Chương 33
Triệu Tử Lương
23/10/2022
Khi Lý Thích Xuân cố
gắng giãy giụa tỉnh lại sau cơn ác mộng, cảm giác bị đè nén ở ngực vẫn
chưa tan biến. Y khẽ nâng ngẩng đầu lên, phát hiện Bạch Tích Độ không
biết từ lúc nào đã biến trở về nguyên thân mà ngủ ở một bên, đặt một bên cánh lên trên người mình. Lý Thích Xuân nhẹ nhàng chạm vào, Bạch Tích
Độ sớm đã tỉnh dậy, quay đầu lại lẳng lặng nhìn y.
Y nghiêng người ôm lấy cổ Bạch Tích Độ, chôn mặt vào đám lông chim mềm mại kia: “Đa tạ.”
Tạ Trần Chu và Hứa Vân Tùng đang ngồi uống trà, Hứa Vân Tùng lột vỏ đậu phộng ra rồi thảy chúng lên cao sau đó dùng miệng đớp, nhai trong miệng rồi uống một ngụm nước trà và nuốt xuống. Hắn cứ làm như thế và ăn hơn phân nửa đĩa đậu phộng, cuối cùng có một viên không đớp được, nên nó rơi xuống ống tay áo của Tạ Trần Chu.
Tạ Trần Chu nhàn nhạt nhìn lướt qua, Hứa Vân Tùng cười mỉa lấy đậu phộng rơi ra, rồi dùng khăn tay lau sạch, quay đầu nhìn phía lầu hai : “Mày cũng không sợ Bạch Tích Độ dẫn Lý Thích Xuân bỏ chạy sao?”
Tạ Trần Chu híp lại mắt nhấp ngụm trà, nghe vậy chỉ lắc lắc đầu.
Hứa Vân Tùng ghé sát vào, dùng cây quạt vỗ vỗ vai hắn, hạ giọng nói tiếp: “Tiểu Mạch Điểu nhà mi vì cái gì mà đối xử với Lý Thích Xuân tốt như thế?”
“Cứ cho là họ hợp nhau đi.” Tạ Trần Chu Hứa đẩy Vân Tùng ra, “Sự hiểu biết về loài người của Tích Độ không nhiều lắm, cũng không có nhiều bạn bè gì. Gặp gỡ một lần mà hợp nhau, tự nhiên sẽ đối xử tốt với người đó thôi.”
Hứa Vân Tùng chua ngoa nói: “Ta đối xử với hắn không tốt sao? Vậy mà hắn không thể đối với ta một chút được sao?”
“Tao đối xử với mày không tốt ở điểm nào, thử nói cho tao nghe một chút đi?” Giọng nói ảm đạm của Bạch Tích Độ truyền từ cầu thang đến, Hứa Vân Tùng lập tức ho khan.
Bạch Tích Độ ngồi vào Tạ Trần Chu bên cạnh cầm lấy cái ly của hắn uống một ngụm, Lý Thích Xuân đứng ở một bên hành lễ với Tạ Trần Chu và Hứa Vân Tùng, lúc mở miệng giọng nó có chút khàn khàn: “Việc hôm qua, đa tạ nhị vị tiên quân. Mấy ngày nay, đã làm phiền các vị quan tâm…”
“Được rồi.” Bạch Tích Độ uể oải đánh gãy lời y, “Những lời cảm tạ đó không cần phải nói, ta đã nói với cậu bao nhiêu lần rồi, không cần để ý những nghi thức xã giao đó nữa.”
Hứa Vân Tùng nhìn Lý Thích Xuân cười khổ, lại thấy vẻ mặt không được cao hứng của Bạch Tích Độ, cảm thấy tựa hồ có gì đó không đúng.
Quả nhiên, Lý Thích Xuân không chỉ nói những lời đạ tạ, mà muốn nói cho bọn họ rằng bản thân mình muốn rời đi.
Y đã được nhìn thấy rất nhiều cảnh đẹp chưa từng gặp qua, làm rất nhiều chuyện từ trước đến đây không cơ hội làm, còn được kết bạn với vài vị tiên quân mà người phàm không thể nào kết bạn được, một đời này, tựa hồ đã không còn gì tiếc nuối.
Tuy nói rằng Bạch Tích Độ đã sống rất nhiều năm, nhưng có đôi khi tính tình của hắn vẫn như một đứa trẻ. Thí dụ như giờ phút này, hắn đang cùng bạn ở trên phố chơi điên cuồng suốt một ngày, kết quả là hắn không thoải mái khi bạn hắn bị mẹ gọi về nhà.
Mười lăm phút trước, Lý Thích Xuân đang trong phòng.
Bạch Tích Độ hỏi Lý Thích Xuân, vì sao một hai muốn đi? Dù sao Cố Khê Hàn không mạnh bằng hắn, hắn hoàn toàn có thể làm thịt Cố Khê Hàn, sau đó cùng nhau làm thịt toàn bộ người nhà Lý gia, rồi sau đó Lý Thích Xuân liền có thể vui vẻ mà sống.
Lý Thích Xuân lại không muốn, chỉ nói số phận đã được định sẵn. Nếu ngày đó y đã ôm ý định muốn chết, từ nay về sau mấy ngày nay như đã bị trộm mất, không nên giữ lại nhiều.
Bạch Tích Độ không hiểu vì sao y lại kiên trì, nhưng hắn cũng sẽ không cưỡng bách y thay đổi quyết định, chỉ nói rằng y hãy ở lại ba ngày, sau ba ngày liền đưa y rời đi.
“Tại hạ còn có một cái yêu cầu quá đáng,” Lý Thích Xuân chải vuốt lông chim tinh tế trên cánh tay hắn, “Cái người tự xưng là đạo lữ của ta, hãy thả hắn đi.”
Trong nháy mắt Bạch Tích Độ biến trở về hình người, vẻ mặt khó hiểu: “Vì sao? Không phải hắn đã nói rõ ràng những chuyện cậu không thể nhớ nổi rồi sao, tại sao cậu còn muốn che chở hắn?”
Lý Thích Xuân cười cười, cúi đầu nhìn đôi tay mình: “Khi ta thấy hắn, liền cảm thấy thích. Ta… Tích Độ, đáp ứng yêu cầu của ta được không?”
Hắn nhìn trước mắt người, Bạch Tích Độ hoảng hốt gian nhớ tới những năm đó mình và Tạ Trần Chu ở nhân gian. Khi đó Tạ Trần Chu xuống cõi trần lịch kiếp, hóa làm hoàng tử Dương Thần, cuối cùng phải đưa ra quyết định khó khăn giữa việc chọn ngôi vị hoàng đế và Bạch Tích Độ.
Bạch Tích Độ cũng vừa thương vừa hận, nhưng hắn vẫn như cũ thích Tạ Trần Chu.
Suy bụng ta ra bụng người, hắn đột nhiên lý giải được tâm tư của Lý Thích Xuân.
Y nghiêng người ôm lấy cổ Bạch Tích Độ, chôn mặt vào đám lông chim mềm mại kia: “Đa tạ.”
Tạ Trần Chu và Hứa Vân Tùng đang ngồi uống trà, Hứa Vân Tùng lột vỏ đậu phộng ra rồi thảy chúng lên cao sau đó dùng miệng đớp, nhai trong miệng rồi uống một ngụm nước trà và nuốt xuống. Hắn cứ làm như thế và ăn hơn phân nửa đĩa đậu phộng, cuối cùng có một viên không đớp được, nên nó rơi xuống ống tay áo của Tạ Trần Chu.
Tạ Trần Chu nhàn nhạt nhìn lướt qua, Hứa Vân Tùng cười mỉa lấy đậu phộng rơi ra, rồi dùng khăn tay lau sạch, quay đầu nhìn phía lầu hai : “Mày cũng không sợ Bạch Tích Độ dẫn Lý Thích Xuân bỏ chạy sao?”
Tạ Trần Chu híp lại mắt nhấp ngụm trà, nghe vậy chỉ lắc lắc đầu.
Hứa Vân Tùng ghé sát vào, dùng cây quạt vỗ vỗ vai hắn, hạ giọng nói tiếp: “Tiểu Mạch Điểu nhà mi vì cái gì mà đối xử với Lý Thích Xuân tốt như thế?”
“Cứ cho là họ hợp nhau đi.” Tạ Trần Chu Hứa đẩy Vân Tùng ra, “Sự hiểu biết về loài người của Tích Độ không nhiều lắm, cũng không có nhiều bạn bè gì. Gặp gỡ một lần mà hợp nhau, tự nhiên sẽ đối xử tốt với người đó thôi.”
Hứa Vân Tùng chua ngoa nói: “Ta đối xử với hắn không tốt sao? Vậy mà hắn không thể đối với ta một chút được sao?”
“Tao đối xử với mày không tốt ở điểm nào, thử nói cho tao nghe một chút đi?” Giọng nói ảm đạm của Bạch Tích Độ truyền từ cầu thang đến, Hứa Vân Tùng lập tức ho khan.
Bạch Tích Độ ngồi vào Tạ Trần Chu bên cạnh cầm lấy cái ly của hắn uống một ngụm, Lý Thích Xuân đứng ở một bên hành lễ với Tạ Trần Chu và Hứa Vân Tùng, lúc mở miệng giọng nó có chút khàn khàn: “Việc hôm qua, đa tạ nhị vị tiên quân. Mấy ngày nay, đã làm phiền các vị quan tâm…”
“Được rồi.” Bạch Tích Độ uể oải đánh gãy lời y, “Những lời cảm tạ đó không cần phải nói, ta đã nói với cậu bao nhiêu lần rồi, không cần để ý những nghi thức xã giao đó nữa.”
Hứa Vân Tùng nhìn Lý Thích Xuân cười khổ, lại thấy vẻ mặt không được cao hứng của Bạch Tích Độ, cảm thấy tựa hồ có gì đó không đúng.
Quả nhiên, Lý Thích Xuân không chỉ nói những lời đạ tạ, mà muốn nói cho bọn họ rằng bản thân mình muốn rời đi.
Y đã được nhìn thấy rất nhiều cảnh đẹp chưa từng gặp qua, làm rất nhiều chuyện từ trước đến đây không cơ hội làm, còn được kết bạn với vài vị tiên quân mà người phàm không thể nào kết bạn được, một đời này, tựa hồ đã không còn gì tiếc nuối.
Tuy nói rằng Bạch Tích Độ đã sống rất nhiều năm, nhưng có đôi khi tính tình của hắn vẫn như một đứa trẻ. Thí dụ như giờ phút này, hắn đang cùng bạn ở trên phố chơi điên cuồng suốt một ngày, kết quả là hắn không thoải mái khi bạn hắn bị mẹ gọi về nhà.
Mười lăm phút trước, Lý Thích Xuân đang trong phòng.
Bạch Tích Độ hỏi Lý Thích Xuân, vì sao một hai muốn đi? Dù sao Cố Khê Hàn không mạnh bằng hắn, hắn hoàn toàn có thể làm thịt Cố Khê Hàn, sau đó cùng nhau làm thịt toàn bộ người nhà Lý gia, rồi sau đó Lý Thích Xuân liền có thể vui vẻ mà sống.
Lý Thích Xuân lại không muốn, chỉ nói số phận đã được định sẵn. Nếu ngày đó y đã ôm ý định muốn chết, từ nay về sau mấy ngày nay như đã bị trộm mất, không nên giữ lại nhiều.
Bạch Tích Độ không hiểu vì sao y lại kiên trì, nhưng hắn cũng sẽ không cưỡng bách y thay đổi quyết định, chỉ nói rằng y hãy ở lại ba ngày, sau ba ngày liền đưa y rời đi.
“Tại hạ còn có một cái yêu cầu quá đáng,” Lý Thích Xuân chải vuốt lông chim tinh tế trên cánh tay hắn, “Cái người tự xưng là đạo lữ của ta, hãy thả hắn đi.”
Trong nháy mắt Bạch Tích Độ biến trở về hình người, vẻ mặt khó hiểu: “Vì sao? Không phải hắn đã nói rõ ràng những chuyện cậu không thể nhớ nổi rồi sao, tại sao cậu còn muốn che chở hắn?”
Lý Thích Xuân cười cười, cúi đầu nhìn đôi tay mình: “Khi ta thấy hắn, liền cảm thấy thích. Ta… Tích Độ, đáp ứng yêu cầu của ta được không?”
Hắn nhìn trước mắt người, Bạch Tích Độ hoảng hốt gian nhớ tới những năm đó mình và Tạ Trần Chu ở nhân gian. Khi đó Tạ Trần Chu xuống cõi trần lịch kiếp, hóa làm hoàng tử Dương Thần, cuối cùng phải đưa ra quyết định khó khăn giữa việc chọn ngôi vị hoàng đế và Bạch Tích Độ.
Bạch Tích Độ cũng vừa thương vừa hận, nhưng hắn vẫn như cũ thích Tạ Trần Chu.
Suy bụng ta ra bụng người, hắn đột nhiên lý giải được tâm tư của Lý Thích Xuân.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.