Thuộc Tính Tu Hành Nhân Sinh Của Ta (Dịch)
Chương 46: Tứ Vật Thang
Cổn Khai
10/08/2022
Lý lão đầu cúi xuống tìm kiếm. Vừa vặn có vài gói thuốc do khách quen cũ mua còn sót lại, chúng đều đã được gói kỹ. Từng gói từng gói cực kỳ chỉnh tề.
Đúng lúc lão ta có thể lấy ra bán cho đạo nhân trẻ này.
"Bát Trân thang à? Là tám loại nào thế?"
Trương Vinh Phương có cảm thấy cái tên này nghe khá quen tai. Có lẽ kiếp trước hắn có đã từng nghe về phương thuốc này rồi.
"Hừm, là dùng Tứ Quân Tử thang cùng Tứ Vật thang, phối hợp lại với nhau thôi." Lý lão đầu giới thiệu sơ qua.
"Trong đó có nhân sâm, phục linh, bạch truật, cam thảo, thục địa hoàng, bạch thược, đương quy, sơn khung.
Chủ yếu là điều trị các loại triệu chứng khí huyết hư hao, sắc mặt vàng vọt tiều tụy, toàn thân không còn chút sức lực, choáng váng, hoa mắt chóng mặt, chán ăn..."
Lý lão đầu nói xong thì đưa mắt nhìn cánh tay cường tráng, mặt mày hồng hào của đối phương, không nói thêm gì nữa.
"Thứ này thật sự có thể đại bổ khí huyết à?" Trương Vinh Phương cẩn thận hỏi lại.
"Ừm, nó lấy bổ khí làm chủ. Thích hợp rèn luyện cho người có tỳ vị kém" Lý lão đầu nói.
"Ta chính là người có tỳ vị kém này." Nét mặt Trương Vinh Phương lộ rõ vẻ vui mừng.
"…" Thấy đối phương đặt tiền giấy ở trên quầy, Lý lão đầu chọn không nói nhảm thêm nữa.
"Nhưng mà có phương thuốc nào chỉ đơn thuần là bổ máu không?" Trương Vinh Phương lại hỏi.
Hắn cảm thấy có lẽ dị năng thuộc tính của mình chỉ cần máu chứ không cần khí.
"Thế thì chỉ cần mua Tứ Vật thang là được rồi. Chỉ có điều…" dường như Lý lão đầu còn muốn nói thêm điều gì đó.
"Vậy thì lấy cái này đi! Bao nhiêu tiền một thang? Một thang có thể sử dụng bao lâu?" Trương Vinh Phương vung tay lên, ngắt lời đối phương.
"Một đơn giá 1 lượng, có thể uống được hai lần. Đến lần thứ ba thì dược hiệu sẽ yếu rất nhiều, uống bao nhiêu thì phải xem bệnh tình của ngươi nữa. Đương nhiên, dược liệu đều là loại có niên đại thấp. Nếu ngươi muốn loại niên đại lâu hơn thì phải thêm tiền."
"Lấy cho ta năm thang trước đi! Nếu dùng tốt sẽ quay lại mua thêm!"
Rất nhanh sau đó, Trương Vinh Phương vội vàng mang theo năm phần Tứ Vật thang rời đi. Lúc này chỉ còn một mình Lý lão đầu đứng trong cửa tiệm.
Thật ra vừa nãy lão ta còn định nói là Tứ Vật Thang chủ yếu dùng cho nữ nhân nấu canh bổ máu, điều hòa kinh nguyệt. Nó còn được gọi là Phụ Nữ Hữu thang.
Trương Vinh Phương đi ra khỏi tiệm thuốc, nhấc túi vải trong tay lên, tâm tình rất chi là khoan khoái dễ chịu.
5 lượng bạc tương đương với hai tháng tiền tiêu vặt của hắn. Đáng tiếc là qua lần này, muốn kiếm được tiền này thì khó rồi.
Đối với rất nhiều phú hộ mà nói, 5 lượng bạc chỉ bằng giá tiền của một bộ quần áo. Còn đối với một người chỉ có chi không có thu như hắn mà nói thì không ít đâu.
Hắn nhanh chóng đi vào nội thành huyện Hoa Tân, thỉnh thoảng lại đi qua mấy cây cầu đá hình vòm.
Dọc đường, người qua kẻ lại nườm nượp.
Trong đó có không ít người nước da trắng bệch, cùng kiểu với dân Châu u hắn từng gặp qua ở đời trước. Thỉnh thoảng còn có mấy người da đen đi ngang qua, nhưng ở đây nhiều nhất vẫn là người da vàng.
Chỉ là chỗ này không giống với huyện Thiên m. Người qua đường ở đây, dù chỉ ăn mặc như nông hộ bình thường thì sắc mặt cũng không hề xanh xao vàng vọt. Thỉnh thoảng còn có người tụ tập xung quanh một sàn gỗ hình chữ nhật, hô to gọi nhỏ, vỗ tay khen ngợi.
Coong!
Đột nhiên phía xa vang lên tiếng chiêng.
"Ý chỉ của thánh thượng, phát binh đánh Mẫn quốc. Người nguyện ý chủ động tòng quân đánh trận có thể đến nha môn lĩnh vật tư bổ xung."
"Ý chỉ của thánh thượng, phát binh đánh Mẫn quốc…"
Theo từng tiếng chiêng vang lên, một tiểu đội quan binh đội nón sắt rộng vành từ từ đi ngang qua các con phố.
Những quan binh này mặc binh phục màu xám, đai lưng làm bằng da thuộc, bên hông đeo trường đao. Đa số trên lưng đều vác theo cung tên.
Riêng thủ lĩnh đi đầu còn đeo cả mặt nạ phòng hộ bằng sắt đen, bên trên điêu khắc hoa văn con sói.
Trương Vinh Phương thoáng dừng bước, quan sát đội quan binh đi ngang qua này một chút.
Hắn và dân chúng xung quanh đều tránh những quan binh này như tránh rắn rết, hình như hắn đã hiểu tại sao lại có nhiều người dù phải vót nhọn cả đầu cũng muốn chen vào Đạo Môn, Phật Môn.
Đại Linh cực kỳ hiếu chiến, mỗi năm đều xuất binh chinh chiến. Hơn nữa, gần như đều là chủ động xuất quân đi xâm chiếm những nước khác.
Phàm là chinh chiến, cho dù là thắng hay bại thì đều sẽ có tử thương. Tuy Đại Linh có vũ lực kinh người, quét ngang vô địch nhưng không có nghĩa là nó có thể chinh phục các quốc gia khác mà không hao tổn tí nào.
Ngoài ra, thỉnh thoảng các nơi cũng sẽ nổ ra khởi nghĩa, thế nên cũng cần một lượng lớn binh lính đến trấn áp.
Trong tình huống như này, tham gia quân đội có khác gì đi làm khổ sai.
Đúng lúc lão ta có thể lấy ra bán cho đạo nhân trẻ này.
"Bát Trân thang à? Là tám loại nào thế?"
Trương Vinh Phương có cảm thấy cái tên này nghe khá quen tai. Có lẽ kiếp trước hắn có đã từng nghe về phương thuốc này rồi.
"Hừm, là dùng Tứ Quân Tử thang cùng Tứ Vật thang, phối hợp lại với nhau thôi." Lý lão đầu giới thiệu sơ qua.
"Trong đó có nhân sâm, phục linh, bạch truật, cam thảo, thục địa hoàng, bạch thược, đương quy, sơn khung.
Chủ yếu là điều trị các loại triệu chứng khí huyết hư hao, sắc mặt vàng vọt tiều tụy, toàn thân không còn chút sức lực, choáng váng, hoa mắt chóng mặt, chán ăn..."
Lý lão đầu nói xong thì đưa mắt nhìn cánh tay cường tráng, mặt mày hồng hào của đối phương, không nói thêm gì nữa.
"Thứ này thật sự có thể đại bổ khí huyết à?" Trương Vinh Phương cẩn thận hỏi lại.
"Ừm, nó lấy bổ khí làm chủ. Thích hợp rèn luyện cho người có tỳ vị kém" Lý lão đầu nói.
"Ta chính là người có tỳ vị kém này." Nét mặt Trương Vinh Phương lộ rõ vẻ vui mừng.
"…" Thấy đối phương đặt tiền giấy ở trên quầy, Lý lão đầu chọn không nói nhảm thêm nữa.
"Nhưng mà có phương thuốc nào chỉ đơn thuần là bổ máu không?" Trương Vinh Phương lại hỏi.
Hắn cảm thấy có lẽ dị năng thuộc tính của mình chỉ cần máu chứ không cần khí.
"Thế thì chỉ cần mua Tứ Vật thang là được rồi. Chỉ có điều…" dường như Lý lão đầu còn muốn nói thêm điều gì đó.
"Vậy thì lấy cái này đi! Bao nhiêu tiền một thang? Một thang có thể sử dụng bao lâu?" Trương Vinh Phương vung tay lên, ngắt lời đối phương.
"Một đơn giá 1 lượng, có thể uống được hai lần. Đến lần thứ ba thì dược hiệu sẽ yếu rất nhiều, uống bao nhiêu thì phải xem bệnh tình của ngươi nữa. Đương nhiên, dược liệu đều là loại có niên đại thấp. Nếu ngươi muốn loại niên đại lâu hơn thì phải thêm tiền."
"Lấy cho ta năm thang trước đi! Nếu dùng tốt sẽ quay lại mua thêm!"
Rất nhanh sau đó, Trương Vinh Phương vội vàng mang theo năm phần Tứ Vật thang rời đi. Lúc này chỉ còn một mình Lý lão đầu đứng trong cửa tiệm.
Thật ra vừa nãy lão ta còn định nói là Tứ Vật Thang chủ yếu dùng cho nữ nhân nấu canh bổ máu, điều hòa kinh nguyệt. Nó còn được gọi là Phụ Nữ Hữu thang.
Trương Vinh Phương đi ra khỏi tiệm thuốc, nhấc túi vải trong tay lên, tâm tình rất chi là khoan khoái dễ chịu.
5 lượng bạc tương đương với hai tháng tiền tiêu vặt của hắn. Đáng tiếc là qua lần này, muốn kiếm được tiền này thì khó rồi.
Đối với rất nhiều phú hộ mà nói, 5 lượng bạc chỉ bằng giá tiền của một bộ quần áo. Còn đối với một người chỉ có chi không có thu như hắn mà nói thì không ít đâu.
Hắn nhanh chóng đi vào nội thành huyện Hoa Tân, thỉnh thoảng lại đi qua mấy cây cầu đá hình vòm.
Dọc đường, người qua kẻ lại nườm nượp.
Trong đó có không ít người nước da trắng bệch, cùng kiểu với dân Châu u hắn từng gặp qua ở đời trước. Thỉnh thoảng còn có mấy người da đen đi ngang qua, nhưng ở đây nhiều nhất vẫn là người da vàng.
Chỉ là chỗ này không giống với huyện Thiên m. Người qua đường ở đây, dù chỉ ăn mặc như nông hộ bình thường thì sắc mặt cũng không hề xanh xao vàng vọt. Thỉnh thoảng còn có người tụ tập xung quanh một sàn gỗ hình chữ nhật, hô to gọi nhỏ, vỗ tay khen ngợi.
Coong!
Đột nhiên phía xa vang lên tiếng chiêng.
"Ý chỉ của thánh thượng, phát binh đánh Mẫn quốc. Người nguyện ý chủ động tòng quân đánh trận có thể đến nha môn lĩnh vật tư bổ xung."
"Ý chỉ của thánh thượng, phát binh đánh Mẫn quốc…"
Theo từng tiếng chiêng vang lên, một tiểu đội quan binh đội nón sắt rộng vành từ từ đi ngang qua các con phố.
Những quan binh này mặc binh phục màu xám, đai lưng làm bằng da thuộc, bên hông đeo trường đao. Đa số trên lưng đều vác theo cung tên.
Riêng thủ lĩnh đi đầu còn đeo cả mặt nạ phòng hộ bằng sắt đen, bên trên điêu khắc hoa văn con sói.
Trương Vinh Phương thoáng dừng bước, quan sát đội quan binh đi ngang qua này một chút.
Hắn và dân chúng xung quanh đều tránh những quan binh này như tránh rắn rết, hình như hắn đã hiểu tại sao lại có nhiều người dù phải vót nhọn cả đầu cũng muốn chen vào Đạo Môn, Phật Môn.
Đại Linh cực kỳ hiếu chiến, mỗi năm đều xuất binh chinh chiến. Hơn nữa, gần như đều là chủ động xuất quân đi xâm chiếm những nước khác.
Phàm là chinh chiến, cho dù là thắng hay bại thì đều sẽ có tử thương. Tuy Đại Linh có vũ lực kinh người, quét ngang vô địch nhưng không có nghĩa là nó có thể chinh phục các quốc gia khác mà không hao tổn tí nào.
Ngoài ra, thỉnh thoảng các nơi cũng sẽ nổ ra khởi nghĩa, thế nên cũng cần một lượng lớn binh lính đến trấn áp.
Trong tình huống như này, tham gia quân đội có khác gì đi làm khổ sai.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.