Chương 4
Triệu Tử Lương
23/10/2022
Hiện tại Cố Khê Hàn
không cần ngủ, ban đêm hắn nhắm mắt chỉ để tu hành, nhưng đêm nay nghe
được tiếng hít thở của Lý Thích Xuân, vậy mà ngủ thiếp đi.
Lúc này trời còn chưa sáng, xa xa ở phía chân trời bị sương mù bao phủ. Hắn nhẹ nhàng đứng dậy chuẩn bị rửa mặt thay quần áo, đột nhiên dừng lại, xoay người làm kết giới cách âm phủ lên giường trên giường Lý Thích Xuân.
Độ ấm bên người biến mất, trong chốc lát Lý Thích Xuân cũng tỉnh, ngồi dậy nhìn Cố Khê Hàn mặc quần áo ở bên kia, một mái tóc đen xõa sau lưng.
Cố Khê Hàn thấy y tỉnh, thu lại kết giới: “Trời vẫn chưa sáng, em không cần dậy sớm.”
Lý Thích Xuân lắc đầu, xoay người bước xuống giường đến bên cạnh Cố Khê Hàn, nối tiếp động tác của hắn, cột chặt giáp đai lưng bên người, khoác thêm áo ngoài, rồi đeo lên một miếng ngọc bội hình lá phong.
Cố Khê Hàn cúi đầu nhìn khuôn mặt của Lý Thích Xuân rõ là đang mệt mỏi, rồi nhìn những ngón tay dài trắng nõn của y, không biết y đang nghĩ gì.
Lý Thích Xuân rũ mắt sửa sang lại quần áo của Cố Khê Hàn, vuốt phẳng nếp nhăn trên áo, do dự một lát rồi nói: “Đường đi rất xa, Tông chủ nhớ cẩn thận.”
Cố Khê Hàn “Ừ” một tiếng, hỏi: “Vì gọi ta là Tông chủ?”
Lý Thích Xuân khó hiểu mà ngẩng đầu, đã gọi nhiều năm như vậy, tại sao đột nhiên hỏi chuyện này?
Y suy nghĩ một lát, nói: “Tông chủ tọa trấn Kiếm Tông, phúc đức muôn phương, gọi Tông chủ là vì kính trọng ngài.”
Cố Khê Hàn lại nói: “Em là đạo lữ của ta, cần gì phải chú ý lễ tiết, cứ gọi thẳng tên của ta là được.”
Lý Thích Xuân chậm rãi chớp mắt, suýt nữa thì bật cười, nhưng cuối cùng chỉ gật đầu: “Ta nhớ rồi.”
Cố Khê Hàn giơ tay vén tóc trước mắt Lý Thích Xuân ra sau tai, ôm mặt y, lòng bàn tay nhẹ nhàng xoa lên mặt: “Chuyến này chưa biết ngày về, em ở lại không cần quá lo lắng, có chuyện gì cứ để các đệ tử làm. Chỉ là Thừa Thu trúng độc ——”
Lý Thừa Thu mới vừa giải độc trước khi lên Vân Sơn, ở trên núi tìm kiếm thuốc lại trúng độc khác, khiến vết thương cũ tái phát, thuốc gần đây dùng là được Lý Thích Xuân chuẩn bị.
Lý Thích Xuân cúi đầu càng thấp, giọng rất nhỏ, có vẻ như đang buồn ngủ: “Ta biết rồi. Độc của Thừa Thu trúng chỉ cần dùng thuốc nửa tháng thì giải được, ngài không cần lo lắng.”
Hai người đứng đối diện nhau không biết nói gì, đứng trong bóng tối một lát, Cố Khê Hàn nói: “Ta đi rồi, em ngủ thêm một lát đi.”
Lý Thích Xuân đưa Cố Khê Hàn ra cửa phòng, bị gió lạnh ngoài phòng một thổi vào mà ho khan. Cố Khê Hàn nhẹ nhàng đẩy y vào phòng, dùng tay áo đóng cửa lại, xoay người đi đến giáo trường.
Mười ngày trước Kiếm Tông nhận được thư từ Phương gia ở Bắc Hải gửi đến xin giúp đỡ, trong thư nói gần đây trong biển sinh dị tượng, nhiều có yêu ma tà ám làm loạn, Phương gia khó có thể trấn áp, thỉnh cầu Kiếm Tông ra tay tiếp viện.
Theo lý thuyết thì Phương gia trấn thủ ở Bắc Hải đã gần trăm năm, bao nhiêu chuyện sóng gió to nhỏ gì cũng đã từng gặp qua, lần này lại hướng về Kiếm Tông xin giúp đỡ, sợ là có vấn đề khó giải quyết.
Cố Khê Hàn đọc thư của Khổng Phục Hành dâng lên, trầm ngâm một lát, cử một đệ tử giỏi nhất triệu tập các đệ tử để cùng hắn đi Đông Hải.
Các đệ tử đã tập kết trong sân trường, thấy Cố Khê Hàn ngự kiếm từ phía xa bay đến, kính cẩn ôm quyền chào hỏi.
Cố Khê Hàn bước xuống đất thu kiếm, ngoài cửa là đại đệ tử Mã Trung Thố tiến ra đón, ôm quyền khom người: “Bẩm tông chủ, tất cả 300 đệ tử ngoài môn đang ở đây.”
Cố Khê Hàn gật đầu: “Đi thôi.”
Giữa sân trường là một con thuyền sắt màu đen rất to, hai bên sườn có sáu cánh, được sơn biểu tượng đám mây của Kiếm Tông, trên con thuyền khắc đầy trận pháp, đã có bùa nên nước không thể vào. Các tu sĩ ra ngoài thích ngự kiếm hoặc là cưỡi thú, thuyền sắt đen như thế này thường nước được dùng, cũng không thấy xuất hiện nhiều, con thuyền của Kiếm Tông là loại to nhất, mạnh nhất thiên hạ, Lý Thích Xuân đã mang toàn bộ nghệ nhân ở Kiếm Tông làm hơn một năm mới được như thế.
Lần này đi ra ngoài dẫn theo người nhiều, mang nhiều đồ vật, đường đi lại xa, ngự kiếm cũng không tiện, nên mới sử dụng con thuyền sắt đen tên “Huyền Thiết” này.
Con thuyền này dừng ở trên mặt đất khi nhìn trông không lớn, sau bay lên mới biết rõ bên trong như thế nào. Bọn họ hơn ba trăm người bao gồm Cố Khê Hàn, mỗi người ai cũng có phòng riêng, còn có kho chuyên để hàng hoá, phòng bếp, phòng nghị sự linh tinh, lần đầu tiên các đệ tử được lên thuyền này, họ cố nén lòng hiếu kỳ, nhưng vẫn không nhịn được trộm đánh giá khắp nơi.
Cố Khê Hàn dặn dò Mã Trung Thố vài câu liền vào phòng ngủ, hắn vừa đi, các đệ tử liền thả lỏng một chút, mọi người đã cất hành lý dưới sắp xếp phòng ngủ của Mã Trung Thố, họ tụm lại đi bộ trên thuyền, Mã Trung Thố đang đứng trước boong tàu, không biết đang nhìn gì.
Có vài đệ tử quen biết chạy tới hỏi: “Đại sư huynh, nghe nói này thuyền là công tử làm, có phải thật không vậy?”
Mã Trung Thố bật cười: “Đương nhiên, nếu không chỉ bằng những thợ sư của tông môn, thì làm sao tạo không ra chiếc thuyền Huyền Thuyết tiêu chuẩn như vậy.”
Vẻ mặt của người đệ tử kia đầy ngưỡng mộ: “Đã sớm nghe nói công tử là thợ sư xuất thân từ Cơ Đường, cùng với Đường chủ đương nhiệm là sư huynh đệ, là một trong những thợ sư giỏi nhất, nguyên lai là sự thật.”
Một đệ tử khác đi qua, tiếp một câu: “Đúng vậy, có rất nhiều đồ vật có ích trong Tông môn chúng ta, đều là do công tử hướng dẫn người làm, công tử rất lợi hại.”
Mã Trung Thố xua tay đuổi người: “Được rồi được rồi, đừng nói chuyện phiếm nữa, có thời gian thì trở về chăm chỉ nghiên cứu kiếm thuật đi.”
Các đệ tử cúi đầu “vâng”, rồi tản ra.
Cố Khê Hàn ở trong phòng điều tức nghe các đệ tử nhắc tới Lý Thích Xuân liền mở mắt. Hắn đã đặt trận pháp trên con thuyền này, bất luận là chuyện gì xảy ra ở trên thuyền cũng không thoát khỏi tai mắt hắn, quan trọng là hắn có muốn nghe, muốn thấy hay không.
Hắn đối với Lý Thích Xuân vốn rất nhạy cảm, cho nên hắn không chút do dự mà nghe hết đoạn đối thoại của đám đệ tử, sau đó cong khóe môi cười.
Lúc trước hắn thật sự không thích Lý Thích Xuân, có thể nói là vừa giận vừa bực bội. Khi Lý Thích Xuân mới vừa đến Vân Sơn vào Kiếm Tông sinh hoạt, hắn không muốn nhìn đến y, lạnh nhạt với Lý Thích Xuân rất lâu. Nhưng sống chung nhiều năm như vậy, hắn đã quen có Lý Thích Xuân, tuy rằng vẫn không hẳn là thích như cũ, nhưng thái độ của hắn đã mềm mại không ít, đó là khi hắn cho Lý Thích Xuân sửa sang lại vạt áo, không giống như trước mà thẳng tay đẩy người, thế mà còn nắm lấy y tay hỏi một câu tại sao tay lại lạnh.
Cố Khê Hàn đứng dậy đi đến bên cửa sổ, những đám mây nhẹ nhàng trôi trước mắt hắn, giống như áo choàng kia của Lý Thích Xuân.
Cố Khê Hàn nhớ tới đêm qua, giật mình phát giác Lý Thích Xuân dường như đã gầy đi rất nhiều so với lúc mới vào Kiếm Tông.
Lúc này trời còn chưa sáng, xa xa ở phía chân trời bị sương mù bao phủ. Hắn nhẹ nhàng đứng dậy chuẩn bị rửa mặt thay quần áo, đột nhiên dừng lại, xoay người làm kết giới cách âm phủ lên giường trên giường Lý Thích Xuân.
Độ ấm bên người biến mất, trong chốc lát Lý Thích Xuân cũng tỉnh, ngồi dậy nhìn Cố Khê Hàn mặc quần áo ở bên kia, một mái tóc đen xõa sau lưng.
Cố Khê Hàn thấy y tỉnh, thu lại kết giới: “Trời vẫn chưa sáng, em không cần dậy sớm.”
Lý Thích Xuân lắc đầu, xoay người bước xuống giường đến bên cạnh Cố Khê Hàn, nối tiếp động tác của hắn, cột chặt giáp đai lưng bên người, khoác thêm áo ngoài, rồi đeo lên một miếng ngọc bội hình lá phong.
Cố Khê Hàn cúi đầu nhìn khuôn mặt của Lý Thích Xuân rõ là đang mệt mỏi, rồi nhìn những ngón tay dài trắng nõn của y, không biết y đang nghĩ gì.
Lý Thích Xuân rũ mắt sửa sang lại quần áo của Cố Khê Hàn, vuốt phẳng nếp nhăn trên áo, do dự một lát rồi nói: “Đường đi rất xa, Tông chủ nhớ cẩn thận.”
Cố Khê Hàn “Ừ” một tiếng, hỏi: “Vì gọi ta là Tông chủ?”
Lý Thích Xuân khó hiểu mà ngẩng đầu, đã gọi nhiều năm như vậy, tại sao đột nhiên hỏi chuyện này?
Y suy nghĩ một lát, nói: “Tông chủ tọa trấn Kiếm Tông, phúc đức muôn phương, gọi Tông chủ là vì kính trọng ngài.”
Cố Khê Hàn lại nói: “Em là đạo lữ của ta, cần gì phải chú ý lễ tiết, cứ gọi thẳng tên của ta là được.”
Lý Thích Xuân chậm rãi chớp mắt, suýt nữa thì bật cười, nhưng cuối cùng chỉ gật đầu: “Ta nhớ rồi.”
Cố Khê Hàn giơ tay vén tóc trước mắt Lý Thích Xuân ra sau tai, ôm mặt y, lòng bàn tay nhẹ nhàng xoa lên mặt: “Chuyến này chưa biết ngày về, em ở lại không cần quá lo lắng, có chuyện gì cứ để các đệ tử làm. Chỉ là Thừa Thu trúng độc ——”
Lý Thừa Thu mới vừa giải độc trước khi lên Vân Sơn, ở trên núi tìm kiếm thuốc lại trúng độc khác, khiến vết thương cũ tái phát, thuốc gần đây dùng là được Lý Thích Xuân chuẩn bị.
Lý Thích Xuân cúi đầu càng thấp, giọng rất nhỏ, có vẻ như đang buồn ngủ: “Ta biết rồi. Độc của Thừa Thu trúng chỉ cần dùng thuốc nửa tháng thì giải được, ngài không cần lo lắng.”
Hai người đứng đối diện nhau không biết nói gì, đứng trong bóng tối một lát, Cố Khê Hàn nói: “Ta đi rồi, em ngủ thêm một lát đi.”
Lý Thích Xuân đưa Cố Khê Hàn ra cửa phòng, bị gió lạnh ngoài phòng một thổi vào mà ho khan. Cố Khê Hàn nhẹ nhàng đẩy y vào phòng, dùng tay áo đóng cửa lại, xoay người đi đến giáo trường.
Mười ngày trước Kiếm Tông nhận được thư từ Phương gia ở Bắc Hải gửi đến xin giúp đỡ, trong thư nói gần đây trong biển sinh dị tượng, nhiều có yêu ma tà ám làm loạn, Phương gia khó có thể trấn áp, thỉnh cầu Kiếm Tông ra tay tiếp viện.
Theo lý thuyết thì Phương gia trấn thủ ở Bắc Hải đã gần trăm năm, bao nhiêu chuyện sóng gió to nhỏ gì cũng đã từng gặp qua, lần này lại hướng về Kiếm Tông xin giúp đỡ, sợ là có vấn đề khó giải quyết.
Cố Khê Hàn đọc thư của Khổng Phục Hành dâng lên, trầm ngâm một lát, cử một đệ tử giỏi nhất triệu tập các đệ tử để cùng hắn đi Đông Hải.
Các đệ tử đã tập kết trong sân trường, thấy Cố Khê Hàn ngự kiếm từ phía xa bay đến, kính cẩn ôm quyền chào hỏi.
Cố Khê Hàn bước xuống đất thu kiếm, ngoài cửa là đại đệ tử Mã Trung Thố tiến ra đón, ôm quyền khom người: “Bẩm tông chủ, tất cả 300 đệ tử ngoài môn đang ở đây.”
Cố Khê Hàn gật đầu: “Đi thôi.”
Giữa sân trường là một con thuyền sắt màu đen rất to, hai bên sườn có sáu cánh, được sơn biểu tượng đám mây của Kiếm Tông, trên con thuyền khắc đầy trận pháp, đã có bùa nên nước không thể vào. Các tu sĩ ra ngoài thích ngự kiếm hoặc là cưỡi thú, thuyền sắt đen như thế này thường nước được dùng, cũng không thấy xuất hiện nhiều, con thuyền của Kiếm Tông là loại to nhất, mạnh nhất thiên hạ, Lý Thích Xuân đã mang toàn bộ nghệ nhân ở Kiếm Tông làm hơn một năm mới được như thế.
Lần này đi ra ngoài dẫn theo người nhiều, mang nhiều đồ vật, đường đi lại xa, ngự kiếm cũng không tiện, nên mới sử dụng con thuyền sắt đen tên “Huyền Thiết” này.
Con thuyền này dừng ở trên mặt đất khi nhìn trông không lớn, sau bay lên mới biết rõ bên trong như thế nào. Bọn họ hơn ba trăm người bao gồm Cố Khê Hàn, mỗi người ai cũng có phòng riêng, còn có kho chuyên để hàng hoá, phòng bếp, phòng nghị sự linh tinh, lần đầu tiên các đệ tử được lên thuyền này, họ cố nén lòng hiếu kỳ, nhưng vẫn không nhịn được trộm đánh giá khắp nơi.
Cố Khê Hàn dặn dò Mã Trung Thố vài câu liền vào phòng ngủ, hắn vừa đi, các đệ tử liền thả lỏng một chút, mọi người đã cất hành lý dưới sắp xếp phòng ngủ của Mã Trung Thố, họ tụm lại đi bộ trên thuyền, Mã Trung Thố đang đứng trước boong tàu, không biết đang nhìn gì.
Có vài đệ tử quen biết chạy tới hỏi: “Đại sư huynh, nghe nói này thuyền là công tử làm, có phải thật không vậy?”
Mã Trung Thố bật cười: “Đương nhiên, nếu không chỉ bằng những thợ sư của tông môn, thì làm sao tạo không ra chiếc thuyền Huyền Thuyết tiêu chuẩn như vậy.”
Vẻ mặt của người đệ tử kia đầy ngưỡng mộ: “Đã sớm nghe nói công tử là thợ sư xuất thân từ Cơ Đường, cùng với Đường chủ đương nhiệm là sư huynh đệ, là một trong những thợ sư giỏi nhất, nguyên lai là sự thật.”
Một đệ tử khác đi qua, tiếp một câu: “Đúng vậy, có rất nhiều đồ vật có ích trong Tông môn chúng ta, đều là do công tử hướng dẫn người làm, công tử rất lợi hại.”
Mã Trung Thố xua tay đuổi người: “Được rồi được rồi, đừng nói chuyện phiếm nữa, có thời gian thì trở về chăm chỉ nghiên cứu kiếm thuật đi.”
Các đệ tử cúi đầu “vâng”, rồi tản ra.
Cố Khê Hàn ở trong phòng điều tức nghe các đệ tử nhắc tới Lý Thích Xuân liền mở mắt. Hắn đã đặt trận pháp trên con thuyền này, bất luận là chuyện gì xảy ra ở trên thuyền cũng không thoát khỏi tai mắt hắn, quan trọng là hắn có muốn nghe, muốn thấy hay không.
Hắn đối với Lý Thích Xuân vốn rất nhạy cảm, cho nên hắn không chút do dự mà nghe hết đoạn đối thoại của đám đệ tử, sau đó cong khóe môi cười.
Lúc trước hắn thật sự không thích Lý Thích Xuân, có thể nói là vừa giận vừa bực bội. Khi Lý Thích Xuân mới vừa đến Vân Sơn vào Kiếm Tông sinh hoạt, hắn không muốn nhìn đến y, lạnh nhạt với Lý Thích Xuân rất lâu. Nhưng sống chung nhiều năm như vậy, hắn đã quen có Lý Thích Xuân, tuy rằng vẫn không hẳn là thích như cũ, nhưng thái độ của hắn đã mềm mại không ít, đó là khi hắn cho Lý Thích Xuân sửa sang lại vạt áo, không giống như trước mà thẳng tay đẩy người, thế mà còn nắm lấy y tay hỏi một câu tại sao tay lại lạnh.
Cố Khê Hàn đứng dậy đi đến bên cửa sổ, những đám mây nhẹ nhàng trôi trước mắt hắn, giống như áo choàng kia của Lý Thích Xuân.
Cố Khê Hàn nhớ tới đêm qua, giật mình phát giác Lý Thích Xuân dường như đã gầy đi rất nhiều so với lúc mới vào Kiếm Tông.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.