Thuộc Tính Tu Hành Nhân Sinh Của Ta (Dịch)
Chương 33: Có Thể Nhẫn Nhịn Mà Thôi
Cổn Khai
03/08/2022
"Bây giờ, mỗi ngày bản quan đều bận đến mẻ đầu sứt trán, thế nhưng vẫn không thể an tâm được.”
"Đại nhân có chuyện, xin cứ nói đừng ngại. Nếu có thể ra một phần sức lực, tất nhiên Thanh Hòa Cung chúng ta sẽ tận sức." Trần Hạc Thu thu liễm nụ cười trên mặt, trịnh trọng nói.
"Đa tạ Hạc Thu huynh thông cảm. Là thế này..." Trịnh đại nhân hạ thấp giọng, cẩn thận nói với Trần Hạc Thu.
"Tất nhiên chúng ta sẽ tận lực." Sắc mặt Trần Hạc Thu nghiêm nghị, quả quyết đồng ý.
"Vậy thì tốt quá rồi." Trên mặt Trịnh đại nhân lộ ra nụ cười.
Không lâu sau, ông ta đã nhanh chóng dẫn người rời đi.
Tiếng trống tập hợp vang vọng khắp Thanh Hòa Cung, triệu tập tất cả pháp sư chấp sự trong cung tiến về Huyền Tâm Điện.
Không lâu sau, rất nhiều đạo nhân đã chia nhau tuyên truyền mệnh lệnh mới nhất của cung chủ ra ngoài.
Giữa Thượng Đức Viên và sau núi có một khu vực để dừng chân, bên trong có một mái đình được đặt tên là Dưỡng Sinh đình.
Trong đình thường xuyên có khách hành hương, quý nhân vào đề chữ.
Lúc này bên trong Dưỡng Sinh đình có một nam tử mày kiếm khôi ngô, đang ngồi đối diện với một lão đạo nhân có chòm râu dê.
Khoảng trống giữa hai người được đặt một chậu than, phía trên có ấm trà tử sa đang từ từ bốc nhiệt.
Hai người này, một còn trẻ tuổi một đã về già nhưng hình dáng khuôn mặt lại hơi giống nhau.
"Vô Ưu, bên chỗ Tiêu Thanh Anh còn chưa bắt được vào tay hả?"
Lão đạo đưa tay nhấc nắp ấm trà, hơi nóng dày đặc xen lẫn mùi sữa hoá thành khói trắng bốc lên.
Đây là chính là trà sữa muối rất thịnh hành ở Đại Linh.
Bên trong nước trà màu trắng sữa thỉnh thoảng lại nổi lên mấy hạt cẩu kỷ đỏ au.
"Hai lần trước đều không thành công nên bây giờ ta định dùng tình cảm để bắt được nàng. Chỉ là, tuy Tiêu Thanh Anh càng ngày càng yêu thích ta nhưng mỗi lần đến lúc mấu chốt lại sống chết giữ chặt cấp bậc lễ nghĩa khiến ta không tiện tiến tới.”
Đạo nhân trẻ tuổi chính là nhị đệ tử của Tiêu Dung, Trần Vô Ưu.
"Vị trí cung chủ sắp thay đổi rồi, thái độ của Tiêu Dung rất quan trọng. Ông ta già đời giao thiệp rộng, rất nhiều chấp sự đều hướng về ông ta." Lão đạo lấy một nhúm muối nhỏ trong đĩa đựng gia vị trên bàn, bỏ vào ấm trà.
"Không cần nghĩ đến chuyện dùng sức mạnh. Phàm là người thành công đều không thể lưu lại sơ hở. Tìm khe hở mà chen vào, sau đó chỉ cần đẩy nhẹ một cái là có thể nhàn nhã toại nguyện.”
"Ý của phụ thân là... ?" Trần Vô Ưu chưa hiểu lắm.
"Hôm nay cung chủ đã hạ lệnh, muốn đệ tử võ tu ra ngoài tuần tra quanh sơn lâm. Còn muốn phân ra mấy người có phẩm cấp thiện chiến, phối hợp quan binh tuần tra khắp huyện Hoa Tân." Lão đạo trả lời.
"Không riêng gì chúng ta. Còn có Bạch Linh tự, Hắc Tuyền môn cũng phải phái người phối hợp. Đây chính là một cơ hội tốt."
"Vẫn tìm mấy người lúc trước ra tay ư?" Trần Vô Ưu nhỏ giọng hỏi.
Lão đạo lườm hắn ta một cái.
"Ngu xuẩn! Bên kia nương ngươi đã sắp xếp thỏa đáng. Không cần nghĩ đến chuyện dùng sức mạnh cưỡng ép. Với cá tính cùng tình cảm của Tiêu Thanh Anh dành cho ngươi thì chỉ cần tạo cơ hội nhìn hết toàn thân thì nàng còn có thể gả cho người khác à?
Đến lúc đó cứ thuận nước đẩy thuyền. Cho dù Tiêu Dung có biết rõ nội tình thì cũng chỉ có thể nhẫn nhịn mà thôi."
"Phụ thân cao minh!" Trần Vô Ưu lập tức hiểu rõ, thông suốt mọi chuyện.
"Lần này tuần tra, ta thân là tuần chiếu nên có thể nhúng tay vào việc phân người đến các đội ngũ. Ngươi muốn điều động ai thì nhớ nói lại với ta.” Cuối cùng lão đạo còn nói một câu.
Tuần chiếu là chấp sự chuyên phụ trách an toàn bảo vệ trong cung, trực thuộc giám sát viện. Trong Thanh Hòa Cung, ngoại trừ ba đại điện chủ và cung chủ ra thì chấp sự chính là người nắm nhiều thực quyền nhất.
Mà trong đó, tuần chiếu chưởng quản an toàn phòng vệ lại càng là người có quyền lực lớn nhất trong số các chấp sự.
"Ta biết rồi." Trần Vô Ưu nghe vậy, trong lòng chợt hiện ra khuôn mặt tên tuỳ tùng đã mấy lần phá hỏng chuyện tốt của mình và Tiêu Thanh Anh.
Lần trước, nếu không phải là người này mật báo, xong lại kịp thời phóng ống trúc truyền tin thì kế hoạch của hắn ta đã thành từ lâu rồi.
Thế nên nhân lần tuần tra này, cần phải xử lý hắn trước mới được.
Nghe nói bây giờ hắn cũng bắt đầu tu luyện công pháp võ tu rồi... Mà trong lúc tuần tra gặp phải nguy hiểm cũng là chuyện thường tình. Dù sao thì cũng có loạn quân hóa thành sơn phỉ trà trộn vào bên trong huyện Hoa Tân cơ mà.
*
Cốc! Cốc! Cốc!.
Tiếng gõ cửa dồn dập, khiến Trương Vinh Phương giật mình, tỉnh dậy từ giấc ngủ trưa.
"Trương Vinh Phương, đã thức chưa? Đến đạo trường không hả?" Một âm thanh cực kỳ trung khí, cách cửa truyền vào bên trong.
Trương Vinh Phương thở ra một hơi, dụi dụi mắt rồi rời khỏi giường.
"Đến ngay đây! Có đi."
"Đại nhân có chuyện, xin cứ nói đừng ngại. Nếu có thể ra một phần sức lực, tất nhiên Thanh Hòa Cung chúng ta sẽ tận sức." Trần Hạc Thu thu liễm nụ cười trên mặt, trịnh trọng nói.
"Đa tạ Hạc Thu huynh thông cảm. Là thế này..." Trịnh đại nhân hạ thấp giọng, cẩn thận nói với Trần Hạc Thu.
"Tất nhiên chúng ta sẽ tận lực." Sắc mặt Trần Hạc Thu nghiêm nghị, quả quyết đồng ý.
"Vậy thì tốt quá rồi." Trên mặt Trịnh đại nhân lộ ra nụ cười.
Không lâu sau, ông ta đã nhanh chóng dẫn người rời đi.
Tiếng trống tập hợp vang vọng khắp Thanh Hòa Cung, triệu tập tất cả pháp sư chấp sự trong cung tiến về Huyền Tâm Điện.
Không lâu sau, rất nhiều đạo nhân đã chia nhau tuyên truyền mệnh lệnh mới nhất của cung chủ ra ngoài.
Giữa Thượng Đức Viên và sau núi có một khu vực để dừng chân, bên trong có một mái đình được đặt tên là Dưỡng Sinh đình.
Trong đình thường xuyên có khách hành hương, quý nhân vào đề chữ.
Lúc này bên trong Dưỡng Sinh đình có một nam tử mày kiếm khôi ngô, đang ngồi đối diện với một lão đạo nhân có chòm râu dê.
Khoảng trống giữa hai người được đặt một chậu than, phía trên có ấm trà tử sa đang từ từ bốc nhiệt.
Hai người này, một còn trẻ tuổi một đã về già nhưng hình dáng khuôn mặt lại hơi giống nhau.
"Vô Ưu, bên chỗ Tiêu Thanh Anh còn chưa bắt được vào tay hả?"
Lão đạo đưa tay nhấc nắp ấm trà, hơi nóng dày đặc xen lẫn mùi sữa hoá thành khói trắng bốc lên.
Đây là chính là trà sữa muối rất thịnh hành ở Đại Linh.
Bên trong nước trà màu trắng sữa thỉnh thoảng lại nổi lên mấy hạt cẩu kỷ đỏ au.
"Hai lần trước đều không thành công nên bây giờ ta định dùng tình cảm để bắt được nàng. Chỉ là, tuy Tiêu Thanh Anh càng ngày càng yêu thích ta nhưng mỗi lần đến lúc mấu chốt lại sống chết giữ chặt cấp bậc lễ nghĩa khiến ta không tiện tiến tới.”
Đạo nhân trẻ tuổi chính là nhị đệ tử của Tiêu Dung, Trần Vô Ưu.
"Vị trí cung chủ sắp thay đổi rồi, thái độ của Tiêu Dung rất quan trọng. Ông ta già đời giao thiệp rộng, rất nhiều chấp sự đều hướng về ông ta." Lão đạo lấy một nhúm muối nhỏ trong đĩa đựng gia vị trên bàn, bỏ vào ấm trà.
"Không cần nghĩ đến chuyện dùng sức mạnh. Phàm là người thành công đều không thể lưu lại sơ hở. Tìm khe hở mà chen vào, sau đó chỉ cần đẩy nhẹ một cái là có thể nhàn nhã toại nguyện.”
"Ý của phụ thân là... ?" Trần Vô Ưu chưa hiểu lắm.
"Hôm nay cung chủ đã hạ lệnh, muốn đệ tử võ tu ra ngoài tuần tra quanh sơn lâm. Còn muốn phân ra mấy người có phẩm cấp thiện chiến, phối hợp quan binh tuần tra khắp huyện Hoa Tân." Lão đạo trả lời.
"Không riêng gì chúng ta. Còn có Bạch Linh tự, Hắc Tuyền môn cũng phải phái người phối hợp. Đây chính là một cơ hội tốt."
"Vẫn tìm mấy người lúc trước ra tay ư?" Trần Vô Ưu nhỏ giọng hỏi.
Lão đạo lườm hắn ta một cái.
"Ngu xuẩn! Bên kia nương ngươi đã sắp xếp thỏa đáng. Không cần nghĩ đến chuyện dùng sức mạnh cưỡng ép. Với cá tính cùng tình cảm của Tiêu Thanh Anh dành cho ngươi thì chỉ cần tạo cơ hội nhìn hết toàn thân thì nàng còn có thể gả cho người khác à?
Đến lúc đó cứ thuận nước đẩy thuyền. Cho dù Tiêu Dung có biết rõ nội tình thì cũng chỉ có thể nhẫn nhịn mà thôi."
"Phụ thân cao minh!" Trần Vô Ưu lập tức hiểu rõ, thông suốt mọi chuyện.
"Lần này tuần tra, ta thân là tuần chiếu nên có thể nhúng tay vào việc phân người đến các đội ngũ. Ngươi muốn điều động ai thì nhớ nói lại với ta.” Cuối cùng lão đạo còn nói một câu.
Tuần chiếu là chấp sự chuyên phụ trách an toàn bảo vệ trong cung, trực thuộc giám sát viện. Trong Thanh Hòa Cung, ngoại trừ ba đại điện chủ và cung chủ ra thì chấp sự chính là người nắm nhiều thực quyền nhất.
Mà trong đó, tuần chiếu chưởng quản an toàn phòng vệ lại càng là người có quyền lực lớn nhất trong số các chấp sự.
"Ta biết rồi." Trần Vô Ưu nghe vậy, trong lòng chợt hiện ra khuôn mặt tên tuỳ tùng đã mấy lần phá hỏng chuyện tốt của mình và Tiêu Thanh Anh.
Lần trước, nếu không phải là người này mật báo, xong lại kịp thời phóng ống trúc truyền tin thì kế hoạch của hắn ta đã thành từ lâu rồi.
Thế nên nhân lần tuần tra này, cần phải xử lý hắn trước mới được.
Nghe nói bây giờ hắn cũng bắt đầu tu luyện công pháp võ tu rồi... Mà trong lúc tuần tra gặp phải nguy hiểm cũng là chuyện thường tình. Dù sao thì cũng có loạn quân hóa thành sơn phỉ trà trộn vào bên trong huyện Hoa Tân cơ mà.
*
Cốc! Cốc! Cốc!.
Tiếng gõ cửa dồn dập, khiến Trương Vinh Phương giật mình, tỉnh dậy từ giấc ngủ trưa.
"Trương Vinh Phương, đã thức chưa? Đến đạo trường không hả?" Một âm thanh cực kỳ trung khí, cách cửa truyền vào bên trong.
Trương Vinh Phương thở ra một hơi, dụi dụi mắt rồi rời khỏi giường.
"Đến ngay đây! Có đi."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.