón tay cô đột nhiên dừng lại, mí mắt nhảy lên, đây lại là một fanfic khác.
[Sở Dược] "Uống thuốc" (Trú bệnh kiều X Dược yêu tinh, ngược ít, cẩn thận trước khi đọc, chơi cầm tù, khẩu vị nặng, nhiều thịt, cao H)
"..."
Lương Dược dừng lại một lúc lâu ở cụm từ "cao H", sau đó nhìn dữ liệu bài post với gương mặt không chút biểu cảm.
Hai trăm năm mươi nghìn lượt truy cập, mười nghìn lượt yêu thích.
...
Đột nhiên rất muốn xem trong đây viết những gì?
Lương Dược nuốt nước bọt, ngón tay ngo ngoe muốn bấm vào.
“Nhìn cái gì vậy?” Giọng nói của Sở Trú đột nhiên vang lên.
“Không, không có gì!” Lương Dược sửng sốt, theo phản xạ có điều kiện mà che màn hình lại, nhưng đã quá muộn, Sở Trú đã nhìn thấy rồi, anh nhìn lướt qua mười dòng, cuối cùng vẫn nhìn chính xác hai chữ cuối cùng.
"Cao H?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.