Thuốc Ngọt

Chương 6: Quyến rũ

Diệp Tích Ngữ

12/07/2021

Edit: Thỏ

Beta: Ruồi Lai Muỗi

(TRUYỆN ĐƯỢC ĐĂNG TẢI DUY NHẤT TẠI WORDPRESS thongoblog97.wordpress.com)

Tiếng chuông vào học đã reo lên từ lâu, trước nhà vệ sinh nam hồi nãy còn tụ tập đông người lúc này chỉ còn lại một mình Lương Dược. Cô cầm áo khoác màu hồng và cái áo lót chướng mắt kia nhét lại vào trong túi, trong lòng có chút phiền muộn.

Không nghĩ tới soái ca hôm qua gặp mặt lại là Sở Trú. Vốn dĩ do cô không am hiểu đối phó với loại tình huống đã xảy ra vào ngày hôm nay, về sau phải làm sao bây giờ?

Lương Dược một lần nữa vác cặp trên vai, tự nghĩ cách đối phó.

"Văn Văn!"

Sau lưng có người gọi cô.

Lương Dược quay đầu thì thấy Tô Thiển đang chạy chậm tới, lo lắng nhìn cô: "Cậu có sao không? Đám người Sở Trú đối xử không tốt với cậu à?"

"Mình không sao." Lương Dược cười cười, "Hồi nãy không phải cậu lên lớp rồi à? Tại sao bây giờ lại có mặt ở đây rồi?"

Tô Thiển: "Giáo viên chủ nhiệm bảo mình đi kêu cậu về, mấy tiết này muốn cho kiểm tra. Nhanh lên không thì không kịp!"

Lương Dược nghe xong thì ý cười trên miệng đình trệ, "Kiểm tra? Kiểm tra môn gì? Giáo viên nói lúc nào vậy?"

Hôm nay Lương Văn đâu có nói cho cô biết về vụ này.

"Ở buổi tự học hôm trước có nói rồi!" Tô Thiển thở dài, "Giáo viên cho làm bài kiểm tra toán trắc nghiệm, nội dung ôn là trong một khóa học... Tự nhiên cậu che bụng làm gì vậy?"

"Không giấu gì cậu, hôm nay bà dì mình đến thăm(*)." Lương Dược khom lưng, giọng nói nho nhỏ, nhìn qua tưởng như cô phải chịu trận đau vô cùng dữ dội, "Bây giờ mình đau bụng quá, chắc chắn là không kiểm tra được rồi... Hay là cậu xin giáo viên nghỉ giúp mình, mình về nhà trước nha?"

(*): Kinh nguyệt của con gái.

"Hả?" Tô Thiển hơi bối rối thấy vẻ mặt đau khổ của cô, không biết là thật hay giả, "Nhưng mà nếu cậu muốn xin nghỉ thì phải có giấy xác nhận của phòng y tế nếu không thì bảo vệ cổng sẽ không cho cậu đi về đâu!"

"Vậy bây giờ mình đi xin giấy." Lương Dược yếu ớt ôm bụng bước đi, "Còn giáo viên chủ nhiệm thì mình nhờ cậu nha."

Tô Thiển nhìn cô như vậy thì rất lo lắng, "Có cần mình đỡ cậu đi không?"

"Không cần, cậu mau về lớp làm kiểm tra đi, coi chừng trễ."

Lương Dược nhanh chóng lắc đầu, vừa khom lưng vừa tăng nhanh nhịp chân bước đi.

Nói đùa gì chứ, nếu như bây giờ cô đi làm kiểm tra thì chẳng phải là lộ tẩy ngay ngày đầu tiên sao?

Lương Dược đi ra tới cửa, ở đó quả nhiên có bảo vệ gác cổng. Cô suy nghĩ rồi bèn đi một vòng tìm đến cổng sau.

Cửa sau là loại cửa sắt đóng mở tự động hình quạt(*) không có người trông coi, chính giữa có một vòng xích khóa lại chặt chẽ.

(*): Mọi người xem video để hiểu rõ loại cửa này nha: LINK.

Lương Dược ném cặp sách qua cổng, sau đó tay chân nhanh nhẹn leo lên cổng rồi nhảy đáp đất thật nhẹ nhàng.

Vượt ngục thành công!

Lúc học ở Cửu Trung cô cũng thường xuyên trốn học nên dù ở đây cô cũng ngựa quen đường cũ mà làm.

Lương Dược phủi tay, nhặt cặp sách lên. Lúc cô tính đi về nhà thì điện thoại nhận được cuộc gọi của Vương Cần Cần.

Cô nhíu mày, nhanh chóng hỏi: "Em gái mình bị phát hiện à?"

Sẽ không nhanh như thế chứ?

"Không, không phải. Em gái cậu thích nghi rất tốt, không phải là này mà là chuyện khác."

Vương Cần Cần tạm dừng, hơi kích động mở miệng: "Cậu nhanh mở Port Bar(*) Cửu Trung lên xem đi, Hứa Diễm đăng bài xin lỗi cậu đó! Nghe nói những tên côn đồ mà cô ta tìm về sau đều bị xử lí hết, có vẻ không dám tìm cậu gây phiền phức nữa. Mẹ nó! cậu làm thế nào vậy, ngầu ghê chèn!"

(*): Bách Độ Thiếp Ba là diễn đàn trực tuyến do công ty Bách Độ của Trung Quốc lập ra vào ngày 25 tháng 11 năm 2003. Do Bách Độ Thiếp Ba có thao tác giản đơn, số người tham gia đông, có sức ảnh hưởng lớn ở Trung Quốc đại lục nên đã thu hút được đông đảo cư dân mạng Trung Quốc tham gia.

Năm 2012, Bách Độ mở thêm phiên bản tiếng Việt dành cho thị trường Việt Nam, lúc đầu gọi là Baidu Trà đá quán, sau đó lần lượt đổi tên là Baidu Tieba và Postbar. (nguồn: Wikipedia)

"Từ từ, để mình đi xem." Lương Dược có hơi sững sờ mà cúp điện thoại. Sau đó cô mở Post Bar lên thì lập tức thấy bài viết mà Vương Cần Cần vừa nói.

【Tôi là Hứa Diễm. Tôi chân thành xin lỗi Lương Văn chỉ vì sự ích kỷ của mình, thành thật xin lỗi cậu, mong cậu có thể tha thứ cho tôi.】

Có hơn mấy ngàn người thích và xem, chẳng mấy chốc đã thành hot search.

Lương Dược đọc dòng chữ, nội dung so với lời Vương Cần Cần nói không khác nhau lắm. Hứa Diễm nhìn qua hình như bị người khác ép buộc cúi đầu nhận sai, lưu loát viết post 3000 chữ xin lỗi thảm thiết đau buồn, còn công khai cả chuyện mình nhờ người đi giáo huấn Lương Dược.

Kẻ ngốc mới có thể chủ động thừa nhận chuyện này, trừ phi có người ép buộc.

Bài viết rất dài, Lương Dược lười biếng nhấn đọc thêm bèn chụp màn hình lại, tìm Wechat của một người có tên 'La Mục' gửi ảnh sang, hỏi: 'Anh làm?'

Đối phương rất nhanh trả lời lại, chỉ có một chữ: 'Ừ.' Đủ thể hiện được đối phương là người rất kiêu ngạo, khó tính.

Lương Dược rất cảm động: 'Người anh em, cảm ơn anh!'

Cô vốn còn đang suy nghĩ cách để giải quyết sự việc của Hứa Diễm nhưng may mà đã có người ra tay giúp đỡ, vậy là không cần cô hao tốn tâm sức rồi.

La Mục: 'Chỉ một câu cảm ơn thôi hả?'

Lương Dược: 'Kiếp sau dù làm trâu làm ngựa cũng nguyệt báo đáp anh.'

'Anh không cần kiếp sau!' La Mục trả lời rất chậm, 'Bây giờ luôn đi, quán Bar Luân Hồi, tới đây!'

Ban ngày ban mặt đi quán bar làm gì chứ?



Lương Dược muốn từ chối nhưng La Mục đã gửi địa chỉ đến, nói rõ đến nỗi ngay cả bên cạnh quán có nhà vệ sinh công cộng cũng nói ra.

"......."

Được thôi, nghĩ lại dù gì hai người cũng đã lâu chưa gặp nhau, tụ họp một chút cũng tốt.

Cuối cùng Lương Dược đi về nhà thay bộ đồng phục ra. Sau đó trang điểm một chút cho giống mình như trước kia xong xuôi rồi mới đến quán Bar.

*

Lương Dược không biết, không chỉ mỗi cô trốn học mà còn có cả Sở Trú.

Sau khi từ nhà vệ sinh bước ra, anh không có quay về phòng học mà bỏ đám người Triệu Ức Hào qua một bên, đi về nhà thay quần áo.

Biệt thự Sở gia.

Sở Trú bước vào thì lập tức nhìn thấy trên kệ giày có đôi ủng da màu trắng, nhìn qua thì biết là của một cô gái trẻ.

Sắc mặt anh chẳng mấy chốc lập tức lạnh xuống, cúi người cởi giày ra còn chưa bước vào phòng khách đã nghe được giọng đang trò chuyện của con gái kèm theo tiếng cười.

Sở Trú nghe thấy mẹ anh nói: "Hoan Vân à, cháu làm con dâu của dì đi. Dì rất thích cháu đó."

"Dì đừng nói đùa ạ, cháu làm sao xứng được với anh Sở Trú." Giọng nói cô gái kia ngượng ngùng, xấu hổ.

"Xứng hay không phải thử mới biết được chứ."

...

Biểu cảm Sở Trú u ám, anh mím môi, cố tình tạo ra tiếng bước chân lớn.

Quả nhiên bên trong lập tức yên tĩnh, anh đi vào phòng khách. Nhìn thấy mẹ Sở và một cô gái không quen biết đang ngồi trên ghế sofa, lúc thấy anh hai người đều kinh hãi.

Mẹ Sở vội vàng đứng lên, "Sở Trú, sao con lại về? Con không đi học à?"

"Con thay quần áo xong thì đi."

Ánh mắt Sở Trú nhìn chằm chằm cô gái kia, lạnh giọng hỏi: "Cô ta là ai?"

Biểu cảm của mẹ Sở có hơi không được tự nhiên, "Con bé là con gái của người bạn mẹ, tuổi cũng không chênh lệch nhiều với con đâu."

"Anh Sở Trú, anh khỏe không?" Cô gái nhìn gương mặt tuấn tú của Sở Trú, tim đập mạnh, thẹn thùng nói: "Em tên...."

"Không cần giới thiệu." Sở Trú không khách khí mà ngắt lời, hờ hững nói: "Bao giờ đi? Tôi bảo tài xế đưa cô về."

Cô gái khẽ giật mình, khuôn mặt nhỏ nhắn nhanh chóng đỏ ửng trông vô cùng lúng túng.

"Tiểu Trú!" Mẹ Sở hơi nhíu mày, giọng điệu trở nên nghiêm khắc, "Sao lại nói chuyện với khách vô lễ như thế!

Sở Trú không trả lời, anh quay người đi lên phòng. 5 phút sau thay quần áo đi ra, toàn bộ quá trình không để lộ cảm xúc thừa thãi gì, mắt cũng không chớp đi ra phía cửa.

Giống như anh nói, chỉ về nhà thay quần áo, một giây cũng không ở lại.

Mẹ Sở vội vàng cầm chặt tay anh, "Tiểu Trú, con nghe mẹ nói đã. Mẹ không phải cố ý giấu diếm con đưa Hoan Vân tới đây, mẹ cũng không có ép buộc hai con ở bên cạnh nhau."

Bà biết con trai mình đang tức giận, giọng điệu chậm lại, "Mẹ chỉ muốn con kết giao thêm nhiều bạn thôi! Con lớn như vậy rồi, dù sao cũng phải để ý đến con gái một chút. Sự kiện đó cũng đã qua lâu rồi, con cũng nên..."

"Mẹ." Lông mày Sở Trú nhíu chặt giống như đang nghĩ đến chuyện nào đó vô cùng uất ức. Trong lòng dâng lên cảm giác buồn bực, cố gắng bình tĩnh. "Mẹ yên tâm, chuyện của con con sẽ xử lí tốt. Mẹ có thời gian quan tâm con chi bằng đi quan tâm ba thì tốt hơn."

Nói xong anh gỡ tay bà ra, chân dài bước ra ngoài cửa.

Mẹ Sở nhìn theo bóng lưng của anh mà thở dài.

"Chuyện gì vậy? Hình như Tiểu Trú trở về à bà?" Ba Sở từ trong phòng đi ra, đảo mắt nhìn xung quanh một lần. "Người đâu rồi?"

"Đi rồi." Mẹ Sở tức giận, đạp cho ông một cước. "Đều do ông quen chiều nó. Tôi chỉ vừa đem một cô gái tới... nói muốn con nó kết giao bạn bè thì nó lại tức giận!"

Ba Sở rất không đồng ý, "Từ chuyện kia bà cũng không phải không biết con ghét con gái bao nhiêu. Bà còn đi kích thích nó làm gì? Lỡ như làm quá lại chọt trúng chỗ đau của nó rồi sinh bệnh thì làm sao đây?"

"Tôi biết..." Mẹ Sở cắn cắn môi, "Nhưng con nó tiếp tục cứ như vậy thì không phải biện pháp hay."

"Để thuận theo tự nhiên thôi!" Ba Sở an ủi, "Con còn nhỏ, bà đừng có nóng nảy. Nếu như nó gặp phải đứa con gái nó thích thì mình đi tìm hiểu, bà đừng có quan tâm quá lên."

Mẹ Sở nhíu mày, "Lỡ như, con thích đàn ông thì làm thế nào?"

Ba Sở: "..."

Vấn đề này hỏi rất hay.

Con mẹ nó chứ biết làm gì nữa.

*

Quán bar Luân Hồi.

Lúc Lương Dược đến thì nhìn thấy đám người La Mục đang ngồi trên sofa tụ thành một vòng tròn mà đánh bài, không khí huyên náo không ngừng.

Lúc trước, cô và La Mục quen nhau ở một hộp đêm. Hắn đã bỏ học từ Sơ trung, tuổi còn nhỏ đã quản lí nhiều quán bar. Thế hệ này tôn hắn làm đại ca, làm người nghĩa khí lại có thực lực, có rất nhiều người nguyện ý đi theo hắn để tung hoành ngang dọc.

"Chị Dược tới rồi, tới đây ngồi đi chị!" Có một em nhỏ thấy được cô, hưng phấn vẫy tay.

"Tới đây." Lương Dược cười khẽ, đi tới.

La Mục ngồi tựa lên lưng ghế sofa, trên miệng còn đang ngậm điếu thuốc, khói mù lượn lờ xung quanh. Gương mặt hắn góc cạnh rõ ràng, gợi cảm lại vô cùng mê người. Trên đùi hắn có một cô gái dáng người mềm mại đang ngồi đang thay hắn chia bài.

La Mục thấy Lương Dược, híp híp mắt. Ánh mắt dừng trên mặt cô rất lâu cũng chưa rời đi, hít một ngụm thuốc, hắn cũng không chủ động mở miệng nói chuyện.

Ngược lại đàn em của hắn đối đãi với cô rất nhiệt tình, ân cần hỏi thăm không ngừng.



"Chị Dược, sao lâu rồi chị không tới chơi?"

"Chị không biết, thời gian chị không có ở đây. Anh Mục luôn mơ tưởng đến chị."

"Đúng vậy, mỗi ngày anh ấy đều trông mong thấy gương mặt chị đó."

"Gần đây chị bận việc nên không rảnh."

Lương Dược tùy tiện tìm một vị trí ngồi xuống, vừa vặn đối diện với La Mục, cô cười hì hì chào hỏi hắn: "Đã lâu không gặp, không nghĩ tới anh nhớ em đến như vậy à."

"Con nhỏ này có hiểu quy củ không vậy? Thấy anh Mục thì muốn gọi là anh được sao?" Cô gái trong ngực La Mục không biết Lương Dược, ánh mắt có hơi khó chịu nhìn cô, như đang chèn ép mà ôm chặt cánh tay La Mục.

Nhưng mà không nghĩ tới...

"Buông tay!" La Mục thản nhiên mở miệng.

"Dạ?"

"Tôi nói buông tay, bước xuống người tôi." La Mục không kiên nhẫn lặp lại.

Cô gái đó há hốc mồm, uất ức từ trong ngực hắn đứng dậy.

Lương Dược ăn đậu phộng, thấy một màn này bèn nhíu mày cười: "Phải đối xử dịu dàng với con gái chứ, đây không phải là câu cửa miệng của anh à?"

La Mục nhìn cô, không đầu không đuôi hỏi: "Có bạn trai?"

Lương Dược sửng sốt một chút, "Không có ạ."

"Thế tại sao không đến?"

"Em nói rồi, dạo này hơi bận."

Giọng nói La Mục khó chịu: "Em đến đây không giống như muốn cảm ơn anh."

Lương Dược ưỡn ngực: "Vậy anh muốn thế nào?"

La Mục chỉ vào một thùng bia dưới chân hắn, "Uống đi. Em thắng, việc này coi như xong xuôi. Còn nếu anh thắng...."

Hắn dừng lại một chút,".... thì em làm người phụ nữ của anh."

Lời vừa nói ra, xung quanh đã nổi lên một trận ồn ào.

Lương Dược như cười như không, trên mặt không có biểu cảm gì, "Được, em chơi với anh."

....

Một tiếng sau.

La Mục say như chết nằm liệt nằm trên sofa, bất tỉnh nhân sự.

Nhưng mà Lương Dược vẻ mặt vẫn như thường ngồi đối diện hắn, trong tay lắc lắc nửa ly rượu, trên mặt cũng không có mảng ửng đỏ nào

Không khí xung quanh im lặng đến kì quái.

Em trai cảm thán với người bên cạnh: "Mày nói người này, tại sao không biết lượng sức mình nhỉ?"

Người đó xác nhận đại ca bọn họ đã ngất đi, to gan nói xấu: "Chắc là vì.... Ngu!"

Ai cũng biết chuyện Lương Dược ngàn chén đều không say, tửu lượng rượu của cô cũng hơn người bình thường. Cũng do nguyên nhân này mà bọn hắn rất phục cô.

Lương Dược nhàm chán lắc đầu, con mắt vô ý lướt nhìn qua quầy bar. Lúc nhìn thấy một dáng người cao gầy quen thuộc, ánh mắt đột nhiên dừng lại, sau đó kinh ngạc trợn to mắt.

Sở Trú, tại sao lại ở chỗ này?

Lương Dược có chút không tin bèn nhìn qua nhiều lần để xác nhận bản thân không có nhìn nhầm.

Cô thấy có rất nhiều cô gái đến gần bắt chuyện với anh, nhưng tất cả bọn họ đều bị anh làm ngơ.

Tình huống thế nào đây?

Ở trường học làm người cao lãnh, thành tích học tập khủng làm người bình thường phải thẹn, tên luôn xuất hiện trong bảng vinh dự của trường. Mọi người đều biết anh là học sinh giỏi, vậy tại sao lại xuất hiện ở nơi này được?

Lương Dược suy nghĩ về điều gì đó.

Đây là cơ hội

Trước mắt đây là cơ hội tốt để cô tìm hiểu Sở Trú.

Hiện tại cô là Lương Dược, nếu như lần này lật lọng chọc anh tức giận cũng không có liên quan gì đến Lương Văn.

Nghĩ vậy, cô cầm ly rượu bước qua.

*

Sở Trú mặc áo len cao cổ màu trắng, lười nhác tựa người vào quầy bar. Trong tay cầm một ly cocktalk, anh cúi thấp đầu,những sợi tóc mái đen mun rủ xuống làm che khuất nửa gương mặt. Không thấy rõ biểu cảm trên gương mặt anh nhưng khí chất sạch sẽ, mát lạnh của anh không phù hợp với xung quanh lắm.

Lúc này, bên tai anh truyền đến tiếng cười khẽ.

"Soái ca, đi một mình sao?"

Sở Trú dừng lại, ngẩng đầu. Trong tầm mắt lập tức xuất hiện một gương mặt tươi cười, quyến rũ động lòng người.

Người này... nhìn khá quen.

────────

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Thuốc Ngọt

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook