Quyển 5 - Chương 11: Câu chuyện sáu năm về trước
Sài Kê Đản
04/01/2017
Tống Thiên rành mạch kể lại câu chuyện "Đây là chuyện tôi nghe từ ba tôi, ông từng là một giáo sư tại trường Đại Học Thanh Hoa. Vào một kì tuyển sinh khoảng sáu năm trước ông gặp một thí sinh đi thi tuyển, người này để lại cho ông một ấn tượng rất sâu sắc, năm nào cứ vào tết đến là ông lại kể lại chuyện này. Do tôi có tính lơ đãng nên tôi không mấy chú tâm lắm chỉ nhớ ông ấy thường nhắc về chàng trai tên Bạch Lạc Nhân này"
Cố Hải trong lòng cảm thấy có chút hy vọng, nhiều năm tìm kiếm nhưng không có tung tích khiến Cố Hải thất vọng tràn trề. Cậu từng chửi mình quá ngốc nếu đổi là Bạch Lạc Nhân mình có trốn đến chân trời cậu ấy cũng có thể tìm ra. Cố Hải dường như chỉ còn chờ đợi một ngày Bạch Lạc Nhân sẽ quay về, ngày hôm nay lại tìm ra manh mối quan trọng Cố Hải vô cùng mong đợi sẽ sớm tìm lại được cái con người mình yêu thương hết lòng.
Cố Hải liền lên tiếng "Chị có thể để tôi gặp mặt ba của chị để tôi tìm hiểu kĩ hơn vụ việc này được không?"
Tống Thiên nhìn Lâm Khiêm rồi quay sang Cố Hải " Tất nhiên là được, cậu cũng đã giúp chúng giải quyết vấn đề khó khăn của công ty chúng tôi, chúng tôi không thể nào từ chối cậu được"
Do Lâm Khiêm và Tống Thiên có việc nên không thể đưa Cố Hải đến gặp ba của họ ngay được nên hẹn ngày hôm sau sẽ đến đưa cậu đi. Cố Hải về công ty giải quyết các vấn đề cần giải quyết. Cậu quyết định ngủ luôn lại công ty, nói là ngủ thật ra Cố Hải háo hức mãi không thể chợp mắt, cậu lôi một bức ảnh trong ví của mình nhìn chầm chầm vào nó không dứt, bỗng từ khóe mắt một giọt nước mắt rơi ra. Cố Hải dùng tay lau đi giọt nước mắt nhưng giọt thứ hai lại chảy ra tạo thành một dòng chảy. Giờ cậu hoàn toàn mặt kệ nó, tấm ảnh trước mắt, con người trước mắt bị nhạt nhòa đi nhưng có thoáng lại rõ nét đến kì lạ.
Sáng hôm sau Cố Hải đã chuẩn bị từ rất sớm, cậu đã nhấp nhỏm chờ đợi Lâm Khiêm và Tống Thiên đến công ty, tâm tình trở nên gấp gáp, mắt cứ dán lên cửa sổ nhìn xuống đường chờ đợi một chiếc xe chạy đến. Khoảng hơn tám giờ xe của Lâm Khiêm và Tống Thiên chạy xe đến, Cố Hải không đợi tiếp tân báo nhanh chóng đi xuống gặp.
Nhìn thấy biểu tình trên mặt Cố Hải, Lâm Khiêm hiểu rõ cậu ta mong đợi nhiều như thế nào liền trêu chọc "Cậu sao lại biến thành gấu trúc mất rồi. Ba vợ tôi lại không thích gấu trúc sợ rằng ông ta sẽ không chịu tiếp cậu."
Cố Hải ngơ ngẩn một hồi liền chạy đến nhà vệ sinh xem lại sắc mặt của mình. Sao có thể giống gấu trúc được chứ. Lâm Khiêm đi đến phía sau liền nói "Đùa cậu một chút, biết cậu mong đợi như vậy hôm qua chúng tôi nên dời công việc lại mà đưa cậu đến gặp ba vợ tôi sớm rồi. Nào chúng ta cùng đi"
Cố Hải đến bãi xe lấy xe của mình chạy theo sau xe của đôi vợ chồng Lâm Khiêm. Giờ đây trong đầu Cố Hải chỉ nghĩ làm sao nhanh nhất đến được nhà ba vợ Lâm Khiêm làm rõ manh mối về Bạch Lạc Nhân. Nếu cứ để mọi chuyện kéo dài cậu sẽ không thể tập trung lo giải quyết công việc được.
Xe chạy được ba tiếng thì đến một vùng ngoại ô, họ đến một khu đất có vườn cây, có ao cá, có cả một nhà chăn nuôi, nghe động tĩnh bên trong có lẽ là nuôi bò. Chạy xe thêm một đoạn thì đến một ngôi nhà gỗ.
Ba người cũng xuống xe đi đến trước cửa thì nhìn thấy một người phụ nữa đang quét dọn. Tống Thiên liền nói "A dì Viên, lắm không gặp dì dạo này dì nhìn trẻ ra nhỉ" Hẳn đây là một câu xả giao bởi nhìn bề ngoài người phụ nữa đoán cũng đã qua tuổi tứ tuần.
Tống Thiên liền giới thiệu "Đây là dì Viên là em gái của mẹ tôi, dì ấy đến để giúp đỡ các việc trong gia đình."
Cố Hải lịch sự chào hỏi dì Viên sau đó cùng vào nhà với hai vợ chồng Lâm Khiên.
Tống Thiên mời Cố Hải ngồi xuống rồi đi một vòng xung quanh nhà sau đó lại đi ra cửa hỏi dì Viên "Ba mẹ cháu đi đâu vậy dì?"
Dì Viên vẫn luôn tay quét dọn "À, dì nghe nói họ đi đến trang trại phía bên kia. Họ đi cũng đã lâu sẽ sớm về thôi"
Tống Thiên không cần nói lại Cố Hải cũng nghe rõ từng từ từng chữ. Tống Thiên liền châm trà sau đó liếc mắt với Lâm Khiêm ý bảo tán gẫu với cậu ấy.
Cố Hải hiện giờ chỉ muốn nhanh chóng biết rõ sự thật, mọi lời nói điều từ tai trái lọt qua tai phải rồi bay đi mất dạng. Cố Hải hận không thể chạy đến tìm ba Tống Thiên ngay lập tức. Tâm tình Cố Hải trở nên càng lúc càng rối loạn. Tống Thiên vẫn liếc mắt nhìn Lâm Khiêm. Lâm Khiêm càng lúc càng dài dòng, nói lang mang, nhăng cụi loạn xị cả lên. Tống Thiên hận không thể cho Lâm Khiêm mấy cái bạt tai.
Vừa lúc bên ngồi truyền đến lời nói của dì Viên "A.. anh chị về rồi à, Thiên Thiên với chồng về thăm anh chị đang đợi trong nhà đấy, à có cả bạn của hai đứa nữa"
Mắt Cố Hải sáng bừng dán lên cửa, cửa vừa hé mở cậu liền đứng lên nhìn cửa dần dần được mở ra.
Một đôi vợ chồng nhìn bề ngoài chắc đã qua cái tuổi lục tuần. Người đàn ông, dáng người cao, mặt lộ vẻ nghiêm khắc, đeo một cặp kính tạo cảm giác đây là một người có học thức uyên thâm. Người phụ nữ ở phía sau, vẻ mặt quý phái, mang nét của một nữ nhân thành công. Đặc biệt khuôn mặt giống như Tống Thiên lúc về già.
Tống Thiên mừng rỡ lao đến ôm người đàn ông như người yêu lâu ngày không gặp mặt
"Ba ba, con nhớ ba quá luôn, ba có thấy mắt con toàn quần thâm không? Tại con nhớ ba mà không ngủ được a."
Lâm Khiêm đứng sau cũng nổi hết da gà may là ngày nào cũng gặp nếu cảnh tượng này mà xảy ra với mình chắc anh ta đã nghẹn mà chết
Ba Tống Thiên nghe nói vậy không những không có phản ứng tiêu cực ngược lại còn an ủi
"Con gái của ba nhớ ba vậy sao, chắc con gái ta gả về nhà chồng chịu bao cực khổ nên mới nhớ ba nhiều đến không ngủ được."
Vừa nói ông ta vừa quắc mắt nhìn Lâm Khiêm. Lâm Khiên đứng im bất động, mặt xanh, trời khá lạnh vậy mà mồ hôi từ trán chảy ướt hết cả tóc.
Một giọng nói khác vang lên "Coi kìa, con gái đã có chồng mà suốt ngày cứ ôm ba như tình nhân vậy à? Không ra thể thống gì. Con gái nào gả về nhà chồng không cực hả? Tôi đây ngày xưa còn phải hầu hạ cả mẹ chồng sao không thấy ông thương tiếc. Nó giờ chỉ hầu hạ chồng mà đã than vãn. Sung sướng quen rồi chịu cực một chút đã than vãn. Ông chiều hư nó, sau này chồng nó trả về đừng đỗ lỗi con hư tại mẹ nhé."
Tống Thiên nghe mắng liền trốn sau lưng ba thúc thít "Mẹ mắng con"
Ba Tống Thiên vỗ vỗ đầu con gái "Có ba đây, chồng trả về ba sẽ nuôi con"
Bên kia mẹ Tống Thiên không chịu nổi nữa "Ông nuôi nó suốt đời được à, sắp chết đến nơi không mà lo cho bản thân mình đi"
Lâm Khiêm liền khuyên can "A ba mẹ bình tĩnh nhà đang có khách đừng để người ta cảm thấy khó chịu"
Hai người nọ liền nhìn về một phía. Một chàng trai cao ráo vẻ mặt hiện giờ đang ngơ ra. Quả thật màn cải nhau giữa hai vợ chồng khiến Cố Hải cảm thấy ngạc nhiên. Họ yêu nhau, lấy nhau thế mà đến tuổi này lại cãi nhau vì mấy chuyện nhỏ thật là thú vị. Từ nhỏ ba cậu đã ít khi về nhà, việc nhìn hai bậc trưởng bối cãi nhau là lần đầu Cố Hải được chứng kiến.
Ba mẹ Tống Thiên cảm thấy thất lễ nên cùng nói "Thật thất lễ để cậu chứng kiến cảnh này"
Cố Hải thân thiện đáp lại "Cháu cảm thấy hai người thật hạnh phúc"
Hai vị trưởng bối nghe câu nói này xong liền quay sang nhìn nhau bật cười.
Sau khi nghe Tống Thiên nói hết sự tình. Ba Tống Thiên sắc mặt âm trầm lấy một tẩu thuốc bỏ một chút thuốc lá đốt lửa sau đó làm một ngụm nhả ra khói nghi ngút bay lên. Tạo một cảm giác nặng nề khó tả. Ông bắt đầu giới thiệu " Tôi là Tống Kiến Minh, vợ tôi là Trần Giao, chúng ta cùng là giảng viên tại trường đại học Thanh Hoa. Tôi cả đời quả thật chưa lần nào cảm thấy lòng vô cùng hổ thẹn nhưng khi gặp chàng trai tên Bạch Lạc Nhân lại làm lòng tôi mãi bức rứt không yên. Đã nhiều năm trôi qua tôi lấy đó làm bài học cho con cháu để sau này không phạm sai lầm giống như tôi" Tống Kiến Minh ngừng lại uống một ngụm trà rồi hỏi Cố Hải "Cậu là bạn của cậu ấy, vậy tại sao cậu ấy biến mất mà không để lại thông tin gì để cậu liên lạc?"
Cố Hải cứng họng không biết giải thích thế nào. Tống Thiên đang ngồi gần đó xen vào "Ba đó là chuyện riêng tư của cậu ấy a. Đừng làm con khó xử"
Tác động của câu nói này quả thật rất lớn. Tống Kiến Minh nhanh chóng thu ánh mắt nghi hoặc bắt đầu nói
"Tôi năm đó là giám khảo canh thi cuộc thi tuyển sinh ấy. Khi đó tôi đi dạo một vòng xung quanh trường , mọi thí sinh điều chăm chú nhìn vào sách ôn tập chỉ có một chàng trai mắt cứ đâm đâm nhìn về phía xa xăm. Tôi đến nói cậu ấy mau chuyên tâm ôn tập mà cậu ta cứ như người mất hồn không nghe tôi nói gì. Tôi nhìn trên giấy báo danh thấy tên cậu là Bạch Lạc Nhân, cái tên tôi vẫn nhớ như in đến tận bây giờ"
Quãng thời gian ấy hiện ra trước mặt vị giáo sư
"Này cậu kia, sao lại không chuyên tâm ôn bài ngây ra như thế sẽ đậu đại học à."
Chàng trai vẫn im lặng mắt nhìn về khoảng không trước mắt, tay cầm một quyển sách cùng tờ báo danh, trên đó là một tấm ảnh, ảnh của cậu cùng một người khác tươi cười rạng rỡ.
Vị giáo sư nhìn giấy báo danh tìm xem tên cậu là gì lại ngước lên. Bắt gặp chàng trai cúi đầu nhìn xuống mỉm cười nhưng ánh mắt lại đầy bị thương
"Cậu thật chả ra sao, nếu cậu có khả năng đậu vào trường đại học Thanh Hoa này tôi xin đi đầu xuống đất" Vị giáo sư vẫn bên cạnh trách mắng
Chàng trai trẻ nhìn qua thấy vị giáo sư đang quở trách mình chỉ cúi đầu. Vị giáo sư tức giận vẫn cứ quở trách không ngớt. Chàng trai vẫn ngồi đó, rồi giọt nước mắt cậu rơi xuống khiến vị giáo sư im bật
Cậu thật ra cúi đầu lại nhìn thấy tấm ảnh nọ. Ngày tháng hạnh phúc làm cậu vui vẻ nhưng hiện giờ còn đâu ngày tháng ấy.
Vị giáo cảm thấy khó chịu "Tôi chỉ vừa mắng vài câu mong cậu tốt thôi cớ sao cậu lại khóc? Cậu thật đáng thất vọng, có đậu vào đây cũng chỉ đậu vớt, tôi mong cậu đừng đến học sẽ làm tổn hại thanh danh của trường chúng tôi." Nói xong vị giáo sư ưỡn ngực ra oai bức đi. Đến nơi có hai thí sinh đang tâm tình lại mở miệng mắng.
Chàng trai kia ngoài đó mặc cho cái nhìn của nhiều người, cậu vừa mỉm cười vừa khóc.
Giáo sư Tống mặt đầy ân hận nói tiếp "Cậu biết không, tôi vì muốn chứng minh lời nói mình là đúng, nên liền tìm hiểu xem cậu ta sẽ có được chọn không. Kết quả làm tôi ngạc nhiên, cậu ta nằm trong top năm thí sinh được tuyển chọn vào trường. Tôi không thể nào tin vào mắt mình. Tôi đã đi hỏi hiệu trưởng xem có sự tình gì trong chuyện này không. Cuối cùng được vì hiệu trưởng cho biết cậu ta có kết quả vô cùng tốt tại trường trung học, lại được lòng các thầy cô. Cậu ta sẽ là sinh viên làm rạng danh cho trường đại học Thanh Hoa.
Tôi cũng sẽ không cảm thấy tội lỗi nếu cậu ta đến học, đến chứng minh cho tôi thấy cậu ta giỏi thế nào, ngược lại cậu ta lại biến mất. Cậu không đến học. Trong lòng tôi tràn ngập tội lỗi, tôi tự minh đi tìm cậu ta thông qua các thông tin trên đơn dự thi nhưng khi tôi đến nhà chỉ nhận được tin cậu ta đã chuyển đi không lâu. Trong lòng tôi luôn tự hỏi có phải vì tôi mà cậu ấy không đến học, vì bị tôi sỉ nhục mà cậu ấy không chấp nhận được. Tôi vẫn dằn vặt nhiều năm nay không thể quên khuôn mặt ấy. Khoảnh khắc giọt nước mắt rơi xuống khiến tôi cảm thấy tội lỗi của mình nhiều vô tận."
Giáo sư Tống tay chống trán cúi mặt không để lộ vẻ mặt đau đớn "Vì vậy mà tôi luôn lấy nó làm bài học để dạy con cái đừng nhìn vẻ ngoài mà đánh giá người khác"
Cố Hải mắt đỏ nước mắt bao phủ đôi mắt an ủi vị giáo sư "Cháu hiểu sự tình bên trong, không phải do lỗi của giáo sư, do lỗi của cháu, giáo sư đừng tự trách mình"
Mọi người cùng nhìn Cố Hải nhưng chỉ có Lâm Khiêm và Tống Thiên hiểu sự tình trong câu nói của Cố Hải.
Cố Hải trong lòng cảm thấy có chút hy vọng, nhiều năm tìm kiếm nhưng không có tung tích khiến Cố Hải thất vọng tràn trề. Cậu từng chửi mình quá ngốc nếu đổi là Bạch Lạc Nhân mình có trốn đến chân trời cậu ấy cũng có thể tìm ra. Cố Hải dường như chỉ còn chờ đợi một ngày Bạch Lạc Nhân sẽ quay về, ngày hôm nay lại tìm ra manh mối quan trọng Cố Hải vô cùng mong đợi sẽ sớm tìm lại được cái con người mình yêu thương hết lòng.
Cố Hải liền lên tiếng "Chị có thể để tôi gặp mặt ba của chị để tôi tìm hiểu kĩ hơn vụ việc này được không?"
Tống Thiên nhìn Lâm Khiêm rồi quay sang Cố Hải " Tất nhiên là được, cậu cũng đã giúp chúng giải quyết vấn đề khó khăn của công ty chúng tôi, chúng tôi không thể nào từ chối cậu được"
Do Lâm Khiêm và Tống Thiên có việc nên không thể đưa Cố Hải đến gặp ba của họ ngay được nên hẹn ngày hôm sau sẽ đến đưa cậu đi. Cố Hải về công ty giải quyết các vấn đề cần giải quyết. Cậu quyết định ngủ luôn lại công ty, nói là ngủ thật ra Cố Hải háo hức mãi không thể chợp mắt, cậu lôi một bức ảnh trong ví của mình nhìn chầm chầm vào nó không dứt, bỗng từ khóe mắt một giọt nước mắt rơi ra. Cố Hải dùng tay lau đi giọt nước mắt nhưng giọt thứ hai lại chảy ra tạo thành một dòng chảy. Giờ cậu hoàn toàn mặt kệ nó, tấm ảnh trước mắt, con người trước mắt bị nhạt nhòa đi nhưng có thoáng lại rõ nét đến kì lạ.
Sáng hôm sau Cố Hải đã chuẩn bị từ rất sớm, cậu đã nhấp nhỏm chờ đợi Lâm Khiêm và Tống Thiên đến công ty, tâm tình trở nên gấp gáp, mắt cứ dán lên cửa sổ nhìn xuống đường chờ đợi một chiếc xe chạy đến. Khoảng hơn tám giờ xe của Lâm Khiêm và Tống Thiên chạy xe đến, Cố Hải không đợi tiếp tân báo nhanh chóng đi xuống gặp.
Nhìn thấy biểu tình trên mặt Cố Hải, Lâm Khiêm hiểu rõ cậu ta mong đợi nhiều như thế nào liền trêu chọc "Cậu sao lại biến thành gấu trúc mất rồi. Ba vợ tôi lại không thích gấu trúc sợ rằng ông ta sẽ không chịu tiếp cậu."
Cố Hải ngơ ngẩn một hồi liền chạy đến nhà vệ sinh xem lại sắc mặt của mình. Sao có thể giống gấu trúc được chứ. Lâm Khiêm đi đến phía sau liền nói "Đùa cậu một chút, biết cậu mong đợi như vậy hôm qua chúng tôi nên dời công việc lại mà đưa cậu đến gặp ba vợ tôi sớm rồi. Nào chúng ta cùng đi"
Cố Hải đến bãi xe lấy xe của mình chạy theo sau xe của đôi vợ chồng Lâm Khiêm. Giờ đây trong đầu Cố Hải chỉ nghĩ làm sao nhanh nhất đến được nhà ba vợ Lâm Khiêm làm rõ manh mối về Bạch Lạc Nhân. Nếu cứ để mọi chuyện kéo dài cậu sẽ không thể tập trung lo giải quyết công việc được.
Xe chạy được ba tiếng thì đến một vùng ngoại ô, họ đến một khu đất có vườn cây, có ao cá, có cả một nhà chăn nuôi, nghe động tĩnh bên trong có lẽ là nuôi bò. Chạy xe thêm một đoạn thì đến một ngôi nhà gỗ.
Ba người cũng xuống xe đi đến trước cửa thì nhìn thấy một người phụ nữa đang quét dọn. Tống Thiên liền nói "A dì Viên, lắm không gặp dì dạo này dì nhìn trẻ ra nhỉ" Hẳn đây là một câu xả giao bởi nhìn bề ngoài người phụ nữa đoán cũng đã qua tuổi tứ tuần.
Tống Thiên liền giới thiệu "Đây là dì Viên là em gái của mẹ tôi, dì ấy đến để giúp đỡ các việc trong gia đình."
Cố Hải lịch sự chào hỏi dì Viên sau đó cùng vào nhà với hai vợ chồng Lâm Khiên.
Tống Thiên mời Cố Hải ngồi xuống rồi đi một vòng xung quanh nhà sau đó lại đi ra cửa hỏi dì Viên "Ba mẹ cháu đi đâu vậy dì?"
Dì Viên vẫn luôn tay quét dọn "À, dì nghe nói họ đi đến trang trại phía bên kia. Họ đi cũng đã lâu sẽ sớm về thôi"
Tống Thiên không cần nói lại Cố Hải cũng nghe rõ từng từ từng chữ. Tống Thiên liền châm trà sau đó liếc mắt với Lâm Khiêm ý bảo tán gẫu với cậu ấy.
Cố Hải hiện giờ chỉ muốn nhanh chóng biết rõ sự thật, mọi lời nói điều từ tai trái lọt qua tai phải rồi bay đi mất dạng. Cố Hải hận không thể chạy đến tìm ba Tống Thiên ngay lập tức. Tâm tình Cố Hải trở nên càng lúc càng rối loạn. Tống Thiên vẫn liếc mắt nhìn Lâm Khiêm. Lâm Khiêm càng lúc càng dài dòng, nói lang mang, nhăng cụi loạn xị cả lên. Tống Thiên hận không thể cho Lâm Khiêm mấy cái bạt tai.
Vừa lúc bên ngồi truyền đến lời nói của dì Viên "A.. anh chị về rồi à, Thiên Thiên với chồng về thăm anh chị đang đợi trong nhà đấy, à có cả bạn của hai đứa nữa"
Mắt Cố Hải sáng bừng dán lên cửa, cửa vừa hé mở cậu liền đứng lên nhìn cửa dần dần được mở ra.
Một đôi vợ chồng nhìn bề ngoài chắc đã qua cái tuổi lục tuần. Người đàn ông, dáng người cao, mặt lộ vẻ nghiêm khắc, đeo một cặp kính tạo cảm giác đây là một người có học thức uyên thâm. Người phụ nữ ở phía sau, vẻ mặt quý phái, mang nét của một nữ nhân thành công. Đặc biệt khuôn mặt giống như Tống Thiên lúc về già.
Tống Thiên mừng rỡ lao đến ôm người đàn ông như người yêu lâu ngày không gặp mặt
"Ba ba, con nhớ ba quá luôn, ba có thấy mắt con toàn quần thâm không? Tại con nhớ ba mà không ngủ được a."
Lâm Khiêm đứng sau cũng nổi hết da gà may là ngày nào cũng gặp nếu cảnh tượng này mà xảy ra với mình chắc anh ta đã nghẹn mà chết
Ba Tống Thiên nghe nói vậy không những không có phản ứng tiêu cực ngược lại còn an ủi
"Con gái của ba nhớ ba vậy sao, chắc con gái ta gả về nhà chồng chịu bao cực khổ nên mới nhớ ba nhiều đến không ngủ được."
Vừa nói ông ta vừa quắc mắt nhìn Lâm Khiêm. Lâm Khiên đứng im bất động, mặt xanh, trời khá lạnh vậy mà mồ hôi từ trán chảy ướt hết cả tóc.
Một giọng nói khác vang lên "Coi kìa, con gái đã có chồng mà suốt ngày cứ ôm ba như tình nhân vậy à? Không ra thể thống gì. Con gái nào gả về nhà chồng không cực hả? Tôi đây ngày xưa còn phải hầu hạ cả mẹ chồng sao không thấy ông thương tiếc. Nó giờ chỉ hầu hạ chồng mà đã than vãn. Sung sướng quen rồi chịu cực một chút đã than vãn. Ông chiều hư nó, sau này chồng nó trả về đừng đỗ lỗi con hư tại mẹ nhé."
Tống Thiên nghe mắng liền trốn sau lưng ba thúc thít "Mẹ mắng con"
Ba Tống Thiên vỗ vỗ đầu con gái "Có ba đây, chồng trả về ba sẽ nuôi con"
Bên kia mẹ Tống Thiên không chịu nổi nữa "Ông nuôi nó suốt đời được à, sắp chết đến nơi không mà lo cho bản thân mình đi"
Lâm Khiêm liền khuyên can "A ba mẹ bình tĩnh nhà đang có khách đừng để người ta cảm thấy khó chịu"
Hai người nọ liền nhìn về một phía. Một chàng trai cao ráo vẻ mặt hiện giờ đang ngơ ra. Quả thật màn cải nhau giữa hai vợ chồng khiến Cố Hải cảm thấy ngạc nhiên. Họ yêu nhau, lấy nhau thế mà đến tuổi này lại cãi nhau vì mấy chuyện nhỏ thật là thú vị. Từ nhỏ ba cậu đã ít khi về nhà, việc nhìn hai bậc trưởng bối cãi nhau là lần đầu Cố Hải được chứng kiến.
Ba mẹ Tống Thiên cảm thấy thất lễ nên cùng nói "Thật thất lễ để cậu chứng kiến cảnh này"
Cố Hải thân thiện đáp lại "Cháu cảm thấy hai người thật hạnh phúc"
Hai vị trưởng bối nghe câu nói này xong liền quay sang nhìn nhau bật cười.
Sau khi nghe Tống Thiên nói hết sự tình. Ba Tống Thiên sắc mặt âm trầm lấy một tẩu thuốc bỏ một chút thuốc lá đốt lửa sau đó làm một ngụm nhả ra khói nghi ngút bay lên. Tạo một cảm giác nặng nề khó tả. Ông bắt đầu giới thiệu " Tôi là Tống Kiến Minh, vợ tôi là Trần Giao, chúng ta cùng là giảng viên tại trường đại học Thanh Hoa. Tôi cả đời quả thật chưa lần nào cảm thấy lòng vô cùng hổ thẹn nhưng khi gặp chàng trai tên Bạch Lạc Nhân lại làm lòng tôi mãi bức rứt không yên. Đã nhiều năm trôi qua tôi lấy đó làm bài học cho con cháu để sau này không phạm sai lầm giống như tôi" Tống Kiến Minh ngừng lại uống một ngụm trà rồi hỏi Cố Hải "Cậu là bạn của cậu ấy, vậy tại sao cậu ấy biến mất mà không để lại thông tin gì để cậu liên lạc?"
Cố Hải cứng họng không biết giải thích thế nào. Tống Thiên đang ngồi gần đó xen vào "Ba đó là chuyện riêng tư của cậu ấy a. Đừng làm con khó xử"
Tác động của câu nói này quả thật rất lớn. Tống Kiến Minh nhanh chóng thu ánh mắt nghi hoặc bắt đầu nói
"Tôi năm đó là giám khảo canh thi cuộc thi tuyển sinh ấy. Khi đó tôi đi dạo một vòng xung quanh trường , mọi thí sinh điều chăm chú nhìn vào sách ôn tập chỉ có một chàng trai mắt cứ đâm đâm nhìn về phía xa xăm. Tôi đến nói cậu ấy mau chuyên tâm ôn tập mà cậu ta cứ như người mất hồn không nghe tôi nói gì. Tôi nhìn trên giấy báo danh thấy tên cậu là Bạch Lạc Nhân, cái tên tôi vẫn nhớ như in đến tận bây giờ"
Quãng thời gian ấy hiện ra trước mặt vị giáo sư
"Này cậu kia, sao lại không chuyên tâm ôn bài ngây ra như thế sẽ đậu đại học à."
Chàng trai vẫn im lặng mắt nhìn về khoảng không trước mắt, tay cầm một quyển sách cùng tờ báo danh, trên đó là một tấm ảnh, ảnh của cậu cùng một người khác tươi cười rạng rỡ.
Vị giáo sư nhìn giấy báo danh tìm xem tên cậu là gì lại ngước lên. Bắt gặp chàng trai cúi đầu nhìn xuống mỉm cười nhưng ánh mắt lại đầy bị thương
"Cậu thật chả ra sao, nếu cậu có khả năng đậu vào trường đại học Thanh Hoa này tôi xin đi đầu xuống đất" Vị giáo sư vẫn bên cạnh trách mắng
Chàng trai trẻ nhìn qua thấy vị giáo sư đang quở trách mình chỉ cúi đầu. Vị giáo sư tức giận vẫn cứ quở trách không ngớt. Chàng trai vẫn ngồi đó, rồi giọt nước mắt cậu rơi xuống khiến vị giáo sư im bật
Cậu thật ra cúi đầu lại nhìn thấy tấm ảnh nọ. Ngày tháng hạnh phúc làm cậu vui vẻ nhưng hiện giờ còn đâu ngày tháng ấy.
Vị giáo cảm thấy khó chịu "Tôi chỉ vừa mắng vài câu mong cậu tốt thôi cớ sao cậu lại khóc? Cậu thật đáng thất vọng, có đậu vào đây cũng chỉ đậu vớt, tôi mong cậu đừng đến học sẽ làm tổn hại thanh danh của trường chúng tôi." Nói xong vị giáo sư ưỡn ngực ra oai bức đi. Đến nơi có hai thí sinh đang tâm tình lại mở miệng mắng.
Chàng trai kia ngoài đó mặc cho cái nhìn của nhiều người, cậu vừa mỉm cười vừa khóc.
Giáo sư Tống mặt đầy ân hận nói tiếp "Cậu biết không, tôi vì muốn chứng minh lời nói mình là đúng, nên liền tìm hiểu xem cậu ta sẽ có được chọn không. Kết quả làm tôi ngạc nhiên, cậu ta nằm trong top năm thí sinh được tuyển chọn vào trường. Tôi không thể nào tin vào mắt mình. Tôi đã đi hỏi hiệu trưởng xem có sự tình gì trong chuyện này không. Cuối cùng được vì hiệu trưởng cho biết cậu ta có kết quả vô cùng tốt tại trường trung học, lại được lòng các thầy cô. Cậu ta sẽ là sinh viên làm rạng danh cho trường đại học Thanh Hoa.
Tôi cũng sẽ không cảm thấy tội lỗi nếu cậu ta đến học, đến chứng minh cho tôi thấy cậu ta giỏi thế nào, ngược lại cậu ta lại biến mất. Cậu không đến học. Trong lòng tôi tràn ngập tội lỗi, tôi tự minh đi tìm cậu ta thông qua các thông tin trên đơn dự thi nhưng khi tôi đến nhà chỉ nhận được tin cậu ta đã chuyển đi không lâu. Trong lòng tôi luôn tự hỏi có phải vì tôi mà cậu ấy không đến học, vì bị tôi sỉ nhục mà cậu ấy không chấp nhận được. Tôi vẫn dằn vặt nhiều năm nay không thể quên khuôn mặt ấy. Khoảnh khắc giọt nước mắt rơi xuống khiến tôi cảm thấy tội lỗi của mình nhiều vô tận."
Giáo sư Tống tay chống trán cúi mặt không để lộ vẻ mặt đau đớn "Vì vậy mà tôi luôn lấy nó làm bài học để dạy con cái đừng nhìn vẻ ngoài mà đánh giá người khác"
Cố Hải mắt đỏ nước mắt bao phủ đôi mắt an ủi vị giáo sư "Cháu hiểu sự tình bên trong, không phải do lỗi của giáo sư, do lỗi của cháu, giáo sư đừng tự trách mình"
Mọi người cùng nhìn Cố Hải nhưng chỉ có Lâm Khiêm và Tống Thiên hiểu sự tình trong câu nói của Cố Hải.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.