Chương 15: Xoa đầu
Diệp Tích Ngữ
12/07/2021
Edit: Annie
Beta: Grace
Thư Hựu Mạn nhìn thấy tiểu cô nương xa lạ trong phòng khách, lập tức sợ ngây người, cất cao âm lượng: "Một... Một cô gái?!"
Lương Dược chưa kịp phản ứng, đột nhiên mũi ngửi thấy một mùi hương hoa nhài ngào ngạt. Thư Hựu Mạn nhanh chóng bước tới, vẻ mặt kích động nắm lấy bả vai của cô: "Con là con gái đúng vậy không?"
"Dạ...?"
Lương Dược chưa bao giờ gặp được ngôi sao ngoài đời thật, giống như bị sắc đẹp cận chiến đột ngột, cô lờ mờ trả lời: "Hẳn là vậy... Phải không?"
Cô nói xong thì cảm giác mặt mình hơi nhức. Thư Hựu Mạn nhéo mặt cô, rồi lại xoa xoa, lại men theo đường cung sờ tới cổ, vừa cảm nhận vừa hưng phấn nói: "Cảm xúc mềm nhẵn, không có yết hầu, ngực cũng không phải là giả... Quả nhiên là con gái, trời ạ, mẹ không hề nằm mơ chứ. Con trai à, con thế mà lại mang bạn gái về nhà?! Thầy giáo các con nói rằng con yêu sớm, mẹ còn không tin, không nghĩ được rằng đây là thật!"
Bà cười ha hả nhìn Lương Dược: "Con à con bao nhiêu tuổi rồi? Quen với con trai của bác bao lâu rồi? Đã tiến triển đến bước nào rồi? Không cần khẩn trương, bác gái chỉ là muốn quan tâm một chút, sẽ không làm gì với các con đâu."
"Dạ, cái kia..."
Lương Dược từ lúc chào đời tới nay lần đầu tiên bị một người phụ nữ chiếm mất tiện nghi, còn là đại minh tinh, cô khó tránh việc khẩn trương, lắp bắp: "Con- con năm nay mười sáu tuổi..."
"Mẹ, đủ rồi." Sở Trú kịp thời ra tay kéo cô ra khỏi ma trảo, che chắn phía trước cô, nhìn Thư Hựu Mạn bất đắc dĩ nói: "Cậu ấy không phải là bạn gái của con, chỉ là bạn học bình thường, mẹ đừng dọa cậu ấy."
Thư Hựu Mạn gật đầu: "Mẹ biết, bây giờ các con đang ở giai đoạn mập mờ, còn kém chút nữa là xác nhận quan hệ đúng không?"
"...."
Lương Dược chậm rãi lấy lại tinh thần, mất một lúc lâu sau mới vượt qua được cú sốc rằng mẹ của Sở Trú thật sự là Thư Hựu Mạn, từ sau lưng Sở Trú thò đầu ra lễ phép chào hỏi: "Chào bác gái, con tên là Lương Văn, là bạn học của Sở Trú."
"Bác gái?" Thư Hựu Mạn nhíu mày.
"Hả, không phải." Lương Dược nghĩ bác ấy tức giận vì cô gọi thành người già hơn, vừa muốn sửa miệng gọi chị thì nghe Thư Hựu Mạn nói: "Đừng gọi là bác gái, trực tiếp gọi mẹ đi."
Lương Dược: "..."
"Mẹ, thật sự là đủ rồi." Sở Trú không thể nhịn được nữa, không hề để ý đến bà, nắm lấy cánh tay của Lương Dược, kéo cô đi: "Đã khuya, tôi đưa cậu về."
"Sao lại về?" Thư Hựu Mạn thất vọng nói: "Ở lại ăn cơm tối đã."
"Không cần." Sở Trú thay cô trả lời, một tay cầm túi xách của Lương Dược, một tay lôi cô nhanh rời đi.
Đợi bóng của hai người khuất dần, Thư Hựu Mạn mới nhìn về phía Triệu Ức Hào đang lặng lẽ thu dọn sách vở chuẩn bị chạy lấy người, hơi mỉm cười: "Triệu Ức Hào, con muốn đi nơi nào?"
"Chuyện này không liên quan đến con ạ." Triệu Ức Hào giật mình một cái: "Con cái gì cũng không biết, đừng hỏi con."
"Cô cũng chỉ là quan tâm một chút." Thư Hựu Mạn ấn cậu ta trở lại xô pha, sau đó ngồi ở hướng đối diện: "Con nhanh nói chuyện của cô bé kia với bác đi."
*
"Mẹ của cậu thật sự là Thư Hựu Mạn?"
Đến khi đi ra biệt thự, Lương Dược còn có chút không thể tin được chuyện này, nhéo nhéo mặt: "Tôi không phải là nằm mơ đúng chứ? Mệnh của cậu cũng thật là quá tốt rồi, con trai của ngôi sao nha!"
"Vừa rồi bị bà ấy nhéo lâu như vậy sao còn chưa tỉnh?" Sở Trú hoàn toàn không biết chuyện này có cái gì để mà cao hứng, cầm trên tay túi sách của cô, có chút mất hứng: "Túi của cậu."
Lương Dược còn muốn hỏi thêm vài thứ, nhưng khi nhìn thấy anh thật sự không có hứng thú thì nhanh chóng nén lòng hiếu kỳ xuống, lẳn lặn theo sau anh ngồi vào chiếc xe Toyota màu trắng.
Tài xế theo chức trách mà khởi động xe.
Dọc theo đường đi, ai cũng không nói chuyện.
Dạ dày của Lương Dược bắt đầu nổi sóng cuồn cuộn, hết sức không thoải mái. Hơn nữa việc học liên tục ba bốn giờ khiến tinh thần cô mệt mỏi rã rời, còn cảm thấy lần này cô có khả năng sẽ nôn ra.
Cô cảm thấy đầu choáng váng, không hề nghĩ ngợi đã dựa vào người bên cạnh, đầu vội vàng tìm một vị trí thoải mái mà gối xuống, như vậy liền cảm thấy tốt hơn một chút.
Sở Trú nghiêng đầu nhìn ngoài cửa sổ, trong mắt phản chiếu trời đêm mờ mịt, im lặng nhìn hình dạng đèn đường như nhuộm một tầng bóng tối, nặng nề không thấy đáy, bỗng nhiên trên đùi có chút nặng. Anh cúi đầu lập tức phát hiện Lương Dược thế nào mà lại ngả người về phía anh, đầu còn rất thản nhiên kê lên đùi của anh.
Sở Trú cả người đều cứng lại, cơ thể cũng không dám cử động dù chỉ một chút, cố gắng để yên duy trì tư thế.
Anh từ trước đến nay chưa từng được con gái dựa gần như vậy.
Cô hình như đã ngủ rồi. Tóc dài che phủ nửa bên mặt, khuôn mặt điềm tĩnh, da có hơi nhợt nhạt. Lông mi dài mảnh cứ thế mà từ từ buông xuống, có chút xinh đẹp. Dường như cô hơi không được thoải mái, mày thanh tú khẽ nhíu lại, mặt còn kề bắp đùi của anh cọ cọ hai cái.
Cơ thể Sở Trú càng ngày càng đông cứng, hiếm thấy anh cũng có lúc bối rối không biết phải xử lý thế nào, cần nên làm gì với cô bây giờ. Đến khi anh phát hiện cô bị say xe, không nghĩ tới sẽ nghiêm trọng như vậy.
Sở Trú tay dơ ở không trung đã lâu, cuối cùng cũng nhẹ nhàng mà hạ trên đầu của người con gái, nhẹ nhàng mà xoa xoa, động tác ôn nhu như là vỗ về.
Gió về đêm mang theo cảm giác lạnh lẽo, lùa vào mang theo sự rét buốt. Anh thấy Lương Dược co cổ lại, sợ cô cảm lạnh bèn lấy chăn lông có sẵn ở trong xe đắp cho cô.
"Khụ, ờm, tiểu thiếu gia, quấy rầy một chút. Tôi có một vấn đề muốn hỏi..."
Tài xế ngượng ngùng ho nhẹ một cái.
Sở Trú hơi ngước mắt lên: "Chuyện gì?"
"Nhà của vị tiểu thư này ở đâu vậy?"
"..."
Tài xế nhìn từ kính chiếu hậu thấy vẻ mặt của anh có chút không bình thường bèn đoán được anh cũng không biết: "Nếu không gọi cô bé dậy hỏi một chút?"
"Không cần thiết."
Sở Trú gọi điện thoại cho Triệu Ức Hào.
"Alo. Sở Trú, sao thế?"
Sở Trú đi thẳng vào vấn đề: "Nhà của Lương Văn ở đâu?"
Triệu Ức Hào không thể nào hiểu được: "Cậu hỏi tớ thì tớ biết hỏi ai?"
"Hỏi thầy giáo."
"Cái gì?"
"Thầy giáo có địa chỉ của toàn bộ học sinh trong lớp, cậu giúp tớ hỏi một chút."
"...Không phải." Triệu Ức Hào có chút ngốc: "Nữ thần không phải là ở bên cạnh cậu sao, trực tiếp hỏi cô ấy không phải tốt hơn sao?"
Sở Trú lãnh đạm nói: "Cô ấy ngủ rồi."
"..." Triệu Ức Hào thật sự là không thể nào nhịn nổi: "Cậu có bệnh hả?"
"Mau gọi điện hỏi." Sở Trú không thèm để ý Triệu Ức Hào nói cái gì, "Hỏi được thì gửi wechat cho tớ."
Sau đó lập tức nhanh chóng cúp điện thoại.
Bên trong xe yên tĩnh bao trùm.
Tài xế nhìn Sở Trú lớn lên từ nhỏ, thế nhưng hoàn toàn đoán không ra anh đang suy nghĩ cái gì: "Vậy tiểu thiếu gia, hiện tại chúng ta đi đâu?"
Sở Trú suy nghĩ: "Trước tiên về trường học đã."
Nhà cô hẳn là cách trường học không xa.
"Được rồi." Tài xế xoay tay lái.
Ý thức của Lương Dược vô cùng thanh tỉnh mà nghe toàn bộ cuộc hội thoại: "..."
Cô thề với trời đất, cô tuyệt đối không phải là giả vờ ngủ, cũng không có cố ý nghe lén. Lương Dược đích thực là có say xe, nhưng muốn ngủ khi nào chứ?
Cô gối đầu lên đùi anh thật sự chỉ là muốn giảm bớt cảm giác cồn cào trong dạ dày, thuận tiện thử một chút cảm giác của anh đối với cô.
Kết quả anh lại xoa đầu cô, thậm chí còn đắp chăn, một loạt những hành động này thực sự khiến cô kinh ngạc.
Để tránh xấu hổ, cô nhắm mắt lại vờ ngủ thì nghe được bác tài hỏi địa chỉ. Cô còn tưởng rằng mình rốt cuộc có nên "tỉnh" lại hay không thì nghe được Sở Trú lòng vòng đi hỏi người khác địa chỉ, chỉ vì không muốn gọi gọi cô dậy.
Điều này khiến Lương Dược chẳng thể đoán được, rốt cuộc anh không muốn cùng cô nói chuyện, hay chỉ đơn thuần là không muốn đánh thức cô.
Nếu là vế trước thì về tình có thể tha thứ được, nếu là vế sau... Có phải còn hiểu được là anh thật sự thích cô hay không?
Nhưng trước đây khi cô nhiều lần tỏ tình với anh như vậy, anh cũng không đáp lại dù chỉ một lần, đến tột cùng là vì sao lại muốn ồn ào chỉ vì một chuyện như vậy?
Trái tim của Lương Dược có chút mệt mỏi.
Lúc này, cô nghe thấy bác tài xế có chút tò mò hỏi: "Tiểu thiếu gia, tôi nhiều lời muốn hỏi cậu một chuyện, cậu cùng với vị tiểu thư này là người yêu sao?"
Hỏi rất hay!
Lương Dược trộm khen ngợi bác tài, một câu hỏi thông minh không hề qua loa. Cô hiện tại vô cùng muốn biết cảm nhận của Sở Trú đối với mình.
Sở Trú đang xem wechat, Triệu Ức Hào đã gửi địa chỉ qua, nghe vậy đầu cũng không nâng: "Bạn học."
Hai chữ vô cùng chuẩn mà khái quát quan hệ của hai.
Lương Dược:... Bạn học cái em gái cậu!!!
Bác tài nhìn qua là người thích nói chuyện, cười nói: "Nhưng tôi thấy cậu giống như là thích cô bé này, có phải cậu thầm mến người ta không?"
Lương Dược: Đây quả thật là thần tiên phương nào bay tới hỗ trợ cho cô, yêu bác quá đi!
Sở Trú lần này trầm mặc rất lâu.
Lương Dược khẩn trương chờ đợi câu trả lời của anh.
Một bước, chỉ một bước nữa, cô lập tức có thể khôi phục tự do cho bản thân!
Rất lâu sau, cô nghe được anh nhẹ nhàng hỏi: "Thích là cái gì?"
...
Lương Dược:??? Đây là câu thoại của nam chính trong phim ngôn tình nào!?
Tài xế không nghĩ tới anh sẽ hỏi vấn đề mang tính triết học này, sững sờ một chút rồi mới trả lời: "Vấn đề này, tôi nghĩ rằng nhìn chung chính là cậu hy vọng rằng cô ấy có thể lúc nào cũng ở bên cạnh mình. Khi cậu nhìn thấy cô ấy cậu lập tức có cảm giác vui vẻ, rất là thỏa mãn, hoặc là cảm giác tương tự như vậy."
Sở Trú nhướng mày tự hỏi trong chốc lát, môi mỏng hơi mở ra, vừa muốn trả lời, nhưng khi vô tình liếc đến mặt cô thì thấy lông mi mảnh khảnh của cô đang không ngừng run rẩy.
Cô vậy mà không ngủ.
Sắc mặt của anh dần trở nên kì dị, chậm rãi nuốt lời lời muốn nói xuống cổ họng, dừng hai giây, rồi một lần nữa mở lời: "Mỗi lần, khi nhìn thấy cậu ấy, vui vẻ hay không tôi không biết, nhưng muốn bóp chết cậu ấy là sự thật."
Lương Dược: "..."
Run bần bật.
Vẫn là không cần tỉnh lại thì tốt hơn.
Sở Trú nói ra địa chỉ: "Không nói về điều này nữa. Nhà cậu ấy ở thành Tây, ngã tư phía trước quẹo phải."
"Được rồi." Tài xế nhấn ga, tăng tốc độ.
Lương Dược đã không trông cậy vào Sở Trú có đủ năng lực để thông suốt chuyện này, dứt khoát nhắm mắt ở trên đùi anh mà giả chết. Dù sao cái gối này vẫn rất là thoải mái, không ý thức được mình ngủ từ lúc nào.
Hai mươi phút sau, xe cũng tới nhà của cô.
Lương Dược bị Sở Trú lay tỉnh: "Tới rồi."
"Hửm?" Lương Dược mơ mơ màng màng mở mắt ra, từ trên đùi của anh ngồi dậy, thanh âm có chút khàn khàn: "Cảm ơn cậu đã đưa mình về nhà. Bye bye."
Cô vừa ngáp vừa mở cửa xe, mới vừa đặt một chân xuống đất, phía trước bỗng nhiên truyền đến âm thanh thanh thúy: "Chị, sao trễ như vậy chị mới trở về?"
Lương Dược kinh ngạc, nháy mắt đầu óc trở nên tỉnh táo, ngẩng đầu nhìn qua thì thấy Lương Văn mặc quần áo ở nhà đứng ở hành lang hỏi to. Ngạc nhiên mà nhìn cô, gương mặt mộc thanh thuần.
Hai gương mặt giống nhau như đúc ở xa xa đối diện nhau.
"Chị hai?"
Sở Trú nghe vậy, chậm rãi đi qua, tựa như muốn xem là ai đang nói.
"Tôi nhớ rõ cậu nói mình không có em gái. Đây là chị của cậu?"
___________________
Thỏ: Mình tuyển được thêm editor rồi mọi người ơi ~ Như vậy thì tiến độ ra chap sẽ tăng nhanh hơn nha (✿╹◡╹) Hiện tại Thỏ đã cập nhật Lịch Đăng cho 'Thuốc Ngọt' rồi. Có thể là nhiều hơn 2 chương (nếu bé Grace chịu chạy thêm deadline TvT) nên mọi người hãy vote nhiều hơn nha (ノ≧ڡ≦)
Beta: Grace
Thư Hựu Mạn nhìn thấy tiểu cô nương xa lạ trong phòng khách, lập tức sợ ngây người, cất cao âm lượng: "Một... Một cô gái?!"
Lương Dược chưa kịp phản ứng, đột nhiên mũi ngửi thấy một mùi hương hoa nhài ngào ngạt. Thư Hựu Mạn nhanh chóng bước tới, vẻ mặt kích động nắm lấy bả vai của cô: "Con là con gái đúng vậy không?"
"Dạ...?"
Lương Dược chưa bao giờ gặp được ngôi sao ngoài đời thật, giống như bị sắc đẹp cận chiến đột ngột, cô lờ mờ trả lời: "Hẳn là vậy... Phải không?"
Cô nói xong thì cảm giác mặt mình hơi nhức. Thư Hựu Mạn nhéo mặt cô, rồi lại xoa xoa, lại men theo đường cung sờ tới cổ, vừa cảm nhận vừa hưng phấn nói: "Cảm xúc mềm nhẵn, không có yết hầu, ngực cũng không phải là giả... Quả nhiên là con gái, trời ạ, mẹ không hề nằm mơ chứ. Con trai à, con thế mà lại mang bạn gái về nhà?! Thầy giáo các con nói rằng con yêu sớm, mẹ còn không tin, không nghĩ được rằng đây là thật!"
Bà cười ha hả nhìn Lương Dược: "Con à con bao nhiêu tuổi rồi? Quen với con trai của bác bao lâu rồi? Đã tiến triển đến bước nào rồi? Không cần khẩn trương, bác gái chỉ là muốn quan tâm một chút, sẽ không làm gì với các con đâu."
"Dạ, cái kia..."
Lương Dược từ lúc chào đời tới nay lần đầu tiên bị một người phụ nữ chiếm mất tiện nghi, còn là đại minh tinh, cô khó tránh việc khẩn trương, lắp bắp: "Con- con năm nay mười sáu tuổi..."
"Mẹ, đủ rồi." Sở Trú kịp thời ra tay kéo cô ra khỏi ma trảo, che chắn phía trước cô, nhìn Thư Hựu Mạn bất đắc dĩ nói: "Cậu ấy không phải là bạn gái của con, chỉ là bạn học bình thường, mẹ đừng dọa cậu ấy."
Thư Hựu Mạn gật đầu: "Mẹ biết, bây giờ các con đang ở giai đoạn mập mờ, còn kém chút nữa là xác nhận quan hệ đúng không?"
"...."
Lương Dược chậm rãi lấy lại tinh thần, mất một lúc lâu sau mới vượt qua được cú sốc rằng mẹ của Sở Trú thật sự là Thư Hựu Mạn, từ sau lưng Sở Trú thò đầu ra lễ phép chào hỏi: "Chào bác gái, con tên là Lương Văn, là bạn học của Sở Trú."
"Bác gái?" Thư Hựu Mạn nhíu mày.
"Hả, không phải." Lương Dược nghĩ bác ấy tức giận vì cô gọi thành người già hơn, vừa muốn sửa miệng gọi chị thì nghe Thư Hựu Mạn nói: "Đừng gọi là bác gái, trực tiếp gọi mẹ đi."
Lương Dược: "..."
"Mẹ, thật sự là đủ rồi." Sở Trú không thể nhịn được nữa, không hề để ý đến bà, nắm lấy cánh tay của Lương Dược, kéo cô đi: "Đã khuya, tôi đưa cậu về."
"Sao lại về?" Thư Hựu Mạn thất vọng nói: "Ở lại ăn cơm tối đã."
"Không cần." Sở Trú thay cô trả lời, một tay cầm túi xách của Lương Dược, một tay lôi cô nhanh rời đi.
Đợi bóng của hai người khuất dần, Thư Hựu Mạn mới nhìn về phía Triệu Ức Hào đang lặng lẽ thu dọn sách vở chuẩn bị chạy lấy người, hơi mỉm cười: "Triệu Ức Hào, con muốn đi nơi nào?"
"Chuyện này không liên quan đến con ạ." Triệu Ức Hào giật mình một cái: "Con cái gì cũng không biết, đừng hỏi con."
"Cô cũng chỉ là quan tâm một chút." Thư Hựu Mạn ấn cậu ta trở lại xô pha, sau đó ngồi ở hướng đối diện: "Con nhanh nói chuyện của cô bé kia với bác đi."
*
"Mẹ của cậu thật sự là Thư Hựu Mạn?"
Đến khi đi ra biệt thự, Lương Dược còn có chút không thể tin được chuyện này, nhéo nhéo mặt: "Tôi không phải là nằm mơ đúng chứ? Mệnh của cậu cũng thật là quá tốt rồi, con trai của ngôi sao nha!"
"Vừa rồi bị bà ấy nhéo lâu như vậy sao còn chưa tỉnh?" Sở Trú hoàn toàn không biết chuyện này có cái gì để mà cao hứng, cầm trên tay túi sách của cô, có chút mất hứng: "Túi của cậu."
Lương Dược còn muốn hỏi thêm vài thứ, nhưng khi nhìn thấy anh thật sự không có hứng thú thì nhanh chóng nén lòng hiếu kỳ xuống, lẳn lặn theo sau anh ngồi vào chiếc xe Toyota màu trắng.
Tài xế theo chức trách mà khởi động xe.
Dọc theo đường đi, ai cũng không nói chuyện.
Dạ dày của Lương Dược bắt đầu nổi sóng cuồn cuộn, hết sức không thoải mái. Hơn nữa việc học liên tục ba bốn giờ khiến tinh thần cô mệt mỏi rã rời, còn cảm thấy lần này cô có khả năng sẽ nôn ra.
Cô cảm thấy đầu choáng váng, không hề nghĩ ngợi đã dựa vào người bên cạnh, đầu vội vàng tìm một vị trí thoải mái mà gối xuống, như vậy liền cảm thấy tốt hơn một chút.
Sở Trú nghiêng đầu nhìn ngoài cửa sổ, trong mắt phản chiếu trời đêm mờ mịt, im lặng nhìn hình dạng đèn đường như nhuộm một tầng bóng tối, nặng nề không thấy đáy, bỗng nhiên trên đùi có chút nặng. Anh cúi đầu lập tức phát hiện Lương Dược thế nào mà lại ngả người về phía anh, đầu còn rất thản nhiên kê lên đùi của anh.
Sở Trú cả người đều cứng lại, cơ thể cũng không dám cử động dù chỉ một chút, cố gắng để yên duy trì tư thế.
Anh từ trước đến nay chưa từng được con gái dựa gần như vậy.
Cô hình như đã ngủ rồi. Tóc dài che phủ nửa bên mặt, khuôn mặt điềm tĩnh, da có hơi nhợt nhạt. Lông mi dài mảnh cứ thế mà từ từ buông xuống, có chút xinh đẹp. Dường như cô hơi không được thoải mái, mày thanh tú khẽ nhíu lại, mặt còn kề bắp đùi của anh cọ cọ hai cái.
Cơ thể Sở Trú càng ngày càng đông cứng, hiếm thấy anh cũng có lúc bối rối không biết phải xử lý thế nào, cần nên làm gì với cô bây giờ. Đến khi anh phát hiện cô bị say xe, không nghĩ tới sẽ nghiêm trọng như vậy.
Sở Trú tay dơ ở không trung đã lâu, cuối cùng cũng nhẹ nhàng mà hạ trên đầu của người con gái, nhẹ nhàng mà xoa xoa, động tác ôn nhu như là vỗ về.
Gió về đêm mang theo cảm giác lạnh lẽo, lùa vào mang theo sự rét buốt. Anh thấy Lương Dược co cổ lại, sợ cô cảm lạnh bèn lấy chăn lông có sẵn ở trong xe đắp cho cô.
"Khụ, ờm, tiểu thiếu gia, quấy rầy một chút. Tôi có một vấn đề muốn hỏi..."
Tài xế ngượng ngùng ho nhẹ một cái.
Sở Trú hơi ngước mắt lên: "Chuyện gì?"
"Nhà của vị tiểu thư này ở đâu vậy?"
"..."
Tài xế nhìn từ kính chiếu hậu thấy vẻ mặt của anh có chút không bình thường bèn đoán được anh cũng không biết: "Nếu không gọi cô bé dậy hỏi một chút?"
"Không cần thiết."
Sở Trú gọi điện thoại cho Triệu Ức Hào.
"Alo. Sở Trú, sao thế?"
Sở Trú đi thẳng vào vấn đề: "Nhà của Lương Văn ở đâu?"
Triệu Ức Hào không thể nào hiểu được: "Cậu hỏi tớ thì tớ biết hỏi ai?"
"Hỏi thầy giáo."
"Cái gì?"
"Thầy giáo có địa chỉ của toàn bộ học sinh trong lớp, cậu giúp tớ hỏi một chút."
"...Không phải." Triệu Ức Hào có chút ngốc: "Nữ thần không phải là ở bên cạnh cậu sao, trực tiếp hỏi cô ấy không phải tốt hơn sao?"
Sở Trú lãnh đạm nói: "Cô ấy ngủ rồi."
"..." Triệu Ức Hào thật sự là không thể nào nhịn nổi: "Cậu có bệnh hả?"
"Mau gọi điện hỏi." Sở Trú không thèm để ý Triệu Ức Hào nói cái gì, "Hỏi được thì gửi wechat cho tớ."
Sau đó lập tức nhanh chóng cúp điện thoại.
Bên trong xe yên tĩnh bao trùm.
Tài xế nhìn Sở Trú lớn lên từ nhỏ, thế nhưng hoàn toàn đoán không ra anh đang suy nghĩ cái gì: "Vậy tiểu thiếu gia, hiện tại chúng ta đi đâu?"
Sở Trú suy nghĩ: "Trước tiên về trường học đã."
Nhà cô hẳn là cách trường học không xa.
"Được rồi." Tài xế xoay tay lái.
Ý thức của Lương Dược vô cùng thanh tỉnh mà nghe toàn bộ cuộc hội thoại: "..."
Cô thề với trời đất, cô tuyệt đối không phải là giả vờ ngủ, cũng không có cố ý nghe lén. Lương Dược đích thực là có say xe, nhưng muốn ngủ khi nào chứ?
Cô gối đầu lên đùi anh thật sự chỉ là muốn giảm bớt cảm giác cồn cào trong dạ dày, thuận tiện thử một chút cảm giác của anh đối với cô.
Kết quả anh lại xoa đầu cô, thậm chí còn đắp chăn, một loạt những hành động này thực sự khiến cô kinh ngạc.
Để tránh xấu hổ, cô nhắm mắt lại vờ ngủ thì nghe được bác tài hỏi địa chỉ. Cô còn tưởng rằng mình rốt cuộc có nên "tỉnh" lại hay không thì nghe được Sở Trú lòng vòng đi hỏi người khác địa chỉ, chỉ vì không muốn gọi gọi cô dậy.
Điều này khiến Lương Dược chẳng thể đoán được, rốt cuộc anh không muốn cùng cô nói chuyện, hay chỉ đơn thuần là không muốn đánh thức cô.
Nếu là vế trước thì về tình có thể tha thứ được, nếu là vế sau... Có phải còn hiểu được là anh thật sự thích cô hay không?
Nhưng trước đây khi cô nhiều lần tỏ tình với anh như vậy, anh cũng không đáp lại dù chỉ một lần, đến tột cùng là vì sao lại muốn ồn ào chỉ vì một chuyện như vậy?
Trái tim của Lương Dược có chút mệt mỏi.
Lúc này, cô nghe thấy bác tài xế có chút tò mò hỏi: "Tiểu thiếu gia, tôi nhiều lời muốn hỏi cậu một chuyện, cậu cùng với vị tiểu thư này là người yêu sao?"
Hỏi rất hay!
Lương Dược trộm khen ngợi bác tài, một câu hỏi thông minh không hề qua loa. Cô hiện tại vô cùng muốn biết cảm nhận của Sở Trú đối với mình.
Sở Trú đang xem wechat, Triệu Ức Hào đã gửi địa chỉ qua, nghe vậy đầu cũng không nâng: "Bạn học."
Hai chữ vô cùng chuẩn mà khái quát quan hệ của hai.
Lương Dược:... Bạn học cái em gái cậu!!!
Bác tài nhìn qua là người thích nói chuyện, cười nói: "Nhưng tôi thấy cậu giống như là thích cô bé này, có phải cậu thầm mến người ta không?"
Lương Dược: Đây quả thật là thần tiên phương nào bay tới hỗ trợ cho cô, yêu bác quá đi!
Sở Trú lần này trầm mặc rất lâu.
Lương Dược khẩn trương chờ đợi câu trả lời của anh.
Một bước, chỉ một bước nữa, cô lập tức có thể khôi phục tự do cho bản thân!
Rất lâu sau, cô nghe được anh nhẹ nhàng hỏi: "Thích là cái gì?"
...
Lương Dược:??? Đây là câu thoại của nam chính trong phim ngôn tình nào!?
Tài xế không nghĩ tới anh sẽ hỏi vấn đề mang tính triết học này, sững sờ một chút rồi mới trả lời: "Vấn đề này, tôi nghĩ rằng nhìn chung chính là cậu hy vọng rằng cô ấy có thể lúc nào cũng ở bên cạnh mình. Khi cậu nhìn thấy cô ấy cậu lập tức có cảm giác vui vẻ, rất là thỏa mãn, hoặc là cảm giác tương tự như vậy."
Sở Trú nhướng mày tự hỏi trong chốc lát, môi mỏng hơi mở ra, vừa muốn trả lời, nhưng khi vô tình liếc đến mặt cô thì thấy lông mi mảnh khảnh của cô đang không ngừng run rẩy.
Cô vậy mà không ngủ.
Sắc mặt của anh dần trở nên kì dị, chậm rãi nuốt lời lời muốn nói xuống cổ họng, dừng hai giây, rồi một lần nữa mở lời: "Mỗi lần, khi nhìn thấy cậu ấy, vui vẻ hay không tôi không biết, nhưng muốn bóp chết cậu ấy là sự thật."
Lương Dược: "..."
Run bần bật.
Vẫn là không cần tỉnh lại thì tốt hơn.
Sở Trú nói ra địa chỉ: "Không nói về điều này nữa. Nhà cậu ấy ở thành Tây, ngã tư phía trước quẹo phải."
"Được rồi." Tài xế nhấn ga, tăng tốc độ.
Lương Dược đã không trông cậy vào Sở Trú có đủ năng lực để thông suốt chuyện này, dứt khoát nhắm mắt ở trên đùi anh mà giả chết. Dù sao cái gối này vẫn rất là thoải mái, không ý thức được mình ngủ từ lúc nào.
Hai mươi phút sau, xe cũng tới nhà của cô.
Lương Dược bị Sở Trú lay tỉnh: "Tới rồi."
"Hửm?" Lương Dược mơ mơ màng màng mở mắt ra, từ trên đùi của anh ngồi dậy, thanh âm có chút khàn khàn: "Cảm ơn cậu đã đưa mình về nhà. Bye bye."
Cô vừa ngáp vừa mở cửa xe, mới vừa đặt một chân xuống đất, phía trước bỗng nhiên truyền đến âm thanh thanh thúy: "Chị, sao trễ như vậy chị mới trở về?"
Lương Dược kinh ngạc, nháy mắt đầu óc trở nên tỉnh táo, ngẩng đầu nhìn qua thì thấy Lương Văn mặc quần áo ở nhà đứng ở hành lang hỏi to. Ngạc nhiên mà nhìn cô, gương mặt mộc thanh thuần.
Hai gương mặt giống nhau như đúc ở xa xa đối diện nhau.
"Chị hai?"
Sở Trú nghe vậy, chậm rãi đi qua, tựa như muốn xem là ai đang nói.
"Tôi nhớ rõ cậu nói mình không có em gái. Đây là chị của cậu?"
___________________
Thỏ: Mình tuyển được thêm editor rồi mọi người ơi ~ Như vậy thì tiến độ ra chap sẽ tăng nhanh hơn nha (✿╹◡╹) Hiện tại Thỏ đã cập nhật Lịch Đăng cho 'Thuốc Ngọt' rồi. Có thể là nhiều hơn 2 chương (nếu bé Grace chịu chạy thêm deadline TvT) nên mọi người hãy vote nhiều hơn nha (ノ≧ڡ≦)
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.