Thuộc Tính Tu Hành Nhân Sinh Của Ta (Dịch)
Chương 38: Tuần Núi
Cổn Khai
05/08/2022
Cùng lắm là nuốt luôn số tiền đặt cọc, thế cũng coi như kiếm lời rồi!" thủ lĩnh sơn phỉ không mấy để tâm, nói.
Trên thực tế, sơn phỉ cùng quan binh đều biết kiểu phối hợp tuần tra này đa phần chỉ là làm màu cho cấp trên xem mà thôi.
Những đội ngũ này được phái ra, bọn chúng chứ yên phận không gây chuyện thì sẽ chẳng sao. Mọi người phối hợp ăn ý là được.
Không có quan binh, bọn chúng lại nhắm chuẩn con mồi rồi ra tay cướp bóc.
Mấy tên sơn phỉ quan sát một lúc rồi yên lặng không một tiếng động rút quân về.
Cuộc sống khi đóng quân ở thôn Hoàng Ngọc khá nhàm chán.
Lúc mới bắt đầu Trương Vinh Phương còn cho rằng lần này ra ngoài có mức độ nguy hiểm cực cao, kết quả lại phát hiện ra võ lực của đội ngũ quan binh này khá mạnh.
Không phải một chọi một, mà là bọn họ có cung tên.
Trong vòng 60 mét, quả thực là bách phát bách trúng.
Bốn ngày liên tiếp trôi qua, sơn phỉ đâu không thấy chứ thịt thú rừng trên núi đúng là đã bị bọn họ đánh bắt không ít.
Ban đầu Trương Vinh Phương còn tương đối cảnh giác, lúc nào duy trì thái độ cẩn thận. Nhưng về sau hắn mới nhìn ra, đám quan binh này căn bản là không hề có dự định ra ngoài tuần núi.
Mỗi ngày đội trưởng đội quan binh đều tụ tập uống rượu nói chuyện phiếm với phú hộ trong thôn, rõ ràng là hai bên đã quen biết nhau từ trước.
Đám quan binh còn lại thì phân tán bốn phía. Ai săn thú thì săn thú, ai tìm chỗ ngủ thì tìm chỗ ngủ.
Ngược lại, đạo nhân Mộc Thạch mà Thanh Hòa Cung phái đi đúng là đã phụ trách không ít việc. Ngày nào cũng dẫn theo ba người bọn họ tuần tra xung quanh thôn.
Nhưng nhìn tư thế thỉnh thoảng lại muốn khom lưng hái dược thảo của hắn, Trương Vinh Phương cảm thấy có lẽ thằng cha này chịu đến đây chỉ vì muốn hái thuốc mà thôi.
Dẫn bọn họ đi cùng chẳng qua cũng là muốn có culi phụ vác đồ.
Mắt thấy 10 ngày sắp trôi qua, bọn họ cũng đến lúc phải trở về rồi.
Đến ngày thứ bảy.
Trương Vinh Phương đang nằm trên giường gỗ cứng ngắc bỗng mở to hai mắt.
Hắn vừa mới nằm mơ. Mơ tới thấy mình lại trở về xã hội hiện đại đời trước.
Hắn vẫn là anh nhân viên nhỏ chuyên phụ trách viết bản thảo cho lãnh đạo trong đơn vị. Đáng tiếc, vừa mở mắt ra thì đã…
"Nên dậy đi thôi, nếu không thì muộn tí thôi là lại không thấy bóng dáng nha đầu Tiêu Thanh Anh kia đâu."
Trương Vinh Phương hít sâu một hơi, hít hết khí lạnh vào trong phổi để bản thân mau chóng tỉnh táo lại.
Một khi Tiêu Thanh Anh xảy ra chuyện, chắc chắn là hắn sẽ gặp xui xẻo. Thế nên cho dù Trương Vinh Phương có tình nguyện hay không thì đều phải cố hết sức trông chừng nàng ta.
Trương Vinh Phương xoay người ngồi dậy, cấp tốc rửa mặt thay đồ rồi đi ra ngoài.
Hắn đi tới căn phòng thôn làng bố trí cho Tiêu Thanh Anh ở nhờ, sau đó đứng trước cửa chờ đợi.
Trên đường đi, Trương Vinh Phương đã mua mấy chiếc bánh dầu hành từ một hộ trong thôn, dùng nó thay bữa sáng.
Trương Vinh Phương chờ chưa bao lâu đã nhìn thấy Tiêu Thanh Anh mặc chỉnh tề, động tác cấp tốc rời khỏi căn phòng, chạy về hướng bên ngoài thôn.
Đầu óc Trương Vinh Phương căng ra, mấy ngày rồi mà con nhãi này không hề gây chuyện, hắn còn tưởng nàng ta bị chuyện lần trước dọa sợ nên thành thật hơn rồi chứ.
Bây giờ xem ra là đang đợi ở chỗ này hả?
Thấy Tiêu Thanh Anh càng chạy càng xa, Trương Vinh Phương không nghĩ ngợi được nhiều, nhanh chóng đuổi sát theo sau.
Nếu Tiêu Thanh Anh thật sự có chuyện, nói không chừng, lúc hắn trở về sẽ bị Tiêu Dung đánh chết cũng nên.
Ở Đại Linh, sư phụ có đánh chết đệ tử thì dù người ngoài hay quan phủ đến cũng chỉ khiển trách vài câu, không ai can thiệp sâu hơn.
Đây cũng là chỗ khiến Trương Vinh Phương buồn bực nhất.
Tuy Trương Vinh Phương rất cảm kích Tiêu Dung đã nâng đỡ mình thành đệ tử tu hành, thoát ly thân phận tạp dịch trước đây. Nhưng cái kiểu hoàn toàn bị trói chặt với Tiêu Thanh Anh như hiện tại cũng khiến hắn uất ức muốn chết.
Đặc biệt là nha đầu Tiêu Thanh Anh này hoàn toàn không phải là một chủ nhân chịu an phận.
Trương Vinh Phương bất chấp những suy tư trong lòng, cất bước đuổi theo.
Suốt dọc đường đi theo đối phương, rõ ràng là Tiêu Thanh Anh cũng biết hắn ở phía sau nhưng tuyệt không để ý.
Không lâu sau hai người đã ra khỏi thôn làng, dừng lại trong một mảnh rừng nhỏ ở phía sau.
Ở đó có một người đã đứng đợi từ trước rồi.
Trương Vinh Phương nhìn kỹ lại, đáy lòng lập tức lạnh ngắt.
Người kia lại là Trần Vô Ưu!
Điểm tuần tra của hắn ta hẳn là ở ngay gần đây, bằng không sẽ chẳng to gan lớn mật đến đây tìm người như thế.
Hai người Tiêu Thanh Anh và Trần Vô Ưu nhanh chóng huynh huynh muội muội, càng ngày càng sáp lại gần nhau.
Trương Vinh Phương để ý thấy phía sau Trần Vô Ưu cũng có người đi theo, rõ ràng cũng là phận bảo vệ như hắn.
Trên thực tế, sơn phỉ cùng quan binh đều biết kiểu phối hợp tuần tra này đa phần chỉ là làm màu cho cấp trên xem mà thôi.
Những đội ngũ này được phái ra, bọn chúng chứ yên phận không gây chuyện thì sẽ chẳng sao. Mọi người phối hợp ăn ý là được.
Không có quan binh, bọn chúng lại nhắm chuẩn con mồi rồi ra tay cướp bóc.
Mấy tên sơn phỉ quan sát một lúc rồi yên lặng không một tiếng động rút quân về.
Cuộc sống khi đóng quân ở thôn Hoàng Ngọc khá nhàm chán.
Lúc mới bắt đầu Trương Vinh Phương còn cho rằng lần này ra ngoài có mức độ nguy hiểm cực cao, kết quả lại phát hiện ra võ lực của đội ngũ quan binh này khá mạnh.
Không phải một chọi một, mà là bọn họ có cung tên.
Trong vòng 60 mét, quả thực là bách phát bách trúng.
Bốn ngày liên tiếp trôi qua, sơn phỉ đâu không thấy chứ thịt thú rừng trên núi đúng là đã bị bọn họ đánh bắt không ít.
Ban đầu Trương Vinh Phương còn tương đối cảnh giác, lúc nào duy trì thái độ cẩn thận. Nhưng về sau hắn mới nhìn ra, đám quan binh này căn bản là không hề có dự định ra ngoài tuần núi.
Mỗi ngày đội trưởng đội quan binh đều tụ tập uống rượu nói chuyện phiếm với phú hộ trong thôn, rõ ràng là hai bên đã quen biết nhau từ trước.
Đám quan binh còn lại thì phân tán bốn phía. Ai săn thú thì săn thú, ai tìm chỗ ngủ thì tìm chỗ ngủ.
Ngược lại, đạo nhân Mộc Thạch mà Thanh Hòa Cung phái đi đúng là đã phụ trách không ít việc. Ngày nào cũng dẫn theo ba người bọn họ tuần tra xung quanh thôn.
Nhưng nhìn tư thế thỉnh thoảng lại muốn khom lưng hái dược thảo của hắn, Trương Vinh Phương cảm thấy có lẽ thằng cha này chịu đến đây chỉ vì muốn hái thuốc mà thôi.
Dẫn bọn họ đi cùng chẳng qua cũng là muốn có culi phụ vác đồ.
Mắt thấy 10 ngày sắp trôi qua, bọn họ cũng đến lúc phải trở về rồi.
Đến ngày thứ bảy.
Trương Vinh Phương đang nằm trên giường gỗ cứng ngắc bỗng mở to hai mắt.
Hắn vừa mới nằm mơ. Mơ tới thấy mình lại trở về xã hội hiện đại đời trước.
Hắn vẫn là anh nhân viên nhỏ chuyên phụ trách viết bản thảo cho lãnh đạo trong đơn vị. Đáng tiếc, vừa mở mắt ra thì đã…
"Nên dậy đi thôi, nếu không thì muộn tí thôi là lại không thấy bóng dáng nha đầu Tiêu Thanh Anh kia đâu."
Trương Vinh Phương hít sâu một hơi, hít hết khí lạnh vào trong phổi để bản thân mau chóng tỉnh táo lại.
Một khi Tiêu Thanh Anh xảy ra chuyện, chắc chắn là hắn sẽ gặp xui xẻo. Thế nên cho dù Trương Vinh Phương có tình nguyện hay không thì đều phải cố hết sức trông chừng nàng ta.
Trương Vinh Phương xoay người ngồi dậy, cấp tốc rửa mặt thay đồ rồi đi ra ngoài.
Hắn đi tới căn phòng thôn làng bố trí cho Tiêu Thanh Anh ở nhờ, sau đó đứng trước cửa chờ đợi.
Trên đường đi, Trương Vinh Phương đã mua mấy chiếc bánh dầu hành từ một hộ trong thôn, dùng nó thay bữa sáng.
Trương Vinh Phương chờ chưa bao lâu đã nhìn thấy Tiêu Thanh Anh mặc chỉnh tề, động tác cấp tốc rời khỏi căn phòng, chạy về hướng bên ngoài thôn.
Đầu óc Trương Vinh Phương căng ra, mấy ngày rồi mà con nhãi này không hề gây chuyện, hắn còn tưởng nàng ta bị chuyện lần trước dọa sợ nên thành thật hơn rồi chứ.
Bây giờ xem ra là đang đợi ở chỗ này hả?
Thấy Tiêu Thanh Anh càng chạy càng xa, Trương Vinh Phương không nghĩ ngợi được nhiều, nhanh chóng đuổi sát theo sau.
Nếu Tiêu Thanh Anh thật sự có chuyện, nói không chừng, lúc hắn trở về sẽ bị Tiêu Dung đánh chết cũng nên.
Ở Đại Linh, sư phụ có đánh chết đệ tử thì dù người ngoài hay quan phủ đến cũng chỉ khiển trách vài câu, không ai can thiệp sâu hơn.
Đây cũng là chỗ khiến Trương Vinh Phương buồn bực nhất.
Tuy Trương Vinh Phương rất cảm kích Tiêu Dung đã nâng đỡ mình thành đệ tử tu hành, thoát ly thân phận tạp dịch trước đây. Nhưng cái kiểu hoàn toàn bị trói chặt với Tiêu Thanh Anh như hiện tại cũng khiến hắn uất ức muốn chết.
Đặc biệt là nha đầu Tiêu Thanh Anh này hoàn toàn không phải là một chủ nhân chịu an phận.
Trương Vinh Phương bất chấp những suy tư trong lòng, cất bước đuổi theo.
Suốt dọc đường đi theo đối phương, rõ ràng là Tiêu Thanh Anh cũng biết hắn ở phía sau nhưng tuyệt không để ý.
Không lâu sau hai người đã ra khỏi thôn làng, dừng lại trong một mảnh rừng nhỏ ở phía sau.
Ở đó có một người đã đứng đợi từ trước rồi.
Trương Vinh Phương nhìn kỹ lại, đáy lòng lập tức lạnh ngắt.
Người kia lại là Trần Vô Ưu!
Điểm tuần tra của hắn ta hẳn là ở ngay gần đây, bằng không sẽ chẳng to gan lớn mật đến đây tìm người như thế.
Hai người Tiêu Thanh Anh và Trần Vô Ưu nhanh chóng huynh huynh muội muội, càng ngày càng sáp lại gần nhau.
Trương Vinh Phương để ý thấy phía sau Trần Vô Ưu cũng có người đi theo, rõ ràng cũng là phận bảo vệ như hắn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.