Quyển 1 - Chương 168: Cậu ấy sẽ quay về
Sài Kê Đản
07/07/2016
Học kỳ đầu của năm lớp mười hai qua hơn một nửa, trong lớp lại vắng đi
bảy tám học sinh, có người vì vấn đề hộ khẩu phải qua tỉnh khác tham gia thi cao đẳng, có người chuyển đến trường tốt hơn, có người xuất
ngoại... Bàn luận về tương lai và lựa chọn con đường trở thành đầu đề
bàn tán. Theo đó chính là chương trình học nặng nề trước kỳ thi tốt
nghiệp trung học, cùng với tất cả các cuộc thi lớn nhỏ.
Bạch Lạc Nhân mấy hôm trước tham gia thi giải vật lý các trường trung học trong toàn quốc, ngày mai lại phải tham gia thi giải sinh vật. Những cuộc thi này thi đều là một trong những cách tăng điểm số, nếu như đạt được thứ hạng không tệ, thi vào trường cao đẳng sẽ có ưu thế cực lớn. Về vấn đề cử ai đi trở thành vấn đề xôn xao nhất gần đây, Bạch Lạc Nhân tự nhiên là một trong những lựa chọn hàng đầu.
Bắt đầu vào đông, trời lạnh dần.
Cố đại thiếu gia chỉ mặc một cái quần lót đi tới đi lui trong phòng, Bạch Lạc Nhân ngồi ở trên giường đọc sách, mỗi lần ngẩng đầu, đều có thể thấy tám khối cơ sáng chói đính ở trước bụng của Cố Hải. Làm vợ chồng lâu ngày, Bạch Lạc Nhân đã quen với việc phô bày của Cố Hải, hôm nay coi như không tệ, có ngày tâm tình tốt, cả quần lót cũng không mặc.
"Đồ vật đều dọn xong rồi, cậu kiểm tra lại xem, còn có gì chưa đem không?" Cố Hải đưa cặp sách cho Bạch Lạc Nhân.
Bạch Lạc Nhân tùy tiện lật hai cái, bộ dạng qua loa.
"Không có."
Cố Hải giật cặp sách trong tay Bạch Lạc Nhân, đem cặp sách một lần nữa đặt trước mắt cậu, biểu tình nghiêm túc.
"Kiểm tra lại lần nữa."
"Có gì kiểm tra chứ?" Bạch Lạc Nhân không nhịn được, "Không phải đi thi thôi sao? Mang theo giấy báo danh, cầm theo cây bút không phải xong rồi sao? Có gì phải chuẩn bị chứ?"
Cố Hải cởi giày leo lên giường, ngồi xếp bằng trước mặt Bạch Lạc Nhân, Tiểu Hải Tử được bao bọc trong quần lót hùng tráng uy mãnh hướng tới Bạch Lạc Nhân, trên mặt làm ra một bộ dạng hạch hỏi.
"Tôi cả ngày hầu hạ cậu như vậy, cậu còn chê tôi phiền hả? Tôi phải cả ngày cho cậu mấy cái tát, cậu mới chịu đúng không?"
Bạch Lạc Nhân mày rậm nhíu lại, môi mỏng mím chặt, biểu tình kia trong mắt Cố Hải, rõ ràng là có phúc mà không biết hưởng.
"Có chuyện gì đúng không? Từ lúc cậu về nhà đến giờ cứ lằng nhằng như vậy."
Bắp thịt trên đùi Cố Hải kéo căng ra rõ ràng, bộ dạng đại sư tử muốn nổi giận.
Để mau chóng kết thúc tranh luận vô nghĩa này, Bạch Lạc Nhân bất đắc dĩ cầm cặp sách bên cạnh lên, đem đồ vật bên trong từng cái từng cái bày lên giường, sau đó lẩm nhẩm đọc tên những thứ này, đối chiếu với giấy thông báo, cuối cùng đem ánh mắt đờ đẫn nhìn về phía Cố Hải.
"Được chưa?"
Cố Hải yên lặng nhìn Bạch Lạc Nhân một hồi, gật đầu, "Được rồi, hôm nay đi ngủ sớm một chút, mai tôi đưa cậu đi."
Bạch Lạc Nhân vừa định nói không cần, điện thoại của Cố Hải lại vang lên.
"Alo?"
Cố Hải trầm mặc một lát, nhìn Bạch Lạc Nhân một chút, đẩy cửa đi ra ngoài.
Bạch Lạc Nhân đặt sách trong tay xuống, hai mắt nhìn ra ngoài, âm thầm suy đoán là ai gọi điện thoại tới. Cố Hải nghe điện thoại thường sẽ không tránh né Bạch Lạc Nhân, trừ phi Bạch Lạc Nhân đang ngủ hoặc có việc gì ngoài ý muốn.
Sau năm phút, Cố Hải đi vào phòng ngủ, biểu tình có chút cứng nhắc.
Bạch Lạc Nhân thu dọn đồ trên giường, đặt lên bàn viết bên cạnh, thuận miệng hỏi một câu: "Ai gọi tới vậy?"
Cố Hải ném điện thoại lên giường, có chút nặng nề nói: "Anh tôi."
Bạch Lạc Nhân cũng ngồi lại lên giường, nhìn Cố Hải hỏi: "Có chuyện gì sao?"
"Anh ấy ở bên kia xảy ra chút chuyện, tôi có thể phải qua đó một chuyến."
Bạch Lạc Nhân nhìn sắc mặt của Cố Hải, biết chuyện này nhất định không đơn giản.
"Nếu anh ta đã gọi điện cho cậu, chứng tỏ anh ta cần cậu, vậy cậu hãy sớm qua đó đi."
Cố Hải im lặng không nói gì.
Bạch Lạc Nhân lại hỏi: "Đặt vé máy bay chưa?"
"Có người đặt cho tôi rồi, sáng sớm mai."
Khóe miệng Bạch Lạc Nhân giật giật, thật lâu mới mở miệng, "Nhanh như vậy."
"Tôi muốn đổi vé, đổi sang sáng ngày mốt, ngày mai tôi còn phải cùng cậu đi thi chứ."
Bạch Lạc Nhân đẩy Cố Hải một cái, "Cậu đừng lằng nhằng, đổi vé phiền phức lắm! Anh cậu gấp như vậy, cậu không biết xấu hổ mà kéo dài sao? Tôi cũng không phải con nít, đi thi còn phải có người đi cùng! Sáng mai đi liền, không cần đổi, mau thu dọn đồ đạc đi."
Cố Hải nhìn thấy Bạch Lạc Nhân đặc biệt tích cực giúp mình thu dọn đồ đạc, trong lòng tự nhiên có chút tức giận.
"Cậu đó chỉ mong tôi đi chứ gì?"
Bạch Lạc Nhân khom người mở rương, nghe nói như vậy quay đầu lại nhìn Cố Hải.
"Đúng vậy."
Cố Hải nghe nói vậy, đi tới túm lấy hông Bạch Lạc Nhân, dùng Tiểu Hải Tử bên dưới hướng trung tâm cái mông người nào đó, hung hăng húc một cái, người nào đó suýt nữa ngã nhào tới trước.
"Cậu có nhảm quá không vậy?" Bạch Lạc Nhân giận dữ đứng dậy, "Cho dù tôi không muốn để cậu đi, không phải cậu cũng phải đi hay sao?"
Nghe vậy, Cố Hải liền ngoan ngoãn.
Trước khi tắt đèn đi ngủ, Cố Hải ôm lấy Bạch Lạc Nhân, dán bên tai cậu giọng điệu dịu dàng nói: "Cậu không thể để tôi ở với cậu thêm một ngày sao?"
Bạch Lạc Nhân liếc mắt nhìn Cố Hải, "Không ở cạnh ít một ngày thì cậu chết hả? Ngày mai cậu ở cùng với tôi, ngày mốt không phải cũng phải đi sao? Cậu đã lớn như vậy, còn không biết được cái gì nặng, cái gì nhẹ sao?"
"Ai cũng không quan trọng bằng cậu." Cố Hải thật thà nói.
Bạch Lạc Nhân dùng cánh tay ôm lấy Cố Hải, gò má anh tuấn bị bóng đêm vẽ nên một đường nét lành lạnh.
"Ngủ đi, ngày mai còn phải dậy sớm đấy."
Thật ra, Cố Hải vô cùng mong muốn đêm nay sẽ 'chăm sóc' Bạch Lạc Nhân một lúc, nhưng cậu sợ bản thân sẽ không khống chế được, sẽ không kiềm chế mà đòi hỏi, vì vậy mà làm lỡ việc của Bạch Lạc Nhân, nên đành phải bỏ qua. Thật ra yên ổn ngủ một giấc như vậy cũng không tệ, bây giờ để mình ăn no rồi, mấy ngày sau sẽ phải chịu đói, chi bằng cứ như vậy lẳng lặng ôm cậu ta, hưởng thụ thụ tốt một buổi tối yên bình và ấm áp trước khi đi.
Hai người cùng mất ngủ, nhưng đều che giấu rất giỏi, đều cho rằng người kia đang ngủ.
Hơn hai giờ sáng, Bạch Lạc Nhân đi vào phòng vệ sinh.
Lúc trở lại, Cố Hải vẫn nằm nghiêng như trước, mặt hướng về phía cậu.
Bạch Lạc Nhân lẳng lặng nhìn cậu, nghe tiếng đồng hồ tích tắc, trong lòng tự nhiên khó chịu một trận. Cố Hải lúc ngủ say bớt đi vài phần cao ngạo và hăng hái, càng giống như một đứa trẻ chưa từng trải việc đời, Bạch Lạc Nhân không biết trong lòng cậu ẩn giấu chuyện gì, cậu rất muốn đào ra, nhưng lại sợ thấy được lại thêm buồn rầu, dù sao với thân phận và năng lực của cậu bây giờ, cậu vẫn không có năng lực chia sẻ cái gì với Cố Hải.
Chỉ có thể lặng lẽ kỳ vọng Cố Hải có thể sớm giải quyết sự việc, sớm trở lại một chút.
Cố Hải chính là đang lặng lẽ đếm thời gian trong lòng, đột nhiên cảm giác cổ ấm áp, khuôn mặt người dán vào. Trái tim vốn đã bình tĩnh như nước chợt dâng lên một tầng sóng lớn, Cố Hải không giả bộ được nữa, gần như ngay tích tắc thân thể Bạch Lạc Nhân áp đến, vươn hai cánh tay ôm Bạch Lạc Nhân vào trong lòng.
"Cậu phải đi bao lâu?"
Vấn đề nhịn thật lâu, rốt cục vào giờ phút này thốt ra khỏi miệng.
"Ít nhất cũng phải hai tuần."
Lúc nói ra câu này, trong lòng Cố Hải co rút co rút, ở cùng Bạch Lạc Nhân gần một năm, chỉ có lần tết âm lịch đó vì giận dỗi mà xa nhau một đoạn thời gian, còn lại hầu như đều như hình với bóng. Đối với người khác mà nói, hai tuần không tính là gì, nhưng đối với người đang yêu tha thiết như Cố Hải mà nói, hai tuần chẳng khác nào muốn lấy mạng cậu.
"Mấy ngày này cậu tạm thời về nhà ở đi, đừng ở đây một mình, tôi không an tâm."
Bạch Lạc Nhân không nói gì nữa, cứ như vậy dựa vào người Cố Hải ngủ.
Sáng sớm hôm sau, Cố Hải xuất phát trước, chuyến bay của cậu lúc sáu giờ sáng, cuộc thi của Bạch Lạc Nhân lúc chín giờ, cậu không nỡ đánh thức Bạch Lạc Nhân, chỉ để lại cho cậu ta một tờ giấy, nói cho cậu biết điểm tâm mua về rồi, để trong lò vi sóng, hâm nóng là có thể ăn.
Chờ lúc Bạch Lạc Nhân rời khỏi giường, Cố Hải đã ở xa mấy trăm cây số.
Từ trường thi đi ra, Bạch Lạc Nhân không nghe theo Cố Hải, trực tiếp về nhà, mà một thân một mình trở về cái ổ nhỏ của bọn họ.
Trong tủ lạnh còn có canh xương hầm Cố Hải nấu hôm qua, tài nấu ăn của cậu ta từ lâu đã lợi hại hơn nhiều, ngoại trừ làm một số món ăn cơ bản, thỉnh thoảng cũng sẽ thử làm một số món phức tạp, thỏa mãn dạ dày ngày càng xảo quyệt của Bạch Lạc Nhân. Bạch Lạc Nhân bưng canh xương hầm ra, trên mặt đã đông lại, dùng muỗng cẩn thận múc ra, bỏ vào nồi nấu mì.
Mùi vị mì cũng không tệ lắm, chỉ có điều nấu hơi lâu, lúc ăn, mì hơi bở.
Ăn một mình quả nhiên không có khẩu vị, Bạch Lạc Nhân chỉ ăn hai chén đã no.
Thời gian còn sớm, Bạch Lạc Nhân ngủ trưa một giấc, sau khi thức dậy lại một mình xuống dưới chơi bóng, chạy bộ, quay về một mình tắm, xem tạp chí, nghe nhạc... Trong tai thiếu đi tiếng huyên náo, trong mắt thiếu một bóng dáng lui tới nhiều lần, trái tim cũng theo đó trống rỗng. Bạch Lạc Nhân một mình tắt đèn ngủ, một giây nhắm mắt lại kia, cậu trong lúc nhất thời có thể cảm nhận tâm tình của Cố Hải muốn ở cùng cậu thêm một ngày.
Từ lúc Cố Hải rời đi cho đến hôm sau, Bạch Lạc Nhân chỉ nhận được một tin nhắn của cậu ta, chỉ là báo cho Bạch Lạc Nhân biết cậu ta đến nơi rồi, sau đó cũng không có tin tức. Bạch Lạc Nhân nghĩ, Cố Hải hẳn là xuống máy bay liền vội vội vàng vàng chạy đi xử lý vấn đề.
Buổi chiều tan học, Bạch Lạc Nhân dự định về nhà, ra đến cổng trường vừa vặn gặp Vưu Kỳ và Dương Mãnh.
"Cậu sao lại đi ra rồi?" Bạch Lạc Nhân quay qua Vưu Kỳ hỏi.
Vưu Kỳ vừa đi vừa nói: "Ở ký túc xá làm gì cũng không tiện, tôi dự định chuyển ra ngoài ở."
Bạch Lạc Nhân nhìn hai người đi đến bên cạnh, một cao một thấp, một lạnh lùng một tuấn tú, đứng chung một chỗ lại thật rất xứng. Đương nhiên điều kiện là cậu cũng nghe đến scandal này, nhìn thấy bức ảnh đó, mới có thể nghĩ đến vấn đề kia. Dù biết không phải thật, nhưng nhìn thấy hai người đi cạnh nhau, vẫn không nhịn được muốn chọc ghẹo một câu.
"Cậu không phải là dọn đến nhà cậu ấy chứ?" Bạch Lạc Nhân chỉ chỉ Dương Mãnh.
Vưu Kỳ sửng sốt, vui vẻ đáp lại một câu, "Đúng vậy, hai đứa tôi chính thức ở chung."
Bạch Lạc Nhân có thâm ý khác quay qua Vưu Kỳ cười cười.
Dương Mãnh thấy dáng vẻ tươi cười của Bạch Lạc Nhân, trong lòng vô cùng buồn bực.
"Nhân Tử, tôi nói cậu sao đối việc này một chút cũng không dị ứng hả?"
"Dị ứng?" Bạch Lạc Nhân vẻ mặt mơ hồ.
"Từ lúc việc này truyền ra, tôi gặp không biết bao nhiêu ánh mắt nam sinh khinh bỉ, đụng vào bọn họ một chút bọn họ cũng chửi tôi biến thái. Cậu xem cậu không chỉ không bài xích, còn lấy việc này ra nói giỡn, nội tâm cậu thật rộng rãi nha!"
Bạch Lạc Nhân ho nhẹ hai tiếng, vẻ mặt nghiêm nghị nói: "Có thể tư tưởng của tôi khá thoáng."
Vưu Kỳ nhếch nhếch khóe miệng, hỏi: "Cố Hải đâu?"
"Cậu ấy ra nước ngoài rồi."
"Cậu ta cũng ra nước ngoài?" Dương Mãnh kinh ngạc một chút, "Lớp bọn tôi cũng có vài người ra nước ngoài, gần đây sao đều vội vã chạy ra nước ngoài vậy?"
Bạch Lạc Nhân nhàn nhạt mở miệng, "Cậu ấy sẽ còn quay lại."
Bạch Lạc Nhân mấy hôm trước tham gia thi giải vật lý các trường trung học trong toàn quốc, ngày mai lại phải tham gia thi giải sinh vật. Những cuộc thi này thi đều là một trong những cách tăng điểm số, nếu như đạt được thứ hạng không tệ, thi vào trường cao đẳng sẽ có ưu thế cực lớn. Về vấn đề cử ai đi trở thành vấn đề xôn xao nhất gần đây, Bạch Lạc Nhân tự nhiên là một trong những lựa chọn hàng đầu.
Bắt đầu vào đông, trời lạnh dần.
Cố đại thiếu gia chỉ mặc một cái quần lót đi tới đi lui trong phòng, Bạch Lạc Nhân ngồi ở trên giường đọc sách, mỗi lần ngẩng đầu, đều có thể thấy tám khối cơ sáng chói đính ở trước bụng của Cố Hải. Làm vợ chồng lâu ngày, Bạch Lạc Nhân đã quen với việc phô bày của Cố Hải, hôm nay coi như không tệ, có ngày tâm tình tốt, cả quần lót cũng không mặc.
"Đồ vật đều dọn xong rồi, cậu kiểm tra lại xem, còn có gì chưa đem không?" Cố Hải đưa cặp sách cho Bạch Lạc Nhân.
Bạch Lạc Nhân tùy tiện lật hai cái, bộ dạng qua loa.
"Không có."
Cố Hải giật cặp sách trong tay Bạch Lạc Nhân, đem cặp sách một lần nữa đặt trước mắt cậu, biểu tình nghiêm túc.
"Kiểm tra lại lần nữa."
"Có gì kiểm tra chứ?" Bạch Lạc Nhân không nhịn được, "Không phải đi thi thôi sao? Mang theo giấy báo danh, cầm theo cây bút không phải xong rồi sao? Có gì phải chuẩn bị chứ?"
Cố Hải cởi giày leo lên giường, ngồi xếp bằng trước mặt Bạch Lạc Nhân, Tiểu Hải Tử được bao bọc trong quần lót hùng tráng uy mãnh hướng tới Bạch Lạc Nhân, trên mặt làm ra một bộ dạng hạch hỏi.
"Tôi cả ngày hầu hạ cậu như vậy, cậu còn chê tôi phiền hả? Tôi phải cả ngày cho cậu mấy cái tát, cậu mới chịu đúng không?"
Bạch Lạc Nhân mày rậm nhíu lại, môi mỏng mím chặt, biểu tình kia trong mắt Cố Hải, rõ ràng là có phúc mà không biết hưởng.
"Có chuyện gì đúng không? Từ lúc cậu về nhà đến giờ cứ lằng nhằng như vậy."
Bắp thịt trên đùi Cố Hải kéo căng ra rõ ràng, bộ dạng đại sư tử muốn nổi giận.
Để mau chóng kết thúc tranh luận vô nghĩa này, Bạch Lạc Nhân bất đắc dĩ cầm cặp sách bên cạnh lên, đem đồ vật bên trong từng cái từng cái bày lên giường, sau đó lẩm nhẩm đọc tên những thứ này, đối chiếu với giấy thông báo, cuối cùng đem ánh mắt đờ đẫn nhìn về phía Cố Hải.
"Được chưa?"
Cố Hải yên lặng nhìn Bạch Lạc Nhân một hồi, gật đầu, "Được rồi, hôm nay đi ngủ sớm một chút, mai tôi đưa cậu đi."
Bạch Lạc Nhân vừa định nói không cần, điện thoại của Cố Hải lại vang lên.
"Alo?"
Cố Hải trầm mặc một lát, nhìn Bạch Lạc Nhân một chút, đẩy cửa đi ra ngoài.
Bạch Lạc Nhân đặt sách trong tay xuống, hai mắt nhìn ra ngoài, âm thầm suy đoán là ai gọi điện thoại tới. Cố Hải nghe điện thoại thường sẽ không tránh né Bạch Lạc Nhân, trừ phi Bạch Lạc Nhân đang ngủ hoặc có việc gì ngoài ý muốn.
Sau năm phút, Cố Hải đi vào phòng ngủ, biểu tình có chút cứng nhắc.
Bạch Lạc Nhân thu dọn đồ trên giường, đặt lên bàn viết bên cạnh, thuận miệng hỏi một câu: "Ai gọi tới vậy?"
Cố Hải ném điện thoại lên giường, có chút nặng nề nói: "Anh tôi."
Bạch Lạc Nhân cũng ngồi lại lên giường, nhìn Cố Hải hỏi: "Có chuyện gì sao?"
"Anh ấy ở bên kia xảy ra chút chuyện, tôi có thể phải qua đó một chuyến."
Bạch Lạc Nhân nhìn sắc mặt của Cố Hải, biết chuyện này nhất định không đơn giản.
"Nếu anh ta đã gọi điện cho cậu, chứng tỏ anh ta cần cậu, vậy cậu hãy sớm qua đó đi."
Cố Hải im lặng không nói gì.
Bạch Lạc Nhân lại hỏi: "Đặt vé máy bay chưa?"
"Có người đặt cho tôi rồi, sáng sớm mai."
Khóe miệng Bạch Lạc Nhân giật giật, thật lâu mới mở miệng, "Nhanh như vậy."
"Tôi muốn đổi vé, đổi sang sáng ngày mốt, ngày mai tôi còn phải cùng cậu đi thi chứ."
Bạch Lạc Nhân đẩy Cố Hải một cái, "Cậu đừng lằng nhằng, đổi vé phiền phức lắm! Anh cậu gấp như vậy, cậu không biết xấu hổ mà kéo dài sao? Tôi cũng không phải con nít, đi thi còn phải có người đi cùng! Sáng mai đi liền, không cần đổi, mau thu dọn đồ đạc đi."
Cố Hải nhìn thấy Bạch Lạc Nhân đặc biệt tích cực giúp mình thu dọn đồ đạc, trong lòng tự nhiên có chút tức giận.
"Cậu đó chỉ mong tôi đi chứ gì?"
Bạch Lạc Nhân khom người mở rương, nghe nói như vậy quay đầu lại nhìn Cố Hải.
"Đúng vậy."
Cố Hải nghe nói vậy, đi tới túm lấy hông Bạch Lạc Nhân, dùng Tiểu Hải Tử bên dưới hướng trung tâm cái mông người nào đó, hung hăng húc một cái, người nào đó suýt nữa ngã nhào tới trước.
"Cậu có nhảm quá không vậy?" Bạch Lạc Nhân giận dữ đứng dậy, "Cho dù tôi không muốn để cậu đi, không phải cậu cũng phải đi hay sao?"
Nghe vậy, Cố Hải liền ngoan ngoãn.
Trước khi tắt đèn đi ngủ, Cố Hải ôm lấy Bạch Lạc Nhân, dán bên tai cậu giọng điệu dịu dàng nói: "Cậu không thể để tôi ở với cậu thêm một ngày sao?"
Bạch Lạc Nhân liếc mắt nhìn Cố Hải, "Không ở cạnh ít một ngày thì cậu chết hả? Ngày mai cậu ở cùng với tôi, ngày mốt không phải cũng phải đi sao? Cậu đã lớn như vậy, còn không biết được cái gì nặng, cái gì nhẹ sao?"
"Ai cũng không quan trọng bằng cậu." Cố Hải thật thà nói.
Bạch Lạc Nhân dùng cánh tay ôm lấy Cố Hải, gò má anh tuấn bị bóng đêm vẽ nên một đường nét lành lạnh.
"Ngủ đi, ngày mai còn phải dậy sớm đấy."
Thật ra, Cố Hải vô cùng mong muốn đêm nay sẽ 'chăm sóc' Bạch Lạc Nhân một lúc, nhưng cậu sợ bản thân sẽ không khống chế được, sẽ không kiềm chế mà đòi hỏi, vì vậy mà làm lỡ việc của Bạch Lạc Nhân, nên đành phải bỏ qua. Thật ra yên ổn ngủ một giấc như vậy cũng không tệ, bây giờ để mình ăn no rồi, mấy ngày sau sẽ phải chịu đói, chi bằng cứ như vậy lẳng lặng ôm cậu ta, hưởng thụ thụ tốt một buổi tối yên bình và ấm áp trước khi đi.
Hai người cùng mất ngủ, nhưng đều che giấu rất giỏi, đều cho rằng người kia đang ngủ.
Hơn hai giờ sáng, Bạch Lạc Nhân đi vào phòng vệ sinh.
Lúc trở lại, Cố Hải vẫn nằm nghiêng như trước, mặt hướng về phía cậu.
Bạch Lạc Nhân lẳng lặng nhìn cậu, nghe tiếng đồng hồ tích tắc, trong lòng tự nhiên khó chịu một trận. Cố Hải lúc ngủ say bớt đi vài phần cao ngạo và hăng hái, càng giống như một đứa trẻ chưa từng trải việc đời, Bạch Lạc Nhân không biết trong lòng cậu ẩn giấu chuyện gì, cậu rất muốn đào ra, nhưng lại sợ thấy được lại thêm buồn rầu, dù sao với thân phận và năng lực của cậu bây giờ, cậu vẫn không có năng lực chia sẻ cái gì với Cố Hải.
Chỉ có thể lặng lẽ kỳ vọng Cố Hải có thể sớm giải quyết sự việc, sớm trở lại một chút.
Cố Hải chính là đang lặng lẽ đếm thời gian trong lòng, đột nhiên cảm giác cổ ấm áp, khuôn mặt người dán vào. Trái tim vốn đã bình tĩnh như nước chợt dâng lên một tầng sóng lớn, Cố Hải không giả bộ được nữa, gần như ngay tích tắc thân thể Bạch Lạc Nhân áp đến, vươn hai cánh tay ôm Bạch Lạc Nhân vào trong lòng.
"Cậu phải đi bao lâu?"
Vấn đề nhịn thật lâu, rốt cục vào giờ phút này thốt ra khỏi miệng.
"Ít nhất cũng phải hai tuần."
Lúc nói ra câu này, trong lòng Cố Hải co rút co rút, ở cùng Bạch Lạc Nhân gần một năm, chỉ có lần tết âm lịch đó vì giận dỗi mà xa nhau một đoạn thời gian, còn lại hầu như đều như hình với bóng. Đối với người khác mà nói, hai tuần không tính là gì, nhưng đối với người đang yêu tha thiết như Cố Hải mà nói, hai tuần chẳng khác nào muốn lấy mạng cậu.
"Mấy ngày này cậu tạm thời về nhà ở đi, đừng ở đây một mình, tôi không an tâm."
Bạch Lạc Nhân không nói gì nữa, cứ như vậy dựa vào người Cố Hải ngủ.
Sáng sớm hôm sau, Cố Hải xuất phát trước, chuyến bay của cậu lúc sáu giờ sáng, cuộc thi của Bạch Lạc Nhân lúc chín giờ, cậu không nỡ đánh thức Bạch Lạc Nhân, chỉ để lại cho cậu ta một tờ giấy, nói cho cậu biết điểm tâm mua về rồi, để trong lò vi sóng, hâm nóng là có thể ăn.
Chờ lúc Bạch Lạc Nhân rời khỏi giường, Cố Hải đã ở xa mấy trăm cây số.
Từ trường thi đi ra, Bạch Lạc Nhân không nghe theo Cố Hải, trực tiếp về nhà, mà một thân một mình trở về cái ổ nhỏ của bọn họ.
Trong tủ lạnh còn có canh xương hầm Cố Hải nấu hôm qua, tài nấu ăn của cậu ta từ lâu đã lợi hại hơn nhiều, ngoại trừ làm một số món ăn cơ bản, thỉnh thoảng cũng sẽ thử làm một số món phức tạp, thỏa mãn dạ dày ngày càng xảo quyệt của Bạch Lạc Nhân. Bạch Lạc Nhân bưng canh xương hầm ra, trên mặt đã đông lại, dùng muỗng cẩn thận múc ra, bỏ vào nồi nấu mì.
Mùi vị mì cũng không tệ lắm, chỉ có điều nấu hơi lâu, lúc ăn, mì hơi bở.
Ăn một mình quả nhiên không có khẩu vị, Bạch Lạc Nhân chỉ ăn hai chén đã no.
Thời gian còn sớm, Bạch Lạc Nhân ngủ trưa một giấc, sau khi thức dậy lại một mình xuống dưới chơi bóng, chạy bộ, quay về một mình tắm, xem tạp chí, nghe nhạc... Trong tai thiếu đi tiếng huyên náo, trong mắt thiếu một bóng dáng lui tới nhiều lần, trái tim cũng theo đó trống rỗng. Bạch Lạc Nhân một mình tắt đèn ngủ, một giây nhắm mắt lại kia, cậu trong lúc nhất thời có thể cảm nhận tâm tình của Cố Hải muốn ở cùng cậu thêm một ngày.
Từ lúc Cố Hải rời đi cho đến hôm sau, Bạch Lạc Nhân chỉ nhận được một tin nhắn của cậu ta, chỉ là báo cho Bạch Lạc Nhân biết cậu ta đến nơi rồi, sau đó cũng không có tin tức. Bạch Lạc Nhân nghĩ, Cố Hải hẳn là xuống máy bay liền vội vội vàng vàng chạy đi xử lý vấn đề.
Buổi chiều tan học, Bạch Lạc Nhân dự định về nhà, ra đến cổng trường vừa vặn gặp Vưu Kỳ và Dương Mãnh.
"Cậu sao lại đi ra rồi?" Bạch Lạc Nhân quay qua Vưu Kỳ hỏi.
Vưu Kỳ vừa đi vừa nói: "Ở ký túc xá làm gì cũng không tiện, tôi dự định chuyển ra ngoài ở."
Bạch Lạc Nhân nhìn hai người đi đến bên cạnh, một cao một thấp, một lạnh lùng một tuấn tú, đứng chung một chỗ lại thật rất xứng. Đương nhiên điều kiện là cậu cũng nghe đến scandal này, nhìn thấy bức ảnh đó, mới có thể nghĩ đến vấn đề kia. Dù biết không phải thật, nhưng nhìn thấy hai người đi cạnh nhau, vẫn không nhịn được muốn chọc ghẹo một câu.
"Cậu không phải là dọn đến nhà cậu ấy chứ?" Bạch Lạc Nhân chỉ chỉ Dương Mãnh.
Vưu Kỳ sửng sốt, vui vẻ đáp lại một câu, "Đúng vậy, hai đứa tôi chính thức ở chung."
Bạch Lạc Nhân có thâm ý khác quay qua Vưu Kỳ cười cười.
Dương Mãnh thấy dáng vẻ tươi cười của Bạch Lạc Nhân, trong lòng vô cùng buồn bực.
"Nhân Tử, tôi nói cậu sao đối việc này một chút cũng không dị ứng hả?"
"Dị ứng?" Bạch Lạc Nhân vẻ mặt mơ hồ.
"Từ lúc việc này truyền ra, tôi gặp không biết bao nhiêu ánh mắt nam sinh khinh bỉ, đụng vào bọn họ một chút bọn họ cũng chửi tôi biến thái. Cậu xem cậu không chỉ không bài xích, còn lấy việc này ra nói giỡn, nội tâm cậu thật rộng rãi nha!"
Bạch Lạc Nhân ho nhẹ hai tiếng, vẻ mặt nghiêm nghị nói: "Có thể tư tưởng của tôi khá thoáng."
Vưu Kỳ nhếch nhếch khóe miệng, hỏi: "Cố Hải đâu?"
"Cậu ấy ra nước ngoài rồi."
"Cậu ta cũng ra nước ngoài?" Dương Mãnh kinh ngạc một chút, "Lớp bọn tôi cũng có vài người ra nước ngoài, gần đây sao đều vội vã chạy ra nước ngoài vậy?"
Bạch Lạc Nhân nhàn nhạt mở miệng, "Cậu ấy sẽ còn quay lại."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.