Thuộc Tính Tu Hành Nhân Sinh Của Ta (Dịch)
Chương 43: Lần Đầu Đánh Chết Người
Cổn Khai
08/08/2022
Khoảnh khắc này, cái gì mà mình có bị thương dẫn đến uốn ván hay không? Có bị đánh thành tàn phế không? Có để lại di chứng gì không…vân vân và mây mây. Lúc Trương Vinh Phương nhìn thấy đối phương miệng hộc máu tươi, ánh mắt tan rã thì những lo lắng này đều bay sạch.
Quyền chưởng giao thoa, liên tục không ngừng.
Một thức cuối cùng.
Hạc Linh Ngư.
Song chưởng Trương Vinh Phương khum lại như vuốt ưng, cùng phối hợp tấn công phần cổ của đối phương rồi vặn ra bên ngoài.
Rắc! rắc.
Tiếng gãy giòn tan vang lên, thi thể của tên sơn phỉ cũng theo đó mà đổ rầm xuống đất.
Lúc này Trương Vinh Phương mới có cơ hội để thở dốc.
Trên người hắn dính đầy máu tươi, đầu óc trống rỗng nhưng theo theo bản năng mà tìm được đường sống. Trương Vinh Phương nhanh chóng lục lọi, vơ vét của cải trên người tên sơn phỉ rồi lập tức xoay người bỏ chạy.
Hắn sợ đối phương vẫn còn đồng đảng lảng vảng quanh đây.
Đến bây giờ Trương Vinh Phương mới chợt phát hiện ra một chuyện. Cấp bậc của tên sơn phỉ mà mình vừa mới đối phó giỏi lắm cũng chỉ sánh ngang với một quân nhân phổ thông đã từng thấy máu.
Tên này chỉ biết đón đỡ đòn một cách vụng về hoặc chật vật né tránh, tốc độ và lực lượng cũng là loại chả ra gì, chưa Nhập Phẩm. Chắc cũng gần giống như hắn, chỉ mới luyện qua một chút võ công thô thiển nhưng cảnh giới lại không cao. Thậm chí là còn chưa đạt đến cấp độ Dưỡng Huyết.
Điểm quan trọng nhất chính là chiêu số võ công của tên sơn phỉ này cực kỳ thô ráp, dự là mới chỉ luyện qua quyền thuật căn bản. Lúc giơ tay nhấc chân để lộ ra rất nhiều sơ hở, lại còn đến lắm động tác thừa thãi. Thế nên mới bị Trương Vinh Phương bắt được điểm mấu chốt, đánh trúng một kích toàn lực.
Nghĩ tới đây, Trương Vinh Phương cũng hơi hiểu ra tại sao Trương Tân Thái sư huynh hắn lại nói thắng bại nặng nhất ở võ công.
Võ công tốt sẽ cực kỳ ít sơ hở, uy lực lớn, tốc độ ra tay nhanh.
Võ công kém thì tất nhiên sẽ nhiều sơ hở, uy lực nhỏ, tốc độ ra tay cũng khá chậm.
Nhiều khi, chỉ một sơ hở nhỏ xíu cũng là điểm chí mạng mà đối thủ có thể khai thác.
Sau khi chiến đấu xong, Trương Vinh Phương một đường chạy như điên. Xông ra khỏi rừng được hơn trăm mét hắn mới nhớ ra mình còn phải đi tìm Tiêu Thanh Anh.
Với lại, không phải là hắn mới phóng yên hoả truyền tin rồi à?
“Không được, mình phải quay lại ngay mới được! Chẳng may đi một mình mà gặp phải đồng đẳng của sơn phỉ thì phiền phức to!”
Nghĩ tới đây, trái tim Trương Vinh Phương đột nhiên nảy lên một cái, nhanh chóng quay người chạy về thôn.
Trương Vinh Phương hành động rất cẩn thận, giống như sợ bị người khác phát hiện ra.
Lần đầu tiên đánh chết người, trong lòng Trương Vinh Phương có cảm giác kinh hồn bạt vía khó mà miêu tả được.
Hắn sợ.
Sợ bị người khác phát hiện ra mình đã đánh chết sơn phỉ. Bản thân hắn chỉ là một tiểu đạo sĩ mới luyện võ chưa được bao lâu, không thể nào đánh ra một chuỗi các chiêu thức trong Nhạc Hình Phù một cách cực kỳ thành thạo như vậy được.
Người khác nhìn vào rất dễ nảy sinh nghi ngờ.
Hắn sợ bản thân đánh chết người, ngộ ngỡ có người phát hiện thì sẽ bị tống vào nhà lao.
Lại sợ kẻ bị mình giết phía sau còn có ô dù, không biết từ đâu nhảy ra tìm hắn tính sổ.
Lỡ mà bọn chúng định ám sát mình thì phải làm sao?
Lỡ mà bọn chúng thừa dịp mình ngủ thiếp đi, đến đánh lén thì biết làm sao đây?
Lỡ mà bọn chúng lén lút hạ độc thì phải làm sao đây?
Những suy nghĩ lo lắng lại bắt đầu chạy mòng mòng như đèn kéo quân trong đầu Trương Vinh Phương.
Không được. Không thể để bại lộ được, không được để người khác biết là mình đã giết hai tên kia.
Hơn nữa, không phải xuất thân đã quyết định cả rồi à? Dù mình có thể hiện tư chất, thực lực thế nào thì chưa đến Nhị Phẩm, gần như là không có khả năng trở mình.
Vậy thà là mình nhẫn nhịn, ẩn giấu thực lực, đợi đến khi đạt đến Nhị Phẩm thì mới xem thử có thể tham gia khảo hạch Tập Hiền viện của triều đình được không.”
Tập Hiền viện là là do triều đình Đại Linh lập ra để quản lý Đạo Môn trong thiên hạ. Nơi đó thiết lập cơ cấu quản lý tôn giáo khá đặc biệt.
Chỉ cần ngươi có thể thông qua khảo hạch Nhị Phẩm, cho dù có là người Man tộc thì vẫn có thể đạt được phẩm cấp, tạm giữ chức vụ.
Cho dù chỉ là chức vụ tạm thời, không có quyền lực thực tế gì thì nhiêu đó cũng đủ giúp hắn thoát khỏi sự khống chế của Tiêu Thanh Anh, một mình sống qua ngày được rồi.
Trương Vinh Phương từ từ chạy ra khỏi cánh rừng, sau một hồi lâu, nỗi lòng mới bình phục được một chút.
Tuy trong lòng hắn còn rất nhiều lo lắng, sợ hãi nhưng so với lúc trước thì đã bình thả hơn rất nhiều rồi.
Người thì cũng đã giết rồi, đến lúc này thì mọi chuyện đều thành kết cục đã định rồi.
Quyền chưởng giao thoa, liên tục không ngừng.
Một thức cuối cùng.
Hạc Linh Ngư.
Song chưởng Trương Vinh Phương khum lại như vuốt ưng, cùng phối hợp tấn công phần cổ của đối phương rồi vặn ra bên ngoài.
Rắc! rắc.
Tiếng gãy giòn tan vang lên, thi thể của tên sơn phỉ cũng theo đó mà đổ rầm xuống đất.
Lúc này Trương Vinh Phương mới có cơ hội để thở dốc.
Trên người hắn dính đầy máu tươi, đầu óc trống rỗng nhưng theo theo bản năng mà tìm được đường sống. Trương Vinh Phương nhanh chóng lục lọi, vơ vét của cải trên người tên sơn phỉ rồi lập tức xoay người bỏ chạy.
Hắn sợ đối phương vẫn còn đồng đảng lảng vảng quanh đây.
Đến bây giờ Trương Vinh Phương mới chợt phát hiện ra một chuyện. Cấp bậc của tên sơn phỉ mà mình vừa mới đối phó giỏi lắm cũng chỉ sánh ngang với một quân nhân phổ thông đã từng thấy máu.
Tên này chỉ biết đón đỡ đòn một cách vụng về hoặc chật vật né tránh, tốc độ và lực lượng cũng là loại chả ra gì, chưa Nhập Phẩm. Chắc cũng gần giống như hắn, chỉ mới luyện qua một chút võ công thô thiển nhưng cảnh giới lại không cao. Thậm chí là còn chưa đạt đến cấp độ Dưỡng Huyết.
Điểm quan trọng nhất chính là chiêu số võ công của tên sơn phỉ này cực kỳ thô ráp, dự là mới chỉ luyện qua quyền thuật căn bản. Lúc giơ tay nhấc chân để lộ ra rất nhiều sơ hở, lại còn đến lắm động tác thừa thãi. Thế nên mới bị Trương Vinh Phương bắt được điểm mấu chốt, đánh trúng một kích toàn lực.
Nghĩ tới đây, Trương Vinh Phương cũng hơi hiểu ra tại sao Trương Tân Thái sư huynh hắn lại nói thắng bại nặng nhất ở võ công.
Võ công tốt sẽ cực kỳ ít sơ hở, uy lực lớn, tốc độ ra tay nhanh.
Võ công kém thì tất nhiên sẽ nhiều sơ hở, uy lực nhỏ, tốc độ ra tay cũng khá chậm.
Nhiều khi, chỉ một sơ hở nhỏ xíu cũng là điểm chí mạng mà đối thủ có thể khai thác.
Sau khi chiến đấu xong, Trương Vinh Phương một đường chạy như điên. Xông ra khỏi rừng được hơn trăm mét hắn mới nhớ ra mình còn phải đi tìm Tiêu Thanh Anh.
Với lại, không phải là hắn mới phóng yên hoả truyền tin rồi à?
“Không được, mình phải quay lại ngay mới được! Chẳng may đi một mình mà gặp phải đồng đẳng của sơn phỉ thì phiền phức to!”
Nghĩ tới đây, trái tim Trương Vinh Phương đột nhiên nảy lên một cái, nhanh chóng quay người chạy về thôn.
Trương Vinh Phương hành động rất cẩn thận, giống như sợ bị người khác phát hiện ra.
Lần đầu tiên đánh chết người, trong lòng Trương Vinh Phương có cảm giác kinh hồn bạt vía khó mà miêu tả được.
Hắn sợ.
Sợ bị người khác phát hiện ra mình đã đánh chết sơn phỉ. Bản thân hắn chỉ là một tiểu đạo sĩ mới luyện võ chưa được bao lâu, không thể nào đánh ra một chuỗi các chiêu thức trong Nhạc Hình Phù một cách cực kỳ thành thạo như vậy được.
Người khác nhìn vào rất dễ nảy sinh nghi ngờ.
Hắn sợ bản thân đánh chết người, ngộ ngỡ có người phát hiện thì sẽ bị tống vào nhà lao.
Lại sợ kẻ bị mình giết phía sau còn có ô dù, không biết từ đâu nhảy ra tìm hắn tính sổ.
Lỡ mà bọn chúng định ám sát mình thì phải làm sao?
Lỡ mà bọn chúng thừa dịp mình ngủ thiếp đi, đến đánh lén thì biết làm sao đây?
Lỡ mà bọn chúng lén lút hạ độc thì phải làm sao đây?
Những suy nghĩ lo lắng lại bắt đầu chạy mòng mòng như đèn kéo quân trong đầu Trương Vinh Phương.
Không được. Không thể để bại lộ được, không được để người khác biết là mình đã giết hai tên kia.
Hơn nữa, không phải xuất thân đã quyết định cả rồi à? Dù mình có thể hiện tư chất, thực lực thế nào thì chưa đến Nhị Phẩm, gần như là không có khả năng trở mình.
Vậy thà là mình nhẫn nhịn, ẩn giấu thực lực, đợi đến khi đạt đến Nhị Phẩm thì mới xem thử có thể tham gia khảo hạch Tập Hiền viện của triều đình được không.”
Tập Hiền viện là là do triều đình Đại Linh lập ra để quản lý Đạo Môn trong thiên hạ. Nơi đó thiết lập cơ cấu quản lý tôn giáo khá đặc biệt.
Chỉ cần ngươi có thể thông qua khảo hạch Nhị Phẩm, cho dù có là người Man tộc thì vẫn có thể đạt được phẩm cấp, tạm giữ chức vụ.
Cho dù chỉ là chức vụ tạm thời, không có quyền lực thực tế gì thì nhiêu đó cũng đủ giúp hắn thoát khỏi sự khống chế của Tiêu Thanh Anh, một mình sống qua ngày được rồi.
Trương Vinh Phương từ từ chạy ra khỏi cánh rừng, sau một hồi lâu, nỗi lòng mới bình phục được một chút.
Tuy trong lòng hắn còn rất nhiều lo lắng, sợ hãi nhưng so với lúc trước thì đã bình thả hơn rất nhiều rồi.
Người thì cũng đã giết rồi, đến lúc này thì mọi chuyện đều thành kết cục đã định rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.