Quyển 5 - Chương 37: Âu Dương Sảnh
Sài Kê Đản
04/01/2017
Warning: Chương này mang hướng vui vẻ hình như không có đoạn này ngược thì phải. #team_sủng _ngược đừng ôm hy vọng rồi thất vọng tràn trề hí hí
Chương 34: Âu Dương Sảnh
Một trường đại học tại Thượng Hải, sinh viên đang chuẩn bị lễ hội cuối năm tổ chức cuối tuần này, sau đó các sinh viên sẽ được nghỉ hè. Một nhóm nữ sinh câu lạc bộ nhiếp ảnh đang tụm lại trò chuyện với nhau.
"Sảnh Sảnh, cậu tìm được thông tin gì nói cho mọi người nghe đi"
"Các cậu từ từ để mình uống miếng nước cái đã"
"Được, được uống đi rồi kể cho mọi người nghe"
Âu Dương Sảnh ra dáng đại tỷ uống một ngụm nước rồi khà một tiếng. Mấy nữ sinh đi ngang liền che miệng cười. Âu Dương Sảnh liền liếc mắt chau mày "Nhìn cái gì mà nhìn lạ lắm à?" Mấy nữ sinh kia liền nhanh chân đi mất.
Mấy nữ sinh cùng nhóm liền nói "Mặc kệ đi, mau mau kể cho tụi mình nghe đi"
Âu Dương Sảnh liền hắng giọng "Tớ điều tra được, Lý Lệ hoa khôi của trường lại là hội trưởng hội sinh viên yêu dấu của ai đó thật ra có quan hệ mờ ám với một cậu ấm nhà giàu có, bởi vậy mà sao hội trưởng của chúng lại bị cô ta bỏ"
Mấy nữ sinh kia liền kêu lên "Vậy à?"
Âu Dương Sảnh làm bộ dạng bí ẩn ngoắc ngoắc ý bảo họ ngồi sát lại "Còn nữa, các cậu biết không cái chức hội trưởng hội học sinh là do cô ta nhờ tiền của cậu ấm kia đút lót cho thầy cô, còn dùng chút nhan sắc của mình để dụ dỗ mấy nam sinh bỏ phiếu cho mình"
Một bạn nữ liền nói "Thật không vậy?"
Âu Dương Sảnh lục trong túi xách "Đây là hình tớ chụp được, nhìn xem có phải Lý Lệ không? Đứng kế bên là bạn trai của chị ta. Nhìn hai bọn họ khoát vai, cười đùa tình tứ chưa kìa" Nói xong Âu Dương Sảnh liền bĩu môi
Đám nữ sinh cùng suýt xoa "Anh ta sao lại vừa giàu lại vừa đẹp trai như vậy"
"Đẹp cái gì mà đẹp, hội trưởng câu lạc bộ của chúng ta vẫn đẹp hơn"
Âu Dương Sảnh vừa nói xong thì hai vai bị một người đè nặng xuống.
Âu Dương Sảnh quay lưng vòng tay ôm eo người phía sau cả hai làm động tác hôn má nhau miệng còn phát ra tiếng "Moa moa"
Mặc cho mấy nữ sinh kia còn đang hào hứng. Âu Dương Sảnh quay qua cười tươi với Gia Cát Thắng Nam "Nam Nam, chúng ta cùng đi về"
Nữ sinh được gọi là Nam Nam gật đầu, cười tươi đáp lại.
Hai nữ sinh đi trên đường có biết bao nhiêu chuyện để nói với nhau. Đi được một đoạn Nam Nam hỏi "Lúc nãy cậu nói chuyện gì với mấy người kia vậy?"
"Tớ nói cho họ biết chuyện của bà già đáng ghét Lý Lệ"
Gia Cát Thắng Nam nén cười hỏi "Cậu bị chị ấy chỉnh nhiều quá rồi sinh hận phải không?"
Âu Dương Sảnh nghẹn lòng liền nói "Cái gì mà sinh hận, thực tế là do tớ thấy chị ta vì tiền mà bỏ hội trưởng câu lạc bộ nhiếp ảnh của chúng ta"
Gia Cát Thắng Nam vỗ vỗ lưng Âu Dương Sảnh "Cậu nói từ từ lại lên cơn suyễn bây giờ"
Âu Dương Sảnh vẫn chưa hết uất ức "Cậu nhìn xem không phải chị ta quá tình tứ với tên kế bên sao? Nghe nói còn nhỏ tuổi hơn chị ta. Giàu có, đẹp trai thế mà toàn bị chị ta cướp mất"
"A, nói nãy giờ thì ra là cậu ghen tị hả?"
Âu Dương Sảnh nghẹn muốn khóc "Ghen tị gì chứ, cậu nhìn xem, chị ta cũng có đẹp gì đâu, vả lại mới là sinh viên đã cập kè với con trai nhà tài phiệt, thật là hư hỏng.."
Gia Cát Thắng Nam thúc vào eo Âu Dương Sảnh một cái. Âu Dương Sảnh ôm eo liền nói "Sủa"
Gia Cát Thắng Nam thật muốn vả vào cái miệng của Âu Dương Sảnh một cái nhưng nhìn liền không nỡ. Cô ấy đánh nhẹ đầu Âu Dương Sảnh một cái " Sủa cái đầu cậu" sau đó đưa sát miệng đến mặt Âu Dương Sảnh "Chị Lý Lệ đang đi phía sau chúng ta kìa"
Âu Dương Sảnh liền giật mình quay đầu lại. Lý Lệ ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía Âu Dương Sảnh. Tuy tức giận nhưng Lý Lệ vẫn không mất đi vẻ cao quý ngày thường đi lại phía Âu Dương Sảnh. Lý Lệ liền nói "Chào chị Âu Dương, không biết Lý Lệ này đắc tội gì với chị mà sao lúc nào tôi cũng thấy chị ghét tôi như vậy." Lý Lệ cười như không cười " Chị nói tôi chẳng đẹp gì tôi xin nhận, còn chuyện tôi cập kè với con trai nhà tài phiệt nào thì chị làm ơn cho tôi xin cái bằng chứng"
Âu Dương Sảnh tuy gần như mất đi cái tính không sợ trời không sợ đất lúc nãy nhưng cũng đưa tấm hình cô ấy chụp được cho Lý Lệ. Lý Lệ lần này bật cười, lần đầu tiên Âu Dương Sảnh thấy Lý Lệ cười không màng đến hình tượng như vậy. Lý Lệ cố nén cười "Âu Dương Sảnh ơi là Âu Dương Sảnh, cô thật biết tưởng tượng, tôi nghĩ cô nên vào câu lạc bộ sáng tác văn thơ mới phải. Nhìn cho kĩ đi, đây là em trai tôi" Lý Lệ vừa nói vừa kéo tay một nam sinh kế bên "Em trai ruột của tôi, cũng vì hội trưởng câu lạc bộ của cô suốt ngày bám theo mà tôi phải nhờ em trai tôi đến, cho anh ta hết hy vọng"
Âu Dương Sảnh chẳng biết xấu hổ cười hì hì nói với Lý Lệ "Em trai chị sao, hèn gì em thấy trẻ như vậy, hai chị em thật giống nhau lại còn đẹp nữa, a... em còn có việc phải đi trước" Nói xong Âu Dương Sảnh liền kéo Gia Cát Thắng Nam chạy mất bỏ lại Lý Lệ chỉ biết cười lắc đầu vì tiểu sư muội quái chiêu.
Lễ hội tổ chức ở trường cũng đã hoàn tất. Mới hôm trước ngôi trường còn đông đúc sinh viên thì hiện tại chẳng còn một bóng người.
Âu Dương Sảnh sống cùng bà nội ở Thượng Hải năm nào cứ vào mùa hè là lại bị bắt về Bắc Kinh ở với mẹ. Gia Cát Thắng Nam đưa Âu Dương Sảnh ra ga xe lửa.Trong lúc chờ xe lửa Thắng Nam hỏi Âu Dương Sảnh "Sảnh Sảnh cậu phải đi sao?"
Âu Dương Sảnh không buồn không đau trả lời "Ừ, phải về nhà đến hết hè mới trở về"
Gia Cát Thắng Nam liền nhéo Âu Dương Sảnh một cái "Sảnh Sảnh, cậu thật vô tâm, Nam Nam nhớ cậu thì phải làm sao hả?"
Âu Dương Sảnh cười buồn "Sảnh Sảnh cũng nhớ Nam Nam mà, nhưng tớ mà không về chắc mẹ tớ bắt tớ ở Bắc Kinh luôn không cho trở về Thượng Hải nữa, không gặp được Sảnh Sảnh nữa"
Gia Cát Thắng Nam liền cười đùa "Mẹ cậu chắc không thể chịu nổi cậu quá ba tháng"
Hai cô gái trẻ ngồi giữa nhà chờ xe lửa bật cười haha. Âu Dương Sảnh liền nói "Chúng ta có thật nhiều điểm chung. Họ đều là họ kép, điều thích nhiếp ảnh, và việc chúng ta thích làm nhất là...."Âu Dương Sảnh đang nói thì Gia Cát Thắng Nam cắt ngang "Bới móc chuyện của người khác"
Âu Dương Sảnh liếc mắt tay đưa lên đánh lên đầu Gia Cát Thắng Nam một cái "Bới móc cái đầu cậu"
Xe lửa đã đến Âu Dương Sảnh phải đi. Gia Cát Thắng Nam liền đưa tay lên vuốt ve khuôn mặt Âu Dương Sảnh "Bảo bối a, về thì về nhưng nhớ đừng để bị người ta bắt mất".
Âu Dương Sảnh nhanh chân đi đến toa xe lửa, đi được mấy bước liền quay lại vẫy tay với Gia Cát Thắng Nam "Nam Nam về nhà tớ sẽ gọi cho cậu" sau đó liền bước lên toa tàu đông người.
...........
Âu Dương Sảnh sau mấy tiếng ngồi xe lửa, đến nơi liền bắt một chiếc taxi. Ngồi một quãng đường dài cơ thể Âu Dương Sảnh có chút mệt mỏi, đầu cô dựa vào kính xe taxi, mắt vô định nhìn về phía dòng xe tấp nập. Mới xa trường xa Nam Nam một chút đã nhớ đến như vậy. Về nhà liền gọi cho Nam Nam mới được.
Phía trước xe đông, taxi giảm tốc độ chạy chậm thật chậm. Âu Dương Sảnh liền hỏi lái xe "Chuyện gì vậy chú?"
Chú lái xe taxi liền chỉ tay về phía bên phải "Đằng trước hình như có công ty nào tổ chức gì đó"
Âu Dương Sảnh nhìn theo hướng chỉ tay của chú lái xe. Ánh mắt liền mở to ngạc nhiên liền cảm thán "Công ty này cũng thật chịu chơi, mướn cả một dàn người mẫu toàn mỹ nữ..." Chưa kịp nói hết câu ánh mắt Âu Dương Sảnh trở nên ngây ngốc nhìn về phía trước.
Một chàng trai trẻ mang trên mình một thứ ánh sáng chói loá khiến người khác phải ngước nhìn. Gương mặt mang một nét lạnh lùng, đôi chân mày câu lại, ánh mắt sắc bén khiến người khác bị lôi cuốn, đang từ phía trong đi ra. Hai hàng mỹ nữ hai bên như chỉ để tô vẽ nên sự phong độ, lịch lãm của anh ấy. Một cảm giác vừa ấm áp vừa dịu dàng lại có chút lạnh lùng đâm thẳng vào trái tim yếu đuối của các thiếu nữ.
Âu Dương Sảnh vẫn nhìn theo cho đến khi đã không thể nhìn thấy gì nữa. Trong lòng Âu Dương Sảnh như có gì thoi thúc chỉ mong được nhanh chóng về đến nhà. Xe vừa đến nơi Âu Dương Sảnh nhanh chóng trả tiền rồi xách hành lý chạy thẳng vào nhà. Chào mẹ một tiếng, Âu Dương Sảnh nhanh chóng vào phòng đóng cửa liền mở máy tính lên. Lúc nãy có để ý được tên công ty, Âu Dương Sảnh vừa bấm bàn phím vừa lẩm bẩm "Công ty trách nhiệm hữu hạn khoa học công nghệ Hải Nhân". Kết quả tìm kiếm vừa xuất hiện, mẹ Âu Dương Sảnh mở cửa bước vào phòng. Âu Dương Sảnh nhanh chóng giấu đi trang tìm kiếm vừa rồi.
"Con gái lớn rồi, đến việc hàng năm thường làm cũng quên mất"
Âu Dương Sảnh nghiên đầu qua vẻ mặt vô tội "Việc gì vậy mẹ"
Bà mẹ hừ một tiếng "Năm nào về nhà cũng phải ôm mẹ một cái mới chịu được, năm nay lại quên mất, không xem người mẹ này ra gì nữa rồi"
Âu Dương Sảnh liền tiến lại gần ôm mẹ mình đang ngồi trên ghế, nũng nịu "Tại học nhiều nên dạo này con hay bị mất trí nhớ hihi"
Mẹ Âu Dương Sảnh nhăn mặt nhíu mày "Nghiêm trọng vậy sao, quên cả việc ôm mẹ một cái"
Âu Dương Sảnh lắc lắc người tỏ vẻ đáng yêu "Con ôm mẹ rồi mà, con đi đường xa nên mệt mỏi một chút muốn vào phòng nghỉ ngơi một chút"
Bà mẹ bật cười vuốt vuốt tóc Âu Dương Sảnh "Được rồi, đi đường mệt thì nghỉ ngơi đi, mẹ đang nấu món con thích ăn nhất đây, chút nữa nghỉ ngơi xong thì ra ăn"
Âu Dương Sảnh cười vui tươi nắm tay mẹ "Chỉ có mẹ thương con nhất".
Bà mẹ đứng lên cười một cái "Được rồi, chỉ giỏi nịnh"
Sau khi mẹ vừa bước ra khỏi phòng, Âu Dương Sảnh liền dáng mắt vào màn hình máy tính. Một hồi rất lâu sau, Âu Dương Sảnh cầm tờ giấy ghi chú trên tay lên vừa đọc vừa bình luận "Tên: Cố Hải, cha là một thiếu tướng quân đội, con trai một nhà tài phiệt sao? Gia thế hấp dẫn đây, hai mươi bốn tuổi, là tổng giám đốc của công ty Hải Nhân, wow, trẻ vậy đã là tổng giám đốc. Còn một phần về gia cảnh nữa, từng được huấn luyện trong quân đội, chả trách sao lại có thân hình mê người như vậy. Công ty có quy định khá độc đáo chỉ tuyển nhân viên nữ, và phải xinh đẹp, đàn ông mà ai lại chẳng thích phụ nữ xinh đẹp. Từng được tạp chí doanh nhân trẻ phỏng vấn, có một câu hỏi về tình trạng cuộc sống hiện tại trả lời là độc thân." Âu Dương Sảnh mắt sáng rực " Trẻ, giàu có, khoẻ mạnh, đẹp trai, lại còn độc thân..."
Trong đầu Âu Dương Sảnh gợi lên một ước mơ nho nhỏ là được nắm tay nam nhân tên Cố Hải cùng đi trên lễ đường. Nghĩ xong lại cảm thấy xấu hổ, nhảy lên giường lăn lộn mặt đỏ cười hihi.
Sáng hôm sau, Âu Dương Sảnh thức dậy, liền nhanh chóng làm vệ sinh cơ thể, ăn sáng qua loa, sau đó chạy nhanh vào phòng đóng cửa lại.
Cô gái trẻ lục tìm trên một ngăn tủ được dán lên hai chữ "Cấm mở". Từ đó lôi ra một cái hộp to
"Bảo bối a, đã đến lúc phải xài đến mi rồi."
Âu Dương Sảnh cầm trên một cái máy ảnh. Đây là món quà đặc biệt mà ba cô đã tặng khi cô thi đậu đại học. Chiếc máy ảnh này Âu Dương Sảnh chỉ sử dụng trong những dịp đặc biệt.
"Hôm nay Âu Dương Sảnh ta đây sẽ trổ tài, mấy tấm hình trên mạng thật là đáng thất vọng nếu chị ra tay có phải sẽ có những tấm ảnh đẹp hơn nhiều không"
Âu Dương Sảnh vừa nói vừa đưa tay vuốt ve cái máy ảnh. Chuẩn bị xong hết đồ dùng cần thiết Âu Dương Sảnh chào mẹ nói đi thăm thầy cô liền đội nón bảo hiểm hình con gà mái tơ, chạy một chiếc xe máy nho nhỏ đi thẳng về phía công ty Cố Hải.
Ánh sáng trắng dịu dàng của buổi sáng mùa hè khiến bầu không khí trở nên ấm áp, một cô gái trẻ tuổi trên chiếc xe gắn máy nhỏ nhắn tung tăng trên đường, ánh mắt vui tươi, trên mặt luôn hiện lên nét cười.
Một chiếc xe đời cũ chạy ngang qua cô gái trẻ đang yêu đời, nhẹ nhàng phả ra một làn khói đen kịt. Ánh vui tươi liền đổi thành ánh mắt đỏ ngầu tức giận, nét cười biến mất dạng chỉ còn nghe tiếng ho cùng tiếng chửi mắng "Khụ khụ... xe như vậy mà cũng được cho phép ra đường sao khụ... khụ"
Âu Dương Sảnh lấy khăn lau khuôn mặt xong tinh thần không hề giảm liền nhanh chóng đi đến công ty Hải Nhân. Thời gian trôi qua, Âu Dương Sảnh vẫn ngồi đó chờ mong một hình bóng sẽ xuất hiện. Có một chút buồn ngủ, mắt Âu Dương Sảnh gật gù ánh mắt mơ hồ thì điện thoại reo lên. Âu Dương Sảnh vẫn nhắm mắt nghe điện thoại giọng nói mệt mỏi
"Alo"
Bên kia im lặng một chút rồi mới nói "Sảnh Sảnh, giờ này còn ngủ sao? Không phải nói về nhà sẽ gọi cho tớ sao"
Âu Dương Sảnh liền le lưỡi cười hì hì "Ai da, tớ quên mất"
Gia Cát Thắng Nam làm bộ tức giận "Vậy ai lúc đi liền nói không muốn đi, về nhà rồi là quên mất bạn"
Âu Dương Sảnh liền nũng nịu "Không phải a, để tớ kể cậu nghe chuyện này."
Sau khi Âu Dương Sảnh kể xong Gia Cát Thắng Nam mới nói tiếp "Có đúng như cậu kể không vậy, có người như vậy sao. Tớ cũng muốn xem thử"
Âu Dương Sảnh vui vẻ nói "cậu chờ đi, tớ đang ở trước cổng công ty anh ấy, khi nào anh ấy xuất hiện tớ sẽ chụp rồi gửi cho cậu xem"
Gia Cát Thắng Nam nói không cảm xúc "Nhớ đó, đừng để tôi chờ như hôm qua nữa"
Âu Dương Sảnh cười hihi "Lỗi của tớ hihi, yên tâm sẽ gửi ngay lập tức"
Cố Hải hôm nay có nhiều hồ sơ cần kiểm tra xem xét, đến cả đồ ăn buổi trưa và tối đều là do Diêm Nhã Tịnh mua giúp. Đã hơn mười giờ tối, Cố Hải bước đến cửa sổ nhìn xuống, xe cộ đã giảm bớt, một số cửa hàng đã đóng cửa, dưới một gốc cây có một cô gái tay ôm đầu gối, lưng dựa vào gốc cây đang gật gù, Cố Hải vừa đưa mắt đi liền quay lại nhìn. Áo quần trên người cô gái kia rất mong manh. Trong lòng lại nhớ đến có một người từng chịu đói, chịu rét chỉ vì chờ đợi Chân Đại Thành cho một chút tin tức.
Cố Hải đi đến bàn lấy phần thức ăn Diêm Nhã Tịnh mua cho cậu và cầm theo một cái áo sơ mi đi xuống lầu. Đi đến nơi Âu Dương Sảnh đang ngồi Cố Hải phát hiện cô gái trẻ này đây ngủ nên để phần cơm và cái áo sơ mi bên cạnh sau đó đi về phía chiếc xe của cậu.
Âu Dương Sảnh nghe tiếng động liền mở mắt ra, thấy bóng lưng một người. Mắt vừa nhắm liền mở ra vì nhận ra người vừa mới đi chính là Cố Hải. Nhưng đã không kịp mất rồi, Cố Hải đã lái xe đi mất.
Một ngày chờ đợi tưởng chừng vô ích đến cuối ngày lại nhận được một ưu đãi lớn như vậy. Âu Dương Sảnh vui tươi trở về nhà. Vừa bước vào cửa nhà Âu Dương Sảnh đã bị mẹ mắng một tràng. Nhưng hiện giờ mấy câu mắng đó không thể át được niềm vui sướng trong lòng Âu Dương Sảnh.
Âu Dương Sảnh liền gọi điện thoại cho Gia Cát Thắng Nam. Âu Dương Sảnh chưa kịp nói gì Gia Cát Thắng Nam đã hỏi trước "Hình đâu?" Âu Dương Sảnh cười hihi "Không có"
Gia Cát Thắng Nam ngạc nhiên "Không có mà sao nghe cậu lại vui vẻ đến thế"
Âu Dương Sảnh liền nói "Không có hình nhưng anh ấy đưa cho mình một hộp cơm và một cái áo sơ mi"
Gia Cát Thắng Nam càng ngạc nhiên hơn "Tiến triển nhanh như vậy sao? Thế lúc anh ta đưa cậu, cậu đang ôm chân ngủ gục phải không?"
Âu Dương Sảnh mở to mắt "Cậu đang ở đâu mau hiện hình"
Gia Cát Thắng Nam phì cười "Tớ đoán không sai mà, cậu lúc bình thường chả giống ai nhưng đến lúc làm việc gì đều chẳng nghĩ đến bản thân mệt mỏi là ôm chân ngủ, cậu những lúc như vậy luôn khiến người ta thương cảm"
Âu Dương Sảnh cười cười "Ngày mai tớ sẽ tiếp tục"
Gia Cát Thắng Nam nói "Vậy cậu ngủ sớm đi, nhớ có hình liền gửi cho tớ"
Vừa tắt máy Âu Dương Sảnh tắm rửa xong cũng lên giường nằm, tay cầm chiếc áo sơ mi tưởng tượng "Bạch Mã hoàng tử" đến khoác lên người mình chiếc áo này. Âu Dương Sảnh không khỏi vui sướng ôm chiếc áo vào trong lòng ngủ quên mất.
Sáng hôm sau, mặt trời vừa lên Âu Dương Sảnh đã nhanh chóng lên xe đi đến trước cổng công ty Cố Hải chờ đợi. Khoảng nửa tiếng sau Cố Hải cũng đến. Âu Dương Sảnh đang ngất ngây với vẻ đẹp trai của Cố Hải chợt nhớ đến nhiệm vụ liền cầm chiếc máy ảnh lên chụp liên hồi. Buổi trưa Cố Hải có hẹn với đối tác, Âu Dương Sảnh lại chụp thêm rất nhiều hình. Đến tối Âu Dương Sảnh lại ngồi đó chờ Cố Hải ra khỏi công ty.
Nhưng hôm nay Cố Hải không về nhà, cậu đang ở trong văn phòng đọc mấy bản hợp đồng nên quyết định ngủ lại công ty. Cố Hải duỗi thẳng lưng đi đến cửa sổ. Ánh mắt Cố Hải nhìn đến nơi cô gái hôm qua ngồi, hôm nay vẫn vậy. Cô gái đó vẫn ngồi đó, không biết đang chờ ai.
Vừa mới nghĩ vậy, cô gái kia liền đứng lên đi đến xe lái đi. Cố Hải cũng quay vào tiếp tục công việc.
Âu Dương Sảnh tuy hôm nay chụp được khá nhiều ảnh nhưng trong lòng lại cảm thấy không được vui vẻ như hôm qua. Cô gửi ảnh cho Thắng Nam sau đó liền lên giường ngủ mất.
Sáng hôm sau, khi Âu Dương Sảnh thức dậy mẹ cô đã ngồi sẵn trong phòng. Mẹ Âu Dương Sảnh thấy cô thức dậy liền nói "Đi rửa mặt, súc miệng xong thì ra đây mẹ muốn hỏi con mấy chuyện"
Âu Dương Sảnh lười biếng bước xuống giường đi vào nhà vệ sinh. Một lát sau một cô gái trẻ tươi tắn liền xuất hiện
"Mẹ con xong rồi"
"Mấy ngày nay con đi đâu hả? Sáng sớm đã không thấy đâu đến tối mịt mới về. Đừng nói với mẹ con đi thăm thầy cô bạn bè, mẹ đã gọi điện thoại hết rồi, người ta nói con không hề đến đó"
Âu Dương Sảnh bị bắt tại trận le lưỡi cười cười "Con đi kiếm việc làm thêm, mấy tháng nghĩ hè toàn nằm ở nhà sẽ quen thói lười mẹ ạ"
"Thật vậy sao?"
"Thật mà mẹ"
"Còn một chuyện nữa"
Âu Dương Sảnh cảm thấy hồi hộp liền nói "Chuyện gì vậy mẹ?"
"Con quen người này sao?" Mẹ Âu Dương Sảnh vừa nói tay vừa chỉ vào màn hình máy tính.
Âu Dương Sảnh liền nghĩ trong lòng phải nói làm sao mới phải. Mẹ cô là người khó tính nếu trả lời sai chắc chắn mấy tháng này không được ra khỏi nhà
"À.. đây là một doanh nhân giỏi đang được giới trẻ học hỏi theo vì đức tính tốt, lại có trí óc, trong vòng vài năm ngắn ngủi đã có một cơ ngơi vững chắc..."
Mẹ Âu Dương Sảnh nhìn màn hình máy tính hoài nghi
Âu Dương Sảnh thấy phản ứng đó liền hỏi "Mẹ quen anh ta sao"
Mẹ Âu Dương Sảnh mở miệng nói "Có thể nói là vậy"
.........................
Chương 34: Âu Dương Sảnh
Một trường đại học tại Thượng Hải, sinh viên đang chuẩn bị lễ hội cuối năm tổ chức cuối tuần này, sau đó các sinh viên sẽ được nghỉ hè. Một nhóm nữ sinh câu lạc bộ nhiếp ảnh đang tụm lại trò chuyện với nhau.
"Sảnh Sảnh, cậu tìm được thông tin gì nói cho mọi người nghe đi"
"Các cậu từ từ để mình uống miếng nước cái đã"
"Được, được uống đi rồi kể cho mọi người nghe"
Âu Dương Sảnh ra dáng đại tỷ uống một ngụm nước rồi khà một tiếng. Mấy nữ sinh đi ngang liền che miệng cười. Âu Dương Sảnh liền liếc mắt chau mày "Nhìn cái gì mà nhìn lạ lắm à?" Mấy nữ sinh kia liền nhanh chân đi mất.
Mấy nữ sinh cùng nhóm liền nói "Mặc kệ đi, mau mau kể cho tụi mình nghe đi"
Âu Dương Sảnh liền hắng giọng "Tớ điều tra được, Lý Lệ hoa khôi của trường lại là hội trưởng hội sinh viên yêu dấu của ai đó thật ra có quan hệ mờ ám với một cậu ấm nhà giàu có, bởi vậy mà sao hội trưởng của chúng lại bị cô ta bỏ"
Mấy nữ sinh kia liền kêu lên "Vậy à?"
Âu Dương Sảnh làm bộ dạng bí ẩn ngoắc ngoắc ý bảo họ ngồi sát lại "Còn nữa, các cậu biết không cái chức hội trưởng hội học sinh là do cô ta nhờ tiền của cậu ấm kia đút lót cho thầy cô, còn dùng chút nhan sắc của mình để dụ dỗ mấy nam sinh bỏ phiếu cho mình"
Một bạn nữ liền nói "Thật không vậy?"
Âu Dương Sảnh lục trong túi xách "Đây là hình tớ chụp được, nhìn xem có phải Lý Lệ không? Đứng kế bên là bạn trai của chị ta. Nhìn hai bọn họ khoát vai, cười đùa tình tứ chưa kìa" Nói xong Âu Dương Sảnh liền bĩu môi
Đám nữ sinh cùng suýt xoa "Anh ta sao lại vừa giàu lại vừa đẹp trai như vậy"
"Đẹp cái gì mà đẹp, hội trưởng câu lạc bộ của chúng ta vẫn đẹp hơn"
Âu Dương Sảnh vừa nói xong thì hai vai bị một người đè nặng xuống.
Âu Dương Sảnh quay lưng vòng tay ôm eo người phía sau cả hai làm động tác hôn má nhau miệng còn phát ra tiếng "Moa moa"
Mặc cho mấy nữ sinh kia còn đang hào hứng. Âu Dương Sảnh quay qua cười tươi với Gia Cát Thắng Nam "Nam Nam, chúng ta cùng đi về"
Nữ sinh được gọi là Nam Nam gật đầu, cười tươi đáp lại.
Hai nữ sinh đi trên đường có biết bao nhiêu chuyện để nói với nhau. Đi được một đoạn Nam Nam hỏi "Lúc nãy cậu nói chuyện gì với mấy người kia vậy?"
"Tớ nói cho họ biết chuyện của bà già đáng ghét Lý Lệ"
Gia Cát Thắng Nam nén cười hỏi "Cậu bị chị ấy chỉnh nhiều quá rồi sinh hận phải không?"
Âu Dương Sảnh nghẹn lòng liền nói "Cái gì mà sinh hận, thực tế là do tớ thấy chị ta vì tiền mà bỏ hội trưởng câu lạc bộ nhiếp ảnh của chúng ta"
Gia Cát Thắng Nam vỗ vỗ lưng Âu Dương Sảnh "Cậu nói từ từ lại lên cơn suyễn bây giờ"
Âu Dương Sảnh vẫn chưa hết uất ức "Cậu nhìn xem không phải chị ta quá tình tứ với tên kế bên sao? Nghe nói còn nhỏ tuổi hơn chị ta. Giàu có, đẹp trai thế mà toàn bị chị ta cướp mất"
"A, nói nãy giờ thì ra là cậu ghen tị hả?"
Âu Dương Sảnh nghẹn muốn khóc "Ghen tị gì chứ, cậu nhìn xem, chị ta cũng có đẹp gì đâu, vả lại mới là sinh viên đã cập kè với con trai nhà tài phiệt, thật là hư hỏng.."
Gia Cát Thắng Nam thúc vào eo Âu Dương Sảnh một cái. Âu Dương Sảnh ôm eo liền nói "Sủa"
Gia Cát Thắng Nam thật muốn vả vào cái miệng của Âu Dương Sảnh một cái nhưng nhìn liền không nỡ. Cô ấy đánh nhẹ đầu Âu Dương Sảnh một cái " Sủa cái đầu cậu" sau đó đưa sát miệng đến mặt Âu Dương Sảnh "Chị Lý Lệ đang đi phía sau chúng ta kìa"
Âu Dương Sảnh liền giật mình quay đầu lại. Lý Lệ ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía Âu Dương Sảnh. Tuy tức giận nhưng Lý Lệ vẫn không mất đi vẻ cao quý ngày thường đi lại phía Âu Dương Sảnh. Lý Lệ liền nói "Chào chị Âu Dương, không biết Lý Lệ này đắc tội gì với chị mà sao lúc nào tôi cũng thấy chị ghét tôi như vậy." Lý Lệ cười như không cười " Chị nói tôi chẳng đẹp gì tôi xin nhận, còn chuyện tôi cập kè với con trai nhà tài phiệt nào thì chị làm ơn cho tôi xin cái bằng chứng"
Âu Dương Sảnh tuy gần như mất đi cái tính không sợ trời không sợ đất lúc nãy nhưng cũng đưa tấm hình cô ấy chụp được cho Lý Lệ. Lý Lệ lần này bật cười, lần đầu tiên Âu Dương Sảnh thấy Lý Lệ cười không màng đến hình tượng như vậy. Lý Lệ cố nén cười "Âu Dương Sảnh ơi là Âu Dương Sảnh, cô thật biết tưởng tượng, tôi nghĩ cô nên vào câu lạc bộ sáng tác văn thơ mới phải. Nhìn cho kĩ đi, đây là em trai tôi" Lý Lệ vừa nói vừa kéo tay một nam sinh kế bên "Em trai ruột của tôi, cũng vì hội trưởng câu lạc bộ của cô suốt ngày bám theo mà tôi phải nhờ em trai tôi đến, cho anh ta hết hy vọng"
Âu Dương Sảnh chẳng biết xấu hổ cười hì hì nói với Lý Lệ "Em trai chị sao, hèn gì em thấy trẻ như vậy, hai chị em thật giống nhau lại còn đẹp nữa, a... em còn có việc phải đi trước" Nói xong Âu Dương Sảnh liền kéo Gia Cát Thắng Nam chạy mất bỏ lại Lý Lệ chỉ biết cười lắc đầu vì tiểu sư muội quái chiêu.
Lễ hội tổ chức ở trường cũng đã hoàn tất. Mới hôm trước ngôi trường còn đông đúc sinh viên thì hiện tại chẳng còn một bóng người.
Âu Dương Sảnh sống cùng bà nội ở Thượng Hải năm nào cứ vào mùa hè là lại bị bắt về Bắc Kinh ở với mẹ. Gia Cát Thắng Nam đưa Âu Dương Sảnh ra ga xe lửa.Trong lúc chờ xe lửa Thắng Nam hỏi Âu Dương Sảnh "Sảnh Sảnh cậu phải đi sao?"
Âu Dương Sảnh không buồn không đau trả lời "Ừ, phải về nhà đến hết hè mới trở về"
Gia Cát Thắng Nam liền nhéo Âu Dương Sảnh một cái "Sảnh Sảnh, cậu thật vô tâm, Nam Nam nhớ cậu thì phải làm sao hả?"
Âu Dương Sảnh cười buồn "Sảnh Sảnh cũng nhớ Nam Nam mà, nhưng tớ mà không về chắc mẹ tớ bắt tớ ở Bắc Kinh luôn không cho trở về Thượng Hải nữa, không gặp được Sảnh Sảnh nữa"
Gia Cát Thắng Nam liền cười đùa "Mẹ cậu chắc không thể chịu nổi cậu quá ba tháng"
Hai cô gái trẻ ngồi giữa nhà chờ xe lửa bật cười haha. Âu Dương Sảnh liền nói "Chúng ta có thật nhiều điểm chung. Họ đều là họ kép, điều thích nhiếp ảnh, và việc chúng ta thích làm nhất là...."Âu Dương Sảnh đang nói thì Gia Cát Thắng Nam cắt ngang "Bới móc chuyện của người khác"
Âu Dương Sảnh liếc mắt tay đưa lên đánh lên đầu Gia Cát Thắng Nam một cái "Bới móc cái đầu cậu"
Xe lửa đã đến Âu Dương Sảnh phải đi. Gia Cát Thắng Nam liền đưa tay lên vuốt ve khuôn mặt Âu Dương Sảnh "Bảo bối a, về thì về nhưng nhớ đừng để bị người ta bắt mất".
Âu Dương Sảnh nhanh chân đi đến toa xe lửa, đi được mấy bước liền quay lại vẫy tay với Gia Cát Thắng Nam "Nam Nam về nhà tớ sẽ gọi cho cậu" sau đó liền bước lên toa tàu đông người.
...........
Âu Dương Sảnh sau mấy tiếng ngồi xe lửa, đến nơi liền bắt một chiếc taxi. Ngồi một quãng đường dài cơ thể Âu Dương Sảnh có chút mệt mỏi, đầu cô dựa vào kính xe taxi, mắt vô định nhìn về phía dòng xe tấp nập. Mới xa trường xa Nam Nam một chút đã nhớ đến như vậy. Về nhà liền gọi cho Nam Nam mới được.
Phía trước xe đông, taxi giảm tốc độ chạy chậm thật chậm. Âu Dương Sảnh liền hỏi lái xe "Chuyện gì vậy chú?"
Chú lái xe taxi liền chỉ tay về phía bên phải "Đằng trước hình như có công ty nào tổ chức gì đó"
Âu Dương Sảnh nhìn theo hướng chỉ tay của chú lái xe. Ánh mắt liền mở to ngạc nhiên liền cảm thán "Công ty này cũng thật chịu chơi, mướn cả một dàn người mẫu toàn mỹ nữ..." Chưa kịp nói hết câu ánh mắt Âu Dương Sảnh trở nên ngây ngốc nhìn về phía trước.
Một chàng trai trẻ mang trên mình một thứ ánh sáng chói loá khiến người khác phải ngước nhìn. Gương mặt mang một nét lạnh lùng, đôi chân mày câu lại, ánh mắt sắc bén khiến người khác bị lôi cuốn, đang từ phía trong đi ra. Hai hàng mỹ nữ hai bên như chỉ để tô vẽ nên sự phong độ, lịch lãm của anh ấy. Một cảm giác vừa ấm áp vừa dịu dàng lại có chút lạnh lùng đâm thẳng vào trái tim yếu đuối của các thiếu nữ.
Âu Dương Sảnh vẫn nhìn theo cho đến khi đã không thể nhìn thấy gì nữa. Trong lòng Âu Dương Sảnh như có gì thoi thúc chỉ mong được nhanh chóng về đến nhà. Xe vừa đến nơi Âu Dương Sảnh nhanh chóng trả tiền rồi xách hành lý chạy thẳng vào nhà. Chào mẹ một tiếng, Âu Dương Sảnh nhanh chóng vào phòng đóng cửa liền mở máy tính lên. Lúc nãy có để ý được tên công ty, Âu Dương Sảnh vừa bấm bàn phím vừa lẩm bẩm "Công ty trách nhiệm hữu hạn khoa học công nghệ Hải Nhân". Kết quả tìm kiếm vừa xuất hiện, mẹ Âu Dương Sảnh mở cửa bước vào phòng. Âu Dương Sảnh nhanh chóng giấu đi trang tìm kiếm vừa rồi.
"Con gái lớn rồi, đến việc hàng năm thường làm cũng quên mất"
Âu Dương Sảnh nghiên đầu qua vẻ mặt vô tội "Việc gì vậy mẹ"
Bà mẹ hừ một tiếng "Năm nào về nhà cũng phải ôm mẹ một cái mới chịu được, năm nay lại quên mất, không xem người mẹ này ra gì nữa rồi"
Âu Dương Sảnh liền tiến lại gần ôm mẹ mình đang ngồi trên ghế, nũng nịu "Tại học nhiều nên dạo này con hay bị mất trí nhớ hihi"
Mẹ Âu Dương Sảnh nhăn mặt nhíu mày "Nghiêm trọng vậy sao, quên cả việc ôm mẹ một cái"
Âu Dương Sảnh lắc lắc người tỏ vẻ đáng yêu "Con ôm mẹ rồi mà, con đi đường xa nên mệt mỏi một chút muốn vào phòng nghỉ ngơi một chút"
Bà mẹ bật cười vuốt vuốt tóc Âu Dương Sảnh "Được rồi, đi đường mệt thì nghỉ ngơi đi, mẹ đang nấu món con thích ăn nhất đây, chút nữa nghỉ ngơi xong thì ra ăn"
Âu Dương Sảnh cười vui tươi nắm tay mẹ "Chỉ có mẹ thương con nhất".
Bà mẹ đứng lên cười một cái "Được rồi, chỉ giỏi nịnh"
Sau khi mẹ vừa bước ra khỏi phòng, Âu Dương Sảnh liền dáng mắt vào màn hình máy tính. Một hồi rất lâu sau, Âu Dương Sảnh cầm tờ giấy ghi chú trên tay lên vừa đọc vừa bình luận "Tên: Cố Hải, cha là một thiếu tướng quân đội, con trai một nhà tài phiệt sao? Gia thế hấp dẫn đây, hai mươi bốn tuổi, là tổng giám đốc của công ty Hải Nhân, wow, trẻ vậy đã là tổng giám đốc. Còn một phần về gia cảnh nữa, từng được huấn luyện trong quân đội, chả trách sao lại có thân hình mê người như vậy. Công ty có quy định khá độc đáo chỉ tuyển nhân viên nữ, và phải xinh đẹp, đàn ông mà ai lại chẳng thích phụ nữ xinh đẹp. Từng được tạp chí doanh nhân trẻ phỏng vấn, có một câu hỏi về tình trạng cuộc sống hiện tại trả lời là độc thân." Âu Dương Sảnh mắt sáng rực " Trẻ, giàu có, khoẻ mạnh, đẹp trai, lại còn độc thân..."
Trong đầu Âu Dương Sảnh gợi lên một ước mơ nho nhỏ là được nắm tay nam nhân tên Cố Hải cùng đi trên lễ đường. Nghĩ xong lại cảm thấy xấu hổ, nhảy lên giường lăn lộn mặt đỏ cười hihi.
Sáng hôm sau, Âu Dương Sảnh thức dậy, liền nhanh chóng làm vệ sinh cơ thể, ăn sáng qua loa, sau đó chạy nhanh vào phòng đóng cửa lại.
Cô gái trẻ lục tìm trên một ngăn tủ được dán lên hai chữ "Cấm mở". Từ đó lôi ra một cái hộp to
"Bảo bối a, đã đến lúc phải xài đến mi rồi."
Âu Dương Sảnh cầm trên một cái máy ảnh. Đây là món quà đặc biệt mà ba cô đã tặng khi cô thi đậu đại học. Chiếc máy ảnh này Âu Dương Sảnh chỉ sử dụng trong những dịp đặc biệt.
"Hôm nay Âu Dương Sảnh ta đây sẽ trổ tài, mấy tấm hình trên mạng thật là đáng thất vọng nếu chị ra tay có phải sẽ có những tấm ảnh đẹp hơn nhiều không"
Âu Dương Sảnh vừa nói vừa đưa tay vuốt ve cái máy ảnh. Chuẩn bị xong hết đồ dùng cần thiết Âu Dương Sảnh chào mẹ nói đi thăm thầy cô liền đội nón bảo hiểm hình con gà mái tơ, chạy một chiếc xe máy nho nhỏ đi thẳng về phía công ty Cố Hải.
Ánh sáng trắng dịu dàng của buổi sáng mùa hè khiến bầu không khí trở nên ấm áp, một cô gái trẻ tuổi trên chiếc xe gắn máy nhỏ nhắn tung tăng trên đường, ánh mắt vui tươi, trên mặt luôn hiện lên nét cười.
Một chiếc xe đời cũ chạy ngang qua cô gái trẻ đang yêu đời, nhẹ nhàng phả ra một làn khói đen kịt. Ánh vui tươi liền đổi thành ánh mắt đỏ ngầu tức giận, nét cười biến mất dạng chỉ còn nghe tiếng ho cùng tiếng chửi mắng "Khụ khụ... xe như vậy mà cũng được cho phép ra đường sao khụ... khụ"
Âu Dương Sảnh lấy khăn lau khuôn mặt xong tinh thần không hề giảm liền nhanh chóng đi đến công ty Hải Nhân. Thời gian trôi qua, Âu Dương Sảnh vẫn ngồi đó chờ mong một hình bóng sẽ xuất hiện. Có một chút buồn ngủ, mắt Âu Dương Sảnh gật gù ánh mắt mơ hồ thì điện thoại reo lên. Âu Dương Sảnh vẫn nhắm mắt nghe điện thoại giọng nói mệt mỏi
"Alo"
Bên kia im lặng một chút rồi mới nói "Sảnh Sảnh, giờ này còn ngủ sao? Không phải nói về nhà sẽ gọi cho tớ sao"
Âu Dương Sảnh liền le lưỡi cười hì hì "Ai da, tớ quên mất"
Gia Cát Thắng Nam làm bộ tức giận "Vậy ai lúc đi liền nói không muốn đi, về nhà rồi là quên mất bạn"
Âu Dương Sảnh liền nũng nịu "Không phải a, để tớ kể cậu nghe chuyện này."
Sau khi Âu Dương Sảnh kể xong Gia Cát Thắng Nam mới nói tiếp "Có đúng như cậu kể không vậy, có người như vậy sao. Tớ cũng muốn xem thử"
Âu Dương Sảnh vui vẻ nói "cậu chờ đi, tớ đang ở trước cổng công ty anh ấy, khi nào anh ấy xuất hiện tớ sẽ chụp rồi gửi cho cậu xem"
Gia Cát Thắng Nam nói không cảm xúc "Nhớ đó, đừng để tôi chờ như hôm qua nữa"
Âu Dương Sảnh cười hihi "Lỗi của tớ hihi, yên tâm sẽ gửi ngay lập tức"
Cố Hải hôm nay có nhiều hồ sơ cần kiểm tra xem xét, đến cả đồ ăn buổi trưa và tối đều là do Diêm Nhã Tịnh mua giúp. Đã hơn mười giờ tối, Cố Hải bước đến cửa sổ nhìn xuống, xe cộ đã giảm bớt, một số cửa hàng đã đóng cửa, dưới một gốc cây có một cô gái tay ôm đầu gối, lưng dựa vào gốc cây đang gật gù, Cố Hải vừa đưa mắt đi liền quay lại nhìn. Áo quần trên người cô gái kia rất mong manh. Trong lòng lại nhớ đến có một người từng chịu đói, chịu rét chỉ vì chờ đợi Chân Đại Thành cho một chút tin tức.
Cố Hải đi đến bàn lấy phần thức ăn Diêm Nhã Tịnh mua cho cậu và cầm theo một cái áo sơ mi đi xuống lầu. Đi đến nơi Âu Dương Sảnh đang ngồi Cố Hải phát hiện cô gái trẻ này đây ngủ nên để phần cơm và cái áo sơ mi bên cạnh sau đó đi về phía chiếc xe của cậu.
Âu Dương Sảnh nghe tiếng động liền mở mắt ra, thấy bóng lưng một người. Mắt vừa nhắm liền mở ra vì nhận ra người vừa mới đi chính là Cố Hải. Nhưng đã không kịp mất rồi, Cố Hải đã lái xe đi mất.
Một ngày chờ đợi tưởng chừng vô ích đến cuối ngày lại nhận được một ưu đãi lớn như vậy. Âu Dương Sảnh vui tươi trở về nhà. Vừa bước vào cửa nhà Âu Dương Sảnh đã bị mẹ mắng một tràng. Nhưng hiện giờ mấy câu mắng đó không thể át được niềm vui sướng trong lòng Âu Dương Sảnh.
Âu Dương Sảnh liền gọi điện thoại cho Gia Cát Thắng Nam. Âu Dương Sảnh chưa kịp nói gì Gia Cát Thắng Nam đã hỏi trước "Hình đâu?" Âu Dương Sảnh cười hihi "Không có"
Gia Cát Thắng Nam ngạc nhiên "Không có mà sao nghe cậu lại vui vẻ đến thế"
Âu Dương Sảnh liền nói "Không có hình nhưng anh ấy đưa cho mình một hộp cơm và một cái áo sơ mi"
Gia Cát Thắng Nam càng ngạc nhiên hơn "Tiến triển nhanh như vậy sao? Thế lúc anh ta đưa cậu, cậu đang ôm chân ngủ gục phải không?"
Âu Dương Sảnh mở to mắt "Cậu đang ở đâu mau hiện hình"
Gia Cát Thắng Nam phì cười "Tớ đoán không sai mà, cậu lúc bình thường chả giống ai nhưng đến lúc làm việc gì đều chẳng nghĩ đến bản thân mệt mỏi là ôm chân ngủ, cậu những lúc như vậy luôn khiến người ta thương cảm"
Âu Dương Sảnh cười cười "Ngày mai tớ sẽ tiếp tục"
Gia Cát Thắng Nam nói "Vậy cậu ngủ sớm đi, nhớ có hình liền gửi cho tớ"
Vừa tắt máy Âu Dương Sảnh tắm rửa xong cũng lên giường nằm, tay cầm chiếc áo sơ mi tưởng tượng "Bạch Mã hoàng tử" đến khoác lên người mình chiếc áo này. Âu Dương Sảnh không khỏi vui sướng ôm chiếc áo vào trong lòng ngủ quên mất.
Sáng hôm sau, mặt trời vừa lên Âu Dương Sảnh đã nhanh chóng lên xe đi đến trước cổng công ty Cố Hải chờ đợi. Khoảng nửa tiếng sau Cố Hải cũng đến. Âu Dương Sảnh đang ngất ngây với vẻ đẹp trai của Cố Hải chợt nhớ đến nhiệm vụ liền cầm chiếc máy ảnh lên chụp liên hồi. Buổi trưa Cố Hải có hẹn với đối tác, Âu Dương Sảnh lại chụp thêm rất nhiều hình. Đến tối Âu Dương Sảnh lại ngồi đó chờ Cố Hải ra khỏi công ty.
Nhưng hôm nay Cố Hải không về nhà, cậu đang ở trong văn phòng đọc mấy bản hợp đồng nên quyết định ngủ lại công ty. Cố Hải duỗi thẳng lưng đi đến cửa sổ. Ánh mắt Cố Hải nhìn đến nơi cô gái hôm qua ngồi, hôm nay vẫn vậy. Cô gái đó vẫn ngồi đó, không biết đang chờ ai.
Vừa mới nghĩ vậy, cô gái kia liền đứng lên đi đến xe lái đi. Cố Hải cũng quay vào tiếp tục công việc.
Âu Dương Sảnh tuy hôm nay chụp được khá nhiều ảnh nhưng trong lòng lại cảm thấy không được vui vẻ như hôm qua. Cô gửi ảnh cho Thắng Nam sau đó liền lên giường ngủ mất.
Sáng hôm sau, khi Âu Dương Sảnh thức dậy mẹ cô đã ngồi sẵn trong phòng. Mẹ Âu Dương Sảnh thấy cô thức dậy liền nói "Đi rửa mặt, súc miệng xong thì ra đây mẹ muốn hỏi con mấy chuyện"
Âu Dương Sảnh lười biếng bước xuống giường đi vào nhà vệ sinh. Một lát sau một cô gái trẻ tươi tắn liền xuất hiện
"Mẹ con xong rồi"
"Mấy ngày nay con đi đâu hả? Sáng sớm đã không thấy đâu đến tối mịt mới về. Đừng nói với mẹ con đi thăm thầy cô bạn bè, mẹ đã gọi điện thoại hết rồi, người ta nói con không hề đến đó"
Âu Dương Sảnh bị bắt tại trận le lưỡi cười cười "Con đi kiếm việc làm thêm, mấy tháng nghĩ hè toàn nằm ở nhà sẽ quen thói lười mẹ ạ"
"Thật vậy sao?"
"Thật mà mẹ"
"Còn một chuyện nữa"
Âu Dương Sảnh cảm thấy hồi hộp liền nói "Chuyện gì vậy mẹ?"
"Con quen người này sao?" Mẹ Âu Dương Sảnh vừa nói tay vừa chỉ vào màn hình máy tính.
Âu Dương Sảnh liền nghĩ trong lòng phải nói làm sao mới phải. Mẹ cô là người khó tính nếu trả lời sai chắc chắn mấy tháng này không được ra khỏi nhà
"À.. đây là một doanh nhân giỏi đang được giới trẻ học hỏi theo vì đức tính tốt, lại có trí óc, trong vòng vài năm ngắn ngủi đã có một cơ ngơi vững chắc..."
Mẹ Âu Dương Sảnh nhìn màn hình máy tính hoài nghi
Âu Dương Sảnh thấy phản ứng đó liền hỏi "Mẹ quen anh ta sao"
Mẹ Âu Dương Sảnh mở miệng nói "Có thể nói là vậy"
.........................
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.