Thuộc Tính Tu Hành Nhân Sinh Của Ta (Dịch)
Chương 22: Lấy Đại Một Cái Cớ
Cổn Khai
31/07/2022
Bốn tên hắc y nhân lập tức dùng tốc độ nhanh nhất chạy về phía Trần Vô Ưu vừa đi tới.
Trương Vinh Phương hơi nhíu mày.
Thật ra hắn có hơi nghi ngờ Trần Vô Ưu chính là tên mà mình đã nghe lén được lúc trước. Nhưng vì chuyện đã qua khá lâu nên hắn cũng không dám chắc lắm.
Từ lúc Trương Vinh Phương mật báo cho Tiêu Dung đến giờ cũng đã rất lâu rồi. Trí nhớ của hắn cũng chỉ thuộc tiêu chuẩn của người bình thường nên tất nhiên là đã lẫn lộn, phai nhạt lắm rồi.
Lần này, trước khi đi ra ngoài hắn đã khuyên Tiêu Thanh Anh phải cẩn thận hơn, không nên đi ra ngoài làm gì.
Nhưng Tiêu Thanh Anh lại nói có Trần Vô Ưu bảo vệ, nàng sẽ không bị gì đâu, sau đó liền lờ đi, không quan tâm tới Trương Vinh Phương nữa.
Hơn nữa chỗ bọn họ đi cách Thanh Hòa Cung không xa, chỉ khoảng hai đỉnh núi mà thôi. Nếu có chuyện gì thì vẫn chạy về sơn môn kịp.
Điểm thứ ba, bản thân Tiêu Thanh Anh cũng là đệ tử võ tu. Tuy chưa nhập phẩm cấp nhưng sức khoẻ vẫn hơn xa người thường.
Khuyên nhủ nhưng người ta có thèm nghe đâu, Trương Vinh Phương chỉ có thể báo cho Tiêu Dung biết trước, sau đó bản thân bất đắc dĩ theo đối phương ra ngoài.
Lúc này thấy Trần Vô Ưu đột nhiên biến mất, cộng thêm đã nghi ngờ từ trước, sự cảnh giác trong đầu Trương Vinh Phương lập tức dâng lên ào ào.
Hắn lén nhìn Trương Khắc ngồi bên cạnh, thấy vẻ mặt người này mù mờ chẳng biết gì, còn đang lấy khăn tay ra để lau mồ hôi.
Mấy dòng liệt kê thuộc tính trên đầu hắn sáng choang. Theo thứ tự là:
[Trương Khắc -- Sinh mệnh 9-9. -- Kỹ năng: 0.”
Mà thuộc tính của Tiêu Thanh Anh thì lại là:
[Tiêu Thanh Anh -- Sinh mệnh 12-14. -- Kỹ năng: Hồi Xuân Tịnh Thời phù điển/ Nhạc Hình phù tầng thứ bảy.]
Thuộc tính của nữ tử này, sinh mệnh chỉ cao hơn Trương Vinh Phương có hai điểm, nhỡ đâu gặp phải chuyện gì…
Bản thân hắn hoàn toàn không biết tí võ công nào, chỉ cần gặp phải người hơi biết tí võ vẽ là xếp hàng chào thua ngay. Nếu dựa vào một mình Tiêu Thanh Anh thì sợ là chỉ còn nước dâng mạng mà thôi.
“Tiêu sư tỷ, vừa nãy ta thấy tỷ làm rớt thứ gì ở đằng sau thì phải, hình như là yêu bài của tỷ đó!” Trương Vinh Phương chợt lên tiếng.
“Yêu bài hả?” Tiêu Thanh Anh sửng sốt. Nàng nhanh chóng sờ soạng bên hông của mình, quả nhiên không thấy yêu bài đâu nữa. Tiêu Thanh Anh cũng chẳng nhớ rõ là mình đi ra ngoài mà quên mang theo hay làm rơi dọc đường nữa.
“Ngươi nhớ là rơi ở đâu không?” Tiêu Thanh Anh quay đầu lại, không nhịn được mà nhìn thẳng vào Trương Vinh Phương.
“Ở ngay đằng sau thôi. Vừa nãy ta nhìn không rõ lắm, còn tưởng là cục bùn hay cành cây linh tinh gì cơ.” Trương Vinh Phương nghiêm túc nói.
Trên thực tế hắn vừa ra khỏi cửa đã không thấy yêu bài của Tiêu Thanh Anh rồi, sở dĩ nói như vậy chẳng qua là tùy tiện lấy đại một cái cớ mà thôi.
Mượn cớ kiểu này, dù có sai thì cùng lắm là bị trách cứ một phen rồi thôi, chẳng có vấn đề to tát gì.
“Ngươi mau tìm giúp ta đi.” Tiêu Thanh Anh không kiên nhẫn nói.
“Một mình ta đi sợ là không tìm được đâu, chúng ta cùng đi nhé. Lỡ đâu nó bị mấy con khỉ hay thứ linh tinh nào nhặt mất thì phiền phức lắm.” Trương Vinh Phương đề nghị.
“Được rồi.” Tiêu Thanh Anh cũng muốn tranh thủ thời gian tìm được yêu bài rồi quay lại chờ Vô Ưu ca ca của mình. Về phần bị lừa, nàng không cho rằng Trương Vinh Phương dám lừa mình.
Người tên Trương Vinh Phương này, phụ thân cơ bản là vì nàng nên mới chỉ điểm cho hắn vài thứ. Nếu như đối phương dám giở trò với nàng, khi trở về nàng chắc chắn nàng sẽ nói phụ thân đá hắn ra khỏi đạo môn.
“Ta cũng tìm giúp hai người.” Trương Khắc – thuộc hạ của Trần Vô Ưu đang đứng bên cạnh cũng vội vàng lên tiếng.
“Không cần đâu. Phải có một người ở đây chờ Vô Ưu sư huynh chứ. Lỡ huynh ấy trở về mà không thấy ai ở đây, chẳng phải là càng dễ lạc nhau hơn à?” Trương Vinh Phương trả lời đối phương. Hắn không tin tưởng người này.
“Thế cũng được. Vậy ngươi cứ ở lại đây chờ Vô Ưu ca ca quay về đi.” Tiêu Thanh Anh gật đầu.
Sau đó nàng và Trương Vinh Phương, hai người một trước một sau nhanh chóng đi ngược lại con đường mà họ vừa đi qua.
“Ở gần đây thôi, chúng ta đi nhanh lên chút đi.” Trương Vinh Phương thúc giục đối phương.
“Rốt cuộc là ở đâu thế?” Tiêu Thanh Anh cúi đầu không ngừng quan sát, tìm kiếm trong bụi cỏ.
Á!
Đúng lúc này, mảnh rừng phía sau, cách đó không xa truyền đến tiếng hét thảm của Trương Khắc.
Hai người ngẩng phắt đầu lên, nhìn về phía nơi phát ra tiếng hét.
“Người đâu? Tại sao chỉ có mỗi một tên thôi? Hai người còn lại đâu rồi?” Một giọng nam loáng thoáng bay tới.
“Chắc chắn là ở quanh đây thôi, chưa đi xa được đâu. Mau tìm chúng đi!” Một giọng nói hào sảng đáp lại
“Có người đang tìm chúng ta! Trương Khắc, Trương Khắc thế nào rồi?” Sắc mặt Tiêu Thanh Anh tái nhợt.
Trương Vinh Phương hơi nhíu mày.
Thật ra hắn có hơi nghi ngờ Trần Vô Ưu chính là tên mà mình đã nghe lén được lúc trước. Nhưng vì chuyện đã qua khá lâu nên hắn cũng không dám chắc lắm.
Từ lúc Trương Vinh Phương mật báo cho Tiêu Dung đến giờ cũng đã rất lâu rồi. Trí nhớ của hắn cũng chỉ thuộc tiêu chuẩn của người bình thường nên tất nhiên là đã lẫn lộn, phai nhạt lắm rồi.
Lần này, trước khi đi ra ngoài hắn đã khuyên Tiêu Thanh Anh phải cẩn thận hơn, không nên đi ra ngoài làm gì.
Nhưng Tiêu Thanh Anh lại nói có Trần Vô Ưu bảo vệ, nàng sẽ không bị gì đâu, sau đó liền lờ đi, không quan tâm tới Trương Vinh Phương nữa.
Hơn nữa chỗ bọn họ đi cách Thanh Hòa Cung không xa, chỉ khoảng hai đỉnh núi mà thôi. Nếu có chuyện gì thì vẫn chạy về sơn môn kịp.
Điểm thứ ba, bản thân Tiêu Thanh Anh cũng là đệ tử võ tu. Tuy chưa nhập phẩm cấp nhưng sức khoẻ vẫn hơn xa người thường.
Khuyên nhủ nhưng người ta có thèm nghe đâu, Trương Vinh Phương chỉ có thể báo cho Tiêu Dung biết trước, sau đó bản thân bất đắc dĩ theo đối phương ra ngoài.
Lúc này thấy Trần Vô Ưu đột nhiên biến mất, cộng thêm đã nghi ngờ từ trước, sự cảnh giác trong đầu Trương Vinh Phương lập tức dâng lên ào ào.
Hắn lén nhìn Trương Khắc ngồi bên cạnh, thấy vẻ mặt người này mù mờ chẳng biết gì, còn đang lấy khăn tay ra để lau mồ hôi.
Mấy dòng liệt kê thuộc tính trên đầu hắn sáng choang. Theo thứ tự là:
[Trương Khắc -- Sinh mệnh 9-9. -- Kỹ năng: 0.”
Mà thuộc tính của Tiêu Thanh Anh thì lại là:
[Tiêu Thanh Anh -- Sinh mệnh 12-14. -- Kỹ năng: Hồi Xuân Tịnh Thời phù điển/ Nhạc Hình phù tầng thứ bảy.]
Thuộc tính của nữ tử này, sinh mệnh chỉ cao hơn Trương Vinh Phương có hai điểm, nhỡ đâu gặp phải chuyện gì…
Bản thân hắn hoàn toàn không biết tí võ công nào, chỉ cần gặp phải người hơi biết tí võ vẽ là xếp hàng chào thua ngay. Nếu dựa vào một mình Tiêu Thanh Anh thì sợ là chỉ còn nước dâng mạng mà thôi.
“Tiêu sư tỷ, vừa nãy ta thấy tỷ làm rớt thứ gì ở đằng sau thì phải, hình như là yêu bài của tỷ đó!” Trương Vinh Phương chợt lên tiếng.
“Yêu bài hả?” Tiêu Thanh Anh sửng sốt. Nàng nhanh chóng sờ soạng bên hông của mình, quả nhiên không thấy yêu bài đâu nữa. Tiêu Thanh Anh cũng chẳng nhớ rõ là mình đi ra ngoài mà quên mang theo hay làm rơi dọc đường nữa.
“Ngươi nhớ là rơi ở đâu không?” Tiêu Thanh Anh quay đầu lại, không nhịn được mà nhìn thẳng vào Trương Vinh Phương.
“Ở ngay đằng sau thôi. Vừa nãy ta nhìn không rõ lắm, còn tưởng là cục bùn hay cành cây linh tinh gì cơ.” Trương Vinh Phương nghiêm túc nói.
Trên thực tế hắn vừa ra khỏi cửa đã không thấy yêu bài của Tiêu Thanh Anh rồi, sở dĩ nói như vậy chẳng qua là tùy tiện lấy đại một cái cớ mà thôi.
Mượn cớ kiểu này, dù có sai thì cùng lắm là bị trách cứ một phen rồi thôi, chẳng có vấn đề to tát gì.
“Ngươi mau tìm giúp ta đi.” Tiêu Thanh Anh không kiên nhẫn nói.
“Một mình ta đi sợ là không tìm được đâu, chúng ta cùng đi nhé. Lỡ đâu nó bị mấy con khỉ hay thứ linh tinh nào nhặt mất thì phiền phức lắm.” Trương Vinh Phương đề nghị.
“Được rồi.” Tiêu Thanh Anh cũng muốn tranh thủ thời gian tìm được yêu bài rồi quay lại chờ Vô Ưu ca ca của mình. Về phần bị lừa, nàng không cho rằng Trương Vinh Phương dám lừa mình.
Người tên Trương Vinh Phương này, phụ thân cơ bản là vì nàng nên mới chỉ điểm cho hắn vài thứ. Nếu như đối phương dám giở trò với nàng, khi trở về nàng chắc chắn nàng sẽ nói phụ thân đá hắn ra khỏi đạo môn.
“Ta cũng tìm giúp hai người.” Trương Khắc – thuộc hạ của Trần Vô Ưu đang đứng bên cạnh cũng vội vàng lên tiếng.
“Không cần đâu. Phải có một người ở đây chờ Vô Ưu sư huynh chứ. Lỡ huynh ấy trở về mà không thấy ai ở đây, chẳng phải là càng dễ lạc nhau hơn à?” Trương Vinh Phương trả lời đối phương. Hắn không tin tưởng người này.
“Thế cũng được. Vậy ngươi cứ ở lại đây chờ Vô Ưu ca ca quay về đi.” Tiêu Thanh Anh gật đầu.
Sau đó nàng và Trương Vinh Phương, hai người một trước một sau nhanh chóng đi ngược lại con đường mà họ vừa đi qua.
“Ở gần đây thôi, chúng ta đi nhanh lên chút đi.” Trương Vinh Phương thúc giục đối phương.
“Rốt cuộc là ở đâu thế?” Tiêu Thanh Anh cúi đầu không ngừng quan sát, tìm kiếm trong bụi cỏ.
Á!
Đúng lúc này, mảnh rừng phía sau, cách đó không xa truyền đến tiếng hét thảm của Trương Khắc.
Hai người ngẩng phắt đầu lên, nhìn về phía nơi phát ra tiếng hét.
“Người đâu? Tại sao chỉ có mỗi một tên thôi? Hai người còn lại đâu rồi?” Một giọng nam loáng thoáng bay tới.
“Chắc chắn là ở quanh đây thôi, chưa đi xa được đâu. Mau tìm chúng đi!” Một giọng nói hào sảng đáp lại
“Có người đang tìm chúng ta! Trương Khắc, Trương Khắc thế nào rồi?” Sắc mặt Tiêu Thanh Anh tái nhợt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.