Quyển 1 - Chương 178: Ba chữ , nghịch chuyển tất cả
Sài Kê Đản
07/07/2016
Editor : KellySon9
Cửa phòng không hề báo trước mà mở ra.
Cũng chẳng thể trách Cố Dương , người ta cũng là đã gõ cửa, đáng tiếc là không có ai phản ứng.
Vòng qua hành lang gần cửa ra vào , nghe được thanh âm khắc khẩu ở bên trong , đi vào nhìn lên , một cảnh tượng rất không hài hòa . Hai tên con trai ở bên thảm trải sàn đã bị xé rách , một thì sắc mặt đỏ bừng bừng , một thì thở hồng hộc , bên cạnh là một sợi dây lưng đã bị gãy ,bàn tay người nào đó còn đang nắm gắt gao lấy cạp quần , chỉ cần Cố Dương đến muộn thêm một lát, thì có thể nhìn thấy hiện trường trực tiếp rồi . ( GV HD online như Thạch Tuệ chăng .... )
Bạch Lạc Nhân là người đầu tiên nghe thấy có động tĩnh , ánh mắt nhìn lên , thấy một thân ảnh cao lớn ở trước mặt bọn họ ngồi xuống.
Gương mặt quen thuộc lộ ra thản nhiên hàn ý.
Không khí vốn đang gay cấn , bởi vì người này đến , đột nhiên rơi vào giằng co.
" Các người cứ tiếp tục , không cần để ý đến sự tồn tại của tôi ."
Cố Dương cầm lấy quyển tạp chí ở bên cạnh , không coi ai ra gì bắt đầu đọc.
Cố Hải biểu tình phẫn uất lại tăng thêm vài phần phiền não , " Anh đi ra ngoài !"
" Điều này có nghiêm trọng sao ? " Cố Dương ngẩng đầu hướng Cố Hải tươi cười ," Anh ngay cả trò chuyện ghi âm của hai người cũng đã nghe qua, còn để ý xem chút hình ảnh này sao ?"
Mặt Bạch Lạc Nhân đột nhiên biến sắc , con ngươi vốn mất đi tiêu cự lại một lần nữa bắn về phía Cố Hải , bên trong mang theo sự nghi ngờ vô cùng.
Bầu không khí bạo lực vừa vất vả mới xây dựng lên , giờ phút này đột nhiên biến đổi.
Bạch Lạc Nhân thừa dịp Cố Hải đang chần chờ , trong nháy mắt , một cước đá văng cậu ta ra , lưu loát mặc lại quần , mặt không chút thay đổi đi vào nhà vệ sinh . Cố Hải cứng đờ tại chỗ , ánh mắt âm trầm vẫn dõi theo Bạch Lạc Nhân , như là không hề cam tâm , kỳ thực trong nháy mắt Bạch Lạc Nhân đá Cố Hải ra, cậu ta hoàn toàn có thể phản thủ mà kéo về , chặt chẽ ngăn chặn .
Đáng tiếc , có chút chuyện chính là chỉ xảy ra trong chớp mắt ấy , đã qua, sẽ tìm không được.
Cố Dương lật xem vài tờ tập chí ở trong tay , đáng tiếc chả nhập vào trong mắt được mấy chữ , ngược lại là đem biểu tình trước sau của Cố Hải quan sát một lần . Xem ra mình là đến không phải thời điểm thích hợp , đôi tình nhân này không phải đang kích tình , mà là đang kịch chiến , kết quả bởi vì mình tới, chiến tranh lại kết thúc, ngược lại là tạo phúc cho hai vị đồng chí này.
"Cãi nhau ? " Cố Dương hỏi một câu không đến nơi đến chốn.
Vừa đúng lúc Bạch Lạc Nhân đẩy cửa phòng vệ sinh mà ra , Cố Hải như là cố ý nói cho cậu ta nghe.
" Hai bọn em chỉ là đang luận bàn một chút , xem da mặt của ai dày hơn ! "
Bạch Lạc Nhân mặt không đổi sắc đi vào phòng ngủ.
Cố Hải ở bên ngoài rống lớn lên một tiếng , " Cậu nếu muốn đi , tôi sẽ giúp cậu thu dọn đồ đạc , đỡ cho cậu ngay cả đồ dùng của mình cũng không biết để ở đâu !!"
Nói xong , chẳng những không đã nghiện , còn khiến cho mình mang thêm một bụng khí , mặt đen ngòm .
Cố Dương bỏ xuống tạp chí , có chút hưng trí thưởng thức bộ dạng khốn quẫn này của Cố Hải , hắn đặc biệt tò mò , Bạch Lạc Nhân đến cùng là sử dụng thủ đoạn gì , lại đem thằng em tuổi trẻ mà thành thạo của mình biến thành một đứa trẻ với chỉ số thông mình chỉ có 3 – 4 tuổi . Bất quá nhìn bộ dạng giơ tay múa chân này của Cố Hải ngược lại rất là dễ thương , cả người cơ thịt loạn chiến , cũng không sử dụng đến một phần sức lực ! ( ="= Trâu voãi, nãy giờ không = 1 phần sức hả !!? )
Thật lâu sau , Cố Hải mới tựa hồ ý thức được sự tồn tại của Cố Dương .
" Hôm nay sao anh lại đến đây ?"
" Cọ cơm ." Cố Dương vân đạm phong khinh nói ." Lần trước ăn cơm cậu làm , cảm giác hương vị cũng không tồi , hôm nay lại muốn đến để thưởng thức ."
Cố Hải lúc này mới để ý , bây giờ là giờ ăn cơm.
" Đi, đến chỗ của anh ." Cố Hải đứng lên.
Cố Dương kinh ngạc , " Đi chỗ của anh làm gì ?"
"Nấu cơm cho anh ăn a ! "
" Không thể làm ở đây sao ?"
Cố Hải cố ý tăng lớn âm lượng , " Ở đây lại phải làm cho ba người ăn , đi chỗ của anh thì chỉ cần làm cho hai người thôi ! "
Nói xong, đi vào phòng bếp , nhìn thấy Bạch Lạc Nhân đang ăn một chén mì .
" Cậu không đi à ?"
Bạch Lạc Nhân không để ý tới Cố Hải , cố gắng tự ăn cái gì đó ở trong bát , cảm xúc dường như không có ảnh hưởng gì , bộ dáng rất là thèm ăn.
Bàn tay Cố Hải để ở khung cửa , ngữ khí đông cứng như trước , " Cậu không đi tôi đi , buổi tối tôi không về , tôi sẽ ngủ ở chỗ của anh họ , tôi cũng sẽ để cho cậu một không gian đầy đủ để suy nghĩ ."
Bạch Lạc Nhân ăn xong bát mì , uống hết nước canh , uống xong thì Cố Hải đã đi ra ngoài...
Xa hoa khách sạn , ở trong phòng ăn , Cố Dương trêu chọc Cố Hải .
" Anh nhớ rõ có người nào đó nói muốn tự tay làm cho anh ăn mà ! "
Cố Hải híp mắt liếc nhìn , " Bỏ tiền túi mời anh ăn đã là tốt rồi , còn con mẹ nó nhiều chuyện ?"
" Ở bên trong mắt của cậu , có phải chỉ có Bạch Lạc Nhân là hiểu chuyện ? Chí có yêu cầu của cậu ta là không hề quá phận ?"
" Cậu ta càng không hiểu chuyện ! " Cố Hải vỗ mạnh bàn , nước canh ở trong bát bắn hết ra.
Ánh mắt của Cố Dương chợt trở lên lãnh lệ , " Cậu thu liễm lại cho anh ! "
Chỉ trong một giờ đồng hồ , Cố Hải đã triệt để tắt ngóm ngọn lửa giận dữ , nhìn trên bàn tràn đầy món ăn xa hoa , trong đầu lại chỉ có hình ảnh Bạch Lạc Nhân ngồi ăn bắt mì nước kia ...
Buổi chiều , Cố Hải không đến trường học.
Cố Dương vừa về nước , còn ở thời kì mẫn cảm , không dám quá mức khoa trương , có rất nhiều bạn bè không hề biết hắn đã về nước , cho nên vẫn ngốc ở trong nhà , có thể không ra ngoài lộ diện liền không lộ diện.
Một buổi chiều , Cố Dương chỉ lo xem Cố Hải ở trước mặt mình đi qua đi lại , như một cô hồn .
Nếu cậu ta chỉ đi qua đi lại cũng không có việc gì , đơn giản chỉ là nhìn thấy có chút khó chịu , nhưng cậu ta nào có thành thật như vậy ! Trên tường phòng sách của Cố Dương có treo một bức danh họa , vừa mới mua trở về chưa được hai ngày , mặt trên có người đàn ông cởi trần , kết quả lại không biết như thế nào chọc giận Cố Hải , kéo ập xuống ném xuống đất, ném xong còn dùng chân đạp , bức danh họa mấy chục vạn cứ như vậy bị phá hủy ở dưới chân cậu ta.
" Xem ra chú để cho cậu ở trong quân khu vài năm thực sự là một quyết định sai lầm , cái khác không học được , ngược lại là học được một thân phá gia chi tử. "
Trước kia, trong cùng một thế hệ thiếu niên , Cố Hải chỉ cùng Cố Dương có chung tiếng nói , bây giờ hắn mà nói căn bản Cố Hải cũng không để vào trong tai.
Thời điểm ăn cơm chiều , Cố Dương nhìn thấy Cố Hải lại ngây người , nhịn không được mà châm chọc một câu .
" Muốn về rồi à ?"
Cố Hải liếc Cố Dương, biểu tình cương ngạnh nói : " Ai muốn trở về ?"
Ngôn ngoại ý , mình có thằng em không có tiền đồ như vậy sao ?
Cố Dương ở trong lòng thở dài đáp lại một câu , tôi xem cậu thật sự là sắp không chịu nổi nữa rồi , chịu không được ngày mai liền điên.
Buổi tối , Cố Hải sớm đã nằm ở trên giường , tự mình lăn qua lộn lại , tự mình giày vò chính mình . Chỉ cần vừa dừng lại , trong đầu lại hiện lên hình ảnh , Bạch Lạc Nhân trần trụi ôm lấy Vưu Kỳ , giống như chính mắt mình nhìn thấy vậy , dùng cách nào cũng không thể ném đi hình ảnh ấy. Nếu như chỉ có căm ghét thì cũng thôi , nhưng mình vẫn còn nhớ đến cậu ấy a , nghĩ đến cậu ấy ở nhà một mình đáng thương tới mức nào . Hai loại tâm lý mâu thuẫn lẫn lộn cùng một chỗ , ép buộc khiến cho Cố Hải suýt nữa thở không nổi.
Hơn 12 giờ đêm , Cố Dương vừa tắt đèn trong phòng, lại nghe được tiếng dao vang lên ở bên ngoài.
Nhanh chóng khoác lên người một bộ quần áo rồi chạy ra ngoài , kết quả lại phát hiện Cố Hải đang ở trong phòng bếp băm thịt !
" Cậu đang làm cái gì ? " Cố Dương lãnh mặt.
Cố Hải u u cười , " Nấu cơm cho anh ăn , hôm nay không phải đã đáp ứng anh rồi sao ?"
" Khốn kiếp , bây giờ là mấy giờ rồi ?!!! "
Luôn luôn lịch thiệp tao nhã Cố Dương , giờ này phút này đều nhịn không được mà chửi tục một câu.
Cố Hải không để ý đến hắn , thản nhiên vội vàng làm cho xong việc.
Cố Dương còn chưa phát tác, di động lại vang lên , vừa nhìn dĩ nhiên lại là điện thoại của Cố Uy Đình .
" Chú , sao chú lại gọi cho con vào giờ này ? "
" Còn chưa ngủ à ! " Bên kia thanh âm của Cố Uy Đình nghe rất có tinh thần.
Cố Dương thở phào nhẹ nhõm , " Cháu đang chuẩn bị ngủ ."
Nêu không phải con trai bảo bối của ông làm ầm ĩ , tôi lúc này đều đang ngủ !!!
" À, vậy chú sẽ không qua nữa ."
" Đợi đã, chú muốn qua đây ? " Cố Dương kinh ngạc.
Bên kia trầm mặc một lúc lâu, " Từ lúc cháu về nước tới giờ, chú bên này vẫn luôn bận rộn , hôm nay rốt cuộc có chút thời gian rảnh, muốn qua nhìn một chút . Nếu cháu muốn đi ngủ thì quên đi , ngày khác chú lại đến ."
" Chú , đến đây đi , cháu ngủ muộn một chút cũng không có vấn đề gì ." Cố Dương hướng hai mắt nhìn xuống phòng bếp , nhìn xem ngón tay Cố Hải có hay không còn nguyên vẹn , sau đó nói vào điện thoại : " Cố Hải đúng lúc cũng đang ở đây, chú đến đây đi ."
" Nó cũng ở chỗ của cháu ?"
Cố Dương ân một tiếng , ông mau chóng lại đây mà quản tốt con trai ông đi !
Cố Dương gác điện thoại , thời điểm đi vào phòng bếp , Cố Hải đã không còn ở đây , lại nhìn thấy chỗ thịt ở trên thớt , đã bị băm nát bét . Cố Dương xoay người đi vào căn phòng Cố Hải vừa ở, lại nhìn thấy Cố Hải đang đùa nghịch di động.
" Cha của cậu một lát nữa sẽ tới đây. " Cố Dương nhắc nhở một câu.
Cố Hải giống như không nghe thấy gì , để xuống di động , chạy nhanh vào phòng vệ sinh.
" Em phải về nhà ."
Cố Dương tựa vào cửa phòng vệ sinh , nhìn Cố Hải không có một chút e dè lấy ra ' tiểu hải tử ' giải quyết , tiếng nước chảy ào ào giống như tố cáo sự nôn nóng lúc này của cậu ta.
" Nhanh như vậy ? "
Khuôn mặt vặn vẹo của Cố Hải ở trước mắt Cố Dương không ngừng phóng lớn, " Em nhớ cậu ấy."
... Tôi nói ít nhất cậu cũng phải chịu đựng được cho tới sáng sớm ngày mai chứ ?!!!
Lời muốn nói còn chưa ra khỏi miệng , Cố đại thiếu gia đã hấp tấp chạy ra ngoài.
Cố Hải vừa đi một lúc , Cố Uy Đình lại đến.
" Chú, tới rồi a ."
Cố Uy Đình gật gật đầu , xem ra ông mới từ quân khu đi ra , quân phục ở trên người còn chưa kịp đổi.
Cố Dương pha một ly trà cho Cố Uy Đình.
" Làm sao đột nhiên lại trở lại ? " Cố Uy Đình nói thẳng.
Chó dù đối mặt với gương mặt lạnh lùng không nộ mà uy này, Cố Dương nói dối vẫn thực thản nhiên lạnh nhạt.
" Công ty có đầu tư một hạng mục ở Trung Quốc , phái vài người sang bên này nghiên cứu , trong đó có cả cháu ."
Cố Uy Đình yên lặng nhìn Cố Dương một lúc , như là muốn từ trên mặt cậu ta nhìn ra sự sơ hở , tuy nói Cố Hải là con trai của Cố Uy Đình , nhưng Cố Dương lại càng giống con trai của Cố Uy Đình hơn ,sự thấu hiểu về tâm tư Cố Dương của Cố Uy Đình so với Cố Hải còn sâu hơn .
" Có chuyện gì khó khăn , có thể nói cho chú."
Cố Dương cười nhẹ , " Trước mắt còn không có gì khó khăn."
Cố Uy Đình vỗ vỗ bả vai Cố Dương ," Thằng nhóc , tự gánh vác việc của mình là tốt nhất ! "
Cố Dương ở trong lòng cười lạnh một tiếng , những lời này ông hẳn là phải nói cho con trai của mình đi.
Cố Uy Đình lại hàn huyên với Cố Dương trong chốc lát , đột nhiên nhớ tới lời Cố Dương nói trong điện thoại , bèn hỏi : " Cố Hải đâu rồi ? "
" Cậu ấy về rồi."
" Về rồi ? Vừa rồi gọi điện thoại không phải vẫn còn ở đây sao ?"
" Nga , mới vừa về được một lúc."
Trong ánh mắt Cố Uy Đình có vài tia cô đợn lướt qua ,: Trễ như vậy nó còn đến chỗ cháu để làm gì ?"
" Chỉ là tùy tiện ngồi nói chuyện một chút ."
Cố Uy Đình gật gật đầu, " Vậu chú cũng về , cháu ngủ sớm một chút đi ."
Nhìn xe Cố Uy Đình nghênh ngang mà rời đi , Cố Dương đột nhiên có một loại cảm giác bất thường , ông ta bây giờ sẽ không tìm đến Cố Hải chứ ? Càng nghĩ càng cảm thấy có khả năng , về đến nhà, lập tức gọi điện thoại cho Cố Hải , muốn nhắc nhở cậu ta khóa kĩ cửa . Vạn nhất hai người kích động quá , làm ra chuyện gì đó không hài hòa , vừa lúc để cho Cố thiếu tướng bắt gặp , hậu quả thật không thể tưởng tượng nổi !
Kết quả , vừa gọi cho Cố Hải , tiếng chuông di động lại vang lên ở một căn phòng khác.
Cố Hải sốt ruột chạy ra ngoài , quên cả cầm điện thoại theo.
Cố Dương cầm lấy di động của Cố Hải , nghĩ đến lúc trước Cố Hải sau khi xem di động mới quyết định trở về , bên trong di động hẳn là phải có tin nhắn của Bạch Lạc Nhân mới phải.
Cố Dương rất tò mò rốt cuộc Bạch Lạc Nhân gửi tin nhắn gì đến ,thế nhưng khiến cho thái độ Cố Hải trong nháy mắt nghịch chuyển.
Kết quả , Cố Dương chỉ thấy có ba chữ , gửi đến từ 6 giờ trước.
Sau khi xem xong , hắn quả thực có ý nghĩ muốn cắt cổ tự sát.
Nếu ghi " Tôi yêu cậu " thì cũng được đi.
Nhưng lại là " TÔI ĐÓI BỤNG " !!!
Cố Dương ném di động Cố Hải qua một bên , hai ngươi tự cầu nhiều phúc đi !
Cửa phòng không hề báo trước mà mở ra.
Cũng chẳng thể trách Cố Dương , người ta cũng là đã gõ cửa, đáng tiếc là không có ai phản ứng.
Vòng qua hành lang gần cửa ra vào , nghe được thanh âm khắc khẩu ở bên trong , đi vào nhìn lên , một cảnh tượng rất không hài hòa . Hai tên con trai ở bên thảm trải sàn đã bị xé rách , một thì sắc mặt đỏ bừng bừng , một thì thở hồng hộc , bên cạnh là một sợi dây lưng đã bị gãy ,bàn tay người nào đó còn đang nắm gắt gao lấy cạp quần , chỉ cần Cố Dương đến muộn thêm một lát, thì có thể nhìn thấy hiện trường trực tiếp rồi . ( GV HD online như Thạch Tuệ chăng .... )
Bạch Lạc Nhân là người đầu tiên nghe thấy có động tĩnh , ánh mắt nhìn lên , thấy một thân ảnh cao lớn ở trước mặt bọn họ ngồi xuống.
Gương mặt quen thuộc lộ ra thản nhiên hàn ý.
Không khí vốn đang gay cấn , bởi vì người này đến , đột nhiên rơi vào giằng co.
" Các người cứ tiếp tục , không cần để ý đến sự tồn tại của tôi ."
Cố Dương cầm lấy quyển tạp chí ở bên cạnh , không coi ai ra gì bắt đầu đọc.
Cố Hải biểu tình phẫn uất lại tăng thêm vài phần phiền não , " Anh đi ra ngoài !"
" Điều này có nghiêm trọng sao ? " Cố Dương ngẩng đầu hướng Cố Hải tươi cười ," Anh ngay cả trò chuyện ghi âm của hai người cũng đã nghe qua, còn để ý xem chút hình ảnh này sao ?"
Mặt Bạch Lạc Nhân đột nhiên biến sắc , con ngươi vốn mất đi tiêu cự lại một lần nữa bắn về phía Cố Hải , bên trong mang theo sự nghi ngờ vô cùng.
Bầu không khí bạo lực vừa vất vả mới xây dựng lên , giờ phút này đột nhiên biến đổi.
Bạch Lạc Nhân thừa dịp Cố Hải đang chần chờ , trong nháy mắt , một cước đá văng cậu ta ra , lưu loát mặc lại quần , mặt không chút thay đổi đi vào nhà vệ sinh . Cố Hải cứng đờ tại chỗ , ánh mắt âm trầm vẫn dõi theo Bạch Lạc Nhân , như là không hề cam tâm , kỳ thực trong nháy mắt Bạch Lạc Nhân đá Cố Hải ra, cậu ta hoàn toàn có thể phản thủ mà kéo về , chặt chẽ ngăn chặn .
Đáng tiếc , có chút chuyện chính là chỉ xảy ra trong chớp mắt ấy , đã qua, sẽ tìm không được.
Cố Dương lật xem vài tờ tập chí ở trong tay , đáng tiếc chả nhập vào trong mắt được mấy chữ , ngược lại là đem biểu tình trước sau của Cố Hải quan sát một lần . Xem ra mình là đến không phải thời điểm thích hợp , đôi tình nhân này không phải đang kích tình , mà là đang kịch chiến , kết quả bởi vì mình tới, chiến tranh lại kết thúc, ngược lại là tạo phúc cho hai vị đồng chí này.
"Cãi nhau ? " Cố Dương hỏi một câu không đến nơi đến chốn.
Vừa đúng lúc Bạch Lạc Nhân đẩy cửa phòng vệ sinh mà ra , Cố Hải như là cố ý nói cho cậu ta nghe.
" Hai bọn em chỉ là đang luận bàn một chút , xem da mặt của ai dày hơn ! "
Bạch Lạc Nhân mặt không đổi sắc đi vào phòng ngủ.
Cố Hải ở bên ngoài rống lớn lên một tiếng , " Cậu nếu muốn đi , tôi sẽ giúp cậu thu dọn đồ đạc , đỡ cho cậu ngay cả đồ dùng của mình cũng không biết để ở đâu !!"
Nói xong , chẳng những không đã nghiện , còn khiến cho mình mang thêm một bụng khí , mặt đen ngòm .
Cố Dương bỏ xuống tạp chí , có chút hưng trí thưởng thức bộ dạng khốn quẫn này của Cố Hải , hắn đặc biệt tò mò , Bạch Lạc Nhân đến cùng là sử dụng thủ đoạn gì , lại đem thằng em tuổi trẻ mà thành thạo của mình biến thành một đứa trẻ với chỉ số thông mình chỉ có 3 – 4 tuổi . Bất quá nhìn bộ dạng giơ tay múa chân này của Cố Hải ngược lại rất là dễ thương , cả người cơ thịt loạn chiến , cũng không sử dụng đến một phần sức lực ! ( ="= Trâu voãi, nãy giờ không = 1 phần sức hả !!? )
Thật lâu sau , Cố Hải mới tựa hồ ý thức được sự tồn tại của Cố Dương .
" Hôm nay sao anh lại đến đây ?"
" Cọ cơm ." Cố Dương vân đạm phong khinh nói ." Lần trước ăn cơm cậu làm , cảm giác hương vị cũng không tồi , hôm nay lại muốn đến để thưởng thức ."
Cố Hải lúc này mới để ý , bây giờ là giờ ăn cơm.
" Đi, đến chỗ của anh ." Cố Hải đứng lên.
Cố Dương kinh ngạc , " Đi chỗ của anh làm gì ?"
"Nấu cơm cho anh ăn a ! "
" Không thể làm ở đây sao ?"
Cố Hải cố ý tăng lớn âm lượng , " Ở đây lại phải làm cho ba người ăn , đi chỗ của anh thì chỉ cần làm cho hai người thôi ! "
Nói xong, đi vào phòng bếp , nhìn thấy Bạch Lạc Nhân đang ăn một chén mì .
" Cậu không đi à ?"
Bạch Lạc Nhân không để ý tới Cố Hải , cố gắng tự ăn cái gì đó ở trong bát , cảm xúc dường như không có ảnh hưởng gì , bộ dáng rất là thèm ăn.
Bàn tay Cố Hải để ở khung cửa , ngữ khí đông cứng như trước , " Cậu không đi tôi đi , buổi tối tôi không về , tôi sẽ ngủ ở chỗ của anh họ , tôi cũng sẽ để cho cậu một không gian đầy đủ để suy nghĩ ."
Bạch Lạc Nhân ăn xong bát mì , uống hết nước canh , uống xong thì Cố Hải đã đi ra ngoài...
Xa hoa khách sạn , ở trong phòng ăn , Cố Dương trêu chọc Cố Hải .
" Anh nhớ rõ có người nào đó nói muốn tự tay làm cho anh ăn mà ! "
Cố Hải híp mắt liếc nhìn , " Bỏ tiền túi mời anh ăn đã là tốt rồi , còn con mẹ nó nhiều chuyện ?"
" Ở bên trong mắt của cậu , có phải chỉ có Bạch Lạc Nhân là hiểu chuyện ? Chí có yêu cầu của cậu ta là không hề quá phận ?"
" Cậu ta càng không hiểu chuyện ! " Cố Hải vỗ mạnh bàn , nước canh ở trong bát bắn hết ra.
Ánh mắt của Cố Dương chợt trở lên lãnh lệ , " Cậu thu liễm lại cho anh ! "
Chỉ trong một giờ đồng hồ , Cố Hải đã triệt để tắt ngóm ngọn lửa giận dữ , nhìn trên bàn tràn đầy món ăn xa hoa , trong đầu lại chỉ có hình ảnh Bạch Lạc Nhân ngồi ăn bắt mì nước kia ...
Buổi chiều , Cố Hải không đến trường học.
Cố Dương vừa về nước , còn ở thời kì mẫn cảm , không dám quá mức khoa trương , có rất nhiều bạn bè không hề biết hắn đã về nước , cho nên vẫn ngốc ở trong nhà , có thể không ra ngoài lộ diện liền không lộ diện.
Một buổi chiều , Cố Dương chỉ lo xem Cố Hải ở trước mặt mình đi qua đi lại , như một cô hồn .
Nếu cậu ta chỉ đi qua đi lại cũng không có việc gì , đơn giản chỉ là nhìn thấy có chút khó chịu , nhưng cậu ta nào có thành thật như vậy ! Trên tường phòng sách của Cố Dương có treo một bức danh họa , vừa mới mua trở về chưa được hai ngày , mặt trên có người đàn ông cởi trần , kết quả lại không biết như thế nào chọc giận Cố Hải , kéo ập xuống ném xuống đất, ném xong còn dùng chân đạp , bức danh họa mấy chục vạn cứ như vậy bị phá hủy ở dưới chân cậu ta.
" Xem ra chú để cho cậu ở trong quân khu vài năm thực sự là một quyết định sai lầm , cái khác không học được , ngược lại là học được một thân phá gia chi tử. "
Trước kia, trong cùng một thế hệ thiếu niên , Cố Hải chỉ cùng Cố Dương có chung tiếng nói , bây giờ hắn mà nói căn bản Cố Hải cũng không để vào trong tai.
Thời điểm ăn cơm chiều , Cố Dương nhìn thấy Cố Hải lại ngây người , nhịn không được mà châm chọc một câu .
" Muốn về rồi à ?"
Cố Hải liếc Cố Dương, biểu tình cương ngạnh nói : " Ai muốn trở về ?"
Ngôn ngoại ý , mình có thằng em không có tiền đồ như vậy sao ?
Cố Dương ở trong lòng thở dài đáp lại một câu , tôi xem cậu thật sự là sắp không chịu nổi nữa rồi , chịu không được ngày mai liền điên.
Buổi tối , Cố Hải sớm đã nằm ở trên giường , tự mình lăn qua lộn lại , tự mình giày vò chính mình . Chỉ cần vừa dừng lại , trong đầu lại hiện lên hình ảnh , Bạch Lạc Nhân trần trụi ôm lấy Vưu Kỳ , giống như chính mắt mình nhìn thấy vậy , dùng cách nào cũng không thể ném đi hình ảnh ấy. Nếu như chỉ có căm ghét thì cũng thôi , nhưng mình vẫn còn nhớ đến cậu ấy a , nghĩ đến cậu ấy ở nhà một mình đáng thương tới mức nào . Hai loại tâm lý mâu thuẫn lẫn lộn cùng một chỗ , ép buộc khiến cho Cố Hải suýt nữa thở không nổi.
Hơn 12 giờ đêm , Cố Dương vừa tắt đèn trong phòng, lại nghe được tiếng dao vang lên ở bên ngoài.
Nhanh chóng khoác lên người một bộ quần áo rồi chạy ra ngoài , kết quả lại phát hiện Cố Hải đang ở trong phòng bếp băm thịt !
" Cậu đang làm cái gì ? " Cố Dương lãnh mặt.
Cố Hải u u cười , " Nấu cơm cho anh ăn , hôm nay không phải đã đáp ứng anh rồi sao ?"
" Khốn kiếp , bây giờ là mấy giờ rồi ?!!! "
Luôn luôn lịch thiệp tao nhã Cố Dương , giờ này phút này đều nhịn không được mà chửi tục một câu.
Cố Hải không để ý đến hắn , thản nhiên vội vàng làm cho xong việc.
Cố Dương còn chưa phát tác, di động lại vang lên , vừa nhìn dĩ nhiên lại là điện thoại của Cố Uy Đình .
" Chú , sao chú lại gọi cho con vào giờ này ? "
" Còn chưa ngủ à ! " Bên kia thanh âm của Cố Uy Đình nghe rất có tinh thần.
Cố Dương thở phào nhẹ nhõm , " Cháu đang chuẩn bị ngủ ."
Nêu không phải con trai bảo bối của ông làm ầm ĩ , tôi lúc này đều đang ngủ !!!
" À, vậy chú sẽ không qua nữa ."
" Đợi đã, chú muốn qua đây ? " Cố Dương kinh ngạc.
Bên kia trầm mặc một lúc lâu, " Từ lúc cháu về nước tới giờ, chú bên này vẫn luôn bận rộn , hôm nay rốt cuộc có chút thời gian rảnh, muốn qua nhìn một chút . Nếu cháu muốn đi ngủ thì quên đi , ngày khác chú lại đến ."
" Chú , đến đây đi , cháu ngủ muộn một chút cũng không có vấn đề gì ." Cố Dương hướng hai mắt nhìn xuống phòng bếp , nhìn xem ngón tay Cố Hải có hay không còn nguyên vẹn , sau đó nói vào điện thoại : " Cố Hải đúng lúc cũng đang ở đây, chú đến đây đi ."
" Nó cũng ở chỗ của cháu ?"
Cố Dương ân một tiếng , ông mau chóng lại đây mà quản tốt con trai ông đi !
Cố Dương gác điện thoại , thời điểm đi vào phòng bếp , Cố Hải đã không còn ở đây , lại nhìn thấy chỗ thịt ở trên thớt , đã bị băm nát bét . Cố Dương xoay người đi vào căn phòng Cố Hải vừa ở, lại nhìn thấy Cố Hải đang đùa nghịch di động.
" Cha của cậu một lát nữa sẽ tới đây. " Cố Dương nhắc nhở một câu.
Cố Hải giống như không nghe thấy gì , để xuống di động , chạy nhanh vào phòng vệ sinh.
" Em phải về nhà ."
Cố Dương tựa vào cửa phòng vệ sinh , nhìn Cố Hải không có một chút e dè lấy ra ' tiểu hải tử ' giải quyết , tiếng nước chảy ào ào giống như tố cáo sự nôn nóng lúc này của cậu ta.
" Nhanh như vậy ? "
Khuôn mặt vặn vẹo của Cố Hải ở trước mắt Cố Dương không ngừng phóng lớn, " Em nhớ cậu ấy."
... Tôi nói ít nhất cậu cũng phải chịu đựng được cho tới sáng sớm ngày mai chứ ?!!!
Lời muốn nói còn chưa ra khỏi miệng , Cố đại thiếu gia đã hấp tấp chạy ra ngoài.
Cố Hải vừa đi một lúc , Cố Uy Đình lại đến.
" Chú, tới rồi a ."
Cố Uy Đình gật gật đầu , xem ra ông mới từ quân khu đi ra , quân phục ở trên người còn chưa kịp đổi.
Cố Dương pha một ly trà cho Cố Uy Đình.
" Làm sao đột nhiên lại trở lại ? " Cố Uy Đình nói thẳng.
Chó dù đối mặt với gương mặt lạnh lùng không nộ mà uy này, Cố Dương nói dối vẫn thực thản nhiên lạnh nhạt.
" Công ty có đầu tư một hạng mục ở Trung Quốc , phái vài người sang bên này nghiên cứu , trong đó có cả cháu ."
Cố Uy Đình yên lặng nhìn Cố Dương một lúc , như là muốn từ trên mặt cậu ta nhìn ra sự sơ hở , tuy nói Cố Hải là con trai của Cố Uy Đình , nhưng Cố Dương lại càng giống con trai của Cố Uy Đình hơn ,sự thấu hiểu về tâm tư Cố Dương của Cố Uy Đình so với Cố Hải còn sâu hơn .
" Có chuyện gì khó khăn , có thể nói cho chú."
Cố Dương cười nhẹ , " Trước mắt còn không có gì khó khăn."
Cố Uy Đình vỗ vỗ bả vai Cố Dương ," Thằng nhóc , tự gánh vác việc của mình là tốt nhất ! "
Cố Dương ở trong lòng cười lạnh một tiếng , những lời này ông hẳn là phải nói cho con trai của mình đi.
Cố Uy Đình lại hàn huyên với Cố Dương trong chốc lát , đột nhiên nhớ tới lời Cố Dương nói trong điện thoại , bèn hỏi : " Cố Hải đâu rồi ? "
" Cậu ấy về rồi."
" Về rồi ? Vừa rồi gọi điện thoại không phải vẫn còn ở đây sao ?"
" Nga , mới vừa về được một lúc."
Trong ánh mắt Cố Uy Đình có vài tia cô đợn lướt qua ,: Trễ như vậy nó còn đến chỗ cháu để làm gì ?"
" Chỉ là tùy tiện ngồi nói chuyện một chút ."
Cố Uy Đình gật gật đầu, " Vậu chú cũng về , cháu ngủ sớm một chút đi ."
Nhìn xe Cố Uy Đình nghênh ngang mà rời đi , Cố Dương đột nhiên có một loại cảm giác bất thường , ông ta bây giờ sẽ không tìm đến Cố Hải chứ ? Càng nghĩ càng cảm thấy có khả năng , về đến nhà, lập tức gọi điện thoại cho Cố Hải , muốn nhắc nhở cậu ta khóa kĩ cửa . Vạn nhất hai người kích động quá , làm ra chuyện gì đó không hài hòa , vừa lúc để cho Cố thiếu tướng bắt gặp , hậu quả thật không thể tưởng tượng nổi !
Kết quả , vừa gọi cho Cố Hải , tiếng chuông di động lại vang lên ở một căn phòng khác.
Cố Hải sốt ruột chạy ra ngoài , quên cả cầm điện thoại theo.
Cố Dương cầm lấy di động của Cố Hải , nghĩ đến lúc trước Cố Hải sau khi xem di động mới quyết định trở về , bên trong di động hẳn là phải có tin nhắn của Bạch Lạc Nhân mới phải.
Cố Dương rất tò mò rốt cuộc Bạch Lạc Nhân gửi tin nhắn gì đến ,thế nhưng khiến cho thái độ Cố Hải trong nháy mắt nghịch chuyển.
Kết quả , Cố Dương chỉ thấy có ba chữ , gửi đến từ 6 giờ trước.
Sau khi xem xong , hắn quả thực có ý nghĩ muốn cắt cổ tự sát.
Nếu ghi " Tôi yêu cậu " thì cũng được đi.
Nhưng lại là " TÔI ĐÓI BỤNG " !!!
Cố Dương ném di động Cố Hải qua một bên , hai ngươi tự cầu nhiều phúc đi !
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.