Thuộc Tính Tu Hành Nhân Sinh Của Ta (Dịch)
Chương 14: Hắc Bảng, Xích Bảng
Cổn Khai
27/07/2022
“Sư tỷ thấy thế nào?”
“Cũng được, căn cơ thân thể không tệ. Hồi nhỏ ăn uống không thiếu thốn gì, đúng không?” Triệu Đại Thông cười cười, nói.
Khuôn mặt nàng là kiểu tròn trịa khá to, nhìn có chút bụ mẫm chất phác. Khẩu âm cũng khác hẳn người bình thường, chắc là lớn lên ở bên ngoài.
“Đúng ạ. Trước kia, lúc phụ mẫu còn tại thế thì cuộc sống cũng không tệ lắm.” Trương Vinh Phương gật đầu, đây đều là ký ức của đời trước.
“Thế là tốt rồi. Bây giờ ta sẽ truyền cho đệ Quan Hư Công.” Nét mặt Triệu Đại Thông chợt nghiêm lại.
“Ta hỏi, đệ nói có biết chữ. Vậy cũng bớt lo đi nhiều, không cần phải dành thời gian dạy chữ riêng cho đệ nữa.
Quan Hư Công là đạo pháp căn bản của đạo giáo chúng ta. Tu luyện tốt có thể kéo dài tuổi thọ, đây là phương pháp Trường Thọ chính tông nhất.
Nội dung của nó giảng giải về việc luyện tinh hoá khí, một vòng tuần hoàn tiểu chu thiên hoặc đại chu thiên, 12 kinh mạch, ngưng kết nội đan.”
“Sư tỷ, so với Quan Hư Công, đệ càng hứng thú với Hồi Xuân Tịnh Thì phù điển hơn…” Trương Vinh Phương giơ tay, nói.
“Sư tỷ có thể nói cho đệ biết, rốt cuộc thì cao thủ võ lâm là cấp độ nào được không? Bọn họ mạnh đến mức nào?”
Không phải là hắn không cam tâm, mà cho dù có luyện Quan Hư Công mấy chục năm thì cùng lắm là giống mấy lão già lụ khụ kia, muốn tự vệ cũng khó khăn đủ đường. Tình huống như vậy, tất nhiên là hắn sẽ đặt võ công lên trên rồi.
Triệu Đại Thông nở nụ cười, tỏ vẻ rất thấu hiểu.
“Lúc đầu ta cũng giống như đệ, luôn miệng hỏi sư phụ về chuyện này. Nói sao nhỉ, thông thường mà nói, chỉ cần không chênh lệch quá lớn kiểu tay không đấu với binh khí, áo vải đấu với giáp sắt…”
Triệu Đại Thông dừng lại một lát.
“Cái thứ võ công này thật ra được chia làm 2 đường: cương và nhu. Nhưng mặc kệ là con đường nào, đệ cũng phải luyện mấy chục năm thì mới xem như có chút thành tựu.
Sau này ra ngoài hành tẩu giang hồ, 1 chọi 3, chọi 4 cũng không có vấn đề gì. Chỉ cần là người không biết võ công là hạ được hết. Thế nhưng nếu gặp phải binh sĩ, 3 người cầm vũ khí xông lên đánh chính diện, đệ giỏi lắm là cầm cự được hai hiệp.”
“Cái này…” sức chống chọi đúng là một trời một vực với tưởng tượng của Trương Vinh Phương.
“Hơn nữa, võ công là dùng thuật giết người để đánh nhau, cho dù đệ có luyện thì để làm gì? Thiên hạ hôm nay, võ công Đại Linh các thế hệ đều là cường thịnh nhất, quét sạch tứ phương, chư quốc đều khiếp sợ.
Bởi vậy nên các cao thủ có võ công mạnh nhất, phần lớn đều tụ tập trong quân đội. Ở đó trải qua chém giết, khả năng thực chiến rất mạnh, so với giang hồ mà nói thì đúng là quái vật hơn nhiều.”
Triệu Đại Thông thở dài: “Cho nên chúng ta luyện võ, mục đích chủ yếu là để tự vệ, phòng thân. Đã niên đại nào rồi mà còn nghĩ đến chuyện chém chém giết giết chứ.”
“…” Trương Vinh Phương không phản bác được câu nào.
“Không thấy trong Thành Hoà Cung của chúng ta cũng chẳng có mấy đệ tử Võ tu à? Chính là đạo lý này, đại đạo giáo của chúng ta tại sao lại hưng thịnh? Dưỡng sinh trường thọ đó!” Triệu Đại Thông chỉ mặt điểm tên nói.
“Thế… trong Thanh Hoà Cung của chúng ta, ai là người lợi hại nhất? Sư tỷ có thể nói cho đệ nghe một chút không vậy?” Trương Vinh Phương hỏi.
“Cung chủ chính là người mạnh nhất chứ ai. Dựa theo phẩm cấp của Hoàng Đình quy định thì ngài ấy chính là cao thủ lục phẩm. Nhưng nếu đánh nhau thật, đoán là cũng không địch nổi 10 binh sĩ vây công, chỉ có thể chạy mà thôi. Dù sao thì 10 binh lính ít nhất cũng có 3 bộ cung nỏ phong toả hết các cửa, căn bản là không có cách nào đánh được.”
Nói đến đây, hình như Triệu Đại Thông cảm thấy ngữ điệu của mình không được tôn kính cho lắm nên vội vàng sửa lại: “Tất nhiên rồi, sở trường của chúng ta chính là thuật Trường Sinh. Lão cung chủ công tham tạo hoá, bây giờ đã là cao nhân Nguyên Anh, sống trên trăm tuổi không phải là chuyện to tát gì. Cơ bản không phải là ngưỡng mà các quân sĩ bình thường kia có thể so sánh được.”
Trong lòng Trương Vinh Phương cũng đã hơi hiểu rõ.
“Thế sư tỷ ơi, lục phẩm Hoàng Đình có nghĩa là gì thế?”
“Đó chính là phẩm cấp bổng lộc mà triều đình cấp cho những tướng lĩnh cao thủ. Theo lẽ thường mà tính, thực lực càng mạnh, phẩm cấp càng cao thì bổng lộc đãi ngộ càng tốt. Giang hồ nhân gian đại khái là cũng dựa vào đây mà phân chia thứ bậc.
Nhưng mà mấy thứ này đệ nghe một chút cho biết rồi thôi nhé, qua trường cách chúng ta mấy vạn dặm. Giang hồ chủ yếu là nhìn vào Hắc Bảng và Xích Bảng.”
“Hắc Bảng cùng Xích Bảng ư?”
“Hắc Bảng chính là bảng xếp hạng cường giả có thực lực cao cường. Những người đều dính án cũ, lệnh truy nã, bị triều đình Đại Linh truy bắt, sau này tạo thành cả một bảng danh sách. Mọi người trước khi ra ngoài bôn tẩu đều phải nhớ kỹ danh sách này, tránh gặp phải kẻ nguy hiểm mà lại không nhận ra, vô duyên vô cớ toi mạng.”
“Cũng được, căn cơ thân thể không tệ. Hồi nhỏ ăn uống không thiếu thốn gì, đúng không?” Triệu Đại Thông cười cười, nói.
Khuôn mặt nàng là kiểu tròn trịa khá to, nhìn có chút bụ mẫm chất phác. Khẩu âm cũng khác hẳn người bình thường, chắc là lớn lên ở bên ngoài.
“Đúng ạ. Trước kia, lúc phụ mẫu còn tại thế thì cuộc sống cũng không tệ lắm.” Trương Vinh Phương gật đầu, đây đều là ký ức của đời trước.
“Thế là tốt rồi. Bây giờ ta sẽ truyền cho đệ Quan Hư Công.” Nét mặt Triệu Đại Thông chợt nghiêm lại.
“Ta hỏi, đệ nói có biết chữ. Vậy cũng bớt lo đi nhiều, không cần phải dành thời gian dạy chữ riêng cho đệ nữa.
Quan Hư Công là đạo pháp căn bản của đạo giáo chúng ta. Tu luyện tốt có thể kéo dài tuổi thọ, đây là phương pháp Trường Thọ chính tông nhất.
Nội dung của nó giảng giải về việc luyện tinh hoá khí, một vòng tuần hoàn tiểu chu thiên hoặc đại chu thiên, 12 kinh mạch, ngưng kết nội đan.”
“Sư tỷ, so với Quan Hư Công, đệ càng hứng thú với Hồi Xuân Tịnh Thì phù điển hơn…” Trương Vinh Phương giơ tay, nói.
“Sư tỷ có thể nói cho đệ biết, rốt cuộc thì cao thủ võ lâm là cấp độ nào được không? Bọn họ mạnh đến mức nào?”
Không phải là hắn không cam tâm, mà cho dù có luyện Quan Hư Công mấy chục năm thì cùng lắm là giống mấy lão già lụ khụ kia, muốn tự vệ cũng khó khăn đủ đường. Tình huống như vậy, tất nhiên là hắn sẽ đặt võ công lên trên rồi.
Triệu Đại Thông nở nụ cười, tỏ vẻ rất thấu hiểu.
“Lúc đầu ta cũng giống như đệ, luôn miệng hỏi sư phụ về chuyện này. Nói sao nhỉ, thông thường mà nói, chỉ cần không chênh lệch quá lớn kiểu tay không đấu với binh khí, áo vải đấu với giáp sắt…”
Triệu Đại Thông dừng lại một lát.
“Cái thứ võ công này thật ra được chia làm 2 đường: cương và nhu. Nhưng mặc kệ là con đường nào, đệ cũng phải luyện mấy chục năm thì mới xem như có chút thành tựu.
Sau này ra ngoài hành tẩu giang hồ, 1 chọi 3, chọi 4 cũng không có vấn đề gì. Chỉ cần là người không biết võ công là hạ được hết. Thế nhưng nếu gặp phải binh sĩ, 3 người cầm vũ khí xông lên đánh chính diện, đệ giỏi lắm là cầm cự được hai hiệp.”
“Cái này…” sức chống chọi đúng là một trời một vực với tưởng tượng của Trương Vinh Phương.
“Hơn nữa, võ công là dùng thuật giết người để đánh nhau, cho dù đệ có luyện thì để làm gì? Thiên hạ hôm nay, võ công Đại Linh các thế hệ đều là cường thịnh nhất, quét sạch tứ phương, chư quốc đều khiếp sợ.
Bởi vậy nên các cao thủ có võ công mạnh nhất, phần lớn đều tụ tập trong quân đội. Ở đó trải qua chém giết, khả năng thực chiến rất mạnh, so với giang hồ mà nói thì đúng là quái vật hơn nhiều.”
Triệu Đại Thông thở dài: “Cho nên chúng ta luyện võ, mục đích chủ yếu là để tự vệ, phòng thân. Đã niên đại nào rồi mà còn nghĩ đến chuyện chém chém giết giết chứ.”
“…” Trương Vinh Phương không phản bác được câu nào.
“Không thấy trong Thành Hoà Cung của chúng ta cũng chẳng có mấy đệ tử Võ tu à? Chính là đạo lý này, đại đạo giáo của chúng ta tại sao lại hưng thịnh? Dưỡng sinh trường thọ đó!” Triệu Đại Thông chỉ mặt điểm tên nói.
“Thế… trong Thanh Hoà Cung của chúng ta, ai là người lợi hại nhất? Sư tỷ có thể nói cho đệ nghe một chút không vậy?” Trương Vinh Phương hỏi.
“Cung chủ chính là người mạnh nhất chứ ai. Dựa theo phẩm cấp của Hoàng Đình quy định thì ngài ấy chính là cao thủ lục phẩm. Nhưng nếu đánh nhau thật, đoán là cũng không địch nổi 10 binh sĩ vây công, chỉ có thể chạy mà thôi. Dù sao thì 10 binh lính ít nhất cũng có 3 bộ cung nỏ phong toả hết các cửa, căn bản là không có cách nào đánh được.”
Nói đến đây, hình như Triệu Đại Thông cảm thấy ngữ điệu của mình không được tôn kính cho lắm nên vội vàng sửa lại: “Tất nhiên rồi, sở trường của chúng ta chính là thuật Trường Sinh. Lão cung chủ công tham tạo hoá, bây giờ đã là cao nhân Nguyên Anh, sống trên trăm tuổi không phải là chuyện to tát gì. Cơ bản không phải là ngưỡng mà các quân sĩ bình thường kia có thể so sánh được.”
Trong lòng Trương Vinh Phương cũng đã hơi hiểu rõ.
“Thế sư tỷ ơi, lục phẩm Hoàng Đình có nghĩa là gì thế?”
“Đó chính là phẩm cấp bổng lộc mà triều đình cấp cho những tướng lĩnh cao thủ. Theo lẽ thường mà tính, thực lực càng mạnh, phẩm cấp càng cao thì bổng lộc đãi ngộ càng tốt. Giang hồ nhân gian đại khái là cũng dựa vào đây mà phân chia thứ bậc.
Nhưng mà mấy thứ này đệ nghe một chút cho biết rồi thôi nhé, qua trường cách chúng ta mấy vạn dặm. Giang hồ chủ yếu là nhìn vào Hắc Bảng và Xích Bảng.”
“Hắc Bảng cùng Xích Bảng ư?”
“Hắc Bảng chính là bảng xếp hạng cường giả có thực lực cao cường. Những người đều dính án cũ, lệnh truy nã, bị triều đình Đại Linh truy bắt, sau này tạo thành cả một bảng danh sách. Mọi người trước khi ra ngoài bôn tẩu đều phải nhớ kỹ danh sách này, tránh gặp phải kẻ nguy hiểm mà lại không nhận ra, vô duyên vô cớ toi mạng.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.